Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 2


Khán giả không hiểu, bọn họ đều đồng thanh nói: “Ơ...!Sao lại là nghèo?”“Đó là bởi vì, kẻ nghèo gặp phải nhau, sẽ vừa thấu hiểu vừa yêu thương nhau.

Cho nên, nghèo là cách nghĩ đơn giản mà ở đây muốn nói đến.”Tiểu Hạc Tử mở miệng nói đùa, nhảy xuống tảng đá, chỉnh lại vạt áo tung bay, giọng hát cất lên, bắt đầu khúc ca ngẫu hứng:“Áo xanh khó vắt trên vai, về quê không người để ý.Ba ngày răng chẳng dính cơm, toàn thân không còn sức lực.Ai có ngờ đâu trên đường gặp phải bọn cướp, hung tợn đẩy ngã ta, cố lục soát trong bao.Thấy trong bao có cái sàng rơi ra vài hạt đậu cho lừa ăn, hừ một tiếng, tức giận đá mấy cái vào lưng ta, đá mấy cái đây!Nỗi đau dấy lên xương cốt ta, trong cơn hoảng sợ mặt ta tái xanh đi.Ông trời đổ mưa xuống để cười chê, phong thái ung dung tiến lên phía trước, một bước đi đều gian nan.Đời ta chưa làm gì để tích góp được, nghèo túng nhưng lòng trong sạch, theo lừa dẫn ngựa cũng bằng lòng, chỉ mong trong bụng chứa đầy cơm, chứa đầy cơm.”Tiểu Hạc Tử hát về vị quan tốt đã trở về quê hương trong tình cảnh nghèo nàn, lời cuối cùng được kéo dài ra, thê thê lương lương, hát ba chữ “chứa đầy cơm” ba lần, người xem liền vỗ tay khen hay.Tiểu Hạc Tử hát bài ca ngẫu hứng xong, Thương Trì ôm một con mèo béo từ trên cây nhảy xuống.Con mèo nhảy xuống đất đi tới đi lui rồi nhanh chân chạy khỏi, không biết nó chạy đi đâu.Thương Trì mặc một bộ Vũ Linh đạo bào màu trà xanh, chân mang tất lụa trắng, giày khảm đụn mây, khuôn mặt ấy lạnh như băng, khi chuẩn bị bắt đầu biểu diễn trò tạp kỹ thì khẽ gật đầu với khán giả, trước tiên hắn cho khán giả thấy cảnh lộn nhào năm lần, nhân lúc hai mắt khán giả lóe lên, miệng há ra, hắn phun một ngọn lửa cháy hừng hực.Đúng lúc này, Tiểu Hạc Tử lấy từ trong tay áo ra một cái chậu sắt bị nứt, cúi người xuống đặt nó trên mặt đất: “Không chê ít, không chê ít, quan trọng nhất là đã đem lại niềm vui cho mọi người.”Chậu sắt vẫn chưa đặt vững trên mặt đất, những đồng tiền này đã rơi vào trong như cơn mưa nặng hạt, đồng tiền đã đầy được nửa chậu rồi.


Nghe thấy tiếng bạc rơi, Thương Trì bừng bừng khí thế, nhấc tảng đá mà lúc nãy Tiểu Hạc Tử đã đứng rồi đặt lên trên ngực, chọn cho mình một cái búa để nhấc lên, chẳng cần suy nghĩ gì đã bổ xuống.Cái búa đó nặng mười cân, to như cái dùi gõ chuông trong chùa, một vài người nam nhân nhát gan che tay lên mắt, sợ hãi không dám nhìn thẳng, những nương tử yểu điệu khác thì kinh ngạc, miệng phát ra tiếng kêu the thé, họ rất sợ nhìn thấy cảnh tượng máu me.Cái búa bổ xuống, đá trên ngực lập tức vỡ tan, Thương Trì thần sắc không đổi, thản nhiên nói: “Ta lộn nhào và phun lửa, đập vỡ tảng đá lớn và ca hát ngẫu hứng.

Ta đốt cháy ngọn đuốc này, tiếp theo còn có cả múa giáo, chắc chắn không phải khoe khoang quá đà.”Nói rồi trong miệng lại phun ra một ngọn lửa, mọi người trông thấy thì lập tức vỗ tay, tiền bằng đồng rơi xuống phát ra tiếng “lạch cạch”.

Âm thanh vang lên không dứt bên tai.Vào lúc Thương Trì phun lửa, Bùi Kiều hoảng sợ lùi về sau một bước, chân cố đứng vững, lần thứ hai lấy cuốn sổ từ trong túi ra, tiện tay lật một trang, cúi đầu xuống rồi không ngừng viết.Nàng vừa viết vừa nghĩ: “Cha, mẹ, phố Đông Quan này có người nghèo với phong thái ung dung, bán tài năng phun lửa để kiếm tiền, con gái sợ lửa, không dám tới gần.


Nhưng nhớ tới lời nói của cha mẹ, khi gặp kẻ nghèo yếu, phải ra tay giúp đỡ.”Viết xong, nàng cất sổ và bút, lấy ra vật màu vàng và trắng trong cái hầu bao nặng trình trịch, để lại trong đó một con Ngư Ưng, bỏ vào bên trong chiếc chậu sắt đặt trên đất của Tiểu Hạc Tử.Bùi Kiều không biết rằng hành động cho tiền thưởng lúc này đã bị tên ăn mày ở đây nhìn chằm chằm.Hai mắt lóe lên, tên ăn mày mặc chỉnh tề, không ngừng dò xét Bùi Kiều, vừa nhìn vừa nảy ra một vài mưu kế trong đầu.Bùi Kiều không biết bản thân bị người ta nhìn chằm chằm, cho tiền xong thì từ từ đi khỏi.

Bỏ đi rồi, ở chỗ khi nãy liền phát ra tiếng gọi chứa đầy sự bất ngờ: “Thương Trì ca ca, hôm nay chúng ta gặp được đại quý nhân đấy!”Bùi Kiều quay đầu lại, để tóc búi cao, cài hai đóa hoa tươi, thân trên mặc một bộ y phục thanh nhã, cổ áo trong làm bằng lụa trắng, mép áo ngoài mỏng, có bỉ giáp được dệt nổi bằng dải lụa màu tím nhạt, còn cổ tay áo của bỉ giáp, được điểm xuyết bằng một viên trân châu sáng loáng, thân dưới là váy cung sa màu tím nhạt, trên váy có thêu hình điệp luyến hoa bằng bốn sợi chỉ hồng vàng xanh trắng, bên hông có gắn một miếng ngọc bội màu trắng hình cá chép.


Bàn chân ngọc thon thả, bước đi dịu dàng, không một tiếng động..

Bình Luận (0)
Comment