Khi ma nữ rời đi, ánh sáng đỏ lập lòe cuối cùng cũng kết thúc, trở lại thành ánh sáng mờ nhạt bình thường.
Hướng Tần không dám nhìn thẳng vào Diệp Căng, cảm giác thỏa mãn từ cái ôm vừa rồi vẫn còn vương vấn.
Lúc này, giọng nói từ loa phát ra, nội dung đại khái là nhóm nhà thám hiểm này đã phát hiện ra trong bệnh viện tâm thần thực sự có ma nữ, hơn nữa bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây.
Muốn sống sót rời đi, họ phải hóa giải oán hận, giúp hài cốt của cô ấy được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.
"Lại phải tìm xác sao?"
Chung Bất Vân trầm ngâm, "Xác này là do NPC đóng giả, hay chỉ là một con manơcanh?"
"Manơcanh thì khó phân biệt lắm đấy." Dư Thuần thử chọc vào con búp bê bên cạnh, "Con này cũng là nữ."
Phương Nan Thủy đột nhiên nói: "Cái ngăn kéo này bị khóa!"
Vừa dứt lời, "bộp" một tiếng, cái đầu của con búp bê vừa dọa Hướng Tần khi nãy bỗng rơi xuống đất, cùng lúc đó một mẩu giấy bay xuống.
Diệp Căng vỗ vai Hướng Tần đang đứng đơ ra, cúi người nhặt lên, "Lại là một trang nhật ký rách."
Dương Chi nhận lấy, đọc: "Trên này viết, tất cả thẻ ra vào dự phòng của bệnh viện đều nằm trong ngăn kéo này, nhưng chìa khóa dự phòng của ngăn kéo lại ở quầy tiếp tân."
"Nữ y tá từng bị mắc kẹt ở đây, cô ấy phát hiện rằng trong bệnh viện này phải cố gắng hành động một mình, trừ khi ở trong một căn phòng kín, tuyệt đối không được tập trung nhiều người, vì dương khí quá mạnh sẽ thu hút sự tồn tại đáng sợ hơn."
"Nói cách khác, đây là nhiệm vụ cá nhân?" Là người hay chơi trò chơi mật thất, Phương Nan Thủy rất hiểu quy tắc, "Chúng ta phải cử một người đi lấy chìa khóa."
Chung Bất Vân hỏi: "Ai đi?"
Dư Thuần lập tức lùi lại một bước, xua tay: "Tôi không đi đâu!"
Dương Chi trêu chọc: "Đàn ông sao có thể nói mình không được?"
Dư Thuần mặt dày đáp: "Tôi không phải đàn ông, tôi là nam sinh đấy."
Trong phòng điều khiển, Trịnh Nguyên Lâm nghe vậy bật cười, anh ta cầm bộ đàm lên và nói với nhóm trong phòng kín: "Ý của trò chơi là, dù các bạn đi lấy đồ hay di chuyển sang phòng tiếp theo để tìm thi thể, các bạn đều phải hành động một mình."
"Ví dụ, nếu muốn di chuyển sang phòng tiếp theo tìm xác, thì phải có một người đi trước, sau khi người đó vào phòng thì người thứ hai mới được sang, cứ thế tiếp tục."
"Và một người không được ra ngoài liên tiếp hai lần."
Dư Thuần lập tức nhăn nhó... Vậy chẳng phải là lúc nào cũng phải làm nhiệm vụ cá nhân sao?
Trịnh Nguyên Lâm tiếp tục: "Nhưng xét đến việc một số người chơi có thể khá sợ hãi, bây giờ có một cơ hội duy nhất để giảm độ khó. Mọi người có muốn giảm không?"
Ngoài Dư Thuần và Hướng Tần ra, có vẻ như những người khác đều không quan tâm.
Không ngờ Phương Nan Thủy lại là người đầu tiên lên tiếng đồng ý, nếu cứ nhiệm vụ đơn tuyến mãi thì cậu không thể dính lấy Chung Bất Vân được.
"Được rồi. Sau khi giảm độ khó, sẽ có hai người chơi được phép có bạn đồng hành khi ra ngoài. Mọi người tự chọn đi."
Dư Thuần lập tức giơ tay: "Tôi tôi tôi!!"
Cậu sớm đã quên lời khoác lác với Trịnh Nguyên Lâm bên ngoài rằng mình chắc chắn không sợ, giờ thì tự vả đau điếng.
Chưa đợi Phương Nan Thủy mở miệng, Diệp Căng đã nói: "Tính cả tôi nhé? Tôi cũng hơi sợ."
Dư Thuần: "???"
Anh sợ cái quái gì chứ!
Diệp Căng ghé tai Hướng Tần nói nhỏ: "Anh luôn ở cạnh bên tôi được không?"
Hướng Tần tai lại giật nhẹ, mặt nóng lên nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Được..."
Sau khi xác định người đi chung, Phương Nan Thủy uể oải khoanh tay tựa vào tường, không nói gì nữa.
"Ai đi lấy chìa khóa đây?"
Dương Chi lắc đầu: "Tôi đi."
Dư Thuần cười gượng: "Sao lại để con gái đi được..."
Dương Chi liếc cậu một cái: "Vậy cậu đi cùng tôi nhé?"
Dư Thuần im bặt.
Dương Chi cười nham hiểm: "Cậu chắc chứ? Nếu bây giờ không đi cùng tôi, sau này tôi cũng không đi nhiệm vụ cùng cậu đâu."
Dư Thuần: "Tôi còn có anh..."
Cậu quay đầu lại, thấy Diệp Căng đang ung dung dựa vào bàn phẫu thuật, thảnh thơi chơi đùa với tay của Hướng Tần, điềm nhiên nhìn mình.
Dương Chi quả quyết: "Cậu yên tâm, ngoài tôi ra thì không ai đi cùng cậu đâu."
Chung Bất Vân thì không sao cả, nhưng Phương Nan Thủy lại hay ghen, chắc chắn sẽ không vui.
Dư Thuần không còn cách nào khác, đành rón rén đi theo sau Dương Chi dưới ánh mắt quan sát của mọi người.
Thảm hết sức.
"Nhớ để cửa đấy nhé!"
Bọn họ vừa ra khỏi phòng, đèn trong phòng của Diệp Căng lập tức tắt ngấm.
Ánh mắt Diệp Căng lóe lên, hạ giọng nói với Hướng Tần: "Anh Tần à, tôi sợ."
Hướng Tần lập tức nắm chặt tay Diệp Căng, "Tôi đây."
Chỉ vậy sao đủ.
Diệp Căng vòng tay ôm lấy eo Hướng Tần, "Ôm tôi như vừa nãy đi, được không?"
"...Được." Hướng Tần mặt bỗng nóng bừng, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm chặt lấy Diệp Căng, "Đừng sợ."
Trong phòng điều khiển, Trịnh Lâm Nguyên co giật khóe miệng, đúng là không thể nhìn nổi.
Diệp Căng dụ Hướng Tần ôm mình, Phương Nan Thủy thì tranh thủ lúc tối đen không ai nhìn thấy, liên tục kiễng chân đòi hôn, còn Chung Bất Vân thì giữ chặt đầu cậu, không cho động đậy.
Trong khi đó, bên ngoài, Dư Thuần vẫn đang run lẩy bẩy quan sát xung quanh, còn Dương Chi đã lục lọi ngăn kéo và tìm thấy chìa khóa.
Dư Thuần chưa kịp vui mừng thì quay đầu lại, thấy ma nữ đang đứng ngay sau lưng mình: "Chạy mau!!"
Mặc dù rất sợ, nhưng cậu không bỏ lại Dương Chi một mình, mà kéo cô chạy khỏi quầy tiếp tân, lao về phía hành lang ngược hướng với ma nữ.
"A a a a!! Đừng đuổi nữa mà!!"
Bên ngoài la hét thảm thiết bao nhiêu, thì bên trong Diệp Căng lại yên bình bấy nhiêu.
Hướng Tần ép Diệp Căng vào giữa mình và bức tường, không dám ôm chặt, chỉ lặng lẽ áp sát.
Diệp Căng vỗ lưng Hướng Tần, lặng lẽ trấn an.
Hai người bên ngoài chạy trốn được một vòng lớn thì cuối cùng cũng lao vào phòng, vội vàng đóng chặt cửa, đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Hướng Tần và Diệp Căng mới hơi tách ra, Phương Nan Thủy vẫn bị Chung Bất Vân giữ chặt đầu, ánh mắt đầy ai oán.
Dư Thuần vẫn còn sợ hãi đứng tựa vào cửa, trong khi Dương Chi mở khóa ngăn kéo.
"...Không có thẻ ra vào."
Ngăn kéo trống trơn, chỉ có một trang nhật ký rách mới.
Dương Chi đọc nội dung nhật ký:
Hôm nay tôi vẫn không thể trốn thoát. Dù có tìm thế nào cũng không thấy thi thể của cô ấy, không thể xóa bỏ mối hận của cô ấy. Có lẽ tôi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở đây.
Tôi lấy hết can đảm, cầm theo tất cả thẻ cửa, lần lượt tìm kiếm từng phòng, nhưng vẫn chẳng thu được gì... thậm chí còn dẫn đến...
"Một phần chữ bị mực làm nhòe mất rồi." Dương Chi nhíu mày, tiếp tục đọc:
Thẻ cửa bị tôi vô tình làm rơi dọc hành lang trong lúc chạy trốn. Khi đèn đỏ bật lên, tôi vô tình nhìn thấy sơ đồ thoát hiểm dán trên tường. Tôi cắn răng, quyết định đánh cược một lần.
Nhưng tôi đã sai... Đó đúng là lối ra, nhưng tôi đã bị ma nữ đầy oán hận chặn lại.
Nhật ký kết thúc tại đây.
Diệp Căng: "Vậy là chúng ta phải ra hành lang tìm thẻ cửa."
Dư Thuần: "Chắc thẻ cửa có nhiều cái, không phải mỗi lần chỉ một người ra tìm chứ?"
Chung Bất Vân bật bộ đàm hỏi, Trịnh Nguyên Lâm đáp: "Nếu một người có thể mang hết thẻ cửa về, thì những người sau không cần đi nữa. Nhưng nếu chỉ tìm được một phần, thì người tiếp theo sẽ phải tiếp tục."
"Vậy, các cậu cần vẽ lại sơ đồ thoát hiểm dán trên tường mang về."
"Nhiệm vụ này khó quá rồi..."
Dương Chi: "Lúc nãy tôi thấy trên bàn lễ tân có giấy bút."
Chung Bất Vân buông Phương Nan Thủy ra, "Cùng một người không thể ra ngoài hai lần liên tiếp, nên lần này không thể là bọn cậu."
Chung Bất Vân quyết định thử ra ngoài.
Anh ta không chơi thoát khỏi mật thất nhiều, nhưng cũng không quá sợ hãi. Dù sao cũng chỉ là người giả trang thôi, cùng lắm gặp thì còn có thể trêu chọc NPC vài câu...
À, không thể trêu NPC được.
Diệp Căng phát hiện, mỗi khi có người ra ngoài làm nhiệm vụ, đèn trong phòng sẽ tắt.
Nhiệm vụ lần này khá khó, hành lang không có đèn, muốn nhìn thấy thẻ cửa trên mặt đất thì phải vừa chạy trốn ma nữ, vừa tìm kiếm.
Chỉ khi ma nữ xuất hiện thì đèn đỏ mới chớp nháy.
Nhưng tất cả những điều đó không liên quan gì đến những người trong phòng.
Diệp Căng lại giở chiêu cũ, tiếp tục ôm Hướng Tần.
Dù bản thân không sợ, nhưng vòng tay của Hướng Tần rất rắn chắc, thực sự mang lại cảm giác an toàn.
Nghĩ đến việc chủ nhân của vòng tay này còn sợ ma hơn cả mình, Diệp Căng lại không nhịn được mà bật cười.
Hướng Tần không dám cử động, ngoan ngoãn ôm lấy lưng Diệp Căng, "Sao vậy?"
Diệp Căng hạ giọng nói chỉ đủ để hai người nghe: "Eo của anh Tần ôm thích lắm."
Hướng Tần khẽ nuốt nước bọt.
Diệp Căng ngẩng đầu, cằm tựa lên vai Hướng Tần, vô tình nghiêng mặt, môi chạm vào tai của anh.
Hướng Tần run rẩy mấy lần, tai đỏ bừng.
Vốn dĩ hắn không biết đó là môi, nhưng Diệp Căng cố tình nói:
"Xin lỗi anh Tân, tối quá, tôi không cố ý hôn anh đâu."
Ầm! Đầu Hướng Tần như sắp nổ tung rồi.
"...Không, không sao."
Rõ ràng chỉ là hôn tai, nhưng Diệp Căng cố tình nói thành "hôn anh".
Hướng Tần không biết phải đặt tay ở đâu, mặt cũng bắt đầu nóng lên, cứ như thể môi mềm của Diệp Căng thật sự chạm lên mặt hắn vậy...
Từ hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Khi ánh đèn đỏ nhấp nháy ngày càng gần, Chung Bất Vân nhanh chóng lao vào phòng, đóng cửa lại. Đèn tối mờ sáng lên, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ tìm được ba thẻ cửa."
"Tôi không thể qua được quầy lễ tân, ma nữ chắn ở đó."
Phương Nan Thủy hiểu ra, "Cô ta không muốn anh làm hết nhiệm vụ một mình, muốn bắt những người khác cũng phải ra ngoài."
Chung Bất Vân mở cửa, đẩy Phương Nan Thủy ra ngoài: "Đi đi, tôi chờ cậu về."
Phương Nan Thủy sững sờ, không dám tin quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt.
"Chung Bất Vân!!"
Sau một hồi hỗn loạn, Phương Nan Thủy mang theo số thẻ cửa còn lại trở về, giận dữ đập vào tay Chung Bất Vân, "Anh xứng đáng ế cả đời!"
Cậu ta cũng gặp tình trạng y như Chung Bất Vân, muốn qua quầy lễ tân lấy giấy bút nhưng bị ma nữ chặn đường. Lần này phải có người tiếp theo đi.
Diệp Căng nắm tay Hướng Tần: "Chúng ta đi thôi."
Hướng Tần gật đầu, những người khác đều đã ra ngoài rồi, bọn họ không thể mãi trốn tránh.
Hành lang tạm thời tối đen, Diệp Căng lần mò theo trí nhớ, "Tôi nhớ quầy lễ tân bên phải, sau đó rẽ phải nữa là có một cánh cửa trượt, bên ngoài chính là quầy lễ tân..."
Hướng Tần cẩn thận bảo vệ hai bên Diệp Căng, sợ ma nữ đột nhiên nhảy ra dọa anh.
Thực ra bóng tối không đáng sợ, đáng sợ là thứ không biết trước.
Không biết phía trước có gì, có ma nữ đột nhiên xuất hiện không...
Cũng không biết, sau lưng mình, có con ma nào đang lặng lẽ bám theo không.
Khi Hướng Tần nhận ra thì đã quá muộn, ma nữ đang dùng tóc gạt nhẹ lên sau gáy hắn.
Tim hắn suýt ngừng đập, ngay sau đó bị ma nữ giáng cho một đòn mạnh.
Điều này có nghĩa là mất đi một mạng.
Trong phòng mật thất, mất ba mạng đồng nghĩa với bị loại.
Đúng lúc đó, Diệp Căng quay đầu lại, định hỏi Hướng Tần bị sao, nhưng bị cái cúi đầu bất ngờ của hắn hôn trúng mắt.
Diệp Căng chớp mắt chậm rãi, hàng mi dài cọ vào đôi môi khô của Hướng Tần, vừa ngứa, vừa nóng.
Đầu óc Hướng Tần hoàn toàn trống rỗng.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở của Diệp Căng phả vào cổ Hướng Tần .
Anh cong khóe môi, thấp giọng hỏi: "Anh Tần định hôn đến khi nào?"
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Căng Căng: Cảm ơn NPC.
Chương sau kết thúc mật thất!