Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 152

Biên dịch: Yên Hy

Thời gian qua giờ đến quá nhanh, nhóm người Thẩm Ngôn đã vào ở trong biệt thự được một tuần.

Các khách quý cũng bắt đầu dần dần quen thuộc, không còn xấu hổ như lúc vừa gặp mặt.

Mỗi người đều là người xuất sắc trong từng lĩnh vực, sở thích, giao hữu rộng khắp, có thể và tiết mục gặp được một loại duyên phận.

Cho dù không thể thu hoạch tình yêu, cũng có thể thu hoạch được tình bạn quý giá.

Tổ chương trình tối mỗi ngày sẽ mở phát sóng trực tiếp 4 tiếng, khán giả cũng sớm ngồi canh trước cửa phòng phát sóng trực tiếp, quan sát cuộc sống hằng ngày của nhóm cao phú soái này.

Theo thời gian tiếp xúc tăng nhiều, bọn họ phát hiện mỗi vị khách đều là bảo tàng, đa tài đa nghệ.

Ví dụ Bạch Nhược Hàm, đàn violon cấp mười, giai điệu uyển chuyển êm tai, tính chuyên nghiệp rất mạnh, thời trung học còn từng lấy giải thi đấu thưởng quốc tế lớn.

Lục Từ chơi đàn ghi-ta thật sự bổng, xứng với chất giọng trầm thấp quyến rũ của anh ta, nghe vào tai quả thực là một loại hưởng thụ.

Anh ta ở đại học lập nên dàn nhạc riêng, hiện giờ thời gian nhàn hạ cũng sẽ đến quán bar của bạn diễn, có không ít phú nhị đại và fans cổ vũ.

Hạ Văn Xuyên và Lâm Thừa Hiên từ nhỏ học tập dương cầm, bồi dưỡng sở thích cùng khí chất tao nhã.

Đặc biệt khi người đàn ông mặc lễ phục định chế ngồi bên dương cầm Steinway, ánh đèn nhu hòa trút xuống từ đỉnh chóp, chiếu xuống khuôn mặt thanh lãnh của hắn, ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn đen trắng, giai điệu duyên dáng chảy xuôi.

Cho người ta cảm giác không giống như đang đánh đàn ở phòng khách biệt thự, mà giống một buổi biểu diễn hoành tráng ở thính phòng, khiến người như say trong mộng.

【 Hạ tổng có mị lực quá, đàn dương cầm thật sự ngầu, hu hu. 】

【 cảm giác được nghe miễn phí âm nhạc cao cấp, đến linh hồn đều thăng hoa. 】

【 tuy rằng không hiểu dương cầm lắm, nhưng bài này dễ nghe quá. 】

【 là 《 Bản Sonata ánh trăng 》Beethoven, độ khó rất cao, vừa thấy là biết chuyên nghiệp. 】

【 anh Từ cũng rất tuyệt á, vừa rồi đàn hát không thua ca sĩ chuyên nghiệp, sau này tôi muốn đi cổ động cho ảnh!】

【mấy vị khách này đều thật lợi hại, vì sao có người lớn lên đẹp trai, sự nghiệp thành công còn có thú vị như vậy? Aiz, tự bế. 】

Lâm Thừa Hiên nhìn về phía người đàn ông còn đang đánh bàn, đôi mắt hơi thất thần, nhưng mà nhìn đến thanh niên dung mạo tinh xảo bên cạnh đối phương, rất nhanh thu hồi tầm mắt, trong lòng xuất hiện mất mát nhàn nhạt.

Lục Từ cũng đặt đàn ghi-ta ở một bên, phần lưng dựa sát phía sau, hai tay gối sau đầu, có chút trầm mặc nhìn bầu không khí hòa hợp của hai người.

Thường Úc rũ mắt thưởng thức ly nước trong tay, không có biểu tình gì, luôn không thích nói chuyện thoạt nhìn càng buồn.

Thẩm Ngôn ngồi một bên giúp Hạ Văn Xuyên phổ khúc, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía người đàn ông bên cạnh.

Nhìn gần, ngũ quan đối phương càng thêm tuấn mỹ, ánh sáng đan xen làm đường cong hình dáng hắn càng thêm rõ ràng, mang theo vài phần sắc bén.

Chân mày vuông, mũi cao thẳng, môi mỏng duyên dáng mím nhẹ, da thịt trắng dưới ánh đèn sáng nhàn nhạt, khí chất tự phụ ưu nhã, cùng với giai điệu tao nhã đang nhảy múa, có cảm giác như đang nằm mộng.

Người đàn ông thế này xác thật rất có mị lực.

Cảm nhận được ánh mắt thanh niên dừng trên người mình, thần sắc Hạ Văn Xuyên hơi hơi căng chặt, thiếu chút nữa đàn sai, lại vào giây sau dùng kỹ xảo thành thạo cứu lại.

Hắn nhắm mắt, quẳng đi tạp niệm, đem lực chú ý hoàn toàn đặt vào bài tiết tấu.

Một khúc hoàn tất, khách quý khác sôi nổi đứng dậy vỗ tay.

Nhà bọn họ khá giả, có được trình độ thưởng thức và rèn luyện âm nhạc không thấp, cũng hiểu thực lực đối phương chỉ sợ đã đạt tới tiêu chuẩn diễn xuất.

Ngay cả Lục Từ đều không thể không thừa nhận, trình độ đối phương rất cao.

Hạ Văn Xuyên ngồi thẳng người, đôi mắt thâm thúy yên lặng nhìn về phía thanh niên bên cạnh: “Đàn thế nào?”

Thẩm Ngôn chưa từng nghe ca khúc này, ngẫm nghĩ mới nói: “Rất êm tai. Nhịp tay thành thạo, cảm tình cũng rất tinh tế, nhưng làn điệu có chút bi thương nhàn nhạt, thẳng đến cuối cùng đạt tới đỉnh điểm lại yên lặng lại, dư vị còn ở lại.”

Hạ Văn Xuyên từ trong tay cậu tiếp nhận khúc phổ, đụng phải đầu ngón tay đối phương, trong lòng khẽ nhúc nhích: “Ừ, đúng là giai điệu của nó.”

曲谱[qǔpǔ] khúc phổ (sách tập hợp các làn điệu để người soạn nhạc tham khảo)

Cứ như mấy năm hắn rời khỏi Thẩm Ngôn, mất mát trong lòng không ngừng dâng lên, tâm tình thống khổ bò lên tới cực điểm, chung quy vẫn thỏa hiệp.

Nhưng mà hiện tại, tâm tình hắn đã khác.

Hắn đã có được điều mình muốn.

Hai người đối diện, không khí không duyên cớ nhiều vài phần ái muội.

Thẩm Ngôn nhìn nhạc cụ chưa bao giờ tiếp xúc, mắt tím sáng lấp lánh: “Em có thể thử không?”

Hạ Văn Xuyên kéo tay cậu đặt trên phím đàn, giọng nói lạnh lẽo mang theo ôn nhu khó tưởng: “Được, tôi dạy cho em.”

【 a a a, lại là một ngày bị đút cơm chó, ợ ~】

【tư thế bốn tay đặt ở phím đàn quả thực quá đẹp, con cuồng tay như tui, tay Ngôn Ngôn và Hạ tổng đều đẹp quớ!】

【 hai người xứng ghê. 】

【anh Lâm từ bỏ đi, tuy rằng sở thích hai người tương đồng, nhưng chú định không kết quả. 】

【 anh Từ lại buông đàn ghi-ta đi tập thể hình… Tâm tình không tốt lại đi tập thể hình, chậc. 】

【 Úc thần lên nào, tổ chương trình chừng nào mới cho Úc thần của tụi này chút nổi bật đây?】

【 con tui quá thảm, tốt xấu gì cũng là quán quân thế giới, đến bây giờ một tin nhắn cũng chưa thu được QAQ. 】

Mấy ngày nay, tin nhắn tâm tư được gửi đi có khác biệt không lớn với ngày đầu.

Thẩm Ngôn theo thường lệ được toàn phiếu của ba khách quý tổ A; Lâm Thừa Hiên bắt đầu từ ngày hôm sau, vâng theo tâm ý chính mình lựa chọn Hạ Văn Xuyên; Bạch Nhược Hàm rõ ràng cảm thấy hứng thú với Lục Từ hơn.

Cứ như vậy, Thường Úc không có người chọn.

Nghề nghiệp của cậu chàng chênh lệch với người khác quá lớn, gần như cũng không có gì giao thoa, tính cách không nóng không lạnh, với ‘chủ động cầu mang’ của Bạch Nhược Hàm không có đáp lại.

Mà hai khách quý tổ A ưu tú như thế, cậu chàng có thể thu được tin nhắn mới là lạ.

Tổ chương trình của suy nghĩ về vấn đề này.

Thường Úc là bọn họ tuyển chọn trong nghìn người, cho dù nghề nghiệp hay thân phận đều cực kỳ đặc biệt, nhưng trước mắt những người khác còn chưa cảm nhận được ưu điểm của cậu.

Tiết mục tổ chuẩn bị buổi tối cuối tuần nào đó tổ chức phát sóng trực tiếp trong biệt thự, để tất cả khách quý tổ B đều tham dự vào, để cảm nhận kích thích trò chơi cùng trình độ đẳng cấp của Thường Úc.

Đây tuyệt đối sẽ làm đối phương nổi bật nhất, tin tưởng nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ những người khác.

Bàn luận tốt xong, bọn họ họ liền liên hệ huấn luyện viên chiến đội SK gõ đúng giờ.

Trong quá trình này, 《không gian yêu đương》 cũng nghênh đón lần hẹn hò của sáu vị khách.

Mỗi người chuẩn bị một phần quà tinh xảo cho khách tổ B, quá trình chọn lựa quà cần được bảo mật. Tổ khách quý tổ B chọn quà của ai, đó là đối tượng hẹn hò lần này.

Ghi chú: Giá của quà không nên quá cao, cao nhất không vượt quá 3000.

Lần đầu tiên hẹn hò có ý nghĩa trọng đại, cũng dễ dàng xoay ngược thời cơ nhất.

Sáu vị khách chuyển đến biệt thự chưa đầy một tuần, đang trong giai đoạn đầu của mối quan hệ, nếu món quà được các khách tổ A lựa chọn cẩn thận trùng hợp với sở thích của đối phương, không thể nghi ngờ sẽ là điểm cộng lớn.

Hơn nữa lúc hẹn hò còn nóng lên, cùng với tiếp xúc

Cộng với sự nóng lên của buổi hẹn hò và sự tiếp xúc sâu sắc hơn khi ở một mình, rất dễ làm lung lay tình thế ban đầu, trong hai mùa giải đầu tiên, khách mời vì buổi hẹn hò đã thay đổi ý định ban đầu nên cơ hội này rất quan trọng.

【 lần này quà lại không có chỉ định? 】

【mùa một là bó hoa, mùa hai là nước hoa, mùa ba trực tiếp không có giới hạn chỉ định. 】

【 khó khăn tăng cao. 】

【 bọn họ mới tiếp xúc thời gian ngắn như vậy, lại không phạm vi, này nên chọn sao đây?】

【 Ngôn Ngôn có chọn trúng Hạ tổng hay không, cảm giác Hạ tổng căn bản không giống người tặng quà cho người khác, lo lắng ghê.】

【 chỉ có tui để ý tiền sao? 3000, emm… Đều đuổi kịp nửa tháng tiền lương của tui.】

【cũng phải em đối phó với ai. Đối mặt với anh Từ, bọn họ chắc chắn không nhiều, ngay cả một chiếc khăn lụa bình thường cũng sẽ có giá cao hơn thế.】

【 đúng vậy, trong mắt bọn họ 3000 đồng phỏng chừng không khác 30 đồng của chúng ta, chua xót.jpg】

【giá cả này đối với khách quý tổ A, kỳ thật lựa chọn đường sống không lớn. Lại muốn thể diện khí thế lớn, lại phù hợp tâm ý đối phương, còn muốn đặc biệt. Ai, trọc đầu rồi. 】

【 đã bắt đầu mong đợi, cảm giác sẽ có xoay ngược tình thế! 】

Nhận được nhiệm vụ từ tổ chương trình, tâm tình trầm trọng Lục Từ và Thường Úc mấy ngày nay dao động rõ ràng.

Đây là cơ hội hiếm có của bọn họ, cần thiết muốn nắm chắc.

Chỉ là 3000 đồng… Xác thật yêu cầu suy xét kỹ càng.

Vào lúc ban đêm bọn họ sớm trở về phòng, suy nghĩ ngày mai chọn quà thế nào.

*

Vì xây dựng hồi hộp, tổ chương trình không phát đoạn ghi hình khách tổ A chọn quà.

Hơn nữa, toàn bộ quá trình buổi hẹn hò đầu tiên của khách mời và những khoảnh khắc nổi bật trước đó sẽ được biên tập thành 《Không gian yêu đương – bản tinh hoa》, thu hút lượng lớn người xem đặt chỗ, số lượng người đăng ký đã đạt mức cao mới.

Chờ đến phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa mở ra, trước mặt khách quý tổ B chính là ba phần quà lớn nhỏ không đồng nhất, được đóng gói đẹp mắt.

Bên cạnh còn để lại tấm card do tổ tiết mục để lại.

“…Chọn quà của ai sẽ hẹn hò với người đó? Nghe kích thích ghê.”

Bạch Nhược Hàm xem xong tấm card, không ngừng đánh giá ba món quà, sau đó chọn cái chính giữa, “Chúng ta mở ra thấy trước, có lẽ đoán được là ai tặng.”

Lâm Thừa Hiên lấy lại bình tĩnh: “Được.”

Cậu ta hít sâu mấy hơi phục hồi nhịp tim đập loạn.

Cơ hội lần này, không chỉ quan trọng với khách quý tổ A, đối với cậu ta cũng vậy.

Lâm Thừa Hiên tin tưởng duyên phận.

Nếu duyên phận để cậu ta chọn trúng Hạ Văn Xuyên, như vậy cậu ta sẽ tiếp tục tranh thủ; nếu không thể, cậu ta sẽ buông tha chính mình, chấm dứt phần yêu thích mong manh này.

Ba người Thẩm Ngôn từng người cầm một phần quà mở ra.

Bạch Nhược Hàm từ trong hộp quà lấy ra một bộ đồ vận động màu xám, rất mềm mại.

Trên nhãn là thương hiệu cậu ta từng nghe qua, đúng là thương hiệu vận động ở Thụy Sĩ, người biết đến không nhiều, nhưng lại được rất nhiều người đam mê ủng hộ, chứng minh người chọn nó rất hiểu biết về mảng này.

Trừ cái này ra, bên trong còn có một cái cổ tay mang cùng một mũ lưỡi trai màu trắng, trên mũ lưỡi trai hình ảnh vẽ tay.

Nhìn như một bóng dáng đen trắng.

【bộ trang phục vận động này đẹp quá! 】

【 quần hình như dài hơn bình thường, chỉ có người có tỉ lệ dáng đẹp mới khống chế được.】

【Tôi nghe một người bạn nói về thương hiệu này, chỉ những người hiểu biết mới mua nó. Trong giới của họ, nó còn phổ biến hơn các thương hiệu lớn.】

【Món quà còn đi kèm với dây đeo cổ tay và mũ phù hợp, chiếc mũ lưỡi trai thực sự được vẽ bằng tay – wow, thật chu đáo! 】

【 nếu là tui thì tui chọn cái này, tâm ý quan trọng nhất. 】

Lâm Thừa Hiên cũng mở của cậu ta ra.

Là một hộp trang sức, cực kỳ tinh xảo, bên trong có một chiếc nhẫn bạc đơn giản.

【 Tiffany! Là nhãn hiệu tui không mua nổi. 】

【 vậy mà là nhẫn ——】

【 cái này hàm nghĩa… Là đang thổ lộ sao? 】

【 quà này rất giống phong cách của Hạ tổng, xa hoa chất lượng, phong thái lãnh đạm. Quan trọng nhất chính là, ổng biết ý của Thẩm Ngôn, hắc hắc.】

【 không sai, nhất định là Hạ tổng chọn! 】

【 thiệt muốn nhìn Ngôn Ngôn mang chiếc nhẫn này, tay cậu ấy đẹp thế, mang lên khẳng định rất đẹp. 】

Món quà của Thẩm Ngôn là hộp lớn nhất.

Mở ra, bên trong mô hình máy bay bằng lego… Còn có một xích đu bằng gỗ làm bằng tay, tràn ra khắp hộp.

So sánh với hai món quà trước, là phong cách khác biệt hoàn toàn.

【 vừa thấy chính là Úc thần tặng. 】

【 thật sự quá rõ ràng, 2333. 】

【 đứa nhỏ ngốc, không phải chọn đồ con thích, phải con đồ đối phương thích chứ!】

【 cái này không diễn, sẽ có khách quý chọn phần lễ vật này sao? Sầu chết. 】

【nhưng mà xích đu làm tinh xảo ghê, nhìn ra được tốn rất nhiều tâm tư. 】

【 như vậy so ra khá dễ đoán. Trang phục vận động là anh Từ tặng, ảnh ở phương diện này rất chuyên nghiệp; nhẫn là Hạ tổng tặng, nhấn mạnh lại cách điệu; một cái cuối cùng là Úc thần tặng 】

【 tui cũng cho là như vậy. 】

Ba phần quà đều bị lấy ra đặt trên bàn.

Bạch Nhược Hàm và Lâm Thừa Hiên nhìn thoáng qua đồ vật trước mặt Thẩm Ngôn, rất nhanh thu lại tầm mắt.

Chia nhau nhìn thấy quà xong, hai người có phán đoán giống với người xem.

Rốt cuộc chỉ hướng vẫn khá rõ ràng.

Lâm Thừa Hiên không dấu vết cầm lấy nhẫn so ngón tay, kích cỡ nhẫn nhỏ hơn của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn nắm chặt trong tay: “… Tôi chọn cái này, là thương hiệu tôi thích nhất.”

Cậu ta nhìn thẳng về phía Thẩm Ngôn, sắc mặt căng chặt.

Cậu cố ý đánh phủ đầu, chính là muốn đối phương ngại cạnh tranh với mình, nhưng nếu Thẩm Ngôn khăng khăng muốn chọn cái này thì ——

Bên tai Lâm Thừa Hiên bởi vì cảm thấy thẹn mà phiếm hồng, rồi lại không nghĩ từ bỏ.

Bạch Nhược Hàm cũng lập tức nói: “Trang phục vận động này tôi rất thích, số đo cũng vừa nữa, tôi sẽ chọn cái này.”

Chiều cao cậu ta xấp xỉ Thẩm Ngôn, hơn nữa bởi vì khiêu vũ dáng người rất đẹp, mặc vào tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng mà điểm chú ý của thanh niên căn bản không ở phía hai người.

Ngón tay trắng nõn khe vuốt ve xích đu bằng gỗ, lại nhìn về phía mô hình máy bay bên trong và trò chơi ghép hình chưa từng thấy, mắt tím hơi cong, “Được, vậy tôi chọn cái lớn nhất này nha.”

Lâm Thừa Hiên không khỏi sửng sốt một chút, người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng đều chấn kinh rồi.

【 không phải, vì sao??? 】

【 Ngôn Ngôn là ngại nhỉ, anh Lâm đều nói như vậy. 】

【 tui thật là phục, Lâm Thừa Hiên vầy có ý gì, nhẫn rõ ràng không phải cho cậu. 】

【 lúc này mới vừa quen biết mấy ngày? Trước ngày cuối cùng, mỗi vị khách quý đều có quyền lợi theo đuổi người khác. 】

【 hu hu, cầu xin đừng hủy CP của tui mà——】

【biểu tình Ngôn Ngôn rất nhẹ nhàng… Chúng ta có thể đã đoán sai không, chẳng lẽ món quà thứ ba là của Hạ tổng?! 】

……

Người xem phòng phát sóng trực tiếp đang thảo luận kịch liệt đột nhiên im bặt, làm người xem tức giận mắng đồng thời lại muốn ngừng mà không được.

Từ quà tặng cũng nhanh chóng xông lên hot search, các loại suy đoán ùn ùn không dứt, nhiệt độ mùa ba vượt qua hai mùa trước.

Trước khi phòng phát sóng được mở, lòng vô số người xem nóng như lửa đốt chờ trước cửa, hận không thể lập tức nhìn đến kết quả.

9 giờ sáng, phát sóng trực tiếp rốt cuộc mở ra.

Hình ảnh Bạch Nhược Hàm mặc đồ vận động, đầu đội mũ lưỡi trai xuất hiện trong màn hình, đứng đối diện là Lục Từ cao lớn, cũng đang mặc trang phụ vận động màu xám.

【 oa nha, đồ cặp đôi! 】

【 đoán trúng, quà đầu tiên quả nhiên là anh Từ tặng. 】

【tổ này không có gì hồi hộp hết. 】

Lục Từ nhìn đến người, trong mắt nháy mắt có mất mát, lại bị anh ta che giấu lại, vẫn duy trì phong độ thân sĩ hoàn mỹ nghênh đón đối phương.

Lục Từ: “Muốn đi trượt tuyết hay là nhảy dù?”

Bạch Nhược Hàm: “Đi trượt tuyết đi.”

Lục Từ: “Được, lên xe.”

Hôm nay Lục Từ thay một chiếc xe thể thao Aston Martin màu xám bạc, cùng màu với trang phục hai người.

Làn đạn sôi nổi cảm thán, kẻ có tiền đến xe thể thao đều có thể phối hợp, không hổ là phú nhị đại đỉnh cấp.

Trên xe, Bạch Nhược Hàm gỡ mũ xuống, nhìn vẽ tay mặt trên: “anh Từ, đây là anh tự vẽ sao?”

Lục Từ lên tiếng: “Đúng vậy.”

Bạch Nhược Hàm do dự chớp: “Mặt trên vẽ là gì, hình như là một người?”

Lục Từ nhìn thoáng qua, ngữ khí tùy ý: “Ừ, một bóng dáng, phía trước học với bạn, phức tạp tôi cũng không biết.”

Tâm tình Bạch Nhược Hàm rõ ràng tốt hơn rất nhiều: “AnhTừ không cần khiêm tốn, vẽ thật sự rất được, tôi sẽ trân quý.”

Tổ chương trình lúc này lại thả ra video biện tập lúc Lục Từ chọn quà ra.

Lục Từ đi vào cửa hàng hiệu, cửa hàng trưởng lập tức dẫn anh ta vào phòng VIP, cầm kích cỡ phù hợp với anh ta.

Đều là phiên bản giới hạn theo mùa, kiểu dáng chỉ dành riêng cho khách hàng VIP.

Lục Từ xua tay: “Không phải mua cho tôi, mà mua cho một người bạn, mẫu cổ điển là được.”

Cửa hàng trưởng nhìn thoáng qua nhân viên camera phía sau, tỏ vẻ đã hiểu, “Xin hỏi, kích cỡ của bạn ngài là?”

Lục Từ lập tức ngồi thẳng người: “Chiều cao 181cm, nhưng dáng người rất đẹp, chân rất dài, ít nhất muốn size 185 hoặc 190. Định chế không kịp, anh để trợ lý sửa một chút, cụ thể chi tiết để tôi cung cấp.”

Ngay sau đó, video chuyển đến buổi sáng ngày hôm sau đi quanh đường ven hồ, gặp được Thẩm Ngôn cùng Hạ Văn Xuyên tập thể dục buổi sáng trở về.

Thẩm Ngôn mặc đồ vận động màu đen trắng giao nhau, vóc người cao dài, quần lưng thun phác họa vòng eo thon chắc, đường cong cơ bắp ẩn hiện dưới lớp quần áo.

Mặt mày hơi mướt mồ hôi, lại dưới ánh nắng chiếu rọi xuống càng thêm vẻ trắng nõn, tràn đầy thanh xuân cùng sức sống.

Cậu đã rời đi, Lục Từ nhìn bóng dáng cậu, thật lâu không thể hoàn hồn.

【trời ơi, nét vẽ tay chính là bóng dáng của Ngôn Ngôn! 】

【 tui muốn khóc, anh Từ chu đáo quá. 】

【 quần áo cũng đặt theo size của Ngôn Ngôn, đáng tiếc không có biện pháp đưa đến tay cậu. 】

【 sao lại thế này, đột nhiên cảm thấy có chút ngược QAQ】

cảm xúc mất mát, hy vọng hôm nay bọn họ chơi vui vẻ. 】

【 có một nói một, anh Từ thật sự rất săn sóc, đối mặt Bạch Nhược Hàm không có toát ra một chút

Ngay sau đó, hình ảnh phát sóng trực tiếp chuyển nhóm của Lâm Thừa Hiên.

Cậu ta hôm nay mặc một bộ trang phục thường ngày kiểu Anh, có vẻ tuổi trẻ lại không mất trang trọng, tóc cũng được đến tiệm chỉnh sửa qua, hiển nhiên chuẩn bị không ít cho lần hẹn hò này.

【 thật khẩn trương, rốt cuộc là ai tới? 】

【tổ chương trình đừng tăng căng thẳng nữa, nhanh lên! 】

【 ngàn vạn đừng là Hạ tổng, ngàn vạn đừng là Hạ tổng……】

【 aiz, tuy rằng tui cũng hy vọng như thế, nhưng vẫn cảm giác không quá khả năng. 】

Biểu cảm Lâm Thừa Hiên khẩn trương cầm hộp trang sức Tiffany, thỉnh thoảng nhìn về xung quanh, tràn đầy mong đợi chờ người kia xuất hiện.

Sau đó, cậu ta bỗng dưng ngây ngẩn cả người, hộp trong tay thiếu chút nữa rơi xuống trên mặt đất.

Bởi vì đối diện đi tới chính là Thường Úc, cũng không phải Hạ Văn Xuyên.

【 Đ* má, Đ* má!!! 】

【 a a a a a ——】

【 vậy mà là Úc thần, sao có thể! 】

【 hả? nhẫn Tiffany là Úc thần tặng? Hoàn toàn không thể tưởng được. 】

Tất cả mọi người chấn kinh rồi.

Sắc mặt Thường Úc cũng không đẹp, hiển nhiên cậu ta cũng không nghĩ tới chọn quà sẽ là Lâm Thừa Hiên.

Hình ảnh chuyển đến ngày hôm qua.

Khi hai vị khách tổ A khác đều đi ra ngoài quà, Thường Úc còn ở phòng cúi đầu viết viết vẽ vẽ.

Cậu tưởng đi hẹn hò cùng Thẩm Ngôn, nhưng đối phương… Khẳng định sẽ chọn quà của Hạ Văn Xuyên.

Hạ Văn Xuyên sẽ tặng quà gì nhỉ?

Nước hoa? Khăn lụa? Nút tay áo? Kim cài áo?

Cậu lần lượt gạch bỏ những lựa chọn này, những thứ này Lục Từ cũng có thể tặng được, không có gì đặc biệt.

Không biết tại sao cậu đột nhiên nghĩ đến khẩu hiệu quảng cáo của DR.

Đại khái chính là, cả đời người đàn ông có thể mua một chiếc nhẫn kim cương, tặng cho người mình yêu duy nhất.

Thường Úc nghĩ đến Thẩm Ngôn nhẫn mình tặng, tim đập gia tốc, gần như muốn gấp chờ không nổi.

Cậu từng mua vòng cổ tặng mẹ, trong lúc vô ý liếc đến chiếc nhẫn bạc, 3000 đồng có thể mua một chiếc đơn giản.

Vì thế, liền có món quà này.

Xem xong video, các fan đều bị ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm.

Ngày thường Úc thần trừ bỏ huấn luyện, thi đấu ra thì đều không thèm để, tính tình rất lãnh, không nghĩ tới sẽ có một mặt như vậy.

【 Úc thần vì Ngôn Ngôn cũng liều mạng. 】

【tâm cơ thật, rồi lại cảm thấy có chút buồn cười. 】

【 tuy rằng thế, đứa nhỏ này thảm quá, vẫn là không thấy được Ngôn Ngôn, ha ha ha ha ha. 】

【 hại chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi, hừ! 】

Hai người cảm xúc không tốt, qua một hồi lâu mới hoãn lại.

Lâm Thừa Hiên đã hết hy vọng, cậu ta cố ý đuổi trước Thẩm Ngôn đoạt món quà này, kết quả vẫn là giỏ tre múc nước công dã tràng.

Chứng minh cậu ta và Hạ Văn Xuyên xác thật không có duyên phận.

Trút được gánh nặng cậu ta theo Thường Úc đi khu trò chơi điện tử chơi điên cuồng, chơi qua các trò chơi một lần, trái lại cũng thu được rất nhiều vui vẻ.

Thường Úc cũng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong toàn bộ quá trình cậu chàng có chút mất tập trung.

Phát sóng trực tiếp chuyển sang tổ cuối cùng.

Thẩm Ngôn nhìn người đàn ông đang bước tới từ đối diện, mắt tím cong lên xinh đẹp, “Hạ Văn Xuyên, xích đu và mô hình máy bay đều rất thú vị, tối nay em còn muốn ráp lại một lần.

Xích đu là do chính anh làm sao? Em rất thích.”

Khuôn mặt thanh lãnh của Hạ Văn Xuyên trở nên nhu hòa: “Em thích là được.”

Thẩm Ngôn: “Hôm nay chúng ta muốn đi đâu?”

Hạ Văn Xuyên rũ mắt nắm lấy cổ tay cậu, thanh âm ôn nhu: “Mang em đi cưỡi ngựa.”

Đôi mắt Thẩm Ngôn nháy mắt sáng lên, nụ cười rực rỡ: “Được.”

Trước đó cậu đã từng nhìn thấy sinh vật địa cầu cổ trong sách, rất thích, đáng tiếc thời đại tinh tế đã tuyệt chủng

Đối với lần hẹn hò này, cậu cực kỳ chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment