Mỹ Nhân Đá

Chương 7

Hôn lễ được tổ chức ngay…Nương Tiên được thay một chiếc áo đỏ, chuẩn bị bái tơ hồng. Nàng vùng vằng: -Áo này xấu quả. Không thích đâu… -Ngoan…Chúng ta đang chơi trò chơi mà. Nàng mặc áo này, mới có thể vào nhà với ta được. Đêm qua, hắn đã ôm mỹ nhân say giấc. Hương thơm trên người nàng, ru cho hắn một giấc mộng đẹp…Đã lâu lắm rồi không ngủ ngon như vậy. Nương Tiên cũng vô tư mà ngủ. Trời đang lạnh, quả nhiên rúc vào lòng hắn rất ấm. Nàng bắt đầu sợ, nếu hắn không cho nàng ôm mà ngủ nữa, không phải sẽ phải co ro trong trời lạnh sao? Nương Tiên sợ lạnh…Nếu còn bị đuổi ra khỏi nhà, sống chơ vơ một mình ngoài kia thì còn đáng sợ hơn. Không ít lần tò mò, nàng ló đầu ra ngắm cảnh đêm. Quả là đẹp, nhưng sau đó có một tiếng gầm rất to vang lên sát bên nàng. Con quái thú to đùng, người vằn vện lao tới. May là Nương Tiên nhanh chóng nép vào mẫu thạch. Con vật đó còn gầm rú lâu lắm, lấy chân đá vào trong, nàng chỉ biết nhắm ghiền mắt, đợi nó đi qua…Rất đáng sợ. Từ đó không bao giờ dám bước ra ngoài lúc ban đêm. -Đội cái này vào… Hắn đưa cho nàng một tấm khăn đỏ, phủ lên đầu. Lần này Nương Tiên kiên quyết từ chối: -Không đội….Không thấy đường đi…Ngộp nữa… -Không thích à? -Ừ…Không đội… -Ừ…Không đội thì không đội. Hắn vốn là cướp, cũng đâu cần để ý quá nhiều đến lễ nghi. Chẳng qua, hắn không muốn người đẹp của mình ủy khuất. Dù cha mẹ nàng không có, nhưng một lần khoác áo vu quy vẫn là hạnh phúc của thiếu nữ. Ăn nàng rồi chung sống, không phải là không được, song cũng cảm thấy có gì đó không công bằng. Sau hôn lễ này, Nương Tiên sẽ là nương tử của hắn, danh chính ngôn thuận ôm lấy nàng vẫn hay hơn. -Ra ngoài thôi… Nương Tiên ngoan ngoãn bước theo hắn…Cả sơn trại nhỏ ồ lên…Sơn vương đúng là khéo chọn. Mỹ nhân như hoa như ngọc, dù không trang điểm phấn son nhưng vẫn đẹp vô cùng. Đặc biệt là khi cười, mà nàng thì rất hay cười. Thấy mọi người thân thiện với mình, không ai muốn ăn mình, Nương Tiên rất vui vẻ, càng để ý kỹ hơn. Quả nhiên như lời hắn nói, ở đây ai cũng như hắn cả…Có nàng, mọi người vì vậy vui hơn. -Sơn vương…Mời người… -Phu nhân…Mời phu nhân… -Sơn vương…Hôm nay không say không về! -Sơn vương… Tiếng bọn thuộc hạ reo hò phấn khích…Bỗng dưng đằng sau có tiếng xôn xao. -Đại vương tới! Đại vương của Ngọc Túy san. Chúa của các động cướp quanh đây. Thiệu Khải Đăng là động chủ không mấy khi đi cướp bóc, nhưng hắn vẫn thường xuyên nộp cống vật…Tuy nhiên so về thực lực, Thiệu Khải Đăng không phải là nhân vật được chú ý quá nhiều nên đại vương đến đây, quả nhiên là một bất ngờ. Nhanh tay, Thiệu Khải Đăng kéo Nương Tiên ra sau lưng mình…Nhượng bộ cho nàng không đội khăn che mặt, thật là một sai lầm. Nhưng đã muộn…Đại vương đã nhìn thấy mỹ nhân. Con trai của hắn, công tử Đinh Bộ mắt sáng lên, không giấu giếm nỗi cái nhìn si dại. Đại vương như gần như chôn chân tại chỗ, mắt không rời người ngọc diễm kiều… Thiệu Khải Đăng nhếch môi khinh bỉ…Thật ra thưởng thức nhan sắc của mỹ nhân thì tên đàn ông nào không vậy. Nhưng ý nghĩ trong đầu chúng, cướp thứ đã thuộc về thuộc hạ trong khi thường ngày rao giảng đạo đức, tình nghĩa, đúng là một lũ giả nghĩa giả nhân. Quả nhiên… -Thiệu tiểu tử…Ta có chuyện muốn bàn với ngươi… Trên thiên giới, thiên đế lòng nóng như lửa đốt…Cuộc trò chuyện đó rõ ràng bên tai, khiến máu như sôi lên, cơn tức giận bừng bừng phát hỏa: -Tiểu tử…Ta cho ngươi lên làm chúa của các động ở vùng này…Ngươi nhường mỹ nữ lại cho…cho con trai ta… Một cuộc mua bán, Thiệu Khải Đăng chỉ cười trong khi tên chúa cướp càng lúc càng không kiêng nể: -Ta cũng sẽ đền cho ngươi 10 mỹ nhân đẹp không thua kém…Chẳng qua là…con ta mới gặp đã yêu. Kẻ làm cha thì… Sau đó là cú đấm: -Nếu không nghe lời, cả động của ngươi tự biết hậu quả rồi. Chỉ cần ta không bảo hộ…Đám lính triều đình… Khốn nạn! Gọi là duyên kiếp trước không thể quản, nhưng hắn sắp bán rẻ Nương Tiên, quản được rồi. -Đi đâu? -Ta phải cứu con gái vàng con gái bạc của ta… -Không cần…Ta đã nói, tên cướp đó…không bình thường đâu…
Bình Luận (0)
Comment