Editor: Chupachups
--------------
Mười lăm năm sau, kinh tế hồi sinh, thời đại tốt đẹp nhất, lúc này dù chỉ bày sạp vỉa hè cũng có thể kiếm được bộn tiền.
"Lúc trước cô ném cho tôi một trăm đồng, tôi sẽ không keo kiệt như cô." Ôn Hinh đẩy kính râm l3n đỉnh đầu, mang giày cao gót đỏ chót, uyển chuyển bước tới chỗ cô ta.
Cô đưa cho cô ta một xấp tiền, "Đây là hai ngàn đồng, bây giờ là năm chín lăm, cô biết thời đại này tượng trưng cho điều gì không? Cuộc đời mới bắt đầu, trong sách cô mong tôi ung thư chết, nhưng tôi lại mong cô sống tốt."
Năm chín lăm, hai ngàn đồng tương đương với một vạn đồng đời sau, chỉ cần không phải lười biếng đến cực điểm, với tầm nhìn của Tống Thiến đời sau, hai ngàn đồng đủ để lật bàn ngàn vạn lần, dù không làm gì, cũng có thể sống đủ ăn đủ mặc.
Tống Thiến ngơ ngác nhìn xấp tiền trong tay, khi ngẩng đầu lên, Ôn Hinh đã đeo kính râm, mở cửa xe, chiếc xe hơi giọt nước màu đỏ nhanh chóng lăn bánh.
Ngoài trời nắng gắt, Tống Thiến cảm thấy như vừa tỉnh giấc sau một kiếp người, cô ta không còn là cô gái ngây thơ hai mươi mấy tuổi, cô ta đã ba mươi lăm tuổi, bàn tay nắm chặt xấp tiền.
Ôn Hinh không biết vì sao mình lại muốn gặp Tống Thiến, có lẽ trong lòng nhau, họ đã là bạn thân trở mặt, lại là những người cùng loại duy nhất trên thế giới này, họ đến từ cùng một thế giới, hít thở cùng một bầu không khí, thấy đối phương sống thảm hại, thật sự có vui vẻ không?
Chắc chắn là không.
Diêm Trạch Dương nhiều năm lăn lộn quan trường, cuối cùng cũng đồng ý cho cô đi chuyến này, anh nói: Người có gia đình sự nghiệp, luôn an toàn hơn kẻ lang thang nghèo túng.
Vì khi đã giàu có, sẽ không dám đánh cược.
Sau này Tống Thiến dùng hai ngàn đồng Ôn Hinh cho, bắt đầu buôn bán hàng hóa khắp nơi, sau đó có cửa hàng riêng, chuỗi siêu thị riêng, rồi trở thành doanh nhân dân doanh. Sau đó nữa, năm ba mươi tám tuổi, cô ta có con gái.
Cô ta kết hôn với một giáo viên vật lý trung học, có gia đình ổn định, có cuộc sống mong muốn.
Ôn Hinh từ đó không còn gặp lại cô ta, vì khác vùng miền, cũng vì khác tầng lớp, không có cơ hội gặp lại. Nhưng cả hai đều biết, đối phương sống tốt hơn mình tưởng tượng.
...
Ôn Hinh bốn mươi tám tuổi, lại có thai.
Sau khi kinh hãi, cô ngơ ngác, sao lại có thể? Thuốc tránh thai trăm phần trăm cũng có lúc không hiệu quả sao? Cô đã dùng mấy chục năm rồi.
Phụ nữ thời đại trước đều đeo vòng tránh thai, Ôn Hinh đi bệnh viện một vòng, không muốn đeo thứ đó, cô có thứ tốt hơn, lại không hại thân thể, sao có thể đeo nó chứ.
Vì thế đi một vòng bệnh viện, cuối cùng quyết định, không đeo, quay đầu lại nói với Diêm ma đầu là đeo, suốt hai mươi tám năm qua, đều không có vấn đề gì.
Không ngờ, bốn mươi tám tuổi, lại xảy ra chuyện.
Không biết có phải ngày nào cũng uống, dùng lâu rồi sinh ra kháng thuốc, hay là có con chuột nào lọt lưới, mà lại đột nhiên có thai.
Khi phát hiện, không chỉ Ôn Hinh kinh hãi, khó tin.
Ngay cả Diêm Trạch Dương cũng ngây người.
Mấy năm nay nhờ cuốn sổ ghi chép kia, anh không ngừng lập công, giờ đã ngồi lên vị trí cao, dù tính cách anh có trầm ổn đến đâu, khi nghe vợ bốn mươi tám tuổi lại có thai, anh vẫn ngây người rất lâu.
Cũng nhờ cuốn nhật ký đó, sau khi Diêm Trạch Dương lên vị trí cao, đã làm rất nhiều việc, âm thầm thay đổi rất nhiều sự kiện. Ví dụ, mở chính sách sinh con thứ hai sớm hơn, cứu vãn cục diện dân số suy giảm sau này.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ, vợ mình ở tuổi bốn mươi tám, lại có thai.
Về nhà liền thấy vợ nhào vào lòng mình, cô đã hơn bốn mươi tuổi, anh cũng ngồi lên vị trí XXX, nhưng trước mặt anh, cô vẫn như cô gái nhỏ ngày nào, thỉnh thoảng thích làm nũng.
Tình cảm hai người hơn hai mươi năm không thay đổi.
"Con trai sắp kết hôn rồi, hu hu hu, phải làm sao đây..." Quá mất mặt.
Ôn Hinh khóc sụt sịt.
Cô có hệ thống, cùng Diêm Trạch Dương thường xuyên ăn đồ ăn hệ thống chọn lọc, vốn dĩ có thể bảo dưỡng thân thể, loại bỏ tạp chất, làm chậm lão hóa. Hơn nữa không biết có phải thuật song tu hợp thể cổ quái kia phát huy tác dụng, hai người càng thân mật, tinh lực càng dồi dào, lão hóa càng chậm.
Nhưng trong mắt mọi người xung quanh, chỉ cho rằng Ôn Hinh biết bảo dưỡng. Vì từ khi còn rất trẻ, cô đã cùng bạn học mở một thẩm mỹ viện hội viên.
Từ khi còn rất trẻ, cô đã biết bảo dưỡng bản thân, phương diện này tự nhiên hơn người, cũng vì dung nhan không già của cô, sau này thẩm mỹ viện đó không chỉ là nơi mát-xa thư giãn riêng của cô, còn là nơi tụ tập của các phu nhân danh giá.
Cô bảo dưỡng thật sự tốt, hơn bốn mươi tuổi, vẫn như tuổi hai mươi, tốc độ mất collagen trên mặt rất chậm.
Đi trên đường vẫn có trai đẹp đến làm quen.
Nhưng cô đã bốn mươi tám tuổi rồi.
Trong mắt người khác, đây là chuyện "trai già đẻ ngọc", nhưng nếu nói ra, mọi người trong giới sẽ cười chê cô.
Hơn nữa, cô còn là mẹ của một cậu con trai 27 tuổi, con trai hiện tại đã có bạn gái, không biết khi nào sẽ ổn định, có tình cảm, rồi kết hôn.
Có thể là tháng sau, có thể là nửa năm sau.
Bây giờ mà truyền ra tin cô có thai, bụng to vượt mặt, cô biết giấu mặt vào đâu?
Nhận được điện thoại, Diêm Trạch Dương vội vàng đưa cô đến một bệnh viện kiểm tra.
Ôn Hinh sợ gặp người quen, cố ý bảo Diêm Trạch Dương tránh bệnh viện quân khu, đưa cô đến một bệnh viện phụ khoa xa nhất. Đây là bệnh viện cấp thành phố, đúng vào ngày thứ bảy, rất đông người đăng ký, bác sĩ phụ khoa là một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi.
Không biết là do khám nhiều bệnh nhân nên chai sạn, hay là bản tính như vậy, mặt bà không có chút tươi cười nào, gần như là lạnh tanh. Sau khi gọi tên, thấy một cặp vợ chồng bước vào, ngoại hình rất xuất sắc, người đàn ông trông khoảng 36, 37 tuổi, thành thục ổn trọng, còn mang theo khí chất lạnh lùng, chỉ cần đứng đó thôi cũng toát lên khí chất của người bề trên, không phải dân thường bình thường.
Nhìn người phụ nữ, cô ta nũng nịu, mặc một chiếc váy liền thân màu hồng đào nhạt, là một phụ nữ trẻ tuổi, toàn thân đều là hàng đặt may, khuôn mặt non nớt, đầy đặn collagen, trông cùng lắm là 27, 28 tuổi.
Trông như một nữ minh tinh vậy.
Một người đàn ông thành đạt 36, 37 tuổi, đi cùng một người phụ nữ trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi.
Bác sĩ phụ khoa thấy nhiều tình huống này rồi. Thời buổi này, không biết bao nhiêu người đàn ông giàu có thế lực ra ngoài bao nuôi tình nhân, toàn là minh tinh hoặc phụ nữ xinh đẹp, một khi phụ nữ có thai, họ sẽ đưa đến bệnh viện vùng ven thành phố để kiểm tra, vừa xa, vừa ít người quen. Nếu phải phá thai, ở đây cũng tiện làm luôn.
Thái độ của bác sĩ phụ khoa rất tệ, bà ta bảo người phụ nữ vào trong rèm, bà ta phải khám.
Khám? Ôn Hinh tuy đã sinh con, nhưng lúc sinh còn quá trẻ, mọi thứ đều do Diêm ma đầu lo liệu, sau 28 năm cũng chưa sinh lần nào, đã sớm quên hết, căn bản không biết quy trình.
Hơn nữa, tuy đã có con, nhưng nhiều bảo mẫu, nhiều người chăm sóc, cô cũng không phải người ở nhà trông con thay tã, chơi với con, đưa con đi du lịch, đưa con đi ăn ngon, đưa con ra ngoài ăn cơm thì được, còn lại cô căn bản không chăm sóc nhiều.
Kinh nghiệm sinh đẻ hay nuôi con đều gần như bằng không.
Lúc này, cô cũng hơi thấp thỏm bất an, khám rất nhanh, bác sĩ phụ khoa tháo găng tay, người phụ nữ này không có vấn đề phụ khoa gì, rất khỏe mạnh.
Cuối cùng, bà ta bảo cô đi xét nghiệm nước tiểu linh tinh, cơ thể đều rất khỏe mạnh, thai cũng được hơn hai tháng, trạng thái tốt.
"Muốn giữ hay bỏ?" Bác sĩ phụ khoa viết viết vẽ vẽ trên giấy, thuận miệng hỏi.
Ôn Hinh: "... A!" Ánh mắt bất lực của cô nhìn sang Diêm Trạch Dương bên cạnh.
Mặt bác sĩ xị xuống, mặt Diêm Trạch Dương càng xị hơn, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ, ánh mắt sắc bén, bác sĩ cuối cùng cũng sợ, đừng nói ánh mắt đó, chỉ khí chất đó thôi, đứng đó thôi cũng không phải người bình thường chịu được.
Bác sĩ thầm nghĩ, ai mà biết đến bệnh viện toàn là đại gia có thân phận gì, ít nhất khí phái này không phải dân thường, cuối cùng cũng thu liễm thần sắc.
"Bỏ." Diêm Trạch Dương nửa ngày mới nói hai chữ, anh vẫn nhớ rõ sự sợ hãi của Ôn Hinh khi sinh con hơn hai mươi năm trước, anh không muốn cô phải chịu khổ nữa.
Ôn Hinh kéo tay Diêm Trạch Dương, lắc đầu, "Không bỏ..." Con ở trong bụng cô, vừa nghe nói bỏ, cô lại hoảng hốt, có cảm giác sắp mất đi thứ gì đó.
Bác sĩ thầm nghĩ quả nhiên, ngẩng đầu nhìn hai người một cái, mặt người đàn ông không tốt lắm, người phụ nữ càng không tốt, mặt trắng bệch. Tuy trắng bệch, vẫn có vẻ đẹp nhu nhược đáng thương, cô bồ nhí này lớn lên vẫn rất có nhan sắc, không phải kiểu mỹ nhân tầm thường, mà thanh thuần khả ái, ngón tay còn kéo ống tay áo người đàn ông, non nớt như thể có thể véo ra nước.
Chỉ là không biết vì sao, người đàn ông gần 40 tuổi kia, nhìn có chút quen mắt, bác sĩ cũng không nghĩ nhiều, một ngày bà ta gặp không biết bao nhiêu bệnh nhân, không có thời gian nhớ người.
Nếu muốn bỏ thì phải sắp xếp phòng phẫu thuật, "Họ tên."
"Ôn Hinh."
"Tuổi."
Ôn Hinh dừng lại, nhỏ giọng nói: "48 tuổi."
"Bao nhiêu?"
"48..."
"48?" Nhìn cô gái trẻ trước mắt, trông cùng lắm hai mươi tám tuổi, bác sĩ trợn tròn mắt.
Gần đến phòng phẫu thuật, Ôn Hinh níu lấy cửa không muốn vào, hộ lý bảo cô vào, cô nhìn Diêm Trạch Dương ở cửa, Diêm Trạch Dương vốn định nhẫn tâm bỏ đứa bé, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Ôn Hinh.
Cửa từ từ đóng lại, anh chỉ đứng ở cửa chưa đến năm giây, liền đổi ý. Lập tức gõ cửa, đưa Ôn Hinh đang buồn bã về nhà, về đến nhà, cô liền chui vào chăn khóc.
Tuổi này có thai tuy thấy rất mất mặt, nhưng đến phòng phẫu thuật, cả hai đều hối hận, Ôn Hinh không nỡ, Diêm ma đầu cũng tiếc.
Đây là bảo bối vất vả lắm mới đến.
Thực ra thể chất Ôn Hinh rất tốt, tuy 48 tuổi, bảo dưỡng như thiếu nữ, trứng cũng rất khỏe mạnh, nhưng dù vậy, sinh con ở tuổi này vẫn có nguy hiểm, vì thế Diêm Trạch Dương mời toàn bộ đội ngũ hộ lý đến phục vụ Ôn Hinh.
Để Ôn Hinh và đứa bé trong bụng bình an, vợ chồng son quyên góp rất nhiều tiền, Ôn Hinh hiện tại đã là phú hào ẩn danh, đến mức này, tiền bạc chỉ là con số, cả đời cô cũng không dùng hết, so ra nhân tài mới là quan trọng nhất, Diêm Trạch Dương quyên góp hơn nửa tài khoản của hai người.
Có lẽ nhờ quyên góp tài vật, nhận được lời chúc phúc của hàng vạn người, lần mang thai này của Ôn Hinh đặc biệt thuận lợi, dù là dưỡng thai hay sinh nở. Lúc sinh, cô chỉ chịu chút khổ, có lẽ do nhiều năm tập thể hình, sinh rất dễ, không có những nguy hiểm như tưởng tượng, vô cùng thuận lợi.
Mẹ tròn con vuông.
Đứa bé sơ sinh có làn da mịn màng như mẹ.
Diêm Trạch Dương có con gái lúc tuổi già, hết mực cưng chiều, mỗi ngày đi làm về đều phải ngắm con gái. Dưới ánh đèn dịu nhẹ ban đêm, anh nhìn hai mẹ con ngủ quên trên sofa, một lớn một nhỏ cuộn tròn ngủ ngon lành, ánh mắt anh lộ ra sự thỏa mãn và hạnh phúc mà chính anh cũng không nhận ra.
Anh cởi nút áo sơ mi xanh ngọc, nới lỏng cà vạt, gọi bảo mẫu đang định đến. Đi đến trước sofa, ngắm nghía hồi lâu, rồi hôn lên má bé con trắng như ngọc và má Ôn Hinh đầy đặn vì mang thai.
Lúc con gái nhỏ đầy 100 ngày, theo yêu cầu tha thiết của Ôn Hinh, cả nhà chụp một bức ảnh gia đình ở nhà tổ kinh đô.
...
Con trai Ôn gia, Diêm Phương Thông có bạn gái được một năm rưỡi, lúc đó tình cảm mới ổn định, nhưng anh vẫn chưa đưa bạn gái về nhà gặp bố mẹ, bạn gái chỉ biết anh sinh ra và lớn lên ở kinh đô.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta bình thường thông qua kỳ thi của cục nhân sự để vào cơ quan đơn vị, ban đầu bạn gái cũng không cảm thấy anh ta có gì đặc biệt, ngày thường rất kín đáo, tuy có xe, nhưng xe chỉ là loại đại chúng bình thường.
Nhưng khi thời gian chung sống càng ngày càng dài, bạn gái dần dần từ các chi tiết hàng ngày, cùng với quà tặng anh ta đưa cho cô, phát hiện ra điều kiện gia đình bạn trai cô dường như rất tốt.
Quà anh ta tặng cô, cô cũng không biết là nhãn hiệu gì, sau đó bị bạn thân phát hiện, lại là hàng giới hạn trị giá mười mấy vạn, mà những món quà như vậy, cô đã có vài món.
Hơn nữa, cô từng liếc qua vòng bạn bè trên điện thoại của anh, phát hiện có người nói đùa trong bình luận gọi anh là công tử gia.
Sau khi vào hệ thống, anh ta dường như không có nỗi lo lắng của người mới, ở đơn vị hòa nhập rất tốt, có rất nhiều bạn bè, anh ta có thể lấy được phê duyệt mà người khác không lấy được, cũng có thể có được một số đặc quyền, còn có thể tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao.
Cô cũng thi vào cơ quan đơn vị cấp dưới, từng thấy lãnh đạo cấp cao rất khách khí với anh ta, mời anh ta ăn cơm.
Điều này khiến bạn gái cô mơ hồ cảm thấy, bạn trai cô dường như không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bạn thân cô nói với cô, bạn trai cô có thể là nhị đại ẩn mình, bảo cô nhất định phải nắm chắc, điều này khiến bạn gái cô mong chờ về mặt tâm lý.
Cô bắt đầu muốn chứng minh điều này.
Cô từng nói đùa hỏi anh ta, "Phương Thông, anh đẹp trai như vậy, giống bố anh hay giống mẹ anh vậy?"
Phương Thông cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, chỉ cười nói: "Em thấy anh đẹp trai sao?"
"Đương nhiên đẹp trai, anh là hotboy của trường năm đó." Bạn gái cô nhìn mặt anh ta mắt lấp lánh, cô thích anh ta, ban đầu, bắt đầu từ nhan sắc.
Diêm Phương Thông hờ hững nói: "Em có thể không biết, anh là người xấu nhất trong nhà."
"Sao có thể?" Bạn gái cô kinh ngạc kêu lên.
Diêm Phương Thông không nói gì nữa, anh ta nói đều là sự thật, người từng gặp anh ta, đều nói anh ta đẹp trai, nhưng đứng cạnh bố mẹ, sẽ bị lu mờ, anh ta khi còn nhỏ lớn lên rất đẹp, nhưng có lẽ lớn lên sẽ thay đổi. Sau khi lớn lên anh ta xấu, nhưng trong mắt người khác, anh ta vẫn đẹp trai, dù sao gen ở đó, xấu cũng không xấu đến đâu.
...
Lòng hiếu kỳ của phụ nữ, kiên cường như cỏ dại, bạn gái Diêm Phương Thông cố gắng đào sâu thân phận cuối cùng của bạn trai mình, bối cảnh gia đình anh ta, tất cả những gì anh ta che giấu, cô đều muốn biết.
Có một lần, cô tranh thủ lúc hai người ăn cơm ở nhà hàng, anh ta đi vệ sinh quên mang điện thoại, cô cầm điện thoại của anh ta, mở album của anh ta, ở đầu album, phát hiện một bức ảnh, hình như là ảnh gia đình.
Anh ta chưa từng đưa cô gặp người nhà, cô rất tò mò về người nhà anh ta, phóng to ra xem kỹ, chỉ thấy trong ảnh gia đình, có một cặp vợ chồng trẻ, người đàn ông khoảng 37, 38 tuổi, người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, diện mạo xinh đẹp.
Bạn gái cô vốn tự xưng là xinh đẹp, cũng là một trong những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ này, cùng nụ cười rạng rỡ của cô ấy, vẫn sinh ra vẻ đẹp kinh diễm. Cô ấy còn ôm một đứa bé dường như mới đầy tháng, ngọt ngào nép vào người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cười rất hạnh phúc.
Trong ảnh còn có một cặp vợ chồng, tuổi khá lớn, khoảng bảy tám mươi tuổi, tóc hoa râm, nhưng chải chuốt rất gọn gàng, nhìn là biết trí thức, đeo kính ngồi trên sofa.
Đây là ông bà nội của Diêm Phương Thông? Cặp vợ chồng trẻ ôm con kia là chị gái và anh rể anh ta sao? Sao không thấy bố mẹ anh ta? Bạn gái cô đang ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua, đột nhiên sững người, cô nhìn chằm chằm mặt ông lão ngồi trên sofa, luôn cảm thấy rất quen mắt.
Đây, đây không phải trên TV...
Cô chậm rãi mở to mắt, lại nhìn người đàn ông anh tuấn hơn ba mươi tuổi đứng sau sofa, thậm chí còn thành thục anh tuấn hơn Diêm Phương Thông, cô rốt cuộc nhớ ra anh ta là ai.
Diêm...
"Có thể trả lại cho anh không?" Không biết từ lúc nào, bạn trai đã từ nhà vệ sinh đi ra, đứng trước mặt cô, bình tĩnh nói.
Bạn gái hoảng loạn trả điện thoại cho anh, "Em chỉ là... chỉ muốn xem thôi."
Diêm Phương Thông không nói gì, khẽ khàng xóa bức ảnh đó khỏi điện thoại, rồi ngồi lại ghế ăn.
Nhà hàng vang lên tiếng nhạc du dương, xung quanh có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng giữa hai người lại im lặng đến nghẹt thở. Bạn gái nóng lòng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, cô cười nói: "Bức ảnh đó..."
"Anh ăn xong rồi." Diêm Phương Thông cắt ngang lời cô, "Anh đưa em về nhé."
"À."
Không lâu sau, cô được thăng chức, cũng bị điều chuyển khỏi hệ thống. Vì xa cách, tình cảm giữa hai người ngày càng phai nhạt, dù cô không muốn chia tay, nhưng xa cách hai nơi, sau một thời gian dài, dần dần cũng nhạt phai, việc duy trì tình cảm cũng ngày càng bất lực, tự nhiên mà chia tay.
Nhiều năm sau, khi người đàn ông 37, 38 tuổi trong ảnh ngồi lên vị trí đó, cô mới biết mình đã bỏ lỡ điều gì. Hóa ra đó không phải anh rể anh ta, mà là bố anh ta. Năm đó ông lên vị trí đó, ông 60 tuổi, nhưng trông chỉ như hơn 40.
Thành thục mà ổn trọng, vững vàng mà có mị lực.
Sau này, trong rất nhiều đêm dài, cô đều nghĩ, nếu khi đó cô không tò mò như vậy, không cầm điện thoại, không thấy bức ảnh đó, không bị điều chuyển khỏi kinh đô, nếu cô an phận, có phải kết cục sẽ khác.