Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 235.2 - Chương 235.236

Chương 235: Quy Tắc Cũ, Bồi Thường Thịt (2)

Tân Hoành cười khổ, bất đắc dĩ chỉ chỉ về phía cánh cửa kia: “Hình như tôi vừa phá hư…”

“Chuyện tốt?”

Tân Hoành ngượng ngùng gật đầu.

Serena lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không có việc gì đâu.”

“Hả?” Tân Hoành sững sờ, ngơ ngác nhìn gương mặt được trang điểm cẩn thận tỉ mỉ của Serena: “Chuyện này chị cũng có thể làm chủ được à?”

Serena cười một tiếng đầy thâm ý, đang muốn nói chuyện thì cánh cửa kia mở ra từ bên trong.

Serena làm như không có chuyện gì cũng không nghe thấy gì, thẳng lưng bình tĩnh cất bước về chỗ ngồi của mình. Có điều đạo hạnh của Tân Hoành thì không được như vậy, lại ngây ngốc như cũ nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ngay sau đó, lập tức đối mặt với một gương mặt lạnh lùng đang nhìn cô.

Tân Hoành chỉ cảm thấy tim gan mình run lên một cái, vội vàng ái ngại cười ngượng xin lỗi với Nghê Tranh.

Đôi mắc Nghê Tranh sắc lẻm phóng đến, vững vàng đi đến trước mặt cô, hơi ngừng lại, nhìn cô: “Tân Hoành, đúng là đến đâu cũng có thể gặp phải cô.”

Mồ hôi lạnh trên lưng Tân Hoành chảy ròng ròng. Đúng vậy, rốt cuộc đây là cái loại nghiệt duyên gì không biết!

Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cô nhỏ giọng nói: “Cái đó, vừa rồi thật sự xin lỗi, tôi không biết…”

Nghê Tranh cười như không cười nhìn cô, mặt đanh lại không cảm xúc, cười khẩy một tiếng rồi nhấc chân đi qua mặt cô.

Tân Hoành nhìn theo thắt lưng thẳng tắp của cô ta, chợt hiểu ra một tiếng cười khẩy vừa rồi là có ý nghĩa gì.

Giễu cợt.

Nếu như vừa rồi, vai nam chính là Dịch Tân, có lẽ Tân Hoành đã sớm mù quáng xông lên rồi, lúc này lại còn có thể ngồi ở đây nói xin lỗi đã quấy rầy với cô ta. . . Có lẽ Nghê Tranh không phải là thị uy với cô, mà là cười giễu, cười nhạo cô.

Giờ phút này, đột nhiên Tân Hoành cảm thấy, cuộc đời này cho dù không phải là tình địch thì cô với Nghê Tranh, cũng chỉ có thể là kẻ địch*.

*Ý nói không phải tranh giành trong tình yêu cũng không thể đứng chung chiến tuyến làm bạn bè với nhau.

Cô khẽ thở dài một cái, đúng lúc điện thoại trên bàn reo lên.

Tân Hoành cảm thấy mình là người có lỗi nên lúc này nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi thẳng lưng chờ đợi phân phó.

Không ngờ tới Dịch Phong Nghiêu lại nói: “Serena, đi vào dọn dẹp một chút. Tân Hoành, lần sau gặp phải chuyện như vậy thì mạnh dạn đi vào lôi cổ cô ta ra, đã làm thì làm đến cùng, không nên ném việc khắc phục hậu quả lại cho tôi.”

Nói xong, “Ba” một tiếng rập điện thoại.

Chỉ để lại một Tân Hoành vẫn ngồi im bất động đang trợn mắt há mồm.

Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra cái chuyện gì vậy? Có ai đó tới nói cho cô biết được không? Đây có phải thời gian và không gian mà cô vẫn sinh sống bấy lâu nay không?

Serena bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đứng dậy nhìn Tân Hoành: “Vừa rồi tôi chưa kịp nói cho cô biết, chuyện mà anh ta có thể để cho cô phá hư thì không phải là chuyện tốt, nếu là chuyện tốt, anh ta sẽ không để cho cô phá hỏng. Lần sau nếu còn gặp loại tình huống này, nhớ bình tĩnh đi tới, cho dù cô nhìn thấy cái gì, phải nhớ lấy, bình tĩnh nói với anh ta: Tổng giám đốc, cuộc họp đã đến lúc bắt đầu rồi.”

Tân Hoành nghẹn họng trân trối, há miệng mấy lần mới có thể sững sờ cảm thán: “Chị thật sự rất bình tĩnh đấy.”

Serena đưa tay lên, phong tình vạn chủng vuốt tóc mái, nhìn Tân Hoành, quyến rũ cười một tiếng: “Người từng trải hơn, dĩ nhiên là bình tĩnh rồi, không còn cách nào khác, quen tay hay việc mà thôi.”

Tân Hoành hoàn toàn không còn lời nào để nói.

Cái tên Dịch Phong Nghiêu này. . . Thật sự là . . .

Hiện tại Tân Hoành chỉ có thể nghĩ tới một câu: Mạnh tay bẻ hoa đào.

Rõ ràng không có hứng thú với con gái nhà người ta mà còn phải chơi kích thích đến độ như vậy sao?!

Tân Hoành lắc đầu một cái, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Dịch Tân: Em vừa mới phá vỡ trận địa kích tình . . . của Dịch Phong Nghiêu với bạn gái cũ của anh.

Tin nhắn vừa được gửi đi, màn hình còn chưa tối lại, người nọ đã lập tức phản hồi: Bạn gái cũ của ai?

Tuy chỉ có năm chữ thêm một dấu chấm câu, thế mà ở cách một màn hình điện thoại Tân Hoành cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh bây giờ, nhất định là khóe môi đang cong lên, cười dịu dàng mà đến là tà mị.

Câu chữ kia rõ ràng là đang muốn uy hiếp trắng trợn: Em dám thử lặp lại một lần nữa không?

Ngón tay Tân Hoành run rẩy, nhanh chóng đánh mấy chữ: Bạn gái cũ của em, được chưa?

Lần nữa người nọ lại quả quyết nhắn qua: Không được.

Tân Hoành túng quẫn: Được rồi, bạn gái cũ của người qua đường Giáp.

Dịch Tân: Cái này thì khác gì.

Tân Hoành: . . .

Dịch Tân: Em có nhìn thấy những thứ không nên nhìn không?

Tân Hoành sửng sốt nhắn lại: Chẳng phải đã bị em phá hỏng rồi sao? Còn có cái gì không nên nhìn nữa?

Dịch Tân: Anh hỏi em, có thấy những thứ càng không nên nhìn hơn nữa không?

Tân Hoành túng quẫn, khổ sở suy nghĩ vẫn không ra kết quả: Cái gì vậy?

Dịch Tân: Nude*.

*Nude: Khỏa thân. (Chắc ý nói có nhìn thấy Dịch Phong Nghiêu khỏa thân không, hehe. Rớt máu rồi – )

Tân Hoành trợn mắt nhìn rồi phì cười: Của người nào?

Dịch Tân: Em nói xem nào?

Tân Hoành đánh bạo hồi tưởng lại tình huống ban nãy, . . . Ừm, . . . Xem nào . . . Nghê Tranh . . . Cô nhìn thấy vai, nhìn thấy chân, ngực . . . Thì bị đầu Dịch Phong Nghiêu che rồi, đúng không? . . . Những chỗ khác cũng bị quần áo xốc xếch che đậy. Ừ, hoàn hảo.

Còn Dịch Phong Nghiêu, tây trang toàn thân vẫn kín mít, còn kín đáo hơn cả bộ đồ công sở của Serena.

Cho nên, Tân Hoành nhắn cho Dịch Tân: Không nói cho anh biết.

Sau khi Tân Hoành nhắn xong, vốn là muốn xem dáng vẻ nóng nảy của người nào đó, vậy mà đầu dây bên kia lại chậm chạp không trả lời. Tân Hoành chờ, . . . chờ, cuối cùng vẫn không có hồi âm, thế là cô tùy ý cầm một xấp tài liệu công ty trên bàn lên xem.

Còn chưa lật được mấy tờ thì chuông điện thoại vang lên, cô nhìn qua, là Dịch Tân.

Môi cô không tự chủ cong lên một nụ cười, ấn nhận cuộc gọi.

“Xuống.”

“Hả?”

“Đón em tan làm về nhà?”

Tân Hoành liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Nhưng bây giờ em còn chưa tan làm mà.”

“Vậy thì em muốn anh đi lên tận nơi đón em, tiện thể dạy dỗ Dịch Phong Nghiêu một trận?”

Tân Hoành suy nghĩ một chút, hơi rùng mình, cúp máy, cầm túi lên rồi lập tức lao tới thang máy.

Trong thang máy, cô móc điện thoại ra gọi cho Dịch Phong Nghiêu: “Tổng giám đốc, thật xin lỗi anh, tôi phải về sớm một chút, rất rất xin lỗi, cho nên . . . Anh cứ tùy ý trừ vào tiền lương của tôi.”

Nói xong, đầu bên kia vẫn hoàn toàn im lặng, cô nghi ngờ nhấc điện thoại ra khỏi tai nhìn một cái, vẫn đang thực hiện cuộc gọi mà, lúc này mới áp lại vào tai.

Hồi lâu sau, Dịch Phong Nghiêu mới than nhẹ: “Quả nhiên là tôi không thích hợp để đối đầu với Dịch Tân.”

 

Chương 236: Quy Tắc Cũ, Bồi Thường Thịt (3)

Nhất thời, Tân Hoành không kịp nghĩ ra anh ta có ý tứ gì, Dịch Phong Nghiêu lại cười khẽ một tiếng, nghe như thể trong nháy mắt tâm tình đã vui vẻ trở lại: “Không sao, cô về đi, không cần cảm thấy áy náy, về nhà vui vẻ.”

Chỉ trong một buổi chiều, Tân Hoành đã gặp phải các loại sự tình không thể giải thích, nằm ngoài dự đoán của loài người, đột nhiên cô cảm thấy có lẽ là do phong thủy của tòa nhà này có vấn đề rồi.

Ra khỏi tòa cao ốc đã thấy xe Dịch Tân đỗ ngay trước mắt, cô tự giác lên xe, vừa mới đóng cửa xe lại, ngay lập tức thân thể bị một cánh tay hữu lực ôm chầm lấy, mạnh mẽ ấn chặt cô vào trong lồng ngực ấm áp.

Đột nhiên môi lưỡi bị hơi thở quen thuộc bao bọc lấy, cuốn qua mút lại.

Cô bị anh làm cho bất ngờ, luống cuống, đành để mặc cho anh kéo qua hôn sâu.

Anh hôn cô một hồi rồi lại hỏi: “Có nhớ anh không?”

Cô nhìn hình ảnh mình in trên tròng mắt sâu nóng bỏng của anh, thoáng chốc lòng đã rạo rực lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Anh lại chăm chú tỉ mỉ hôn lên mặt cô một lần nữa.

Cô khe khẽ đẩy anh ra: Đừng, ở đây có nhiều người.”

Anh cười một tiếng trầm thấp, lại nhìn cô một lát, cuối cùng cũng buông cô ra, khởi động xe lái đến một góc ít người rồi dừng lại.

Tân Hoành khẽ cau mày nhìn anh: “Không phải anh nói là về nhà à?”

Anh đỗ gọn rồi dừng hẳn xe lại, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: “Không vội, chúng ta nói cho xong lời chưa nói đã.”

“Cái gì?”

Anh nheo mắt một cái lộ ra ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Có thấy những thứ không nên nhìn không?”

Lúc này Tân Hoành mới chợt hiểu, thì ra anh vẫn còn để ý vấn đề này, người đàn ông này thật là . . . Ham muốn độc chiếm người khách cũng làm người ta phải than thở.

Bỗng nhiên trong lòng Tân Hoành nổi lên hứng thú trêu đùa anh nên hỏi ngược lại: “Nếu em đã nhìn thấy thì sao?”

Ánh mắt anh càng nguy hiểm hơn: “Vậy nhất định anh sẽ giúp em quên đi.”

Tân Hoành hồ nghi dò hỏi: “Làm thế nào để quên?”

“Không để cho em tới nơi này nữa, không để cho em nhìn thấy Dịch Phong Nghiêu, để tránh em vừa nhìn thấy sẽ lại liên tưởng tới.”

Tân Hoành bật cười: “Vừa nhìn thấy sẽ lại liên tưởng tới . . . Tính toán trong đầu anh thật là thấu đáo đấy. Nhưng nếu như em muốn liên tưởng, cũng không cần phải là Dịch Phong Nghiêu, chỉ cần thấy những người khác em cũng có thể liên tưởng đến rồi.”

Dịch Tân nhìn cô, tà mị cười một tiếng: “Em nói đúng, cho nên phương pháp duy nhất cũng chỉ có thể nhốt em ở nhà, mỗi ngày chỉ để em nhìn thấy anh, em có nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ đến anh, cho đến khi toàn bộ trí nhớ của em đều bị thân thể của anh chiếm giữ.”

Tân Hoành bị giọng nói nửa đùa nửa thật của anh làm cho giật mình, cảnh giác nhìn anh: “Không phải là anh nói thật đấy chứ?”

“Em cảm thấy thế nào?”

Tân Hoành thở dài đầu hàng: “Em cảm thấy à, là thật.”

“Ừm, thật là hiểu anh.” Giọng anh lộ vẻ hài lòng và cưng chiều, ngay sau đó trên mặt cô rơi xuống một cái hôn mạnh mẽ.

Tân Hoành vô lực vỗ vỗ anh: “Em không có nhìn thấy gì hết, anh cũng không cần phải làm đến mức phiền toái như vậy.”

“Thật?” Dịch Tân trầm giọng hoài nghi hỏi.

Tân Hoành nhìn anh: “Cho đến bây giờ, cả cuộc đời em cũng chỉ có một mình anh lưu trong trí nhớ. Dù có liên tưởng, cũng chỉ có thể nghĩ đến anh thôi.”

Dịch Tân nghe vậy, nhếch miệng cười: “Ừm, lời này em nói, anh tin.”

Đầu Tân Hoành nổi lên vài vạch đen. Suy nghĩ một chút, lại tò mò hỏi: “Nghê Tranh . . . tại sao cô ấy lại có quan hệ đó với Dịch Phong Nghiêu?”

Dịch Tân nhíu mày: “Tân Hoành, có phải em bị ngốc không? Rõ ràng anh là chồng em, thế mà em lại lôi chuyện của người phụ nữ khác ra hỏi trước mặt anh, không cảm thấy rất không thích hợp à?”

Tân Hoành ngẩn ra, chợt hiểu, cười cười lắc đầu: “Anh đừng tức giận, chỉ là em cảm thấy cô ấy thích anh, nhưng hôm nay cô ấy lại . . .”

Khóe môi Dịch Tân nhếch lên một nụ cười không quan tâm: “Đó là việc của cô ta, không liên quan gì đến chúng ta. Tân Hoành, anh không muốn thảo luận về cô ta với em, bởi vì cô ta, anh đã chịu đủ oan khuất từ em rồi.”

Tân Hoành liếc anh một cái, bật cười: “Còn oan à.”

Thấy quả thật vẻ mặt anh đã trầm xuống, cô lại vội vàng cười cầu hòa: “Được rồi, được rồi, là lỗi của em, là em oan uổng anh, đã được chưa nào?”

Thế nhưng đôi mắt của anh đã tối tăm lại, nhìn về phía cô đưa đẩy: “Cho nên ý của em là em sẽ bồi thường cho anh?”

Tân Hoành hít sâu một hơi, cắn răng: “Đấy là anh tự mình nghĩ ra, tóm lại chúng ta không cần nói sang chuyện này vội.”

Anh cười, nhìn cô đầy sâu sắc: “Đây là chính em nói ra.”

Rồi lại nói tiếp: “Giờ đi mua thức ăn trước, sau đó về nhà nấu cơm.”

Phản ứng của Tân Hoành chậm mất một nhịp, lúng túng hỏi: “Cho nên, người anh nói đi mua đồ nấu cơmlà anh hay là em?”

Anh nhìn cô một cái: “Chúng ta.”

Khi Tân Hoành và Dịch Tân hòa vào dòng người đông kín trong siêu thị thì trong lòng Tân Hoành vẫn tràn đầy cảm giác không thể tin được. Trước nay, trong nhận thức của Tân Hoành, hai chữ Dịch Tân với gia đình chưa bao giờ cùng tồn tại. Có cái này thì không có anh, có anh thì không có nó.

Có điều, không biết từ lúc nào, Dịch Tân và từ gia đình đã có thể trở nên hòa hợp như thế.

Vốn dĩ, vì cô bị bệnh nên anh mới phải xuống bếp, cái này cô có thể hiểu được. Hơn nữa, Dịch Tân trời sinh vạn năng, nấu ăn cũng là quá đơn giản với anh.

Nhưng Tân Hoành vẫn có chút bất ngờ, có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ có thể cầm tay Dịch Tân đi mua đồ trong siêu thị.

Nguyên nhân: Một, là Dịch Tân rất ghét đám đông.

Hai, trừ việc liên quan đến cô ra, Dịch Tân không phải tự làm bất cứ một việc gì, chỉ cần ra lệnh một tiếng là đủ cả.

Ba, cũng là điểm quan trọng nhất, loại hành động đi siêu thị mua đồ này quá mức mang tính chất gia đình, Dịch Tân đã vượt qua chướng ngại cả về thời gian và không gian rồi!

Ngay tại lúc này, giấc mộng giữa ban ngày đang diễn ra sờ sờ trước mặt cô.

Tân Hoành vẫn còn ngơ ngẩn, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho Dịch Tân kéo đi, đến khi hoàn hồn lại thì có chút ngạc nhiên . . .

Đây là cái tình huống gì thế? Tại sao họ lại đi đến khu vực bán đồ điện? Chỗ này với khu bán đồ ăn còn khác tầng đấy . . .

Cô nhẫn nhịn sự khó hiểu, thăm dò hỏi anh: “Không phải chúng ta đi mua đồ ăn sao? Sao lại đi tới chỗ này?”

Anh miễn cưỡng nhìn xung quanh, dáng vẻ trên dưới một bộ chí khí làm trong nháy mắt Tân Hoành đã thấy dao động, bắt đầu cật lực cố gắng nhớ lại xem gần đây trong nhà có đồ điện gì cần mua thêm không?

Ai ngờ đại thiếu gia anh lại nói: “Anh cũng không biết, anh chỉ một mực đi tới chỗ có ít người đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment