"Xin lỗi em!" Hướng Tần hơi hoảng, vội mở mắt đỡ lấy Diệp Căng: "Có ngã đau chỗ nào không?"
"Không đau." Diệp Căng nhịn cười nhắc nhở: "Nhưng tay của anh Tần hơi nóng."
"..." Hướng Tần cúi đầu nhìn, một tay hắn đang đỡ khuỷu tay Diệp Căng, tay kia lại nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương.
Hắn ngẩn ra một thoáng, kế đó liền đỏ bừng như ấm nước sôi, hận không thể bốc hơi khỏi nhân gian.
"Xin lỗi..."
Hắn buông tay cái soạt.
Diệp Căng nhướng mày, "Xin lỗi cái gì?"
Hướng Tần hoàn toàn không dám nhìn bậy, vành tai đỏ bừng, mím chặt môi.
Diệp Căng dẫm lên chiếc quần đang trễ xuống mắt cá, rồi nắm lấy tay Hướng Tần, đặt lại lên eo mình: "Anh Tần không thích sao?"
Hướng Tần ngẩn ngơ kêu một tiếng "Ừm".
Lúc này Diệp Căng không giống bình thường, mỗi lần uống say đều như con mèo biết trêu người, trên mặt lộ chút đỏ ửng, từng cử động đều pha lẫn sự mê hoặc nào đó.
Diệp Căng lại ghé sát hơn, hơi thở giao hòa, "Hay là eo em chưa đủ nhỏ? Tay sờ không đã?"
Hướng Tần: "Được... rồi..."
Cả bàn tay hắn cứng đờ như không phải của mình, làn da nóng hổi chạm vào lòng bàn tay như muốn cắn người, nóng đến mức hắn chỉ muốn rụt lại ngay... Nhưng lại có chút không nỡ.
"Ừ... Vậy anh Tần có thể nắm thêm một lúc." Diệp Căng giữ lấy cổ tay Hướng Tần, "Dù sao chúng ta là quan hệ yêu đương, anh Tần muốn thế nào cũng được, nắm tay, hôn, ôm eo... Thậm chí chuyện khác, đều có thể."
Hướng Tần run tay, hoảng hốt rút ra, xoay người cúi xuống thử nước: "Căng Căng... Không ngâm thì nước sẽ nguội mất."
Đầu Diệp Căng có hơi choáng, bia rượu pha lẫn vẫn quá nặng, may là chưa quá say.
Anh nhìn bóng lưng Hướng Tần đang ra sức che giấu, còn cố ý kéo áo khoác che đi phản ứng của mình, nhịn không được muốn cười.
Nhưng nghĩ đến chuyện nghe được trong KTV hôm nay, lại cười không nổi.
Anh không muốn nghi ngờ Hướng Tần, nhưng thực ra diễn xuất của Hướng Tần cũng chẳng giỏi gì.
Tần Hương......
Trùng hợp hay không, đảo ngược lại chính là phiên âm tên Hướng Tần.
Diệp Căng không tin trên đời có nhiều trùng hợp thế, nhưng nếu Hướng Tần thật sự chính là Tần Hương, vậy điều đó có ý nghĩa gì?
Nghĩa là tất cả những gì Hướng Tần từng cho anh thấy đều là giả.
Thân phận, tuổi tác, thậm chí cả tên......
Dối trá vốn đã khiến người ta chán ghét, mà Diệp Căng lại vô cùng căm ghét.
Thế nhưng, khi mang tâm trạng rối rắm rời khỏi KTV, quay đầu lại nhìn thấy Hướng Tần đội gió tuyết chạy về phía mình, anh lại chẳng thể mở miệng hỏi bất kỳ điều gì.
Để rồi đến tận lúc này, khi thấy Hướng Tần bị mình trêu đến mức như vậy mà vẫn không dám tiến thêm bước nào, trong lòng Diệp Căng chỉ còn lại sự xót xa.
Anh thật sự hy vọng Hướng Tần không phải là Tần Hương.
Không vì gì khác, chỉ vì những trải nghiệm kia quá mức tuyệt vọng.
Anh thật sự khó mà tưởng tượng được, Hướng Tần lại chính là nhân vật chính của vụ việc đồng tính ầm ĩ năm đó.
Khi đó ngoài Lương Trúc Khởi ra thì không có ai đứng ra giúp, cha mẹ thì ép buộc, bạn bè bàn tán xì xào, sau lưng còn mắng hắn ghê tởm b**n th**, tất cả mọi người đều xa lánh, thầy cô từng tự hào về hắn cũng chẳng lên tiếng......
Cuối cùng, thậm chí còn phải thôi học.
Phải tuyệt vọng đến mức nào chứ.
Thậm chí, bản thân Diệp Căng cũng chính là một trong những người khiến Hướng Tần rơi vào tuyệt cảnh đó, chỉ là anh không hề hay biết.
Khi anh ở trại đông, cùng các học sinh khác thi đấu, bàn luận học tập, thì cuộc đời Hướng Tần lại đang từng bước sụp đổ.
Dẫu như vậy, nhiều năm sau, Hướng Tần vẫn bước đến trước mặt anh, trao cho anh tình cảm chân thành nhất.
Diệp Căng vốn không phải kiểu người luôn nghĩ đến hướng tốt đẹp.
Rời khỏi KTV, anh thậm chí từng có suy nghĩ xấu xa: Nếu Hướng Tần thật sự là Tần Hương, thì việc tiếp cận anh có phải để trả thù không... Dù sao, năm đó nếu không vì thích anh, cũng sẽ không rơi vào cảnh bi thương ấy.
Diệp Căng cụp mắt xuống, nghe thấy phía trước Hướng Tần quay người lại, có chút lo lắng hỏi: "Không thoải mái sao?"
"... Không sao."
Diệp Căng hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào Hướng Tần thật lâu, rồi bước tới, giơ tay ôm lấy anh.
Hướng Tần luống cuống nâng tay lên, khẽ khàng ôm hờ sau lưng Diệp Căng, giọng nhỏ hẳn đi: "Sao vậy?"
Diệp Căng đột ngột nói: "Xin lỗi."
Anh xin lỗi vì những hoài nghi tiêu cực của mình.
Thực ra, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Hướng Tần, những hoài nghi ấy đã tan biến thành mây khói.
'Cây xấu hổ' họ Hướng nhà anh, ngoài việc che giấu lừa dối anh ra, những mặt khác thật sự thuần khiết đến mức khó tin, quá đơn thuần và trong sáng.
Hướng Tần cảm nhận được Diệp Căng mang theo một loại cảm xúc khác thường, hắn đành ôm lấy anh, cơ thể ấm nóng trong ngực có thể khiến hắn nóng đến muốn chín cả người.
Hắn còn lén lút lùi chân về sau, chỉ dám để phần thân trên kề sát với Diệp Căng.
"Trốn cái gì chứ?" Diệp Căng bị hắn chọc cười, "Có phản ứng là chuyện bình thường mà."
Hướng Tần lập tức căng cứng.
Diệp Căng: "Nếu anh Tần không có phản ứng mới là chuyện nghiêm trọng."
Hoặc là Hướng Tần có vấn đề, hoặc là Hướng Tần vốn dĩ chẳng hề thích anh.
Tai Hướng Tần run lên, thật sự giống hệt một chú chó lớn: "Căng Căng..."
Diệp Căng buông hắn ra, thản nhiên nhấc chân bước vào bồn tắm: "Sao vậy, anh Tần vẫn chưa trưởng thành à? Không nghe nổi mấy đề tài của người lớn sao?"
Hướng Tần: "Không phải vậy..."
Hắn nghe thấy tiếng nước, theo bản năng muốn đi ra ngoài.
Diệp Căng ngồi vào trong nước, nhanh tay kéo lấy ngón út của hắn,
"Anh Tần mà đi rồi, lát nữa tôi ngất thì làm sao đây?"
Hướng Tần: "..."
Nhưng nếu không đi, thì chính hắn là người sắp ngất mất.
Rốt cuộc vẫn lo lắng, dù rõ ràng biết Diệp Căng cố tình, Hướng Tần vẫn chẳng yên tâm để anh một mình ngâm mình trong bồn.
Hắn đành bất đắc dĩ ở lại, đôi mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa sổ.
Diệp Căng cười, liếc về phía nào đó: "Anh Tần muốn giúp không?"
Hướng Tần lập tức túm vạt áo khoác lên che: "Không... Không cần đâu..."
Diệp Căng: "Ồ... Được thôi."
Nghe giọng, còn lẫn chút tiếc nuối.
Uống rượu rồi ngâm nước nóng, không được bao lâu Diệp Căng đã đứng dậy, lần này thì thật sự choáng váng.
Anh lảo đảo suýt ngã, may mà Hướng Tần phản ứng cực nhanh đỡ lấy, bàn tay vừa chạm đến eo đã như bị điện giật lập tức buông ra, sau đó lại lén nắm lại.
Diệp Căng vừa dính vào Hướng Tần đã chẳng muốn nhúc nhích nữa: "Buồn ngủ..."
Hướng Tần hơi cứng người, ôm lấy một Diệp Căng tr*n tr**, lúng túng: "Phải lau khô nước trước đã..."
Diệp Căng nheo mắt, tựa cằm lên vai hắn: "Anh Tần lau giúp em đi."
Giọng ngắn gọn nhẹ nhàng, như đang làm nũng vậy.
Hướng Tần xấu hổ đến mức muốn bốc khói, nhưng lại sợ Diệp Căng cứ để nước dính người sẽ cảm lạnh, đành chiều theo, lấy khăn tắm quấn quanh anh.
Hắn không dám nhìn, mắt chỉ hướng vào khoảng không, bàn tay cách qua khăn tắm vỗ vỗ, cố gắng thấm hết nước.
Cằm bị cấn hơi đau, Diệp Căng nghiêng đầu, dán sát vào cổ hắn: "Làm vậy thì chân không lau được, bên trong cánh tay với eo ngoài cũng không lau được đâu."
"Ờ..."
Cổ Hướng Tần nơi bị hơi thở phả lên lập tức đỏ bừng.
Hắn lẳng lặng nới khăn, rồi lại quấn từ dưới nách Diệp Căng, sau khi chắc chắn đã lau khô phần trên mới xấu hổ đứng ngẩn ra, không biết nên làm tiếp thế nào.
"Đâu phải anh Tần chưa từng chạm qua." Hơi thở Diệp Căng nóng hổi, "Lần trước tay còn mạnh quá chứ, bóp đến đỏ cả lên... Lần này cũng được thôi."
Hướng Tần lập tức ngẩng đầu, ngó chằm chằm trần nhà đầy hơi nước.
Hơi nóng toàn thân dồn cả về một chỗ, hắn chẳng dám nhúc nhích.
"Căng Căng, em đừng như vậy..."
"Đừng thế nào?"
Diệp Căng áp sát cổ hắn mà cười, 'cây xấu hổ' họ Hướng nhà mình thật sự ngây thơ đến đáng yêu.
Một người ngoan ngoãn dễ thương thế này, sao lại có quá khứ đau lòng đến thế?
Hay nói cách khác, dù trải qua những chuyện tệ hại như vậy, mà hôm nay Hướng Tần vẫn có thể giữ được sự thuần khiết đến mức này, thật sự là vô cùng hiếm có.
Anh bèn nghĩ, thôi vậy.
Lần đầu tiên, Diệp Căng chấp nhận bị người khác lừa dối lớn đến thế, thậm chí còn muốn giả vờ như không biết, cùng hắn che giấu.
Có lẽ cũng không hẳn giống như anh đoán, có lẽ Tần Hương và Hướng Tần căn bản là hai người khác nhau.
Cho dù sự thật đúng là vậy, anh cũng đâu cần phải vạch trần vết sẹo mà Hướng Tần cố giấu kín.
Biết đâu, lại khiến chú cún vừa tự ti vừa nhạy cảm này sợ mà chạy mất.
Đợi khi nào hắn tự nguyện nói đi.
Diệp Căng nhắm mắt, ôm lấy eo Hướng Tần: "Anh Tần không thấy khó chịu sao? Lần trước em nợ anh một lần... bây giờ có thể lấy lại rồi đó."
Hướng Tần run lên: "Như vậy không tốt..."
Diệp Căng dụ dỗ: "Sao lại không tốt? Chỉ là động tay thôi mà... Anh Tần thật sự không muốn thử sao..."
Hướng Tần vẫn giãy giụa: "Không được đâu..."
Diệp Căng giả vờ buồn bã, "Hóa ra Hướng tiên sinh vẫn chưa thích em nhiều nhỉ?"
Hướng Tần đã lâu không nghe Diệp Căng gọi mình như vậy, có chút cảm giác khó tả.
Hắn ngơ ngác đáp: "Không phải vậy..."
Ngón tay thon dài của Diệp Căng móc vào thắt lưng của hắn: "Tôi biết mà, Hướng tiên sinh vẫn thích mối tình đầu hơn đúng không? Vậy thì để mối tình đầu đến đi, lần này tôi sẽ không ghen đâu..."