Nơi họ định đến không phải là điểm du lịch biển nổi tiếng, khách du lịch không nhiều, mang nhiều hơi thở đời sống thường nhật hơn.
Chỗ ở chọn là một khách sạn gần biển, thuê căn phòng hướng biển có view đẹp nhất, có phòng khách nhỏ, ban công, còn có bồn tắm đôi siêu lớn.
Nếu mà không dùng thử một lần, thì quá lãng phí tài nguyên.
Hướng Tần đang mở hành lý, Diệp Căng đẩy cửa ban công, ngay lập tức gió biển mằn mặn ập vào mặt, ngay cả không khí cũng ẩm ướt.
Lúc này mặt trời đã lặn, chỉ còn chút ánh hoàng hôn mờ nhạt ở đường chân trời nơi bờ biển xa xa, bầu trời dần tối sẫm, mặt biển xanh thẳm.
Đáng tiếc là cơ hội xem chứng minh nhân dân mà Diệp Căng mong chờ vẫn chưa có, việc xác minh khi vào homestay đều do Hướng Tần làm.
Mỗi lần anh định ra tay thì vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hướng Tần, lập tức không nỡ nữa.
"Buổi tối ra ngoài ăn nhé?"
"Được." Hướng Tần nghiêm túc lục tìm quần áo cho Diệp Căng.
Nhiệt độ ở đây nóng hơn ở nhà rất nhiều, thời tiết tháng tư không những không lạnh, thậm chí còn có thể mặc áo thun, quần ngắn ngâm mình dưới biển, cũng không nóng bức như mùa hè, vô cùng thích hợp để du lịch.
Chỉ là ngày đêm có chút chênh lệch nhiệt độ, gió biển buổi tối mang theo cái lạnh ẩm ướt.
Diệp Căng hỏi: "Anh Tần biết bơi chứ?"
Hướng Tần do dự lắc đầu.
Từ nhỏ hắn đã có chút hướng nội, là đứa trẻ ngoan trong mắt cha mẹ và hàng xóm. Vào cái tuổi mà bọn trẻ khác chơi đùa dưới sông và tự học bơi, thì mỗi ngày hắn đều ở nhà đọc sách, học bài.
Đăng ký lớp học bơi thì càng không thực tế. Trong mắt cha mẹ hắn, những việc ngoài chuyện học đều là thứ phù phiếm, huống hồ cũng không có điều kiện.
Diệp Căng thật sự bất ngờ, khóe môi nhếch lên: "Thế mà anh cũng theo em ra biển sao?"
Hướng Tần mím môi: "Tôi có thể học mà."
Diệp Căng cũng không thấy cụt hứng, ngược lại còn hứng thú hơn: "Em bơi rất giỏi, anh Tần có muốn em dạy không?"
Hướng Tần đưa cho Diệp Căng một chiếc áo khoác mỏng, có chút vui vẻ: "Có được không?"
"Được thì được... " Diệp Căng mặc áo khoác, "Nhưng dạy bơi thì có thể em sẽ phải rất thân mật với anh đấy, có lúc cần ôm eo, chạm vào chân... Trong biển còn có rất nhiều người, ai cũng nhìn..."
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.
Hướng Tần mặt đỏ bừng, do dự hỏi: "Nhưng, em gái Dương Chi lúc học bơi thì nói huấn luyện viên căn bản không hề có tiếp xúc cơ thể mà?"
Năm ngoái Dương Nguyệt học bơi, Dương Chi thật sự đã cố hết sức để cho Dương Nguyệt những điều tốt nhất.
Cho em gái đi học bơi, lại sợ tính tình mềm yếu bị lợi dụng, nên lần nào về nhà cũng phải hỏi han có chuyện gì không.
"Người khác thì không có tiếp xúc cơ thể, nhưng anh thì khác." Diệp Căng cong khóe mắt cười, "Đây là dịch vụ vip em đặc biệt thiết kế riêng cho anh Tần."
"..." Hướng Tần mất tự nhiên đánh trống lảng: "Chúng ta đi ăn thôi?"
Diệp Căng thấy hắn lóng nga lóng ngóng muốn chạy trốn thì cười không ngớt, lại kéo người trở về: "Quên điện thoại rồi!"
Khách sạn này giá một đêm không hề rẻ, cho dù là mùa vắng khách thì một đêm cũng mất mấy trăm, mà nơi này cũng chẳng phải điểm du lịch nổi tiếng, chỉ là một vùng nhỏ.
Nhưng được cái vị trí tốt, cơ sở vật chất cũng ổn.
Trong khách sạn có bếp chung, nếu khách thấy đồ ăn bên ngoài quá đắt, cũng có thể tự ra chợ gần đó mua thức ăn về nấu.
Hoặc nhờ người ở khách sạn nấu cơm, rồi ngồi ăn chung với các khách khác quanh bàn tròn lớn, náo nhiệt vô cùng.
Nhà ăn tầng một đã ngồi kín một vòng người, đa phần là giới trẻ, tuy không quen biết nhưng trò chuyện một lúc cũng thành thân, vừa tụm lại chơi boardgame vừa đợi cơm tối.
Diệp Căng không định nhập cuộc náo nhiệt đó, dù sao đây cũng là buổi hẹn hò, anh thích ở riêng hai người hơn.
Quán ăn gần đó rất nhiều, phần lớn là quán hải sản ngoài trời.
Diệp Căng nắm tay Hướng Tần: "Chúng ta ăn đồ nướng bãi biển nhé?"
Hướng Tần thật sự không chịu nổi giọng điệu dỗ dành của Diệp Căng, vành tai đỏ bừng gật đầu, muốn nói thật ra không cần hỏi hắn.
Ăn gì hắn cũng sẽ đồng ý, chỉ cần được ở cùng với Diệp Căng.
Quán nướng mở ngay bên bờ biển, lúc Diệp Căng và Hướng Tần đến thì gần như đã kín bàn, chỉ còn mấy bàn ở góc.
Vừa hay Hướng Tần vốn ngại ngùng, bàn ở góc rất hợp cho Diệp Căng muốn 'động tay động chân'.
"Chúng ta ngồi đây."
Quán nướng bài trí rất đơn giản, ngoài trời, giữa mỗi hai bàn có một đống lửa, dù trời tối cũng không hề u ám, mà sáng rực rỡ.
Ban ngày có dù che nắng, buổi tối để tầm nhìn thoáng đãng hơn, chủ quán đều thu dù lại.
Đồ nướng cũng hoàn toàn tự phục vụ, chủ quán chỉ bán nguyên liệu và đồ uống.
Diệp Căng để Hướng Tần ngồi giữ chỗ, còn mình thì đi gọi món.
Xét đến việc Hướng Tần bị dị ứng hải sản, anh gần như không gọi hải sản, toàn chọn mấy món quen thuộc thường ngày, như thịt bò, thịt dê, nấm hương, bắp ngô...
Trong lúc ông chủ tính tiền, anh quay đầu nhìn lại, chú chó to Hướng An An đang lặng lẽ đứng giữ chỗ, mắt nhìn chằm chằm về phía anh không chớp.
(*安 (an): yên; yên ổn)
Diệp Căng nghĩ một chút, "Thêm sáu lon bia nữa."
Ông chủ: "Sáu lon đủ không? Hay thêm chút nữa?"
"Không, tửu lượng kém lắm."
Diệp Căng cười tươi không nhìn ra gì khác thường, nhưng trong lòng thì nghĩ, Hướng Tần chỉ cần hơi ngà ngà là dễ dụ, nhưng say mèm thì không được.
Với tửu lượng của Hướng Tần, sáu lon là đủ.
Diệp Căng bưng hai đĩa đồ ăn trở lại bàn, chẳng bao lâu ông chủ cũng mang than tới, vừa đặt vừa dặn: "Khi nướng nhớ trở mặt kịp thời, lửa to, đừng để cháy, đừng chạm vào vỉ sắt, nóng lắm, hải sản nhất định phải nướng chín rồi mới ăn, dạ dày bò phải nướng lâu một chút, không thì nhai không nổi."
"Vâng, cảm ơn ông chủ."
Hướng Tần chớp mắt: "Em không gọi hải sản à?"
"Ăn gì cũng giống nhau." Diệp Căng cong môi dỗ dành, "Chỉ cần ở cạnh anh Tần, cái gì cũng ngon cả."
Hướng Tần lập tức đỏ từ đầu đến chân, một lúc sau mới ấp úng nói: "Đến biển thì phải ăn hải sản chứ, để tôi đi gọi."
Diệp Căng cũng không ngăn cản: "Gọi ít thôi."
Chuyện ăn uống vốn không cần thiết phải miễn cưỡng chiều theo đối phương, cứ gọi món cả hai thích, anh ăn của anh, tôi ăn của tôi, rồi ngẩng đầu mỉm cười với nhau, thế cũng rất vui.
Nhưng chưa đầy ba phút sau, Hướng Tần đã đỏ bừng mặt quay về, theo sau còn có ông chủ.
"Có chuyện gì vậy?"
Ông chủ ho khan một tiếng: "À... Thanh toán."
Thì ra lúc Hướng Tần trả tiền, mới phát hiện số dư không đủ.
Diệp Căng nhịn cười, vừa quét mã vừa giải thích với ông chủ: "Thẻ của anh ấy ở chỗ tôi."
Ông chủ cũng từng gặp nhiều: "Tôi hiểu mà! Giới trẻ bây giờ đều đưa thẻ lương cho người yêu giữ, có gì đâu xấu hổ, cậu này đáng tin đấy! Nhìn phát là biết người thật thà."
Diệp Căng: "Đúng ạ, rất biết chăm người khác."
Hướng Tần ngồi trở lại ghế, mặt đỏ không chịu nổi, cố gắng làm lơ cuộc trò chuyện bên cạnh, đặt phần hải sản vừa mang về lên vỉ nướng.
Thanh toán xong, Diệp Căng ngồi xuống cạnh Hướng Tần: "Anh Tần không chừa lại cho mình đồng nào à?"
Hướng Tần lúng túng: "Có để lại mà... Nhưng đã mua vé xe và khách sạn rồi."
Diệp Căng im lặng: "......"
Tiền khách sạn với vé khứ hồi cộng lại chưa tới hai ngàn tệ, vậy mà Hướng Tần chỉ để lại cho mình từng đó thôi sao?
Từ sau khi Hướng Tần giao thẻ lương, Diệp Căng biết mỗi tháng đều có tiền chuyển vào, cũng biết mật mã, nhưng chưa bao giờ xem trong đó có bao nhiêu.
"Cứ tin tôi như vậy à? Nhỡ tôi cầm tiền chạy mất thì sao?"
Hướng Tần không cần suy nghĩ liền nói: "Em sẽ không đâu..."
Diệp Căng chống cằm nhìn hắn nướng thịt: "Vậy nhỡ em tiêu hết tiền thì sao?"
Hướng Tần đặt sò điệp lên vỉ sắt: "Không sao, tiền là để tiêu, hết thì lại kiếm."
Diệp Căng biết Hướng Tần không phải nói mạnh miệng, hắn thật sự nghiêm túc.
Cũng chính vì vậy, mới ngày càng đáng yêu.
Bây giờ, yêu kiểu 'mì ăn liền' khá phổ biến, những tình cảm lâu dài và chân thành ngày càng ít, mà tình cảm của Hướng Tần lại hết sức nghiêm túc và thuần khiết, vì thế càng thêm chói mắt.
Diệp Căng nghĩ... Dưới thế tấn công vừa ngây ngô vừa vô tình của Hướng Tần thế này, căn bản không ai có thể chống đỡ được.
Ai mà không thích sự chân thành vừa thuần khiết này, ai lại không thích một người trong mắt chỉ có mình chứ?
Ít nhất thì anh không thể từ chối.
Thậm chí, dù trước nay vẫn cho rằng lời thề 'cả đời' là vô cùng nhàm chán và hư ảo, Diệp Căng lại cảm thấy có lẽ bản thân sẽ thật sự đặt cả đời vào đây.
Khi tuổi trẻ gặp được người quá đỗi kinh diễm, về sau rất khó rung động với người khác nữa, gặp được Hướng Tần cũng vậy.
Có lẽ hắn không có tài hoa quá đáng kinh ngạc, nhưng tựa như vầng trăng sáng, khiến anh chẳng thể thấy ai thuần khiết, lay động lòng người hơn Hướng Tần.
Bữa BBQ kéo dài một tiếng, hai người ăn hầu như không trùng món nào. Diệp Căng ăn hải sản, Hướng Tần ăn thịt bò cừu.
Nhưng chính cái kiểu rạch ròi thế này lại thành ra như đang khoe tình cảm vậy.
Diệp Căng sẽ đút Hướng Tần ăn xiên thịt bò, còn dùng tay đỡ nhẹ miếng cà tím thịt băm đưa đến bên môi hắn...
Về phần Hướng Tần, hắn cứ mãi ngồi bóc hải sản.
Kỳ lạ, rõ ràng hắn không ăn, vậy mà lại biết cách xử lý từng loại hải sản.
Hắn biết chỗ nào của ốc biển không ăn được, biết cách bóc tôm tít sao cho nguyên con, biết bạch tuộc không thể nướng quá lâu.
Sợ hàu nướng để nguội sẽ tanh, Hướng Tần sẽ gắp cả miến tỏi bỏ vào bát Diệp Căng, "Ăn cái này trước đi, kẻo nguội."
"Ừm." Diệp Căng lại mở hai lon bia, bị thanh niên bàn đối diện lén nhìn thì bắt gặp ngay, tâm trạng tốt bèn giơ lon bia lên cụng khẽ một cái, rồi dưới gầm bàn không ai thấy, móc chân vào ống quần Hướng Tần.
Ở đây nhiệt độ cao, tuy hai người mặc quần dài nhưng chất vải rất mỏng.
Diệp Căng từng chút từng chút thò chân vào ống quần Hướng Tần, giẫm lên bắp chân rắn chắc của hắn.
Khi ông chủ đến thêm than, anh cũng không rút lại, bề ngoài vẫn điềm nhiên, "Cảm ơn ông chủ."
Hướng Tần như khúc gỗ, không dám động đậy, vành tai đỏ còn hơn cả lửa trại, sợ người khác phát hiện động tác nhỏ của hai người.
Làn gió biển mằn mặn mang theo chút thân mật chẳng ai biết, thổi cho biển cả nghe.
Ăn xong, Diệp Căng nắm tay Hướng Tần hỏi: "Say chưa?"
Hướng Tần chậm chạp hơn thường ngày một chút, nhưng vẫn tỉnh táo, đáp: "Chưa..."
Diệp Căng lúc này lại không vội làm gì hắn, "Đi dạo chút nhé?"
Sáu lon bia cộng thêm đồ nướng cay nóng, bụng có chút đầy, phải tiêu bớt mới được.
Hướng Tần gật mạnh đầu.
Ban đêm có nhiều cặp đôi đi dạo ven biển, biển sâu thẳm theo nhịp thủy triều, ánh trăng dịu mát, vốn đã mang theo cảm giác lãng mạn tự nhiên.
Hai người mười ngón đan xen: "Anh Tần có dự định gì cho tương lai không?"
Hướng Tần chưa hiểu ý: "Cái gì..."
Diệp Căng thăm dò hỏi: "Ví dụ có việc gì rất muốn làm nhưng chưa làm, ví dụ như ước mơ trước đây chẳng hạn."
Từ "trước đây" khơi gợi nhiều hồi ức trong Hướng Tần.
Cấp ba lẽ ra phải là quãng thời gian hắn không muốn nhớ lại nhất, nhưng trong những tháng ngày đó có Diệp Căng, nên ký ức nhạt nhòa bỗng sống động lại, dường như cũng không còn quá đau khổ.
Thành tích hắn không tệ, thi vào đại học thế nào, làm nghề gì chưa bao giờ là ước mơ của hắn. Hắn luôn học hành theo từng bước, nếu không có tai nạn năm đó, có lẽ đã đi theo ý mẹ, học luật hoặc học y rồi.
Dường như hắn chưa từng có việc gì đặc biệt muốn làm, thật sự phải nói thì... Diệp Căng mới chính là ước mơ của hắn.
Không phải là muốn ở bên Diệp Căng, mà là muốn trở thành một người như Diệp Căng.
Như anh, tao nhã tự tại, với bất cứ người hay chuyện gì cũng có thể điềm nhiên đối đãi. Hắn muốn được xuất sắc như anh, muốn bước vào thế giới của anh, dù chỉ có thể lén nhìn một cái khi chẳng ai hay biết.
Thế cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Thầm mến vốn là một bản độc tấu, phần lớn đều là cuộn sóng dữ dội, nhưng trong lòng Hướng Tần chỉ có ánh trăng thanh khiết.
Hắn không cầu mong gì khác.
"Muốn... Ở bên Căng Căng lâu thêm một chút." Mượn chút men rượu, Hướng Tần khẽ nói ra ý nghĩ chân thành trong lòng.
Diệp Căng thoáng chốc bị chạm vào n** m*m m** nhất trong tim.
Hướng Tần không nhớ rõ mình về thế nào, chỉ nhớ vừa vào phòng đã bị Diệp Căng ép vào cửa hôn lấy.
Hướng Tần mê mang chịu đựng, thỉnh thoảng giống chú chó nhỏ lén lút l**m trộm, khẽ đáp lại, cũng đã rất thỏa mãn.
Diệp Căng cắn tai hắn, thì thầm: "Khi ăn BBQ, em chạm vào chân anh Tần, anh đã cứng rồi đúng không?"
Hướng Tần run lên một cái... Bị phát hiện rồi.
Diệp Căng: "Để em giúp anh, được không?"
Hướng Tần theo bản năng lắc đầu.
Diệp Căng lập tức cười: "Vậy để anh Tần tự làm, được chứ?"
Hướng Tần đỏ mặt, ánh mắt mờ mịt.
Diệp Căng nhìn hắn, cười ý nhị: "Lần trước anh nói 'chuyện này hơi quá, cho tôi thêm chút thời gian', đã tròn hai tháng rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?"
Hướng Tần lập tức nhớ ra, ánh mắt né tránh một cách cực kỳ mất tự nhiên, cổ cũng đỏ bừng từng trận.
Lần đó nói là... Để hắn tự làm cho Diệp Căng xem...
Cái này... Cái này quá mức thật rồi.
Đừng nói là hai tháng, dù có hai năm thì vẫn rất khó mở miệng.
Diệp Căng đẩy người ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì dựa vào tủ tivi, bàn chân thon dài trắng nõn đặt lên đầu gối Hướng Tần, tách hai chân hắn ra.
Anh khẽ hất cằm, "Anh Tần ngoan...... Nếu ngại thì tôi không nhìn là được, chỉ cho mối tình đầu xem thôi."
Hướng Tần: "Đều là em mà..."
"Được rồi, em cũng rất muốn xem." Diệp Căng dỗ dành, "Anh Tần... Anh, được không?"
Đầu óc Hướng Tần trống rỗng.
Chuyện khó xử thế này, hắn vốn không muốn làm theo, quá thất lễ.
Nhưng mà Căng Căng lại gọi hắn một tiếng 'anh' đấy.