Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 36

Biên dịch: Yên Hy

Dưới yêu cầu của Thẩm Ngôn, Lục Vân Thiên ngoan ngoãn xin lỗi Liên Phong, người sau trầm mặc tiếp nhận.

Áp chế Alpha vốn chính là quy tắc cam chịu của quần thể Alpha, đối với đám Alpha hiếu chiến có dụ,c vọng chiếm hữu mạnh mẽ tới nói, dùng tin tức tố đả kích đối thủ đơn giản tựa như ăn cơm uống nước.

Là kỹ năng anh ta không bằng người, không có gì để tranh cãi.

Một hồi phong ba như vậy vô hình tiêu tán.

Chiến đội 5V5.

Trải qua hơn hai tháng chiến đấu hăng hái gian khổ, chiến đội cơ giáp Omega rốt cuộc thoát khỏi khu tân sinh, tiến vào khu đối chiến trung cấp.

Đối thủ nơi này càng mạnh hơn khu mới, bốn người Nhiễm Tân Ngữ đều phải ngưng tụ toàn bộ tâm trạng, thời khắc chú ý mới không bị đánh bại dễ dàng.

Tuy vậy, đối chiến với bọn họ càng có nhiều thu hoạch, trưởng thành càng mau.

Nhiễm Tân Ngữ lúc Thẩm Ngôn không có mặt thử khiêu chiến người khác, trước đó không đến ba phút đã bị đánh ngã, lại có thể trong thời gian tương tự phản sát đối phương!

Cùng với tiếng gầm rú cơ giáp, trọng tài người máy thông minh tuyên bố 【 Nhiễm Nhiễm 】 thắng.

Đối diện Alpha cả lời nói thô tụ,c cũng không dám thả ra, xám xịt mà rời đi.

Cùng chính mình so sánh với ba tháng trước, Nhiễm Tân Ngữ có cảm giác thoát thai hoán cốt.

(*)thoát thai hoán cốt (脱胎换骨)Vốn là một thuật ngữ Đạo Giáo. Họ tin rằng nếu uống kim đan (thần đan) sẽ đổi thai phàm thành thai thánh, đổi xương phàm thành xương tiên, nên mới gọi là "thoát thai, hoán cốt", tức là sẽ trở thành Địa Tiên, trường sanh bất lão, có thể bay lên không, tùy ý Tự Tại. Về sau, từ ngữ này trở thành một thành ngữ ngụ ý người học được một nền giáo dục tốt đẹp bèn biến đổi tư cách phẩm đức triệt để, trở thành tốt đẹp, hoàn toàn khác hẳn trước khi học.

Tất cả điều này đều nhờ vào sự chỉ dạy của thầy Thẩm Ngôn.

Trước lúc gặp được đối phương, cô liều mạng muốn chứng minh Omega không kém cạnh Alpha, nhưng hiện tại cô nàng lại cảm thấy không cần chứng minh nữa.

Thực lực đại diện tất cả, nội tâm cường đại mới thật sự là mạnh mẽ.

Tin tưởng mấy người Bạch Thu cũng có đồng cảm nhận.

Chỉ là bọn họ so với Ánh sáng Omega còn kém xa lắm, nếu không nỗ lực, không ngừng luyện tập mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân đối phương.

Đối chiến trung cấp lần chín.

Bốn người trong vòng năm phút bị đối phương bao vây toàn quân bị diệt, một mình【 Quy Linh 】đối kháng ba người, dùng 8 phút 27 giây gặt hái thắng lợi.

Thi đấu kết thúc vô số tặng thưởng xen lẫn lời khen đánh úp lại, toàn bộ khu quan sát ích động hoan hô 【 Quy Linh 】 phản sát, không hổ là thiên tài có thể so sánh với Hạ Lăng, mỗi lần đều không làm fans thất vọng!

Cùng lúc đó, mấy người Nhiễm Tân Ngữ yên lặng ở trong lòng thở dài một hơi.

Đối với bọn họ, hôm nay đã là lần thua trận thứ tư, cuối cùng đều dựa vào mình Thẩm Ngôn ngăn cơn sóng dữ.

Lại an ủi bản thân thế nào, trong lúc nhất thời cũng khó tránh khỏi thêm vài phần cảm giác thất bại.

Đúng lúc này, màn hình năm người đồng thời tối sầm xuống, mà bốn người chiến đội cơ giáp Omega đã tập mãi thành thói quen.

【 Nhiễm Nhiễm 】: Tui còn chẳng thèm đoán, khẳng định lại là khách siêu VIP [Vân].

Ba người khác lần lượt nhắn 1.

Quả nhiên giây tiếp theo, hàng chữ màu bạc xuất hiện giữa màn hình:

【Khách siêu VIP [Vân] tặng thưởng cho [ Quy Linh ] một triệu tinh tệ. 】

Hiệu ứng đặc biệt ba mươi giây đi qua, ngay sau đó lại là một cái:

【Khách siêu VIP [Vân] tặng thưởng cho chiến đội cơ giáp Omega một triệu tinh tệ. 】

Nhóm Nhiễm Tân Ngữ không khỏi ngẩn người.

Hẻ, còn có phần bọn họ à?

Kỳ thật lúc nãy bọn họ đánh không quá tốt, phối hợp không đủ ăn ý, còn tồn tại một ít sai lầm nhỏ không nên xuất hiện, không đáng nhận thưởng cao như vậy.

Đang nghĩ ngợi, bốn người đồng thời nhận được.

【 Vân 】: Mọi người cũng giống [Quy Linh] đều là những Omega cực kỳ ưu tú, thực lực cũng thực xuất chúng. Mọi người đáng giá, nên có lòng tin với bản thân thêm chút nữa.

Nhìn đến những lời này, Đổng Ngọc Hàm tính cách tương đối cảm tính hốc mắt đã sớm đỏ.

Thật ra trong lòng họ vẫn luôn hiểu, chiến đội có thể đạt tới thành tích hiện giờ toàn dựa vào thầy Thẩm Ngôn.

Thực lực của đối phương quả thực quá mạnh, một chọi ba, thậm chí một chọi năm đều không vấn đề gì, được các chiến đội khác ban tặng danh hiệu, thành tích chưa từng thua.

Mỗi lần đối chiến 5V5, cho dù bốn người họ có bị giết toàn bộ từ đầu, đối phương cũng có thể mang theo bọn họ đi đến thắng lợi, tựa như vừa rồi.


Ngay cả ngày fans thường duy trì bọn họ, nói nhiều nhất cũng là đừng cần kéo chân sau của【 Quy Linh 】.

Dù cho Thẩm Ngôn cũng không trách cứ bọn họ, thậm chí thường xuyên cổ vũ, áp lực tâm lý mấy người vẫn như cũ rất lớn, ngày thường huấn luyện càng nghiêm khắc không dám thả lỏng.

Đây là số lượng người không nhiều thừa nhận thực lực của họ, đặc biệt khi tâm lý đang đứng ở giai đoạn yếu ớt, lại ý nghĩa phi phàm.

Thẩm Ngôn nhìn dòng chữ màu bạc còn chưa tan đi trên màn hình, hơi xuất thần.

Cậu không nghĩ tới đối phương sẽ đánh thưởng cho thành viên chiến đội.

Lục Vân Thiên mấy ngày hôm trước tùy ý, dùng một lần đã tặng thưởng mười triệu dường như hoàn toàn biến mất, trở thành dáng vẻ Alpha hiện tại vừa có chút săn sóc, vừa tinh tế.

Nhưng quả thật, có hiệu quả rõ ràng.

Nhìn bốn người một lần nữa khôi phục sức sống, giữa đôi mắt tím thiếu niên đẩy ra một ý cười.

Đôi khi sự công nhận của cậu không tốt bằng sự công nhận của thế giới bên ngoài, nó trở thành loại giá trị khác.

【 Quy Linh 】: Cảm ơn sự cổ vũ của anh.

【 Vân 】: Đừng khách khí, chúng ta là bạn bè.

Lục Vân Thiên nhìn trả lời trên quang bình cong cong môi, lung lạc bạn bè của Ngôn Ngôn cũng là cách anh xây dựng độ hảo cảm.

Huống chi, thành viên chiến đội cơ giáp Omega cũng giống Ngôn Ngôn, có mục tiêu cũng có nỗ lực, anh nói những lời nọ cũng không phải bắn tên không có đích.

Hôm nay sau khi thi đấu kết thúc, mấy người Nhiễm Tân Ngữ đã xem xét những sai lầm và phối hợp, cuối tuần Thẩm Ngôn sẽ dẫn mọi người đi luận bàn.

Thiếu niên đang chuẩn bị off, đột nhiên thấy được thông báo đỏ của hệ thống.

【Khách siêu VIP [Vân] đã tích lũy tặng thưởng cho ngài 40 triệu tinh tệ, xin nhanh chóng biểu đạt cảm ơn nhé.】

Trừ bỏ lần này, còn có lần trước lúc tích lũy đạt 30 triệu tinh tệ cũng có nhắc nhở. Chỉ có điều lúc đó cậu còn đang tức giận nên theo bản năng xem nhẹ.

Thẩm Ngôn cảm thấy phúc lợi vẫn phải cho, hơn nữa sự tình hôm nay, về tình về lý đều phải trả.

【 Quy Linh 】: Tôi thiếu anh hai phúc lợi, anh muốn cái gì?

Lục Vân Thiên nhìn lời Thẩm Ngôn gửi tới, khóe môi nhịn không được nâng lên, đôi mẳt đào hoa đựng đầy ý cười.

Đối phương vẫn thẳng thắn như vậy, rất đáng yêu.

【 Vân 】: Nếu thuận tiện, ngày mai cùng tôi đến chỗ này. Được chứ?

Thẩm Ngôn suy nghĩ, vẫn đồng ý.

【 Quy Linh 】: Được, khi nào?

【 Vân 】: Ngày mai lúc 9 giờ, tôi tới đón em.

*

Tuy rằng nói 9 giờ, nhưng chưa đến 8 giờ Lục Vân Thiên đã chờ dưới biệt thự.

Lần trước ngồi Aircar của Thẩm Ngôn tới nơi này, hệ thống thông minh đã lưu thông tin thân phận anh, bởi vậy lần này không phát ra cảnh cáo.

Nhị điện hạ tôn quý của đế quốc không như thường ngày diện lễ phục hoa lệ, trái lại sửa soạn rất đời thường.

Áo sơ mi sọc màu lam nhạt phác họa đường cong cơ bắp phập phồng, cổ áo trễ cởi bỏ hai nút áo, để lộ yết hầu gợi cảm cùng nửa bên xương quai xanh, lười biếng tự nhiên, không gò bó còn mang theo chút hương vị cẩu thả.

Mái đầu màu vàng có chút lộn xộn, dưới cơn gió quét qua hé lộ đôi mắt đào hoa câu nhân phía dưới, thời điểm rũ mắt càng tô thêm nét đa tình.

Lục Vân Thiên tới không làm thêm hành động gì, không thúc giục, chỉ đứng chờ đợi.

Ngẫu nhiên ngước mắt nhìn về phía biệt thự hai tầng, suy tư đối phương đang làm gì.

Có lẽ vừa rồi trong lúc tỉnh dậy, hàng mi dài như cánh bướm run rẩy, đôi mắt tím mỹ lệ kia chậm rãi mở ra, cởi áo ngủ...Ừm, tiếp theo vẫn không nên nghĩ nữa.

Bên tai Lục Vân Thiên ửng đỏ, thấp giọng khụ một tiếng, ngón tay thon dài thưởng thức thuốc lá trong tay, đầu ngón tay xoay nó đủ dạng, mượn nó đem mấy suy nghĩ không đàng hoàng trong đầu vứt đi.

Thật ra Thẩm Ngon 5 giờ đã tỉnh, thói quen nuôi dưỡng đồng hồ sinh học cậu thức dậy tầm giờ này.

Căn biệt thự Thẩm Dịch mua mới có sân bắn lẫn phòng huấn luyện, từ lũ dọn tới đây, mỗi ngày cậu đều dùng hai tiếng luyện tập, rèn luyện năng lực phản ứng cùng thể năng của cơ thể này.

8 giờ, Thẩm Ngôn từ phòng tắm bước ra, mái tóc xõa tung còn mang theo vài giọt nước, hơi nước dễ chịu càng làm cho da thịt trắng như ngọc của cậu thêm no đủ, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lạnh, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt như mộng ảo, đẹp đến kinh người.

Hai chân trầ.n trụi trắng nõn đạp lên thảm bằng lông tơ cừu Tasmania, hình dáng bàn chân rất đẹp, có thể nhìn thấy những mạch máu xanh mờ trên bề mặt.

Ngón chân mượt mà in sâu trong chiếc thảm lông xù, móng chân như vỏ sò nhỏ xinh đẹp, mang theo một ít màu hồng phấn, theo di chuyển mà thoát ẩn thoát hiện. mắt cá chân gầy lộ ra bên ngoài, cực kỳ hợp khi để trong lòng bàn tay mà thưởng thức.


Thiếu niên thay một thân áo sơ mi trắng cùng quần đen thường phục, ăn bữa sáng xong, 8 giờ rưỡi mới nhắn tin cho Lục Vân Thiên.

Thẩm Ngôn: 【 Tôi chuẩn bị xong rồi, anh gửi thẳng định vị cho tôi là được.】

Lục Vân Thiên: 【 Tôi đã tới dưới lầu rồi.】

Thiếu niên nhanh chóng xuất hiện trước mặt Alpha: "Chờ lâu lắm không?"

Nhìn đến Omega ái mộ, đôi mắt đào hoa câu nhân của Lục Vân Thiên càng thêm câu nhân, có vẻ ôn nhu thâm tình: "Không có, vừa đến vài phút mà thôi. Chúng ta đi."

Cửa xe tự động mở, hiện ra trước mặt Thẩm Ngôn là Aircar phiên bản siêu giới hạn RS, toàn đế quốc chỉ có ba chiếc.

Hạ Lăng nhờ quyền lợi nhà mẹ Nguyên thị có một chiếc, Lục Vân Thiên là hoàng thất, tất nhiên cũng được hưởng quyền lợi đặt hàng đầu tiên.

Vỏ ngoài chiếc RS này không phải màu xám bạc, mà là màu vàng nhạt, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống tựa như từng dải kim quang, không quá chói mắt, trái lại mang tới vẻ hoa lệ điệu thấp.

Thân xe hình giọt nước, đầy tính thiết kế, chất liệu đặc biệt nhẹ cùng tính năng siêu cao tốc, không có anh chàng nào không thích cả.

Thẩm Ngôn tất nhiên cũng nằm số đó.

Cho dù cậu không thích tính năng tự điều khiển của Aircar, nhưng cũng không ngại thưởng thức một chiếc siêu tốc độ bản giới hạn.

Nhìn đến tia yêu thích giữa đôi mắt tím kia, Lục Vân Thiên tự động nhường ra vị trí điều khiển, ngồi ghế phụ bên cạnh.

Thiếu niên nhìn anh một cái, trong lòng lại thay đổi cái nhìn về vị đế quốc này một chút.

Nhị điện hạ

Đối phương cũng không có ngạo khí của người hoàng gia, trái lại trên nhiều khía cạnh còn lơ đãng thể hiện săn sóc.

Nếu bọn họ tương lai sẽ không đứng ở mặt đối lập thì tốt rồi, kỳ thật làm bạn bè cũng rất tốt.

Thẩm Ngôn có chút tiếc nuối ngẫm nghĩ.

Cậu đang chuẩn bị mở hình thức tự động, đột nhiên phát hiện chiếc Aircar này lại có hình thức lái thuận tay.

Có lẽ do tính an toàn của RS quá cao, đủ gánh vác nguy hiểm của việc thao tác tay này, cho nên mới có hình thức thao tác mà các Aircar khác không có.

Tuy rằng Thẩm Ngôn có chút nóng lòng muốn thử, chỉ là, trên xe không chỉ có một mình cậu.

Lục Vân Thiên câu môi cười: "Không muốn thử xem sao?"

Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn anh: "Có thể chứ?"

Lục Vân Thiên: "Đương nhiên có thể."

Anh nghĩ, không ai có thể từ chối đôi mắt còn muốn xinh đẹp hơn cả đá quý kia, đặc biệt là lúc nó còn mang theo chờ đợi nhìn chằm chằm bạn.

Aircar vàng nhạt như mũi tên rời cung chợt vọt lên không, tiện đà gia tốc, Thẩm Ngôn thẳng lưng, ngón tay linh hoạt nhảy múa trên khu thao tác, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một tàn ảnh, lộ tuyến Aircar biến hóa khôn lường trên không trung, dần dần nhả ra hai luồng khí.

Chờ tới địa chỉ, RS vàng nhạt từ trên cao bay nhanh hạ xuống, dừng trên mặt đất cỡ một mét, nếu chậm một giây nữa, hệ thống an toàn đành phải tự khởi động.

Đổi thành người bình thường, thao tác này đủ khiến tim ngừng đập.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn lái tay Aircar, cực kỳ kíc.h thích, có chút chưa đã thèm.

"Lúc trở về vẫn để em lái nhé."

"Được." Omega rốt cuộc lộ ra điểm ngây ngô thuộc về đúng tuổi.

Lục Vân Thiên nhìn độ cong hai mắt vẫn khóe môi nâng lên của cậu, khẽ thất thần.

Thật sự rất đẹp.

Hy vọng cậu có thể thêm nhiều nụ cười tươi như vậy.

"Đây là... Công viên trò chơi?" Thẩm Ngôn nhìn màn hình điện tử cũ kỹ ngay cửa, sắc mặt nghi hoặc, "Anh muốn đến nơi này?"

"Ừ, trải nghiệm một chút cảm giác thơ ấu." Lục Vân Thiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hơi mảnh khảnh của cậu, "Chúng ta vào thôi."

Nơi này không phải công viên trò chơi được hoan nghênh nhất Thủ Đô Tinh Cầu, thậm chí không ở khu trung tâm, vị trí hơi xa.

Nó đã ở đây vài thập niên trước, hạng mục cũng thiên về hướng phục cổ, nhưng anh không hiểu sao cảm thấy thiếu niên sẽ thích.

Đem quang não quét một vòng kiểm tra, hai người bước vào công viên trò chơi.


Lục Vân Thiên trước tiên yêu cầu người phụ trách dọn dẹp địa điểm trước, nhưng có vài vị khách đã hẹn trước vẫn còn ở đó, dù không nhiều lắm.

Nhưng ngay cả như vậy, các du khách còn lại vẫn nhận ra hai người.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Kia không phải Nhị điện hạ sao, anh ta lại đổi đối tượng tai tiếng à?"

"Thẩm Ngôn, là Thẩm Ngôn! Omega bất phân thắng bại với Hạ Lăng. Trời ơi, cậu chàng đẹp trai quá." Người nhìn thấy thiếu niên sôi nổi lộ ra biểu cảm hoảng hốt, dung nhan như vậy thực sự có thật sao?

Giống như đang nằm mơ.

Thân là Alpha cấp S, nhĩ lực Lục Vân Thiên cực kỳ nhanh nhạy.

Nghe được đối phương đàm luận, khóe môi anh lập tức đè xuống.

Từ lần trước lộ thân phận với Thẩm Ngôn, anh suốt đêm đem những lời bịa đặt trong quá khứ toàn bộ xóa bỏ, nhanh chóng làm thông cáo giải thích, cũng thuê vô số bên truyền thông chia sẻ, vì sao còn nhiều người hiểu lầm như vậy?

Lục Vân Thiên trong lòng nảy lên nguy cơ mãnh liệt, anh tuyệt đối không thể thừa nhận loại chuyện này trước mặt thiếu niên.

Omega nữ trung niên vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến Alpha cao lớn đứng cách bà hai vị trí người, tóc vàng đặc trưng dưới ánh mặt trời phá lệ loá mắt.

Lục Vân Thiên cao tận 1m90, vai rộng eo thon hoàn mỹ dáng người, đường cong cơ bắp chảy hữu lực, chiều cao như vậy đứng trước mặt Omega nữ 1m65, mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt—— cho dù anh đã cố ý duy trì khoảng cách.

"Anh, anh ——" Omega nữ tức khắc hoảng sợ.

"Xin lỗi, làm sáng tỏ một chút, tôi chưa từng có bất luận đối tượng tai tiếng, tin tức và ảnh chụp trước đó đều là thông tin sai sự thật. hiện tại Tinh Võng đã đăng thông cáo, mời lên xem."

Thanh âm Lục Vân Thiên trầm thấp nghiêm túc, giơ tay mở quang bình, đưa cho bà xem.

"A? Được, được "

"Nếu tiện, phiền toái ngài cũng hỗ trợ chia sẽ một chút, vạn phần cảm ơn."

Nhìn Lục Vân Thiên bước chân dài đi, Omega nữ mặt mờ mịt.

Nhị điện hạ chủ động nói chuyện với bà, chỉ vì.... Một chuyện nhỏ này?

Nhìn anh sóng vai đi cùng Omega, Omega kia bừng tỉnh hiểu ra.

Ôi, bà hiểu rồi, lãng tử quay đầu sao, bà nhất định sẽ giúp đỡ chia sẻ.

Lục Vân Thiên nhanh chóng trở lại bên người Thẩm Ngôn, chẳng qua sắc mặt hơi khó coi.

Anh mím môi giải thích: "Tôi đã giải thích trên Tinh Võng, nhưng bà ấy không nhìn thấy, cho nên mấy lời vừa rồi đều là giả, tôi không có đối tượng tai tiếng."

"Ừ, tôi biết."

Thẩm Ngôn không nghĩ tới anh sẽ để ý mấy chuyện này.

Suy cho cùng Lục Vân Thiên vẫn là nhân vật minh tinh thường xuyên xuất hiện trên hot search, còn là hoàng thất, không thể tránh được đại chúng có cái nhìn bất đồng, không phải ai cũng có thể nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài để thấu bản chất.

Nhưng cậu nhớ lại, có lẽ điều này do cốt truyện an bài.

Không tới một tháng nữa Thẩm Ngôn sẽ phải đi làm xét nghiệm độ xứng đôi, đến lúc đó hai người là trời định của nhau, cũng coi như đem nhân tố trở ngại loại trừ trước?

Tuy rằng có chút không giống cốt truyện trong sách lắm, nhưng xác thật là lời giải thích hợp lý nhất.

Thấy Thẩm Ngôn không hiểu lầm, sắc mặt Lục Vân Thiên mới tốt hơn, anh không muốn để lại bất cứ ấn tượng không tốt nào trong tâm trí người thương.

"Em muốn chơi trò gì?"

Thẩm Ngôn nhìn đường ray xe chạy từ trên cao cả trăm mét lao xuống, không rõ vì sao họ lại thét chói tai, có đến mức thế sao, cảm tưởng như sắp khóc đến nơi.

Chỉ là, đây không phải quá bình thường sao?

Động tác khi điều khiển cơ giáp còn muốn kịch liệt hơn nhiều, đặc biệt lúc đối chiến nhanh.

Có lẽ, do được thêm kỹ thuật đặc biệt vào?

Nhận thấy được ánh mắt thiếu niên, Lục Vân Thiên trực tiếp kéo cổ tay cậu, "Ngôn Ngôn, đi thôi, chúng ta đi chơi cái này."

Hai người ngồi trên trạng thái nguyên thủy, không có hệ thống phản trọng lực được thêm vào tàu lượn siêu tốc .

Cánh tay máy đem các hành khách kéo lên cao trăm mét, chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể nhìn được ai chân đã hoàn toàn thoát ly mặt đất, độ dốc trước mặt sắp chạm đến 90 độ.

Mấy vị khách đằng sau đã run bần bật nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.

Thời đại tinh tế có phòng hộ an toàn cực cao, đồng thời có gia tốc trọng lực, công nghệ như lơ lửng trong không trung, khiến cho trò chơi này càng thêm kí.ch thích.

Rất nhanh, trò chơi khởi động,

Dưới tác dụng của việc thêm trọng lực, chiếc xe bất ngờ rơi xuống từ độ cao một trăm mét, đoạn đường bên dưới phức tạp hiểm trở.

Trong trạng thái phóng nhanh, cảm giác không trọng lực lẫn tiếng gió rít gào đột nhiên đánh úp lại, hành khách bắt đầu điên cuồng hét lên, đồng thời còn có chứa tiếng khóc.

Gió mạnh thổi loạn tóc mái trên trán Thẩm Ngôn, để lộ khuôn mặt tinh xảo trầm tĩnh của Omega.

Trò chơi này với cậu mà nói xác thật không có cảm giác kíc.h thích.

"A a a, lại muốn kéo lên rồi!"


"Em sợ thì nắm chặt tay anh/"

"Hu hu, anh trai ơi, em rất sợ——"

"Đừng sợ, nắm chặt anh! Kết thúc anh trai dẫn em đi mua kẹo."

......

Trong khi toa tàu đang lơ lửng, Thẩm Ngôn nghe được đoạn đối thoại đằng sau, bầu không khí mang đầy ấm áp.

Đây là phản ứng của người bình thường lúc ở công viên trò chơi sao?

Thẩm Ngôn hơi có chút thất thần.

Đang nghĩ ngợi, tay cậu cũng bị nắm lấy "Đừng sợ."

Giọng nói được cố tình đè thấp từ tính ưu nhã như đàn cello, khớp xương Alpha rõ ràng tay bao trùm lên mu bàn tay trắng nõn của Omega, vừa vặn có thể hoàn toàn bao lấy nó.

Thẩm Ngôn hơi sửng sốt, đang muốn nói cậu sao có thể sợ, trò chơi tiếp tục khởi động.

Lần này tốc độ so với trước đó càng nhanh hơn, ví dụ hệ thống thao tác làm xe đang chạy đột nhiên từ trên trời rơi xuống, ở trong đầu bùm một tiếng nổ tung.

Trong lòng chưa chuẩn bị tinh thần, thiếu niên cuộc cảm nhận được chút xíu cảm giác của người khác.

Tiếng gió rì rào, tiếng mọi người thét chói tai, trò chơi lần đầu trải nghiệm, công viên giải trí phục cổ, tất cả trò chơi đều rất mới lạ.

hình như khá thú vị.

Thẩm Ngôn nhìn mọi người dìu nhau xuống xe, trong lòng nghĩ như vậy.

Lục Vân Thiên sóng vai đứng cùng thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay.

Bên trên dường như còn lưu lại xúc cảm da thịt của Omega, bóng loáng tinh tế, khiến tâm anh đều nóng lên.

Vốn dĩ anh không nghĩ tới thật sự có thể nắm tay Thẩm Ngôn, dù sao đối phương căn bản sẽ không sợ mấy trò này.

Chẳng qua biểu tình của thiếu niên trong giây phút đó đã cho anh thấy, mình đã làm đúng.

Lục Vân Thiên nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên quang não.

Trò chơi này kéo dài bốn phút, anh nắm tay đối phương vào lúc 2 phút 20 giấy, nói cách khác thì nắm được 1 phút 40 giây.

sớm biết vậy đã nắm lấy ngay từ đầu. anh hơi hối hận suy nghĩ.

Thẩm Ngôn cũng không biết Alpha bên cạnh đang nghĩ gì, tầm mắt bị hai anh em Beta vừa rồi hấp dẫn.

"Đã bảo không cho em chơi, em cứ một hai phải đi. Chờ em lớn lại tới đây nha."

Anh trai ôm em gái bị dọa khóc vào trong ngực trấn an trong chốc lát, sau đó đến cửa hàng kẹo bên cạnh, bày ra một vài viên kẹo màu sắc rực rỡ trước mặt cô bé, "Chọn một cái."

"Không chọn, em muốn hết——"

Cô bé tầm mười tuổi tức khắc nín khóc mỉm cười, đem tất cả kẹo bỏ vào túi, sau đó lột ra một viên ăn luôn, hai má từ từ phồng lên.

Đang khi Thẩm Ngôn xem đến nhập thần, một viên kẹo xuất hiện trước mắt cậu, "Cho em."

Viên kẹo trong lòng bàn tay Alpha một chút cũng không phù hợp với thẩm mỹ quý tộc, màu sắc rực rỡ của giấy đóng gói thô ráp, khác biệt với đóng gói xinh đẹp, nằm trong hộp quà tặng ngày thường cậu nhìn thấy.

Hương vị tự nhiên cũng không thể so sánh.

"Cảm ơn."

Lông mi nhỏ dài nồng đậm của Thẩm Ngôn nhẹ nhàng chớp động, rũ mắt nhận lấy kẹo từ tay đối phương, từng chút từng chút lột vỏ lớp giấy ngoài, bỏ vào trong miệng.

Rất ngọt.

Với cái cậu từng ăn... hình như không quá giống.

"Đi thôi, anh dẫn em đến Phố Dân Gian."

Lục Vân Thiên lại lần nữa kéo tay cậu, yếu hầu nhộn nhạo, đáy lòng ẩn ẩn nhiều phần khẩn trương, bởi vì lần này không tìm được lý do nào.

Nhưng mà đối phương vẫn chưa rút ra, tựa như không để ý.

Alpha giơ tay kéo mạnh cổ áo có chút căng chặt vì kích động, buông lỏng tay ra trước khi đối phương kịp phản ứng.

Lục Vân Thiên nhắm mắt, chỉ vậy với anh cũng đã đủ.

Anh mang Thẩm Ngôn đi dạo qua một vòng công viên, chơi thêm vài trò chơi phục cổ, cuối cùng còn dùng camera thời đại địa cầu cổ chụp một tấm ảnh chung.

Trong ảnh chụp, đôi mắt thiếu niên mỉm cười hết sức lộng lẫy, con mắt tím mỹ lại chưa cả dải ngân hà, hồn nhiên linh động.

Lục Vân Thiên trân quý giữ bức ảnh trên người, thuận tiện mua luôn camera cổ kia.

Hy vọng hai bọn họ có thể chụp thêm nhiều tấm ảnh chung nữa, cũng hy vọng Thẩm Ngôn lại thể hiện vui vẻ ngây ngô độ tuổi cậu nên có.

Về đến nhà, Thẩm Ngôn mở chiếc hộp Alpha trước khi đi đưa cậu, bên trong chứa đầy viên kẹo rực rỡ.

Cậu lấy ra đếm thử, tổng cộng 18 viên.

Thiếu niên bỏ chúng vào trong chiếc bình nửa trong suốt, đặt trên đầu giường, rất đẹp.

Thẩm Ngôn: 【 cảm ơn kẹo của anh. 】

Bình Luận (0)
Comment