Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 37

Trận mưa này mưa tí tách cả một buổi trưa, lúc sắp đến chập tối, khu vực Bắc bộ mưa xuống càng lớn, mưa to tầm tã điên cuồng mà từ trên trời rơi xuống, từ không trung xa xa nhìn lại, giống như sóng dữ quay cuồng, lờ mờ có vài tiếng sấm từ chân trời truyền đến, chốc lát, sấm sét ầm ầm, trời giống như muốn sụp đổ xuống dưới.

Chịu trận ảnh hưởng mưa lớn này, khoảng cách Kinh Đô 500km mực nước của lưu vực sông dâng đột ngột, địa phương Mân huyện dưới nửa thành nhiều đoạn đường bị nước lũ ngập lớn, trong đó có hai cái thôn núi đất sạt lở bị vùi lấp dưới đất, tình hình tai nạn rất nguy hiểm, tình huống vô cùng nguy cấp.

Một số quân đoàn gần khu vực tai nạn nhất nhận được lệnh từ bộ chỉ huy, lập tức dẫn người, đi sâu vào khu vực gặp tai nạn, đi lên giải nguy cứu nạn, cần phải sơ tán nhóm người bị mắc kẹt, phấn đấu vì sự an toàn cuộc sống của nhân dân.

Đoàn 149 nhận được mệnh lệnh đầu tiền, cả đoàn xuất động.

Chặng đường 500km, một đoàn xe chở theo vật tư cứu tế và binh lính ở trong ban đêm và mưa lớn gian nan đi trước, hiện tại cách chỗ xảy ra tai nạn đã qua đi hơn hai tiếng, mưa có xu thế rơi càng ngày càng lớn, sau khi xe chạy qua, động cơ rít gào, nước mưa bắn tung tóe.

Đoàn xe suốt đêm xuất phát, sau khi chạy đến sáu tiếng, trời đã sáng rồi, trên mặt mỗi bính lính đều mang theo mệt mỏi cùng buồn ngủ, bọn họ cuối cùng chạy đến bên cạnh thành nội Mân huyện, địa thế của Mân huyện này có chút hiểm trở, đã biết gặp phải nước lũ mưa to núi đất sạt lở, thậm chí còn có những tảng đất đá trôi, không ngừng ảnh hưởng đến tình hình giao thông, mang đến thật nhiều trở ngại cho tình hình cứu trợ.

“Đoàn trưởng, đường ở chỗ này hiện tại không thông, ở phía trước xuất hiện sạt lở, đã đem đường lấp kín rồi.” Binh lính chuyên môn nhanh chóng báo cáo tình huống, đã nói rõ tình trạng phía trước mà đoàn xe gặp phải.

Diêm Trạch Dương giữa đôi mày lạnh lùng nghiêm nghị đem bản đồ mà quân khu phát mở ra.

Chỉ huy tiểu đoàn trưởng ba chỉ vào một tuyến đường hành quân màu xanh lá cây trên bản đồ nói: “Hiện tại vị trí mà chúng ta đi là tuyến đường này, hiện tại tuyến đường này đã sạt lở, đường phía trước đã bị lấp kín, bây giờ dọn dẹp tuyến đường đấy, đã không kịp rồi.”

Diện tích sạt lở lớn như vậy, dựa vào một đoàn của bọn họ, cũng phải một hai ngày là có thể dọn dẹp xong.

“Tiến vào Mân huyện chỉ có một tuyến đường này thôi sao? Còn có tuyến đường khác không?”

“Có, còn có đường cầu đá, nhưng là bên kia nước lũ đang bộc phát, chỉ sợ sớm đã chìm ngập rồi, hình dạng cầu hiện tại cũng không thấy, hơn nữa nếu nước xiết, chúng ta cũng không có biện pháp trong thời gian ngắn từ bên kia thông qua……” Anh ta không có tiếp tục, bởi vì hiện tại đi đường thủy, tính nguy hiểm là lớn nhất.

Diêm Trạch Dương nhíu chặt mày, không nói một lời mà nhìn bản đồ hành quân, cuối cùng chỉ vào một chỗ, “Chỗ này là đường gì?”

Đó là tuyến đường thật nhỏ được đánh dấu, hơn nữa ngoằn nghèo mà khúc khuỷu, nhưng cuối cùng cũng đi thông đến Mân huyện.

“Đoàn trưởng, con đường này là đoạn đường núi……” Tiểu đoàn trưởng ba nói: “Mặt trên đánh dấu đoạn đường nguy hiểm, một đoạn dấu đỏ này là vách núi, hiện tại mưa lớn như vậy, rất dễ dàng xuất hiện đất đá trôi hoặc sạt lở, tuyến đường này có thể đã bị lấp kín rồi.”

“Để đội xe phía trước xuất phát, theo tuyến đường này mà tiến lên.” Diêm Trạch Dương suy xét chốc lát, trực tiếp hạ xuống mệnh lệnh.

Ba tuyến đường, một tuyến đường thủy bị chìm ngập, một tuyến đường núi bị sạt lở lấp kín nửa đường, xuống đến Mân huyện, nhất định phải tìm một tuyến đường thuận lợi thông qua.

Một hàng đoàn xe ở giữa đường núi bùn lầy đi trước, tuy rằng cả xe xóc nảy, thân xe dính đầy nước bùn, nhưng mà tình hình giao thông so với hai tuyến đường khác đỡ hơn một chút.

Lúc đang đi đến đoạn tuyến đường đánh dấu đỏ kia, đoàn xe lại một lần nữa bị trở ngại, Diêm Trạch Thanh trực tiếp xuống xe, rất nhanh đến phía trước đoàn xe, chỉ nhìn thấy một bên vách núi, bên trái là đá, bên phải là dốc đứng.

Chiều rộng của đường vừa lúc có thể tiếp nhận được một xe đi qua, chẳng qua dựa vào phía dưới bên phải bị chạm rỗng của vách đó, có một tảng đá lớn rơi xuống.

Bính lính của đoàn xe phía trước đều không dám lái qua, tuy rằng mặt đường vẫn còn, nhưng mà mặt đường bên phải chỉ có một nửa mét tầng đá chống đỡ, bên dưới hầu như là treo lơ lửng giữa trời.

Nếu sức nặng của xe vượt qua sức chịu đựng của mặt đá bên phải, con đường đá bên phải sẽ lập tức sụp xuống, thông qua đó xe cũng mất đi cân bằng, rơi xuống vách mà núi xe hỏng người chết.

Triệu Đông Thăng là đại đội công binh, anh ta đối với Diêm Trạch Dương nói: “Diêm đoàn, con đường này quá nguy hiểm, chúng ta không có biện pháp xác định sự chịu lực của tầng nham thạch đó là nhiều hay ít, độ cứng nham thạch không giống nhau, độ dày giống nhau, có cái thể chịu lực của hai chiếc xe, có cái nửa chiếc xe liền sụp, nhìn ra bộ phận sụp đổ của tầng nham thạch bên dưới, có chút khó hiểu, cơ hội vượt qua chỉ có một nửa.”

Diêm Trạch Dương đứng lặng im ở trong mưa lớn, đứng ở chỗ cao của vách đá nhìn về Mân huyện xa xa ở phía trước, mưa to tầm tã sương trắng như nổi lên khói, thành cũ Mân huyện thoẳt ẩn thoắt hiện trong đám sương mù, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh sụp đổ ở phía xa truyền đến, cùng tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con.

Mân huyện gần trong gang tấc, nhưng bọn họ không có cách nào tiến lên, anh buông ống nhòm xuống nói: “Xe đầu tiên tôi lái, nếu như không có vấn đề, toàn bộ mọi người xuống xe, chỉ chừa người lái xe đem từng chiếc xe một lái qua, lúc lái nhất định phải nhanh, không được dừng lại.”

Triệu Đông Thăng lập tức sốt ruột: “Đoàn trưởng, đây không được, chiếc xe đầu tiên là nguy hiểm nhất, như thế nào có thể cho ngài lái? Tôi lái!”

Chiếc xe đầu tiên đi qua là xe nguy hiểm nhất, xe đầu tiên đi qua liền có thể quan sát sức chịu lực của tầng nham thạch này, nếu như xe đầu tiên bình yên vô sự, vậy thì nói rõ, sức chịu lực vượt qua trọng lượng của xe, sau đó từng xe tiến lên nguy hiểm sẽ giảm bớt, khả năng toàn bộ thành viên thông qua là rất lớn.

Nhưng mà hiện tại khó khăn nhất chính là ai sẽ đến lái chiếc xe đầu tiên này.

Đây chính là một nửa cơ hội bỏ mạng, một khi sụp suống, xe sẽ trong nháy mắt rơi xuống đáy sườn dốc, người ở bên trong tuyệt đối là không thể còn sống.

Là một đoàn trưởng đoàn 146, danh hiệu và thực lực của Diêm ma đầu không giả, anh có thể thao luyện binh lính dưới tay anh đến gào khóc la hét, sau lưng anh gọi anh là đoàn trưởng ma quỷ, nhưng đồng dạng, gặp phải nguy hiểm, anh sẽ là người đầu tiên, đoàn trưởng ma quỷ này xung phong xông vào chiến đấu, cho tới bây giờ đều là người mà binh lính vừa kính trọng vừa sợ hãi.

Diêm ma đầu kéo ra cửa xe của chiếc xe đầu tiên, đối với người lái viên đang ngồi ở vị trí điều khiển nói: “Xuống xe.”

Người binh lính kia kêu một tiếng đoàn trưởng, không có nhường, lập tức bị Diêm ma đầu túm xuống dưới.

“Đoàn trưởng, tôi đến lái.”

“Đoàn trưởng, tôi lên.”

“Đoàn trưởng, để tôi đến đi, tôi không sợ chết.”

Nhìn thấy Diêm ma đầu liền mạch lưu loát ngồi xuống vị trí điều khiển, mấy người tiểu đoàn trưởng và đại đội trưởng dưới quyền đều luống cuống, Diêm đoàn trưởng không thể ở chỗ này xảy ra chuyện, một đám người đều chặn ở chỗ đấy ngăn cản không cho Diêm Trạch Dương lái xe, hơn nữa cũng sôi nổi mà xung phong yêu cầu lên đổi.

Nếu là một đoàn dài, thì phải phụ trách đối với mọi người, anh không thể để thuộc hạ là người thử đi tìm đường chết.

Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh mà khởi động chiếc xe, có người không cam lòng lôi kéo cửa xe, “Đoàn trưởng!”

“Tránh ra!” Diêm ma đầu đem người này đẩy ra ngoài.

“Nếu xe rơi xuống dưới, mấy người không cần lo cho tôi, lập tức quay về đường cũ, tìm lộ tuyến mới, tiếp tục đi lên.” Nói xong liền”Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại.

“Đoàn trưởng.”

Diêm Trạch Dương ngồi ở trên ghế điều khiển, trên mặt đều là khí thế lạnh lùng kêu ngạo, anh trấn định mà giẫm xuống chân ga, duy trì sắc mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối, bình tĩnh mà lái xe hướng về vách núi phóng đi.

……

Đoàn 146 cách xa nhất, nhưng là đoàn dã chiến đến Mân huyện sớm nhất, sau khi mưa to đoạn đường vô cùng không dễ đi, lúc sau mấy đoàn khác cũng lần lượt đuổi tới, cũng đồng dạng đoàn 146 là đoàn thông qua con đường này trước, thuận lợi tiến vào Mân huyện.

Tình hình tai nạn ở Mân huyện rất nghiêm trọng, quần chúng nhân dân mặc dù được lần lượt cứu ra ngoài, nhưng thương vong nặng nề, lúc cứu trợ lại xảy ra mấy lần sạt lở, không ít bính lính đã bị thương nặng.

Cho đến giữa trưa ngày hôm sau tình hình mưa mới giảm bớt, bị thương tương đối nặng mới từ bệnh viên huyện chuyển dời đến bệnh viện Kinh Đô.

Hà Văn Yến bận rộn cả một buổi sáng, nhân viên bị thương hàng loạt chuyển vào viện, chỗ nằm đã chiếm đầy rồi, khi con trai Diêm Vệ Quốc được đưa vào, bà ấy đã biết trước tiên.

Bà ấy cùng đứa con trai của Diêm Vệ Quốc quan hệ cũng không hòa thuận, nhưng nếu như đứa con trai bị thương của Diêm Vệ Quốc ở bệnh viện bà ấy có chuyện gì, vậy đồng dạng bà ấy cũng có trách nhiệm về sự sơ suất, cho nên bà ấy không thể chậm trễ lấy lên tinh thần và lập tức chạy qua.

Lúc bà ấy chạy tới, Diêm Trạch Dương toàn thân là máu, xung quanh đang có hộ sĩ vây quanh giúp anh xử lý miệng vết thương, có hộ sĩ đem miệng vết thương dính vải ở trên đùi cắt ra.

Cơ hồ là đem vải cứng từ trong thịt xé xuống dưới.

Ánh mắt Diêm Trạch Dương đều không có nháy một cái.

Hà Văn Yến đi qua, nhìn anh một cái, lấy bút từ trong túi ra, hỏi hộ sĩ bên cạnh: “Tình hình như thế nào?”

“Chủ nhiệm……” Có một hộ sĩ rửa sạch vết thương liền vội vàng đem tình trạng vết thương nói một chút.

Diêm Trạch Dương nằm ở chỗ đó, người vẫn không nhúc nhích cho dù trên người anh đang cắm các loại dụng cụ.

Lúc anh nhìn thấy Hà Văn Yến, đáy mắt có tia dao động.

Hà Văn Yến đi đến trước mặt anh hỏi một câu: “Thế nào?”

Môi anh mang theo vết máu giật giật, ở trước cái chết trong nháy mắt kia, trong đầu anh chỉ có một người, anh nghĩ anh còn chưa nhìn mặt cô lần cuối kia, khoảnh khắc đó, anh không có biện pháp lại lừa gạt chính mình.

Vừa mở miệng, cổ họng anh giống như cát lấp lánh ma sát qua mà khàn khàn, anh khô khốc nói: “Tôi muốn, nhìn thấy Ôn Hinh.”

Có lẽ là bị thương, có lẽ là yếu ớt, trong âm thanh của anh đều không có mang theo những mong đợi mà chính anh đều không nhận ra.

Hà Văn Yến đẩy kính mắt trên mũi, do dự một lát, mới nói với anh: “Ôn Hinh cô ấy, đã đi rồi……”
Bình Luận (0)
Comment