Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 336

“Thế nào? Mẹ có giỏi không, đến cả nhà ngoại giao Mỹ Samir cũng không làm gì được mẹ. Các con không thấy đâu, lúc đó mặt bà ta dài ngoằng.” Kiều Trân Trân cố tình pha trò khoe khoang, để điều chỉnh bầu không khí căng thẳng trong nhà.

“Tất nhiên rồi, mẹ lợi hại nhất!” Quả nhiên Tống Đại Bảo rất biết nịnh.

Tống Tiểu Bảo không chịu thua, thổi phồng khen ngợi Kiều Trân Trân, nói liên tục mười mấy phút không lặp lại, tài ăn nói này khiến Kiều Trân Trân cũng phải ghen tị.

Kiều Trân Trân cho rằng sáng hôm sau mình chắc chắn sẽ bị lệch múi giờ mà không dậy nổi, nhưng không ngờ lần này phản ứng của cô rất nhẹ, tám giờ rưỡi sáng cô đã dậy rồi.

Sau khi dậy, Kiều Trân Trân chạy ra sân tập Thái cực quyền một lúc, hít thở không khí trong lành của Tổ quốc, lập tức cảm thấy sảng khoái. Cuộc sống ở nhà vẫn sướng và thoải mái hơn!

Ăn sáng xong, Kiều Trân Trân chuẩn bị ra ngoài tìm Trương Đại Nha và những người khác. Hôm cô xuất ngoại, Trương Đại Nha và Mã đại gia đã đến, Kiều Trân Trân không kịp sắp xếp cho họ, đành để Tống Cẩn đi.

Ban đầu Kiều Trân Trân định để hai người họ ở nhà mình nhưng Tống Cẩn nói Trương Đại Nha không đồng ý. Vì vậy không còn cách nào khác, Tống Cẩn đành thuê cho họ hai căn nhà trong một khu nhà tập thể.

Gia đình Trương Đại Nha có ba người, nên thuê một căn hai phòng ngủ, Mã đại gia thuê một phòng đơn. Tống Cẩn trả tiền thuê nhà, trả một lần ba tháng.

Ban đầu Trương Đại Nha và Mã đại gia không muốn ở tứ hợp viện vì không muốn làm phiền họ, không ngờ Tống Cẩn lại lặng lẽ trả tiền thuê nhà, làm sao được.

Vì vậy, họ nhất quyết muốn trả tiền thuê nhà cho Tống Cẩn, nhưng bị Tống Cẩn từ chối, bảo họ đợi Kiều Trân Trân về nước rồi tự thương lượng với Kiều Trân Trân. Anh còn nói nếu Kiều Trân Trân biết anh không sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, chắc chắn sẽ mắng anh. Vì vậy Trương Đại Nha và những người khác đành tạm thời chấp nhận, định đợi Kiều Trân về rồi trả lại tiền thuê nhà cho Kiều Trân Trân.

Ngoài ra, Tống Cẩn còn đưa họ đến cửa hàng quần áo, cửa hàng đang trong quá trình cải tạo. Tống Cẩn bảo họ rảnh thì có thể đến đây làm quen với môi trường trước, những việc khác đợi Kiều Trân Trân về rồi bàn tiếp.

Kiều Trân Trân đến thẳng cửa hàng quần áo, nghĩ với tính cách của Trương Đại Nha và Mã Nhị Cáp chắc chắn sẽ không ngồi yên, nên lúc này khả năng cao họ đang ở trong cửa hàng.

Quả nhiên, Kiều Trân Trân vừa đến đã thấy ba người đang dọn vệ sinh cửa hàng, con trai của Trương Đại Nha là bé Trương Kim Bảo đang ngồi chơi trong thùng giấy bên cạnh.

Trương Đại Nha là người đầu tiên nhìn thấy Kiều Trân Trân: “Chị Trân Trân, chị về rồi à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy gần như có mừng đến muốn khóc, mấy ngày nay cô ấy rảnh rỗi đến phát ốm, biết Kiều Trân Trân đi khảo sát nước ngoài với cán bộ nhà nước, khiến cô ấy hoảng sợ. Cô ấy có cảm giác như Kiều Trân Trân đi khảo sát thiên đình với Tôn Ngộ Không vậy, khi Kiều Trân Trân về, cô ấy thấy cô không còn là người nữa mà là tiên nữ.

Mã Nhị Cáp và Vũ Thất Lang cũng vui mừng, Kiều Trân Trân về rồi, họ cảm thấy như tìm được chỗ dựa.

Kiều Trân Trân nhiệt tình trò chuyện với họ, hỏi thăm tình hình gần đây của họ và chia sẻ về kế hoạch sau này, để mọi người hiểu rõ, không lại mơ hồ mất phương hướng.

Vợ chồng Trương Đại Nha phụ trách bán hàng và quản lý hai cửa hàng. Mã Nhị Cáp phụ trách vận chuyển và phân phối hàng hóa, sau này khi xưởng may của Kiều Trân Trân xây dựng xong, Mã Nhị Cáp sẽ đến xưởng giúp đỡ.

Về phần vợ chồng Trương Đại Nha, nếu đến lúc đó muốn vào xưởng làm thì cũng được, dù sao cửa hàng cũng cần tuyển thêm nhân viên bán hàng.

Lúc này, việc cải tạo cửa hàng gần như đã hoàn tất, chỉ còn thiếu quần áo bày lên kệ. Sáng hôm đó Kiều Trân Trân đến chỗ thầy Lý để thanh toán tiền cải tạo cửa hàng.

Trưa hôm đó, Kiều Trân Trân mời Trương Đại Nha và những người khác đến nhà hàng nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh để ăn cơm. Cô gọi món vịt quay Bắc Kinh và một số món đặc sản, hết hơn một trăm đồng, khiến Trương Đại Nha và những người khác kinh ngạc, một bữa ăn ở Bắc Kinh đắt thật.

Kiều Trân Trân cười nói: “Đây là bữa đầu tiên, chúng ta phải ăn ngon. Sau này khi mọi ngườiị kiếm được tiền rồi, muốn ăn món gì thì ăn, không cần phải nhìn giá.”

Mã Nhị Cáp thích ăn vịt quay Bắc Kinh, ông giống Trương Đại Nha và Vũ Thất Lang, đều là lần đầu tiên ăn vịt quay. Khi miếng đầu tiên cho vào miệng, ông nghĩ nếu sau này ngày nào cũng được ăn một con vịt quay thì tốt biết mấy, Mã Nhị Cáp không ngờ rằng ước mơ này sẽ sớm thành hiện thực và tất cả do Kiều Trân Trân mang lại cho họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi chiều, Kiều Trân Trân không rảnh rỗi, dẫn họ đến xưởng may Hồng Vũ.

Xưởng trưởng Mã của xưởng may Hồng Vũ đã chờ Kiều Trân Trân từ lâu. Lô hàng quần áo của cô đã xong nhưng mãi không thấy Kiều Trân Trân đến lấy hàng, nếu không phải Kiều Trân Trân đã trả trước 70% tiền hàng thì ông ta đã lo Kiều Trân Trân bỏ trốn rồi.

Chất lượng lô hàng quần áo này rất tốt, xưởng trưởng Mã nghĩ lần này xưởng may Hồng Vũ chắc chắn sẽ kiếm được một khoản kha khá.

Kiều Trân Trân và những người khác được xưởng trưởng Mã tiếp đón niềm nở, ông ta đích thân dẫn họ đến nhà kho xem hàng. Kiều Trân Trân hài lòng về thành phẩm, lập tức bảo Mã Nhị Cáp chịu trách nhiệm vận chuyển đến cửa hàng, ngày mai chuẩn bị bày lên kệ.

Trên cửa hàng có một gác lửng, dùng làm kho hàng, mặc dù không lớn bằng kho hàng thông thường nhưng đủ chứa vài nghìn bộ quần áo.

Xưởng trưởng Mã muốn thể hiện thiện chí, nói xưởng của họ có xe nên sẽ giao hàng miễn phí. Điều này ban đầu không có trong hợp đồng, Kiều Trân Trân biết xưởng trưởng Mã đang hướng tới hợp tác lâu dài, đôi bên cùng có lợi. Kiều Trân Trân không khách sáo, vui vẻ chấp nhận.

Đã mở cửa hàng thì không thể chỉ bán mười hai mẫu quần áo, nên Kiều Trân Trân chọn thêm một số mẫu quần áo nam nữ khác tại Hồng Vũ.

Hai cửa hàng của Kiều Trân Trân nằm trên một con phố và cách nhau không xa, cô định để một cửa hàng bán quần áo nữ và một cửa hàng bán quần áo nam. Trương Đại Nha và Vũ Thất Lang mỗi người quản lý một cửa hàng, sau đó mỗi cửa hàng tuyển thêm hai nhân viên bán hàng.

Bình Luận (0)
Comment