Diệp Căng nói chuyện quá tự nhiên, khiến Hướng Tần gần như lầm tưởng rằng đây là chủ đề có thể bàn luận tùy ý giữa bạn bè.
Ngược lại, chính hắn đỏ mặt mới là không bình thường.
Diệp Căng còn hất cằm lên, "Anh không muốn tắm chung sao?"
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là cùng nhau ngâm bồn, nhưng tất nhiên là không thể...
Như vậy thì quá giới hạn rồi!
Diệp Căng nghiêm túc nói: "Đã muộn lắm rồi, anh Tần có thể tắm vòi sen, đợi tắm xong chúng ta ngủ chung."
Hướng Tần lặng lẽ quay người, "Không cần... Đợi cậu tắm xong tôi sẽ tắm sau."
Diệp Căng cố nhịn cười, đôi môi tái nhợt gượng gạo nặn ra chút sắc đỏ.
Khi Hướng Tần rời khỏi phòng tắm, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Diệp Căng.
Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu hắn khá lo lắng Diệp Căng sẽ vì chuyện tối nay mà cảm thấy ngượng ngùng, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Sợ Diệp Căng ngâm bồn sẽ bị choáng, Hướng Tần không đi xa, chỉ đứng chờ ngay ở cửa.
Mỗi phút một lần, hắn lại nói chuyện với Diệp Căng, để chắc chắn người bên trong vẫn còn tỉnh táo.
Qua bảy phút, Hướng Tần gõ cửa: " Diệp Căng..."
Không ai trả lời.
Hắn hơi lo lắng, lại gọi: " Diệp Căng?"
Vẫn không có phản hồi.
Khi Hướng Tần chuẩn bị đẩy cửa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng nước khẽ động.
Hắn suy nghĩ một chút, chần chừ gọi: "Căng Căng?"
Bên trong truyền ra một tiếng cười khẽ: "Sớm gọi như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Hướng Tần xoa xoa tai.
Gọi như vậy có phải quá thân mật không?
Chỉ có người lớn trong nhà và người thân cận nhất mới gọi như vậy, bạn bè thì liệu có phù hợp không?
Khi Hướng Tần còn đang suy nghĩ mông lung, Diệp Căng đã mặc đồ xong bước ra ngoài, sắc mặt trông khá hơn lúc trước một chút.
Anh đã uống không ít nước, lại thêm việc ngâm mình trong bồn tắm đổ nhiều mồ hôi, hiệu lực của thuốc về cơ bản đã tan hết.
Diệp Căng vốn định giả vờ không nghe thấy để lừa Hướng Tần vào phòng, không ngờ đối phương không mắc bẫy, còn gọi luôn tên thân mật của anh.
"Anh Tần đi tắm đi." Hướng Tần đưa một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, phủ lên người Diệp Căng khiến anh trông càng thêm yếu ớt.
Hướng Tần mím môi: "Cậu mau đi ngủ đi."
Diệp Căng hiếm khi ngoan ngoãn, "Được, anh tắm nhanh lên, tôi đợi anh."
Anh đột nhiên giơ tay ôm nhẹ Hướng Tần một chút: "Người anh ấm lắm, không có anh, tôi ngủ không được."
"..." Hướng Tần tay chân lóng ngóng bước vào trong phòng tắm.
Diệp Căng vốn định chui ngay vào chăn, nhưng lại nhìn thấy bộ đồ ngủ mà Hướng Tần để trên đầu giường.
Anh giúp mang vào, "Anh Tần, anh quên lấy đồ ngủ này."
Dưới vòi hoa sen, Hướng Tần giống hệt một mỹ nam đang bị sàm sỡ, hoảng loạn quay lưng lại, rồi lại nhận ra quay lưng cũng không ổn, vội vàng túm lấy khăn tắm quấn quanh người, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua.
Ánh mắt của Diệp Căng tối đi một chút, nghi hoặc.
Hướng Tần vẫn nhớ câu nói của Diệp Căng rằng không có hắn thì không ngủ được, nên tắm xong rất nhanh rồi ra ngoài, ngoan ngoãn nằm ở mép giường.
Diệp Căng lập tức dán sát lại, "Có thể cho tôi mượn cánh tay ôm một chút không?"
"...Được." Hướng Tần còn có thể làm gì đây, đương nhiên là đáp ứng mọi yêu cầu.
Diệp Căng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh cơ thể của Hướng Tần... Nếu anh không nhìn nhầm, trên người Hướng Tần có rất nhiều vết sẹo.
Một hai vết sẹo thì còn bình thường, nhưng ai lại có nhiều vết thương lẻ tẻ đến vậy?
Nhưng vì đây là chuyện riêng tư, Diệp Căng không vội hỏi.
Nếu Hướng Tần muốn nói, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, còn nếu Hướng Tần không muốn nói, thì câu trả lời anh nhận được lúc này cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.
Người mình thích ôm cánh tay của mình, Hướng Tần có chút khó ngủ.
Hắn nằm thẳng trên giường, chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ...
Như đã nói trước đó, hắn từng là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.
Cho đến một ngày nọ tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã quay trở lại tám tháng trước.
Lịch trên giường, thời gian trên điện thoại, cùng lời nói và hành động của những người xung quanh đều đang nói cho hắn biết rằng: Hắn đã đánh cắp một đoạn thời gian từ số mệnh.
Một đoạn thời gian vô cùng quan trọng.
Trong lần sống trước đó, Hướng Tần không hề hay biết chuyện nhà của Diệp Căng xảy ra biến cố, hắn chỉ thỉnh thoảng lén nhìn người mình thích từ xa.
Không làm phiền, chỉ đứng từ xa nhìn một chút mà thôi.
Nhưng vào ngày 16 tháng 1 đấy, khi đang lái xe ngang qua đường Thượng Trật ở ngoại ô phía Nam, anh nhìn thấy Diệp Căng ngồi xổm bên vệ đường, sắc mặt tái nhợt.
Hướng Tần dừng xe, Diệp Căng nhờ hắn giúp báo cảnh sát.
Diệp Căng đứng giữa cơn mưa, gương mặt tái nhợt đi, tuy vậy giọng nói vẫn rõ ràng, logic mạch lạc.
Anh nói với cảnh sát rằng có hai người trong công trường đã lừa anh đến, định c**ng b*c anh, anh đã chống cự đến khi đối phương mất đi khả năng hành động, cuối cùng âm mưu thất bại, còn anh thì chỉ là tự vệ chính đáng.
Theo điều tra hiện trường và bằng chứng, mọi chuyện hoàn toàn khớp với lời anh nói.
Nhưng hai người đó dù thế nào cũng không chịu khai ra kẻ chủ mưu, một mực khăng khăng đây chỉ là h*m m**n cá nhân.
Tờ giấy không ghi rõ tên kia cũng không thể liên hệ trực tiếp với vụ tai nạn của ba mẹ Diệp Căng.
Vụ án đành phải kết thúc qua loa, hai công nhân đó bị tống vào tù, tuy Diệp Căng không bị tổn thương thân thể nhưng đã rất lâu chưa hề nở một nụ cười.
Sau đó, Hướng Tần đã cố gắng tiếp cận Diệp Căng, nhưng anh lại rất lạnh nhạt với hắn, từ chối mọi sự giúp đỡ.
Cho đến ngày 21 tháng 4, sinh nhật của Hướng Tần, hắn muốn đi gặp người mình thích một lần nữa...
Vừa đến cổng Học viện Mỹ thuật, hắn đã tình cờ chạm mặt Diệp Căng, người vừa vội vã lướt qua hắn.
Tim Hướng Tần chưa bao giờ đập nhanh như vậy, hắn lập tức đuổi theo, nhưng vẫn không kịp.
Diệp Căng rơi xuống từ tòa nhà cao tầng, tắm đẫm máu tươi, khi ánh mắt đối phương chạm vào hắn... Cảnh tượng ấy cả đời hắn không thể quên.
Vì hắn là nhân chứng, cái chết của Diệp Căng được định là một vụ án mạng.
Cùng thời điểm đó, cảnh sát vốn đã điều tra vụ án cha mẹ Diệp Căng bị sát hại, chỉ hơn một tháng sau, mọi vụ án liên quan đều được phá.
Hôm đó là ngày 30 tháng 6, Hướng Tần đến nghĩa trang thăm Diệp Căng, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn.
Hắn trở về nhà, cơ thể ướt đẫm nước mưa, rồi cứ thế lên cơn sốt nặng.
Lần nữa tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã quay về tám tháng trước... Ngày 1 tháng 11 năm 2021.
Hắn không thể ngăn cản vụ tai nạn của cha mẹ Diệp Căng, nhưng vẫn còn cơ hội để cứu anh.
Thế nhưng, số phận như đang tự động sửa lỗi vậy, trong hai tháng đầu tiên khi quay lại, não hắn trở nên hỗn loạn.
Những ký ức về tám tháng sau đó dần dần trượt khỏi tâm trí hắn, có rất nhiều chuyện hắn không thể nhớ rõ.
Hướng Tần đôi khi không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là mơ. Thậm chí sẽ hoảng hốt nghĩ rằng, có lẽ chuyện trùng sinh chỉ là một giấc mộng hoang đường, dối trá.
Hầu hết ký ức trong tám tháng đó nhưng bị thu hồi lại, chỉ còn hình ảnh Diệp Căng phải chịu tổn thương cố chấp khắc sâu vào lòng hắn.
Hắn không biết hung thủ là ai, nhưng biết vụ án nhất định sẽ được phá vào tháng 6.
Không biết ai đã đẩy Diệp Căng xuống từ tòa nhà cao tầng, nhưng chắc chắn kẻ đó cũng sẽ bị bắt vào tháng 6.
Đôi khi Hướng Tần cũng sẽ tự hoài nghi, có phải bản thân hắn đã sai hay không, lúc ấy căn bản không có bàn tay nào, chỉ có ảo giác vì quá mức đau khổ của hắn sinh ra mà thôi.
Người mình thích chết ngay trước mắt mình, mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng... Không thể chợp mắt.
Cho đến tám tháng trước, khi hắn nhìn thấy một Diệp Căng bằng xương bằng thịt, rụt rè tươi cười, cảm nhận được hơi ấm từ Diệp Căng, nhịp đập hỗn loạn trong tim mới bình tĩnh lại.
Hướng Tần cảm thấy diễn xuất của mình không tệ lắm... Không có biểu hiện nào giống kẻ điên.
Hướng Tần hít sâu một hơi, đột nhiên mở bừng mắt.
Lại là những giấc mơ hỗn loạn đó.
Eo có gì đó đè lên, nằng nặng, hắn sững sờ một lúc mới nhận ra, cánh tay của Diệp Căng đang đặt trên người hắn.
Có lẽ là do thật sự sợ lạnh, cả người Diệp Căng co lại sát bên Hướng Tần.
Hướng Tần còn cảm nhận được một số phản ứng buổi sáng khiến người ta đỏ mặt.
Cả hắn... Và Diệp Căng nữa.
Nhưng hắn không dám động đậy. Trời mới vừa hửng sáng, sợ làm Diệp Căng thức giấc.
Vì vậy, hắn chỉ có thể lặng lẽ di chuyển chân ra xa một chút.
Tai đỏ bừng đến mức nóng rực.
Thực ra, trong hai tháng đầu tiên khi quay lại quá khứ, Hướng Tần vẫn luôn để ý đến Diệp Căng. Hắn đi xem anh đánh đàn piano ở chỗ làm thêm, lặng lẽ dõi theo khi anh đi làm gia sư...
Giống như một kẻ si mê, một tên cuồng theo dõi, chỉ sợ Diệp Căng gặp nguy hiểm.
Ban đầu hắn không dám dễ dàng đến gần, vì trong dòng thời gian trước, sự lạnh nhạt của Diệp Căng để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn.
Mãi đến đêm giao thừa ở nhà hàng Tây đó, khi Hướng Tần đưa Diệp Căng say rượu về căn hộ, hắn mới phát hiện ra Diệp Căng không hoàn toàn giống với hình ảnh xa cách trong ký ức.
Lúc đó hắn mới dám bước một bước nhỏ, lấy danh nghĩa hỗ trợ tài chính để ở bên Diệp Căng suốt nửa năm.
Hướng Tần biết rõ vô duyên vô cớ tỏ ra ân cần, nếu không phải kẻ gian cũng là trộm.
Hắn cũng biết rằng nếu là một tên lắm tiền, lắm quyền nào đó, đưa ra khoản hỗ trợ này cho một sinh viên đại học đang cần tiền, thì chẳng khác gì bao nuôi.
Hắn không muốn để lại vết nhơ nào trong cuộc đời Diệp Căng, cũng không muốn làm bẩn người mình thích, hắn chỉ giúp đỡ một cách trong sạch nhất.
Bên cạnh có người khẽ động đậy, phát ra một tiếng mũi nhỏ: "Hướng tiên sinh... Chào buổi sáng."
Hướng Tần cứng đờ như một khúc gỗ vô hồn, không dám cử động, "Chào buổi sáng..."
Nhưng hắn không động, không có nghĩa là Diệp Căng cũng bất động.
Diệp Căng mắt còn ngái ngủ, cánh tay vắt ngang eo Hướng Tần thử co lại để đổi tư thế thoải mái hơn, nhưng lại chạm phải... Khụ.
Hướng Tần phản ứng hệt như một chú chó lớn bị chạm vào đuôi, lập tức bật dậy khỏi giường, mặt đỏ bừng: "Tôi... Tôi đi vệ sinh một lát..."
Diệp Căng tỉnh táo hơn phân nửa, nhịn không được cười khúc khích, "Sáng sớm, anh Tần tràn đầy năng lượng ghê nhỉ... Cả anh Tần nhỏ nữa."
Hướng Tần chưa bao giờ chạy nhanh như thế, trốn vào phòng tắm rồi nhất quyết không chịu ra, cứ như bên ngoài có hồng thủy mãnh thú.
Thực ra, Diệp Căng cũng có phản ứng, nhưng Hướng Tần xấu hổ đến mức này khiến anh thấy thú vị, càng cảm thấy kịch bản truyện tranh mà mình viết hôm qua phù hợp một cách hoàn hảo.
Anh lấy điện thoại ra mở Weibo, phát hiện bài đăng truyện tranh của mình đã có hàng chục lượt chia sẻ, hơn một trăm bình luận, số người theo dõi tài khoản nhỏ cũng đã vượt qua một trăm.
Phần bình luận toàn là mong chờ bé xấu hổ biến thành người thật để bị nhân vật chính chọc chọc, trêu trêu.
Anh tiện tay trả lời một bình luận: Sắp rồi.
Sau đó nhàn nhã đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa chọc ghẹo "cây xấu hổ" chính hiệu bên trong, "Anh Tần, mở cửa? Đây là phản ứng sinh lý bình thường mà, không cần ngại đâu..."
Bên trong, Hướng Tần nghẹn nửa ngày, đến cổ họng chỉ còn hai chữ tùy tiện.
Nhưng lại không nỡ dùng từ đó để hình dung Diệp Căng, chỉ có thể âm thầm tự kiểm điểm liệu phản ứng của mình có quá mức không.
Diệp Căng thấy cổ họng hơi khó chịu, có cảm giác mình sắp bị ốm.
Anh chớp mắt, cất giọng mềm mại gọi: "Anh Tần... Tôi hình như sốt rồi."
Nếu không lừa người ra ngoài, anh sợ rằng Hướng Tần sẽ có thể tự nhốt mình bên trong cả ngày.
Không đến năm giây, cửa phòng tắm đã mở.
Hướng Tần do dự đưa tay lên trán anh, "Rất nóng sao..."
"Tay anh Tần nóng vậy, sờ kiểu gì cũng thế thôi." Diệp Căng mỉm cười, bắt lấy tay hắn, "Phải dùng trán đấy... Không phải lần trước tôi đã dạy anh rồi sao?"
"..."
Hướng Tần cảm thấy tim mình lỡ mất mấy nhịp, đến thở cũng quên mất.
Tại sao hắn lại có cảm giác sau chuyện hôm qua, từng lời từng hành động của Diệp Căng đều khiến người ta không chịu nổi...
Chắc chắn là do hắn có vấn đề, tâm tư không đứng đắn, nên nhìn đâu cũng thấy mờ ám.
Hơi thở ấm áp của Diệp Căng phả lên chóp mũi hắn, giọng nói nhẹ như lông vũ lướt qua, "Anh Tần, có nóng không?"