Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 31


Khi Bùi Kiều ra khỏi cửa hàng cá hương, Kiều Hồng Hi chậm rãi mở mắt, lắc mình tiến vào cửa hàng cứu Thương Trì.

Trong lòng nàng ấy vô cùng lo lắng, căng thẳng thăm dò, chạy một mạch vào sân nhà.Kiều Hồng Hi còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy Thương Trì nhàn rỗi vùi đầu vào trong chậu nước chơi đùa, thế mà hắn lại để nàng ấy ở bên ngoài lo lắng hoảng sợ, không ăn không uống, còn hắn thì ở trong này vui chơi giải trí, làm Long thái tử cởi trần nhàn rỗi, tuy bị dây thừng buộc chặt, nhưng cuộc sống lại rất thoải mái, không phải chịu tí tủi thân nào.Thương Trì nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ cố gắng mở to nhìn xem ai đang đến.

Cơn sốt của hắn chưa giảm, lại đang kiềm chế sự nóng nảy, giấu thân phận, không chịu uống thuốc Bùi Kiều mang đến.


Sốt vài ngày, trước mắt đã mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy cái gì cũng có năm sáu cái bóng chồng lên, lúc mở miệng, giọng hắn trầm khàn tới đáng sợ: “Ai?”Sau khi Thương Trì mở miệng nói chuyện, lửa giận của Kiều Hồng Hi đã nhanh chóng bị dập tắt, vốn dĩ Thương Trì không nên hỏi đến vấn đề này.

Nhìn kỹ lại hắn, chỉ thấy trong mắt hắn không có lấy một tia sáng, một nửa số vảy đã phai màu, hơi nóng trên người hắn giống như sương mù phát ra, giống như là bị bệnh.Kiều Hồng Hi thay đổi thái độ, tiến lên sờ trán hắn, tay vừa chạm vào rồng suýt chút nữa thì bị bỏng: “Nóng quá!”“Là Kiều Kiều?” Khứu giác của Thương Trì cũng yếu đi rất nhiều, sau khi Kiều Hồng Hi mang theo tiếng guốc gãy đến gần hắn, hắn mới ngửi được một ít mùi hương.Kiều Hồng Hi để ngón tay bị phỏng vào miệng, đáp: “Là ta.”Xác nhận người trước mặt là Kiều Hồng Hi, Thương Trì nghẹn ngào khóc lóc, dụi chiếc cằm nóng bỏng lên mặt giày của nàng ấy, nói: “Hu hu, Kiều Kiều, ta muốn ăn rễ bản lam, đầu của ta đau quá.” Thương Trì thò đầu vào trong chậu nước, không phải bởi vì nhàn rỗi, mà nguyên nhân là vì đầu hắn đang dần nóng lên, nóng tới nỗi sắp nổ tung luôn rồi, không ngâm mình trong nước lạnh để hạ bớt nhiệt độ, đầu sẽ chín mất.“Ăn, quay về Đông Hải sẽ ăn ngay.” Kiều Hồng Hi đau lòng, dịu dàng trả lời.Tu vi của Thương Trì thấp như vậy, thân thể không thường sinh bệnh, rất ốm yếu, bây giờ ốm sợ là không thể tự đi được.

Kiều Hồng Hi vắt óc nghĩ cách để quay về Đông Hải, nàng ấy không biết cưỡi mây đạp gió, cũng không biết dùng thuật độn thổ, phòng ngừa không để con người nhìn và nghe thấy, vậy thì làm sao có thể đưa một con rồng to lớn như Thương Trì về Đông Hải đây.Thương Trì sốt đến mơ hồ, nhưng cũng biết một mình Kiều Hồng Hi không thể đưa hắn quay về biển Đông, vì thế nín thở ngưng thần, lắc đầu, biến thành hình người.Mấy ngày nay, Bùi Kiều không bao giờ rời xa Thương Trì, Thương Trì cũng không dám biến thành hình người.

Sau khi biến thành hình người, xương sống ở lưng đau nhức, lại dẫn đến cả người càng thêm mệt mỏi, hắn vội vàng, lúng túng, khó khăn đứng lên, chân không hề dừng lại, hắn phải nhanh chóng cùng Kiều Hồng Hi rời khỏi nơi này: “Kiều Kiều, chúng ta về thôi, về Đông Hải ăn rễ bản lam.”“Chàng chậm chút!” Kiều Hồng Hi vội vàng đưa Thương Trì đang lắc lư trái phải ra ngoài.Thương Trì biến thành hình người đi lại dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cũng phải mất tới nửa ngày để một nam nhân chân tay yếu ớt như hắn về đến Đông Hải.


Kiều Hồng Hi đành chấp nhận đến miếu Long Vương ghi sổ sách một đêm, suy nghĩ vừa mới bật ra, Phục Song và Tiểu Hạc Tử đã từ trên bay xuống, Phục Song là Lôi Thần, có thể cưỡi mây lướt gió, không nói hai lời đưa Thương Trì đang hấp hối về tới Đông Hải.Nói về Ngư Ưng đực dẫn Bùi Kiều đi được một đoạn, Bùi Kiều cảm thấy hai chân không chạy nhanh bằng bốn chân, tìm nơi không có người, miệng ngậm roi, biến thành hồ ly chạy đi, đến ngoại thành mới biến trở về hình người.Trời tối đen, xa xa chỉ có chút ánh sáng màu cam, mấy ngôi sao lấp lánh ánh sáng, Bùi Kiều nhìn những ngôi sao lấp lánh kia, không khỏi nhớ cha mẹ đang ở Hán Châu.Bước chân của nàng dừng lại, nhìn phương hướng quê nhà, đôi mắt ngấn lệ, mũi hít hít, nói: “Cha, mẹ, Kiều sẽ nhanh chóng trở về.”Bùi Kiều đến Dương Châu lấy thịt rồng là để ổn định bệnh tình của Hồ Tuy Tuy, kéo dài tuổi thọ cho Bùi Diễm, và cũng để họ có thể sống phần còn lại của cuộc đời như một cặp phu thê bình thường mà không cần lo lắng về bệnh tật.Bùi Kiều quyết định rời Hán Châu đến Dương Châu để tìm rồng, bệnh của mẹ nàng - Hồ Tuy Tuy đã trở nặng hơn nhiều, thường không thể thức dậy, tỉnh dậy cũng không nói được một lời, đến đêm tối lại ngủ mê mệt.

Mà cha Bùi Diễm mặc dù một nửa là yêu quái, khuôn mặt thanh niên vẫn không thay đổi, nhưng tóc mai đã phủ trắng, không thấy một chút sắc đen, thân mình mười bệnh chín đau, không thể cùng nàng thả diều giấy như lúc trước.Sau trận chiến đó, sức khỏe của Hồ Tuy Tuy dần sa sút, ngã bệnh hết lần này đến lần khác, Bùi Diễm cũng vậy.Bùi Kiều nhìn thấy, lông mày không khỏi cau lại, nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, cha mẹ sẽ rời xa nàng mãi mãi, ném châu lăn ngọc, đầu óc nóng lên.

Nàng tin vào những gì cuốn sách nói, một mình đến Dương Châu để lấy thịt rồng.Khóc một hồi, ánh sáng đã tiêu tan, trong nháy mắt, trên đỉnh núi lại có một vầng trăng tròn.


Nhìn thấy trăng sáng, trong lòng Bùi Kiều cũng vững vàng hơn, lại lộ ra vẻ kiên cường, nàng cười tự an ủi mình: Đã tìm được rồng, lấy được thịt rồng chỉ là vấn đề thời gian, mọi chuyện sẽ ổn thôi.Ngư Ưng đưa Bùi Kiều đến nơi Ngu Bán Bạch đang ở.Phục Song và Tiểu Hạc Tử đã rời đi.

Ttrong khu rừng yên tĩnh chỉ còn lại Ngu Bán Bạch đang nằm trên mặt đất thở hồng hộc cùng với một con Ngư Ưng cái bị dán miệng và buộc cánh bằng dây thừng.Một người một chim úp nửa mặt xuống đất, nằm trên mặt đất ăn sương lạnh.“Tử Ngư công tử?” Bùi Kiều mặt đối mặt với Ngu Bán Bạch ở chỗ này có chút kinh ngạc, tạm thời thu lại roi, ánh mắt nghi hoặc chạm vào Ngu Bán Bạch.Nước da của Ngu Bán Bạch vốn trắng trẻo hồng hào, nhưng sau khi bị sét đánh, hồng hào đã mất đi, một mảng xanh lục nổi lên trên má chàng.

Những hạt mồ hôi từ mờ ảo chảy ra, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt hơi ướt của chàng.

Trên mặt đất, sự mệt mỏi càng đáng thương, giống như một đóa hải đường đang khóc trong sương.Bùi Kiều nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng nàng chỉ cảm thấy Ngu Bán Bạch rất đẹp trai, nhưng nàng không có bất kỳ tâm trạng để yêu đương luyến tiếc.


Nàng nhanh gọn lay Ngu Bán Bạch: “Tử Ngư công tử, tỉnh lại đi.”Mỗi lần nghe đến tên của mình, Ngu Bán Bạch đều sẽ cau mày, nhưng lại không mở mắt ra.Thấy Ngu Bán Bạch không có phản ứng gì khác ngoài cau mày, Bùi Kiều vươn ngón tay mảnh khảnh phủi lá rơi và bụi đất trên đầu.Đầu đau còn chưa dứt, Bùi Kiều sờ nhẹ cũng sẽ đau, Ngu Bán Bạch đau đến trên trán chảy ra từng hạt mồ hôi.Ngu Bán Bạch còn ở trong mộng, còn yếu ớt hơn một đứa trẻ.

Đau đớn cũng không có biến mất, hắn bĩu môi khóc lớn, tiếng khóc nặng nề cùng tiếng gió xào xạc rất thê lương, nghe thấy không khỏi bi thương.Một nửa khuôn mặt của Ngu Bán Bạch nằm trên mặt đất, khi khóc, chàng ăn phải một ít bụi bẩn trong miệng nhưng vẫn quay lại tiếp tục khóc với trăng sáng.

Khi cổ họng đã khàn chàng vẫn chưa dừng khóc, làm trò đùa trước mặt Bùi Kiều.Lúc này Ngu Bán Bạch công tử dịu dàng tao nhã hàng ngày như biến thành một người khác, đôi mắt và lông mày của Bùi Kiều tràn đầy vẻ ghét bỏ.Sau khi khóc một lúc, Ngu Bán Bạch cảm nhận được trăng tan chảy trên mặt mình, tiếng khóc cũng dần ngừng lại.Lần đầu tiên nhìn thấy mặt trăng mà giễu cợt, Ngu Bán Bạch rất lo lắng, đan ngón tay vào nhau, đặt lên ngực và thốt ra một giọng hát ngái ngủ từ cổ họng khàn đặc của mình:“Hỉ Nương Quỳnh Châu có làn da mỏng manh, vì vậy nàng không biết rằng mình sẽ làm nương tử kẻ độc ác đó.Kẻ xấu vô nhân đạo đáng thương, sống trong cảnh nhàn rỗi không có gì để làm.Răng Canh hai mươi ngàn thoải mái, Ngọc Dung tịch mịch trải thư.Chậm rãi đối mặt với gương, cánh tay ngọc trắng già nua cô quạnh, móc lều leng keng thực mê người.Bước lên giường Lăng, nàng giả vờ thanh minh rồi quay lại với lang hôn.Cũng biết đến, lúc triền miên đều dùng hết công phu.”Giọng hát uyển chuyển không giống giọng nam nhi, giống như chuỗi ngọc, nghe rất dễ chịu.Ngu Bán Bạch không biết mình mất bình tĩnh, hắng giọng hát thêm một câu:“Trái tim đang đập vì khao khát, phấn và mồ hôi đang tan chảy và tỏa hương thơm.Đủ loại sóng đẹp làm nên trời xuân, ai xâm phạm sớm mai đau gối.”...Những lời tà ác trong miệng của Ngu Bán Bạch khiến Bùi Kiều nghe thấy không khỏi đỏ mặt, nàng nghiến răng và biến sắc, tay mò mẫm muốn lấy bút lông và sổ ở bên cạnh, viết ra ba chữ “tên lưu manh”.Nhưng bên cạnh trống rỗng, nàng nóng lòng muốn ra ngoài đến nỗi thậm chí còn quên mang theo túi xách.Ngu Bán Bạch đang hát sung sướng, lời hát càng lúc càng rõ ràng, Bùi Kiều bịt tai và lùi lại vài bước, sau đó la lên hòng cắt ngang bài hát: “A, a! Tên lưu manh!”.

Bình Luận (0)
Comment