Không tính lần trên xe sau buổi tiệc tối đó, thì đây nên coi là lần đầu tiên Hướng Tần và Diệp Căng có tiếp xúc thân mật từ cổ trở xuống.
Diệp Căng đương nhiên nhận ra bàn tay đang nắm chặt ga giường của Hướng Tần, thực sự bị dáng vẻ đó làm cho đáng yêu đến mức không chịu nổi.
Anh nhịn cười: "Em còn chưa bắt đầu trồng đâu."
Hướng Tần ngây ngốc mở to mắt: "À..."
Diệp Căng nắm lấy bàn tay của Hướng Tần, đan mười ngón tay siết chặt, áp sát cạnh tai, "Được rồi, bây giờ em bắt đầu gieo đây."
Hướng Tần căng thẳng đến toàn thân cứng đờ, chờ mãi không nhịn được mà nhắm mắt, sau đó liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của người trên cơ thể mình.
"Anh Tần, phản ứng này... Hưởng thụ lắm nhỉ."
Hướng Tần nghe không hiểu: "Gì cơ?"
Diệp Căng khẽ cong môi: "Không có gì."
Cũng chẳng sao, chuyện sau này thì để sau này tính.
Thực ra Diệp Căng chưa từng nghĩ đến chuyện trên dưới gì cả, hiện giờ còn cách rất xa chuyện lừa Hướng Tần lên giường.
Nhân lúc Hướng Tần còn đang mơ hồ, anh cúi đầu cắn một cái vào xương quai xanh của hắn.
Xương quai xanh của Hướng Tần rất rõ, ngay bên dưới còn có một vết sẹo dài cũ, màu sắc sẫm hơn da xung quanh.
Chốc lát sau, trên vết sẹo đã có thêm một dấu đỏ như trái dâu.
Diệp Căng hài lòng ngẩng dậy: "Xong rồi."
Hơi thở căng cứng của Hướng Tần cuối cùng cũng trôi chảy, hắn khẽ thở ra một hơi, cẩn thận khép chặt vạt áo.
Diệp Căng bật cười khẽ: "Còn mặc gì nữa? Anh Tần không tắm sao?"
Hướng Tần chậm rãi chớp mắt: "Tắm."
Cánh tay dài của Diệp Căng với qua, kéo áo khoác của Hướng Tần xuống nửa chừng, "Vậy sao không cởi?"
Hướng Tần: "Ờ..."
Hắn đỏ mặt, lặng lẽ cởi hết chiếc áo sơ mi mà Diệp Căng vừa tháo khuy, rồi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, như đang chờ chỉ thị tiếp theo.
Đây phải chăng là cái nồi áp suất quá nóng... Nên bị choáng váng rồi ư?
Diệp Căng: "Anh Tần là con nít à? Đi tắm cũng cần em dẫn theo sao?"
"Không, không cần!"
Hướng Tần vội vàng rút tay khỏi Diệp Căng, sợ chậm một chút thì anh sẽ theo vào thật.
Cửa phòng tắm được đóng khẽ lại, Diệp Căng cười mất một lúc lâu, rồi mới sang phòng bên cạnh bật màn hình vẽ tiếp bản phác thảo.
Trong phòng tắm, Hướng Tần nắm công tắc vòi hoa sen ngẩn người khá lâu, mới từ từ vặn lên, dòng nước ấm áp xối xuống, từ đầu đến chân.
Nhưng hắn lại không thấy nóng, trái lại còn cảm giác nhiệt độ hơi lạnh.
Có lẽ là do cơ thể hắn quá nóng rồi.
Tấm gương lớn đối diện vẫn chưa hoàn toàn mờ đi vì hơi nước, khi Hướng Tần quay về phía nó thì vẫn mơ hồ thấy được dấu hôn dưới xương quai xanh.
Chỗ da này bắt đầu chậm rãi nóng ran lên, chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc vừa rồi, tim Hướng Tần liền như bị một cơn rung động vô biên nắm chặt, bao phủ.
Có rung động, vui sướng, cũng có cả mờ mịt và lo lắng cho ngày mai chưa biết sẽ thế nào.
Buổi họp lớp sẽ nói những gì đây...
Chắc cũng chỉ là trò chuyện về hiện tại mọi người đang làm gì, học ở trường nào, có thi cao học không, rồi huyên thuyên mấy chuyện cũ về bạn bè.
Hướng Tần thậm chí có thể tưởng tượng được lời mở đầu: "Ê, các cậu còn nhớ hồi đó..."
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
Hướng Tần hoàn hồn, vội tắt vòi sen: "Có chuyện gì thế?"
"Anh Tần không định ra à?"
Diệp Căng vẽ được nửa tiếng, phát hiện Hướng Tần vẫn chưa ra ngoài: "Có phải đang làm chuyện xấu không?"
"Không có..."
Hướng Tần vội vàng lau khô nước, mặc đồ ngủ rồi ra mở cửa, mái tóc ướt vẫn nhỏ nước.
"Sao không lau khô?"
Diệp Căng lấy khăn phủ lên đầu hắn, xoa mạnh một hồi.
Sợ Diệp Căng mỏi tay, Hướng Tần còn ngoan ngoãn cúi thấp đầu, mặc anh tùy ý vò nắn, thật sự giống một con Samoyed để chủ nhân thoải mái v**t v*, đáng yêu vô cùng.
Mỗi lúc như thế này, Diệp Căng đều cảm thấy tuổi tác của Hướng Tần không cách biệt với mình bao nhiêu, thậm chí còn trẻ hơn một chút, so với "Hướng tiên sinh", hắn càng giống một người em trai ngoan ngoãn ngọt ngào hơn, vừa rụt rè vừa rạng rỡ, cần được cưng chiều và dỗ dành.
"Được rồi, mau đi sấy tóc, em đi tắm đây."
Hướng Tần: "Ừm!"
. . .
Ngày mùng tám, tiết trời vẫn không khá hơn, tuyết thì không rơi thêm, nhưng qua một đêm, cả đống tuyết lớn đã phủ kín bồn hoa cây cảnh, chỉ có con đường xe chạy thường xuyên là không bị che mất.
Xe của Hướng Tần cũng bị tuyết dày phủ kín, trên nắp capo còn không biết ai vẽ thêm một ngôi sao năm cánh.
"Thật sự không đi với em sao?"
Diệp Căng nhìn Hướng Tần nghiêm túc quàng khăn cho mình, suy nghĩ rồi nói: "Có thể dẫn người nhà mà."
Nghe hai chữ "người nhà" làm Hướng Tần đỏ mặt, nhưng nhanh chóng được lý trí kéo về, hắn bịa: "Tôi cũng muốn đi cùng em... Nhưng còn công việc."
"Ồ..."
Diệp Căng vốn muốn thử dò xét, nhưng việc Hướng Tần có chuyện giấu mình đã quá rõ ràng.
'Cây xấu hổ' họ Hướng này không ngờ còn giỏi che giấu như thế, hai người họ đã tháo gỡ hiểu lầm về chuyện mối tình đầu, vậy mà Hướng Tần chưa bao giờ nhắc đến chuyện trước kia.
Thỉnh thoảng Diệp Căng có hỏi một hai câu, Hướng Tần cũng chỉ mơ hồ lấp l**m, hoặc quá khéo léo mà chuyển đề tài.
Diệp Căng nghĩ rằng chắc chắn Hướng Tần có chuyện gì đó, chỉ là chưa sẵn lòng nói ra với anh.
Anh cũng không muốn moi móc quá mức chuyện riêng tư của Hướng Tần, nên chưa từng ép hỏi.
"Khi nào về thì nhắn cho tôi biết..." Hướng Tần do dự một chút, "Tôi đến đón em."
"Được."
Diệp Căng khẽ hôn lên khóe môi Hướng Tần, thoáng qua trong chớp mắt.
"Đây là nụ hôn chia tay." Anh nói: "Ngoài hôn chào buổi sáng và buổi tối, thì mỗi lần tách nhau ra cũng phải hôn một cái, biết chưa?"
Vành tai Hướng Tần nóng ran, "Biết rồi......"
Nhìn bề ngoài thì Hướng Tần ngày nào cũng đỏ mặt, nhưng thật ra hành động thân mật của hai người họ lại rất ít, những lần hôn sâu đều là Diệp Căng chủ động.
Chỉ có hai việc Hướng Tần chịu chủ động chính là hôn chào buổi sáng và buổi tối, cũng là do được Diệp Căng làm mẫu rồi "giáo dục thực hành" mà học được.
Hôm nay mặt đường hơi trơn, Hướng Tần đưa Diệp Căng đến một nhà hàng phong cách gia đình.
Địa điểm họp lớp ở ngay đây, chi phí cũng không đắt, nghe Liễu Án nói là có người bao.
Diệp Căng gọi cho Liễu Án: "Cậu đến chưa?"
Liễu Án: "Đang đỗ xe..."
"Ừ, tôi đến cửa rồi, đợi cậu."
Diệp Căng cúp máy, nghiêng đầu nói với Hướng Tần: "Em đi đây."
Hướng Tần khẽ đáp "Ừm".
Diệp Căng: "Anh Tần không có gì muốn dặn sao?"
Ngón tay Hướng Tần hơi cuộn lại, "Dặn... dặn gì cơ?"
Diệp Căng hơi cong khóe môi, "Người ta đi chơi, bạn trai đều dặn dò ít uống rượu, về sớm một chút, đừng chơi muộn quá, sao anh Tần chẳng nói gì hết?"
Hướng Tần ngẩn ra, "Phải... uống rượu à..."
Diệp Căng nhướng mày: "Sao nào, anh có cho phép uống không?"
"Được..." Hướng Tần nghẹn một lúc lâu, "...Nhưng uống ít thôi."
"Được... Nghe anh Tần nhé." Diệp Căng cười mắt cong cong, rồi mở cửa bước xuống xe.
Hướng Tần nhìn anh hồi lâu mới kịp phản ứng, mặt đỏ lên, nghiêng người hôn lên má Diệp Căng, nụ hôn chia tay.
Diệp Căng hài lòng: "Tối gặp lại."
. . .
Buổi họp lớp quả thật chơi ra không ít trò mới lạ, nhưng Diệp Căng vốn là người khép kín, không thích xã giao, cộng thêm năm đó quan hệ trong lớp cũng không tệ, nên tụ tập một lần cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
"Đây này!" Liễu Án mặc áo bông to chạy tới chỗ Diệp Căng giữa gió rét, "Lạnh quá trời..."
Trong phòng bao đã có mấy người đến, đang cá cược đoán xem người tiếp theo bước vào là ai.
Diệp Căng và Liễu Án vừa đẩy cửa vào, bên trong lập tức vang lên một trận cười ầm ĩ: "Lão Lưu! Lớp phó đến rồi!"
Lớp trưởng Lam Thi Tín đắc ý cười: "Tôi đoán chuẩn chưa! Diệp Căng làm gì cũng thích đến sớm mấy phút mà!"
Một nam sinh bên cạnh phản bác: "Không tính! Rõ ràng là chân trái của Liễu Án bước vào đầu tiên."
Lam Thi Tín: "Sao không tính! Người mở cửa là lớp phó!"
Diệp Căng bật cười: "Lâu rồi không gặp."
Mọi người ở đó ít nhiều đều nghe nói qua chuyện trong nhà của anh, nên ăn ý mà không nhắc đến, bầu không khí náo nhiệt lúc chung đụng cũng chẳng kém gì ngày trước, cũng không vì Diệp Căng sa sút mà coi thường đi chút nào.
Đợi chừng hai mươi phút, các bạn cùng lớp hẹn tới cũng đã đến đủ, cũng không phải cố ý đến muộn, chỉ là hôm nay mùng tám, rất nhiều người bắt đầu quay lại thành phố đi làm, đường tắc nghẽn nghiêm trọng.
"Vương Hiểu! Cái buổi tụ này là cậu tổ chức, thế mà còn đến muộn? Mau mau, tự giác đi!"
Vương Hiểu trợn mắt: "Được rồi được rồi, ba ly phải không?"
Bữa ăn kéo dài gần hai tiếng, may mà phòng riêng của nhà hàng này một ngày chỉ nhận một bàn cơm trưa, một bàn cơm tối, để bọn họ ồn ào cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Mọi người đều ăn uống rất hứng khởi, Vương Hiểu vòng tay qua vai Diệp Căng, hạ thấp giọng: "Lát nữa mấy đứa mình đi KTV nữa nhé?"
Diệp Căng liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn bảy giờ, cũng chưa muộn lắm. Căn cứ vào tình hình Hướng Tần trước kia ngày nào cũng bận tới 9-10 giờ tối mới xong, thì hôm nay chắc cũng gần như vậy.
"Được thôi, nhưng có thể tôi sẽ về sớm đấy, nhà tôi có thể sẽ giục."
"...Không sao." Vương Hiểu có chút bất ngờ, ngừng lại rồi nói: "Lát nữa thầy chủ nhiệm cũng tới."
Diệp Căng hất tay cậu ta ra, hơi nhướng mày, "Lão Lương?"
Vương Hiểu cười gian xảo, "Đúng thế, ổng giờ còn bận việc, tôi phải năn nỉ mãi mới kéo đến gặp chúng ta, hiện giờ ổng còn đang ăn cơm tối với vợ, chỉ có thể đợi lát nữa gặp ở KTV thôi."
"To gan lắm." Diệp Căng buồn cười hỏi: "Hồi trước người sợ thầy ấy nhất chính là cậu, giờ sao thế?"
Xung quanh tiếng cười đùa không ngớt, Liễu Án đã hòa thành một nhóm với các bạn nữ, Vương Hiểu nhìn mọi người có chút cảm khái: "Sợ thì sợ, nhưng cũng là người mình biết ơn nhất."
Cậu ta uống một ngụm rượu vang: "Nếu không phải hồi đó thầy hết lần này tới lần khác lôi thằng trốn học trèo tường này về, lại còn gọi cậu giúp tôi bổ túc thêm, thì chắc đời tôi thật sự bỏ đi rồi."
Diệp Căng liếc cậu ta một cái, "Bây giờ biết điều rồi hả? Trước kia cũng không biết là ai, ngày nào cũng gào ầm lên hỏi tôi có muốn làm bố cậu à, nếu không phải lão Lương bảo thì tôi còn lười chẳng thèm quản cậu."
"Cho cậu một cơ hội làm bố tôi." Vương Hiểu hạ thấp giọng, "Thế tôi có mẹ chưa?"
Diệp Căng hiếm khi bị nghẹn lời: "..."
Anh thoáng tưởng tượng đến gương mặt của Hướng Tần... Quả thật chẳng ăn nhập gì với chữ "mẹ" cả.
Nhưng...
Diệp Căng cười cười, hỏi: "Cậu biết bằng cách nào? Liễu Án nói với cậu?"
Trong số những người bạn chung của hai người, biết chuyện anh đang yêu hẳn cũng chỉ có Liễu Án.
"Không phải..." Vương Hiểu do dự nói, "Là Hạ Gia Giai nói."
Diệp Căng khựng lại.
Hạ Gia Giai không cùng lớp với bọn họ, nhưng hồi đó quả thật cũng quen biết cả.
Vương Hiểu: "Thật ra lần họp lớp này cũng là do cậu ta xúi tôi tổ chức, cậu ta muốn đi cùng... Ê ê! Đừng lạnh mặt mà, tôi từ chối rồi, còn xóa cậu ta luôn."
Cậu ta ỉu xìu như thể chỉ còn thiếu thề độc với trời xanh.
Diệp Căng hỏi: "Xóa cậu ta làm gì?"
Vương Hiểu cân nhắc rồi nói: "Cậu ta nói chuyện có hơi khó nghe, tôi cảm thấy chẳng nghĩa khí chút nào, nên xóa luôn, hôm nay họp lớp tôi cũng không báo cho cậu ta biết."
Hạ Gia Giai đương nhiên không trực tiếp nói với cậu ta rằng Diệp Căng đang yêu, mà chỉ nói vài câu bóng gió mập mờ, giống như thật mà cũng giống như không.
Vương Hiểu nghiền ngẫm suốt hai ngày, mới tổng kết ra được trọng điểm cốt lõi...
Diệp Căng đang yêu, nhưng trong mắt Hạ Gia Giai thì Diệp Căng là vì tiền mà lên giường với người khác, Hạ Gia Giai không cam tâm, còn muốn chen chân vào, tổ chức buổi họp lớp này cũng là để tiện làm vài chuyện không hay.
Sở dĩ tìm mình, là vì hồi cấp ba, nhìn bề ngoài thì chỉ có cậu - Vương Hiểu - là không hợp với Diệp Căng nhất, nên mới nghĩ cậu sẽ vui vẻ khi thấy chuyện đó thành công.
Khi ấy Vương Hiểu tuổi còn trẻ nóng nảy, ham chơi lại ngỗ nghịch, nhưng cũng không phải kẻ không biết phải trái, sao có thể thật sự nghe theo lời gièm pha của Hạ Gia Giai.
Chẳng qua cậu ta cũng thực sự muốn tụ tập với mọi người, nên mới lập ra cuộc hẹn này, nhưng không nói với Hạ Gia Giai.
Diệp Căng: "Không phải thứ tốt đẹp gì, sau này tránh xa ra một chút."
Vương Hiểu bật cười: "Tôi còn tưởng bạn học Diệp có phẩm hạnh cao thượng, cả đời này sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng người khác chứ."
Diệp Căng điềm nhiên nhấp một ngụm rượu vang, "Đây không phải nói xấu, mà là sự thật."
Ăn xong cơm thì số người đi KTV cũng không nhiều, mọi người đều từ các trường đại học khắp nơi quay về thành phố này ăn Tết cùng gia đình.
Ai cũng không được tự do cho lắm, ở nhà thì bị quản chặt.
Cuối cùng đi tiếp hiệp hai cũng chỉ hơn mười người, cộng thêm cả Diệp Căng và Liễu Án.
KTV ở ngay con phố gần đó, Vương Hiểu đã sớm đặt trước phòng riêng.
Mặc dù Diệp Căng đã đồng ý với Hướng Tần là sẽ uống ít, nhưng vẫn không chống đỡ nổi việc mọi người liên tục chuốc rượu, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải nói, "Chút nữa có người đến đón, uống nhiều quá thì khó ăn nói lắm."
"Ồ ồ! Người yêu à?"
Diệp Căng cười khẽ, xem như đồng ý, trực tiếp công khai chuyện mình đang yêu.
Hồi cấp ba, Diệp Căng rất được yêu thích, trong lớp dĩ nhiên có người thích anh, ngay cả trong căn phòng đầy ánh sáng lấp lánh lúc này cũng có.
Mấy cô gái do dự mãi, ai cũng nhìn ra được.
Trong chuyện tình cảm, Diệp Căng thích sự dứt khoát một nhát chặt đứt, thà rằng nói thẳng mình không còn độc thân, còn hơn là lúc tàn cuộc lại bị giữ lại để tỏ tình, như thế chỉ càng khiến đối phương thêm xấu hổ khi bị từ chối.
Đúng lúc này Vương Hiểu la to một tiếng: "Chủ nhiệm tới rồi! Nói là đang ở cửa kìa!"
Lời vừa dứt, những bạn học vừa còn đang ồn ào lập tức ngồi ngay ngắn, mấy chai bia đổ trên sàn được dựng lại, bài hát mập mờ đầy gợi tình trên màn hình lớn cũng được đổi thành nhạc trong sáng, mấy hộp xúc xắc cũng bị giấu ngay dưới áo khoác.
Trong một tiếng ho nhẹ, mọi người chào đón vị chủ nhiệm lớp với gương mặt nghiêm nghị.
"Sao lại thích mấy chỗ này, ồn ào quá." Lương Trúc Khởi đã gần năm mươi tuổi đưa mắt nhìn quanh một vòng, "Lâu rồi không gặp, các em."
"Ối chà, lâu rồi không gặp nha lão Lương!" Một nam sinh cười hì hì tiến lên, "Bộ vest hôm nay mặc là vì bọn em hả?"
"Ăn nói lung tung." Lương Trúc Khởi vuốt thẳng vạt áo, gương mặt già nua hơi ửng đỏ, "Hôm nay đi thăm bà con, nên phải mặc chỉnh tề."
"Xạo quá đi..."
Lương Trúc Khởi đại khái là lần đầu đến loại chỗ này, hơi không quen, nhưng vẫn cùng mọi người uống hai ly bia, chủ yếu là chẳng ai dám ép ông uống thêm.
Vương Hiểu gan hùm cổ vũ ông Lương nói vài câu, bị trừng mắt hai cái liền vội vàng ném micro cho chủ nhiệm rồi chạy biến.
Lương Trúc Khởi có chút bất lực, cuối cùng vẫn cầm micro nói mấy câu đơn giản, ông không tâng bốc ai, cũng không hạ thấp ai, chỉ nói cuộc sống cấp ba đã qua, đại học cần phải tiếp tục nỗ lực.
"Bất kể các em đang học đại học tốt hay không tốt, đều có con đường đi đến thành công, đừng tự ti. Những gì các em đang có bây giờ, chính là kết quả tốt nhất sau những nỗ lực của chính mình, nắm bắt tốt hiện tại là được."
Mọi người ồ lên một trận, đều có chút cảm khái.
Những người từng có thành tích tốt nhất khi nhập học, giờ chưa chắc đã học đại học danh tiếng, còn những kẻ từng là 'lưu manh' trong trường, sau một phen nỗ lực cũng thi vào được ngành không tệ.
Con đường đi thế nào, vẫn phải xem bản thân bỏ ra bao nhiêu.
Lương Trúc Khởi là người sợ vợ, ngồi chưa được bao lâu đã muốn đi, mọi người cũng không tiện giữ lại.
Diệp Căng nhìn ra được ông Lương có chuyện muốn nói với mình, chủ động đứng dậy: "Để em tiễn thầy."
Tiễn đến cửa, rời xa tiếng nhạc ồn ào, Lương Trúc Khởi mới thở dài: "Dạo này thế nào rồi?"
Diệp Căng cười nhẹ: "Cũng ổn ạ."
"Chuyện trong nhà em, thầy cũng nghe được chút ít...." Lương Trúc Khởi trầm mặc rất lâu, "Đời người còn dài, đừng buông thả, cha mẹ ở bên kia chắc chắn cũng hy vọng em sống tốt."
Diệp Căng gật đầu: "Em hiểu."
Lương Trúc Khởi vỗ vai anh: "Thầy biết mấy chuyện này nói gì cũng thấy sáo rỗng... Nhưng sau này nếu cần, nếu gặp bất kỳ khó khăn nào thì cứ tìm thầy, giống như hồi còn ở trường."
Trong lòng Diệp Căng thấy ấm áp: "Cảm ơn thầy."
Tiễn Lương Trúc Khởi rời đi, Diệp Căng không quay lại phòng ngay, mà ghé qua nhà vệ sinh.
Qua những hành lang nối tiếp, tiếng nhạc của KTV yếu dần, giống như bị ngăn bởi một lớp màng, chỉ còn tiếng nước chảy trong bồn rửa vang lên rõ rệt.
Hôm nay Diệp Căng uống không nhiều, nhưng lúc ăn cơm có uống rượu vang, vừa rồi ở KTV lại uống bia, trộn lẫn nên hơi choáng váng.
Mở điện thoại ra, là tin Hướng Tần gửi ba phút trước: "Căng Căng, tôi đến rồi."
Diệp Căng chống tay lên bồn rửa, vô thức khẽ cười một tiếng.
Anh rửa tay xong, chuẩn bị quay lại phòng chào mọi người một tiếng rồi về. Vừa đẩy cửa phòng riêng ra, đã nghe thấy mọi người đang bàn tán chuyện xưa của bạn học.
Lớp trưởng nói: "Trương Lệ lớp bảy thực sự đi làm diễn viên rồi, bộ phim sắp chiếu "Đã Biết" là do cô ấy đóng nữ phụ, trong trailer còn xuất hiện một giây."
Liễu Án: "Đỉnh ghê... cô ấy qua được cửa phụ huynh á? Thành tích tốt thế, bố mẹ chẳng phải một lòng bắt học tài chính sao?"
"Nghe nói suýt thì đoạn tuyệt quan hệ." Vương Hiểu thở dài, "Còn lớp trưởng lớp cô ấy cũng thảm lắm, Trương Lệ từng thích cậu ta."
Diệp Căng thuận miệng hỏi: "Ai thế?"
"Quên tên rồi, nhưng các cậu chắc chắn có ấn tượng... " Vương Hiểu uống một hớp lớn, "Chính là cái người bị lộ ra tin đồng tính rồi cuối cùng phải thôi học đó."
"À... Tôi nhớ ra rồi." Lớp trưởng ngập ngừng, "Thành tích siêu giỏi, lần nào cũng hơn tôi một bậc, nhưng thật sự rất thảm, lúc ấy là năm ba, bị bố mẹ kéo tai lôi đến trường, bắt cậu ta chỉ rõ người mình thích là ai. Mẹ cậu ta như lên cơn điên vậy, nhất quyết cho rằng là đối phương quyến rũ con mình, mới hại con bà ta trở thành 'b**n th**'."
"Tôi mới chợt nhớ ra... Cậu ta sống chết cũng không chịu nói đối phương là ai, bị bố mẹ đánh ngay trước mặt toàn trường đến mức chảy máu, thật sự thảm quá mẹ nó luôn, lúc đó còn gọi cả 120 nữa, tôi nhớ rất rõ."
Diệp Căng hơi sững người.
Chuyện này đúng là anh có chút ấn tượng, chỉ là lúc đó không có mặt ở trường, mà tham dự trại đông rồi.
Khi trại đông kết thúc trở lại trường, anh mới nghe bạn học nhắc qua một câu, vì là người không quen nên cũng không để tâm nhiều.
Mấy bạn học khác cũng nhớ lại, nam sinh vừa nãy còn cười đùa với Lam Thi Tín, nói: "Đúng đúng! Lần đó lão Lương suýt chút nữa bị đình chỉ công tác, đó là lần đầu tiên ổng nổi giận với phụ huynh, còn suýt ra tay nữa."
Lam Thi Tín thở dài một tiếng: "Chính từ lúc đó tôi mới có cảm tình với lão Lương, trước đây chỉ sợ thôi, vốn tưởng ổng kiểu người bảo thủ cổ hủ, gặp phải học sinh đồng tính nhất định sẽ là người đầu tiên phê phán, không ngờ lão Lương lại là người duy nhất đứng ra bảo vệ."
Diệp Căng siết chặt bàn tay, bình thản hỏi: "Vậy bây giờ cậu ấy thế nào rồi?"
"Trương Lệ lớp Bảy à?" Vương Hiểu lắc đầu: "Không biết, sau khi nghỉ học thì chẳng có tin tức gì nữa, cũng không rõ có chuyển sang trường cấp ba khác không."
"Chắc là có chứ? Nếu không thì thành tích tốt như vậy thì đáng tiếc quá." Lam Thi Tín nghĩ ngợi, "Hoàn cảnh gia đình cậu ta cũng không tốt lắm, tôi nhớ là được tuyển vào trường bằng diện miễn học phí."
Diệp Căng khẽ thở ra một hơi, anh khoác áo ngoài lên, nói với mọi người: "Tôi phải đi trước rồi, mấy cậu cũng uống ít thôi, về nhà thì nhớ báo bình an trong nhóm."
"Sớm vậy sao?"
Vương Hiểu vừa nói vừa định đứng dậy, lại bị Diệp Căng ngăn lại: "Đừng tiễn nữa."
Diệp Căng từ chối tất cả mọi người bao gồm cả Liễu Án muốn tiễn, một mình bước vào hành lang, đóng cửa phòng lại, ngăn cách tiếng cười nói trong phòng.
Anh trước tiên nhắn lại cho Hướng Tần.
[Được, em ra ngay đây.]
Sau đó do dự một lúc lâu, gửi cho Lam Thi Tín một tin nhắn.
[Lớp trưởng, cậu còn nhớ tên của lớp trưởng lớp Bảy đó là gì không]
[Không nhớ rõ lắm, hình như là Tần Hương? Hay Tần gì đó... Dù sao cũng có chữ Tần.]
[Được rồi, cảm ơn.]
Diệp Căng nhìn hai chữ "Tần Hương" thì nhíu mày, ngón tay khẽ vuốt trên màn hình hồi lâu rồi mới bước ra ngoài.
Trong khi đó, Hướng Tần đang đợi ở bãi đỗ xe, trong lòng thấp thỏm bất an. Hiếm hoi lắm mới nảy ra chút cảm giác muốn hút thuốc, ánh mắt thoáng nhìn thấy cửa hàng tiện lợi không xa, bèn xuống xe đi về phía đó.
"Hoan nghênh quý khách."
Hướng Tần vừa đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người đó đang đứng trước quầy thanh toán nói: "Đúng rồi, thêm một xiên viên cá, một xiên rong biển nữa."
Nghe thấy tiếng phát thanh tự động "Hoan nghênh quý khách", ông Lương lúc đó đang mua lẩu Oden cho vợ, theo thói quen ngẩng lên nhìn người vừa vào, lập tức ngây người.
"Tần Hương?"
Cách nhiều năm rồi, ông vẫn có thể gọi ra tên của học sinh này mà không cần nghĩ ngợi.