Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 17

Hôm nay Ngọc Kiều mặc y phục vàng nhạt, không phải nàng không còn thích màu đỏ, nhưng nàng cảm thấy Bùi Cương sẽ bị hấp dẫn khi nàng mặc một thân hồng y, vì vậy nàng phải sửa thói quen mặc hồng y.

Ngọc Kiều cân nhắc, hồng y thì quá bắt mắt, gây chú ý, nên mới hấp dẫn Bùi Cương và tên tổng binh kia nữa. Do đó, để cho an toàn, y phục phải có nhiều màu hơn và tính tình phải thu liễm lại.

Hôm nay, nàng còn đặc biệt mang chiếc quạt tròn, nàng còn cảm thấy mình cũng có khí chất, thanh tao, nhã nhặn.

Nhưng vừa mới có cảm giác, đẵ bị Phúc Toàn phá hỏng, hắn đến nói Bùi Cương bị Thẩm Hoành Kính chặn lại, vài phần khí chất nhã nhặn, thanh tao biến mất không dấu vết.

Nàng mắng những người này sao rảnh rỗi thế, thay phiên nhau gây sự Bùi Cương để tìm phiền toái.

Biết rằng người này sẽ là Hoài Nam vương sau này hay không, là người mà bọn họ có trêu vào sao?

Nàng không biết Thẩm Hoành Kính nói gì với Bùi cương trước khi nàng đến. Có nói điều gì làm hắn khó xử không?

Nghĩ đến đây, lấy cái quạt che lại, chậm rãi vẫy tay về phía Tang Tang bên cạnh ghé tai lại. Tang Tang lập tức gật đầu, và bước chân nàng chậm dần.

Sau một khoảng cách ngắn, Ngọc Kiều hỏi Bùi Cương bên cạnh: "Biểu huynh của ta đã nói gì với ngươi?"

Có lẽ mấy ngày qua, Bùi Cương rất cung kính vời nàng, nên trạng thái phòng bị với hắn cũng thả lỏng, có lẽ là do thói quen, nên không cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Bùi Cương nữa.

Bùi Cương nói: "Hỏi về mối quan hệ của hạ nhân với tiểu thư."

Ngọc Kiều nghe những lời đó và khẽ cau mày: "Chỉ có nhiêu đó à?" Bùi Cương gật đầu trả lời "Vâng", khuôn mặt ban đầu vô cảm, nhưng không biết hắn nghĩ gì, lúc sau nhíu mày hỏi: "Tiểu thư không thích Thẩm thiếu gia à?" Ngọc Kiều bây giờ không muốn nhắc tới hắn, liền trả lời ngay lập tức, "Đúng vậy, ta không thích!"

Đôi lông mày của Bùi Cương nhíu lại bắt đầu giãn ra: "Kia tiểu thư chán ghét?"

"Trước đó thì ta không, nhưng trải qua chuyện vừa rồi thì.." Lời vừa nói ra, tại sao nàng phải trả lời? Còn trả lời nghiêm túc như vậy?

Ngọc Kiều ngây người, không nhận thấy rằng đôi mắt của hắn dần tối đi, và giọng nói lạnh đi vài phần: "Nếu tiểu thư không muốn thấy Thẩm thiếu gia nữa, nô tài có cách hắn biến mất một cách im lặng, càng không có người hoài nghi tới nô tài."

Tiếng nói trầm thấp, những lời phát ra làm cho người ta tê liệt.

Ngọc Kiều sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng được lời nói của hắn, bước chân bỗng dừng lại, tay cầm quạt như bị đóng băng.

Ánh mắt nàng trừng trừng nhìn Bùi Cương trong lòng kinh hoàng.

Ngọc Kiều sợ rằng tối nay hắn sẽ giải quyết Thẩm Hoành Kính nên vội vàng nói: "Ngươi hãy bỏ suy nghĩ nguy hiểm đấy đi. Tuy ta chán ghét hắn nhưng cũng không muốn lấy mạng của hắn!"

Bùi Cương hơi nhíu mày và hỏi một cách khó hiểu: "Hắn đã đe dọa tiểu thư, tại sao lại không giết hắn?"

Ngọc Kiều nhìn Bùi Cương một cách khó tin, nhưng sau khi thấy cặp mắt của hắn tuy thâm trầm nội liễm, nhưng nó lại không quá phức tạp. Nàng hơi giật mình.

Hành động mỗi ngày của hắn đều có người báo cho nàng biết. Mặc dù hắn nhờ Phúc Toàn giúp đỡ nhưng mỗi lần đều cho một đồng, rồi mỗi ngày đến phòng bếp chặt củi múc nước, những điều này khiến nàng không biết mục đích của hắn ta.

Hiện giờ nhìn ánh mắt này, và sau khi suy nghĩ nàng liền hiểu rõ.

Bùi Cương bị mất trí nhớ, và không ai dạy hắn đạo lý, và mười năm ở khu sân bắn tạo ra tính tình ân oán phân minh. Nếu đối xử với hắn không tốt thì hắn cũng sẽ đối xử lại như vậy, và ngược lại.

Hơi suy ngẫm về tính cách của Bùi Cương, Ngọc Kiều đã biết sau này phải làm gì với hắn.

Không cần phải cố ý đối xử tốt với hắn, miễn là không hà khắc, không làm khó dễ, không làm điều gì khó xử với hắn và đôi khi thể hiện một chút lòng tốt, cứ tích lũy như vậy hắn sẽ có qua có lại.

Nghĩ đến đây, miệng Ngọc Kiều khẽ giật giật, và vô tình mỉm cười.

Bùi Cương nhìn thấy nụ cười của Ngọc Kiều. Hơi thở của hắn đột nhiên bị đình trệ, và đôi mắt hắn dần trở nên nóng bỏng.

Ngọc Kiều rất đẹp, ngày thường nàng mặc y phục đỏ thì vẻ đẹp đó ngày càng kiều diễm. Hôm nay, y phục màu vàng nhạt này che đi sự kiều diễm, nhưng nàng mỉm cười trông rất mềm mại, dịu gàng và quyến rũ.

Và thắt lưng quanh eo thật chặt, khoe hoàn toàn vóc dáng Ngọc Kiều. Vòng eo và bộ ngực mỏng khiến mọi người không thể rời mắt.

Y phục tuy đơn giản, nhưng nàng mặc vào ngược lại kiều mị càng sâu.

Ngọc Kiều không nhận ra ánh mắt của Bùi Cương nhìn mình đã thay đổi.

Có lẽ do nghĩ thông suốt nên bây giờ tâm trạng nàng rất tốt, Ngọc Kiều kiên nhẫn nói với hắn: "Hắn chưa làm gì nguy hiểm tính mạng của ta. Chỉ nói vài lời bôi nhọ ta thôi. Nếu hắn còn lún sâu hơn, thì lúc đó cho hắn một bài học cũng không muộn. Không cần tới mức tổn hại mạng người". Nàng nói, ngước mắt lên và hỏi, "Ngươi có hiểu những gì ta đang nói không.."

Đôi mắt của Bùi Cương có tính xâm lược nhìn nàng, ngăn lời nói của nàng lại.

Khoảng cách giữa hai người chỉ là một bước, gần đến nỗi Ngọc Kiều có thể ngửi thấy mộc phù dung trên cơ thể hắn, giống như mùi hoa dâm bụt nướng trên lửa, hương vị không nùng, lại bao quanh cơ thể của nàng.

Nghĩ rằng ở trong mộng hắn cùng nàng triền miên cũng dùng ánh mắt này nhìn nàng, Ngọc Kiều hoảng loạn, "Ngươi, ngươi.. ta đã nói, ngươi không được nhìn ta như vậy!"

Bùi Cương ngay lập tức cụp ánh mắt nóng bỏng xuống. Có lẽ không biết ánh mắt của mình trông như thế nào, vì vậy hắn nói thật: "Tiểu thư trông thật đẹp."

Ngọc Kiều: .

Ngọc Kiều mở to đôi mắt.

Người khác khen Ngọc Kiều có lẽ nàng sẽ vui. Nhưng Bùi Cương khen mình, nàng sợ hãi. Mắt hắn nhìn nàng bằng con mắt này, Ngọc Kiều càng hoảng loạn hơn.

Xong rồi, xong rồi hắn có phải thích nàng không, có phải muốn biến giấc mơ thành sự thật?

Nàng, nàng có phải đã tự đặt tai họa bên cạnh mình không?

Nghĩ về điều này, nàng đã rất sợ hãi, uổng công thay đổi tác phong để hắn đối với nàng hết tâm tư!

Mới vừa rồi nàng nghĩ Bùi Cương là một người đơn giản, dễ đối phó, nhưng bây giờ Ngọc Kiều cảm thấymình đã nghĩ sai!

Tay cầm quạt run rẩy, hoảng loạn muốn tìm một chỗ nào đó để chạy trốn.

Nhận ra rằng Bùi Cương đang đi theo, nàng hoảng loạn và quay lại nhìn hắn ta: "Đừng đi theo ta!" Lời nói vừa thốt ra nàng liền chạy chậm rời đi, không còn bình tĩnh như thường lệ, mà giống như một con thỏ hoảng loạn bỏ chạy.

Tang Tang đứng từ xa, nhìn thấy tiểu thư đang bỏ chạy, vội vàng chạy đến chỗ Bùi Cương, hỏi: "Ngươi đã làm gì tiểu thư, tại sao tiểu thư lại bỏ chạy như vậy?"

Bùi Cương nhìn hướng Ngọc Kiều chạy đi. Lâm vào trầm tư.

Tang Tang thấy hắn như một khúc gỗ, cũng không để ý tới hắn liền đuổi theo hướng của tiểu thư chạy.

Ngọc Kiều chạy về hướng khuê phòng, thở hổn hển, đổ đầy mồ hôi.

Sau khi ngồi xuống bàn, nàng ném chiếc quạt xuống và rót cho mình cốc trà. Do tay run, nước trà văng ra làm dính mặt bàn.

Nàng uống một cốc cũng không đủ để nàng giải khát nàng liền rót một cốc nữa.

Sau uống cốc thứ hai, trái tim nàng cũng ổn định

Một lúc sau, cánh cửa đột ngột bị gõ, Ngọc Kiều giật mình. Trái tim nàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tiểu thư, người trở về chưa?"

Ngọc Kiều cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng của Tang Tang.

Hù chết nàng!

Cẩn thận đi ra mở cửa, liếc nhìn Tang Tang và thấy không có ai ở đằng sau, nàng thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại nhà và ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Tang Tang bước vào nhà, và sau khi đóng cửa, nàng nhìn tiểu thư của mình với khuôn mặt lo lắng, "Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra vậy, xém nữa hù chết nô tỳ!"

Ngọc Kiều thở ra. Thầm nghĩ sao ngươi không mau bị hù chết, ta đây cũng vừa mới bị hù sắp chết đây.

Nàng nhặt chiếc quạt lên định quạt cho mình, nhưng khi cầm mới nhận ra lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi. Sau khi vứt quạt xuống nói với Tang Tang: "Lấy cho ta cái quạt khác."

Tang Tang đến chỗ giá đỡ lấy một cái quạt tinh xảo, rồi đi đến bên Ngọc Kiều đưa cho nàng.

Có một cơn gió nhẹ thổi qua, Ngọc Kiều nhắm mắt lại và nín thở.

Tang Tang vẫn lo lắng và hỏi: "Tiểu thư, người thực sự có ổn không?"

Tang Tang đã hầu hạ tiểu thư bảy, tám năm, biết tính tình của tiểu thư, ngay cả khi tiểu thư có chuyện trong lòng, nàng cũng sẽ giả vờ như không có gì. Chưa bao giờ thấy tiểu thư thất thố như vậy? Trừ khi gặp chuột hay rắn tiểu thư mới hoảng loạn.

Ngọc Kiều mở mắt mang theo một tia do dự, "Tang Tang, ngươi nghĩ sao nếu để Bùi, Bùi Cương làm hộ vệ ở ngoại viện?"

Nàng không biết rằng Bùi Cương đối với nàng có tâm tư. Tuy nàng đối với hắn cũng có tâm tư, nhưng đơn thuần muốn giao hảo với hắn, liền để hắn bên cạnh mình. Bây giờ nàng biết tâm tư của hắn, giờ nàng cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy.

"Tại sao tiểu thư lại muốn chuyển Bùi hộ vệ ra ngoài viện, hay là vừa rồi Bùi hộ vệ đã làm gì với tiểu thư?"

Nàng sợ rằng hắn sẽ đối xử mình như trong giấc mơ.

Ở trong mộng hắn đều làm chuyện đó với nàng, làm cho nàng khóc tinh rối mù. Nàng biết tính tình mình như thế nào, nếu không đau đớn, làm sao nàng khóc một cách thống khổ như vậy?

Mặc dù Ngọc Kiều không giống một cô nương hiền lành và dịu dàng như các tiểu thư khuê phòng khác, lúc trước nàng chỉ biết chuyện phu thê cũng có giới hạn là cởi y phục, còn lại thì không hiểu được. Nhưng sau khi có thể nhìn thấy tương lai, mới biết rằng chuyện đó của đàn ông và phụ nữ rất là đau.

Nếu đau ít thì nàng sẽ nhịn, còn không thì nàng không chịu đựng được.

Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều quyết định sau này sẽ không lấy chồng và thừa hưởng gia nghiệp của phụ thân, ngồi ăn chờ chết.

Trả lời Tang Tang "Không, chỉ là đem hắn chuyển đi thôi".

Nàng sợ rằng hắn sẽ trói nàng vào phòng tra tấn nàng khi hắn ở bên mình!

Mặc dù nàng không hiểu sao tiểu thư đối với Bùi hộ vệ đổi tới đổi lui, nhưng Tang Tang vẫn nói: "Tả hữu đều có hộ vệ canh giữ. Nếu tiểu thư muốn điều chỉnh, thì cứ điều chỉnh"

Nàng chỉ điều hắn đến ngoại viện, không có bạc đãi gì hắn, và có khi nàng còn đối tốt với hắn hơn khi hắn đối với nàng.

Hoài Châu thực sự là một nơi không yên ổn, một bên là tổng binh, một bên là Hoài Nam vương, điều này thực sự khiến nàng cảm thấy đau đầu.

Sau khi lòng nàng bình tĩnh lại, có người đến thông báo là phụ thân nàng kêu nàng đến thư phòng.

Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu không phải vì chính sự, thì rất ít khi keu nàng vào thư phòng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ nàng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

LỜI NHẮN

Mong mọi người ủng hộ, like và comment để mình có thể dịch chương nhanh hơn
Bình Luận (0)
Comment