Bị suy diễn thần kỳ của Hướng Tần làm choáng váng, Diệp Căng im lặng một lúc mới hỏi: "Anh bóp cổ tôi làm gì?"
Hướng Tần càng chắc chắn suy đoán của mình, áy náy không yên, "Tôi say quá... Tôi cũng không biết nữa, xin lỗi Căng Căng..."
Diệp Căng giơ tay che nửa mắt, cúi đầu nhìn bát cháo nóng hổi, một lúc lâu không biết nói gì.
Hai mươi sáu tuổi rồi đấy, Hướng tiên sinh à, sao còn ngây thơ thế này?
Rõ ràng đã thành công trong sự nghiệp, chứng tỏ trên thương trường Hướng Tần cũng đã trải qua đủ loại chuyện, thế mà riêng khoản này lại đơn thuần đến lạ.
Điều này khiến Diệp Căng, kẻ không có ý nghĩ đơn thuần cho lắm, hơi cảm thấy tội lỗi, như thể đang lừa gạt một đàn em chẳng biết gì.
"Xin lỗi thì có ích gì?" Diệp Căng ngẫm nghĩ một lát rồi cười, thuận thế nói, "Hướng Tần phải chịu trách nhiệm đấy."
Hướng Tần ngơ ngác, không biết bóp cổ thì phải chịu trách nhiệm kiểu gì, chuyển khoản được không?
"Sếp" lớn Hướng đúng là đơn giản thực tế quá mà.
Hắn lấy hộp thuốc, thoa ít thuốc trị thương lên ngón tay, rồi cẩn thận bôi lên cổ Diệp Căng.
"Xin lỗi... Còn đau không?"
"Đau lắm." Diệp Căng thuận miệng nói, "Anh Tần nghĩ kỹ xem định bù đắp tôi thế nào đây?"
Hướng Tần do dự.
Cảm thấy chuyển khoản không đủ chân thành, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn.
Diệp Căng khẽ nâng cằm, cúi mắt nhìn vẻ nghiêm túc của Hướng Tần, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Dù không phải vết thương thật, anh vẫn để Hướng Tần bôi thuốc.
Khi hắn thoa xong, Diệp Căng giữ lấy cổ tay hơi thô ráp của hắn: "Thế này đi, hôm nào rảnh, anh Tần đi hẹn hò với tôi, được không?"
"Hẹn... Hẹn hò?" Hướng Tần lắp bắp hỏi.
Diệp Căng mỉm cười dịu dàng: "Sao vậy? Chúng ta không thể hẹn hò sao?"
Thái độ tự nhiên và thẳng thắn của Diệp Căng khiến Hướng Tần, người đang che giấu những suy nghĩ không nên có, cảm thấy bản thân thật hèn mọn.
Hắn khẽ cắn môi, bạn bè hẹn nhau ra ngoài, chắc cũng có thể gọi là "hẹn hò" nhỉ?
Hướng Tần cố gắng thuyết phục chính mình, "Được."
Diệp Căng mỉm cười, uống một ngụm cháo, đôi môi dính một chút vệt trắng nhạt.
Hôm nay nấu nhiều cháo, lại khá đặc, Diệp Căng nhanh chóng cảm thấy no.
Nhưng Hướng Tần đã ăn đến bát thứ ba mà vẫn chưa dừng lại, còn nhỏ giọng nói rằng mình ăn không nhiều.
Diệp Căng bất đắc dĩ, ngày thường sao không thấy hắn ăn khỏe như vậy.
Trước đây, khi chưa chắc chắn rằng người mà Hướng Tần thích chính là mình, mọi hành động của hắn đều khiến Diệp Căng cảm thấy mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ đã rõ ràng, mỗi cử chỉ của Hướng Tần đều đáng yêu vô cùng, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nếu là người khác, dù có thích mình ba năm, năm năm hay thậm chí mười năm, hai mươi năm, e rằng lòng Diệp Căng cũng chưa chắc gợn lên chút sóng nào, cùng lắm chỉ là một sự tôn trọng.
Nhưng Hướng Tần thì khác.
"Được rồi, đừng ăn nữa." Diệp Căng không cho Hướng Tần múc thêm cháo, còn tiện tay chạm nhẹ vào bụng anh, "Nếu bị đầy bụng thì phải làm sao?"
Hướng Tần lập tức đỏ tai, bụng cũng bỗng dưng cảm thấy ấm áp.
Diệp Căng bình thản thu tay lại, "Nếu anh Tần thích ăn cháo, ngày mai tôi lại nấu cho anh."
Hướng Tần lập tức lắc đầu, tuy anh rất thích ăn đồ Diệp Căng nấu, nhưng lại không nỡ để anh phải vào bếp hay làm việc nhà.
Đôi tay này chỉ cần vẽ tranh là đủ, những việc khác cứ để hắn lo.
Mấy ngày nay, trời mưa mãi không dứt.
Tối qua mưa đã nhỏ đi một chút, vậy mà hôm nay lại nặng hạt hơn.
Khi Hướng Tần đang rửa bát, Diệp Căng nhận được cuộc gọi từ Đàm Kính: "Chú Đàm."
Đàm Kính hít sâu một hơi, đầu dây bên kia khá ồn ào, còn nghe rõ cả tiếng mưa lớn, "Tiến độ điều tra vụ án đã có bước đột phá lớn, ngoài vụ của ba mẹ cháu, còn có nhiều vụ khác nữa... Nhưng do quy định, chú không tiện tiết lộ nhiều."
Diệp Căng đứng trước cửa sổ sát đất ở ban công, nhìn dòng Trường Giang mờ mịt, "Cháu hiểu."
Đàm Kính dặn dò: "Thời gian này, dù thế nào cháu cũng đừng đi lung tung, đừng tùy tiện nhận lời mời của bất cứ ai, có chuyện gì phải liên hệ với chú ngay, vẫn như lời chú từng nói, nếu có thể, hãy tìm một người bạn đáng tin cậy để ở nhờ một thời gian."
"Được... Cháu đang ở nhà bạn." Diệp Căng khẽ thở ra một hơi, "Chú Đàm, thời gian này đã làm phiền chú nhiều rồi."
"Đừng khách sáo, dù công hay tư, đây cũng là việc chú nên làm."
Mặc dù vợ của Đàm Kính có quan hệ thân thiết với nhà họ Đàm, nhưng bản thân Đàm Kính lại không quá thân quen với họ.
Lý do chỉ có một... Ông quá bận rộn.
Mỗi ngày ngoài công việc ra thì vẫn là công việc.
Đôi khi, vừa mới trở về nhà lúc nửa đêm, chăn còn chưa kịp ấm, đã bị một cuộc gọi triệu tập đi ngay.
Theo lời Dương Tử Đại, nhiều lúc bà cảm thấy dù đã kết hôn nhưng cũng chẳng khác gì độc thân.
May mà bà cũng là một viện phó bệnh viện, công việc bận rộn nên hai người mới có thể duy trì cuộc hôn nhân nhạt nhẽo này nhiều năm như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diệp Căng cảm thấy thái dương nhói lên, anh nhẹ nhàng xoa trán.
Thật ra anh đã đặt vé tàu cao tốc đến quê của tài xế gây tai nạn Hứa Thành Đông rồi, khởi hành vào ngày hai mươi chín Tết, tháng giêng sẽ trở lại.
Nếu Hứa Thành Đông còn sống, trong những ngày cận kề năm mới, liệu hắn ta có thể kiềm lòng mà không về thăm vợ con không?
Theo hồ sơ, Hứa Thành Đông rất thương con gái nhỏ của hắn ta.
Vấn đề duy nhất bây giờ là không để Hướng Tần phát hiện ra chuyện này.
Nhưng vào dịp Tết, Hướng Tần chắc chắn sẽ về nhà, vậy thì có thể tránh mặt được rồi.
Diệp Căng không phải người bốc đồng, anh có khả năng tự vệ, cũng đủ cảnh giác.
Nhưng cuộc gọi từ Đàm Kính hôm nay vẫn khiến anh nảy sinh một số nghi ngờ...
Cảnh sát dù chưa tìm ra kẻ chủ mưu, nhưng hẳn đã có nghi phạm, có khi lại là người mà anh quen biết.
Bằng không, câu nói "đừng tùy tiện nhận lời mời" của Đàm Kính nghe có vẻ vô lý quá.
Diệp Căng cúi đầu trầm tư, trong tầm mắt thoáng thấy chiếc tủ màu nâu nơi Hướng Tần giấu mấy tờ giấy ghi chú.
Anh bất giác nở nụ cười... May mà vẫn còn Hướng Tần.
Ít nhất, vẫn còn một lý do để bước tiếp về tương lai.
Anh quay lại, dựa vào cửa sổ sát đất của ban công, mỉm cười nhìn Hướng Tần, người vừa rửa bát xong, đang cầm áo khoác đi về phía mình, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay mình đi hẹn hò đi?"
Hướng Tần sững sờ, "Nhưng hôm nay mưa rất to."
Hắn nghe ra giọng Diệp Căng vẫn hơi khàn, có lẽ vẫn chưa khỏe hẳn.
"Nhưng cơn mưa này một chốc một lát cũng không tạnh được, vài ngày nữa là Tết rồi, anh Tần phải về nhà đúng chứ? Còn thời gian để hẹn hò không?"
Diệp Căng liên tục nhấn mạnh từ "hẹn hò", khiến Hướng Tần không thể không nghĩ đến chuyện tình cảm.
Hắn khoác áo lên người Diệp Căng, nhỏ giọng nói: "Có thời gian mà, Tết này tôi không về nhà."
Lần này đến lượt Diệp Căng ngạc nhiên.
"Tại sao?"
Hướng Tần mím môi: "Quan hệ giữa tôi và gia đình không tốt lắm, ít khi liên lạc."
"Nếu không phải là mâu thuẫn không thể tha thứ, thì nên nói chuyện sớm..." Diệp Căng khựng lại, "Đừng để sau này phải hối hận."
Hướng Tần biết Diệp Căng đang nghĩ đến ba mẹ đã qua đời của anh, nhưng hắn cũng không biết phải giải thích thế nào.
Mâu thuẫn thì có... Nhưng không thể tha thứ sao?
Hơn một nghìn ngày trôi qua, hắn cũng không rõ nữa.
Hắn không biết mình có hận hay không, nhưng chắc chắn không muốn gặp họ.
Mỗi tháng hắn vẫn gửi tiền về nhà, nhưng chỉ vậy thôi.
Hướng Tần cắn môi, nhỏ giọng cầu xin, "Để sau này hãy nói... Được không?"
Diệp Căng bật cười, anh đâu có ép Hướng Tần phải về nhà thân thiết với cha mẹ ngay đâu, sao hắn lại có vẻ sợ anh giận thế này?
Mặc dù tai nạn giao thông của ba mẹ khiến anh cảm thấy nên trân trọng những người bên cạnh mình, cho dù họ là bạn bè hay người thân, nhưng anh cũng biết rằng một số người thực sự không xứng đáng là cha mẹ.
Anh không biết chuyện gì xảy ra giữa Hướng Tần và gia đình hắn, anh cũng không ép đạo đức lên người của Hướng Tần.
Nhưng, nếu Hướng Tần không về nhà, làm thế nào anh có thể giải thích cho hắn về chuyến đi xa này đây?
Diệp Căng suy nghĩ một lúc rồi nói trước: "Tết này tôi có thể sẽ đến nhà người thân vài ngày."
"Được."
Hướng Tần không ngạc nhiên, chỉ là trong mắt lặng lẽ hiện lên chút thất vọng, trông như một chú cún con không được chủ nhân cưng nựng, ỉu xìu.
Diệp Căng không nhịn được mà dỗ dành: "Tôi sẽ cố gắng về sớm."
Hướng Tần khẽ nhếch môi: "Ừ."
Dễ dỗ thật.
Nhưng thực ra Hướng Tần cũng đã quen với những cái Tết một mình.
Chung Bất Vân mỗi năm đều về đoàn tụ với gia đình.
Dương Chi có một cô em gái vẫn đang đi học, năm nào cũng mời hắn đến nhà ăn bữa cơm tất niên, nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối.
Thế nên, năm nào cũng vậy, chỉ có một mình hắn, lặng lẽ nấu hai món ăn.
Vừa ăn vừa nhìn những màn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, tự mình xới cơm, gắp thức ăn, không có rượu, không có câu chúc "phát tài", không có bao lì xì, rồi lại một mình thức đêm đón giao thừa.
Điều phiền phức nhất là phải chuẩn bị đồ Tết trước, từ gạo đến rau củ, nếu không đến ngày đầu năm mới, phố xá sẽ vắng lặng, ngay cả đồ ăn gọi về cũng chẳng có.
Diệp Căng nói: "Nếu không thể cùng anh Tần đón năm mới, vậy vài ngày tới, chúng ta cùng đi mua đồ Tết nhé?"
Hướng Tần ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Còn có chút vui vẻ nữa.
Diệp Căng: "Vậy hôm nay có còn muốn hẹn hò với tôi không?"
Hướng Tần: "Nhưng mà..."
Diệp Căng: "Tôi có thể mặc thêm đồ, vận động một chút, bệnh sẽ mau khỏi hơn."
Hướng Tần do dự gật đầu, "Vậy mặc cả áo giữ nhiệt lẫn quần giữ nhiệt, rồi thêm một cái áo len nữa."
Diệp Căng: "..."
Bọc kín anh luôn đi cho rồi.
Vừa bàn bạc xong, Chung Bất Vân đã gửi tin nhắn đến, nhắn cho Diệp Căng.
[Hai người dậy chưa?]
[Vừa ăn sáng xong.]
Sau đó Chung Bất Vân gọi thẳng một cuộc gọi thoại: "Ra ngoài chơi không? Nan Na* muốn chơi thoát khỏi mật thất, phải đủ sáu người mới mở được. Trời mưa to thế này, tôi biết kiếm đâu ra sáu người đây..."
(*难难: còn có nghĩa là khó khăn, gay go =)))
Diệp Căng còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy giọng Phương Nan Thủy, "Anh vừa gọi tôi là gì đấy?"
"Chẳng gọi gì cả, tránh ra đi." Chung Bất Vân chắc là đẩy Phương Nan Thủy ra rồi lại ghé sát điện thoại hỏi Diệp Căng, "Hai người có kế hoạch gì khác không?"
Diệp Căng bất đắc dĩ, hỏi ý kiến Hướng Tần xong cũng đành đồng ý. Dù sao trời mưa to thế này, cũng chẳng nghĩ ra được chỗ nào thích hợp để hẹn hò.
Thực ra, anh chỉ định dụ cây xấu hổ ra ngoài để trêu chọc thôi.
Cúp máy, Diệp Căng liếc sang thấy Hướng Tần khẽ mím môi, có vẻ không quá hào hứng.
Diệp Căng bật cười, "Sao thế? Ghen à?"
Hướng Tần giật mình, "Không có..."
Trong lòng hoảng loạn, chẳng lẽ suy nghĩ không đứng đắn của mình bị phát hiện rồi?
Diệp Căng thong thả nói: "Bạn của anh Tần rủ chúng ta đi chơi, lại gọi cho tôi trước, chứ không phải gọi cho anh... Cứ tưởng anh Tần giận tôi rồi đấy."
Hướng Tần xoa xoa vành tai: "Không có."
Nếu phải giận, thì cũng là giận Chung Bất Vân, tại sao lại kết bạn WeChat với Diệp Căng, còn nhắn tin cho anh, trong bữa ăn cũng cứ hay trò chuyện với anh...
Hướng Tần bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, lần đầu tiên nhận ra mình nhỏ nhen đến thế.
Rõ ràng biết Chung Bất Vân và Diệp Căng không thể có gì, nhưng vẫn không nhịn được mà nảy sinh h*m m**n độc chiếm.
Diệp Căng đột nhiên giơ tay lên: "Anh Tần, tóc anh rối rồi."
"Ừ..."
Diệp Căng cười, "Cúi đầu xuống, để tôi chỉnh lại cho."
Hướng Tần ngoan ngoãn cúi đầu xuống, bị Diệp Căng xoa loạn một trận, càng rối hơn.
Theo lý thuyết, Hướng Tần lớn hơn anh bốn tuổi, hành động này ít nhiều cũng có chút hỗn láo, nhưng Diệp Căng lại không cảm thấy có gì không ổn.
Sờ đã quá tay rồi, Diệp Căng mới nghiêm túc giúp hắn chỉnh lại tóc: "Anh Tần, đẹp trai thật."
Hướng Tần đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi lại: "Thật không?"
Diệp Căng gật đầu, "Thật, nếu cười nhiều hơn một chút thì càng đẹp trai hơn."
Hướng Tần khẽ nhếch môi, quên sạch chuyện ghen tị với Chung Bất Vân ban nãy.
"Nhưng hôm nay không thể tính là hẹn hò được." Diệp Căng bắt đầu tráo khái niệm, "Vài ngày tới anh Tần phải bù cho tôi một lần nữa."
"...Được không?"
"Được..."
Hướng Tần bị dỗ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu đã gọi bạn bè đi chơi cũng là hẹn hò, vậy tại sao bốn người cùng đi chơi lại không thể coi là hẹn hò nhỉ?
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con dễ dỗ quá đi mất.