Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 39


Tiểu Hạc Tử cầm trên tay năm xâu hồ lô ngào đường và ba cân rễ bản lam, vừa ngâm nga một điệu vừa đi vào khu rừng rậm bên ngoài thành, môi chụm lại thành hình tròn, huýt sáo gọi Tín Thiên Ông của mình.Đợi khoảng nửa khắc, trên bầu trời xuất hiện một con hải âu khổng lồ, nó bay lượn một hồi, sau khi tìm thấy bóng dáng của Tiểu Hạc Tử thì hạ cánh đáp xuống.Trong lúc chờ Tín Thiên Ông bay đến, Tiểu Hạc Tử không kìm được mà ngồi xổm dưới gốc cây ăn xâu hồ lô ngào đường vừa mua.Mỗi xâu hồ lô có sáu quả, Tiểu Hạc Tử ăn năm quả, còn một quả nàng ấy đặc biệt để lại cho Tín Thiên Ông.Mặc dù Tín Thiên Ông chỉ thích ăn cá, nhưng mấy năm nay Tiểu Hạc Tử cũng thường lấy chút màn thầu hay kẹo bánh gì đó cho nó ăn, dần dần, nó trở thành loài chim ăn tạp, khi ăn hồ lô ngào đường còn biết nhả hạt bên trong ra.Ăn hết một xâu hồ lô ngào đường không thể thỏa mãn cơn thèm của mình, Tiểu Hạc Tử nhìn bốn xâu kẹo còn lại, đột nhiên trong đầu nàng ấy nảy ra một suy nghĩ.

Cổ họng nàng ấy bật thốt ra từng tiếng, đôi mày cau lại: “Ai da, sao ta lại mua nhiều hồ lô ngào đường vậy? Ta mua để làm gì ấy nhỉ? Vừa rồi ta cũng chưa có ăn gì nha…”Nói rồi tay cầm ngay một xâu lên định ăn.Tiểu Hạc Tử làm bộ mất trí nhớ, che đi lương tâm xuống ăn thêm một xâu hồ lô ngào đường.

Tín Thiên Ông vỗ cánh lắc đầu, cố gắng ngăn cản Tiểu Hạc Tử đang định ăn xâu thứ hai.Nàng ấy càng ăn càng béo, thân hình thì tròn như cái bánh tét vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, nó có muốn cũng không thể bay nổi.Chứng thèm ăn của Tiểu Hạc Tử đang phát tác, nàng ấy không thèm để ý tới Tín Thiên Ông, xoay người sang chỗ khác ăn.


Mắt thấy Tiểu Hạc Tử sắp bắt đầu ăn, Tín Thiên Ông không nhịn được kêu lên, dùng đầu đập vào hòn đá bên cạnh, nó muốn lấy cái chết để ngăn cản nàng ấy lại: “Oa…”Dưới con mắt của Tiểu Hạc Tử, Tín Thiên Ông đã đập tới ba lần rồi.“Ta, ta không ăn nữa là được rồi chứ gì.” Thái độ của Tín Thiên Ông quá cứng rắn, nếu lại đập thêm chút nữa thì cả đầu và mặt chắc chắn sẽ đầm đìa máu tươi.

Thân người đã suy sụp, thân chim lại càng suy sụp hơn, Tiểu Hạc Tử không còn cách nào, đành miễn cưỡng đặt hồ lô ngào đường xuống.Nhìn thấy Tiểu Hạc Tử đặt xâu hồ lô xuống, Tín Thiên Ông ngừng lại hành động của mình.Tiểu Hạc Tử thở dài leo lên lưng Tín Thiên Ông, lẩm bẩm nói: “Về nhà rồi lại ăn.”Tín Thiên Ông cõng Tiểu Hạc Tử trên lưng chạy vài vòng trên mặt đất rồi mới cất cánh, trên lưng cõng một người sống, hai cánh chậm rãi vỗ, cánh vỗ chậm thì tốc độ bay cũng chậm lại.Bay một khắc mới được có bảy trăm mét.

Tín Thiên Ông phàn nàn rằng Tiểu Hạc Tử ăn nhiều đến mức béo ra khiến tốc độ của nó giảm đi, Tiểu Hạc Tử sờ nhẹ đầu Tín Thiên Ông cười trừ: “Đằng vân có nhanh có chậm, kỵ điểu cũng thế nha.”“Hừ.” Mũi Tín Thiên Ông hừ nhẹ không ngừng.Cả bầu trời rộng lớn được bao phủ bởi một tầng mây tím xung quanh, mây mù che khuất tầm mắt không thể nhìn rõ phía trước là gì.Làn gió nhẹ thổi qua làm đầu óc Tiểu Hạc Tử cũng thanh tỉnh hơn, nàng ấy ngẩng đầu nhìn quanh, đưa tay muốn bắt những đám mây đủ màu nhưng không sao bắt được, bèn khom lưng cúi xuống ngủ trên lưng Tín Thiên Ông.Vừa mới nhắm mắt lại còn chưa kịp mơ mộng, Tín Thiên Ông đã đụng phải hai con Ngư Ưng đột nhiên bay ra từ trong những đám mây ra.Lúc ở dưới đất, Tín Thiên Ông liên tục đập đầu vào tảng đá nên bây giờ không thể chịu được lần va chạm này.


Vừa va phải thân mình liền ngã ngửa ra rơi xuống vài mét, thân thể như lá rụng, căn bản không làm chủ được thân mình.Tiểu Hạc Tử như đang ngồi trong sương mù, thì cảm thấy thân thể mình rơi xuống, nàng ấy vô cùng hoảng sợ hét lên một tiếng.May mắn thay, Tín Thiên Ông là kẻ giờ đời đầy kinh nghiệm, sau khi nghe thấy tiếng hét của Tiểu Hạc Tử thì nhanh chóng ổn định lại cơ thể.

Ngư Ưng bên kia cũng không khá hơn là bao, đột nhiên bị va chạm bất ngờ như vậy, không nói tới đau đầu thì cũng là chóng mặt tới sao sáng đầy trời, rơi xuống mấy mét.Sau khi ổn định lại, ba con chim bay lửng lơ đổi diện nhau ở không trung.Ngư Ưng mắng Tín Thiên Ông mắt mù, Tín Thiên Ông lại chửi chó ngoan không cản đường, Ngư Ưng lại đáp lại một câu miệng chó không phun được ra ngà voi, Tín Thiên Ông cười lạnh một tiếng mắng cha mắng mẹ chúng.

Cả hai bên người qua kẻ lại, khí thế hai bên đang rất hung hăng, nhìn qua như muốn lao vào quyết đấu một trận.Nhưng trước khi ba con chim chuẩn bị lao vào đánh nhau, Tiểu Hạc Tử lại hét lên bởi vì nàng ấy thấy người đang ngồi trên lưng Ngư Ưng là Bùi Liễu Kinh, người giết cá không chớp mắt, mà trong tay nàng lúc này vẫn còn đang cầm một mẻ lưới đầy cá béo mập.Biểu cảm của Tiểu Hạc Tử thay đổi liên tục: “Bùi Liễu Kinh!”Gặp lại Tiểu Hạc Tử giữa không trung, Bùi Kiều cũng sửng sốt, nàng ngồi thẳng người dậy cười hỏi: “Chào, thì ra ngươi cũng cưỡi chim à?”“Ừ… Đúng, ta cưỡi nó lâu rồi.” Bùi Kiều là một con hồ ly, răng hồ ly có thể cắn đứt vật cứng, cắn xé thịt cá cũng không lưu tình chút nào nên Tiểu Hạc Tử rất cẩn thận đối phó.Thấy Tiểu Hạc Tử cầm đủ loại đồ vật trong tay, Bùi Kiều tò mò hỏi: “Bây giờ ngươi đang về nhà hả?”“Đúng vậy.” Lúc này, Tiểu Hạc Tử cũng nhìn thấy sau lưng Bùi Kiều đang mang theo rất nhiều hành lý, nàng ấy hỏi: “Ngươi phải rời khỏi Dương Châu rồi hả?”Bùi Kiều gật đầu: “Ừ, ta phải về nhà rồi.”Nghe nàng nói như vậy, Tiểu Hạc Tử thầm thở phào đầy nhẹ nhõm, sau này không cần phải lo bị hồ ly bắt ăn thịt, Thương Trì cũng không còn cách nào lôi Bùi Liễu Kinh ra hù dọa nàng ấy nữa.


Trong lòng vô cùng hứng, nàng ấy đã đưa cho Bùi Kiều một xâu hồ lô ngào đường: “Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”Bùi Kiều rất ít khi ăn đường vì ăn đường rất dễ bị sâu răng, nhỡ mà đau có cầu Tam Đài thượng thư hay Hồ Tiên bà bà cũng vô dụng.

Nhưng nhìn xâu hồ lô trước mặt quả nào quả ấy đều to tròn căng mọng, màu sắc thơm ngon, nhìn thôi đã thấy thèm, Bùi Kiều không chút phòng bị nhận lấy xâu hồ lô ngào đường, cười với Tiểu Hạc Tử: “Cảm ơn ngươi.”“Thời gian cũng không còn sớm, ta phải về nhà đây, tạm biệt.” Tâm trạng Tiểu Hạc Tử rất tốt, ngồi trên Tín Thiên Ông bay về phía Đông Hải.Khi tới Đông Hải, cuối chân trời chỉ còn lại chút ánh sáng cuối ngày yếu ớt.Màn đêm buông xuống, Nấm nãi nãi rất thích xếp đèn lồng trên sân, tự mình nhuộm màu, thích nhuộm đèn màu gì thì nhuộm màu đó.Đèn lồng chiếu sáng cả Hải Thứ vừa ấm áp vừa rực rỡ, Tiểu Hạc Tử đưa mắt tìm Thương Trì, nhìn xung quanh cũng không thấy chút bóng dáng nào, thầm nói câu kỳ quái, hai chân giẫm loạn trên nền cát.Phần đất dưới chân Tiểu Hạc Tử hơi giao động, gò đất hơi nhô lên, nàng ấy muốn dẫm cho dẹp lại nhưng giẫm lên hồi lâu gò đất ấy vẫn không sụp phẳng, nàng ấy quyết định nhảy lên lấy sức đạp xuống.Nhảy đến lần thứ ba mươi, gò cát mới chuyển động chút, dường như dưới lớp đất đang cất giấu một cái gì đó, lúc nàng ấy hạ chân xuống đất, một móng vuốt rồng chui từ dưới đất lên.

Không biết có phải do ý trời không, ngay lúc Tiểu Hạc Tử dẫm chân xuống thì giẫm trúng móng vuốt rồng đó, bị mất thăng bằng, nàng ấy ngã lăn trên mặt đất suýt ngất.Ngã lộn xuống một cái, đất cát phủ đầy lên mặt, chui vào miệng vào tai Tiểu Hạc Tử.Tiểu Hạc Tử phun cát trong miệng ra, oán giận: “Cái gì vậy trời…”Nấm Nãi Nãi cười đến sắp ngã xuống: “Há há há, Tiểu Hạc Tử tỷ tỷ, tỷ giẫm lên Long thái tử rồi.”Vừa nói xong, đầu của Thương Trì đang vươn lên từ mặt nước, chậm rãi vặn người ra khỏi cát.


Đầu của Thương Trì vùi vào trong nước, phần thân từ cổ xuống vẫn ở trên đất bị đất cát lấp kín.

Hắn vốn dĩ là con rồng sạch sẽ, hiện tại cả người dính đầy đất cát rất giống một con lợn nái dính bùn.Ngủ một thời gian, sau khi nhiệt độ hạ xuống, cả người rất thoải mái.

Nhưng vừa rồi bị Tiểu Hạc Tử giẫm lên móng vuốt rồng nên giờ vẫn âm ỷ đau, gấp móng vuốt lại rồi xòe ra, Thương Trì thở hổn hển giơ móng vuốt của mình lên, bò đến chỗ của Tiểu Hạc Tử, hỏi: “Vừa rồi có phải là muội dẫm lên móng ta đúng không?”Hôm qua lúc trở lại Đông Hải hắn ăn chút rễ bản lam mới giảm nhiệt độ đi đôi chút, nhưng sáng nay đánh nhau với Phục Song một trận xong thì nhiệt độ lại đột nhiên tăng lên, sau khi lại ăn rễ bản lam rồi hóa thành hình rồng nằm trên bờ biển.Không thể xuống biển trong bộ dạng này được, Thương Trì đào một cái hố dài ngang thân mình trên bờ biển rồi nằm xuống và vùi đầu vào trong nước, nhưng Nấm nãi nãi nghịch ngợm, cầm cái xẻng nhỏ bới cát lên người hắn.Tiểu Hạc Tử làm sao biết Thương Trì đào hố ngủ, đột nhiên bị hỏi như vậy nàng ấy chột dạ lảng mắt, ôm đầu bỏ đi: “Ai da, tại sao ta lại ở chỗ này?”Cái thằng bé này đáo để thật đấy, tý tuổi đầu mà dám ám chỉ nàng ấy béo! Tiểu Hạc Tử thầm tức giận trong lòng, nhưng dù vậy nàng ấy cũng không thể bỏ qua những xâu hồ lô ngào đường trước mặt nên chỉ có thể nghiến răng trả tiền rồi cầm năm xâu hồ lô ngào đường trở về Đông Hải..

Bình Luận (0)
Comment