Khi cuộc sống bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Vì chuyện mua nhà mà cả hai đều có áp lực, cả mùa hè Diệp Căng đều vội vã trên đường dạy kèm và làm thêm, Hướng Tần cũng vậy, mỗi ngày phải làm gần mười hai tiếng.
Ngoài ra, họ còn phải tranh thủ thời gian để đi giám sát việc sửa sang căn nhà mới.
Có thể nói là hoàn toàn không có khoảng trống nào.
Nhưng mỗi khi xót cho đối phương, đối phương cũng sẽ cảm thấy mình rất vất vả, mong có thể thả lỏng một chút, thế là hai người chỉ nhìn nhau, im lặng không nói.
Thôi thì, cùng nhau mệt cũng được.
Qua được khoảng thời gian này thì sẽ ổn thôi.
Nghĩ thì đều nghĩ vậy, nhưng đến cuối hè nhập học, Diệp Căng lại phải bắt đầu chuẩn bị chuyện thi cao học.
Dù nền tảng của anh rất tốt, cũng không thể thật sự đến tháng mười một, mười hai mới bắt đầu học, chuẩn bị trước ba bốn tháng vẫn là cần thiết.
Hướng Tần luôn lo anh dùng não quá độ, nên cũng giảm bớt thời gian làm việc, cuối tuần nhất định tranh thủ về nấu cơm cho anh.
Vì vậy, từ lúc mới quen đã nói sẽ học nấu ăn, đến nay Diệp Căng vẫn mười ngón tay không chạm nước xuân.
. . .
"Chào, hôm nay thế nào lại có rảnh đến ghé thăm ký túc xá bọn tôi vậy?"
Thấy hôm nay Diệp Căng không đi, Bao Ứng Nguyên tặc lưỡi mấy tiếng, hóng hớt nói: "Cãi nhau rồi hả?"
"Anh ấy lại đâu phải anh." Diệp Căng liếc hắn ta một cái, "Ngày nào cũng chọc bạn gái giận."
Bao Ứng Nguyên lập tức ỉu xìu, hôm qua vì lỡ lời bảo bạn gái có nếp chân chim, đến giờ vẫn chưa dỗ nổi.
Ai, đời người thật khó khăn.
Bao Ứng Nguyên lẩm bẩm: "Nhưng đúng là có nếp nhăn mà!"
Liễu Án cười: "Anh tự soi gương cười một cái xem, ai mà chẳng có nếp."
Dư Thuần vừa chơi game vừa tranh thủ phụ họa... à không, chào đón Diệp Căng.
"Có phải là anh Tiểu Hướng không ở nhà không?"
"Ừ, anh ấy đi tỉnh khác tham gia một triển lãm, sáng mai mới về."
Vì Hướng Tần không ở nhà, Diệp Căng cũng lười chẳng muốn chạy về.
Anh nhìn đồng hồ, giờ là mười một giờ rưỡi tối, chắc Hướng Tần đã về khách sạn bên đó rồi.
Diệp Căng vừa định gọi video, thì giống như tâm linh tương thông, đã nhận được điện thoại của Hướng Tần gọi đến.
"Sao không gọi video?"
Giọng Hướng Tần nghe có chút ấm ức: "Bấm nhầm."
Diệp Căng khựng lại, mở cửa bước ra ban công, "Uống rượu rồi à?"
"Ừm......" Hướng Tần ủ rũ nói: "Tôi đâu có muốn uống, nhưng họ ép tôi."
Giống hệt như trẻ con mách tội vậy.
Diệp Căng nhịn không được bật cười: "Vậy thì họ thật sự quá đáng rồi."
"Ừm... Căng Căng là tốt nhất."
Diệp Căng nhướng mày, nghe giọng điệu này, chắc uống không ít.
Cũng phải, tửu lượng của Hướng Tần từ lúc quen nhau đến giờ chưa khá lên được chút nào, lần nào cũng uống đến mơ mơ màng màng, đáng yêu chết mất.
"Chúng ta cúp trước, rồi gọi video được không?"
"Được..." Hướng Tần trong điện thoại nhanh chóng bổ sung: "Không được gạt tôi."
Đương nhiên Diệp Căng sẽ không gạt hắn, cúp máy liền bấm gọi video, bên kia bắt máy ngay.
Hướng Tần trông như đang nằm sấp trên giường, qua màn hình thấy phòng khách sạn không lớn lắm, cũng chỉ có mình hắn.
"Cục cưng, chỉnh điều hòa cao lên chút đi, 22 độ thấp quá."
Hướng Tần say rượu nhưng mặt vẫn nóng, đỏ bừng bừng.
Hướng Tần: "Em vừa gọi tôi cái gì vậy......"
Diệp Căng giả ngốc: "Gọi cái gì nào?"
Hướng Tần ngẩn người, cái đầu không còn linh hoạt lắm bắt đầu nghi ngờ là mình nghe nhầm.
Nói cho đúng thì họ đã quen nhau tròn bảy tháng, cách Hướng Tần đối xử không khác mấy so với lúc đầu, vẫn dễ thẹn thùng, chỉ cần trêu một cái là đỏ mặt.
Nhưng cũng không còn quá gò bó như ban đầu, ban ngày bị trêu thì ban đêm biết âm thầm đáp trả lại.
Sau khi say rượu cũng không còn đứng đắn như trước, sẽ thoải mái nằm dài trước mặt Diệp Căng, thỉnh thoảng còn vô thức làm nũng, nhõng nhẽo.
Ví dụ như bây giờ, Hướng Tần ôm chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt lén nhìn Diệp Căng: "Em đang làm gì thế?"
Diệp Căng: "Đang ngắm bạn trai của em."
Hướng Tần chậm rãi ừ một tiếng, "Vậy, bạn trai của em là tôi à?"
Diệp Căng bị câu hỏi này chọc cười, "Không thì còn ai nữa? Trương Tam nhà bên? Lý Tứ dưới lầu?"
Hướng Tần mím môi, không vui lẩm bẩm: "Sao còn chưa dọn vào ở mà em đã quen hàng xóm rồi......"
Diệp Căng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Sao mà cứ uống say là ngốc thế này chứ?
Biết vậy đã bật quay màn hình từ sớm, để mai Hướng Tần tỉnh rượu còn để hắn xem lại cho kỹ.
Cũng may Hướng Tần không quá bám một chủ đề, chẳng bao lâu liền lim dim mắt nói: "Căng Căng, buồn ngủ......"
"Buồn ngủ thì ngủ đi." Diệp Căng dịu giọng, "Buồn ngủ nhiều không? Nếu chưa buồn ngủ lắm thì dậy lau người bằng khăn nóng đi."
Dù sao cũng là mùa hè, đổ mồ hôi xong lại uống rượu, không tắm rửa mà ngủ thì chắc chắn khó chịu.
Nhưng rõ ràng Hướng Tần không muốn đi lau.
Bởi vì hắn cũng không muốn tắt điện thoại.
Từ lúc bắt đầu gọi video, tay hắn đã luôn vuốt màn hình vô thức, lúc này cũng cố tình giả vờ như không nghe thấy lời Diệp Căng, để có thể nhìn anh thêm chút nữa.
"Tại sao lại không chạm được vào em chứ......"
Diệp Căng kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì chúng ta không ở cùng một thành phố, đang gọi video, nên không chạm được."
Hướng Tần như quên mất mục đích đi công tác, biến thành "mười vạn câu hỏi vì sao": "Tại sao lại rời xa tôi......"
"Nói linh tinh, rõ ràng là anh rời xa em." Diệp Căng nhịn cười bịa đại, "Anh quên à, anh nói chán ngấy em rồi, muốn đi tìm ánh trăng sáng của anh."
Hướng Tần sững sờ, đến cả cái chăn tụt xuống cũng quên kéo lên che lại: "Nhưng, nhưng, nhưng......"
Lần này thật sự sốc đến mức ngây người, Hướng Tần liên tục thốt ba chữ "nhưng".
Thế nhưng cái đầu bị men rượu làm chậm chạp, mãi vẫn không tìm ra điều gì sai.
Bạn trai là Căng Căng.
Hắn cũng thực sự có một ánh trăng sáng.
Hắn rất thích Căng Căng.
Nhưng cũng rất thích ánh trăng sáng.
. . .
Hướng Tần ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Diệp Căng, luôn cảm thấy mình sẽ không như thế này, không thể nào đối xử với Căng Căng như vậy.
Thật quá tồi.
Quá đáng thật.
Nhưng Căng Căng sẽ không lừa hắn mà?
Trong chớp mắt, trong lòng Hướng Tần tràn đầy áy náy và hối hận: "Xin lỗi..."
"Cảm thấy có lỗi với em thì mau đi rửa mặt rồi ngủ đi."
Diệp Căng cũng không nỡ trách, vừa cười vừa nói: "Ngủ dậy thì nhanh chóng về bên cạnh em, hôn ánh trăng sáng mấy lần thì phải về hôn em mấy lần, không được thiên vị."
Hướng Tần: "Không có hôn..."
Diệp Căng: "Vậy có nắm tay không?"
Hướng Tần tủi thân vô cùng, "Không có mà..."
"Thế, có làm những chuyện mà bình thường chúng ta chỉ làm vào ban đêm không?"
Đầu óc Hướng Tần hoàn toàn không theo kịp mấy lời ám chỉ đen tối của Diệp Căng, cũng chẳng kịp nghĩ đến chuyện "ngoại tình" với đối tượng là ánh trăng sáng nữa, hắn vất vả ngồi dậy, lật chăn lên để chứng minh với Diệp Căng rằng chỉ có mình hắn nằm ngủ.
Hắn ấm ức nói: "Không có người khác."
Quả nhiên, trêu chọc con chỏ nhỏ đáng yêu này vui chết đi được.
Diệp Căng cười đến mức mặt cũng đau, không nỡ trêu nữa: "Được rồi, dù có người khác cũng không trách anh, ai bảo đó là ánh trăng sáng của anh chứ? Mau ngủ đi, ngủ dậy rồi chúng ta cùng nhau đi xem nhà mới."
Nhà mới gần như đã sửa xong, vì là nhà cũ cải tạo lại nên bớt được nhiều việc, phần cứng hai tháng là đủ.
Ngày hôm sau là thứ Sáu, Hướng Tần chiều mới về, trước tiên đi xử lý một vài việc ở xưởng, sau đó đợi Diệp Căng tan học đến đón.
Hướng Tần hiển nhiên không quên chuyện tối qua, khi nhìn thấy Diệp Căng thì vành tai đỏ bừng đã tố cáo hết thảy.
Diệp Căng mỉm cười ngồi lên ghế phụ, câu đầu tiên khi gặp là: "Ánh trăng sáng có đẹp bằng em không?"
Hướng Tần thiếu tự tin, đáp: "Đều đẹp cả..."
"Quả nhiên, một chuyến đi thôi mà ánh trăng sáng đã cuốn trọn tâm trí của Hướng tiên sinh rồi."
Diệp Căng vừa than vừa thở dài: "Em tự biết mình không sánh bằng cậu ta, nhưng tận ba mươi ba tiếng không gặp, Hướng tiên sinh ngay cả một nụ hôn cũng không chịu cho em..."
Thật là khiến người nghe cũng than thở, kẻ thấy cũng rơi lệ.
Để chứng minh tình cảm chưa phai nhạt, Hướng Tần chỉ đành nghiêng người sang, khẽ chạm môi Diệp Căng xin một nụ hôn, tiện tay cài chốt an toàn.
"Căng Căng, đừng làm loạn nữa..."
Trai đểu nói "đừng làm loạn" thì là giọng điệu mất kiên nhẫn, sếp tổng nói "đừng làm loạn" thì là giọng điệu nuông chiều...
Còn Hướng Tần nói "đừng làm loạn" thì giống như chú chó lớn làm nũng, khiến Diệp Căng muốn được dịp càng trêu ghẹo nhiều hơn.
Nhưng hôm nay còn có việc chính.
Phần cứng nhà mới đã xong, phần mềm như sofa, bàn ghế ăn vẫn chưa mua, sau này lại là một khoản chi không nhỏ.
Nếu muốn nhanh chóng dọn vào ở thì đồ nội thất phải sắm ngay, dù sao nhà mới xong cũng cần một khoảng thời gian để tản khí mới an toàn.
Tiền trong nhà cơ bản đều do Diệp Căng giữ, Hướng Tần vốn đã giao thẻ lương, sau khi cùng Diệp Căng mua nhà thì lại càng không giữ riêng, thậm chí cả thu nhập làm thêm từ tranh cát cũng giao hết cho Diệp Căng.
Hắn không hút thuốc, gần như cũng không uống rượu, trên người cơ bản chẳng cần bao nhiêu tiền.
Tuy việc sửa sang tốn nhiều hơn tưởng tượng, nhưng Diệp Căng tính toán, cộng với tiền dạy thêm mà Chung Bất Vân thanh toán hồi hè, cùng với thu nhập của Hướng Tần, thì cũng dư dả.
Dù sao cũng chỉ là một mái ấm nhỏ của đôi trẻ, đồ nội thất không cần quá xa hoa, chủ yếu thoải mái và chất lượng.
"Nơi này sau có thể treo một chiếc ghế xích đu."
"Được."
"Giường với sofa phải mua sớm, để còn tản bớt formaldehyde."
Ngoài ra còn bàn ghế, đều phải sớm sắm.
Nhưng mua mấy thứ này cũng dễ, có thể ra cửa hàng nội thất gần đó, hoặc đặt trực tuyến cũng được.
"Anh có thích phong cách nào không?"
Hướng Tần lắc đầu, một lúc sau mới liếc mắt nói: "Em thích gì tôi cũng thích."
Diệp Căng nhịn cười, "Học ai thế?"
Hướng Tần: "...Tiểu Phương."
Phương Nan Thủy thật sự khá là khổ.
Tháng 9 nhập học liền bị Chung Bất Vân đưa tới trường, còn sắp xếp cho ký túc xá, lại sợ mình đi rồi Chung Bất Vân sẽ như trước đây lại tìm bạn, thế nên ngày nào cũng gọi điện kiểm tra, còn gửi mấy câu tình thoại sến súa quê mùa chẳng biết học ở đâu.
Phương Nan Thủy cảm thấy cũng có tác dụng, nên chia sẻ cho Hướng Tần cả một bộ sưu tập tình thoại.
Nói đơn giản, chính là hai gà mờ học nhau, càng học càng dở.
Hướng Tần đi bên cạnh Diệp Căng, vừa vẽ sơ đồ trong sổ, vừa ghi lại từng chi tiết bày trí mà Diệp Căng nói.
Hắn thật sự không có sở thích gì về trang trí, nhưng chỉ cần nghĩ đến nơi đây sẽ là mái nhà chung của cả hai, thì chợt cảm thấy tràn đầy động lực.
"Được rồi, về thôi." Diệp Căng đóng cửa nhà mới, khi bước vào thang máy hỏi: "Đói không?"
Hướng Tần ngẩn ra: "Cũng bình thường."
Diệp Căng mỉm cười, "Nếu đói quá thì ra ngoài tìm nhà hàng ăn, không đói lắm thì về nhà ăn."
"Không đói lắm..." Hướng Tần không hiểu sự khác biệt ở đây, còn bổ sung: "Nhưng ăn ở đâu cũng được."
Mãi đến một tiếng sau, khi hắn ngồi trên ghế bàn ăn trong căn hộ, Diệp Căng lại ngồi trên người hắn, mười ngón thon dài bám chặt vào cánh tay rắn chắc của hắn, đầu ngón chân chạm đất khẽ co lại.
Khóe mắt Diệp Căng hơi ửng đỏ, nhưng lại mỉm cười hỏi: "Với ánh trăng sáng thoải mái, hay với em thì thoải mái?"
Hướng Tần bị trêu đến mức không nói nên lời, hồi lâu mới thốt: "Đều thoải mái..."
Hắn chưa từng nghĩ rằng, ánh trăng thanh khiết trong ký ức lại thật sự chiếu xuống mình, ngay cả những đau khổ đã qua cũng trở nên dịu dàng, như thể hắn chưa từng bị tổn thương.
Ánh trăng cúi đầu hôn lên vết sẹo trên vai hắn: "Về sau có em rồi."
Và chỉ có em thôi.
Gió nhẹ thổi lay rèm lụa, năm tháng tươi đẹp, tương lai vẫn còn rất dài.