Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 35.4 - Chương 35.36

Chương 35

Nghĩ tới đây, trong lòng sinh ra tàn nhẫn, không một chút lưu tình, cánh tay liền muốn bóp cổ cô. Cũng không nghĩ tới, Tân Hoành lại dễ dàng tránh được, ngược lại tóm lấy tay phải còn đang bó thạch cao của hắn, dùng lực vặn lại. Cánh tay đêm đó bị Dịch Tân bẻ gãy lại bị đau, Hạ Tiểu Đông nhịn không được kêu thê lương, “A!”

“Rắc rắc!”

Tân Hoành nhìn Hạ Tiểu Đông, trên mặt cười, trên tay lại tàn nhẫn mà dùng lực, lại bẻ gãy cánh tay hắn.

“Hạ Tiểu Đông, trước kia tôi đã nói qua với ông, nếu tôi rơi vào tay ông, vậy thì ngọc nát đá tan đi”

Hạ Tiểu Đông đau đến mức mồ hôi trên trán ứa ra, hai người ngồi phía trước lại không có động tĩnh gì, Hạ Tiểu Đông nhịn không được chửi ầm lên, “Các ngươi là người chết sao?! Tôi tốn tiền thuê mấy người tới để làm cái gì?! Mẹ nó! Giúp lão tử phá hủy kỹ nữ này!”

Ngồi phía trước, đúng là hai người cưỡng ép Tân Hoành ra khỏi khách sạn, hai người đẩy cô về ghế sau, sau đó giao cho Hạ Tiểu Đông, một người lái xe, một người ngồi ở ghế phía trước cạnh tài xế. Ghế sau cũng chỉ có Hạ Tiểu Đông và Tân Hoành, vì vậy Tân Hoành mới có thể lợi dụng thương tổn chưa lành của Hạ Tiểu Đông, lợi dụng tay phải bó bột của hắn, miễn cưỡng uy hiếp hắn. Tân Hoành nghĩ, dù sao đã rơi vào tay hắn, nhất định sẽ bị hành hạ, vậy thì trả thù trước đi! Dùng hết một giây sau cùng báo thù cho tương lai trước! Không nghĩ tới, hai người phía trước không có nghe lệnh, toàn tâm lái xe chú ý tăng tốc, người đàn ông ngồi ở ghế phụ quay đầu, cau mày nói, “Hạ Tiểu Đông, ông yên lặng chút đi! Dịch Tân đuổi theo rồi!”

Tân Hoành nghe xong, động tác trên tay bỗng dừng lại. Trong đầu nhất thời trống rỗng, chỉ theo bản năng mà quay đầu, đã thấy ở phía sau, một chiếc xe Bentley màu đen đuổi sát theo, đúng là Dịch Tân rồi. Trong lòng nhất thời có cái gì thấm vào, giống như bị chôn khiến người ta không hít thở được, Tân Hoành cũng không cảm giác được gì, không cảm giác được cơn đau bên hông, không cảm giác được hận thù đối với Hạ Tiểu Đông, giờ phút này, cô chỉ muốn trở về bên cạnh anh – chỉ một suy nghĩ như vậy, đắm chìm tất cả sinh mệnh của cô.

“Shit!” Cả người Hạ Tiểu Đông lại xao động, cũng mặc kệ động tác của Tân Hoành, chỉ nghiêng người về phía trước, lấy dao găm, kề vào cổ Tân Hoành, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô đã nói, chẳng qua, ngọc nát đá tan!”

Ánh mắt Dịch Tân hung hăng nhìn chằm chằm về phía chiếc xe phía trước, giờ phút này, cả người anh đã trở nên đơn giản, giống như tất cả khả năng sinh mạng đều đang tập chung xuống hai chân. Nhìn thấy, xung quanh dần trở nên hoang vu, anh liền không giữ lại, dưới chân liền đạp thật mạnh, nhẹ nhàng đánh tay lái, liền dễ dàng vượt lên phía trước chiếc xe tải màu xám mà anh vẫn theo đuôi. Lướt mắt thoáng nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên, tay lái gọn gàng xoay chuyển, dưới chân đột nhân giẫm phanh.

“Két!”

Chiếc Bentley cứ như vậy mà dừng lại phía trước xe tải, bất ngờ không đề phòng.

“Két!”

Lái xe tải theo bản năng gắt gao đạp phanh, mới có thể tránh khỏi hai xe va vào nhau. Trán vẫn bị đập vào kính chắn gió. Hai người ngồi phía trước còn chưa kịp phản ứng, lại chỉ nghe thấy hai tiếng súng vang lên, gần như đồng thời, thủy tinh vỡ vụn, hai người chỉ cảm thấy ngực đau nhức, tức giận trong lòng bạo phát, lại không có sức lực, chỉ có thể nằm úp sấp run rẩy đau đớn.

 

Chương 36: Cái Gọi Là Phu Diễn 7

Dịch Tân liên tiếp bắn hai phát súng, động tác không chậm lại chút nào, mở cửa xe, xuống xe, bước về phía sau xe tải, mở cửa. Động tác liền mạch lưu loát, không khí liên quan xung quanh tựa như cũng giống như được huấn luyện trở lên nghiêm chỉnh. Động tác của anh như sét đánh, không kịp che tai, Hạ Tiểu Đông hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy tiếng cửa bị kéo, theo bản năng tăng thêm sức lực trên tay, cảm giác như gặp phải vật cản mềm mại, liền nghe được một âm thanh đau đớn trong không khí, ngoài cửa xe Dịch Tân nguy hiểm nheo mắt, ánh mắt gắt gao khóa tới người phụ nữ trong tay hắn, Hạ Tiểu Đông rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, trong lòng trở lên sợ hãi. Dịch Tân, tại sao anh ta lại ở đây? Lúc này, anh ta hẳn là phải cùng Tân thị ký hợp đồng mà! Hắn thậm trí không dám nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn của Dịch Tân, chỉ có thể cố gắng chấn tĩnh sợ hãi trong lòng, càng dùng lực nắm chặt con dao trên tay, khống chế Tân Hoành. Đúng, đúng, chỉ cần có Tân Hoành, hắn sẽ an toàn! Tân Hoành sau khi nghe tên Dịch Tân, toàn thân đang ở trong một mảnh hỗn độn, mắt thấy anh liều chết đỗ lại trước mặt bọn họ, thấy anh giống như gió táp mưa rào bước từng bước về phía cô, rốt cuộc trong lòng cô tìm về được một chút cảm giác, cảm giác đó chỉ là đến khi cô đối mặt cùng anh, nhịn không được, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt nhỏ giọt. Ánh mắt nguy hiểm của Dịch Tân đảo qua dấu năm ngón tay đỏ sẫm trên mặt cô, đến cổ của cô, bị dao dí vào hiện ra vết máu, sau cùng ngừng lại ở nước mắt trên mặt cô. Bên môi lại đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp, nhìn về phía Hạ Tiểu Đông,”Đây là ông đang trả thù tôi đêm đó bẻ gãy tay ông?”

Trên mặt Dịch Tân rõ ràng là cười, Hạ Tiểu Đông lại nhịn không được toàn thân chấn động, chính mình cũng không hiểu sợ hãi kia từ đâu mà đến, lại vẫn cố tự trấn định, nói, “Tân thiếu gia, cậu biết rõ hơn tôi, đạo lý có thù tất báo này!”

Con ngươi Dịch Tân khẽ nhúc nhích, nhưng lại bật cười, “Đúng, tôi tự nhiên là hiểu rõ đạo lý có thù tất báo, tôi còn hiểu rõ, một báo trả một báo! Tôi đã là tay ông bị thương, tôi đây hiện tại cũng tự cắt một tay, trả lại ông!”

Anh đang nói, Tân Hoành chỉ nghe một tiếng súng vang lên, bản năng hét lên, “Đừng!” Dịch Tân. . . Dịch Tân, vậy mà anh nhắm ngay cánh tay mình nổ súng! Kinh khiếp. Cả người Hạ Tiểu Đông bởi vì kinh ngạc mà bị khiếp sợ, toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể ngu ngơ mà nhìn chằm chằm cánh tay Dịch Tân. Hắn không thể tưởng tượng được, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, tính tình Dịch Tân có thể ngoan độc như vậy – đúng ngoan độc đối với chính mình! Hắn cũng không nghĩ tới, suy nghĩ này, chính là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời của hắn. Sau khi, Dịch Tân bắn vào tay mình, không chút do dự, trong nháy mắt tiếp theo, lại có một tiếng súng khác vang lên, đúng, là đầu Hạ Tiểu Đông.

“Bịch!”

Nhanh như tia chớp, nhanh chóng như gió táp, đến chết Hạ Tiểu Đông cũng không có thể bắt kịp tiết tấu của Dịch Tân. Nhanh hơn, cánh tay của Dịch Tân liền đem Tân Hoành vẫn còn đang vì cánh tay anh mà khóc đến đau lòng ôm vào trong lòng. Tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua mặt cô, ôn nhu mà thay cô lau sạch vết máu Hạ Tiểu Đông ở trên người cô. Lúc này, rốt cuộc có âm thanh nặng nề, đó là âm thanh thi thể ngã vào ghế dựa. Tân Hoành nghe được, rốt cuộc toàn thân run lên.

Bình Luận (0)
Comment