Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 4

"Muốn." Vừa nói xong, Ngọc Kiều gần như muốn cắn lưỡi!

Không chỉ có mình Ngọc Kiều choáng váng mà cả người đàn ông nằm trên giường cũng chìm trong bàng hoàng.

Ngọc Kiều đứng thẳng dậy, nhìn hắn giận dữ: "To gan!"

Đối mặt với một lời tán tỉnh như vậy, Ngọc Kiều đột nhiên quên mất người đàn ông trước mặt này sẽ tôn quý như thế nào trong tương lai.

"Sao ngươi dám đùa giỡn chủ nhân của mình!" Làm sao có ai dám đùa giỡn nàng, ?

Hắn là người đầu tiên!

Và còn nực cười hơn nữa, chính hắn là người làm ra chuyện cầm thú với nàng trong giấc, chớ đâu phải là nàng!

Mã nô nhíu mày, nhưng không có cảm giác lo sợ, giọng hắn ta có vẻ trầm: "Tiểu thư ghé thăm vào đêm khuya, còn cởi y phục nô tài, nếu không muốn nô tài, thì người có ý gì?"

Khi hắn nói, hắn chống đỡ tấm ván giường để ngồi dậy, nhưng hắn vừa di chuyển thì chạm đến vết thương, làm cho vết thương nặng hơn.

Ngọc kiều nhìn vết thương của hắn cảm thấy có chút tội lỗi.

Mặc dù nàng không trực tiếp đánh người, nhưng nàng chính là người sai đánh hắn vì nghĩ hắn chính là người hạ độc.

Rốt cuộc, nàng đã giữ hai con ngựa trong năm năm. Từ con ngựa con cho đến bây giờ, tình cảm của nàng đối với chúng tự nhiên sâu đậm.

Nhưng giờ nàng cảm thấy đau khổ nhưng mà phải chịu đựng!

Khi nhìn thấy hắn chuẩn bị rời khỏi giường, hắn ngồi dậy làm cho máu trên vết thương rỉ ra nhiều hơn, thấy vậy Ngọc Kiều bình tĩnh lại và hét lên: "Mau nằm xuống!"

Mã nô dừng lại một lúc. Thay vì tiếp tục, hắn ngồi dựa vào tường. Gục đầu, có một sự bối rối trong mắt hắn.

Ngọc Kiều bí mật véo vào mu bàn tay để nàng có thể bình tĩnh lại. Nếu không nàng sẽ giống như một nha hoàn, hoảng đến mức khônggiống chính mình.

* * * Nhưng kết thúc của giấc mơ đó thật đáng sợ!

Nàng chưa bao giờ chú ý người đàn ông này thậm chí còn không biết tên hắn trước đây, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ là vương gia và là người quyết định nửa cuộc đời còn lại của nàng là sống hay chết không có chỗ chôn. Bây giờ Ngọc Kiều cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại chọn hắn ta ở chợ đen khi chỉ nhìn 1 ánh mắt. Với 1 ánh mắt đầy bức người này sao chỉ có thể là 1 nô tài?

"Ta không đến đây vì ngươi, mà là ta nhớ đến 2 con ngựa của ta, vì vậy ta chỉ vô thức đến đây, khi tới ta sợ ngươi sẽ tự sát nên muốn xem ngươi còn sống hay chết."

"Tiểu thư yên tâm, nếu ta chết cũng sẽ không để tiểu thư mang danh giết người." vì hắn đã không uống nước 1 ngày nên giọng có hơi khàn.

Ngọc Kiều sững sờ một lúc. Sao nghe hắn nói thế này có gì kì quái?

Không có thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ về những gì hắn nói. Âm thầm thở 1 hơi, để khiến mình tự tin hơn, Ngọc Kiều hỏi với giọng cứng rắn: "Ngựa của ta được ngươi nuôi dưỡng nên khi chúng có vấn đề ngươi cũng phải chịu trách nhiệm?"

Mã nô cúi đầu và nhắm mắt lại, nên Ngọc kiềukhông thể thấy rõ biểu cảm của hắn, nàng cũng không thể phân biệt được vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn thấy hắn gật đầu, "Đó hoàn toàn là lỗi của nô tài."

Khi nghe nhắn xin lỗi, lòng của nàng kêu 1 tiếng "lộp bộp", điều này sẽ khiến hắn sau này có thể trở thành 1 Hoài Nam vương trong tương lai.

Tuy nhiên, nàng hơi bối rối trước thái độ không

Ngần ngại thừa nhận sai lầm của hắn.

Theo những gì nàng mơ trong giấc mơ và lời kể của Tang Tang, mã nô thậm chí còn không thừa nhận lỗi trước khi hắn bị mình đánh đòn. Nếu hắn có thể thừa nhận sai lầm của mình mà không do dự vào

Thời điểm đó, liệu nàng có ra tay nặng nề như vậy?

Tuy nhiên, thái độ thừa nhận sai lầm sau khi bị đánh bây giờ có lẽ bị đánh nên sợ, cũng có thể hắn đang cố tình để làm mềm lòng nàng.

"Những con ngựa dưới sự chăm sóc của nô đã khiến tiểu thư suýt bị thương, nên bị phạt cũng đáng."

Hắn tự nguyện chịu phạt vì suýt làm nàng bị thương?

Tại sao hắn càng nói nàng càng mơ hồ?

Tâm trí Ngọc Kiều có chút bối rối. Nhưng vì hắn nói vậy, nàng cũng nghe theo hắn nói, không quan tâm ý tứ lời nói đó.

Nàng ho 1 tiếng, và nói: "Ta luôn thưởng phạt phân minh, vì ngươi không chăm sóc tốt, nên con ngựa đã chết, ta suýt nữa bị thương, và việc đánh ngươi là hợp lý, nhưng mà do ta không tra rõ nguyên nhân mà đã đánh ngươi thì là ta sai nên 2 việc này huề nhau. Sau này ta sẽ không làm khó ngươi. Đối với những vết thương trên cơ thể ngươi, ta sẽ sai lang trung khám cho."

Tôi không biết người này có thực sự trong lòng có giống lời mà hắn nói không, vì vậy ta chỉ có thể từng bước và cố gắng loại bỏ sự oán giận với Ngọc gia và nàng. Từng bước là chiến lược tốt nhất cho kế hoạch.

Mục tiêu cũng đã đạt được. Ngọc Kiều nhấc chiếc đèn lồng lên và quay đi, nhưng đột nhiên nhớ ra là hắn chưa uống thuốc. Nàng định đi.

Hình ảnh vết thương chảy máu xuất hiện trong tâm trí nàng, không hiểu sao Ngọc Kiều cảm thấy khó chịu trong lòng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngọc Kiều quay lại và đặt chiếc đèn lồng trở lại.

Nàng nâng cằm và nói: "Ta không muốn trở thành kẻ giết người nên ta sẽ nhìn ngươi uống thuốc rồi mới đi."

Hắn nhìn nàng chằm chằm.

Bộ quần áo màu xám xanh trên cơ thể mã nô đã bị vấy bẩn bởi máu của hắn. Đoán hắn đã bị phơi nắng 1 ngày nên đôi môi của hắn bị nứt nẻ và bong tróc, và khuôn mặt của anh hắc hồng làm cho nàng không nhận ra 1 khuôn mặt tuấn tú như trong giấc mơ, với dáng người cao ráo và đẹp trai trong chiếc áo choàng đen sang trọng cưỡi trên lưng ngựa. Cho nên hiện tại bộ dáng này lớn lên chắc không kém, có điều bây giờ nhìn hắn có chút ốm yếu.

CHƯƠNG 3.2

Ngọc Kiều nhìn hắn chăm chú, làm cho mã nô bối rối trước hành vi kì quặc của chủ tử mình.

Mặc dù rất bối rối, nhưng hắn vẫn lấy lọ kim sang dược. Sau khi mở ra, hắn đặt lọ thuốc bên cạnh rồi cởi y phục đã dính vào da thịt.

Khi Ngọc kiều thấy hắn cởi y phục đã dính vào vết thương tay không chậm và dừng lại lúc nào. Chỉ nhìn vào nàng đã cảm thấy kinh hoàng.

Khi cởi y phục ngoài, sau đó là hắn ở trần. Ngọc Kiều, hoảng loạn khi thấy phần trên ở trần, cảm thấy khuôn mặt mình vô thức bị đốt cháy, mím môi và vô thức hướng ánh mắt sang nơi khác.

Có một cơn gió thổi vào từ bên ngoài cánh cửa, nhưng Ngọc Kiều vẫn cảm thấy rất nóng, nóng đến nỗi nàng thậm chí còn đổ mồ hôi lưng.

Mùi máu được trộn lẫn với một mùi thuốc nhẹ, làm cho Ngọc Kiều cảm thấy khó chịu. Một bên là ảnh hưởng của những giấc mơ, một bên là mùi hăng, thực sự không chịu nổi, nên nàng véo mũi và nói: "Ngươi tự dùng thuốc đi, ta đi trước."

Nói xong, nàng quay người bỏ đi mà không lấy đèn lồng.

Ngay khi Ngọc Kiều quay người rời đi, tay đang tha thuốc của mã nô dừng lại một chút. Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.

Mãi đến khi hình bóng nàng biến mất trong màn đêm, hắn mới dời mắt đi và nhắm mắt lại, hắn tham lam hít một hơi.

Là một con mồi sống sót 1 cách tuyệt vọng trên khu săn bắn được giới quý tộc săn lùng, có thể thấy rõ mùi hương kiêu ngạo trong mùi máu phong phú.

Hương thơm thuộc về của 1 cô nương.

Mới vừa rồi hắn thực sự ngất xỉu, nhưng khoảnh khắc ai đó chạm vào hắn, hắn tỉnh dậy ngay lập tức.

Bởi vì nàng không lấy đèn lồng, nàng vô tình va vào cái cây làm cho trán nàng bầm một mảng. Khi trở về phòng nàng nằm xuống, nhưng nàng không ngủ được, nàng lăn qua lăn lại, vì chỉ khi nhắm mắt lại, nàng sẽ thấy hình ảnh thấy chính mình khi chết sẽ bị phơi thây nơi hoang vu.

Vào sáng sớm Tang Tang và các nha hoàn vào phòng để hầu hạ Ngọc Kiều, họ bị bất ngờ bởi mảnh màu xanh và tím trên đỉnh trán của ngọc Kiều.

Tang Tang kêu lên: "Có chuyện gì với tiểu thư vậy?"

Ngọc Kiều vẫy tay, "đừng có làm ầm lên, hôm qua không cẩn thận, ngủ rớt xuống va trúng đầu thôi."

Nàng giơ tay lên và chạm vào trán, đụng trúng làm cho cô kêu "Tê. Tối qua cô lo lắng về tương lai nên không chú ý vết thương, không ngờ nó lại nặng như vậy.

Tang Tang nhìn màu tím xanh phía trên trán tiểu thư, và thấy đau cho tiểu thư.

Lo lắng nói:" Da tiểu thư rất trắng nên chắc sẽ thấy rõ lắm với lại vết thương này chắc mấy ngày mới hết, trước tiên tiểu thư đi rửa mặt đi, rồi nô tỳ lấy thuốc mỡ bôi. "

Sau đó, Tang tang đi đến tủ quần áo, mở ngăn kéo và lấy ra một cái lọ nhỏ.

Sau khi Ngọc Kiều tắm rửa, Tang Tang mở cái lọ nhỏ, và một mùi thơm sảng khoái tỏa ra.

Ngọc Kiều liếc nhìn cái lọ nhỏ và hỏi:" Đây là cái gì? "

Tang Tang bôi thuốc lên và trả lời:" Là mộc phù dung được lão gia mua cách đây không lâu, nghe nói mộc phù dung này rất quý. Nô tỳ nghe nói nó có thể trị được sẹo và tan máu bầm, hiệu quả nó rất cao. "

Ngọc kiều nghe, nhìn lọ thuốc một cách chu đáo. Nếu có thể trị sẹo, hay đợi vài ngày làm món quà tậng cho mã nô, để hắn xóa những vết roi đó, khi tương lai hắn trở thành Hoài Nam vương, nhìn thấy những vết sẹo do roi đánh để lại nhớ đến cảnh làm nô đầy nhục nhã. Thì đối với Ngọc gia là hận.

Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều nói:" Ngươi hãy lấy nhiều hơn cho ta.

"Vâng, nô tỳ sẽ sai người đến kho lấy." Tang Tang bôi thuốc xong rồi chải tóc cho nàng.

"Tiểu thư, lão gia vừa cho người thông báo lão gia sẽ quay về vào 3 ngày nữa."

Nghe những lời đó, Ngọc Kiều hạ mắt xuống và nhớ lại thời gian trong giấc mơ. Thời gian phụ thân trở về phù hợp với thời gian trong giấc mơ. Những chuyện xảy ra trong giấc mơ ngày càng trở thành sự thật làm cho nàng cảm thấy lo lắng.

Sau khi phụ thân trở lại, nàng phải tìm cách nhắc nhở người rắng có ai đó muốn hãm hại.

Nha hoàn mặc cho Ngọc Kiều là một bộ y phục đỏ nhạt kết hợp mái tóc được búi với trâm cài mã não tua rua làm cho nàng xinh đẹp và đầy sức sống

Sau khi mặc y phục, Tang Tang nói: "Tiểu thư, đại sư đã đến, khi nào mình mới niệm kinh siêu độ?"

Đạp Liệt và Trục Tuyết là hai con ngựa mà bị người ta hạ độc.

Ngọc Kiều thở dài. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Sau hỏa táng xong rồi đặt Đạp Liệt và Trục Tuyết sau núi, rồi siêu độ chúng."

Tang Tang hỏi: "Còn người hạ độc phải giải quyết như thế nào?"

Khuôn mặt Ngọc Kiều buồn tẻ. "Đánh anh ta và đưa hắn đến nha môn, nói rằng hắn đầu độc con ngựa và suýt giết chết ta."

Hôm qua nàng suýt ngã ngựa, rất nhiều người nhìn thấy, nàng cũng không phải nói dối. Người này rất độc ác nếu để bên ngoài, có thể làm những điều xấu xa hơn, tốt nhất là giam hắn.

Sau một lúc lâu, nàng tiếp tục nói: "Ngươi hãy mời lang trung đến xem mã nô, ta không muốn thấy hắn chết."
Bình Luận (0)
Comment