Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 136

Biên dịch: Biên dịch

Bọn họ không nghe lầm chứ, Thẩm Ngôn lập tức đánh chết hơn một ngàn Thú Tinh!

Hơn một ngàn con!!

Trời ơi, số lượng này quả thực là con số họ không dám tưởng tượng.

Hoàn toàn thoát ly khỏi nhận biết của công chúng.

Vừa nghe tiếng thông báo, tất cả mọi người sợ ngây người, một cảm giác chấn động không thể miêu tả đánh thẳng vào linh hồn, dường như một tia điện lan từ đỉnh đầu cho đến chân, ngay cả đỉnh đầu đều chấn động.

Bọn họ rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là da đầu tê dại.

Đây chẳng lẽ chính là thực lực thiên tài cấp SSS sao?

Thật sự là quá quá quá quá đáng sợ!

Căn bản Alpha đỉnh cấp S khác căn bản không thể cùng so sánh.

Tại giờ phút này mọi người rốt cuộc hiểu ra, vì cái gì cấp 3S sẽ hiếm thấy như thế, có thể nói ngàn năm khó gặp.

Chiến lực như thế một người có thể bì được với thiên quân vạn mã!

Đế quốc có Thẩm Ngôn, là may mắn biết dường nào.

Đây là chiến thần thật sự!

Có cậu ở đây, chiến đấu chắc chắn đạt được thắng lợi!

Làn đạn bị liên tiếp 【 a a a a 】 chiếm đóng, cứ như ngoài việc thét chói tai, lời nào cũng không thể diễn tả được tâm tình kích động tới cực điểm này.

Giống như Tinh Võng bị tin tức này châm mồi lửa, hoàn toàn lâm vào điên cuồng.

Thiếu tướng Lâm Song từ trước đến nay trấn định hiếm thấy lộ ra biểu tình khiếp sợ, thiếu tướng Đinh Kiến Bách càng nắm chặt hai tay, hơi thở nặng nề.

Trong quá khứ anh ta chỉ nghe đồn về công kích tinh thần lực trong chiến dịch kinh điển, phương thức công kích có thể nháy mắt phá hủy mấy Khu Não Thú Tinh, không ngờ lại được nhìn thấy tại nơi này, chấn động mà nó mang đến quả thực không thể miêu tả.

Thẩm Ngôn về sau tuyệt đối có thể trưởng thành thành nhân vật dẫn dắt quân bộ, người thừa kế danh hiệu Nguyên Soái của Đế Quốc!

Cùng thời gian.

Chiến đội còn ở lại rừng mưa Lạc Nhật do chưa tới điểm đích, nghe được tiếng báo tất cả đều choáng váng.

Bọn họ xuất hiện ảo giác sao?

Lúc này đã là ngày thứ tám trong cuộc chiến của đội chủ lực, còn hai ngày đến lúc kết thúc vòng đào thải.

Đại đa số chiến đội còn đang liều mạng tích góp điểm hoặc trên đường chạy tới đích, ít nhất có hơn 200 chiến đội vẫn ở sân thi đấu, Trường Quân Đội Liệt Hỏa cũng chưa rời đi.

Vòng đảo thải lần này, Trường Quân Đội Đế Quốc dẫn đầu tới đích, theo sát sau đó chính là Trường Quân Đội An Lai và Trường Quân Đội Coman.

Trường Quân Đội Liệt Hỏa vì giai đoạn trước bị kéo điểm, đang liều mạng đuổi theo, tranh thủ có thể bắt được cái tên thứ năm trên bảng đấu.

Nghe được tiếng vang, Vinh Thăng - đội viên trường quân đội Liệt Hỏa mặt đầy hoảng hốt, thao tác cơ giáp lúc ấy thiếu chút nữa đụng vào thân cây, dùng máy liên lạc dò hỏi: "Mọi người có nghe được tiếng thông báo không?"

Nói xong, anh ta nhanh chóng lắc lắc đầu: "Không, không đúng, tôi khẳng định xuất hiện ảo giác."

Đội viên Lý Phong: "Tôi giống như cũng xuất hiện ảo giác."

Bằng không như thế nào sẽ nghe được tiếng báo Trường Quân Đội Đế Quốc đánh chết hơn một ngàn Thú Tinh?

Việc này cũng quá khoa trương rồi!

Anh ta nằm mơ mộng hão huyền cũng không dám mơ thành thế.

Đội viên Ngô Cửu: "Khả năng do quá mệt, đội trưởng, chúng ta nếu không nghỉ ngơi một chút?"

Đội viên Lâm Tuyết Tình: "Chỉ là tôi cũng nghe thấy mà. Chính là Trường Quân Đội Đế Quốc đánh chết 846 Thú Tinh cấp B+, 321 Thú Tinh cấp A?"

Vừa dứt lời, máy liên lạc một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở nặng của mọi người, càng ngày càng rõ ràng.

Bọn họ đồng thời nghĩ tới một khả năng, hai tròng mắt đột nhiên trợn to, trái tim kịch liệt nhảy lên, không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng.

Đ* má, không thể nào? Chẳng lẽ bọn họ không xuất hiện ảo giác?!

Chẳng qua, sao có thể?

Không có khả năng.

Tuyệt đối không có khả năng!

Đội trưởng Tiêu Ngọc Thần trước hết từ khiếp sợ hoàn hồn.

Anh ta chính mắt nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Ngôn đối chiến tinh anh ba Trường Quân Đội lớn, ở trình độ nhất định hiểu biết thực lực của đối phương, nhưng vừa tiếng báo nọ vẫn vượt quá nhận thức của anh ta.

Nhưng mà, ban tổ chức chuẩn bị đánh dấu đặc thù bằng khối năng lượng cao cấp, sẽ không tính sai.

Hiển nhiên, những người khác cũng đều rõ điểm này.

Một trận im ắng khiến người hít thở không thông trôi qua, mấy người không thể không tiếp thu sự thật khủng bố này.

Lâm Tuyết Tình: "Đánh chết một Thú Tinh cấp B+ nhận được 20 điểm, đánh chết Thú Tinh cấp A nhận được 50 điểm, tính toán dựa theo số lượng vừa rồi, tổng cộng là 32970 điểm?"


"..."

"..."

Cứu, cứu mạng.

Năm người bọn họ dùng thời gian tám ngày, liều sống liều chết mới tích cóp được hơn 16000 điểm, kết quả, còn chưa đến nửa người ta!

Hơn nữa căn cứ quy tắc thông báo, đối phương chỉ dùng thời gian ngắn nhất có năm phút mà thôi.

Năm phút, 32970 điểm!!

Này CMN vẫn là người sao? Hả?

Nghĩ đến kế tiếp bọn họ lại muốn điểm tụ Thú Tinh nhỏ cỡ hai ba trăm điểm giết Thú Tinh, mấy người cửu Liệt Hỏa nguyên bản hứng thú bừng bừng chuẩn bị đi, lúc này lại nhấc không nổi một tia hứng thú.

Bọn họ rốt cuộc vì sao muốn liều mạng tranh đoạt 200 điểm vô cùng đáng thương kia?

Đến nỗi 1/160 của Trường Quân Đội Đế Quốc cũng không đạt được.

1/160.........

Tỉ lệ này vừa ra, mấy người cứng đờ, cả người, càng cảm thấy không thú vị.

Các đội viên Trường Quân Đội Liệt Hỏa ủ rũ cụp đuôi tìm chỗ đất trống nghỉ ngơi, hai mắt thất thần nhìn không trung bị cây to che phủ, trực tiếp bị đả kích đến mất đi lý tưởng.

*

Khe Vực Sâu

Ánh vàng lóa mắt tràn ngập bốn phía, tốc độ đập cánh của Kim Vũ Vương Điệp chỉ còn lại chút tàn ảnh, tiếng kêu càng thêm mãnh liệt.

Sóng Tinh thần lực cứ chồng lên từng tầng một, như sóng nước đẩy ra dọc theo trung tâm, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dày, xoáy nước màu vàng khổng lồ lan mở ra toàn bộ hẻm núi, phảng phất muốn bao phủ hết thảy.

Tinh thần lực âm trầm đáng sợ của Vua Dị Thú và Tinh thần lực thuần tịnh vàng tương giao giữa không trung, nó mở ra mồm to như động đen toan muốn cắn nuốt đối phương, lại bị kim quang lóa mắt đâm thủng, từng tia sáng vàng đâm thủng bóng đêm, chiếu sáng toàn bộ vách đá.

Thân ảnh nhỏ bé của Kim Vũ Vương Điệp ở giữa tinh thần lực bao phủ không ngừng biến lớn, như Cửu Thiên Huyền Điểu(*) buông xuống, nghiêm nghị không thể xâm phạm.

(*)九天玄鸟 hay九天玄女(Cửu Thiên Huyền Nữ) là một vị về và sự trường thọ trong thần thoại. Cửu Thiên Huyền Nữ là Nữ Thần Chiến Tranh trong Thần Thoại Trung Hoa.

Nó ngẩng đầu kêu lên từng tiếng bén nhọn, khí thế cường đại đến mức Vua Dị Thú cũng không thể không tạm thời lui bước.

Không khí bốn phía vặn vẹo, không gian đang rung động, tiếng kêu như sóng gió động trời mãnh liệt, thẳng đánh Khu Não yếu ớt của Thú Tinh!

Đàn Thú Tinh kêu thảm lui bước về phía sau, thống khổ gào rống cùng tiếng hoảng loạn hết đợt này đến đợt khác, một đám lại một đám Thú Tinh tử vong trước công kích Tinh thần lực mạnh mẽ, thi thể khắp nơi.

Còn như vậy đi xuống, chẳng sợ A+, thậm chí Thú Tinh cấp S cũng không chống cự được công kích Tinh thần lực mãnh liệt thế này!

Sắc mặt Thẩm Ngôn trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng, tiêu hao tinh thần lực quá lớn làm Khu Não cũng trướng đau đến sắp nổ mạnh, cho nên cậu muốn —— tốc chiến tốc thắng.

Mắt tím xinh đẹp của thanh niên xẹt qua tia lạnh lẽo, dây vàng nhỏ ở không trung phối hợp nhảy máu, bỗng chốc xuyên qua Khu Não yếu ớt như đậu hũ của vô số Thú Tinh, chuẩn bị thu hoạch cuối cùng!

Nhưng mà đang lúc này, một xúc tua dính nhớp thon dài bằng ưu thế khoảng cách, đâm xuyên qua mười mấy Khu Não Thú Tinh trước sợi dây vàng!

Hết thảy đều quỷ dị không thể lường trước.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Vua Dị Thú nâng cao hơn hai mươi xúc tua, không chút do dự đâm thủ Khu Não cả trăm Thú Tinh cao cấp, cũng bắt đầu mấp máy hấp thu tinh thần lực còn sót lại của chúng.

Trong bóng tối, thân hình Vua Dị Thú dần dần lớn lên, hai xúc tua trước đó bị Thẩm Ngôn cắt khúc cũng lần nữa mọc lại, tinh thần lực tiêu hao được bổ sung.

Đây là sự khác nhau lớn nhất của Thú Tinh cùng nhân loại.

Nhân loại sẽ không hy sinh chiến hữu của mình, nhưng Thú Tinh sẽ giết chóc đồng bạn .

Đối với Vua Dị Thú mà nói, nó là vị Vua chí cao vô thượng, Thú Tinh này cùng lắm chỉ như cấp dưới thần phục nó, lúc cần thiết thành nơi cung cấp chất dinh dưỡng cho bản thân nó là điều theo lý.

Đương nhiên, đây là hạ sách.

Nếu không phải tinh thần thể uy hiếp, nó sẽ không cứ như vậy hấp thu đám Thú Tinh cao cấp này, quá đáng tiếc.

Xúc tua màu đen không ngừng cắm vào chui ra Khu Não Thú Tinh, mấp máy mang ra phần óc màu trắng, một màn trước mắt làm toàn bộ quân sĩ tâm sinh hàn ý, đầy buồn nôn.

Quái vật máu lạnh đáng sợ thế, dựa vào hấp thụ tinh thần lực Thú Tinh khác không ngừng bổ sung cho bản thân, bọn họ thật sự có thể đánh chết sao nó?

Lúc nỗi lòng các tướng sĩ vừa động, sợi tơ vàng đã thâm nhập quân địch, như tia chớp đâm vào xúc túc vừa mọc của Vua Dị Thú!

Mấy sợi tơ còn mỏng hơn cả sợi tóc hung hăng cắt xuống, giữa không trung nháy mắt rơi xuống mấy chục khối, điên cuồng run rẩy trên mặt đất.

Xúc tua vừa mọc tương đối non nớt, mang đến thống khổ phá lệ rõ ràng, Vua Dị Thú gào lên từng tiếng phẫn nội, xúc tua điên cuồng động tường phòng ngự dưới chấn động Tinh thần lực nứt ra một khe hở.

Cảm nhận được mệnh lệnh của Vua, mấy chục nghìn Thú Tinh gầm rú khởi xướng sóng mãnh công thứ tư mãnh liệt về phía quân sĩ.

Trải qua thời gian mười phút, tinh thú cấp bậc thấp sớm bị Thú Tinh khác cắn nuốt.

Hơn hai mươi hai trăm nghìn Thú Tinh trước mắt còn lại hơn ba mươi nghìn, nhưng tất cả còn lại đều thuộc về Thú Tinh cấp trung, thấp nhất cũng có B+; Thú Tinh cấp A nhiều không đếm xuể, cho dù số lượng hay cấp bậc đều vượt xa Quân đoàn số tám.

Nhưng sở dĩ Quân đoàn số tám có thể bằng mấy trăm quân đoàn đánh ra danh khí, thì ở chỗ lực cường đại cùng tinh thần bất khuất của họ!

Kim Vũ Vương Điệp bay về Khu Não chủ nhân để nghỉ ngơi, Thẩm Ngôn liên tục dùng bảy tám bình khôi phục Tinh thần lực, đè lại Khu Não vẫn còn trướng đau, thanh âm lại dị thường rõ ràng, "Toàn bộ tướng sĩ Quân đoàn số tám, chuẩn bị nghênh chiến ——"

"Rõ!"

" Quân sĩ giữa không trung, bắn yểm hộ đội chủ lực.


Quân sĩ còn lại ba người một tổ, hai tổ một đội, kề sát phạm vi vách đá, tập trung đánh chết Thú Tinh, ưu tiên cấp a/a+."

"Đã rõ!"

Chiến thuật Thẩm Ngôn cực kỳ đơn giản, lại thập phần hữu hiệu.

Sinh hoạt mười mấy năm không thấy ánh mặt trời làm đám Thú Tinh ít nhiều gì đều sợ ánh sáng, pháo sáng là phương pháp đối phó chúng nó tốt nhất.

Mà Quân đoàn số tám mang theo sung túc vật tư, ngoài pháo sáng, họ còn chuẩn bị kính mắt bảo vệ, có thể tiêu giảm ảnh hưởng ánh sáng mang đến.

Mắt thấy một cự mãng vực sâu mở ra bồn máu sắp cắn đứt cánh tay cơ giáp, một chùm ánh sáng mạnh chợt đánh úp lại từ phía trước, cự mãng vực sâu dừng một chút động tác cắn, lập tức bị đội viên khác phối hợp lẫn nhau chém đầu xuống.

Khi nhìn đến thân thể cao lớn cự mãng vực sâu ngã xuống mặt đất, mấy người còn có chút không thể tin tưởng.

Đây chính là Thú Tinh cấp A+, cứ như vậy đã bị bọn họ đánh chết!

Là quân sĩ cấp cao, cấp bậc bọn họ phần lớn là B+, mà Thú Tinh A+, tương đương với vượt qua hai cấp bậc.

Việc này trước đây không có khả năng làm được.

Thẩm Ngôn không hổ là bậc thầy chiến thuật!

Quân đoàn số tám bội phục cậu sát đất.

Không chỉ tâm tình các quân sĩ đánh chết Thú Tinh kích động, các quân sĩ bị nhốt giữa vách đá cũng nhảy nhót không thôi.

Vốn trói buộc bọn họ rốt cuộc phát huy tác dụng, vẫn còn là tác dụng mang tính mấu chốt, chẳng sợ như vậy hy sinh cũng không tiếc nuối.

Là Thẩm Ngôn giao cho bọn họ chức trách này, làm cho bọn họ cảm giác bản thân có giá trị.

Thỏa mãn trên tâm lý chiến thắng được mỏi mệt của cơ thể, trong mắt mỗi quân sĩ đều tràn ngập kiên nghị lẫn khát vọng thắng lợi.

Kế tiếp, các tướng sĩ Quân đoàn số tám phát huy 120 thực lực, sĩ khí trướng to.

Khí thế này phảng phất bọn họ không chỉ có hơn một ngàn người, mà là hơn trăm nghìn người, hàng triệu người, thế tới rào rạt, thế không thể đỡ!

Hai quân giao chiến, sĩ khí cực kỳ quan trọng.

Trừ cái này ra còn có một điều —— bắt giặc bắt vua trước!

Thẩm Ngôn với ba người Hạ Lăng, điều khiển cơ giáp tiến đến đánh chết đàn Thú Tinh cấp S/S+ dẫn đầu.

Vua chim đá đen đang ríu rít ra lệnh cho bộ tộc, đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm mạnh mẽ.

Ngay giây kế tiếp, một đạo ngân quang đột nhiên tới, kiếm quang trong tay Hạ Lăng lập loè hàn băng, một kiếm đâm xuyên qua ngực nó!

Vua chim đá đen hót lên tiếng thê lương, chụp phủi cánh thật lớn ra sức giãy giụa, mõm vừa nhọn vừa dài điên cuồng đâm thọc ngực Ngân Dực, Hạ Lăng lạnh nhạt rút kiếm quang ra, hăng hái lui về phía sau.

Máu tươi tức khắc phun trào, nhuộm dần lông chim màu trắng trước ngực vua chim, sinh mệnh Thú Tinh cấp S nhanh chóng biến mất, sau đó ầm ầm rơi xuống, run rẩy vài cái bất động.

Vua chim bị giết, những con chim vua khác lập tức chạy tứ tán, bị phân tán giết chết trong nhóm quân sĩ giết chết, đàn chim đá đen kiên cố không phá vỡ cứ v tiêu vong.

Cùng thời gian, Thiệu Tinh Lan đánh chết Vua sói hai đuôi, Lục Vân Thiên đánh chết Anaconda(*) vực sâu cấp S; Thẩm Ngôn giết chết hai Thú Tinh cấp S+, trợ giúp quân sĩ ngăn cản không được đánh chết đàn Thú Tinh điên cuồng công kích.

(*) hình

Sợi tơ di chuyển trên không trung tựa như chiếc kèn của tử thần, có thể nháy mắt xuyên qua Khu Não cả trăm Thú Tinh; cơ giáp màu trắng càng quỷ mị tựa bóng ma, kiếm quang chợt lóe sẽ có một đầu Thú Tinh cao cấp mất mạng.

Hai cái giờ qua đi, vỏ ngoài màu trắng Linh Vũ rơi xuống điểm điểm vết máu, thuần trắng lây dính đỏ tươi, vẫn như cũ ưu nhã mỹ lệ.

Nhưng tại tầm nhìn đàn Thú Tinh, nó còn khủng bố hơn bất kỳ thứ gì.

Nơi có cơ giáp trắng và sợi tơ vàng, đàn Thú Tinh nháo nhào tránh né, e sợ kẻ tiếp theo bị giết là chính nó.

Trên mặt đất đồi thi thể cao hơn mười mét, máu tươi hội tụ thành mấy trăm dòng suối chảy tới dọc theo chỗ thấp, chiều dài có thể đạt tới mấy chục dặm, mùi máu tươi nồng đậm khiến người buồn nôn.

Khắp nơi trên vách đá đều là vết máu rơi xuống, phần còn lại của chân tay đã bị cụt rơi rụng đến đầy đất.

Chốn luyện ngục nhân gian cùng lắm chỉ có thế.

Trải qua hai giờ chiến đấu liên tục, mấy lần đàn Thú Tinh mãnh công, thể lực các tướng sĩ Quân đoàn số tám đạt tới cực hạn, cho dù có ý chí mạnh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ chính mình không ngã xuống.

Quá nhiều, số lượng thật sự quá nhiều.

Cho dù bọn họ đã ra sức đánh giết cả chục ngàn Thú Tinh, đàn Thú Tinh phía sau vẫn cuồn cuộn không ngừng vọt tới, vô cùng vô tận.

Đồ tác chiến Thẩm Ngôn đã sớm bị mồ hôi tẩm ướt, mồ hôi hóa thành dòng suối nhỏ uốn lượn dọc theo cổ, đầu ngón tay đau đến phát run.

Khu Não cậu càng đau, như có kim cứng đâm thọc ở bên trong, cho dù bổ sung vô số dịch khôi phục Tinh thần lực cũng không thể giảm bớt.

Đám Hạ Lăng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Từng sợi tóc dính trên sườn mặt Alpha, cả người như được vớt ra từ trong nước, hơi thở dồn dập, mắt đầy mỏi mệt, tinh thần lực cùng thể lực đều đã kề bên cực hạn.

May mắn, đàn Thú Tinh rất nhiều cũng bị trấn trụ, không có tiếp tục phát động công kích.

Xu lợi tị hại là thiên tính tất cả sinh vật đối mặt nguy cơ sinh tồn, cho dù Thú Tinh hiếu chiến cuồng bạo thì bản năng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Ngôn không thể nghi ngờ làm chúng nó sợ hãi nhất.


Nguyên nhân chính là vì có cậu, rất nhiều Thú Tinh bản năng mới dâng lên sợ hãi, làm nhóm tướng sĩ tranh thủ được thời gian hiếm có ngừng chiến.

Lông mi nhỏ dài nồng đậm của Omega được ủ bởi mồ hôi, lạnh nhạt nhìn về góc tối Vua Dị Thú đang ẩn mình.

Cậu biết đối phương đang đợi.

Chờ đến chính mình chống đỡ không được, nó sẽ dùng cái giá nhỏ nhất cắn nuốt Kim Vũ Vương Điệp, hoàn thành tầng cấp tiến hóa cao hơn.

Nhưng cậu sẽ không để đối phương như ý.

Kiếp trước, cậu tiến hành tự bạo tinh thần lực ở phút cuối cùng, Tinh thần lực không còn thừa nhiều.

Nhưng mà hiện tại, cậu còn dư lại ít nhất năm phần tinh thần lực.

Thẩm Ngôn cầm dịch khôi phục tinh thần lực, không màng mạnh mẽ bổ sung sẽ tạo thành tổn thương Tinh thần lực, mắt không chớp rót vào.

Hiện tại, không sai biệt lắm có sáu phần.

Thẩm Ngôn khó chịu đè lại thái dương trướng đau, yết hầu tanh ngọt, khóe miệng tràn ra một sợi tơ máu.

Cậu dùng mu bàn tay tùy tay lau đi, nhìn màu đỏ chói mắt tại mặt trên, đôi mắt rũ xuống.

Không còn kịp rồi.

Có đại quân cả triệu Thú Tinh làm hậu thuẫn, Vua Dị Thú trưởng thành nhanh chóng hơn tưởng tượng của cậu, cần giải quyết nó trong hôm nay!

Thẩm Ngôn mở máy liên lạc, nói với Phó Tắc Tuyên: "Chúng ta lập tức lui lại. Giữ được rừng xanh thì sợ gì không củi đốt.

Trước để các tướng sĩ rời đi, tôi và nhóm Hạ Lăng ở lại."

Khoảng cách gần gọi điện ít bị nhiễu hơn, tiếng nói của Omega truyền đến tai Phó Tắc Tuyên rất rõ ràng, người sau trầm ngâm vài giây: "Chúng ta đồng ý rút lui, nhưng tôi và Chiến Huân sẽ ở lại."

Anh ta có thể không màng an nguy bản thân, nhưng Thẩm Ngôn cần phải an toàn rời đi.

Giọng thanh niên lại cực kỳ trấn định: "Hiện tại không phải thời điểm nhún nhường nhau, chỉ có chúng tôi mới có thể uy hiếp được đàn Thú Tinh. Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng sống mình ra giỡn.

Không cần chậm trễ thời gian nữa, trước an bài tướng sĩ rút lui!"

Phó Tắc Tuyên nhíu chặt mày, cằm căng thành một đường thẳng tắp, lại chỉ phải an bài xuống.

Các tướng sĩ sức cùng lực kiệt điều khiển cơ giáp bay nhanh về phía trước, có thiết bị tốt và được tiếp ứng, quá trình cũng không khó khăn.

Đàn thú Thú Tinh tạm thời không có di động, hiển nhiên đây không phải mục tiêu chúng.

Thời gian một phút một giây qua, Vua Dị Thú huy động xúc tua màu đen, ra lệnh đàn Thú Tinh lại lần nữa khởi xướng tiến công.

Mấy trăm Thú Tinh dẫn đầu lao ra, lại bị mấy sợi tơ cường thế xuyên qua Khu Não, thi thể khổng lồ chặn đường sau, cũng làm đàn Thú Tinh chần chờ trong đôi lát.

"Mau!"

Trước mắt cảnh tượng xác thật theo như lời Thẩm Ngôn, uy hiếp Thú Tinh cần yêu cầu thiên tài cấp SSS hoàn thành.

Mắt thấy Quân đoàn số tám rút lui không sai biệt lắm, Thẩm Ngôn nhìn về phía hướng Hạ Lăng, mắt tím mờ mịt sương mù, ở trong lòng nói một tiếng xin lỗi.

Còn có Lục Vân Thiên, Thiệu Tinh Lan, Thẩm Dịch, Nhiễm Tân Ngữ, Phó Tắc Tuyên, toàn bộ đội viên Trường Quân Đội Đế Quốc.

Xin lỗi.

Nhưng cậu cần thiết phải hoàn thành sứ mệnh.

Lực chú ý mọi người đều tập trung trên người tướng sĩ rút lui, cùng với trên đàn Thú Tinh như hổ rình mồi, Linh Vũ đột nhiên hóa thành tia sáng trắng thâm nhập sâu vào Khe Vực Sâu, nhanh như tia chớp!

Tình huống ai cũng không ngờ được.

Nhưng mà, ba người Hạ Lăng, Lục Vân Thiên, Thiệu Tinh Lan một giây sau hóa thành đường sáng bay nhanh đi, đẩy tốc độ tay lên cao, gắt gao đuổi theo thân ảnh cơ giáp màu trắng phía trước.

Vua Dị Thú gầm lên tiếng phẫn nộ, hơn hai mươi xúc tua điên cuồng động, kéo thân thể cao lớn về phía trước, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn cơ giáp.

Đàn Thú Tinh dưới mệnh lệnh của Vua, chạy như điên tới thông đạo đào ra, chuẩn bị bọc đánh từ hai hướng, có chạy đằng trời.

Chỉ mấy giây ngắn ngủn, các sĩ quan Quân đoàn số tám còn chưa phản ứng lại, tình huống đã hoàn toàn nghịch chuyển.

Lòng Phó Tắc Tuyên nóng như lửa đốt, lập tức điều khiển cơ giáp bay về phía trước, đám người Chiêm Tuần bám sát, mặt đầy nôn nóng.

Thẩm Ngôn là ân nhân bọn họ, mạng này đều do đối phương cho, còn có mệnh lệnh của quân bộ, vị thiên tài 3S này nhất định không thể có việc!

Linh Vũ bay nhanh, giữa không trung trung xoay người 180 độ, phần vai pháo ống đứng thẳng, bắn tới phía sau hai pháo quang tử.

Pháo quang tử lướt qua thân thể cao lớn của Vua Dị Thú, mang đến nhè nhẹ đau đớn, sau đó lấy đo lường tính toán độ đánh vào vách đá phía trên.

Vô số đá vụn từ không trung rơi xuống, như một cơn mưa đá, vừa lúc che đám người trước mặt Phó Tắc Tuyên, ngăn cản con đường bọn họ đi tới.

Diện tích Khe Vực Sâu, hơn nữa tốc độ Linh Vũ không ai có thể đạt tới, bọn họ đã không đuổi kịp.

*

Thẩm Ngôn vẫn luôn điều khiển cơ giáp về phía trước, cậu muốn kéo ra đủ khoảng cách, mới không đến nỗi làm tinh thần lực dư thừa lan đến gần người khác.

Khe Vực Sâu là lá chắn thiên nhiên, có thể ở mức độ lớn nhất cản Tinh thần lực tiết ra ngoài.

Chỉ có điều, cậu nhìn về ba chiếc cơ giáp phía sau gắt gao đi theo, khóe môi mím chặt.

Rõ ràng không nên có tốc độ phản ứng nhanh như vậy mới đúng.

Trừ khi bọn họ đã đoán trước kế hoạch của mình.

Nội tâm Thẩm Ngôn ngũ vị tạp trần, tốc độ lại không chậm lại.

Chờ đến đoạn sau dấu vết đàn tinh thú hoạt động rõ ràng nhiều lên, cũng có hang động phân chia lãnh địa.

Thanh niên vài lần muốn bằng lối rẽ thoát khỏi bọn họ, lại chưa thành công, ba người Hạ Lăng đuổi theo rất chặt, không có bất kỳ cơ hội gì.

Tốc độ Vua Dị Thú cũng không kém họ, sáu chân dài phủ kín mặt đất, đồng thời vươn mấy xúc tua khác ý đồ bắt giữ, bị bốn người linh hoạt tránh đi, thẳng đến tiến vào chỗ sâu nhất Khe Vực Sâu.

Đại quân Thú Tinh phải lát nữa mới tới, trước mắt là cơ hội tiến công tốt nhất.

Thẩm Ngôn thấp khụ vài tiếng, vươn đầu ngón tay ngọc bạch lau sạch tơ máu bên môi.


Nếu bọn họ liên hợp lại có thể đánh chết Vua Dị Thú, như vậy, cậu có lẽ không cần dùng biện pháp tệ nhất.

Không bằng thử một lần.

Linh Vũ chậm tốc độ lại, mấy sợi dây vàng nhỏ vờn quanh thân, đâm tới thân hình cực lớn của Vua Dị Thú chiếm phân nữa con đường ——

Sợi dây vàng nhỏ định cắt đứt hai xúc tua trung tâm, lại bị linh hoạt mà tránh đi, Vua Dị Thú vươn hai vòi dài hơn ba mươi mét, muốn kéo lấy cơ giáp!

Thẩm Ngôn di chuyển nhanh hình chữ S tránh đi, một vòi khác xảo quyệt vòng góc độ, Linh Vũ lập tức nghiêng người tránh đi như tia chớp.

Vua Dị Thú nhân cơ hội múa may mười mấy xúc tua thon dài ghê tởm quấn quanh đi lên, lấp đầy toàn bộ không gian chung quanh, quả thực tránh cũng không thể tránh.

Trong chớp nhoáng, mấy dây vàng nhỏ cắt nhỏ xúc tua muốn dán về hướng Linh Vũ; một cái khác bị kiếm quang Hạ Lăng chém xuống, Lục Vân Thiên cùng Thiệu Tinh Lan cũng cùng nhau chặt đứt xúc tua thứ ba, ngăn cản nó tiến công.

Nhưng mà, xúc tua bị chặt đứt trên mặt đất không ngừng mấp máy, rất nhanh khâu lại, chất nhầy màu đen liên tiếp hoàn toàn bao vây bộ phận nhỏ, không đến nửa phút đã khôi phục bình thường.

Năng phục phục hồi như cũ mạnh mẽ như vậy, là thứ con người không thể đạt tới Thú Tinh.

"Chỉ có cắt thành khối nhỏ mới có thể ngăn cản nó hồi phục ——" Hơi thở dồn dập của Thẩm Ngôn xuyên thấu máy liên lạc truyền đến, "Cẩn thận!"

Một vòi thô tráng hướng tới Lục Vân Thiên, người sau nghiêng người né tránh, lại bị một vòi khác đâm trúng vai trái, kịch liệt thống khổ đánh úp lại, làm trán anh chảy ra mồ hôi lạnh.

Tia sáng hiện ra, Thiệu Tinh Lan liên tục bắn ra vô số pháo quang tử về phía vòi, chỉ làm Vua Dị Thú phẫn nộ kêu một tiếng, không tạo thành bất kỳ vết thương.

Vòi Vua Dị Thú còn cứng hơn cả thiết, còn có thể do uốn lượn, kiếm quang, rìu lớn, pháo quang tử, hạt thúc chờ công kích cơ bản khởi không đến tác dụng, chỉ có công kích tinh thần lực mới có thể tạo ra thương tổn cho nó.

Thú Tinh cấp SSS vốn đã thoát khỏi phân loại Thú Tinh, tựa như Thẩm Ngôn độc nhất vô nhị ngàn năm khó gặp, có được thực lực cực kỳ khủng bố.

Mười mấy xúc tua màu đen che trời, vòi thô tráng như cương cân thiết cốt, một khi bị đánh trúng đến linh hồn đều bị chấn động.

Bốn cơ giáp tránh né thiên la địa võng, xem chuẩn thời cơ chặt đứt một xúc tua trong đó, mặt khác hai người phối hợp bộ phận thành số đoạn, lấy đó giảm bớt khả năng phục hồi như cũ.

Quanh thân Hạ Lăng vờn quanh dây nhỏ tinh thần lực màu trắng, phối hợp sợi tơ màu vàng của Thẩm Ngôn.

Khi hai người cùng nhau cắt nát chiếc vòi thô tráng, Vua Dị Thú phát ra tiếng gào rống đan xen kinh giận, hai xúc tua trung tâm vươn, mở ra chiếc mồm to khổng lồ, chợt kêu lên tiếng bén nhọn.

Biểu cảm thanh niên rùng mình, lập tức dựng mấy tường bảo vệ kim sắc trước mặt ta ba, nhưng vào lúc này, Linh Vũ đã sớm bị năm xúc tua giấu xung quanh cuốn lấy, đột nhiên túm về một hướng!

Hơn hai mươi xúc tua dính nhớp gắt gao cuốn lấy cơ giáp màu trắng, tinh thần ô nhiễm ghê tởm chảy ra dọc theo chất nhầy, sợi tơ vàng vừa cắt đứt một cái, lại có một cái khác bổ sung vào, gắt gao giữ cậu, cuốn lấy từ đầu đến đuôi, toàn bộ đều bao phủ bên trong Tinh thần lực âm trầm.

Thẩm Ngôn trong nháy mắt phảng phất về tới kiếp trước.

Cậu điều khiển Linh Vũ liều mạng muốn thoát khỏi, lại bị vòi hơn ba mươi mét trói chặt toàn thân, đồng thời còn có xúc tua dính nhớp khác quấn quanh mỗi bộ phận của cơ giáp.

Cậu giống như con bướm dính ở trên mạng nhện, cánh bị trói không thể tránh thoát, từng bước bị kéo vào bóng đêm vô tận.

Mà tình huống trước mắt càng tệ.

Phần đầu đại quân Thú Tinh đã tới, bắt đầu khởi xướng tấn công ba người Hạ Lăng.

Vua Dị Thú vươn ra một xúc tua trung tâm, không chút lưu tình xỏ xuyên qua mấy chục Khu Não Thú Tinh cao cấp, dùng cách hấp thu Tinh thần lực tự bổ sung bản thân.

Thẩm Ngôn cảm nhận tinh thần lực ô nhiễm càng mãnh liệt, mấy chục bức tường bảo vệ được Kim Vũ Vương Điệp dựng trong Khu Não cũng dần vỡ vụn.

Trước mắt cậu không đủ năm phần Tinh thần lực, còn kém xa Vua Dị Thú ở trạng thái đỉnh.

Huống chi, còn có đại quân Thú Tinh cuồn cuộn không ngừng cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.

Hiện giờ chỉ có một biện pháp.

"Tôi có biện pháp giải quyết." Thẩm Ngôn dùng thanh âm lớn nhất thông qua máy liên lạc, tận lực duy trì trấn định: "Mau tránh ra! Mau ——"

Thanh âm Hạ Lăng hỗn loạn sốt ruột thở dốc, "Tôi sẽ không để em tự bạo."

Lục Vân Thiên / Thiệu Tinh Lan: "Anh/Em cũng sẽ không."

Trong khe hở, Thẩm Ngôn nhìn đến tinh thần thể Bạch Hổ của Hạ Lăng đang cố gắng leo lên thân hình Vua Dị Thú, dùng hàm răng sắc bén cắn xé xúc tua trung tâm, cho dù da lông bị đâm đến chảy máu cũng không buông miệng.

Băng Lân Cự Mãng mở to miệng cắn một xúc tua trung tâm khác, vảy xinh đẹp bị tróc ra, máu tươi đầm đìa; tương tự Bạch Lang của Lục Vân Thiên cũng đang dùng móng vuốt sắc bén xé rách, cho dù khớp xương bị cuốn lấy kêu rắc rắc cũng không buông ra.

Rốt cuộc, một đoạn xúc tua trung tâm bị cắn đứt, lại vẫn mấp máy suy nghĩ muốn khâu lên, mà nó lập tức phải thành công!

Đúng lúc này, Băng Lân Cự Mãng đột nhiên mở ra mồm to, nuốt xúc tua bị cắt này vào.

"Không! Không cần ——"

Mắt tím Thẩm Ngôn chứa đầy nước mắt, Khu Não truyền đến cơn đau bén nhọn, cậu ôm đầu nước mắt rơi đầy mặt, một màn trước mắt dường như đè chồng lên một ký ức sâu thằm.

Khi cậu tự bạo, con bướm tàn phá vỗ vỗ cánh muốn né khỏi sự cánh nuốt của xúc tua trung tâm, lại không thể bay lên nổi.

Mắt thấy bóng ma phải rớt xuống, xúc tua kia lại bị tinh thần thể nào đó nuốt vào!

Xúc tua trung tâm là bộ phận tinh hoa nhất của Vua Dị Thú, cấp bậc có thể đạt tới ss+, nó không có khả năng bị cắn nuốt.

Người kia đã chết.

Vì cứu cậu mà chết.

Bi thông ngập đầu gần như bao phủ cậu, Tinh thần lực cuồng bạo không chịu khống chế tiết ra, kim quang lóa mắt đâm thủng bóng đêm, Kim Vũ Vương Điệp phát ra tiếng kêu bén nhọn, phảng phất muốn phá hủy hết thảy.

Đúng lúc này, cậu nghe được thanh âm truyền đến từ địa phương xa xôi: "Tôi không sao."

"Em quên rồi à? Tôi có được thiên phú là cắn nuốt."

"Ngẫm lại tinh thần thể của Phó Tắc Tuyên - diều hâu, chúng nó cùng nhau dung hợp, mà tôi cũng giống vậy."

Hạ Lăng / Lục Vân Thiên / Thiệu Tinh Lan: "Cho nên, trở về đi."

"Trở lại hiện thực thôi."

Chấn động Khu Não tạm dừng, Thẩm Ngôn mở mắt ra, toàn bộ trước mắt đều ầm ầm vỡ vụn, Vua Dị Thú, đàn Thú Tinh, Khe Vực Sâu, tất cả tất cả đều giống như gương vỡ thành vô số khối.

Ký ức bị phong ấn như thủy triều vọt tới, trước mắt Thẩm Ngôn tối sầm, ngất lịm đi.

*

Biên dịch có lời muốn nói: Tạm biệt những cư dân đáng yêu của cuốn sách, chúng ta theo chân Ngôn Ngôn về thôi

Bình Luận (0)
Comment