Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 33


Chiếu Thanh phản ứng nhanh hơn Minh Nhiễm, chắp tay quỳ xuống, liếc người bên cạnh còn đang ngốc lăng như người ngồi thiền một cái, vội nói: “Bệ hạ, hiểu nhầm cả thôi ạ!”
Dường như lúc này Tuân Nghiệp mới thấy y, à một tiếng, “Hiểu nhầm?”
Dưới ánh mặt trời mùa hạ rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua, chàng nhướng mày nói: “Thì ra là trẫm nghe nhầm à?”
Chiếu Thanh há miệng thở dốc, đương nhiên… không có rồi. Không chỉ không có mà còn nghe được toàn bộ luôn ấy chứ.
Trong lòng y lo sợ.
Tuy là giữa những ám vệ không có mệnh lệnh rõ ràng ngăn cấm nảy sinh tình cảm nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra. Đây không phải là công việc nhẹ nhàng gì, từ lúc bước chân vào nghề này, những thứ khác không nói, mỗi ngày leo cây trốn trên xà nhà, rất ít khi được nhàn hạ, căn bản là không nảy sinh những suy nghĩ khác.
Ai biết hôm nay đột nhiên Ánh Phong nổi điên cái gì nữa?? khùng khùng điên điên.
Chiếu Thanh còn đang nghĩ xem có phải hôm nay người bên cạnh uống lộn thuốc không, ánh mắt phía trên chiếu lên đầu y khiến y lạnh sống lưng, nhịn không được căng hết cả người lên.
Minh Nhiễm vẫn còn thất thần, đột nhiên Nguyên Hi đế xuất hiện làm cho ba hồn sáu vía của nàng bay đi phương trời nào không hay.
Vương công công cảnh giác, thấy bầu không khí không ổn, trộm liếc mắt qua một cái.
Người đứng trên lan can bạch ngọc phù điêu mím môi thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt thản nhiên, nhìn chằm chằm Chiếu Thanh phía dưới.
Chàng không lộ ra chút xíu cảm xúc dư thừa nào, người bình thường thì nhìn không ra được gì, Vương công công thì lại hiểu, trong lòng vị này đang không vui.
Đương kim trầm tĩnh ôn nhã, ít có lúc nào như vậy.
Vương công công thổn thức, xem ra Bệ hạ thật không thích những người bên dưới làm những chuyện như thế này.
Vương công công tự giác nghĩ thông những lắt léo trong đó, ông phe phẩy phất trần tiến lên một bước nhỏ, cười ngắt lời, giả vờ trách móc: “Hai vị đùa giỡn cũng phải nhìn xem là chỗ nào chứ, trước Tử Thần Điện, sao có thể dung được người khinh thường thiên uy.”
Chiếu Thanh nghe thấy Vương công công lên tiếng, gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, lập tức tiếp lời ông: “Bệ hạ thứ tội, Ánh Phong luôn thích nói giỡn mấy câu, thuộc hạ nhất định sẽ nghiêm phạt nàng.”

Nói rồi giơ tay kéo kéo tay áo nàng một chút, Minh Nhiễm bừng tỉnh, cũng cầm kiếm nhận tội theo.
Đầu ngón tay Tuân Nghiệp hơi dừng lại: “Ánh Phong?”
Minh Nhiễm: “Có, có thuộc hạ! Bệ hạ thứ tội.”
Nàng đáp rất nhanh, Tuân Nghiệp nhẹ ờ một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.
Không thấy phía trên có mệnh lệnh gì, Minh Nhiễm cúi đầu cũng mỏi cả cổ, chàng mới  mở miệng nhả ra: “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Trái tim Chiếu Thanh cũng an ổn lại trong lồng ngực rồi, vừa mới đứng dậy, ánh mắt kia lại chiếu xuống, da đầu y cũng tê dại, lộp bộp một cái, thầm nghĩ nha đầu Ánh Phong chết tiệt kia hại chết y rồi.
Quả nhiên, bên trên bình thản nói: “Hai ngày này ngươi tới Ninh Vương phủ, thế Thập Ngũ trực đi.”
Ninh Vương là con trai thứ tám của tiên đế, lớn hơn đương kim hai tuổi, mẹ đẻ Lệ phi mất sớm, luôn được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Vân Thái phi, có quan hệ rất gần với Cảnh Vương.
Cho dù nội bộ có thế nào, ngoài mặt vị Vương gia này nhìn có vẻ là người rất an phận, bình thường cũng không thích gì khác, ăn nhậu chơi bời, đặc biệt là thích mỹ nhân. Trong phủ Ninh Vương nuôi gần chục người, oanh oanh yến yến, đánh ghen lên thì không có trình độ gì cả.
Mỗi ngày Thập Ngũ ngồi xổm trên xà nhà nghe đám mỹ nhân kia quấn quanh Vương gia khóc lóc.
Thế nhân gọi là sôi động, sôi động này lại làm cho Thập Ngũ xém tí nữa thì đột tử.
Chiếu Thanh: “…… Vâng.”
Đúng là tai bay vạ gió mà.
Hai người xoay người, Minh Nhiễm nhỏ giọng nói: “….. Xin lỗi.” Nàng không cố ý thật mà.
Chiếu Thanh: “……”
Hai người bọn họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, mắt thấy mặt trời càng ngày càng lớn, Vương công công quay đầu sai người lấy dù che tới, Tuân Nghiệp bảo ông dừng lại, xoay người, híp híp mắt, bước đi: “Đi Phù Vân Điện.”
Vương công công chạy chậm theo sau, vô cùng ngờ vực, sao đột nhiên lại muốn đi tới đó rồi?
Gần đây có vẻ chăm chỉ tới hậu cung quá rồi.
Mới đi được một đoạn, có tiểu thái giám chạy nhanh đuổi theo, kịp truyền lời bên Công Bộ thượng thư đã tới, có việc gặp Bệ hạ, Tuân Nghiệp hơi suy tư, đoàn người lại quay đầu về.
……
Sau khi Minh Nhiễm và Chiếu Thanh tách ra thì thoát khỏi trò chơi, nàng nằm liệt trên giường, nửa ngày mới thở ra được một hơi uất nghẹn trong lòng.
Tuy rằng kết cục có hơi ngoài dự đoán chút nhưng tốt xấu gì trong quá trình cũng không có vấn đề gì lớn, còn 65 lần nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Minh Nhiễm bụm mặt, lại xoa xoa đôi mắt, lúc này mới xuống khỏi giường, chuyển ra ngoài  ngồi lên ghế mây dưới giàn hoa của nàng.
Gió thổi hoa đào rơi đầy người nàng, nàng cũng lười duỗi tay phủi đi, dựa vào ghế, ngáp một cái đầy sung sướng.
Những năm nhàn rỗi đi theo nguyên chủ đó, trong lòng nàng rất ít khi để tâm đến chuyện gì, chuyện tỏ tình trước đó bị cấp trên bắt được nàng cũng chỉ nghĩ một chút rồi ném ra sau đầu.
Dù sao thì nghĩ có nhiều hơn đi chăng nữa thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngã một lần khôn hơn một chút, lần sau có tỏ tình thì nhớ tìm một  chỗ an toàn rồi hãy làm là được.
Nàng đẩy đẩy chiếc ghế mây nhẹ phát ra tiếng kêu cót két.
Nhấc nhấc mí mắt, nhìn trái ngó phải, phát hiện thiếu một người, lúc này mới hỏi Lan Hương, “Tây Tử đâu rồi?”
Lan Hương nhặt khăn tay rơi bên ghế mây của nàng lên, cười trả lời: “ Tiệp dư quên rồi sao, sáng nay phủ thượng thư dâng thẻ bài, nói là nhớ nương nương, muốn tới thăm nương nương trong mấy ngày này. Bây giờ Quý phi nương nương quản chuyện này, Tây Tử tỷ tỷ đi Thừa Ninh Cung bẩm báo rồi ạ, chắc là đến chỗ Quý phi nương nương phê chỉ thị đó ạ.”
Minh Nhiễm gật gật đầu ý bảo biết rồi.
Chỗ Hàn Quý phi nhất định sẽ không ngăn cản gì, hôm nay có hơi muộn rồi, nếu Trình thị không có chuyện gì sốt ruột thì chắc là ngày mai mới tới.

Có gì đâu, coi như có một bà con thân thích xa không thân cho lắm muốn tới, không cần phải quan tâm lắm làm gì.
Tuân Nghiệp xử lý xong chính sự rồi tới đây đã là chuyện của một canh giờ sau.
Minh Nhiễm ngồi trên ghế mây đu đưa tới mức buồn ngủ, Lan Hương nhìn thấy người tới vội vàng đánh thức nàng, Tuân Nghiệp vẫy vẫy tay, kêu mấy người hầu hạ lui ra hết.
Lan Hương và Vương công công dẫn theo người đi khỏi, dưới giàn trồng hoa nháy mắt không còn mấy người.
Tay Tuân Nghiệp gác lên trên ghế mây, chậm rãi lật khăn tay trên mặt nàng lên.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cánh lá hoa chiếu xuống mặt nàng, thật là chói mắt, Minh Nhiễm nửa mơ nửa tỉnh nhắm hai mắt lại, nhíu nhíu mi.
Tuân Nghiệp lẳng lặng nhìn, đầu ngón tay dừng trên má trắng hồng của nàng, nhéo một cái thật mạnh.
“Ai da!”
Đột nhiên Minh Nhiễm mở mắt ra, đối diện là một đôi mắt bình tĩnh trong lành: “Bệ, Bệ hạ?!”
Tuân Nghiệp buông ra tay, khẽ nhếch khóe môi, cười như không cười.
Minh Nhiễm chớp chớp mắt, nắm váy đứng dậy, kéo khoảng cách ra, thỉnh an, “Sao Bệ hạ lại tới đây?”
Tuân Nghiệp không lên tiếng, nhấc áo choàng ngồi lên ghế mây của nàng, vẫy vẫy tay, chỉ vào ghế hoa mai bên cạnh, bảo nàng ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Hôm nay tâm trạng của Nhiễm khanh không tệ nhỉ.”
Minh Nhiễm nhấc váy a một tiếng, cười gượng trả lời: “Cũng được, cũng được ạ.”
Tuân Nghiệp nâng nâng cánh tay, ngón tay dài lướt qua sợi tóc tán bên má nàng, phủi rớt hai cánh hoa đào.
Cánh hoa đào rơi trên váy, xoay hai vòng, rớt xuống đất.
Minh Nhiễm cong môi, cười với chàng.
Chàng ngồi dậy, sờ sờ đầu nàng, đầu ngón tay khẽ vuốt qua thái dương nàng, khẽ thở dài: “Nhiễm khanh à.”
Minh Nhiễm nhẹ vâng một tiếng, trả lời theo: “Bệ hạ sao thế ạ?”
Mặt chàng vẫn trắng xanh, giọng nói mềm, nhẹ: “Có một vài lời không thể tùy tiện nói với người khác đâu.”
Không đầu không đuôi nói một câu thế này, Minh Nhiễm ngờ ngợ khó hiểu. Nàng vốn định mở miệng hỏi một chút, do do dự dự cuối cùng lại nuốt xuống.
Tới gần trưa, đúng là lúc ánh mặt trời gắt nhất, hai người ngồi dưới giàn hoa, thoáng chốc yên ả.
…………
Nhiệm vụ tỏ tình 66 lần tạm thời bị gác lại vì Chiếu Thanh bị phái đi Ninh Vương phủ. Thất Thất không giục, tạm thời Minh Nhiễm cũng không quản tới nó.
Trình thị dâng thẻ bài, nói ba ngày sau muốn tiến cung một chuyến, Hàn Quý phi không nói hai lời đã phê chuẩn, Minh Nhiễm dặn dò mấy người Thanh Tùng một tiếng, cũng không để trong lòng.
Lần tiếp theo Minh Nhiễm đăng nhập vào trò chơi là buổi tối hai ngày sau.
Chiếu Thanh nhận nhiệm vụ độc hại hai ngày mới rồi ở Ninh Vương phủ, quầng thâm mắt đậm vô cùng, ôm kiếm đứng trên cây, vẻ mặt uể oải.
Trong đêm tối, Minh Nhiễm đứng trên góc chết cây cột ngoài lan can ở tây điện, xa ca nhìn cây cổ thụ kia, nàng biết, giờ Chiếu Thanh đang ở đó.
Chiếu Thanh cũng phát hiện ra nàng.
Chuyện lần trước đột nhiên xảy ra, tách ra cũng nhanh, hai người còn chưa kịp nói kỉ mấy câu.
Ở Ninh Vương phủ, Chiếu Thanh nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, nghĩ tới nghĩ lui, lăn qua lộn lại, cảm thấy vẫn cần phải nói chuyện đàng hoàng với nha đầu chết tiết Ánh Phong kia.
Đương nhiên y sẽ không cảm thấy “vừa ý” trong miệng Ánh Phong kia là vừa ý thật. Dù sao thì y cũng không cảm thấy giữa hai người bọn họ có chút gì gì cả.
Chiếu Thanh nhảy từ trên cây xuống, hình bóng quỷ mỉ xà qua đây.
Ánh mắt Minh Nhiễm sáng lên.
Nàng đang phát sầu làm sao tìm được chỗ riêng tư nào để mà tỏ tình đây, không nghĩ tới người này lại biết điều như vậy, tự mình bay qua.

Chiếu Thanh đáp xuống lan can Minh Nhiễm đang đứng, từ trên cao nhìn xuống, còn không chờ y mở miệng, đã lớn tiếng dọa người.
“Bầu trời hôm nay thật đẹp, chẳng lẽ không phải à?”
Chiếu Thanh nhìn lên trời, trên đó đen nhanh một mảnh, có vài ngôi sao thưa thớt, không nhìn thấy gì cả.
Còn chưa kịp hỏi thăm về mắt nàng, nàng đã nâng tay lên, xoay trường kiếm trong tay, vỏ kiếm màu đen xoay trong một vòng, gió thổi vù vù lên.
Dáng vẻ rất là uy phong, khí thế.
Nàng nghiêm mặt, nghiêm trang.
“Ngươi lại càng khiến người khác mê muội hơn.”
“Hôm nay có vẻ ta càng vừa ý ngươi hơn cả hôm qua.”
“Muốn ở bên nhau không? Bây giờ ta có thể thỏa mãn ngươi.”
Chiếu Thanh: “….. Ta sai rồi.” Ngươi không phải trúng gió đâu, ngươi bị trúng tà rồi!
Minh Nhiễm lắc đầu, “Tình yêu không có đúng sai.”
Chiếu Thanh: “……”
“Ha…… ha.”
Tiếng ha ha lạnh nhạt làm bừng tỉnh chim tước đang đứng trên góc tường, trong đêm tối không thể nghe được tiếng cất cánh của nó, nhưng lại có thể nghe được tiếng sải cánh.
Minh Nhiễm ngẩn ra, người cứng ngắc quay đầu lại, đèn cung đình lục giác đã tắt rồi, trường bào đỏ tím, tuy là không rõ lắm, nhưng nhìn về phía bên cạnh chàng thì có thể thấy một đống tròn vo, không cần nghĩ cũng biết đó là Vương công công phúc hậu nhất hoàng cung.
Đứng chung một chỗ với Vương công công, ngoài vị đọc sách phê duyệt tấu chương ở Tử Thần Điện kia, còn có thể là ai?
Cả người Minh Nhiễm đều không khỏe, muốn quỳ lạy, sinh vật như hoàng đế này đúng là có thể sánh ngang với chủ nhiệm lớp, xuất quỷ nhập thần, dọa chết người.
Chiếu Thanh mới từ Ninh Vương phủ về cũng không tốt y chang, núp trong góc tường, hít hà một hơi.
Đại tỷ! Chiếu Thanh ta đắc tội ngươi chỗ nào rồi? Nể tình chúng ta đã từng cùng nhau lên núi đao xuống biển lửa, ngươi nói thẳng dùm đi!
Đây là chuyện người nên làm sao? Hả!
Minh Nhiễm: “….. Thật sự, xin, xin lỗi nhé.”
Nói tới đây, đột nhiên nàng dừng lại, nhanh trí một cách bất ngờ, môi nhếch lên, tận dụng hoàn cảnh bắt đầu tỏ tình lần thứ 3, “Vì thể hiện xin lỗi, nhóc con chết tiết, lấy thân báo đáp nhé?”
Chiếu Thanh: “!!” Nha đầu chết tiệt kia, ngươi điên rồi hả!
Tuân Nghiệp đứng trên bậc thang nhếch nhếch khóe môi, không để ý tới hai người kia, xoay đầu vừa đi vừa nói chuyện với Vương Hiền Hải, giọng nói không nhỏ, “Đi, đi Phù Vân Điện, đột nhiên trẫm muốn tìm Minh Tiệp dư trò chuyện.”
Minh Nhiễm: “……?!” Này, từ từ, Tiệp dư nhà ngươi còn chưa có trở về!

 


Bình Luận (0)
Comment