Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 45

Hồ Kiều Kiều khá là yên tâm về Lang Ngọc, có điều yên tâm thì yên tâm, ở tình huống như vậy nàng đều sẽ đa tâm mà truyền một tia niệm lực vào thân thể Lang Ngọc, cũng tiện biết rõ tình huống phát sinh. Nàng nghĩ rằng có Lang Ngọc ở bên Hồ Linh Tiêu sẽ toàn thân thoát ra, không nghĩ tới tình hình phát triển không đơn giản như nàng nghĩ vậy. Tên xú đạo sĩ Huyền Cơ kia thật quyết tâm muốn mệnh của Linh Tiêu, thậm chí ngay cả tính mệnh Lang Ngọc cũng bị đoạt trong tay hắn. Mắt thấy lại kéo theo Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu đều sẽ gặp nguy hiểm, nàng cũng không thèm nhớ tới Huyền Cơ là môn hạ đệ tử của Huyền Thanh đạo nhân, thời điểm lúc hắn sắp ra tay thì xuất hiện tại sâu trong rừng đào, một tiên tử (roi) đánh rớt thanh kiếm đồng tiền trong tay Huyền Cơ kia.

Nàng là tiên thể, đạo hạnh tất nhiên cao hơn Huyền Cơ thân là phàm thân không biết bao nhiêu. Huống chi tiên tử này là vật tiên giới, tất nhiên là chuôi kiếm đồng tiền này không thể sánh được. Hồ Kiều Kiều nhìn Tô Vận Hàm nhắm mắt chờ chết, trong lòng nàng còn ôm thật chặc bạch hồ do Hồ Linh Tiêu hoá thành. Lắc lắc đầu, Hồ Kiều Kiều bắn một cái diệt cầm cố trên người nàng, để nàng có thể khôi phục tự do.

"Mỗ mỗ, người còn chưa đến nữa con cùng ngốc tử sẽ bị tên xú đạo sĩ này giết!" Hồ Linh Tiêu ôm chặt lấy Tô Vận Hàm, chống cằm ở vai nàng nhìn Hồ Kiều Kiều như cầu trợ: "Mỗ mỗ, ngay cả Lang Ngọc cũng bị giết rồi! Người phải giúp Lang Ngọc báo thù!"

"Người là tiên thể! Chuyện này không liên quan tới người! Thỉnh xin tiên nhân dời bước đi nơi khác." Huyền Cơ nhận ra nàng là tiên thể, ngữ khí nói chuyện trở nên đặc biệt khách khí.

"Chuyện không liên quan tới ta sao? Ngươi muốn giết nha đầu của ta cái này gọi là chuyện không liên quan tới ta sao? Còn có, con lang yêu vừa nãy ngươi giết cũng cùng ta có quan hệ nghìn tơ vạn sợi*. Ngươi thân là đệ tử của Huyền Thanh đạo nhân, không đi tru sát những yêu tinh hoại tâm kia, lại cứ quấn quýt lấy nha đầu ta tới chết cũng không tha. Rốt cuộc ngươi có dụng ý gì? Hay là nói ngươi ngại mệnh dài? Muốn nhờ ta đưa ngươi đi địa phủ báo tin?" Đáy mắt Hồ Kiều Kiều loé qua một tia sát ý, nàng hận nhất chính là những tên đạo sĩ mượn danh trừ ma vệ đạo mà lạm sát người vô tội đó. Những tên đạo sĩ chết tiệt, giết nữ nhi nàng còn không nói, hiện tại còn muốn giết luôn nha đầu của nàng!

[thiên ti vạn lũ ~ dây mơ rễ má]

"Sao tiên nhân lại nói vậy? Là nàng hoạ loạn nhân gian trước, ta diệt nàng cũng là chuyện hợp tình hợp lý!" Huyền Cơ nói lời biện giải.

"Hoạ loạn nhân gian? Con mắt kia của ngươi thấy nàng hoạ loạn nhân gian? Nàng mê hoặc lão hoàng đế tới sống dở chết dở? Hay là quấy nhiễu khiến thiên hạ đại loạn rồi? Ta chỉ biết tên xú đạo sĩ ngươi đây không phân thanh hồng tạo bạch nghĩ muốn giết nàng, thậm chí ngay cả phàm nhân cũng không muốn buông tha! Ngươi kẻ nát ngươi cỡ đó, hôm nay ta liền giúp Huyền Thanh đạo nhân thanh lý môn hộ, miễn cho ngươi làm ô uế thanh danh lão ta." Hồ Kiều Kiều làm kết giới cho Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu, trường tiên vung một cái, công kích trực tiếp về phía Huyền Cơ. Tuỳ ý hắn né tránh thế nào, Hồ Kiều Kiều chiêu tiếp chiêu mang theo sát ý, căn bản không định lưu cho Huyền cơ một con đường sống.

Hồ Kiều Kiều cùng Huyền Cơ đang đấu đá, Tô Vận Hàm trong kết giới thì thân thể nhuyễn ra ôm Hồ Linh Tiêu ngã lên mặt đất. Nàng thấy Hồ Linh Tiêu không sao, tinh thần căng thẳng cũng theo thả lỏng ra không ít, nói: "Linh Tiêu, ta còn tưởng chúng ta thực sẽ chết đi."

"Ngốc tử, chúng ta sẽ không chết đâu! Có mỗ mỗ ở bên, dù cho chúng ta có chết đi mỗ mỗ cũng sẽ cứu chúng ta sống lại!" Hồ Linh Tiêu hôn trán nàng động viên, nắm tay nàng để mười ngón tương triền lẫn nhau, nói: "Vận Hàm, vừa nãy ngươi đã nói rồi... Người ta là nương tử chưa qua cửa của ngươi đó! Ngươi còn nói, ngươi yêu người ta đó!" Hồ Linh Tiêu cười vũ mị, nào giống bộ dạng vừa trải qua uy hiếp tử vong.

"Ta! Nàng nghe lầm rồi, ta, ta mới không có nói vậy!" Tô Vận Hàm hồng mặt, lắp ba lắp bắp nói lời nguỵ biện: "Ta ta là người đọc đủ thứ thi thư, mới sẽ không nói những... những lời không biết dè dặt đó!"

"Được rồi được rồi! Ngươi sẽ không nói những lời không biết dè dặt kia, mà là ngốc tử của ta mới nói! Hơn nữa nàng nói thật thâm tình thật thâm tình, nghe xong người ta cảm động cực kỳ đó!" Hồ Linh Tiêu kéo nàng ngồi xuống đất, đựa trên người nàng lẳng lặng nhìn Huyền Cơ cùng Hồ Kiều Kiều đấu đá bên kia, nhu thanh nói: "Ngốc tử, ta là nương tử chưa qua của của ngươi, ta cũng... yêu ngươi!"

Một tiếng nổ cực lớn, Huyền Cơ bị tiên tử của Hồ Kiều Kiều trói chặt ở dưới chân như tuỳ ý để nàng giẫm đạp. Kiếm đồng tiền bị Hồ Kiều Kiều cầm ở trong tay, nàng không nói gì lắc lắc đầu với hai cái 'người' 'tình chàng ý thiếp' bên kia, tàn nhẫn giẫm Huyền Cơ, nói: "Ngươi đã dùng thanh kiếm này giết Lang Ngọc phải không? Giết y chưa đủ còn muốn giết nha đầu ta! Ngươi đã nghĩ vì người trừ hại, ta liền giúp ngươi việc này, dùng thanh kiếm này đưa ngươi đi địa phủ ở lâu dài!"

"Ngươi! Hụ... Ngươi là tiên nhân, sao có thể tuỳ ý giết người!" Huyền Cơ phun một ngụm tiên huyết (máu tươi), vùng vẫy muốn bò dậy từ dưới chân nàng. Hồ Kiều Kiều giẫm quá ác, căn bản là hắn không thể động đậy.

"Yêu, ai nói thành tiên thì không thể giết người? Không lẽ ngươi muốn giết nha đầu của ta, ta còn phải bồi bộ mặt tươi cười nói một tiếng thỉnh khách quan từ từ giết? Nha đầu là người nhà duy nhất của ta, ngươi nghĩ muốn giết nàng, hẳn là chuẩn bị tốt để bị ta tiêu diệt. Mà thôi, chúng ta đừng nói thêm gì nữa cho phí lời, sau cuối ta tặng ngươi một lời, khách quan... ngài đi thong thả!" Hồ Kiều Kiều ngoài cười nhưng trong không cười vung kiếm đồng tiền trong tay lên, đang định ra tay lại phát hiện một đám bạch vân chẳng biết đã phiêu dừng ở trên rừng đào từ lúc nào. Kiếm đồng tiền trong tay chuyển hướng, Hồ Kiều Kiều dùng sức quăng thanh kiếm về phía đám bạch vân kia, liền nghe ầm một tiếng, một đoàn hắc ảnh pha lẫn bạch sắc từ trên đám vân ngã xuống. Kèm theo một thanh âm thương lão mà bướng bỉnh: "Ai yêu! Ta nói này xích hồ tiên! Ngươi có cần ra tay nặng vậy không yêu! Đập chết lão đạo rồi!"

Hắc ảnh dần dần rõ ràng, chỉ thấy một lão giả mặt đạo bào cũng rách nát xuất hiện bên người Hồ Kiều Kiều. Đầu lão nổi lên cục u đại, hẳn là bị Hồ Kiều Kiều dùng kiếm đồng đập cho. Xoa xoa nhè nhẹ, lão giả cung cung kính kính cúi chào với Hồ Kiều Kiều, lấy lòng nói: "Ta nói a xích hồ tiên, đệ tử ta đây y tinh thần không được bình thường, ngươi cũng đừng tính toán với y. Ngươi giao y cho ta đi, ta dẫn y vào trong hang tu thân dưỡng tính được chứ?"

"Người là? Tổ sư gia?" Huyền Cơ nỗ lực quay đầu nhìn lão giả, hắn từng thấy hoạ tượng của tổ sư gia, giống lão giả như đúc. Nếu không có nhận lầm, ông hẳn là Huyền Thanh đạo nhân.

"Hừ, môn hạ đệ tử của ngươi giết môn hạ đệ tử của ta, còn muốn giết nha đầu của ta! Ngươi nói xem, ta sẽ dễ dàng tha cho y sao? Ta nói này lão tạp mao, ngài tới thật là đúng lúc nha, trước đó sao không thấy tới? Đợi đến lúc ta muốn giết y mới tới đây!" Hồ Kiều Kiều không nói hai lời đạp Huyền Thanh đạo nhân một cước, thuận thế đập một cái vào chỗ u sưng lên của ông, đau đến khiến ông ngao ngao thét lên: "Ai ai ai, đừng đánh đừng đánh! Bần đạo sai rồi, bần đạo biết sai rồi!"

[cụ râu tóc tùm lum? Chắc đạo sĩ giữ lối sống không để ý vẻ ngoài, để râu tóc lởm chởm nên bị Kiều Kiều gọi vậy]

"Ư? Biết sai rồi! Xin hỏi Huyền Thanh đạo trưởng ngài sai gì a? Sao ta nhìn không ra chứ?"

"Sai! Bần đạo sai..." Con mắt Huyền Thanh đạo nhân xoay lại xoay mấy vòng, muốn nói vị cô nãi nãi trước mắt này lại là nhân vật không nên chọc nhất thiên đình. Trước không chỉ là hồng nhân (người tâm phúc) của Vương Mẫu nương nương, còn là đối tượng được đông đảo tiên nhân vây đỡ. Hơn nữa đây một thân hoả bạo tỳ khí, chọc nàng không khác chi ôm một thùng hoả dược. Cười bồi, Huyền Thanh đạo nhân đánh một cái lên mặt Huyền Cơ, ân cần nói: "Hắc hắc hắc, xích hồ tiên thân thân thân ái nhất của ta, bần đạo thật biết sai rồi! Bần đạo không nên để tên đệ tử tinh thần có vấn đề này của ta tuỳ ý làm bậy, lại càng không nên xuất hiện gặp ngài trễ như vậy. Ngài xem, nếu không vầy đi? Hiện tại ta liền lĩnh y về, ách... phối dược cho y ăn thế nào? Hắc hắc hắc, không phải y giết là lang yêu sao? Ngươi xem không phải nha đầu của ngươi kia vẫn còn khoẻ sao? Hơn nữa, ai yêu! Mau nhìn mau nhìn, còn hôn môi nữa mà!"Huyền Thanh đạo nhân khịt khịt lỗ mũi tròn tròn, mãi tới khi lại bị Hồ Kiều Kiều thưởng cho một đánh, mới thành thật quay đầu, cười hề hề ti tiện.

"Lão tạp mao, ngươi cũng thật là sắc tính không đổi! Mau đi mau đi, mang đệ tử ngươi đi uống dược đi thôi! Ta chỉ cảnh cáo ngươi, nếu hắn còn dám đụng đến nha đầu nhà ta, hay là ngốc tử kia! Thì đừng trách ta cáo ngươi lên chỗ Ngọc Đế đó! Còn có, nếu về sau nha đầu ta có tổn thương gì, ta cũng sẽ cáo ngươi lên chỗ Ngọc Đế đó!" Trái lại chính là một câu nói, chỉ cần Hồ Linh Tiêu có chuyện, liền tìm hắn – Huyền Thanh đạo nhân!

"Ai ai ai! Không theo ngài..." Vậy được. Cái này Huyền Thanh đạo nhân uỷ khuất a, đây quả thực là ngang ngược không nói lý mà a! Còn có thể làm gì giờ? Ai dám chọc vị cô nãi nãi này?! Huyền Thanh đạo nhân kéo Huyền Cơ từ dưới chân Hồ Kiều Kiều lên, lắc đầu nói: "Huyền Cơ, bần đạo cùng xích hồ tiên nói ngươi cũng nghe rồi đó, vậy đi cùng bần đạo thôi."

"Nhưng mà tổ sư gia! Nàng..." Huyền Cơ bị Huyền Thanh đạo nhân lôi đi chưa được vài bước, không cam làm quay đầu lại chỉ Hồ Linh Tiêu bên kia, nói: "Tổ sư gia, nhân yêu tương luyến! Nhất định phải bị thiên khiển (trời phạt)!"

"Đây không phải chuyện ngươi có thể quản, nhân duyên của các nàng là do thiên trú định, đương nhiên sẽ không gặp thiên khiển. Còn nữa, này đây không phải là nữ tử nắm giữ mệnh cách thông thường. Huyền Cơ, chuyện phàm gian không phải một thanh kiếm đồng tiền của ngươi có thể quản được. Đi thôi, theo bần đạo về đi thôi." Huyền Thanh đạo nhân thu hồi chuôi kiếm đồng tiền kia, nhảy lên đám vân vừa nãy mang theo Huyền Cơ cùng nhau rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hẳn ngươi đã biết ta tìm người là vì việc gì." Trong Tuý Hoa lâu, Hồ Kiều Kiều liếc mắt nhìn Tô Vận Hàm đứng trước mặt nàng,. Nàng đã khiến Hồ Linh Tiêu ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng chờ, chính vì không cho nàng ta tham gia cuộc nói chuyện lần này.

"Vận Hàm không biết." Tô Vận Hàm lắc đầu, nàng xác thực không biết vì sao Hồ Kiều Kiều tìm nàng, hơn nữa là lúc các nàng vừa mới về Tuý Hoa lâu.

"Ta nghĩ nha đầu Linh Tiêu kia hẳn đã nói với ngươi, nàng nói ta có biện pháp khiến ngươi dung nhan không lão, xa rời hàng ngũ sinh tử luân hồi." Hồ Kiều Kiều thở dài, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một viên châu tử hào quang lưu chuyển, đáy mắt Hồ Kiều Kiều loé qua một tia bi thống ôn nhu, nói: "Chỉ cần ăn nó, ngươi chính là yêu, từ đây như nha đầu vậy, vĩnh viễn nhảy khỏi luân hồi, mà dung nhan bất biến. Ngươi nên biết, hiện tại ngươi nhuyễn nhược vô năng thế nào, lúc nha đầu gặp phải nguy hiểm, điều ngươi có thể làm chỉ là chết cùng nó, mà không có cách nào bảo vệ nó. Thế nhưng, nếu ngươi ăn thứ này, ngươi có thể nắm giữ đạo hạnh còn cao hơn nha đầu, đủ để lúc nó gặp phải nguy hiểm bảo hộ nó."

"Ngài nói là, ta ăn nó sẽ trở nên giống Linh Tiêu? Là yêu, mà không phải người? Vậy ta..." Tô Vận Hàm lắc đầu lùi về sau vài bước, biến thành yêu, mình còn có thể là chính mình sao?

Tựa như nhìn ra lo lắng trong lòng nàng, Hồ Kiều Kiều thu châu tử kia về, nói: "Biến thành yêu, ngươi vẫn là chính ngươi, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, hôm nay lúc nha đầu gặp nguy hiểm ngươi hận thế nào đã nhớ tới chưa? Nếu nuốt nó, ngươi có đạo hạnh so ra không thua ta. Suy nghĩ thật kỹ đi, vì nha đầu, vì mình, vì các ngươi đời đời kiếp kiếp, ngẫm lại đi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[không đùa chứ, thấy mấy cảnh Kiều Kiều bắt nạt mấy ông tiên thấy teen mà cưng không chịu được]
Bình Luận (0)
Comment