Tống Ngôn Trần rơi vào giấc mơ cảm giác mình giống như rơi vào hang rắn, cả người thập phần choáng váng, đùi, cơ thắt lưng, bả vai..... Đều giống như bị con rắn hổ mang lạnh lẽo siết chặt.
Con rắn hổ mang ngày càng nhiều, thậm chí siết chặt cổ cậu, hít thở không thông mãnh liệt bao bọc toàn thân cậu, khó thở, cậu xuất phát từ bản năng mở miệng, kiệt lực muốn có thêm không khí.
Mà con rắn hổ mang lại nhắm vào khoảng cách này, nhân cơ hội chui vào khoang miệng Tống Ngôn Trần, không ngừng đùa giỡn...
Cứu, cứu mạng...
Tống Ngôn Trần trợn tròn hai mắt, mí mắt phải không ngừng giật giật, sắc mặt trắng bệch bừng tỉnh từ trong mộng.
Mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt lưng cậu, ngay cả trái tim cậu cũng đang cuồng nhảy không ngừng, cậu che ngực lại theo bản năng, đại não chậm chạp, sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói của người đàn ông bất thình lình vang lên ở góc phòng.
Tống Ngôn Trần chấn động, đầu vai khẽ co rút, ngây ngốc, im lặng nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Người đàn ông bưng canh vừa hầm lên bàn, đứng về phía ngược sáng với bàn ăn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi trên người cậu, giống như là khoác lên mình một tầng thánh quang.
Tống Ngôn Trần trong lòng chấn động, nói chuyện đều mang theo vài phần khàn giọng: “Anh..."
Không để cho Tống Ngôn Trần chủ động mở miệng hỏi, hắn rất tự nhiên sải bước tiến lên, đặt gối đầu bên cạnh đệm ở phía sau Tống Ngôn Trần, khẽ cười nói: "Cậu ngất xỉu trong phòng tắm, là tôi ôm cậu ra đây..."
Tống Ngôn Trần trở nên ngơ ngác, tại sao cậu lại nhớ rõ là cậu gặp phải hình ảnh kinh khủng, bị dọa ngất đi...
Vừa nghĩ đến trải nghiệm kinh khủng kia, Tống Ngôn Trần lại cảm thấy có chút sợ hãi, thân thể cũng không tự giác hơi co rúm lại.
Ánh mắt mờ mịt của người đàn ông không ngừng đánh giá Tống Ngôn Trần, động tác nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, chậm rãi tiếp tục bổ sung: "Tôi sợ cậu bị cảm lạnh, cho nên dùng máy sấy tóc sấy khô tóc cho cậu rồi"
Nói xong, giọng người đàn ông hơi dừng lại, ý cười ở khóe miệng càng lúc càng sâu: "... Nhân tiện, tôi đã thay cho cậu một bộ quần áo. ”
Đầu óc Tống Ngôn Trần ong ong, mi mắt màu nâu nhạt khẽ chớp, môi khẽ mở ra, giống như là chưa thể tiêu hoá hết ý nghĩa trong lời nói của hắn, trên mặt hiện ra vẻ ngơ ngác.
Cậu phản ứng lại mạnh mẽ cúi đầu, xốc chăn lên nhìn quần áo mình bị thay, sau đó cả người đỏ ửng đến mức dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, mặt cậu đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
“Tôi…”
Cứu tôi! Trên người cậu có rất nhiều dấu hôn.
Không để cho hơi thở của Tống Ngôn Trần dồn dập tiếp tục hỏi, người đàn ông lần thứ hai cắt ngang lời cậu, cúi người xuống, sờ vào cổ chân trắng nõn mềm mại của Tống Ngôn Trần, chủ động mang giày cho cậu, ngữ khí tự nhiên, không nghe ra quá nhiều cảm xúc: "Mau đứng lên ăn cơm đi. ”
Tống Ngôn Trần trợn to mắt trong ánh đèn lờ mờ mà phiêu diêu, nơi da thịt kề sát vào nhau làm cậu đột nhiên cảm thấy một dòng điện tê dại xẹt qua, người đàn ông chỉ tùy tiện chạm vào, Tống Ngôn Trần liền mẫn cảm đến mức cả người đều co lại, căng thẳng đến mức sắp rơi nước mắt.
Ngay cả các ngón chân cũng đẹp như vậy...
Đàn ông thật dâm ô. Ánh mắt uế bẩn bất động thanh sắc đánh giá đôi chân ngọc trắng mượt mà như sứ này, trên mặt vẫn không để lộ cảm xúc như trước, sắc mặt chính trực quyết tình đoạn nghĩa, khiến Tống Ngôn Trần che miệng lại theo bản năng, phòng khi mình kêu lên tiếng.
Điều này cũng kỳ lạ...
Hành vi cử chỉ của hai người bọn họ lúc này, tựa như một đôi tình nhân yêu nhau nhiều năm, động tác mập mờ lại mang theo vài phần ý tứ kiều diễm khó có thể diễn tả thành lời.
Con quái vật mà cậu vừa nhìn thấy chỉ là giấc mơ của cậu thôi sao?
Tống Ngôn Trần phục hồi tinh thần vẫn có chút ngây người, biểu cảm còn mang theo vài phần bối rối cùng sợ hãi, chỉ cần nhớ lại hình ảnh đẫm máu kia, cậu cũng đã sợ tới mức ngất đi.
Tống Ngôn Trần giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt cọ cọ nhìn về phía bàn trà.
Tại sao bài vị lại biến mất?!
Người đàn ông thu hết tất cả biểu cảm của Tống Ngôn Trần vào trong đáy mắt, ánh mắt hơi lóe lên, độ cong khóe miệng càng lúc càng thâm trầm, bất động thanh sắc mở môi nói: "Cậu đang tìm cái gì vậy?"
Tống Ngôn Trần cứng đờ, còn không đợi cậu nuốt hoảng sợ vào trong bụng một lần nữa, ánh mắt hắn liền hơi đảo qua, nhìn về phía kệ giá chứa đồ, dùng một loại ngữ khí không chút để ý sâu kín hỏi: "Cậu đang tìm nó sao?"
Tống Ngôn Trần run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn theo hướng người đàn ông đang nhìn, một giây sau liền rõ ràng nhìn thấy linh bài sừng sững không ngã ở trên đin giá đựng đồ tạo nên sự tương phản trong cả gian phòng.
"Tôi thấy nó đặt trên bàn trà không an toàn lắm, cho nên tôi di chuyển nó sang một vị trí." Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, ngữ trọng tâm trường, ánh mắt âm u mà sắc bén nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, mang theo tình yêu tối nghĩa.
Biểu cảm Tống Ngôn Trần lập tức trở nên hơi mất tự nhiên, nhát gan nói: "Đó không phải là tôi đặt… Tôi căn bản không biết nó đến từ đâu..."
Nói xong, Tống Ngôn Trần lập tức muốn khóc, nước mắt cứ mãi đảo quanh ở trong hốc mắt, ngay cả nói chuyện cũng trở nên có chút nghẹn ngào: "…Tôi vừa ném nó ra ngoài, tôi không biết tại sao nó lại xuất hiện..."
Tống Ngôn Trần thần kinh suy sụp, giọng nói mang theo sự bất an và nghẹn ngào, cả khuôn mặt trắng bệch như mất máu, thân thể cũng không khống chế được mà run rẩy.
"Tôi, tôi dường như bị quỷ…"
Hắn gắt gao nhìn chăm chú vào tân nương của mình, ý cười ở khóe miệng càng sâu, siết chặt hai tay run rẩy của đối phương ở trong tay, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, tôi ở đây. ”
Mắt thấy nước mắt Tống Ngôn Trần ngừng không ngừng, người đàn ông thuận thế ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào trong lòng, bàn tay rộng lớn đặt ở phía sau, lặng lẽ vu.ốt ve lưng Tống Ngôn Trần để an ủi, tựa như một tiểu nhân ti tiện vừa dỗ dành đối phương, mặc dù trong lòng biết rõ nhưng lại không thể giải thích.
Tống Ngôn Trần tưởng đối phương cảm thấy mình đang hồ ngôn loạn ngữ, chỉ là thuận miệng ứng phó, lập tức giữ lấy quần áo của đối phương, vội vàng giải thích: "Tôi không có lừa anh, tôi nói thật, tôi thật sự gặp quỷ, tôi, tôi..."
Càng nói, Tống Ngôn Trần càng kích động, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều.
Người đàn ông vươn tay, dùng lòng bàn tay phủi nước mắt ở khóe mắt của Tống Ngôn Trần đi, hạt giống ác liệt nảy mầm trong đáy lòng hắn, hắn có chút si mê nhìn đôi mắt càng khóc lên càng làm nổi bật vẻ đẹp này, dường như có chút không ức chế được tình cảm rung động của mình.
Cô dâu của hắn... khi khóc lên thật sự làm cho người ta muốn thương yêu...
Hắn xoa xoa tóc đối phương, tiếp tục nhỏ giọng trấn an: "Tôi tin tưởng cậu, đừng sợ, cậu cứ từ từ rồi nói..."
Tống Ngôn Trần vừa nghe, nhất thời "Oa" khóc càng lớn tiếng, vùi mặt vào trong ngực đối phương, tựa như người chết đuối bắt được một khối bọt biển, bắt đầu không ngừng phun nước đắng.
Hắn tiếp tục vu.ốt ve đầu cậu, một bên đóng vai cái gọi là tri tâm đại ca ca kiên nhẫn nghe đối phương hoảng sợ và phàn nàn, một bên không ngừng thực hiện một chút suy nghĩ không thể miêu tả trong đầu.
Cô dâu của ta thực sự quá ngây thơ...
Tại sao lại dễ dàng tin vào những lời nói của một người lạ như vậy ...
Đứa nhỏ ngốc nghếch...
“… Vậy hôm qua cậu có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Thấy thiếu niên khóc càng ngày càng lợi hại, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, quyết định cung cấp cho đối phương một ít ám chỉ nhỏ.
Tống Ngôn Trần lộ vẻ mê hoặc, có chút nghẹn ngào nhìn đối phương: "Đặc biệt, đặc biệt, chuyện…?"
Người đàn ông nhíu mày, chậm rãi nói: "Ví dụ như gặp phải tang lễ... Hoặc là giẫm lên giấy tiền, vàng mã..."
Hắn cúi đầu ra vẻ huyền bí, bộ dáng suy nghĩ, chiến lược dừng lại trong chớp mắt, ánh mắt cũng hiện lên một tia ám quang quỷ dị: “... Hoặc là cậu nhặt được một cái bao lì xì..."
Hai chữ "bao lì xì" vừa dứt, biểu cảm của Tống Ngôn Trần quả nhiên ngơ ngác, mang theo sự ngây ngô.
Lông tơ của cậu dựng thẳng, cả người giật mình, sắc mặt không chút nhân khí, run rẩy nói: "Tôi, tôi ngày hôm qua, quả thật nhặt được một cái bao lì xì. ”
Nói xong, ngữ khí Tống Ngôn Trần dồn dập, tốc độ nói nhanh hơn: "Nhưng tôi chỉ sờ một chút, tôi căn bản không mang đi, thậm chí còn không mở ra. ”
Hắn nhìn sắc mặt của cô dâu nhà mình căng thẳng đến mức muốn ngất đi, cười mà không nói, chỉ ném về phía đối phương một ánh mắt ám chỉ, Tống Ngôn Trần dừng một chút, sau đó khuôn mặt trắng bệch mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt người đàn ông đang nhìn về phía gối đầu phía sau mình.
Dưới vỏ gối màu xanh da trời lộ ra một góc nhỏ của giấy cứng màu đỏ trông rất giống như bao lì xì.
Vừa nhìn thấy màu đỏ này, đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, một ý niệm vớ vẩn trong đầu cậu chậm rãi thành hình, cậu run rẩy đưa tay, đột nhiên vén gối lên, bao lì xì rõ ràng nằm dưới gối.
Sao, làm sao có thể...
Ngực Tống Ngôn Trần run lên, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.
Người đàn ông bình tĩnh cầm bao lì xì lên, giọng nói dịu dàng, ánh mắt gắt gao nhìn Tống Ngôn Trần, giống như mang theo vài phần hỏi thăm, lại giống như là chiếc hộp Pandora dụ dỗ: "Cậu không tò mò trong này có cái gì sao?"
Tống Ngôn Trần nóng nảy đến mức sụp đổ, cậu vu.ốt ve bao lì xì trong tay người đàn ông, cổ họng đều mang theo khàn khàn cùng sợ hãi: "Đừng đụng vào nó!"
Biểu cảm của hắn lúc bao lì xì rơi xuống đất xuất hiện một tia nứt nẻ, nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh khôi phục lại nụ cười trước sau như một.
Dùng một loại ngữ điệu vô cùng cao thâm khó lường, chậm rãi nói: "Tôi nghe thế hệ trước nói, có một số nhà sẽ tìm kiếm đối tượng minh hôn cho con gái con trai mình khi chưa kết hôn nhưng lại tử vong ngoài ý muốn. ”
"Bọn họ sẽ đem tóc của người chết và ngày sinh tháng đẻ nhét vào trong bao lì xì, sau đó ném ở ven đường, ai nhặt được thì người đó chính là đối tượng được chú định minh hôn."
Câu nói vừa dứt, trong đầu Tống Ngôn Trần lập tức nhớ lại trong giấc mộng hoang đường của cậu...
Áo cưới… Gà trống…
Và người đàn ông bí ẩn đó...
Hắn lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lóe lên bất định: "... Một khi khế ước có hiệu lực, coi như là tử vong, hai người cũng sẽ không tách ra..."
Cô dâu tội nghiệp...
Em được định sẵn sẽ thuộc về ta…