Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 60

Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 60: VONG ÂN PHỤ NGHĨA
”Anh, em nghi ngờ lần này là do Triệu Mãnh và Triệu Phong gây ra.” Triệu Yến ngồi bên cạnh Triệu Lỗi, nhàn nhạt mở lời.
Sắc mặt Triệu Lỗi khẽ thay đổi, anh cũng đoán được là hai người này. Nhưng cho dù là đoán ra thì có thể làm gì đây?
Triệu Mãnh là con trai cả của chú Triệu Lỗi.
Triệu Phong là con trai của chú Đường.
Hai người này cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi du học, sau này còn cùng nhau gia nhập quân đội. Sau khi xuất ngũ, Triệu Mãnh trở về làm quản lý cho nhà họ Triệu, còn Triệu Phong thì làm trong quân đội, hiện tại đang làm bộ trưởng của bộ vũ trang thành phố Giang.
Triệu Phong lên được vị trí này, đương nhiên không khỏi có nhà họ Triệu chống lưng.
Cùng thế hệ với Triệu Lỗi thì Triệu Phong và Triệu Mãnh được công nhận là hai người xuất sắc nhất. Nếu nói hai người này không có dã tâm thì ai tin chứ?
Lợi ích luôn là mảnh đất tốt nhất để nảy sinh tham vọng. Nhưng Triệu Mãnh cũng hiểu, dù bản thân có ưu tú, nỗ lực thì cuối cùng anh ta cũng chỉ là một thành viên của nhà họ Triệu, không có hi vọng đến chiếc ghế chủ nhân nhà họ Triệu xa vời kia.
”Phép tắc rách gì chứ…” Lúc này, Triệu Mãnh đang ngồi trong nhà, nhìn bang chủ của bang Thương Lang-Thương Đạo Khôn, nói tiếp: ”Thời đại nào rồi, có phải phép tắc cũng có thể sửa hay không?”
Chính là vì phép tắc mà bọn họ xuất sắc thế nào, vị trí kia thì vẫn chỉ thuộc về Triệu Lỗi như cũ. Trừ phi Triệu Lỗi chết, hơn nữa không có con cháu đời sau.
Thương Đạo Khôn chỉ cười nhạt một cái, cũng không nói gì cả.
Cuộc va chạm với Hắc Hồ nửa tiếng trước chỉ là anh em bên dưới tranh chấp vì vài chuyện nhỏ. Việc này chẳng lớn cũng chẳng nhỏ. Hơn nữa sau khi mọi chuyện xảy ra, anh ta lập tức gọi điện thoại cho lão đại Châu Minh Viễn của Hắc Hồ, kịp thời ngăn cho cuộc xung đột này lớn hơn.
Có lẽ rất nhiều người suy nghĩ về chuyện hôm nay. Chỉ có Thương Đạo Khôn biết chỉ là va chạm nhỏ của người anh em phía dưới. Chẳng qua anh ta làm mọi thứ trở nên gay gắt trong phạm vi có thể khống chế được mà thôi. Nhưng anh ta không ngờ chuyện này lại thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy.
Đặc biệt là Triệu Mãnh gọi điện cho anh ta đầu tiên. Khiến anh ta hiểu ra: Dường như nhà họ Triệu không yên ổn cho lắm.
Thấy Thương Đạo Khôn không nói lời nào, Triệu Mãnh chỉ hừ lạnh một tiếng. Sao anh ta lại không hiểu tâm tư của con cáo già này cơ chứ?
”Triệu Mãnh. Anh thấy anh của anh sẽ nghĩ như thế nào?” Thương Đạo Khôn đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt hỏi Triệu Mãnh.
Triệu Mãnh nhếch miệng, hơi khinh thường đáp: ”Anh ta thì còn có thể nghĩ ngoài nghi ngờ tôi cơ chứ?”
”Anh không định giải thích với anh ta à?” Thương Đạo Khôn cất giọng lãnh đạm hỏi.
”Có gì mà giải thích?” Vẻ mặt Triệu Mãnh không sao cả.
Thương Đạo Khôn không nói gì nữa, trong mặt lại hiện lên một tia cười giả tạo không ai thấy được.
Lúc này, ở hội sở khác Hắc Hồ xảy ra xung đột với Thương Lang đêm nay, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Minh Viễn, Châu Minh Viên đang ngồi trên ghế, tay phải kẹp một điếu xì gà rít một hơi mãn nguyện…
Dưới sự lãnh đạo của anh ta, Hắc Hồ đã có công ty tập đoàn, có sản nghiệp của mình. Mấy năm này cũng đã ít nhúng tay vào tranh chấp trong thế giới ngầm. Nhưng không nhúng tay vào không có nghĩa là rút khỏi, cũng không có nghĩa là thực lực yếu đi. Thay vào đó là kiếm được nguồn tài nguyên lớn, làm cho Hắc Hồ mạnh hơn, đi lên một cách ổn định. Có đủ thực lực để ngang hàng với Thương Lang.
Châu Minh Viễn rất hài lòng với thành tựu ngày hôm này.
Chỉ là cuộc điện thoại hôm qua nhận được khiến tâm tư của anh ta lại lung lay một lần nữa. Phải đấy, tại sao Hắc Hồ lại không thể tiếp tục tiến lên đây?
Anh ta híp mắt, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên mặt bàn. Khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, anh ta lại nghĩ đến chuyện tộc trưởng nhà họ Tây Môn- Tây Môn Hữu Ân trách mắng anh ta.
”Ông dựa vào cái gì mà mắng tôi? Hừ, một ngày nào đó tôi sẽ khiến ông hối hận.” Trong lòng Châu Minh Viễn cười lạnh nói, vẻ khinh thường trên mặt cũng càng ngày càng đậm.
Châu Minh Viễn hình như đã quên mất, tất cả những gì anh ta có được ngày hôm nay đều là nhờ vào nhà họ Tây Môn. Nếu năm ấy không phải nhà họ Tây Môn giúp anh ta lên làm bang chủ, tẩy trắng thân phận, liên hệ với các nguồn lực để làm nên sản nghiệp thì anh ta có thể có ngày hôm nay không?
”Con gái nhóc nhà họ Triệu kia vậy mà từ chối ông đây?” Châu Minh Viễn dường như lại nghĩ đến gì đó, trên mặt hiện lên một ý cười càn rỡ.
Chuyện hôm nay hai thế lực ngầm chém giết lẫn nhau chỉ trong phạm vi nhỏ. Có điều trong mắt rất nhiều người, thì lại không đơn giản như vậy.
Ngay lúc Châu Minh Viên lên kế hoạch cho con đường tương lai của Hắc Hồ thì Lâm Vũ Triều và Cao Hạo cũng đã đến nhà của Mộ Dung Tuyền Kha. Lúc này ba người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, Lâm Vũ Triều nói ra mục đích đến của mình.
Nói xong, Mộ Dung Tuyền Kha cười như không cười nhìn Lâm Vũ Triều, lắc đầu nói: ”Chuyện này Nam Cung Ngự nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Lâm Vũ Triều cười khổ một tiếng. Cô đã đem cả kế hoạch nói hết một lần với Mộ Dung Tuyền Kha, nhưng hình như Mộ Dung Tuyền Kha chẳng mấy động lòng.
Nguyên nhân chủ yếu là vì cách nhìn của Lâm Vũ Triều và Mộ Dung Tuyền Kha khác nhau. Lâm Vũ Triều muốn nắm bắt toàn bộ cơ hội để gia tộc quật khởi, mà Mộ Dung Tuyền Kha thì lại chỉ huy gia tộc đi về phía trước, cô không cho phép có chút nhầm lẫn nào khiến gia tộc rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đặc biệt là nhúng tay vào chuyện tranh đấu nội bộ của gia tộc khác.
Nếu điều này thành thực, có lẽ sẽ giúp ích cho gia tộc Mộ Dung. Nhưng nếu không thành thì sao? E là phải chịu sự trả thù từ gia tộc Nam Cung ngay lập tức nhỉ?
Tính tới tính lui, Mộ Dung Tuyền Kha cảm thấy chẳng có gì phải đi mạo hiểm. Nhất là khi Nam Cung Ngự vốn chẳng có chỗ đứng và thế lực trong gia tộc. Giúp một kẻ như vậy, không bằng cố gắng cải thiện mối quan hệ với nhà họ Nam Cung còn hơn.
Đặc biệt là Mộ Dung Tuyền Kha còn từng qua lại với lão gìa Nam Cung Thiên kia. Vừa nghĩ đến đôi mắt hồ ly của lão, Mộ Dung Tuyền Kha liền cảm thấy có một loại áp lực vô hình.
”Có 30 phần trăm.” Lâm Vũ Triều không thể không nói thật. Trong lòng cô không đủ tự tin, nếu không phải thấy được cọng rơm cứu mạng này, Lâm Vũ Triều cũng sẽ không hạ quyết tâm ngồi cùng thuyền với bọn Nam Cung Ngự.
Mộ Dung Tuyền Kha khẽ gật đầu, quay đầu nhìn sang Cao Hạo đang nghịch điện thoại bên cạnh, hỏi: ”Hạo, em thấy thế nào?”
Thấy tiếng chị Tuyền Kha gọi mình, Cao Hạo buông điện thoại xuống, cau mày đáp: ”Tên Nam Cung Ngự kia chỉ là một kẻ văn vở thôi. Có điều vợ anh ta không tệ, rất có tham vọng đấy.” Ngừng một lát cô lại nói tiếp: ”Chị Tuyền Kha, quan hệ giữa hai nhà Mộ Dung và Nam Cung thế nào?”
Mộ Dung Tuyền Kha lắc đầu, cười lạnh: ”Chẳng thế nào cả.”
Cao Hạo có chút đăm chiêu gật đầu, nói dứt khoát: ”Vậy thì giúp Nam Cung Ngự Dịch một tay.”
Mộ Dung Tuyền Kha nhíu mày. Tương lai của gia tộc cũng không phải có thể quyết định chỉ dựa vào một câu nói của Cao Hạo. Có điều đột nhiên cô nghĩ tới gì đó, lời vừa đến bên miệng lại nuốt xuống. Khóe miệng khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười mê người.
Nghe được lời nói giúp của Cao Hạo, Lâm Vũ Triều trong lòng vô cùng vui vẻ. Nếu không phải có Mộ Dung Tuyền Kha ở đây, cô chắc chắn sẽ nhào đến hôn Cao Hạo xinh đẹp một cái.
Mộ Dung Tuyền Kha đang do dự, không biết đến tột cùng nên nên đưa ra câu trả lời thuyết phục cho bạn tốt của mình như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment