Mỹ Nhân Ốm Yếu Thích Giả Nai Chỉ Muốn Làm Sâu Lười

Chương 11

"Ta chỉ cảm thấy, huynh đối xử với ta rất tốt."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Phức Tranh ngồi trong xe lăn rộng rãi, đôi mắt bị che khuất bởi một bàn tay ấm áp nên cậu không nhìn thấy gì cả.

Lòng bàn tay của Du Hàn Châu có vết chai dày và thô ráp, có lẽ là do nhiều năm luyện võ mà thành. Hoàn toàn khác với đôi tay mềm mại của một công tử quyền quý được nâng niu từ bé như Phức Tranh.

Trước đây, hình như Xuân Hỷ từng nói Du Hàn Châu học các loại võ nghệ chẳng hạn như kiếm pháp, côn pháp... Mỗi ngày hắn đều dậy sớm luyện tập, ban đêm thì sửa công văn cho lão Hoàng đế. Đèn đuốc trong phủ Thừa tướng lúc nào cũng sáng rực đến tận canh hai mới tắt.

Dương như không có việc gì mà Du Hàn Châu không làm được, càng không có gì mà hắn không thể giải quyết. Cũng chưa từng nghe nói có ai dám đối đầu với hắn.

Nhưng tại sao Du Hàn Châu vẫn phải cố gắng đến vậy? Rõ ràng đã có được quyền cao chức trọng, lão Hoàng đế cũng giao toàn bộ quyền lực cho hắn, không ai dám chống lại hắn.

Phức Tranh nghĩ ngợi một hồi, quyết định lên tiếng bày tỏ nghi vấn trong lòng.

Nhưng khi vừa tính nói, Phức Tranh chợt nhớ đến câu hỏi trước đó của Du Hàn Châu - "còn định trốn tránh tới khi nào". Câu này vẫn chưa trả lời mà đã chuyển sang chuyện khác thì có vẻ không hay.

Cậu nghĩ, rất có thể Du Hàn Châu sẽ giận.

Phức Tranh cau mày, cảm thấy bàn tay chai sần kia làm cậu hơi ngứa, thiếu niên không thoải mái ngả lưng ra sau, nhưng khi tựa lưng vào ghế, Phức Tranh không còn chỗ nào trốn tránh được nữa.

Có vẻ Du Hàn Châu quyết tâm không cho cậu nhìn, mặc cho đôi mi của thiếu niên như cánh bướm mỏng manh cọ nhẹ lên lòng bàn tay hắn, mang theo cảm giác nhồn nhột không muốn buông ra.

Phức Tranh nghe tiếng gió vi vu xung quanh, đồng thời cảm nhận sự im lặng bất thường của người đàn ông, cậu không nhịn được khẽ ho hai tiếng.

Phức Tranh co người lại, siết chặt chiếc quạt gấp của Du Hàn Châu, sau khi sưởi ấm bên bếp than một lúc, cậu do dự nói nhỏ: "Ta chỉ cảm thấy, huynh đối xử với ta rất tốt."

"Huynh đối xử tốt với ta, hẳn là sẽ giúp ta, nên ta muốn thử xem."

Đây đều là lời thật lòng.

Nhưng lại là lời thật lòng mà Du Hàn Châu - người đã nghe quá nhiều câu nịnh bợ chửi rủa chưa từng được nghe qua.

Du Hàn Châu chống một tay lên tay vịn của xe lăn, từ xa nhìn qua như thể hắn đang ôm Phức Tranh vào lòng.

Hắn chậm rãi cúi người, xáp lại gần thiếu niên, giọng nói khàn khàn tràn đầy sức hút.

Phức Tranh chỉ nghe thấy hắn thấp giọng hỏi một câu: "Thử?"

"Em chưa từng nói chuyện và tiếp xúc với ta, thế mà lại chắc chắn rằng ta không phải kẻ ác?"

"Những món quà trước đây ta tặng, em đều từ chối, nhưng bây giờ lại nhận."

"Thái tử cho mời em, Hoàng hậu có ý hại em, em sai người tìm ta, muốn ta thắp đèn làm em vui, muốn ta che chở em..."

"Chỉ là thử sao?"

Giọng nói khàn khàn của hắn dường như mang theo nhiệt độ bỏng rát, Phức Tranh không nhịn được quay đầu sang.

Lúc này, trực giác mách bảo cậu rằng Du Hàn Châu có gì đó không giống với trước đây, nhưng hiện tại Phức Tranh không nhìn thấy được sắc mặt của người nọ, càng không thể xác định được cảm xúc của đối phương.

Thiếu niên lộ vẻ mờ mịt, gò má nhợt nhạt như tuyết đầu đông đọng lại trên nhánh cây. Cậu ở trong bóng tối, xung quanh ngập tràn hơi thở mạnh mẽ xâm lấn không chút kiêng dè của người nọ, nhưng cậu không hề phản kháng.

Du Hàn Châu nhắm mắt lại, không ai nhìn rõ được nét mặt hắn lúc này.

Phức Tranh không thấy gì, nên cũng không biết ánh mắt phức tạp khó tả của Du Hàn Châu đang nhìn cậu, cũng như việc hắn đã vô số lần cố gắng xác nhận thân phận của cậu qua từng lời nói, từng thói quen nhỏ nhặt.

Dường như người ta có thể nhìn xuyên qua vẻ ngoài quyến rũ và lộng lẫy của cậu để thấy được linh hồn bên trong.

Nhưng thực tế, từ khi cậu là tiểu yêu chăn bông đến khi trở thành Phức Tranh của thế giới này, thời gian thật sự quá ngắn. Sau vô số chuyện và tổn thương đã trải qua, chẳng ai khẳng định được giờ đây cậu đang nghĩ gì.

Người ta nói rằng Thái tử làm tổn thương cậu, nên cậu mất hết hy vọng, cố tình gần gũi với Du Hàn Châu để Thái tử tức giận, như vậy cũng có thể hiểu được. Hoặc có khi cậu đã thay đổi, từ bỏ Thái tử, chuyển sang ngưỡng mộ Du Hàn Châu, điều này cũng hợp lý.

Nhưng đây không phải là câu trả lời mà Du Hàn Châu muốn.

Từ đầu đến cuối, điều Du Hàn Châu khao khát không phải là "Phức Tranh" đã từng si mê Thái tử.

Giữa hắn và "Phức Tranh" không phải chỉ mới gặp nhau gần đây.

Trước giờ Phức Tranh không nghĩ nhiều như vậy, lúc bị hỏi đến cậu cũng không thể nói rõ, thậm chí còn nghiêng đầu đầy khó hiểu, hỏi lại: "Không được sao?"

Người đến bước đường cùng thì chẳng còn gì để sợ, đúng là cậu đang làm mọi chuyện theo cảm tính, mà Du Hàn Châu tới cũng tới rồi.

Tuy nhiên, Phức Tranh cũng không phải tiểu yêu chăn bông không có lương tâm, cậu suy nghĩ một lúc, nói: "Ta muốn vậy nên mới làm."

"Nếu huynh thấy không ổn thì cứ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, ưm..."

Hai mắt Phức Tranh mở to, cảm giác môi mình bị ngón tay thô ráp mạnh mẽ áp chặt vào, cậu thấy hơi đau, không dám nói thêm gì nữa.

Dường như Du Hàn Châu cũng không có ý định làm khó cậu, sau khi ngăn lời cậu lại, hắn rút tay về, im lặng không nói gì.

Điều này thực sự không giống phong cách thường ngày của Du Hàn Châu. Thừa tướng đương triều luôn tươi cười trước mặt mọi người, không bao giờ thích lãng phí thời gian, cũng chưa từng có sự im lặng vô ích.

Nhưng lúc này, người đàn ông đang chăm chú nhìn Phức Tranh một cách khó hiểu, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Tuy nhiên, Phức Tranh nào biết hắn muốn gì. Cả hai kiếp, cậu rất ít tiếp xúc với con người, phần lớn thời gian đều làm một con sâu lười, có thể hiểu được mọi chuyện đều nhờ vào chút bản năng và thuật chiêm tinh.

Nhưng thuật chiêm tinh lại không có tác dụng với Du Hàn Châu, lòng hắn sâu thẳm đến mức không thấy được điều gì.

Phức Tranh suy nghĩ một lúc về cuộc đối thoại vừa rồi, sau đó thử vươn tay, chậm rãi nắm lấy tay áo của Du Hàn Châu rồi kéo nhẹ.

Cậu khẽ nói: "Huynh không muốn xem như chưa có gì xảy ra... Vậy, huynh muốn ta nói gì?"

Nói gì đây?

Du Hàn Châu chăm chú nhìn cậu, trong thoáng chốc lại hiện lên khuôn mặt ngây thơ với nụ cười ngọt ngào của cậu bé trong lòng năm xưa, còn có góc chăn hồng nhạt giơ ra trước mắt để khoe khoang thành tích, trông ngốc nghếch vụng về nhưng lại khiến người khác cảm động.

Mãi sau này khi công thành danh toại, Du Hàn Châu lại thấy gương mặt ấy trên người một thiếu niên xinh đẹp vô song, ánh mắt nhìn hắn trở nên xa lạ và lạnh lùng.

"Phức Tranh" của trước đây luôn từ chối gặp hắn, trong mắt chỉ có Thái tử, cũng không nhớ gì về chiếc chăn nhỏ năm xưa.

Trên thế gian này có thể tồn tại người mang vẻ ngoài giống nhau, nhưng không bao giờ có hai người tính tình hoàn toàn giống nhau.

Mà Du Hàn Châu, hắn không cho rằng mình nhận nhầm, cũng không chấp nhận câu trả lời phủ định.

Người trước mặt chỉ có thể là Phức Tranh mà hắn hằng mong muốn, người mà hắn đã chờ đợi ngần ấy năm.

Có lẽ vào lúc này, dù cho "Phức Tranh" ngày xưa có sống lại, Du Hàn Châu cũng sẽ thản nhiên tự tay giết chết đối phương.

Cuối cùng, Du Hàn Châu cũng hơi thả lỏng.

Phức Tranh bị ánh mặt trời chiếu đến nheo mắt lại, cậu khẽ co mình, nhưng trước mặt đã xuất hiện một bóng người to lớn, che đi ánh nắng chói chang.

Cậu ngẩng đầu, nhận ra mình đã bị giam trong vòng tay của Du Hàn Châu.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dường như sáng lên một chút, trông không mấy bình thường, hắn khẽ nói: "Bổn tướng thay em trừng phạt Thái tử, trả thù Hoàng hậu, có được không?"

Phức Tranh hơi sợ khi nhìn vào ánh mắt đó, nhưng cậu vẫn chậm rãi gật đầu, ôm lò sưởi trò chuyện với hắn: "Huynh sẽ giúp ta dạy dỗ kẻ xấu sao?"

"Ừm." Du Hàn Châu gật đầu.

"Còn bảo vệ ta?" Phức Tranh hỏi với dáng vẻ mong chờ.

"Ừm." Du Hàn Châu đáp.

"Vậy, đồ chơi của ta..." Phức Tranh ngượng ngùng, nửa khuôn mặt giấu trong cổ áo lông cáo không mấy tự nhiên.

Cậu chưa nũng nịu với một người đàn ông trưởng thành bao giờ.

"Muốn đèn à?" Du Hàn Châu hỏi.

"Vâng." Phức Tranh gật đầu.

Cậu cảm thấy Du Hàn Châu có gì đó hơi lạ, dễ nói chuyện hơn so với mọi khi.

Chẳng lẽ vừa rồi xảy ra chuyện gì mà cậu không biết?

Phức Tranh hồi tưởng lại, xác nhận mình không nói lời nào quá đáng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Du Hàn Châu, hỏi: "Có phải lúc nãy huynh giận không?"

"Không, ta không giận." Du Hàn Châu từ tốn đáp.

Nói rồi hắn vươn tay, chiếc đèn lồng bí ngô bằng thủy tinh từ chiếc thuyền khác bay tới.

Phức Tranh ngẩng đầu nhìn, thấy bên kia có một bóng đen lờ mờ, có lẽ là ám vệ.

Sau đó, Du Hàn Châu cầm lấy chiếc đèn thủy tinh đã sáng, từ từ quay tròn, ngồi xổm trước mặt Phức Tranh.

Hắn nắm lấy tay Phức Tranh, đưa đèn lồng cho cậu.

Du Hàn Châu nhìn vào ánh mắt tràn đầy thích thú của Phức Tranh khi ngắm đèn thủy tinh, khẽ nói: "Ta không giận, cũng sẽ cho em thứ em muốn, nhưng em phải luôn là chính em, hiểu không?"

Phức Tranh nhìn Du Hàn Châu với vẻ mặt khó hiểu.

"Ý huynh là, ta không sợ huynh, lại còn thích ra vẻ hống hách như tổ tông của huynh sao?"

Dứt lời, hai mắt của Du Hàn Châu mở to, rồi bất giác bật cười.

Tiếng cười ấy thật thoải mái, đến mức ám vệ theo hắn bao năm cũng bất ngờ quay đầu lại, rõ ràng chưa từng thấy hắn như vậy.

Phức Tranh không hiểu vì sao Du Hàn Châu lại vui như thế, nhưng khi nhìn người đàn ông với ánh mắt tràn ngập ý cười, tâm trạng cậu cũng vui lây, thiếu niên cầm chiếc đèn lồng lắc lư qua lại, rồi nhoẻn miệng cười thật đẹp.

Lời tác giả:

Du Hàn Châu đã nhận ra bé chăn bông nhỏ nhà ảnh.
Bình Luận (0)
Comment