Vì sẽ chuyển đến căn hộ ở một thời gian, buổi chiều Hướng Tần theo Diệp Căng về căn hộ nhỏ của anh để lấy một số đồ dùng cần thiết.
Mảnh giấy ở cửa đã biến mất, chắc là bị cảnh sát thu giữ làm bằng chứng.
Đây là lần đầu tiên Hướng Tần đặt chân đến nơi này.
Nội thất trong nhà khá ổn, đồ đạc cũng đầy đủ.
Nhưng có lẽ vì đã lâu không có người ở, nên bầu không khí lạnh lẽo lạ thường, chẳng có chút hơi người nào.
"Không cần thay giày đâu."
Trời vẫn mưa, sắc trời có phần ảm đạm. Diệp Căng bật đèn phòng khách, tiện thể kể về nguồn gốc của căn hộ này: "Khi còn nhỏ, giáo viên dạy piano và mỹ thuật của tôi là một cặp vợ chồng, họ sống trong khu chung cư này."
Hướng Tần hơi sững người, "Vậy nên đây là..."
Diệp Căng thoáng hoài niệm, "Nhà tôi cách đây khá xa. Để thuận tiện cho việc học, mẹ tôi đã mua căn hộ này, như vậy tôi không cần chạy qua chạy lại vào cuối tuần nữa."
Hướng Tần từng gặp mẹ của Diệp Căng... Trong lúc đối phương không hay biết.
Bà là một người vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng... Vô cùng bao dung.
Diệp Căng tiếp tục kể: "Sau này lên cấp ba, tôi hiếm khi về đây, không ngờ rằng..."
Anh dừng lại.
Không ngờ rằng sau nhiều năm, nơi này lại trở thành chốn nương thân duy nhất của anh.
Hướng Tần mím môi, nhẹ giọng an ủi: "Cậu vẫn còn bạn bè... Còn có tôi."
Diệp Căng nhếch môi, thấp giọng nói: "Bạn bè rồi cũng sẽ có ngày chia xa."
Anh mở tủ quần áo, hơi nghiêng đầu hỏi: "Còn anh thì sao, Hướng tiên sinh? Một ngày nào đó, anh cũng đột nhiên bỏ đi sao?"
Hướng Tần sững sờ.
Hắn vốn dự định, sau khi mọi chuyện kết thúc, hợp đồng chấm dứt, hắn sẽ rời khỏi thế giới của Diệp Căng.
Lúc ban đầu, hắn đã không nghĩ rằng mình và Diệp Căng sẽ trở thành "bạn bè".
Ban đầu chỉ đơn thuần là một giao dịch tiền bạc: Diệp Căng dành thời gian cuối tuần ăn cơm cùng hắn, còn hắn sẽ "hỗ trợ tài chính" cho anh.
Chờ nửa năm sau, khi mọi nguy hiểm qua đi, khi Diệp Căng nguôi ngoai nỗi đau mất ba mẹ, hắn có thể lặng lẽ rời đi.
Nhưng tình hình bây giờ... Đã vượt khỏi dự tính.
Mối quan hệ giữa hắn và Diệp Căng dần dần vượt xa "hỗ trợ tài chính".
Hơn nữa, tiếp xúc gần gũi với một Diệp Căng chân thực... Hắn không nỡ rời đi.
Dù chỉ là bạn bè, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Dù nửa năm hay cả đời, chỉ cần Diệp Căng cần, hắn vẫn sẽ ở lại.
Hướng Tần do dự hai giây, sau đó khẽ nói: "Chỉ cần cậu không ghét bỏ... Tôi sẽ luôn ở đây."
Hay nói cách khác, chỉ cần Diệp Căng cần hắn, hắn sẽ luôn ở lại.
Hắn sẽ giấu đi tình cảm đơn phương không ai hay biết này.
Hắn sẽ cố gắng tách "mối tình đầu" ra khỏi Diệp Căng, giả vờ rằng họ không phải cùng một người.
Diệp Căng mỉm cười, hỏi ngược lại: "Anh sẽ luôn ở đây với danh nghĩa gì?"
Hướng Tần hơi ngập ngừng, "...Bạn bè?"
Diệp Cẩn cười khẽ, động tác thu dọn quần áo cũng chững lại.
Anh thực sự không hiểu nổi.
Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi như Hướng Tần, chẳng lẽ không phân biệt được đâu là mập mờ, đâu là vượt quá giới hạn sao?
Hướng Tần thực sự không nhận ra rằng mình đang "khao khát" anh ư?
Hay là hắn biết rõ, nhưng giả vờ không biết?
Hay anh nhìn nhầm rồi, Hướng Tần thậm chí còn là một "thợ săn" cao tay hơn cả Chung Bất Vân, cố tình tỏ ra ngây thơ để dụ dỗ...
Diệp Căng đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc lộn xộn bên thái dương của Hướng Tần: "Vậy Hướng tiên sinh có thể cho tôi một cái ôm tình bạn không?"
"...Được."
Hướng Tần hơi do dự, sau đó giơ tay, ôm lấy Diệp Căng vào lòng.
Nếu là bạn bè... thì ôm chắc cũng không sao.
Nhưng hắn không dám ôm quá chặt, vì sợ Diệp Căng sẽ nghe thấy nhịp tim đập như trống dồn của bản thân.
Diệp Căng cao khoảng 1m78, còn Hướng Tần cao hơn cậu chừng 7–8cm. Với chiều cao này, khi ôm, mặt của Diệp Căng vừa vặn áp sát vào phần cổ của Hướng Tần.
"Eo anh Tần cũng thon quá nha."
Không thể nói là "thon" hẳn, nhưng đúng là khá nhỏ, bờ vai lại hơi rộng, cảm giác khi ôm vào thật sự không tệ chút nào.
"..." Hướng Tần lập tức đỏ mặt, lén cúi mắt nhìn xuống.
Thực ra... Eo thon nhất phải là của Diệp Căng mới đúng.
Nhưng hắn không dám nói ra.
Cúi đầu xuống, đúng lúc đối diện với cổ áo của Diệp Căng, hắn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, thoang thoảng, có chút quen thuộc.
Diệp Căng nhẹ nhàng buông tay, cười khẽ, "Không biết có phải vì ở bên anh lâu quá hay không, mà trên người tôi toàn là mùi của anh rồi."
Hướng Tần chớp mắt một cái... Tim đập mạnh đến mức nghe rõ tiếng thình thịch trong lồng ngực!
Hắn đột nhiên nhận ra, hương thơm vừa rồi hắn ngửi thấy từ cổ áo của Diệp Căng chính là mùi đàn hương.
Thế là, đầu óc hắn chỉ còn vang vọng lại một câu.. 'Trên người tôi toàn là mùi của anh rồi'.
Diệp Căng khẽ trêu một chút rồi thôi, không tiếp tục chọc ghẹo Hướng Tần nữa mà quay sang thu dọn đồ đạc, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Chủ yếu là vài quyển sách và tài liệu, còn quần áo thì đều đã ở bên nhà Hướng Tần.
Dù sao hôm qua anh đã dọn hết quần áo trong ký túc xá mang đi, không ngờ giữa đường lại bị Hướng Tần gọi về, thành ra cả vali hành lý cũng theo anh về căn hộ.
"Anh Tần, tránh ra một chút?"
Hướng Tần vẫn còn ngơ ngác tại chỗ, lúc này mới hoàn hồn, luống cuống lùi lại phía sau...
"Cốp!"
Hắn đập thẳng vào cửa.
Nhìn bộ dạng này của hắn, lần nào Diệp Căng cũng không nhịn nổi mà chọc người ta đỏ mặt đến tận mang tai, nếu không sẽ không cam lòng.
Anh lại tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, cố ý đè thấp giọng nói: "Có phải đụng vào đầu không? Có cần xoa một chút không?"
Hướng Tần gần như dán chặt vào cửa, trông hệt như một đứa trẻ bị phạt đứng góc lớp, ấm ức mà căng thẳng, không dám cử động, nhỏ giọng đáp: "Không cần......"
Nhưng nghĩ kỹ lại, Diệp Căng cảm thấy tính cách này của Hướng Tần cũng có chỗ tốt.
Chính vì không nhận ra ranh giới của sự mập mờ, nên đối phương mới không dễ dàng đẩy anh ra...
Vậy thì anh có thừa thời gian để dùng nước ấm nấu ếch, từ từ len lỏi vào thế giới của Hướng Tần.
Diệp Căng không tin mình còn thua một người chỉ sống trong ký ức.
"Vậy, để bù đắp cho anh Tần, tôi cho anh một viên kẹo nhé."
Không biết từ đâu Diệp Căng bỗng lấy ra một viên kẹo cứng màu hồng nhạt, kẹp giữa đầu ngón tay xoay nhẹ, cười nói: "Ngọt lắm đấy... Anh Tần ăn không?"
Hướng Tần từ trước đến nay chưa từng từ chối Diệp Căng, vì vậy lập tức gật đầu: "Ăn."
Nhưng Diệp Căng lại không trực tiếp đưa viên kẹo cho hắn.
Anh xé lớp vỏ giấy, dùng phần giấy bọc nhẹ nhàng giữ lấy một đầu viên kẹo, rồi chậm rãi đưa tới bên môi Hướng Tần.
"Há miệng nào."
Lúc thu tay về, đầu ngón tay còn như vô tình lướt nhẹ qua đôi môi Hướng Tần.
Hướng Tần: "...!"
Hướng Tần quay đầu đi, muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diệp Căng vẫn nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi anh Tần, tôi không cố ý chạm vào môi anh đâu."
Hướng Tần: "...Không sao."
Chỗ bị đầu ngón tay của Diệp Căng chạm vào vẫn còn cảm giác tê tê ngứa ngứa, nhân lúc anh quay đi, Hướng Tần nhanh chóng đưa tay lên chạm nhẹ, như muốn lưu giữ hơi ấm từ đầu ngón tay ấy.
Kết quả, vừa xoay người lại, đã bị bắt quả tang ngay tại trận.
"..."
Hướng Tần vụng về đánh trống lảng: "Có cần mang theo đàn piano không?"
Trong phòng bên cạnh có một cây đàn piano, giá trị không hề rẻ, là cây đàn mà trước đây Diệp Căng đã từng luyện tập.
Diệp Căng nhịn cười, "Không cần đâu, mang theo nó phiền lắm, còn phải gọi cả công ty vận chuyển."
Nhưng bảng vẽ điện tử và máy tính kết nối thì bắt buộc phải mang theo. Kỳ nghỉ đông này, anh có lẽ sẽ vẽ khá nhiều.
Diệp Căng có tài khoản trên một trang web dành cho artist, lượng người theo dõi không ít, có rất nhiều người muốn trả tiền để đặt tranh anh vẽ.
Nhưng trước đây anh ở ký túc xá, mang bảng vẽ điện tử đến trường không tiện, nên không thể nhận đơn hàng.
Bây giờ không còn làm gia sư nữa, anh có thể cân nhắc nhận một số.
Dù sao thì Hướng Tần cũng không muốn anh tiếp tục đi gia sư để bị "ấm ức", mà anh lại muốn chiều lòng người ta, nên để không tiêu tiền của Hướng Tần, anh chỉ có thể kiếm tiền sinh hoạt từ những cách khác.
Hơn nữa, Diệp Căng không chỉ cần tiền sinh hoạt. Ngành học của anh là một cái hố không đáy, ngay cả sau khi tốt nghiệp vẫn sẽ phải tốn rất nhiều chi phí.
Bây giờ đã là học kỳ đầu năm ba, anh phải nhanh chóng quyết định chuyện đi thực tập, thi lên cao học và hàng loạt vấn đề khác. Nếu không kiếm tiền sớm, đến lúc đó chắc chắn sẽ không đủ chi tiêu.
"Tôi có thể xin một chỗ chỗ trong phòng làm việc của anh Tần không?"
Hướng Tần vẫn còn ngậm viên kẹo, nói chuyện hơi không rõ: "Được mà, tôi cũng không dùng phòng làm việc nhiều... Cậu cứ dùng hết đi."
Diệp Căng hơi hơi muốn chọc vào má Hướng Tần.
Có vẻ viên kẹo bị lưỡi hắn đẩy sang bên phải, khiến một bên má phồng lên một cục nhỏ, nhìn đáng yêu vô cùng.
Anh hỏi: "Ngọt không?"
Hướng Tần: "Ngọt..."
Diệp Căng tính đưa cho hắn một viên kẹo sầu riêng, loại đó cũng là khá ngọt.
Diệp Căng: "Vị gì?"
Hướng Tần không chắc chắn lắm, đáp: "Hình như là... Vị vải?"
"Là vị tôi thích đấy..."
Diệp Căng khẽ cong môi, không biết nếu mình trực tiếp hôn Hướng Tần, hắn có hoảng đến mức chạy mất không.
"...Đáng tiếc chỉ có một viên kẹo màu hồng."
Hướng Tần áy náy nói: "Vậy để tôi mua thêm cho cậu."
Nếu là một người biết tán tỉnh, lúc này chắc chắn sẽ trực tiếp hôn lên rồi.
Diệp Căng chậc lưỡi trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như không, "Không sao, chỉ cần anh Tần ngoan ngoãn ăn hết, không lãng phí là được rồi."
...Nói đến đây, anh cảm thấy sao lời mình nói lại thảo mai thế nhỉ?
Cứ như cái kiểu làm nũng của Dư Thuần khi giả làm con gái trong game vậy. Mà thực ra, khi đóng giả con gái, Dư Thuần còn trực tiếp gọi đồng đội là "anh" cơ.
Mặc dù Diệp Căng cảm thấy kiểu đó quá giả, nhưng mấy ông trong game lại rất thích.
Anh xoa cằm... Để hôm nào thử xem sao. Hướng Tần không chơi game, nhưng biết đâu hắn cũng dính phải chiêu này thì sao.
"Còn thứ gì cần mang nữa không?" Hướng Tần vừa nâng bảng vẽ vừa hỏi.
"Không còn." Diệp Căng xách túi lên, cùng Hướng Tần chuẩn bị ra ngoài, "Thời gian sắp tới phải làm phiền anh Tần rồi."
Hướng Tần lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không sao...... Ở cùng cậu rất thoải mái."
Diệp Căng suýt bật cười.
Anh thật sự muốn hỏi lại: Thật không?
Rõ ràng mỗi lần đối mặt với anh đều như gặp phải thú dữ, hận không thể tránh xa ba mét, vậy mà cũng gọi là thoải mái?
Bên ngoài trời vẫn còn mưa.
Hướng Tần phải ôm bảng vẽ và máy tính nên không tiện cầm ô.
Diệp Căng liền khoác túi chéo một bên vai, tay còn lại cầm ô lớn che cho cả hai.
Xe không đậu ngay trước cổng tòa nhà, mà dừng ở con đường nhỏ trong khu chung cư, hai người phải đi bộ một đoạn trong mưa.
Sợ đi tách nhau quá, Diệp Căng còn khoác tay vào cánh tay Hướng Tần.
"Đi chậm thôi..."
"Ừm."
Dưới màn mưa, hai chàng trai sóng vai bước đi, cơn mưa nặng hạt rơi xuống ô, theo mép ô chảy xuống đất, tạo ra một thế giới nhỏ chỉ dành riêng cho hai người.
Diệp Căng mở cửa ghế phụ: "Anh lên xe trước đi, để máy tính vào trong, tôi lái xe."
Chờ Hướng Tần ngồi xong, Diệp Căng vòng qua ghế lái, nhanh chóng thu ô lại rồi ngồi vào.
Trời mưa mùa đông lạnh buốt, tay chân của Diệp Căng đã lạnh cóng, nhưng anh đã quen rồi.
Hướng Tần lại nhìn chằm chằm vào những khớp tay đỏ ửng của anh hồi lâu.
"Tít—tít—"
Là âm thanh nhắc nhở chưa thắt dây an toàn.
Diệp Căng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hướng Tần không biết đang nghĩ gì, đến mức không nghe thấy tiếng nhắc nhở.
Anh liền nghiêng người qua, kéo dây an toàn ghế phụ.
Khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.
Diệp Căng có thể cảm nhận được hơi thở mơ hồ của Hướng Tần phả lên má mình.
Anh cúi mắt nhìn đôi môi đối phương, rồi dừng lại đúng hai giây, đủ để Hướng Tần phản ứng kịp thời, sau đó mới lùi lại, cài chốt an toàn.
"Sao lại ngẩn người thế?"
Hướng Tần đỏ mặt: "Không có gì... Tôi muốn tặng cậu một món quà, được không?"
Tặng quà mà còn phải xin phép trước sao?
Nếu là người khác, Diệp Căng chắc chắn sẽ nghĩ đối phương chỉ nói suông, giả tạo không chịu nổi.
Nhưng nếu là Hướng Tần, anh lại cảm thấy có lẽ hắn sợ anh bất ngờ nhận quà sẽ thấy khó xử, nên mới hỏi trước một tiếng.
"Chỉ cần không phải quà quá đắt đỏ là được." Diệp Căng thoải mái cầm lấy vô lăng, vừa lái xe vừa nói chuyện với Hướng Tần, "Đồ đắt tiền thì tôi tạm thời không trả nổi đâu."
"Không đắt." Hướng Tần bổ sung: "Cũng không cần cậu trả lại."
Diệp Căng không tiếp lời, chỉ cười nhẹ, "Được.. Vậy tôi mong đợi lắm đấy."
Ngày hôm đó trôi qua rất bình thường. Hướng Tần tự tay nấu một bữa cơm, Diệp Căng ăn rất ngon miệng.
Ban đầu anh định rửa bát, nhưng Hướng Tần kiên quyết không chịu, nói rằng mình đã hết sốt, có thể làm việc nhà. Diệp Căng đành bất lực, không tranh cãi với hắn nữa, chỉ ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm.
Tối đến, vẫn là hai chiếc chăn đắp chung, ước muốn tách chăn ngủ riêng của Hướng Tần hoàn toàn thất bại.
Diệp Căng rất biết cách chớp lấy cơ hội, bèn nói: "Tôi muốn nằm sát anh ngủ, ấm áp."
Hướng Tần không từ chối nổi, đành chìm vào giấc ngủ trong khi thân nhiệt không ngừng tăng lên.
Thế là đến tận lúc ngủ, Diệp Căng vẫn chưa thấy món quà của Hướng Tần đâu.
Sáng hôm sau, khi Diệp Căng vẫn chưa tỉnh hẳn, anh lờ mờ cảm giác được có ai đó đang cử động bên cạnh. Nhắm mắt hỏi: "Sao anh dậy sớm vậy?"
Giọng của Hướng Tần đáp: "Ừm... Chiều nay tôi có công việc, tối còn phải tham dự một buổi tiệc, sẽ về khá muộn. Cậu gọi đồ ăn ngoài được chứ?"
Diệp Căng nằm sấp trên gối, nghiêng đầu nhìn hắn, "Không sao, hôm nay tôi cũng ra ngoài."
Hướng Tần lập tức căng thẳng: "Đi đâu?"
Diệp Căng không trả lời... Có lẽ là đến cùng một nơi với anh đấy.
Hướng Tần nghĩ rằng Diệp Căng không thích bị hỏi tới hỏi lui, nên đành không gặng hỏi nữa, "Nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay..."
Hắn vẫn rất lo lắng, nhưng cũng hiểu rằng không thể ngăn chặn mọi nguy hiểm.
Kiếp trước... Kiếp trước vào ngày này không có chuyện gì xảy ra, chắc là cũng không sao đâu.
Nhưng Hướng Tần vẫn bất an, trước khi đi, hắn chần chừ rồi kéo chăn đắp lại cho Diệp Căng, nhẹ giọng dặn dò: "Đừng đến những nơi quá vắng vẻ, được chứ? Nếu có ai dùng chuyện của ba mẹ cậu để khiêu khích, dù không muốn báo cảnh sát thì cũng gọi cho tôi trước, có được không?"
Diệp Căng bật cười thành tiếng, "Được rồi... Nghe lời Hướng tiên sinh."
Hai bên tai của Hướng Tần đỏ ửng, "Tôi nấu cháo rồi, dậy nhớ ăn một chút..."
Diệp Căng chống cằm, quan sát trang phục của Hướng Tần: "Hướng tiên sinh hôm nay đẹp trai thế."
Hôm nay phải đến một sự kiện trang trọng, Hướng Tần mặc bên trong một bộ vest cắt may tinh tế, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu nâu xám, trông vừa trưởng thành hơn vài phần, vừa mang nét thanh thuần của một chàng trai trẻ, rất có sức hút.
"Thật... thật sao?" Đôi tai Hướng Tần càng nóng hơn.
Hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi việc Diệp Căng lúc thì gọi hắn là "anh Tần", lúc lại nhẹ giọng gọi Hướng tiên sinh... Thực sự là có chút xấu hổ.
Diệp Căng mỉm cười, "Thật đấy, nếu tôi là con gái, chắc sẽ muốn gọi anh là 'ông xã' luôn rồi."
Hướng Tần: "!"
Mới sáng sớm tinh mơ đã tung đòn chí mạng, dứt khoát nấu chín Hướng Tần mất rồi.
Hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình, tiếng gọi "ông xã" đấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng, không thoát ra được.
Trước đây, những tình nhân của Chung Bất Vân đều thích gọi anh ta là chồng hay ông xã gì đó, Hướng Tần cũng từng nghe qua vài lần, nhưng lúc đó chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy đàn ông gọi nhau như vậy hơi kỳ quặc.
Nhưng nếu người gọi là Diệp Căng... Dừng ngay!
Không thể nghĩ như vậy, quá xúc phạm.
Hướng Tần vội vàng xoay người để che giấu cảm xúc, "Tôi đi đây, cậu ngủ thêm một lát đi..."
Bóng lưng hắn rời khỏi phòng có vẻ rất hoảng loạn.
Diệp Căng nằm trên giường cười một lúc lâu. Trên đời sao lại có người vừa đáng yêu vừa thú vị đến vậy chứ.
Nghĩ vậy, anh cũng không còn buồn ngủ nữa. Anh ngồi dậy định ra ăn cháo mà Hướng Tần đã nấu, nhưng lại thấy một chiếc túi trên bàn phòng khách.
Trên đó dán một tờ giấy ghi chú:
Món quà đầu tiên của mùa đông.
Từ Hướng Tần.
Là câu mà lần trước anh đã nói khi mang trà sữa về.
Nhớ lại lần trước Hướng Tần vụng trộm giấu tờ ghi chú nhỏ, Diệp Căng bèn lấy một cây bút, viết lên bên dưới:
Cảm ơn món quà của Hướng tiên sinh, tôi rất thích.
Viết xong, anh lại bổ sung thêm:
Giấy ghi chú không đáng tiền, chữ của tôi cũng vậy, không cần giữ lại. Nếu thích, tôi có thể viết cả quyển cho anh.
Từ Diệp Căng.
Lúc này anh mới mở túi ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ và găng tay.
...Quả thật đúng là món quà mà Hướng Tần có thể nghĩ ra.
Diệp Căng đeo thử, vừa vặn hoàn hảo, lại vô cùng ấm áp.
Phải làm bây giờ... Vừa mới chia tay một lúc mà đã muốn nhắn tin trêu Hướng tiên sinh rồi.
Diệp Căng vốn chẳng phải kiểu người bó buộc bản thân, nghĩ gì làm đó.
Anh mở khung chat, gõ tin nhắn:
[Cảm ơn món quà, vừa in. Nhưng tôi không có quần áo nào hợp với nó cả, muốn mượn lại chiếc áo khoác lần trước của anh mặc một lát, có được không?]
Hướng Tần trả lời ngay lập tức, chỉ gửi một tin nhắn thoại dài đúng một giây: "Được."
Một chữ vô cùng ngắn gọn, lại có chút luống cuống.
Diệp Căng có thể tưởng tượng được nét mặt của hắn lúc này, nhất định là đỏ ửng cả tai.
Chiếc áo khoác lần trước vẫn còn trong vali nhỏ của Diệp Căng, hôm kia khi rời khỏi ký túc xá anh cũng mang theo.
Anh mặc vào rồi khẽ ngửi thử, mùi đàn hương trên áo đã không còn.
Nhưng không sao... Có thể nhiễm lại một lần nữa.
Ở tận cùng của chiếc túi quà, còn có một túi kẹo đóng gói tinh xảo... Màu hồng, vị vải.
Diệp Căng bóc một viên bỏ vào miệng, sau đó lại gửi tin nhắn thoại cho Hướng Tần:
"Kẹo của anh Tần cũng rất ngọt."
[Ngọt là được rồi.]
Hướng Tần lúc này đang chuẩn bị làm việc, vỗ nhẹ vào khuôn mặt nóng bừng của hắn.
Không thể mất tập trung, phải tập trung làm việc, cố gắng kiếm tiền trả nợ nhà, để sang tên cho Diệp Căng.
Một giờ sau, Diệp Căng cũng rời khỏi căn hộ, khoác áo của Hướng Tần, quàng khăn, đeo găng tay mà hắn tặng, đi gặp Liễu Án.
Còn 8-9 tiếng nữa mới đến tiệc tối, nhưng Hướng Tần không có ở nhà, anh ở một mình cũng chẳng có gì thú vị.