"Tranh Tranh rất giống chiếc chăn nhỏ của ta."・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Dưới ánh hoàng hôn, bầu trời mang một sắc xanh mờ nhạt xen lẫn chút trắng sữa như cánh hoa, trông dịu dàng và thuần khiết vô ngần. Cảnh sắc ấy khiến lòng người yên bình, tựa hồ có thể nằm dưới bầu trời đêm rồi chìm vào giấc mộng ngay tức khắc.
Phức Tranh rất thích khoảnh khắc này, cậu cong môi cười, rồi ngước mắt nhìn về phía Du Hàn Châu.
Vẻ anh tuấn của người đàn ông dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn hoa đăng lại càng thêm cuốn hút. Trong đôi mắt lấp lánh ánh nước của Phức Tranh chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình của một người.
Cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, làm chiếc thuyền nhỏ hình trăng khuyết khẽ lắc lư theo làn sóng, tạo thành những vòng gợn nước lan tỏa.
Cũng giống như tâm trạng của Du Hàn Châu lúc này, khi đối diện ánh mắt tưởng chừng tĩnh lặng nhưng lại cuốn hút đến mê người của thiếu niên, lòng hắn hoàn toàn rối loạn.
Nhưng Du Hàn Châu không vội hành động.
Hắn đang đợi Phức Tranh tỏ rõ thái độ.
Từ sau lần thân mật ở tửu lâu rồi lại xa cách, Du Hàn Châu đã hoàn toàn hiểu được tính cách của Phức Tranh.
Phức Tranh không phải không cảm động, chỉ là bài xích những sự thân mật quá mức. Mà sự bài xích ấy không phải vì cậu không thích Du Hàn Châu, mà là một cách bảo vệ bản thân.
Du Hàn Châu từng bôn ba khắp nơi, chứng kiến nhiều loại bệnh kỳ lạ, và cũng từng gặp những trường hợp giống như Phức Tranh.
Lần đầu gặp, thiếu niên trông rất ngoan ngoãn, khi Du Hàn Châu gần gũi, cậu cũng nhanh chóng sinh ra cảm giác phụ thuộc vào sự chăm sóc của hắn. Nhưng một khi mối quan hệ vượt qua giai đoạn mập mờ, Phức Tranh lại lùi bước theo bản năng, thậm chí trở nên lạnh lùng xa cách, sự nhiệt tình ban đầu cũng dần biến mất.
Đó là một cơ chế tự bảo vệ không thể kiểm soát được.
Lúc Du Hàn Châu giữ khoảng cách vừa đủ, cho cậu không gian tự mình điều chỉnh, cậu lại nhanh chóng chấp nhận sự gần gũi từ hắn một lần nữa.
Bệnh của Phức Tranh bao gồm nhiều loại, và đây chỉ là một trong số đó, nhưng cũng là loại ảnh hưởng nhất đến các mối quan hệ của cậu. Điều đáng nói là, ngay cả Phức Tranh cũng không nhận ra đó là một bệnh lý, mà chỉ nghĩ mình đã phụ lòng Du Hàn Châu, nghĩ rằng mình không có trái tim.
Thực ra, người đời thường có nhiều hiểu lầm và thành kiến với căn bệnh này. Vì nó không rõ ràng, thoạt nhìn rất giống với sự thay lòng đổi dạ của người bình thường.
Nếu không phải Du Hàn Châu biết rõ ngoài mình ra, Phức Tranh không muốn đến gần bất kỳ ai khác và cũng không yêu cầu ra ngoài, có lẽ hắn cũng không phát hiện nhanh như vậy.
Giờ đây, khi đã hiểu rõ khúc mắc trong lòng đối phương, Du Hàn Châu có thừa kiên nhẫn để giúp cậu bước ra khỏi vỏ bọc của mình.
Điều khó khăn nhất thực ra chính là sự chờ đợi ban đầu.
Một người đàn ông quyền khuynh thiên hạ, nói một là một như Du Hàn Châu, khi Phức Tranh lùi bước, dĩ nhiên hắn sẽ dùng tính cách cứng rắn của mình để từng bước ép sát.
Nhưng tình yêu vốn là sự bao dung và thỏa hiệp.
Cũng giống như lúc này, Du Hàn Châu lặng lẽ ngồi bên cạnh, đợi Phức Tranh hoàn toàn hạ xuống sự phòng bị và tự nguyện tiến lại gần hắn
Phức Tranh không hề hay biết điều này. Trong ánh sáng của những chiếc đèn hoa đăng bay lên khắp trời, cậu ngẩng đầu nhìn đầy háo hức xen lẫn chờ mong, khẽ nói: "Thật ấm áp, tất cả đều do anh làm sao?"
"Ừm." Du Hàn Châu thoáng nhướng mày tự đắc, đáp: "Tranh Tranh không biết đâu, những chiếc đèn hoa mà bổn tướng tự tay làm khi còn trẻ, thiên hạ dù có ngàn vàng cũng khó mua được."
Nghe vậy, Phức Tranh bất giác trừng mắt nhìn hắn, hỏi: "Anh học làm đèn hoa để làm gì? Lại còn mang đi tặng cho ai nữa?"
Giọng điệu này nghe có chút ghen tuông, khiến Du Hàn Châu càng thêm thích thú. Hắn ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Thiên hạ này chẳng ai có thể nhận được đèn hoa do Bổn tướng làm, ngoại trừ Tranh Tranh."
"Ngày đó làm đèn, thật ra là để dành cho những đứa trẻ khó ngủ ở Từ An Đường. Chúng rất dễ dỗ, chỉ cần treo một chiếc đèn lồng trong phòng là chúng sẽ ngoan ngoãn nằm yên, không quấy khóc đòi chạy ra ngoài. Thời điểm dịch bệnh hoành hành, chỉ có Từ An Đường đóng kín cửa mới có thể che chở cho bọn chúng. Những đứa trẻ ấy, giờ đây hầu hết đã vào Kim Ngô vệ để luyện võ."
"Về phần "ngàn vàng cũng khó mua" là vì sau khi dịch bệnh kết thúc, có người vô tình nhận được một chiếc đèn lồng trong số đó và dâng lên Hoàng đế. Hoàng đế cho rằng chiếc đèn này có kiểu dáng độc đáo chưa từng thấy, tay nghề chế tác còn vượt xa cả thợ thủ công trong cung, bèn sai người đi tìm kiếm khắp nơi. Quan lại quyền quý trong kinh cũng đua nhau dò hỏi, sẵn sàng trả giá cao để có được."
"Ồ, cuối cùng không ai biết thực ra là do anh làm à?" Phức Tranh tò mò hỏi.
"Ừm." Du Hàn Châu cười khẽ, nét mặt hiếm hoi hiện lên chút ranh mãnh: "Cả ngày bổn tướng đi đi lại lại trước mặt Hoàng đế xử lý công việc, vậy mà ông ta không hề phát hiện. Em nói xem, thú vị không?"
"Sao anh còn dám lừa cả Hoàng đế, coi chừng mất đầu đó." Phức Tranh nhíu mày.
Du Hàn Châu thản nhiên ôm lấy cậu, rồi nhẹ nhàng đung đưa, "Chuyện bổn tướng làm nhiều nhất chính là khi quân."
Là Thừa tướng đương triều, Du Hàn Châu có bao nhiêu kính trọng đối với lão Hoàng đế, e rằng chỉ mấy người thân tín của hắn mới hiểu rõ.
Có lẽ thời niên thiếu, Du Hàn Châu từng kỳ vọng ở ông ta. Nhưng tiếc thay, mạng sống của lão Hoàng đế là do hắn cứu; giang sơn là do hắn đánh lấy; chính sự là do hắn giải quyết; phản loạn cũng là do hắn trấn áp; thậm chí cả tấu chương cơ bản nhất cũng là hắn phê duyệt.
Dù trung thành đến đâu cũng phải cạn kiệt. Giờ đây, Du Hàn Châu vẫn giữ vững giang sơn này, để lão Hoàng đế tiếp tục giấc mơ trường sinh, đã là cống hiến hết sức, tận tâm tận lực rồi.
Hắn không làm phản, chỉ vì nhớ lời hứa với tiểu yêu chăn bông năm nào. Nhớ lại tuổi trẻ quỳ trong tuyết, giữ trọn tấm lòng son quyết không khuất phục.
"Tranh Tranh." Du Hàn Châu cúi đầu nhìn Phức Tranh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, "Em có biết vì sao bổn tướng mãi không tạo phản không?"
Nghe câu này, Phức Tranh giật mình, tay bất giác nắm chặt lấy áo người đàn ông.
Về quá khứ của Du Hàn Châu, Phức Tranh chỉ biết đại khái. Công lao của hắn và sự cống hiến đối với thiên hạ, cậu đều hiểu. Nhưng tại sao Du Hàn Châu không tạo phản để làm Hoàng đế... Phức Tranh chưa từng nghĩ đến.
Cậu từng cho rằng Du Hàn Châu chỉ đang chờ đợi thời cơ thích hợp. Nhưng giờ suy ngẫm kỹ, với thế lực và lòng dân ủng hộ như hiện tại, hắn hoàn toàn không cần chờ.
Phức Tranh cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi mới ngẩng lên, nói: "Có lẽ anh còn điều lo ngại, hoặc... chính bản thân anh không muốn tạo phản."
"Thông minh thật." Du Hàn Châu mỉm cười khen ngợi, rồi hỏi: "Vậy điều lo ngại đó là gì?"
Phức Tranh ngẩn người, lắc đầu.
Du Hàn Châu khẽ thở dài, cúi người ôm chặt lấy cậu.
Phức Tranh chỉ cảm thấy người nọ vùi đầu vào mái tóc mình, dường như mang chút u sầu.
"Sao vậy?"
Một lát sau, hắn mới khàn giọng mở lời: "Còn nhớ chiếc đèn kéo quân ta làm cho em không? Thật ra, đứa trẻ trên đó chính là ta lúc nhỏ. Ta lớn lên nhờ cơm của trăm họ. Làng ta nghèo khó, nhưng người dân chất phác, dù không cha không mẹ, ta vẫn được họ giúp đỡ mà sống sót."
"Về sau, chiến loạn nổ ra, dịch bệnh hoành hành, người bên ngoài ngày càng lâm vào đường cùng, ngay cả bọn sơn tặc cũng nhắm đến mảnh đất khốn khổ không chút lương thực của chúng ta."
"Từ trước đến nay ta không tin vào số mệnh, nhưng lại cảm kích ân tình của dân làng dành cho mình, nên luôn nghĩ rằng phải chuyên tâm đọc sách, ngày sau đỗ đạt thành tài quay về quê, thay đổi sự nghèo khó ở nơi này. Do vậy, mỗi ngày ta đều tự mình vượt núi, đến trấn ở phía bên kia nghe thầy giảng bài. Chính vì thế, ta đã biết trước kế hoạch của bọn sơn tặc."
"Cho nên anh đã dẫn dân làng rời khỏi nơi đó?" Phức Tranh hỏi.
"Ừm." Du Hàn Châu gật đầu, "Bọn sơn tặc nhất định sẽ mang dịch bệnh vào làng. Thôn làng vốn không còn thanh niên trai tráng, chỉ có người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Ở lại không phải là lựa chọn sáng suốt."
Phức Tranh gật đầu, nhưng lại nhíu mày, nói: "Hình như không đúng lắm. Em cảm thấy anh nói chưa đủ. Những gì anh kể không khớp với câu chuyện trên đèn kéo quân. Đừng tưởng em bệnh mà trí nhớ kém đi nhé."
"Trên đèn kéo quân vẽ rằng, một cậu bé nhỏ tuổi mỗi ngày trời chưa sáng đã vượt núi đi bộ, sang phía bên kia núi làm chân sai vặt, lau dọn ở tư thục. Dù cho dép cỏ mòn rách, chân chảy máu, cậu vẫn kiên trì, không quản mưa gió. Mỗi khi xong việc, cậu lại trốn ngoài cửa nghe lén thầy giảng bài."
Phức Tranh nói xong, cậu liếc nhìn Du Hàn Châu, ánh mắt đầy ẩn ý như muốn nói "xem anh còn giả vờ đến đâu".
Du Hàn Châu không nhịn được ho khẽ, bật cười nói: "Ta chỉ là sợ kể dài dòng khiến Tranh Tranh buồn ngủ thôi mà."
"Em không tin." Phức Tranh trở nên nghiêm túc, cương quyết nói tiếp: "Còn chuyện anh dẫn mọi người rời làng, anh kể quá đơn giản. Sự thật rõ ràng là như thế này..."
"Về sau, chiến tranh nổ ra khắp nơi, dịch bệnh hoành hành, nhiều người bị nhiễm bệnh vừa chạy trốn vừa đi qua ngôi làng nhỏ. Chẳng bao lâu, ngôi làng nhỏ cũng bắt đầu xảy ra dịch bệnh và nạn đói."
"Cậu bé đã lén đọc rất nhiều sách, hiểu biết cũng nhiều, bèn khuyên dân làng cách ly những người bị bệnh, rồi một mình đi vào sau núi tìm được thảo dược chữa trị dịch bệnh, giúp dân làng vượt qua cơn nguy cấp. Dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tình hình trong làng đã cải thiện được phần nào."
"Chỉ tiếc thay, chiến tranh loạn lạc, chưa kịp giải quyết dịch bệnh triệt để thì thôn làng đã bị kẻ thù chiếm đóng."
"Một ngày trước khi giặc cướp tàn sát làng, cậu bé thông minh nghĩ ra cách đưa gần như toàn bộ dân làng trốn vào hầm chứa rượu gạo. Sau đó, lợi dụng màn đêm, nó dẫn mọi người đi qua đường núi sau để trốn thoát, liều mạng tránh sự truy đuổi và đưa dân làng trốn lên Bắc."
"Đường lên kinh thành xa xôi, lại không có tiền bạc, cậu bé sống vô cùng khốn khổ."
"Sau khi vượt qua cả mùa hè và mùa thu, bước vào mùa đông khắc nghiệt, cuối cùng cậu cũng mắc phải một căn bệnh không chữa được."
"Để không làm phiền dân làng, nó chọn ở lại một trại tị nạn ven đường. Trong mùa đông lạnh giá, điều kiện ở trại rất khắc nghiệt, nó được sắp xếp nằm trong một túp lều đơn sơ."
Nhớ lại câu chuyện từng đọc, Phức Tranh vốn nên tự hào vì trí nhớ của mình rất tốt, nhưng không hiểu sao khi nói đến đây, đôi mắt cậu lại đỏ hoe.
Lúc trước khi xem chiếc đèn kéo quân, chẳng qua là thấy thú vị nên mới nhớ rõ như vậy.
Nhưng giờ đây, khi liên hệ mọi thứ với Du Hàn Châu, Phức Tranh bỗng nhiên cảm thấy, cậu không thích câu chuyện này chút nào.
Dường như Du Hàn Châu cũng bất ngờ vì cậu nhớ rõ như thế, hắn ngây ra một lúc, rồi lập tức thấy cậu sắp khóc, vội vàng kéo cậu vào lòng.
"Được rồi, được rồi, Tranh Tranh của chúng ta thông minh lắm, nhớ rõ rành rành, đừng buồn nữa được không? Ta nhắc đến chuyện này đâu phải để làm em khóc."
Phức Tranh được hắn dịu dàng hôn lên khóe mắt ướt át, cậu tức giận đấm nhẹ vào ngực đối phương: "Em cũng biết đau lòng đấy."
"Được, được, ta biết Tranh Tranh đau lòng cho ta. Nhưng làm em khóc là ta sai." Du Hàn Châu ôm cậu, dịu dàng dỗ dành.
"Ta nói người đó chính là ta, chỉ để nói với em một chuyện khác thôi."
"Chuyện gì?" Phức Tranh hỏi.
Du Hàn Châu ngập ngừng một lúc, ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt thiếu niên.
Từng đoạn ký ức hiện lên rõ ràng.
"Trong lúc tuyệt vọng, có lẽ ông trời cũng không nỡ nhìn cậu bé chết yểu. Chính vào lúc đó, cậu bé gặp một chuyện vô cùng kỳ lạ."
"Trong hành lý mang theo của nó có một chiếc chăn nhỏ do mẹ may bằng tay trước lúc lâm chung. Qua bao năm vá chằng vá đụp, chiếc chăn nhỏ đã không còn dáng vẻ mới tinh ban đầu, cũng chẳng vừa người nữa."
"Nhưng vì cậu bé thích sạch sẽ, chiếc chăn nhỏ luôn được giữ gọn gàng ấm áp, là niềm hy vọng và ký ức duy nhất về tình thân của nó."
"Cậu bé nằm không nhúc nhích được, gian nan chịu đựng hơn mười ngày, gần như sắp chết, thì chiếc chăn màu hồng luôn quấn quanh người nó bỗng nhiên ấm lên."
"Ngày hôm sau, cậu bé mím môi, ôm chiếc chăn nhỏ không nói một lời, nhưng đã có thể xuống đất đi lại."
"Từ đó, mỗi khi đêm xuống, cậu bé ôm chiếc chăn nhỏ trong lòng, có thể cảm nhận được hơi ấm khác thường. Thỉnh thoảng ôm chặt hơn, chiếc chăn còn kêu ư ử như trẻ con, thực sự rất đáng yêu."
"Đó có lẽ là phép màu đầu tiên và duy nhất mà cậu bé gặp trong đời, là món quà duy nhất cuộc đời cô độc mười mấy năm dành cho nó."
"Vậy nên, em còn nhớ ta không, chiếc chăn nhỏ của ta?"
Du Hàn Châu khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mày của Phức Tranh.
Lúc này Phức Tranh đã kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì nữa.
Cậu bỗng nhớ lại khi mình còn là một tiểu yêu chăn bông, đứa trẻ từng bảo vệ cậu quả thật cũng là một người tị nạn.
Đứa trẻ chăm chỉ, dù đói khát đến mức ăn không đủ no, cũng không từ bỏ việc dùi mài kinh sử, mong muốn duy nhất là thi đỗ khoa cử để trị vì thời loạn. Nhưng tiếc thay, vì quá xuất sắc, mỗi lần thi đều bị người khác thay thế tên, kiện lên quan cũng không ai đứng ra giải quyết.
Lần cuối cùng gặp nhau, ký ức của Phức Tranh đã trở nên mơ hồ. Cậu chỉ nhớ mang máng hình ảnh đứa trẻ bị ép quỳ xuống tuyết, bị đấm đá túi bụi. Tấm lưng vốn thẳng tắp ngày nào giờ bị bẻ cong một cách tàn nhẫn, nhưng đứa trẻ ấy vẫn cố gắng vùng vẫy, không chịu khuất phục.
Không xa nơi đứa trẻ ấy đang chịu đựng, là một ông lão đầu đã chảy máu và cô cháu gái nhỏ của ông. Cả hai ngã xuống nền tuyết, mắt vẫn mở trừng trừng. Xung quanh, quầy bánh nướng trống trơn chẳng còn gì, gần như bị tuyết phủ kín.
Trời lạnh giá, họ bị đông chết ngay tại chỗ.
Khi đó, đứa trẻ thấy cậu, còn khàn giọng cười.
Phức Tranh chỉ nhớ đứa trẻ đã ôm cậu thật chặt, ghé sát tai cậu, giọng khàn đặc nói: "Hóa ra ta chưa bao giờ nhìn rõ thế gian này."
"Khổ học mười năm, khoa cử nhập thế, lúc thiên hạ thái bình thì còn được. Nhưng giờ đây, chỉ có kẻ ác mới trị được kẻ ác, mới có thể trả lại công bằng cho người khác."
Những ký ức hỗn loạn từng chút một hiện lên trong đầu cậu, cuối cùng dừng lại ở gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt.
Phức Tranh từ từ chớp mắt, không hiểu vì sao nước mắt lại cứ rơi lã chã.
Cậu đột ngột nhào vào lòng Du Hàn Châu, cả vai lưng run lên bần bật.
"Không sao rồi, không sao rồi." Đối phương nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, trong mắt là sự yên bình và hạnh phúc hiếm thấy: "Ta đã tìm được em. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, ta đã cảm thấy Tranh Tranh rất giống chiếc chăn nhỏ của ta."
"Quả nhiên, ta không nhận nhầm chăn."
Phức Tranh vừa khóc vừa đấm nhẹ vào người Du Hàn Châu, rồi lại vô thức bật cười.
Cậu cười rộ lên, đôi mắt cong cong, như chứa đựng cả ngàn vạn vì sao, đẹp không tả xiết.
Du Hàn Châu mê mẩn hôn lên mắt cậu, lên má cậu, rồi lên đôi môi cậu.
Ánh mắt hắn nhìn Phức Tranh ngập tràn yêu thương và quyến luyến.
Phức Tranh không hề chống cự, thậm chí đây là lần đầu tiên cậu đưa tay chủ động ôm lấy cổ Du Hàn Châu, thử đáp lại.
Nếu nói có điều gì từng khiến một Phức Tranh không còn khát khao sống trở nên nhớ nhung luyến tiếc, thì có lẽ chính là một Du Hàn Châu đã ở bên, cùng cậu nương tựa lẫn nhau.
Mà nếu Du Hàn Châu không tìm đến Phức Tranh, đời này cậu chỉ là một tiểu yêu chăn bông sống tạm, thì có lẽ Phức Tranh cũng sẽ không yêu hắn.
Giữa họ như một vòng tròn định mệnh, từ điểm đầu đến điểm cuối, nối lại thành một thể, không thể thiếu đối phương.
Phức Tranh chỉ cần bước một bước, Du Hàn Châu sẽ đi nốt chín mươi chín bước còn lại để đến bên cậu.
Tìm thấy cậu, bảo vệ cậu, ở bên cậu, yêu thương cậu, cho đến khi Phức Tranh cũng yêu hắn.
"Du Hàn Châu."
"Em không bài xích anh, cũng không ghét anh."
"Làm "quả cam lớn" của anh thật vui, em thích anh lắm."
Lời tác giả:Chương này có khoảng bảy trăm chữ là nội dung từng viết trước đó, vì diễn biến cần thiết nên nhân vật chính nhắc lại. Mình sẽ bù thêm chữ ở phần ngoại truyện. Hai người chính thức xác định tình cảm từ đây.