Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 25

Chương 25

Tâm tình Ôn Hinh suy sụp, nhưng nhìn thấy thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, có chút sững sờ, ánh mắt ngơ ngác như nai con nhìn anh, đôi môi khẽ hé mở muốn nói lại thôi, anh lái chiếc xe Jeep quân đội to đùng vội vã trở về, là đưa thức ăn cho mình sao?

Cô ghé vào bàn xem xét từng món một, khi cho thịt kho tàu ra khỏi nồi, hơi nóng của dầu chiên vẫn chưa tan, cô lại gần còn ngửi thấy mùi thịt.

Một vại sứ trắng khác đựng cơm tẻ mới nấu. Cô không biết có phải do đất thời này màu mỡ hơn không mà gạo có mùi thơm rất đậm.

Vốn Ôn Ninh rất buồn bực vì chuyện làm chứng minh thư và Tống Thiến, nhưng lúc này, ánh mắt cô có chút chột dạ nhìn về đối phương.

Diêm ma đầu cũng lặng lẽ nhìn cô.

Dưới cái nhìn của anh, Ôn Hinh cảm thấy mình không còn chỗ nào để che giấu điều gì nữa.


Cô sai rồi, lúc trở về không nên mắng anh và Tống Thiến trong lòng, cô ân cần lấy thêm một đôi đũa, nhưng Diêm ma đầu nói với cô rằng đã ăn ở nhà ăn rồi.

Ôn Hinh đành phải ngồi ăn một mình, cô thật sự có chút đói, sáng sớm cô đã đi bộ đến văn phòng trên thành phố rồi mới quay về. Sau đó, cô còn cãi nhau với Tống Thiến ở trước cửa. Dù tinh thần hay thể chất đều bị tiêu hao năng lượng rất lớn, đừng nhìn chỉ đơn giản là tức giận, tức giận cũng là một việc rất tốn sức đấy.

Cô ngồi xuống kéo vại sứ trắng, ăn ngấu nghiến như hổ đói, cách ăn ngấu nghiến như hổ đói này hoàn toàn đối lập với cách ăn của cô hồi còn đi học ở trường nghệ thuật, khi đó trong trường không có một người mập, nhất là các nữ sinh, họ đều rất gầy, dáng người cũng rất tốt, còn ăn cơm? Đó là gì vậy? Nó như không tồn tại ở đây.


Một số bạn nữ trong lớp chỉ ăn một bữa trong một ngày, hoặc hoàn toàn không ăn, chỉ uống thức ăn lỏng và ăn một vài miếng hoa quả.

Mỗi người đều như là tu tiên vậy.

Ôn Hinh cũng không ngoại lệ, nhưng vì cô có hệ thống, rất tiện để điều phối thức ăn nên cô sẽ chú ý hơn đến việc kết hợp dinh dưỡng, như nước ép trái cây bổ dưỡng, sáng nào cô cũng uống một ly khi bụng rỗng, dùng nó để loại bỏ tạp chất trong cơ thể. Thanh lọc lục phủ ngũ tạng.

Một cốc nước chiết xuất rau củ quả có lẽ là chiết xuất từ hơn mười cân (5kg) rau củ quả, tương đương với lượng thức ăn mà nữ sinh khác ăn mười cân rau củ quả mỗi bữa, nhưng bọn họ không có khả năng mà ăn nhiều như vậy được.

Đối với Ôn Hinh, mỗi ngày một ly là chuẩn nhất, vì lý do này nên làn da của cô cực kì mịn màng mọng nước, vì được bảo dưỡng như vậy nên tuy rằng đã hai mươi mốt tuổi nhưng làn da của cô vẫn như cô gái đôi mươi, gương mặt vẫn còn nét bầu bầu đáng yêu của trẻ con.


Lúc Ôn Hinh còn đang kiểm soát khẩu phần ăn của mình và muốn giảm bớt đi nét bầu bầu trẻ con của mình nên cũng không ăn bất cứ loại thức ăn nào, chỉ ăn trái cây sấy khô theo một khối lượng nhất định và nhai kỹ thì thời gian tiêu hóa sẽ lâu hơn một chút. Bình thường khi đi ra ngoài chơi, trên bàn có rất nhiều món ngon, nhưng khi ăn thật cô đều tính theo từng miếng, cô cũng sẽ ăn thịt, nhưng nhiều nhất là chỉ ăn mấy miếng không có xương, chậm rãi nhai nhưng cái loại này cô còn ăn không hết nữa…

Nhưng bây giờ.

Ôn Hinh cầm phần da xốp gòn và phần thịt nhừ mềm, nạc và mỡ của phần thịt kho tàu này được nấu rất thích hợp, ngay cả khi rưới nước thịt lên chén cơm tẻ cũng có màu sắc, khi gạo và nước thịt dần dần được trộn lẫn vào nhau, cô múc một muỗng và cắn một ngụm.
Mùi thơm ngọt của thịt và mùi thơm tinh tế của gạo thật sự là rất thơm.

Cô ăn một hơi mấy thìa, cuối cùng bụng cũng no được một chút, cô cũng tỉnh táo trở lại, lập tức đặt bát đĩa và đũa xuống.

Vừa rồi Diêm ma đầu vẫn ngồi nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô “Chóp chép”, chờ cô ăn xong thì hỏi: "Cô muốn mở chứng minh thư?"

Ôn Hinh “Ừm” một tiếng, chờ phản ứng lại đã vội vàng hỏi: "Làm sao anh biết?"

Cô vừa mới từ văn phòng thành phố trở về, thời gian còn chưa hơn ba giờ đó.

"Lý do?"

"Thăm… thăm họ hàng?"

Đội trưởng Diêm họ Diêm, lại bị người khác gọi là Diêm Vương, cũng không phải là nói không đúng, thậm chí hắn còn từng thẩm vấn cả những kẻ gian tế phản bội quân đội, chứ đừng nói chi là Ôn Hinh, anh chỉ hơi hơi nheo mắt nhưng ánh mắt đã nhìn thấu cô.
"Định đi đâu, họ hàng nào?"

Anh biết mọi nhất cử nhất động của gia đình họ Ôn, Diêm Vệ Quốc có thể bắt tay nói chuyện với kẻ thù của mình, để xây dựng đất nước tốt lên.

Nhưng anh thì không, anh không đồng ý với cha mình là Diêm Vệ Quốc về ý nghĩ vì việc lớn của đất nước mà bỏ qua tất cả những chuyện cũ, bỏ qua những người luôn đố kị và độc ác như kẻ thù.

Vốn dĩ loại người tiểu nhân như nhà họ Ôn thì không đáng hắn phải tự mình ra tay, nhưng người muốn móc nối quan hệ với Diêm gia thêm bền chặt, hay người muốn leo lên chức đại biểu nhân nhân đất nước, thì khi Ôn Hinh vừa bước ra đường sẽ lập tức thông báo cho Diêm ma đầu biết được.

"Đi ..." Sao Ôn Hinh biết được người thân nào chứ? Cô vừa mới ăn xong thịt kho tàu, môi vẫn còn dính dầu mỡ, bị ánh mắt thẩm vấn như gián điệp của anh nhìn chằm chằm, cô suýt chút nữa nói cà lăm.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa người thời này với người thời sau là những người lính thời này ... đã thấy máu!

Đã đi trên chiến trường và gϊếŧ người.

Trong lòng Ôn Hinh có chút khẩn trương, cô mới xuyên qua đây chưa đầy một tháng, làm sao biết được người thân nào của Ôn gia chứ, cô chỉ tìm một cái lý do để mở chứng minh thư thôi.

"Đi thăm người thân chỉ là tùy tiện nói thôi, tôi chỉ muốn rời khỏi nhà họ Ôn..."

Đôi mắt của Ôn Hinh trong suốt và sạch sẽ, còn đôi mắt của Diêm ma đầu hẹp dài và sâu thẳm.

Đôi mắt này của cô làm sao có thể là đối thủ của Diêm ma đầu.

“Chứng minh thư, chuyển hộ khẩu.” Anh ngồi ở đó, tay chống trên bàn, trong tay là chiếc mũ, tuy vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng, anh nhìn cô hỏi: “Phương thuốc bí truyền tinh dầu cung đình bán lâu như vậy, đã kiếm đủ tiền chưa? "
Tính toán của Ôn Hinh đã bị nhìn thấu ngay lập tức.

Cô có chút không được tự nhiên, nhưng không đi cũng không sao, cô muốn rời khỏi nhà họ Ôn, tự mình tìm một nơi an cư lạc nghiệp, cũng không gây trở ngại cho người khác chuyện gì.

Ôn Hinh nhìn Diêm Trạch Dương lạnh lùng ở trước mặt, đang cau mày nhìn cô, cô có chút suy nghĩ, cẩn thận hỏi anh: "... Anh có thể giúp tôi chuyển hộ khẩu của tôi ra khỏi nhà họ Ôn được không? Bù lại tôi không cần Diêm gia trả tiền lương mấy tháng được không?"

Cô không có cách nào chuyển hộ khẩu thường trú của mình đăng ký ra khỏi nhà họ Ôn, nhưng có người lại có thể làm được điều đó. Đối với Diêm ma đầu mà nói, đó chỉ là một câu nói mà thôi.

Ôn Hinh nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên sáng tỏ thông suốt, trên mặt đột nhiên nở nụ cười tươi rói, đúng rồi, đi Ôn gia trắc trở không bằng cầu xin anh ta, không phải người nhà họ Ôn sợ nhất là người này sao? Sao lúc trước lại không nghĩ đến điều này chứ?
Ôn Hinh lập tức đứng dậy, chạy sang phía đối diện, kéo ghế ngồi xuống sát bên cạnh anh, gọi anh vô cùng thân thiết nói: “Diêm đội trưởng, tôi muốn chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Ôn, như vậy có thể tự tìm một chỗ mua nhà. Về sau sẽ không liên quan gì đến nhà họ Ôn nữa, nhưng người nhà họ Ôn nhất định không đồng ý việc chuyển hộ khẩu thường trú của ta ra khỏi sổ. Tôi đã lo lắng cả buổi sáng và thật sự không nghĩ ra được cách nào. Anh có thể giúp tôi không. Ngoài anh ra thì không ai có thể giúp tôi được nữa."

Giọng nói của Ôn Hinh bình thường đã nhẹ nhàng ngọt ngào, nhưng lúc nhỏ giọng cầu xin người khác, giọng nói của cô càng mềm mại tê dại như nước, rất ít ai có thể từ chối được.

Kinh nghiệm của cô cũng cho cô lợi dụng rất tốt về điểm mạnh của mình, cô biết rằng đôi khi dịu dàng tốt hơn bướng bỉnh, yếu đuối cũng làm người khác thông cảm hơn là mạnh mẽ, điều này sẽ khiến cho mọi người sẵn sàng giúp đỡ cô hơn.
Trong lòng cô lo lắng, nên cô vô thức kéo ống tay áo quân phục của anh, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh, nhưng sau khi Diêm ma đầu chỉ ở bên cạnh liếc nhìn cô một cái rồi đứng lên, cánh tay trắng noãn nhỏ bé của cô vẫn kéo ống tay áo của anh.

Ánh mắt của Ôn Hinh nhìn theo động tác đứng lên của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mắt anh cũng không thèm nhìn, cầm lấy mũ đội trên đầu, ánh mắt dưới vành mũ lại càng khiến hắn thêm sự kiêu ngạo và nghiêm túc, anh cũng không nhìn đáp lại cô, chỉ lạnh lùng liếc nhìn mặt bàn nói: "Đổ thức ăn ra đi, tôi đi lấy bình đựng. "

Ôn Hinh: "..."

Chẳng lẽ cô được một tất lại muốn tiến lên một bước sao? Hay là cảm giác của cô sai rồi?

Mỗi ngày vào giữa trưa Ôn Hinh đều sẽ chợp mắt ngủ trưa, nhưng hôm nay lật qua lật lại cô vẫn không thể ngủ được. Trong lúc nhất thời lại thấy môi đau rát, soi gương thì thấy rất đỏ, hình như là lở miệng rồi.
Đang bực mình thì điện thoại reo lên, cô chạy đến phòng khách nghe máy thì bảo vệ ở cổng gõ cửa, nói ở cửa có người tìm.

Tống Thiến lại đến nữa, nhưng Ôn Hinh không muốn gặp nên không ra ngoài, kết quả một lúc sau, một người chị dâu ở cửa lớn đến nói với cô có một cô gái đang tìm cô ở cổng, nói rằng nếu cô không ra ngoài thì nàng cứ đợi ở đó. Còn hỏi cô là cô gái ấy là ai?

Ôn Hinh tức giận.

Hơn ai hết cô hiểu rất rõ nàng căn bản không phải dây dưa với mình, mà nàng chỉ muốn gặp gỡ nam chính định mệnh của nàng, có mục đích tiếp cận nam chính, xóa bỏ mọi trở ngại để bắt đầu cuộc sống hạnh phúc.

Hạnh phúc cái rắm!

Ôn Hinh đối phó qua loa với chị dâu, rồi trở về phòng, nàng muốn đứng thì cứ đứng ở đó đi, trời nắng gắt như vậy, khi nào chịu nóng không nổi thì nàng sẽ bỏ đi thôi.
Kết quả một lúc sau, lại có một chị dâu khác đến nói, đúng là muốn chọc tức Ôn Hinh mà.

Đây là buộc cô phải ra ngoài sao? Nếu như vậy, thì đừng trách bản thân cô không khách khí!

Ôn Hinh dọn dẹp một chút rồi ra khỏi sân, quả nhiên Tống Thiến vẫn còn đang đợi ở bên ngoài cửa lớn, còn nhìn ngó vào đại viện, không ai đến đây dẫn cô ta vào thì cô ta không thể vào dù chỉ là nửa bước!

Trong sách, nữ phụ ngu ngốc đến mức dẫn con người cặn bã này vào nhà họ Diêm hết lần này đến lần khác, Diêm Vệ Quốc không có ở nhà, Hà Văn Yến cũng không phải là mẹ ruột của nam chính, cô cũng không chủ động từ chối, còn nữ chính thì thờ ơ lạnh nhạt. Sau khi quen thuộc nữ chính còn mặt dày ở lại nhà họ Diêm ăn cơm tối nữa chứ.

Người ở thời đại này cũng rất hiếu khách, đường đường là nhà của thủ trưởng nên cũng không kém về mặt này, cũng không thể đuổi người ta đi được, nên thật ra cũng không thể đuổi nàng ra ngoài, mà cô ta còn ở lại qua đêm mấy lần.
Sau khi qua lại như thế, Tống Thiến dần quen thuộc với nam chính, sau đó cô ta theo đuổi hai năm, đủ các loại thủ đoạn, cuối cùng theo đuổi được nam chính, sau khi kết hôn thì nam chính đi lính, cô ta tốt nghiệp xong thì chạy xuống phía nam đi lên phía bắc, mở kế hoạch kinh doanh của mình xưng bá trên thế giới, tiếp một người lại mở cửa hàng một lượt. Chỉ cần thế hệ tương lai của ngành công nghiệp sinh lời, vừa có đầu mối đều bị cướp đi hết.

Điều kinh tởm nhất trong cuốn sách đó là YY không quan trọng, nàng còn viết những tên xã hội đen cũ đã bị cô ta cướp mất cơ hội, cuối cùng trở thành nhân viên dưới chót của một công ty con của cô ta, còn xem nàng như là bà chủ, mọi người ai nấy đều biết ơn cô ta nữa chứ.

Sau khi Ôn Hinh nghĩ đến đoạn đó, đúng là ác độc đến ghê tởm mà.
Đoạn sau, hình như nam chính có vẻ như đã nhận được hộp cơm nên hầu như không thấy xuất hiện trên sân khấu nữa, toàn bộ câu chuyện đều là nữ chính ăn cắp ý tưởng và giành lấy cơ hội làm giàu của người khác để làm giàu cho mình lưu truyền sử sách.

Lần này Tống Thiến không vẫy tay khi nhìn thấy Ôn Hinh nữa, vẻ mặt cô ta còn cây ngay không sợ chết đứng mà chất vấn cô.

“Ôn Hinh, tớ đã làm sai cái gì, sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?” Cô ta vẫn tự tin chất vấn.

“Cô có chuyện gì muốn nói, tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện với cô.” Ôn Hinh cũng cực kì bực bội nói.

"Chúng ta không phải là bạn tốt sao, cậu ... Ôn Hinh, cậu đừng bỏ mặt tớ, tớ rất lo lắng cho cậu."

Ôn Hinh đã muốn bỏ qua cho cô ta, còn cô ta lại lo lắng không thể gặp lại nam chính! Đối với một nữ phụ không có giá trị lợi dụng, gặp thời thì đá ra còn lúc cần thì gọi lại.
"Tôi và cô hết làm bạn bè, và sau này tôi cũng sẽ không bao giờ làm bạn với cô nữa. Trước kia cô ở nông thôn, tôi đã gửi rất nhiều vé và tiền qua đường bưu điện cho cô, mong cô trả lại những thứ đó cho tôi." Ôn Hinh nhớ lại, trong cuốn sách có viết, nữ chính sẽ nhận được tiền và phiếu từ khẩu phần ăn của nữ phụ mỗi tháng, vì vậy mà cô ta sống một cuộc sống rất sung túc.

Sau ba năm, cũng dồn lại rất nhiều tiền, nên tất nhiên Ôn Hinh muốn cô ta trả lại.

Tống Thiến sửng sốt, cô ta nhìn Ôn Hinh với sắc mặt khó coi nói: "Cậu, cậu, sao cậu lại biến thành như thế? Tiền này là cậu tự nguyện đưa cho tớ, cậu cũng biết bây giờ tớ vừa vào đại học, không có tiền..."

"Tôi có nói là cho cô sao? Tôi thấy cô đáng thương nên mới cho cô mượn tạm. Nên khi nào thì cô trả lại tiền và phiếu đã dùng cho tôi chứ? Còn những chuyện khác nói sau đi, nếu không thì không bàn nữa."
Mặt Tống Thiến đỏ bừng khi nghe Ôn Hinh nói, nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói: "Vậy thì cậu chờ chút đã, chờ tôi mượn bạn cùng lớp một ít tiền và phiếu trả lại cho cậu."

Thấy bộ dáng Tống Thiến lúng túng, chắc là cô ta sẽ không dám đến nữa, Ôn Hinh mới quay người rời đi.

"Ôn Hinh, cậu , chờ một chút đã."

Khi Ôn Hinh quay đầu lại nhìn nàng, cô ta nhanh chóng nói: "Cậu có nhớ người quân nhân lái xe lúc trưa ngày hôm đó không? Anh ấy chính là người họ Diêm - con trai của Diêm vệ Quốc mà cậu nhắc đến trong thư?"

Nữ chính này đúng là rất lợi hại, mới tốn nửa ngày mà đã tìm ra được danh tính của Diêm ma đầu? Nhưng những điều này cũng không khó, tùy tiện hỏi vài người chị dâu - vợ quân nhân một chút là biết ai rồi.

Dù sao trong đại viện vẫn có rất ít quân nhân trẻ đẹp trai lái xe Jeep vào trong khu nhà.
"Cô muốn nói gì?"

Cô ta hơi xấu hổ nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào Ôn Hinh. Dù sao thì Ôn Hinh vẫn trông đẹp hơn cô ta, sự ghen tị đã ẩn sâu trong lòng cô: "Trong thư, cậu nói rằng cậu không thích làm bảo mẫu ở nhà họ Diêm và cũng không thích người nhà họ Diêm, có đúng không."

Cô cũng không biết nguyên chủ viết thư cho cô ta khi nào, nhưng chắc là viết trước khi cô đến. Khi đó, nữ phụ trong sách vẫn chưa nhìn thấy nam chính nên tất nhiên là không thích, nhưng cô vẫn chờ cô ta nói một câu.

"Hình như đã yêu con trai của Diêm Vệ Quốc rồi, cậu có thể giúp tớ không Ôn Hinh."

Ôn Hinh: "..."

Trong sách không có tình tiết như vậy, cũng không có sự sai sót  của Tống Thiến vào sáng nay. Coi ta ngay cả người là ai cũng không biết mà lại nói với nữ phụ rằng mình thích nam chính. Vì vậy, chỉ có thể vòng lại, thừa nhận rõ ràng và sau đó nhờ Ôn Hinh giúp đỡ.
Trong cuốn sách này, nam chính luôn là chỗ dựa vững chắc cho nữ chính, bất cứ khi nào gặp rắc rối trong lúc kinh doanh, hoặc cần phải thông qua một số lãnh đạo cao tầng, chính phủ và những thứ linh tinh khác, cô ta sẽ tìm nam chính để giải quyết. Thân phận cha của nam chính ngay đó, nên ai cũng cho vài phần mặt mũi, việc lớn của thuận lợi qua cửa.

Có thể nói là, nữ chính có thể thuận buồm xuôi gió là có sự hậu thuẫn vững chắc của nam chính chống đỡ, đối với cô ta thì vai trò của nam chính rất quan trọng.

Nữ chính trong sách cũng rất cố chấp, theo đuổi tận hai năm.

Nhưng đó là tình tiết ban đầu trong cuốn sách, bây giờ vì sự xuất hiện của Ôn Hinh mà cốt truyện đã bắt đầu thay đổi.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Thiến, Ôn Hinh nhận ra rằng dù có cãi nhau với cô ta một trận cũng vô ích, cách tốt nhất để làm mất mặt cô ta là làm cho nàng không bao giờ chiếm được!
Ôn Hinh đuổi Tống Thiến đi, nhưng lúc trở về cô lại cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn.

Nam chính và nữ chính gặp nhau, Tống Thiến sẽ lập tức hành động, hành động của nàng cực kì cương quyết, nói không chừng nàng sẽ thực hiện toàn bộ kế hoạch truy đuổi nam chính vào ngay đêm nay, điều này làm Ôn Hinh nghĩ muốn sứt đầu mẻ trán, cô phải làm cách nào để ngăn chặn tình tiết trong cuốn sách nguyên bản tiếp tục phát triển đây?

Buổi tối, Hà Văn Yến trở về, nhìn thấy những món ăn đựng trong vại sứ trắng nóng hổi trên bàn của các nhà hàng, hôm nay còn có thịt thỏ rán, những món ăn này ít nhất cũng phải hơn 40 tệ.

Tiền trợ cấp của con trai Diêm Vệ Quốc chỉ có một trăm bảy mươi tám tệ một tháng, lại sẵn sàng mua các món ăn đặc sản của tám nhà hàng nổi tiếng cho Ôn Hinh. Cho dù điều này không có gì nhưng bà cũng cảm thấy đau lòng. Bà nhìn Ôn Hinh đang đưa cho Diêm ma đầu một bát thịt. Là người nhà họ Diêm, có tính cách bao che khuyết điểm của người khác, còn rất biết thương cô đấy, tay bị đâm có một chút đã vội vàng đi mua thịt bồi bổ rồi.
Bình Luận (0)
Comment