Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 26

Nàng nói với phụ thân những việc này. Phụ thân sẽ không khiến nàng lo lắng quá nhiều. Bây giờ người đã biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đối phó.

Nhưng đối phương là tổng binh, làm sao dễ dàng đối phó đây với lại Ngô Duy bây giờ nhìn chằm chằm Ngọc gia như hổ rình mồi.

Phụ thân an ùi nàng giúp nàng đừng có nghĩ quá nhiều. Chuyện này có nhiều mối liên hệ, Ngọc Kiều không thể tự mình chiến đấu, vì vậy Ngọc Kiều chỉ có thể chọn tin tưởng phụ thân mình, và phụ thân nói nếu sự tình có gì xảy ra sẽ không giấu diếm nàng, và nếu nàng mơ thấy gì đó phải báo với phụ thân, kể cả những chi tiết nhỏ nhất.

Ngọc Kiều miệng tuy nói vâng, nhưng trong lòng lại chột dạ. Để ngăn phụ thân giết Bùi Cương trước khi thành Hoài Nam vương, nàng vẫn đem chuyện của Bùi Cương giấu đi.

Ngọc Kiều không thể giúp được gì nhiều, chỉ có thể an phận thủ thường để phụ thân khỏi lo lắng.

Lúc này, Thẩm gia cũng đã tới để bàn chuyện từ hôn, người tới là phụ mẫu của Thẩm Hoành Kính.

Biết rằng giấc mơ của nữ nhi mình là thật, cũng biết rằng chính bản thân cũng muốn nữ nhi và Thẩm Hoành Kính từ hôn, nhưng vẫn làm bộ làm tịch, Ngọc Thịnh luôn trưng bày sắc mặt không tốt với Thẩm gia.

Thẩm lão gia không hiểu việc gì đang xảy ra và nói, "Hoành Kính vào thời điểm tới Hoài Châu vẫn còn tốt. Tại sao bây giờ lại muốn từ hôn?"

Khuôn mặt của Ngọc Thịnh hơi lạnh lùng và nói: "Hai đứa trẻ có tính cách khác nhau. Nếu đã không hợp nhau, mà bắt chúng thành hôn sau này sống cũng không tốt. Cho nên việc từ hôn là lựa chọn tốt nhất".

Ở Thẩm gia có rất nhiều người đọc sách, và cũng có danh tiếng ở Cẩm Châu. Nhưng ban đầu vốn chỉ là một gia đình bình thường. Vì sau này Ngọc Thịnh cưới nữ nhi Thẩm gia, Thẩm gia mới có sự thịnh vượng như ngày hôm nay, cho nên người Thẩm gia luôn coi sắc mặt của Ngọc Thịnh, nhưng điều này không bao gồm Thẩm phu nhân, người sau này kết hôn với Thẩm gia, cũng chính là mẫu thân của Thẩm Hoành Kính.

"Các ngươi nói giải trừ hôn ước thì liền giải trừ hôn ước à? Ta không đồng ý, các ngươi phải cho ta một lý do, ta quyết không cho con ta ngậm bồ hòn ngọc!" Thẩm Hoành Kính gọi "Nương", Thẩm phu nhân cho rằng hắn bị ủy khuất, liền an ủi: "Hoành Kính, con yên tâm, nương sẽ đòi lại công bằng cho con. Một số người ỷ mình có chút tiền mà bắt nạt người khác, nhưng mà gia đình chúng ta là quan gia nha."

Đây chính là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe mà.

Ngọc Kiều đứng bên cạnh mẫu thân, nhìn vào khuôn mặt của dì và cuối cùng cũng biết Thẩm Hoành Kính rốt cuộc giống ai.

Thực sự đúng là mẹ con.

Ngọc Thịnh "Nga" một tiếng, nhếch môi lên nhìn Thẩm lão gia: "Vì vậy, Thẩm gia hiện đang sử dụng chức quan mà Ngọc gia dưỡng ra để đối đầu với ta. Nếu vậy, ở trong tay ta vẫn còn một vài cuốn sách." "

Khuôn mặt của Thẩm lão gia biến sắc,

Hắn nhanh chóng lườm nương tử mình, nói:" Im đi cho ta! "Ai cũng nghĩ mẫu thân Thẩm Hoành Kính chỉ là một bao cỏ, trước khi vào Thẩm gia cũng là một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, bị mắng như vậy, khí thế không những giảm mà còn tăng vọt:" Có cái gì mà ta không thể nói. Trước khi ta đến, ta nghe nói rằng Ngọc nha đầu có mối quan hệ không rõ ràng với hộ vệ của mình! Đây không phải là ban ngày ban mặt khi dễ Thẩm gia chúng ta sao! "

Ngọc gia nghe vậy, tất cả đều nhìn Thẩm Hoành Kính.

Thẩm Hoành Kính chột dạ cúi đầu.

Ngọc phu nhân muốn nói gì đó, Ngọc Kiều vỗ vai bà, rồi mỉm cười và nói:" Dì, biểu huynh nói như vậy với người à? Thật là, biểu huynh đúng là giỏi việc cáo trạng thật cũng như đổi trắng thay đen. "

Thẩm phu nhân nhìn chằm chằm vào nàng mắng:" Ngươi cái nha đầu, trưởng bối đang nói chuyện ai cho cho ngươi xen vào! Quả nhiên không có mặt mũi, mới nhỏ mà đã thông đồng nam.. "

" Bang "tiếng vỡ của chiếc cốc chặn lại lời nói của Thẩm phu nhân. Khuôn mặt của mọi người thay đổi một chút, nhưng biểu hiện của Ngọc Thịnh không thay đổi chút nào.

Hắn nhàn nhạt nói," trượt tay. "Không ai tin rằng hắn bị trượt. Khuôn mặt của Ngọc Thịnh không thay đổi, nhưng không giận mà uy.

Ngọc Thịnh vỗ tay và nhàn nhạt nói:" Thẩm Hoành Kính thực sự ánh nhìn rất cao, sau này muốn dấn thân vào triều đình thì cần rất nhiều ngân lượng. Cũng không biết bên nhà vợ ngươi sử dụng bao nhiêu ngân lượng. Nếu như ta chặt đứt mỗi năm cung cấp Thẩm gia năm ngàn lượng thì sẽ như thế nào? "

Những người trong Thẩm gia chỉ biết đọc sách, mắt luôn luôn nhìn từ trên xuống, tự nhiên sẽ khinh thường thương gia, nguồn thu có được chỉ từ địa tô, nhưng cũng không đủ cho bọn họ xã giao nói chi đến tiêu dùng.

Uy hiếp đến cuộc sống sau này, khí thế Thẩm phu nhân yếu đi và nói:" Nhưng ngươi cũng phải cho chúng ta một lời giải thích.. "

Thẩm lão gia cũng biết trong này có lợi có hại như thế nào, tức giận nói:" Được rồi! Im đi, nếu ngươi nói thêm một câu nữa, ta lập tức đem ngươi quay về Cẩm Châu! "

Ngọc Thịnh khịt mũi lạnh lùng, rồi đưa tay lên.

Sau một thời gian, bốn nha hoàn mang bốn cái khay và đưa ra trước mặt hai vợ chồng Thẩm gia. Khi Thẩm Hoành Kính nhìn thấy bốn đồ vật, khuôn mặt hắn biến sắc.

" Này.. là ý gì? "Thẩm lão gia bối rối nhìn bốn thứ trong khay.

Ngọc trâm, vòng tay ngọc bích, khăn che mặt, và một hộp gỗ nhỏ.

Một nha hoàm mang tách trà vào, Ngọc Thịnh nhấp một ngụm trà rồi nói:" Hai vị nhìn xem bốn đồ vật này, thấy cái nào quý hơn. "

Thẩm phu nhân không rõ nguyên do, nên bà đứng dậy và nhìn kỹ hơn, sau đó nói:" Hai vòng ngọc nhìn trông rất là quý, nhưng không bằng tấm khăn và an thần hương quý giá. "

Ngọc Thịnh gật đầu, và sau đó nở một nụ cười:" Vì thế, hai người nên hỏi hỏi con trai của các người tại sao lại đưa hai vật phẩm quý giá cho nữ nhi nhị phòng và hai vật phẩm bằng ngọc thông thường lại cho Ngọc Kiều. "

Ngọc Thịnh là gia chủ cho nên lấy hai thứ này từ chỗ Ngọc Dao dễ như trở bàn tay.

Sau khi nghe những lời đó, hai vợ chồng Thẩm gia quay sang nhìn Thẩm Hoành Kính. Thẩm phu nhân cảm thấy hơi hoảng loạn và hỏi:" Hoành Kính, chuyện này là sao? "

Thẩm Hoành Kình biết bây giờ giải thích cũng không có ai tin, nên chột dạ cúi đầu. Trong một thời gian, hai vợ chồng dường như hiểu được điều gì đó.

" Ta không nói ra vì muốn giữ mặt mũi cho Thẩm gia các ngươi, coi như vì hai đứa nhỏ tính cách không hợp. Không ngờ Thẩm gia các ngươi cứ theo đuổi không chịu buông ra. Giờ hai nhà giải trừ hôn ước, nếu Thẩm gia truyền ra ngoài hủy hoại thanh danh Ngọc nhi, ta Ngọc Thịnh này cho dù bỏ mạng già ta cũng sẽ kéo Thẩm gia nhà các ngươi xuống địa ngục "

Nói xong lời cuối cùng ánh mắt Ngọc Thịnh lạnh đến thấu xương.

Thẩm gia bọn họ bị đuối lý và bọn họ vẫn dựa vào Ngọc gia, đương nhiên không dám nói gì nữa, hôn nhân này cũng liền từ bỏ. Hôm nay đã nháo đến khó coi, nên Thẩm gai cũng thể ở lại lâu hơn, quyết định rời Hoài Châu ngay ngày hôm đó.

Thẩm Hoành Kính quay lại thu dọn đồ đạc và nhìn thấy Bùi Cương đang làm hộ vệ ở Xích Ngọc tiểu uyển, trong lòng đang có một cổ lửa giận. Trước đó hắn rơi xuống nước, chắc chắn cdo Bùi Cương gây ra, nhưng lại không có chứng cứ. Hôm nay phải đi, nghĩ thầm: Ta hiện giờ đang chật vật, ta cũng không cho ngươi vui vẻ!

Không thấy ai xung quanh, Thẩm Hoành Kính đến chỗ Bùi Cương, khịt khịt mũi:" Ngươi đừng cho rằng ta và biểu muội giải trừ hôn ước, thì sẽ có cơ hội trở thành con rể Ngọc gia. Đừng có ảo tưởng nữa. Ngươi thân phận thấp kém như vậy sao có thể xứng được? "

Bùi Cương liếc nhìn hắn. Ngay lập tức đảo mắt đi, hắn dường như không bị lay động một nửa khiêu khích của Thẩm Hoành Kính.

" Ngươi không xứng, cuối cùng vẫn phải nhìn nàng ta cưới người khác thôi. "Thẩm Hoành Kính cười khẩy, quay lại và rời đi.

Khi hắn đến mép hồ, Bùi Cương lấy một quả khô hướng đến bắp chân của Thẩm Hoành Kính.

Thẩm Hoành Kính hét lên, và sau đó lại rơi xuống hồ. Hắn té xuống làm cho giọt nước bắn lên tung tóe.

Người hầu nghe thấy âm thanh vội vã chạy lại, hồ không sâu, Thẩm Hoành Kính hốt hoảng cầu cứu một lúc lâu, mới nhận ra nước còn chưa tới eo hắn!

Thẩm Hoành Kính thế là hai lần mất mặt?

Sau khi lên bờ, hắn nhìn chằm chằm về phía Bùi Cương. Hắn định mắng, nhưng thấy Ngọc Kiều đang đứng bên cạnh Bùi Cương. Nghĩ tới lời Ngọc Thịnh vừa nói, lời mắng chửi bị nghẹn trong cổ họng.

Bị người khác làm nhục, nhưng chỉ đành đem lửa giận nuốt vào bụng.

Nhìn Thẩm Hoành Kính quay đầu giận dữ và rời đi, Ngọc Kiều cùng Bùi Cương quay lại sân.

Khi trở lại sân, Ngọc Kiều rốt cuộc không nhịn được nữa, cười đến mức ngã trước ngửa sau," Nhìn bộ dáng chật vật của hắn thật là thống khoái! "Sau

Một tiếng cười dài, cười đến chảy nước mắt, rồi dừng lại một lúc, hỏi Bùi Cương:" Lần này cũng là ngươi làm? "

Bùi Cương gật đầu:" Vâng. "

Ngọc Kiều khen:" Làm tốt lắm, nhưng ngươi làm sao có thể cho hắn rơi xuống hồ? "Mà cả hai lần đều chuẩn như vậy.

Bùi Cương lấy ra một ít quả khô.

Nhìn thấy quả khô trong tay, Ngọc Kiều sững người trong giây lát:" Tại sao ngươi luôn mang theo quả khô bên người? "

" Lúc trước tiểu thư đã thưởng cho nô tài, lúc cần thiết có thể làm ám khí, và cũng có thể lấp đầy bụng khi đói ". Bùi Cương nhẹ nhàng niết quả khô, lớp vỏ bên ngoài bị vỡ và hỏi," Tiểu thư có muốn ăn không? "

Ngọc Kiều: .

Lúc trước nàng cũng tự mình lột, các đầu ngón tay đều bị đỏ, hắn chỉ nhẹ nhàng niết.. là được?

Nàng lắc đầu," Gần đây ta ăn một ít nhưng cảm thấy có chút ngán. "Mấy ngày nay đều có quả khô lột vỏ, nàng ăn đến mức nhìn thôi cũng cảm thấy ngán.

" Sau này, nô tài sẽ không lột nữa. Khi nào tiểu thư muốn ăn thì nô tài lột tiếp. "

Ngọc Kiều gật đầu trong tiềm thức, nhưng chỉ gật đầu nửa chừng, nàng dừng lại một lúc. Tựa hồ phản ứng điều gì đó.

" Lúc trước các quả khô trong phòng đều do ngươi lột? "

Bùi Cương gật đầu:" Tiểu thư thích ăn. "

Ngọc Kiều sửng sốt một lúc lâu. Nàng luôn cảm thấy rằng Bùi Cương đối xử với nàng rất tốt, rất là kỳ lạ.

Nhưng nàng nghĩ Bùi Cương là một người đơn giản, hắn không có ý gì khác. Hắn đơn giản là đang trả ơn nàng, vì vậy nàng không còn bận tâm về điều này nữa.

" Không nói cái này nữa, ta muốn kiểm tra những gì mà ngươi viết nãy giờ. "

Bởi vì lần đầu tiên làm nữ phu tử, Bùi Cương lại rất ngoan ngoãn và nghiêm túc, vì vậy Ngọc Kiều làm đến nghiện. Mỗi ngày, Bùi Cương sẽ đến thư phòng của nàng, ở lại trong một giờ.

Ngọc Kiều ban đầu không mong dạy Bùi Cương trở thành một người tài giỏi, miễn là hắn có thể đọc và viết, khi ở vị trí cao sẽ không bị mọi người lấy làm trò cười, ai ngờ rằng Bùi Cương là một hạt giống tốt!

Nhìn Bùi cương viết tới một nghìn từ, Ngọc Kiều thốt lên:" Ta cứ nghĩ viết tới nghìn từ thì phải mất vài tuần, ngươi thực sự viết chỉ trong vòng một ngày mà còn nhớ kỹ nữa? "

Ngọc Kiều chỉ sau vài ngày, mới biết rằng trí nhớ của Bùi Cương cực tốt. Khi dạy hắn một cái gì đó, hắn có thể nhớ nó ngay lập tức, và phông chữ cũng có hình dạng. Sau vài ngày giảng dạy, Ngọc Kiều cảm thấy có thành tựu với tư cách là phu tử.

Bùi Cương nhìn nàng khẽ giương khóe miệng lên và hỏi," Tiểu thư còn muốn nô tài học cái gì nữa? "Ngọc Kiều lấy tờ giấy trên tay Bùi Cương xuống và mỉm cười," Hôm nay sẽ không có học, mấy ngày hôm nay ta thấy ngươi học rất tốt, và ta đang có tâm trạng tốt. Chúng ta sẽ ra ngoài hôm nay!"
Bình Luận (0)
Comment