Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 42


Giọng nói bên cửa sổ này vừa rơi xuống, có hai con Ngư Ưng tha theo bọc hành lý xuất hiện trên cửa hàng cá hương, lúc này Ngu Bán Bạch lại nghe được một giọng nói khác: “Ngươi muốn ăn mấy cái?”Giọng nói này, không phải là của Bùi Liễu Kinh sao?Ngu Dán Bạch lăn bánh xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một cái thì thấy một thân ảnh tinh tế, khẽ chớp mắt, quả nhiên là Bùi Liễu Kinh, dáng người nàng cao lên rồi, khuôn mặt cũng gầy gò hơn.Bùi Kiều không thả tóc nữa, trên đầu trải hai búi tóc không cao không thấp, còn cài mấy cái trâm có bông hoa hồng nhỏ.Khuôn mặt gầy nhọn lại phối với hai búi tóc đáng yêu được trải gọn gàng, từ xa nhìn lại thấy giống y như một hồ ly, hai búi tóc kia là tai của hồ ly.“Sao lại giống như vậy được chứ?” Ngu Bán Bạch chớp chớp mắt, nhìn thế nào cũng thấy giống hồ ly.

Chờ đến lúc Bùi Kiều tiến gần chỗ chàng, chàng mới phát hiện sau đầu nàng có kẹp một đôi cánh bướm dùng lụa trắng kim tuyến chế thành, có đôi cánh bướm này khuôn mặt tròn hơn rất nhiều.

Này, sao lại không giống hồ ly nữa rồi.Bùi Kiều mặc trên người một chiếc áo khoác màu tím tử đinh hương cộc tay, dưới thân là chiếc váy thêu hoa bạch la, vai đeo chéo một cái túi cá, dưới chân đi một đôi giày đế cao màu vàng.


Lúc bước đi, dưới váy sẽ lộ ra chút ống quần dệt hải mã triều¹ vân bạc.[1] Hải mã triều: Cá ngựa.Trên người là bộ quần áo mới tinh, ăn mặc không khác gì người giàu có một không hai, chỉ nói riêng cái áo bỉ giáp² được gọi là Tỉnh Cốt Sa trên vai này, cho dù có bạc cũng khó mà mua được.[2] Áo bỉ giáp: Là kiểu áo dáng dài đến hông hoặc đầu gối hoặc dài đến chân, áo có đường xẻ ở hai bên sườn.

Bạn nào hay xem phim về thời nhà Minh và nhà Thanh là hay thấy loại áo này lắm nè.Ngu Man Man mặc dù ngốc nghếch nhưng lại rất có mắt nhìn, những người bị nàng ấy lừa đều là người có tiền.Biết mình bị lừa, Bùi Kiều không hề tức giận mà hỏi ngược lại muốn bao nhiêu cái bánh bao, Ngu Man Man không chút nghĩ ngợi, vui sướng trả lời: “Mười cái, nhưng càng nhiều càng tốt, ta rất lâu không được ăn bánh bao rồi.”Bùi Kiều đi đến trước tiệm bánh hấp, mua một lúc mười lăm cái bánh bao cho Ngu Man Man: “Mười lăm cái, ngươi ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn.”Lúc Ngu Man Man nhận lấy bánh bao, trong lòng vui vẻ như nhặt được vàng bạc châu báu có giá trị liên thành, nàng ấy vừa ăn vừa đi theo sau lưng Bùi Kiều đến cửa hàng cá hương.Bước chân Bùi Kiều không ngừng, đi thẳng vào cửa hàng cá hương, Ngu Man Man lừa gạt thành thói cũng đi vào theo.Đi vào chưa đến nửa khắc, trên tay Bùi Kiều cầm theo túi đồ đi đến cửa hàng son phấn của Ngu Bán Bạch.Thấy Bùi Kiều tới chỗ mình, Ngu Bán Bạch vội vàng dời mắt đi, cầm sách lên đọc.


Mùi hương từ trên người Bùi Kiều rất nồng, chưa vào đến tiệm, Ngu Bán Bạch đã ngửi thấy mùi hương trước, hình như là mùi huân lan xạ.Bùi Kiều vừa vào cửa liền nói: “Tử Ngư công tử, mẹ ta nói phương thuốc làm sạch lông của huynh dùng tốt lắm, thuốc làm mềm lông cũng vậy.”Lúc tiến vào, mùi hương trên người nàng tràn ngập cả cửa hàng, Ngu Bán Bạch hít hít mũi, buông quyển sách xuống, làm bộ như vừa nhìn thấy Bùi Kiều: “Liễu Kinh cô nương sao trở về sớm vậy?”“Ừ, ta về rồi.” Bùi Kiều cười đem đồ trên tay để xuống bàn: “Đồ của Tử Ngư công tử dùng rất hiệu quả, cha ta muốn ta gửi chút quà tới cho Tử Ngư công tử.”Những món quà được dùng vải lụa bọc chặt chẽ, vải lụa kia là một loại vải vóc hảo hạng, chẳng lẽ bây giờ vải bọc cũng quý giá như vậy à.

Ngu Bán Bạch nhìn thoáng qua, chàng không dám nghĩ trong đó lại là thứ đồ giá trị xa xỉ gì nữa liền lên tiếng từ chối: “Lệnh tôn³ khách sáo quá, không cần tặng lễ cho ta đâu.”[3] Lệnh tôn: Chỉ cha của Bùi Kiều.“Xin Tử Ngư công tử nhận lấy, sau này mẹ ta vẫn phải phiền huynh rồi.” Bùi Kiều cười ngọt ngào đáp.“Nhưng Liễu Kinh cô nương đã trả tiền rồi.” Ngu Bán Bạch nói.“Nhưng đây là đồ cha ta chuẩn bị rất lâu.” Bùi Kiều phồng má: “Nếu Tử Ngư công tử không nhận, cha ta sẽ rất buồn đó.”Từ chối không được, Ngu Bán Bạch đành phải nhận quà.Đồ đã được nhận, Bùi Kiều vẫn là bộ dáng cười vui vẻ kia.Mưa đã tạnh, bầu trời quang đãng không một gợn mây, Bùi Kiều muốn đến Đông Hải một chuyến.

Ra khỏi cửa hàng son phấn, nàng thản nhiên mỉm cười nói với Ngu Bán Bạch: “Tử Ngư công tử, cái ô kia của huynh ta bất cẩn làm hỏng mất rồi.


Hay là tối nay Tử Ngư công tử đến cửa hàng cá hương của ta ăn tối đi, nếu công tử không thích ăn cá thì ta làm cái khác là được.”Không đợi Ngu Bán Bạch từ chối, Bùi Kiều nói câu tạm biệt rồi nhảy nhót trở về cửa hàng cá hương, đôi cánh bướm đằng sau phấp phới lên xuống theo bước chân nàng, giống như vẫn đang sống vậy.Không bao lâu, Bùi Kiều xách một cái bọc nhỏ ra, trên vai vẫn đeo cái túi cá kia, mang theo hai con Ngư Ưng ra ngoài.

Ngu Man Man miệng vẫn ăn bánh bao không ngừng nghỉ, thấy Bùi Kiều muốn ra ngoài, trong miệng vẫn tiếp tục nhai bánh bao đi theo sau.Ngu Bán Bạch chăm chú lưu luyến nhìn Bùi Kiều nhiều thêm mấy lần, thầm nghĩ: “Mới hơn nửa tháng không gặp, sao lại cao lên nhiều như vậy rồi.”Di Hoành đứng ở trong góc đem cuộc trò chuyện của hai người nhớ kĩ, vừa nhớ vừa thầm nghĩ, nếu Ngu Tử Ngư thích vị Liễu Kinh cô nương này, vậy thì Ngu Tử Ngư không phải là cái đinh trong mắt Phục Song đại nhân nữa, nói như vậy thì sau này hắn cũng không cần đến đây quét dọn nữa rồi.Tuy Bùi Kiều là hồ ly nhưng không có quy định nào nói người và hồ ly không được kết nhân duyên, sắc mặt Di Hoành tươi tỉnh hẳn lên, hỏi: “Tử Ngư công tử, ngài muốn kết duyên với Liễu Kinh cô nương sao?”Nghe thấy Di Hoành nói vậy, biểu cảm trên mặt Ngu Bán Bạch biến mất, đuôi cá cong cong suýt nữa thì vẩy lên.“A Hoành, ăn nói cho cẩn thận, mấy lời này ngươi không được nói bậy bạ.” Ngu Bán Bạch phản bác lại Di Hoành một câu.Giao Nhân hoan lạc với người thích ăn cá, cũng như hồ ly với gà trở thành tri kỷ vậy, đây không phải là chuyện cười sao? Chàng với Bùi Liễu Kinh chắc cũng như vậy.“Nhưng Tử Ngư công tử vẫn luôn nhìn Liễu Kinh cô nương mà.” Di Hoành rất tin tưởng trực giác của bản thân, ánh mắt Ngu Bán Bạch nhìn Bùi Kiều và ánh mắt hắn nhìn Thương Tiểu Lục không giống nhau, ánh mắt lúc nhìn Bùi Kiều đều mang theo vô vàn tình ý.Ngu Bán Bạch giải thích: “Liễu Kinh cô nương có làn da rất đẹp, ta là người làm son phấn mà, nhìn thấy người có da đẹp đương nhiên sẽ nhìn thêm vài lần.

Ta và Liễu Kinh cô nương thực sự không có ý đó.”Di Hoành ngồi trong ổ không thèm nghe Ngu Bán Bạch giải thích: “Tử Ngư công tử, trước gương không có giai nhân, trong lòng cũng không có cô nương, tại sao lại không thể là Liễu Kinh cô nương?”Nói không lại với Di Hoành, Ngu Bán Bạch đổi phương thức khác, hỏi: “Vậy ngươi biết trong lòng Liễu Kinh cô nương không có người thương cũng không có hôn ước sao?”Di Hoành trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới phấn khích lên, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được một câu, trả lời: “Đoán.


Ta đoán là nàng ấy không có, Liễu Kinh cô nương cử chỉ khéo léo, mà Tử Ngư công tử bên trong đoan chính bên ngoài thì kiệm lời, cho nên Tử Ngư công tử và Liễu Kinh cô nương nhất đinh là lương phối độc nhất.”‘Bên ngoài kiệm lời’, nếu để Bùi Kiều nghe thấy câu này, chắc chắn nàng sẽ bật cười, thà hát với trăng còn thú vị hơn là nhìn vẻ kiệm lời của chàng gấp ba lần.Nói chuyện hơn nửa ngày, càng nói càng hiểu lầm Ngu Bán Bạch đành vào phòng xông hơi, chàng cảm thấy hơi đau đầu, muốn đóng cửa hàng nghỉ sớm, Di Hoành đằng sau nửa bước cũng không rời, miệng hơi vểnh lên như đang định nói gì đó.Ngu Bán Bạch sợ hắn lại nói những lời làm người khác ngứa tai liền nhắm mắt lại, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương giả bộ đau đầu.

Di Hoành thật sự không lên tiếng nữa, hắn ôm cây chổi đi đến trước cửa rồi dừng lại, cơ thể che đi một nửa ánh sáng bên ngoài.Ngu Bán Bạch nhắm mắt đợi hồi lâu thấy Di Hoành cũng không có ý định rời đi, chàng hé mở một bên mắt, chỉ thấy Di Hoành hai mắt nhìn chằm chằm chàng, nói: “Hôm nay Liễu Kinh cô nương mời ăn cơm, Tử Ngư công tử lại đóng cửa hàng sớm vậy là vì muốn chăm chút dung mạo sao? Liễu Kinh cô nương thích cá, nếu muốn khiến nàng ấy thích, Tử Ngư công tử có thể ăn mặc sáng sủa một chút.”Ngu Bán Bạch không nói lời nào, Di Hoành giải thích: “Chính là ‘sáng sủa’ như con cá chép ấy, như vậy thì Liễu Kinh cô nương sẽ để ý đến Tử Ngư công tử nhiều hơn.”.

Bình Luận (0)
Comment