"Ngốc, đứng đực ra đó làm gì?"
Diệp Căng nghênh đón gió biển, thả lỏng bản thân, đưa tay về phía Hướng Tần.
Đúng là đồ nhát gan.
Thôi, cứ theo nhịp của hắn mà từ từ dẫn dắt đi.
Hướng Tần lập tức bỏ vỏ sò xuống, nhanh bước chạy đến, nhỏ giọng hỏi: "Em không giận nữa à?"
Đống vỏ sò trên cát nghe vậy rơi lệ: Cuối cùng vẫn giao phó nhầm người!
"Em còn giận đấy." Diệp Căng nhéo mặt hắn một cái, "Phải làm sao bây giờ?"
Hướng Tần mím môi, cúi đầu hôn lên môi Diệp Căng một cái.
"Vậy là đủ rồi sao?"
Hướng Tần mặt đỏ lên, hiếm khi thông suốt, chủ động hôn chặt lấy môi Diệp Căng.
Biển trời hòa một sắc, gió đêm hiu hắt, bọn họ ôm nhau hôn ở bờ cát, nơi thủy triều dâng trào.
Hai người từ từ tách ra, Diệp Căng khẽ vuốt gò má trái của hắn, "Miễn cưỡng thì coi như không giận nữa."
Hướng Tần thở phào: "Căng Căng... Xin lỗi."
Diệp Căng hỏi: "Anh có lỗi gì với em sao?"
Hướng Tần mím môi, nói không thành lời.
Hắn không biết phải diễn đạt thế nào, hắn không dám nghĩ đến tương lai, cũng không dám cầu mong tương lai, cho nên chỉ có thể cố gắng tránh việc quá thân mật với Diệp Căng, sợ rằng sau này anh sẽ hối hận.
Diệp Căng nghĩ một lát rồi lại lên tiếng xin lỗi: "Là lỗi của em."
Hướng Tần ngẩn ra.
Diệp Căng giơ tay ngăn lại lời hắn chưa kịp nói: "Là em chưa từng nói thẳng, em thật sự rất thích anh Tần, rất thích anh."
Tim Hướng Tần lập tức hụt mất mấy nhịp.
Diệp Căng hơi ngừng, cân nhắc rồi nói: "Em biết, không có tình cảm và lời hứa nào là mãi mãi, chuyện tương lai thì chẳng ai dám chắc..."
"Nhưng em vẫn muốn nói, hôm nay, khoảnh khắc này, em thật sự yêu anh, là tình yêu mà em muốn đi cả đời."
Đây là một nghịch lý, cũng là lời hứa chân thành nhất mà Diệp Căng có thể đưa ra.
Mặc dù nghĩ kỹ lại thì hơi giống lời của kẻ lăng nhăng.
Nhưng tính cách Diệp Căng là vậy, bản thân anh cũng chẳng tin mấy lời thề non hẹn biển, cũng không thể nói ra những câu đường mật lừa dối.
"Nếu anh Tần thấy tương lai quá mông lung thì đừng nghĩ nữa."
Diệp Căng nghiêm túc nói: "Nắm chắc hiện tại là được rồi, ít nhất bây giờ em thích anh, anh cũng vậy, thì tương lai sẽ không phải hối hận vì ký ức hiện tại."
Tim Hướng Tần đập thình thịch... Hắn thậm chí nghĩ, chẳng lẽ Diệp Căng đã sớm nhìn thấu hắn, nhìn ra sự tự ti và bất lực này, cũng nhìn thấu lớp ngụy trang hèn hạ của hắn.
"Xin lỗi Căng Căng..." Hướng Tần vô thức nắm chặt tay anh, "Em cho tôi thêm chút thời gian, được không?"
Diệp Căng không bất ngờ với câu trả lời đó, "Được."
Hướng Tần thở phào.
Dù là tình cảm hay những bước tiến xa hơn, đều không thể là lúc này... Ít nhất, phải đợi đến khi mọi thứ được nói ra, ít nhất phải để Diệp Căng biết sự thật, thì anh mới có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Lúc này, Hướng Tần như bị xé làm hai nửa, một nửa đang nói: Mày không muốn cùng Căng Căng đi cả đời sao?
Nếu muốn, thì phải thành thật, không được giấu diếm, phải nói hết sự thật, hai người mới có thể đi lâu dài.
Nhưng nửa kia lại nói: Không phải vậy, một khi biết mình bị lừa dối, Diệp Căng chắc chắn sẽ không tha thứ, sự thật chỉ khiến em ấy ngày càng rời xa, chi bằng đừng nói gì cả, lặng lẽ chờ đợi ngày chia tay là được rồi.
Như thế... ít nhất còn có thể tham lam một đoạn năm tháng.
Không rõ suy nghĩa nào thắng, Hướng Tần nhắm mắt lại, bất chợt ôm lấy Diệp Căng: "Tôi còn muốn đi một nơi nữa."
Diệp Căng: "...Bây giờ?"
Hướng Tần khẽ ừ: "Hôm qua tôi thấy bên kia bãi biển có một bưu điện..."
"Bưu điện?"
Hướng Tần lắp bắp: "Em có muốn... Có muốn về trước không..."
Diệp Căng nhướn mày, thuận miệng trêu: "Sao đây, định lén gửi thư cho mối tình đầu à?"
Không ngờ Hướng Tần còn đỏ mặt gật đầu.
Mối tình đầu chẳng phải là anh sao...
Diệp Căng có chút kinh ngạc, có gì mà không thể nói trực tiếp, lại còn phải gửi thư?
"Em đi cùng anh." Diệp Căng phớt lờ lời từ chối chưa kịp thốt ra, "Em đảm bảo sẽ không nhìn trộm nội dung thư."
Hướng Tần: "Đành vậy..."
Đi được mấy bước, Diệp Căng lại liếc sang đống vỏ sò: "Nhặt cả buổi, không cần nữa à?"
"Cần chứ!" Hướng Tần suýt quên mất, vội vàng cúi xuống nhặt từng cái, "Cũng là để gửi cho em... Gửi cho mối tình đầu."
Hướng Tần ngoan ngoãn làm theo cách nói của Diệp Căng, coi mối tình đầu và Diệp Căng là "hai người khác nhau".
Diệp Căng lại muốn xem thử, rốt cuộc Hướng Tần sẽ gửi gì cho mình.
Đến cửa mới biết, cái gọi là bưu điện thực chất là một cửa tiệm bán đồ lưu niệm, bên trong bày rất nhiều phong bì và bưu thiếp.
Đây là nơi có thể gửi thư cho bản thân trong tương lai, hoặc gửi cho một người nào đó trong tương lai.
Bây giờ bạn viết ra một bức thư ở đây, gửi cho người mà bạn muốn gửi trong tương lai, vài năm sau sẽ thay bạn gửi đi.
Thật ra cũng khá kỳ diệu, sau năm năm, đột nhiên nhận được một bức thư do bản thân năm năm trước viết, có lẽ đã quên mất chuyện này, khi nhận được chắc chắn sẽ cảm khái vô cùng, quả thật rất thú vị.
Nhưng Hướng Tần thì không giống vậy.
Người Hướng Tần muốn gửi thư là Diệp Căng, nhưng không phải là Diệp Căng của năm năm sau, mười năm sau, mà là Diệp Căng của hai tháng sau.
Hắn chính xác chọn thời điểm gửi đi, đúng ngày trước khi hợp đồng hết hạn.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Diệp Căng.
Rất nhiều điều không thể nói trực tiếp, những lời khó mà mở miệng.
Hướng Tần mua một tấm bưu thiếp rất đẹp, ngồi một mình bên cửa sổ viết rất lâu.
Ngoài cửa sổ là Diệp Căng đang kiên nhẫn chờ hắn.
Hốc mắt bỗng dưng cay cay... Hắn nghĩ, Diệp Căng tốt như vậy xứng đáng có được tất cả những gì tốt nhất, không nên bị lừa dối, không nên bị che giấu.
Vì thế hắn lại thêm một câu xin lỗi ở cuối.
Viết xong đã hơn nửa tiếng, chỉ mấy đoạn ngắn gọn nhưng đã khái quát hết sự hèn hạ mà hắn cho là của bản thân, cùng quá khứ không muốn ngoảnh lại nhìn.
Mỗi một chữ đều được Hướng Tần cân nhắc kỹ lưỡng.
Hắn vốn định sau chữ "xin lỗi" thêm một câu, tôi thích em.
Nhưng như vậy có phải là hối lộ, có phải là lấy tình cảm để ràng buộc Diệp Căng không?
Cho nên hắn chỉ có thể kiềm chế dừng ngòi bút lại, cẩn thận đặt bưu thiếp vào phong bì.
Diệp Căng không biết Hướng Tần đã viết gì, anh nghĩ nghĩ, nhân lúc Hướng Tần đi trả tiền, cũng chọn một tấm bưu thiếp... Trên đó chỉ có hai câu ngắn gọn.
Diệp Căng nhanh chóng viết xong, đi đến bên Hướng Tần đưa cho ông chủ: "Tôi gửi cùng thời gian với anh ấy."
Hướng Tần ngẩn người, nghiêng đầu: "Gửi cho ai vậy..."
"..."
Tên ngốc này.
Diệp Căng cố ý không nói: "Không nói cho anh biết."
Hướng Tần khô khốc ừ một tiếng, không hỏi thêm.
Diệp Căng: "Không muốn biết nữa à?"
Hướng Tần do dự một chút: "Muốn chứ..."
"Vậy thì anh xin em đi."
"... Xin em đấy." Giọng Hướng Tần rất nhỏ, nghe khiến tim Diệp Căng ngứa ngáy dữ dội.
Anh nói: "Gửi cho... Hướng tiên sinh của hai tháng sau."
Tim Hướng Tần lại lỡ mất một nhịp.
Anh ngụy trang đổi chủ đề, đưa đống vỏ sò đã chuẩn bị sẵn cho ông chủ.
Anh vừa định nói vỏ sò phải gửi kèm sau hai tháng, thì bị Diệp Căng chặn lại: "Em đang ở ngay trước mặt, không đưa thẳng cho em à?"
Hướng Tần muốn đùa một câu, cái này là gửi cho mối tình đầu.
Nhưng sợ ông chủ đang nhìn sẽ mắng hắn là thằng tồi, lại thấy bây giờ trực tiếp đưa cũng không tệ... Dù gì cũng chẳng phải món quà gì có ý nghĩa lớn.
Biết đâu hai tháng sau, Diệp Căng nhìn thấy lá thư sẽ coi nó là rác mà vứt đi.
Vỏ sò cứ thế được họ mang về.
Đặt trên giá sách trong thư phòng của căn hộ.
Ngày mai là 26 rồi, tâm trạng Hướng Tần lao dốc, một mặt vì lo lắng ngày 26 sẽ xảy ra sự cố giống kiếp trước......
Một mặt khác là vì tối nay Diệp Căng không về nhà.
Nói là hôm nay có nhiều tiết học, còn có bài tập, rất bận, nên phải ở ký túc.
Người đang yêu luôn dễ suy nghĩ lung tung, liệu có phải Diệp Căng vẫn còn giận... Vì tối qua ở bờ biển hắn đã từ chối, khiến anh nghĩ rằng hắn cũng không thích mình đến vậy?
Nhưng Hướng Tần tính tình trầm lặng, cũng không biết dỗ thế nào, chỉ khô khốc hỏi trong bữa tối một câu: "Ăn cơm chưa?"
Biết Diệp Căng thích nghe giọng mình, Hướng Tần xóa đi dòng chữ lạnh lùng ban đầu, đổi thành tin nhắn thoại gửi đi.
Sau đó thấp thỏm chờ đợi, cho đến ba phút sau, nhận được một tấm ảnh khay cơm ở căn-tin.
Ngoài ra thì không còn gì nữa.
Hướng Tần mím môi, khô khốc đáp lại một chữ ừ.
Hắn không biết nên nói gì, dằn vặt đến lúc đi ngủ, gửi cho Diệp Căng một câu chúc ngủ ngon.
Lần này Diệp Căng trả lời rất nhanh, lập tức hồi âm: "Anh Tần, ngủ ngon."
Trái tim bất an của Hướng Tần tạm thời được xoa dịu.
Thứ ba Hướng Tần xin nghỉ trước một ngày, không đến cửa hàng.
Nhưng cũng không phải để mừng sinh nhật, mà là để đi tìm Diệp Căng.
Hắn đến trường Diệp Căng từ đêm hôm trước, trước đó từng đưa Diệp Căng về dưới ký túc xá, nên biết anh ở tòa nào.
Kiếp trước hôm nay, hắn tận mắt thấy Diệp Căng rơi từ trên cao xuống... Lần này, hắn nhất định phải trông chừng kỹ.
Hướng Tần giống như một tên si tình đứng chờ dưới ký túc cả đêm, sáng hôm sau lại kìm nén nỗi bất an đợi Diệp Căng xuất hiện, khó khăn lắm mới thấy người cũng không dám ra mặt, chỉ lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần.
Hắn cũng nhân cơ hội cảm nhận một ngày trong cuộc sống đại học.
Buổi sáng Diệp Căng học hai tiết, sau đó đi ăn ở căn-tin, ăn xong thì cùng bạn bè ra sân bóng, mang đôi giày thể thao Hướng Tần tặng hôm khai giảng, cùng bạn bè thoải mái vung mồ hôi trên sân, nở nụ cười phóng khoáng tự tại.
Hướng Tần mới thực sự nhận ra... Cuộc sống của hắn chỉ có Diệp Căng, còn hắn chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của Diệp Căng.
Diệp Căng rời sân, đã lâu không chơi bóng, anh toát mồ hôi đầy người.
Anh uống nước khoáng mát lạnh, lần thứ n nhìn vào điện thoại.
Liễu Án thúc vào anh một cái: "Sao thế? Hồn phách đi đâu rồi?"
Diệp Căng lắc đầu: "Không có gì."
Điều kỳ lạ là, Hướng Tần đã nửa ngày không gửi tin cho anh, tin nhắn chào buổi sáng là do anh gửi, Hướng Tần chỉ đáp lại, rồi im bặt.
Diệp Căng tưởng Hướng Tần bận công việc, cũng không quấy rầy hắn, nhưng đến trưa ăn cơm Hướng Tần vẫn không có tin gì, đến tận bây giờ cũng chẳng thấy.
Liễu Án tặc lưỡi: "Người đang yêu đúng là khác thật, chơi bóng cũng nhớ người ta."
Dư Thuần thất bại vô số lần cuối cùng cũng ném trúng được một quả, mọi người đều mệt, chuẩn bị nghỉ một lát.
Cậu ta lần thứ n quay đầu nhìn, bất an ghé lại nói: "Em cứ cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta?"
Bao Ứng Nguyên thản nhiên đẩy cậu ta ra: "Thần kinh nhạy cảm hả? Nói thế thì mấy người đứng xem kia cũng gọi là theo dõi chắc?"
"Không giống!" Dư Thuần kêu lên, sốt ruột chết đi được, "Chính là cái cảm giác có ai đó đang âm thầm nhìn, còn theo dõi nữa."
Liễu Án vừa cười vừa mắng: "Chẳng lẽ Ngốc Ngốc lại gặp b**n th** gì rồi?"
Ánh mắt Diệp Căng khẽ dao động, đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Chốc lát, anh cầm lấy điện thoại và áo khoác, nói với mọi người: "Để dự bị vào đi, tôi đi trước."
Liễu Án ngẩn ra: "Chiều còn có tiết học, anh không phải nói học xong rồi mới đi sao?"
"Là học xong mới đi, nhưng bây giờ tớ có chút việc đột xuất." Diệp Căng đối diện ánh mắt của một đám fan nam fan nữ, rời khỏi sân bóng rổ.
Hướng Tần trốn rất nhanh.
Ban nãy hắn vốn chen trong đám người, trước sau trái phải đều bị che khuất, xung quanh toàn là tiếng hò hét, còn có người lúc Diệp Căng ném bóng sẽ lớn tiếng kêu: "Đàn anh, em yêu anh!!"
Hướng Tần sẽ lặng lẽ trong lòng phản bác, em ấy không yêu cô, em ấy yêu tôi.
Chắc là vậy... Dù sao tối chủ nhật hôm đó, Diệp Căng đã nói rồi.
Nói rằng vào khoảnh khắc này, sẽ mãi mãi yêu hắn.
Chỉ vừa thất thần một lát, suýt nữa Hướng Tần đã bị phát hiện.
Hắn chạy đến sau một gốc cây to, thở phào một hơi.
Kết quả điện thoại đột nhiên reo lên, là tin nhắn Diệp Căng gửi tới.
[Anh Tần đang làm gì?]
Hướng Tần nói dối: Đang làm việc.
[Ồ......]
Hướng Tần nhìn sáu dấu chấm ấy, do dự một chút rồi hỏi:
[Tối nay em có về không?]
[Không về.]
Hướng Tần lập tức có chút thất vọng.
Nhưng cũng biết bản thân có hơi vô lý, tuy hôm nay mới đúng là sinh nhật của hắn, nhưng Diệp Căng đã sớm ở bên hắn mừng rồi, hơn nữa việc học rất bận, không có thời gian về cũng là chuyện bình thường.
Hắn tự an ủi mình, rồi vừa định quay đầu xem Diệp Căng có còn đang chơi bóng không, thì bất ngờ đụng phải một gương mặt quá gần.
Diệp Căng chắp tay sau lưng, nửa cười nửa không mà hỏi ngược lại: "Không phải đang làm việc sao?"
Hướng Tần bị dọa giật mình, nói chuyện cũng lắp bắp: "Tôi, tôi......"