Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 78

Diễn đàn Mạn Hội đã lâu không có chuyện lớn, gần đây vô cùng náo nhiệt.

Nhờ hội đặt hàng sách báo của thành phố Z ban tặng, trước đó có thêm bài đăng weibo đầy thâm ý của Lộ Thanh Vũ, cho nên những người ở ẩn trong diễn đàn trồi lên hóng chuyện. Cộng thêm lời trách móc của Lộ Thanh Vũ đêm ấy, không bao lâu “nhân vật thần bí” kia đã bị mọi người tìm ra.

Cuộc đại chiến của Lộ Thanh Vũ và Thất Tể bốn năm trước thật sự vô cùng chấn động, không ít người vẫn còn nhớ rõ. Như dự đoán, chuyện xưa bị nhắc lại. Trong diễn đàn, có một bài đăng ghim lên đầu trang, tổng hợp diễn biến của weibo hai ngày nay, từ nguyên nhân sự việc đến tình trạng hiện tại của hai người trong cuộc, không thiếu thứ gì.

Chu Hân Hân tắt bài post, bực bội vùi mặt vào gối ôm, cho đến khi không thể thở nổi mới mở ra. Chị ta uống một ngụm cà phê, tiếp tục sắp xếp và so sánh dấu vết “sao chép” từ bốn năm trước đến giờ của Lộ Thanh Vũ. Mặc kệ cái “hạ sách” này có ích hay không, nhưng nếu có thể nhờ vào đó làm mọi người dời sự chú ý thì cũng cho Thích Niên một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Chu Hân Hân thề.

Chị ta chưa bao giờ chăm chỉ như thế, dù là xem xét bản thảo.

Ngay lúc chị ta đang hoa mắt chóng mặt, nhóm chat của pháp vụ Mạn Thảo phát ra một tràng icon cười to, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cười “ha ha ha ha”.

Chu Hân Hân đau khổ bóp trán, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Cục diện đang rối như thế mà còn cười được à?”

Nhân viên công tác của tổng bộ Mạn Thảo, từ ông tổng đến bác lao công đều biết Chu Hân Hân nóng tính, là một người dám vỗ cả bàn ông tổng. Trong thời điểm đặc thù này, chỉ cần nửa phút là cũng có thể chọc Chu Hân Hân nổi điên, ngay cả em gái pháp vụ – quốc bảo của Mạn Thảo cũng không dám trêu vào.

Nhanh tay chia sẻ một liên kết.

Chu Hân Hân nhíu mi, bực bội nói: “Bây giờ chị không rảnh để xem chuyện tào lao trên Mạn…” Hội.

Còn chưa nói xong, cô nàng pháp vụ ngắt lời: “Trong bài đăng có người ra chiêu kìa”.

Chu Hân Hân nhíu mày, mở liên kết ra xem rồi xém chút vỗ đùi, trong nháy mắt không biết nên khóc hay nên cười. Chủ đề nóng mà Chu Hân Hân chú ý ở diễn đàn Mạn Hội lại có thêm tin tức mới. Nguy hiểm là, tin tức này tiết lộ thông tin thật về Thất Tể, cùng với mấy tấm ảnh chụp Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín đêm hôm ấy.

“Chết thật.” Chu Hân Hân nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho Thích Niên.

Cô nàng pháp vụ còn đang phấn khởi: “Chị Chu, chúng ta có thể lấy lý do xâm phạm quyền cá nhân để lên án, đồng thời liên hệ với quản lý của Mạn Hội yêu cầu kiểm tra địa chỉ chủ IP…”

Chu Hân Hân nghe tiếng nhắc nhở “Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy” thì muốn cắn nát răng. Chị ta vừa tải mấy tấm hình xuống, vừa nhớ xem ai ngồi phía xéo đối diện Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín, vừa trả lời: “Viết đi rồi nhanh chóng đăng lên. Sau đó lập tức liên hệ với quản lý của Mạn Hội, yêu cầu cung cấp địa chỉ IP, đồng thời phải mau chóng xóa hình ảnh, nếu không sẽ lớn chuyện.”

Chị ta ngắm ảnh chụp, “chậc” một cái: “Đẹp thế.”

Cô nàng pháp vụ vừa nghe lệnh vừa viết nhanh, viết xong câu cuối cùng cũng liếc qua tấm ảnh, hỏi: “Đây là Thất Tể và Tiên sinh J của cô ấy à?”

Chu Hân Hân lơ đãng “Ừ” một cái, nhìn chằm chằm tấm hình một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra người ngồi chỗ đó là ai! Chính là cô gái của công ty môi giới kia! Chu Hân Hân ráng nhịn, nhưng kết quả vẫn nhịn không nổi, phải chửi bậy.

Cô nàng pháp vụ nghe thế thì ngẩn ra, nghĩ một hồi rồi lặng lẽ phun ra một câu: “Chị Chu mê trai phát khóc đây mà….”

——

Sau khi nghe điện thoại của ba Thích, điện thoại Thích Niên cũng tự tắt vì hết pin.

Xem thời sự với ông cụ xong, lại hẹn chiều thứ sáu đến Đông Ly nghe bình đàn*, Thích Niên mới cùng Kỷ Ngôn Tín đi về.

*Bình đàn: một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc.

Kỷ Thu bịn rịn tiễn cô: “Chị Thích, mai mốt nhớ phải đến chơi với em nhiều nhiều nha.” Con bé bị cấm mạng, cuối tuần lại không thể đến chỗ Kỷ Ngôn Tín cho nên rất buồn bực.

Không đợi Thích Niên trả lời, Kỷ Ngôn Tín đi phía trước xoay lại nhìn cô bé một cái. Ánh mắt đó chỉ nhẹ nhàng lướt qua cũng đủ làm Kỷ Thu tự giác đổi giọng: “Thật ra gần đây Thiệu Túy thường bổ túc môn hóa và môn sinh cho em, cho nên em cũng khá là bận…”

Thích Niên “Ồ” lên: “Thiệu Túy?”

Kỷ Thu gật đầu, nhìn Kỷ Ngôn Tín ngồi vào trong xe mới lặng lẽ áp sát Thích Niên, nói: “Chiều nay anh của em lo rằng chị sẽ hồi hộp, mất tự nhiên nên bảo em không cần đi, chứ không thì giờ này em mới học bổ túc chỗ Thiệu Túy về.”

Dứt lời, cô bé cười hí hí, nháy mắt với cô: “Lúc về nhớ tặng cho anh em một nụ hôn tình yêu nha.”

Biết là bị trêu chọc nên vẻ mặt Thích Niên không hề thay đổi, ấn nhẹ vào mi tâm Kỷ Thu: “Những chuyện này còn cần em lo à? Đừng ỷ vào Thiệu Túy tốt với em mà cứ chống đối người ta, nghe lời một chút biết chưa, hửm?”

Kỷ Thu ôm trán, buồn rầu: “Sao giọng điệu của chị cứ y như anh em vậy…”

Không để hai người trò chuyện thêm, Kỷ Ngôn Tín nhìn qua cửa xe, nhắc nhở: “Gần tám giờ rồi.”

Lúc đến nhà Thích Niên đã là nửa tiếng sau.

Ba Thích tức tối, cho nên vừa nghe tiếng chuông đã chạy ra mở cửa. Ông không thèm nhìn Kỷ Ngôn Tín mà hỏi Thích Niên với giọng điệu không vui: “Về nhà mình còn phải nhấn chuông hả, chìa khóa đâu?”

Không, không đem…

Thích Niên ậm ừ một hồi vẫn chưa trả lời, ba Thích đã đưa mắt nhìn Kỷ Ngôn Tín sau lưng cô rồi gật đầu, ý bảo hai người vào nhà.

Còn chưa vào nhà mà đã ra oai phủ đầu, Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, cũng hiểu ấn tượng của ba Thích với mình…tệ thế nào.

Thừa dịp vào nhà đổi giày, Thích Niên kéo tay áo Kỷ Ngôn Tín, thấy anh cúi xuống nhìn, cô mới khập khiễng khoác tay lên gáy anh: “Ba em làm khó dễ anh thì anh đừng trả lời, nếu quá trớn thì anh cứ gõ tay hai cái, em sẽ nghĩ cách ngắt lời.”

Không ngờ cô im lặng nãy giờ để suy nghĩ chuyện này.

Kỷ Ngôn Tín có hơi buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thích Niên, anh không nén được bèn cúi đầu hôn lên môi cô.

Không…

Khoan đã…

Bây giờ là lúc hôn nhau à!

Thích Niên không đồng ý mà liếc nhìn anh, nhấn mạnh: “Em nói thật đấy, ba em nghiêm túc lên rất là đáng sợ…”

Kỷ Ngôn Tín lúng túng nhìn ra phía sau Thích Niên, nhưng trong mắt cô, vẻ mặt của anh chính là không để ý chuyện này. Thích Niên cuống lên, dứt khoát lấy tay ôm mặt anh, ép anh phải nhìn mình. Anh lẳng lặng nhìn sang, đôi mắt hẹp dài như giếng cổ sâu không thấy đáy, không hiểu sao có vẻ quyến rũ.

Thích Niên sửng sốt nhìn ra chỗ khác, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Em nói thật mà, anh đừng xem thường. Đợi, đợi lát nữa tiễn anh xuống lầu, chúng ta có thể…”

“Chú Thích.” Kỷ Ngôn Tín cắt ngang cô kịp thời, cầm cổ tay Thích Niên kéo xuống, miệng cười nhẹ và khẽ gật đầu. Trong đầu Thích Niên “ông” một phát, như cái chuông đồng bị hòa thượng gõ vang, say sẩm mặt mày. Thân thể cô cứng đờ, chậm rãi quay sang chỗ khác.

Một chữ “khó coi” không thể nào miêu tả hết sắc mặt của ba Thích, ông nhịn xuống, cuối cùng cũng không phát tác: “Lần đầu bạn trai con tới, con xuống bếp rót ly trà, cắt thêm chút trái cây đưa đến thư phòng đi. Cậu không ngại đến thư phòng trò chuyện với ông già này chứ?”

Tuy rằng ánh mắt ông nhìn Thích Niên, nhưng câu nói phía sau là nói với Kỷ Ngôn Tín.

Kỷ Ngôn Tín vui vẻ gật đầu: “Không ạ.” Có mấy lời không tiện nói trước mặt Thích Niên.

Trái lại, vẻ mặt của Thích Niên như kiểu trời sập.

Xong rồi…

Ngay cả ăn gian cũng không làm được nữa.

Ba Thích vừa đi thì Kỷ Ngôn Tín cũng thay giày xong, thấy mặt cô vẫn căng thẳng, anh gập tay cọ cọ chóp mũi cô, cười như không cười bảo: “Anh biết rồi.”

Đột nhiên phun ra một câu, ông nói gà bà nói vịt.

Thích Niên ngây ra, còn chưa hồi hồn: “Biết cái gì cơ?”

“Em nói ba em nghiêm túc rất đáng sợ…” Anh ngừng lại, hạ thấp âm thanh, cúi đầu hỏi: “Có phải như lúc nãy không?”

Thích Niên che mặt.

Còn dám nói hả!

Cô thấy lát nữa có thể đăng lên weibo một câu: “Hôn bạn trai tại nhà bị ba nhìn thấy, xin hỏi phải làm thế nào, đang online, rất khẩn cấp.”

Quả thật xấu hổ đến nỗi…nứt tường.

Mẹ Thích đang ở trong bếp pha trà, thấy Thích Niên đến thì vẫy tay gọi: “Năm phút nữa bưng trà sang đó nha.”

Thích Niên lơ đãng gật đầu, quay sang nhìn cửa thư phòng đóng chặt, rồi lo lắng đến gần mẹ Thích hỏi han tin tức: “Ba con không thích Kỷ Ngôn Tín hả mẹ?”

Mẹ Thích liếc cô một cái: “Sao con không hỏi xem mẹ có thích hay không?”

Thích Niên im lặng vài giây, ngoan ngoãn hỏi: “Vậy mẹ có thích không?”

“Lúc trước con nói tính chất công việc của nó giống Lưu Hạ Lý Việt phải không? Nhìn rất lịch sự…” Dừng một chút, mẹ Thích không hiểu nổi bèn hỏi: “Sao con lại tìm một chàng trai đẹp hơn mình nhiều như thế? Không sợ lâu dài, nó nhìn con rồi ăn không ngon à?”

Thích Niên ngắm nghía quai tách trà, khóc không ra nước mắt.

Đây thật sự là mẹ ruột ư!

Vì vậy, đề tài tiếp theo hoàn toàn xoay quanh vấn đề “Con được mẹ nhặt trong thùng rác trước cửa bệnh viện” hoặc là “Con có phải là con của người khác được mẹ tiện tay nhặt về nuôi chơi không”.

Cuối cùng mẹ Thích không chịu nổi, nhắc nhở Thích Niên đi đưa trà, đừng chậm trễ người ta. Cho dù lần đầu tiên đến nhà…để ba Thích khởi binh vấn tội. Thích Niên vốn định lấy việc đưa trà để ở lại lâu một chút, ai dè vừa để ấm trà xuống bàn, ba Thích đã phất tay đuổi cô ra ngoài.

Trước khi đi, Thích Niên lén nhìn Kỷ Ngôn Tín một cái, thấy anh cúi đầu không nhìn mình, trái tim lơ lửng của cô lại bay lên cao hơn. Hoàn toàn không để ý ba Thích bên cạnh đang cong môi, cười vô cùng ung dung.

Mãi đến —— nửa tiếng sau.

Cửa thư phòng mở ra, Kỷ Ngôn Tín cầm áo khoác đi theo sau ba Thích.

Thích Niên trố mắt nhìn ba Thích cố làm ra vẻ bình thường tiễn người ta ra cửa, sau đó ông quay lại trừng mắt với cô: “Còn đứng đờ ra đấy làm gì? Tiễn Ngôn Tín xuống lầu đi.”
Bình Luận (0)
Comment