Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 25


Vừa dứt lời, mặt biển tĩnh lặng giờ như bắn lên pháo giấy, những con cá con tôm không có tu vi kia tranh nhau chen lấn, cười ha hả nhảy vào trong chậu.Sau nửa khắc, Thương Trì ôm lấy chiếc chậu đặt trên đất, nhìn vào bầy tôm cá đã nhảy vào trong rồi nói: “Tốt tốt, giờ đã đủ rồi, lần sau nếu muốn đi đầu thai thì đến sớm hơn nhé.”Bầy tôm cá chưa vào trong chậu nghe được lời nói của Thương Trì, phát ra tiếng kêu ai oán.Thương Trì ôm chiếc chậu, hí hửng cười tươi chạy về phía Kiều Hồng Hi, nói: “Kiều Kiều, nàng xem có tôm có cá, có thể ăn tôm kho tộ và cá chua ngọt chưa?”Tôm cá trong chậu rời nước, con mắt trương ra, nằm nghiêng trong chậu không động đậy chờ bị ăn sạch, không ăn chúng, dường như lại càng tội nghiệp hơn.Kiều Hồng Hi không tình nguyện nhưng cũng nhận lấy chậu, lúc đi vào phòng bếp miệng chợt thì thầm: “Đường đường là Long thái tử của Đông Hải, thế mà bụng toàn là gian kế.”Thương Trì đi sau lưng Kiều Hồng Hi, Kiều Hồng Hi chê hắn đi quá gần, khuỷu tay thúc về phía sau: “Tránh ra, theo sau ta làm gì? Nhàm chán thì treo ngược lên rồi nghiêng người ngủ đi.”“Giúp Kiều Kiều nhóm lửa.” Thương Trì chỉ vào miệng, hơi hé môi, từ bên trong phun ra một luồng Thanh Hỏa nho nhỏ.Thanh Hỏa nóng rực, lúc nấu cơm làm đồ ăn, đồ ăn đều chín nhanh, Kiều Hồng Hi hơi nguôi giận, cười nói: “Xem ra chàng cũng có chút tác dụng.”Được khen ngợi, Thương Trì lập tức chạy vội tới bên trong phòng bếp phun lửa.Thương Tiểu Lục và Thương Tiểu Thất tới giờ cơm tối mới trở về, Thương Trì y như tên trộm, kéo Thương Tiểu Lục sang một bên ghé tai nói nhỏ: “Cha và Tiểu Lục nói chuyện nha, Tiểu Lục đừng để mẹ con biết nhé.”“Vâng.” Nhìn bộ dáng lo lắng cuống cuồng của cha, lòng Thương Tiểu Lục không khỏi dao động.Thương Trì nhìn bốn phương trái phải một lần, xác định không có ai nghe thấy, mới nói: “Tiểu Lục, con đưa Hành Vũ Châu cho cha đi, cha mượn dùng một đêm, có được không?”“Cha định dùng Hành Vũ Châu làm gì sao?” Thương Tiểu Lục lấy viên Hành Vũ Châu từ trong tay áo ra.Mặc kệ Thương Tiểu Lục có cho hay không, Thương Trì đã cầm gọn viên Hành Vũ Châu trong tay Thương Tiểu Lục, bỏ vào tay áo mình, nói: “Cha có việc dùng, ngày mai sẽ trả lại cho con.”Năm đó vào lúc Thương Trì phụ trách việc ban mưa, hắn không vui nên đã đào hố chôn Hành Vũ Châu xuống đất, còn không thì lâu lâu cố tình làm mất, để người ta lo lắng chơi.

Không biết Thương Trì lấy Hành Vũ Châu để làm gì, Thương Tiểu Lục thắc mắc không nghĩ được lý do, chỉ đành nhắc nhở: “Cha không thể đem Hành Vũ Châu đi chôn đâu đấy!”“Cha tuyệt đối sẽ không chôn đâu!” Thương Trì bảo đảm với Thương Tiểu Lục.Rồng cần có Hành Vũ Châu mới có thể tạo mưa, Thương Trì mượn Hành Vũ Châu từ chỗ Thương Tiểu Lục, khi sao trời đã đổi, ước chừng đến canh tư, sương mai rơi xuống, Thương Trì mới ngậm Hành Vũ Châu đến chỗ tên nam nhân kia ở tạo mưa.Thương Trì vội vã tạo mưa phía trên nhà của tên nam nhân, cơn mưa gấp gáp rơi như mũi tên làm vỡ miếng ngói, lại còn dùng vuốt rồng chạy trên nhà, phát ra mấy tiếng loảng xoảng rất lớn, cứ như muốn phá nát căn nhà thành bùn.Tên nam nhân đó bất chợt bị tiếng mưa và thứ âm thanh cực kỳ lớn không biết là gì làm thức giấc, khoác áo đứng dậy bước ra xem, phát hiện đám mây kia chỉ tụ ở trên nhà của gã, mưa cũng chỉ ở ngay chỗ của gã, nhớ lại lời của Thương Trì thì bị dọa đến rối mù, hai mắt nhắm lại rồi ngất đi.Tính kỹ một chút cũng đã ba bốn năm không tạo mưa, thế là làm không đến hai khắc Thương Trì đã thấy hoa mắt chóng mặt, cổ họng kêu lên “re ré”, mê man nôn mửa, không chịu được cảm giác buồn nôn này thế là hắn ngậm Hành Vũ Châu bay về Đông Hải.


Ai mà ngờ giữa đường mắt trợn tròng không phân được phương hướng, bèn dừng đại ở nơi nào đó há miệng ọe hết tất cả những gì ăn lúc tối như tôm kho tộ, cá chua ngọt.Trùng hợp sao nơi mà hắn dừng chân là trên sân của cửa hàng son phấn Mỹ Nhân.Ngu Bán Bạch không thích phơi nắng nhưng thích phơi ánh trăng.

Ánh sáng dịu dàng có thể khiến cho da dẻ đẹp hơn.Ở Nam Hải, mỗi khi đến lúc ánh trăng chiếu lên mặt biển chàng sẽ ngoi lên từ dưới mạch suối nơi đáy biển sâu, bò lên đá ngâm nga hoặc bơi lên bờ biển, nghịch cát mềm, hong khô cơ thể.Rời khỏi Nam Hải, Ngu Bán Bạch còn có thói quen phơi dưới ánh trăng, chàng ngủ trước một giấc rồi đứng dậy, nửa trên trần trụi dùng bột trân châu và bột cỏ huân y để ngâm người.Chiếc đuôi lớn dưới ánh trăng màu sắc như xanh như tím, mập mờ sáng như gợn sóng phản quang dưới ánh nắng.


Chiếc vảy trong nước cái mở cái đóng, khi khe vảy mở ra, nước đi vào khe hở, khi đóng nước lại bị đẩy ra, cứ thế vài lần thịt khe vảy cũng được làm sạch.Ngâm trong thùng nửa canh giờ, Ngu Bán Bạch dựa vào cạnh thùng mà thiếp đi, chàng bước vào mộng cảnh trong hơi thở nhè nhẹ.Chàng mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.Chàng thấy Bùi Kiều cầm cây dao lớn muốn chặt đuôi của chàng làm món cá Liễu Kinh.Ngu Bán Bạch ra khỏi nước thì hành động rất bất tiện, bị Bùi Kiều tóm lên thớt, Ngu Bán Bạch không thoát được, khóe mắt rơi ra vô số hạt trân châu, mắt mở to nhìn cây đao chói lọi chém xuống.Ngay khi chém xuống chiếc đuôi cá trong thùng tắm liền vẫy một cái, Ngu Bán Bạch sau khi kêu “ây da” một tiếng liền bừng tỉnh.Vừa tỉnh vẫn còn mơ hồ, nhìn ngó bốn phía, xung quanh yên ắng, không thấy Bùi Kiều cầm đao mới tỉnh táo mà nhận ra khi nãy chỉ là một giấc mơ, Ngu Bán Bạch đổ mồ hôi lạnh.Phố Đông Quan lớn như vậy, cửa hàng bán món cá hương Liễu Kinh đó mở ở đâu không chịu lại cứ phải mở ngay đối diện cửa hàng son phấn Mỹ Nhân, Ngu Bán Bạch lặp lại ba lần từ “tạo nghiệp”, khóc không ra nước mắt mà nói: “Tìm ngày tốt chuyển cửa hàng đến chỗ khác vậy.”Mặt trăng chuyển về phía tây, đuôi cá đã đủ ẩm, Ngu Bán Bạch ra khỏi nước, mở màn trướng vào phòng thoa chút kem dưỡng da.


Đột nhiên một viên ngọc to bằng nắm đấm rơi vào lòng chàng.Viên ngọc đó rực rỡ sáng ngời tựa như viên ngọc trai, nặng đến hai cân rưỡi, Ngu Bán Bạch cầm lên xem rồi lại xem thầm nghĩ: “Không biết trai nhà nào mà nuôi ra viên ngọc lớn như thế?”Ngu Bán Bạch cầm lấy viên ngọc từ trong thùng ra, nước trên người nhỏ xuống như từng hạt ngọc rơi xuống đất, kêu lên tí tách, chiếc đuôi còn chưa xuống đất lại thêm một đống thứ gì đó từ trên trời rơi xuống.“Ấy! Cái gì đây?” Vật không viết là gì dọa Ngu Bán Bạch đến mức tứ chi chấn động, như bị thuốc nổ nổ một cái vậy, đánh giá viên ngọc, nhảy lên một cái liền bay ra xa mười mét.Vật không biết là gì rơi rất lâu mới dừng, Ngu Bán Bạch nhảy tới xem nhưng còn chưa đến gần chàng đã biết đó là gì.Là những thứ kinh khủng tởm lợm.Ngu Bán Bạch bóp mũi rời khỏi, khẽ nhíu mày, nhìn lên mặt trăng mà bần thần.Trời rớt vật dơ, Ngu Bán Bạch cảm thấy may mắn rằng bản thân đã phản ứng kịp thời, nếu không thì phải tắm lại lần nữa rồi.

Nhưng trong lòng chàng vẫn rất buồn bực, không biết là thần thánh phương nào ăn hư bụng mới làm ra chuyện khiếm nhã thế này.Còn chưa hết buồn bực chuyện ngờ vực trong lòng, bên ngoài lại có tiếng nổ vọng tới.


Có vẻ có thứ gì đó rất lớn từ trên trời rơi xuống.Trong thoáng chốc nghe thấy tiếng chấn động, lòng hiếu kỳ của Ngu Bán Bạch lại nổi lên, hoàn toàn quên mất phải thoa kem dưỡng da, đặt viên ngọc ở một bên, mặc một chiếc áo quét đất ngồi lên xe đẩy đi ra trước tiệm xem tình hình.Đi đến trước cửa tiệm, hắn mở cửa sổ, chỉ nhìn thấy trước cửa hàng cá hương Liễu Kinh đối diện treo hai ngọn đèn đường bằng lụa tơ tằm, viết hai chữ Liễu Kinh, mặt sau có vẽ hoa, ánh nến bên trong chầm chậm cháy.Có một ngọn đèn lồng trong đó có một miếng gỗ ở bên dưới biết một ít chữ, Ngu Bán Bạch nhíu mày nhìn chỉ thấy bên trên viết:“Tuyển người rửa chén, nhóm lửa và chạy vặt, mỗi vị trí một người.

Bao ăn ở, lương theo ngày phân biệt là sáu, bảy và tám vàng.”Có một vài chữ nét bút bị lệch rồi, nghĩ lại thì mấy chữ này là nàng dùng cây bút tòe lông để viết.Đám mây bay thấp trên tiệm cá hương, khói trắng dày đặc, lúc không di chuyển lại nghe tiếng nàng: “A, Dương Châu thật sự có rồng!”.

Bình Luận (0)
Comment