Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 47

Bùi Cương ban đầu muốn chuyển sự chú ý của Ngọc Kiều đi, nhưng không bao giờ nghĩ rằng sự chú ý đó đi xa như vậy.

Đã từng thực sự muốn biết thân thế của mình nhưng chỉ muốn biết mình rốt cuộc là ai, điều này đã trở thành niềm tin của hắn để có thể tồn tại trong mười năm qua.

Nhưng bây giờ hắn nghĩ đến có một lý do để hắn kiên trì sống. Bây giờ nhìn người trước mặt minh diễm, trong mắt có chút long lanh, Bùi Cương lại có thêm một niềm tin rằng mình phải sống thật lâu.

Hắn là ai không quan trọng lắm, đối với hắn, dù là bây giờ hay sau này, hắn chỉ là Bùi Cương.

Sau một hồi im lặng, Bùi Cương trầm giọng hỏi nàng: "Gia thế như thế nào, rất quan trọng sao?"

Ngọc Kiều vội vàng gật đầu "Đương nhiên là quan trọng!" Sau đó nàng có chút kích động nói tiếp: "Hay ngươi là nhi tử của một quan lớn nào đó thất lạc? Không chừng còn là cái gì Hầu Phủ hoặc Quốc công phủ công tử đâu!" Ánh

Mắt khẽ đảo, trầm ngâm suy nghĩ "Nếu gia thế của ngươi tốt như vậy, Ngô tổng binh cũng không dám làm gì ngươi. Với lại gia đình ta cũng có chỗ dựa, Ngô tổng binh cũng không dễ dàng đụng đến gia đình bọn ta!"

"Kia hôn sự như thế nào?"

Ngọc Kiều cúi đầu nghĩ ngợi sau này Bùi Cương sẽ là chỗ dựa của gia đình nàng, gia đình nàng sẽ không bị Ngô Duy uy hiếp, chính nàng cũng sẽ không trở thành thiếp thất. Hứng khởi suy nghĩ, Bùi Cương đột nhiên hỏi một câu như vậy, tự nhiên nàng đem những tính toán trong lòng nói ra.

"Nếu ngươi trở thành con của một quan lớn, sau này là một bước lên mây. Ngươi không phải loại người vô ơn, nếu ở vị trí cao đương nhiên sẽ giúp đỡ Ngọc gia. Nếu mọi chuyện rắc rối được giải quyết, sau này hôn sự giữa ta và ngươi liền hủy, ngươi liền có thể lấy một cô nương môn đăng hộ đối, như vậy không phải tốt sao?"

"Vậy sau này nếu ta trở nên thịnh thế, ngươi liền phụ ta phải không?"

Ngọc Kiều gật đầu nói: "Tự.."

Ngừng một chút, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bùi Cương thì thấy hắn ở gần nàng lúc nào không hay, thấy sắc mặt hắn có chút ảm đạm, vội vàng lắc đầu, hoảng sợ nói: "Ngươi không thể nói như vậy, làm sao gọi là phụ ngươi? Chính là lúc đó không môn đăng hộ đối nha, ta thì không sao, nhưng gia đình của ngươi không chắc gì chịu ta, ngươi, ngươi đừng lại gần như vậy.."

Bùi Cương bước đến, cánh tay vòng bên ngoài nàng lại. Chống lên cột giường, giữ nàng thật chắc.

Trái tim của Ngọc Kiều run lên, muốn ngăn cản hắn dựa lên nàng, vì vậy hai tay nàng đặt ở trên ngực hắn, vừa muốn đẩy người ra, nàng chợt nhớ ra trên ngực hắn có vết thương, tay nàng vung loạn lên, không có chỗ nào đặt lên.

Cuối cùng không có cách nào, đơn giản là che miệng hắn lại.

Đôi mắt mở to "Ngươi đừng hòng hôn ta nữa!"

"Nhưng ngươi cũng không ghét, đúng không?"

Giọng Bùi Cương trầm thấp, tựa có thể mê hoặc nhân tâm người ta.

Ngọc Kiều nuốt một ngụm nước bọt, từ từ ngả người ra sau, lưng dựa vào cột giường.

"Ta chán ghét! Ta không thích! Ngươi đừng có lại gần!"

Hắn ghé sát vào, hơi thở phả vào mu bàn tay nàng, có chút nóng.

Bùi Cương hơi cau mày "Nhưng hôm qua ngươi rõ ràng nói là thích ta, chẳng lẽ lừa ta?"

Ngọc Kiều: "..."

Dưới tình huống hôm qua, nàng có thể nói rõ ràng sao?

"Nhưng cho dù ta thực sự thích một chút, một chút thích ngươi, nhưng nó không có ý nghĩa gì cả, có thể là ta thích khuôn mặt của ngươi, hoặc có thể là do ngươi đối tốt với ta.."

"Vậy thì ta sẽ tiếp tục đối tốt với ngươi, sau này sẽ cố gắng để cho khuôn mặt này không bị tổn thương." Lúc

Này, mời thấy Bùi Cương rất may mắn, tuy trên người có nhiều vết sẹo nhưng không hề làm tổn thương đến khuôn mặt.

Bùi Cương căn bản là không thông!

Ngọc Kiều nhất thời không nói nên lời, gắt gao che lại khóe miệng, tròng mắt nhìn loạn.

"Hảo, hảo, ngươi muốn làm gì thì làm, trước tiên đừng nói chuyện với tư thế này, thắt lưng của ta có chút không thoải mái."

Bùi Cương hai mắt co lại. Ánh mắt của hắn rơi vào eo, được đai thắt lưng thu đến mảnh khảnh, eo thon đến mức khiến những bộ phận khác rất đầy đặn, cổ họng nghẹn lại.

"Lại nói chuyện với ta, ta sẽ không ngăn cản ngươi, thế nào?" Bùi Cương hỏi.

Ngọc Kiều vội vàng gật đầu: "Ngươi nói cái gì đều được!"

Biết Ngọc Kiều rất thích lừa người, khi Bùi Cương đưa tay xuống, đồng thời nắm lấy tay nàng đang che bên miệng kéo xuống dưới.

Ngọc Kiều: .

Sao ngươi lại cầm tay ta!

Mười ngón tay của Ngọc Kiều không dính nước, đêm nào nàng cũng ngâm tay với những cánh hoa, nên nó rất mịn và mềm, khi cầm trong lòng bàn tay nó mềm mại cảm giác thật tuyệt.

Vì vậy, khi cầm trên tay, Bùi Cương âm thầm nhéo một chút.

Ngọc Kiều: .

Ngọc Kiều thầm thuyết phục bản thân rằng là cho hắn nhéo một cái, tốt hơn là hắn tự làm điều đó.

Nhìn thấy hắn thẳng đứng lên, Ngọc Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi duỗi thẳng thắt lưng, nàng nói: "Nói đi, ta sẽ nghe."

Bùi Cương nhìn nàng hỏi: "Nếu ta đi tìm thân phận năm xưa mà ta đã đánh mất, ngươi có ở lại với ta không?"

Ngọc Kiều chưa bình tĩnh được liền nghe Bùi Cương nói. Một lúc sau, nàng nói: "Nếu bây giờ ngươi muốn tìm, ta sẽ nhờ phụ thân phái nhân thủ, để giúp cho ngươi."

Mặc dù hắn có khả năng tôn quý. Nhưng lộ trình đi Kim Đô phải mất một tháng, tìm người thân không phải là một ngày, có thể tìm trong vòng một tháng, hoặc có thể mất một năm.

Đây không có thời gian chắc chắn, nàng lại muốn gần gũi với cha mẹ hơn, nàng muốn cùng với bọn họ trải qua hoạn nạn.

"Đã như vậy, ta sẽ không rời khỏi ngươi, ta đã hứa sẽ luôn bảo vệ ngươi, thì sẽ bảo vệ ngươi. Còn khi ngươi muốn đi cùng ta, ta cũng không lo lắng."

Ngọc Kiều nghe xong lời này, lỗ tai có chút đỏ lên, lặng lẽ trừng hắn: "Sau này ngươi đừng có nói như vậy."

Bùi Cương cau mày "Vậy nói như thế nào?"

Ngọc Kiều cắn môi. Nàng do dự một chút, sau đó yếu ớt nói: "Chẳng qua giống như cái gì vẫn luôn bảo vệ ta, không rời khỏi ta, những lời không thể giải thích được làm cho người ta rất ngượng ngùng."

Ước chừng tới giờ Tỵ, Ngô Duy phái người đưa chút thuốc trị thương đến, sau khi Ngọc Kiều nghe thấy, nàng hừ lạnh một tiếng "Mèo khóc chuột giả từ bi", nàng không định để Bùi Cương sử dụng những loại thuốc này.

Hắn nói là đưa thuốc trị thương tốt nhất? Có bạc chẳng lẽ không mua được thuốc trị thương tốt nhất?

Người đưa thuốc cũng mang theo lời nói của Ngô Duy đến.

Ngô Duy đại khái có ý tứ đao kiếm không có mắt, không thể tránh khỏi vô tình bị thương, lần này hắn cũng không ngờ các tướng sĩ phía dưới lại không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa còn lấy nhiều ức hiếp ít, do đó làm bị thương cô gia Ngọc gia, hắn đã trừng phạt rất mạnh các tướng sĩ đó.

Cuối cùng còn nói một câu 'Khi nào rảnh thỉnh rượu tạ tội.'

Ngọc Kiều nhìn Bùi Cương uống thuốc, giận dữ nói: "Hắn thỉnh rượu nói chừng rượu độc như (cái này là bản gốc, nên editor không biết). Chúng ta không phải là người vụng về ngốc nghếch, không có đầu óc mà đi uống rượu với hắn? Qua mấy ngày ta với ngươi đi Dung Thành, tránh đi mấy chuyện khó chịu này."

Thấy Bùi Cương đã uống sạch thuốc, Ngọc Kiều đi ra ngoài, lấy mứt táo ở trên bàn đem đến và nói, "Trước kia ta từng uống thuốc, ngại sau khi uống thuốc miệng liền đắng, vì vậy ta sẽ ăn một ít mức, ngươi cũng có thể thử xem nó có ngọt hay không." Nàng

Nói rồi lấy que chọc một cái. Nàng muốn hắn tự ăn, nhưng ai ngờ hắn cúi đầu trực tiếp cắn một cái, trở thành nàng đút..

Bùi Cương gật đầu và thật lòng nói: "Đúng thật sự là ngọt."

* * *

Nhìn khuôn mặt biểu cảm trước sau như một của Bùi Cương. Ngọc Kiều cảm thấy mặt hắn thật sự càng ngày càng dày.

Sau khi rời khỏi phòng sáng nay, Phúc Toàn lại nói rằng thuốc của BÙi cô gia sắp nguội, hắn không chịu uống, mà Phúc Toàn cũng không dám đi khuyên.

Lúc đó Ngọc Kiều chỉ muốn đi tới, nhìn chằm chằm hắn uống thuốc nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng người ta còn không sợ đau, chẳng lẽ còn sợ thuốc đắng?

Ngọc Kiều lại đặt mứt vào đĩa nhỏ, sau đó đặt một đĩa lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, sau đó nheo mắt nghi ngờ nhìn hắn: "Gần đây có phải có ai đó nói gì với ngươi không?"

Sắc mặt hắn không thay đổi, và đôi mắt bình tĩnh: "Ai nói gì đó với ta"

Ngọc Kiều lẩm bẩm, "Trước kia ngươi không phải như thế này, tất nhiên có người nói với cái ngươi nói gì đó" Trong

Quá khứ, Bùi Cương không phải là một người chất phác. Nhưng cũng được coi là người lương thiện, chưa bao giờ lừa dối nàng khi xảy ra chuyện, huống chi là trêu chọc nàng. Nhưng bây giờ không những lấy cớ uống thuốc để gặp nàng mà còn có thể nói những lời hoa ngôn xảo ngữ với gương mặt nghiêm túc.

Nếu không có ai xung quanh chỉ bảo, làm sao hắn có thể tiến bộ nhanh như vậy?

Bùi Cương suy nghĩ một chút, cũng không nói dối, "Phúc Toàn nói với ta rằng đứa trẻ khóc mới có kẹo, vậy có tính không?"

Phúc Toàn đã đưa ra một gợi ý hay, Bùi Cương cũng khéo léo sử dụng nó.

Sắc mặt Ngọc Kiều hơi thay đổi, nàng lập tức hiểu ý hắn, liền hỏi: "Vậy.. ngươi không uống thuốc cũng là cố ý?"

"Ta muốn gặp ngươi." Khi hắn nói câu này, đôi mắt của Bùi Cương trở nên sâu thẳm.

Ngọc Kiều sững sờ: "

Đúng vậy, nhưng không phải buổi sáng mới thấy qua sao?" "Không đủ." Bùi Cương ánh mắt tối sầm lại.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ái muội.

Hai má Ngọc Kiều bỏng rát, nàng chậm rãi lùi lại, kéo ra một khoảng. Thấy khoảng cách an toàn, nàng khịt mũi, hơi hếch cằm lên: "Cho dù ngươi nhìn ta nhiều lần, ta cũng sẽ không thành của ngươi." Dứt lời, sợ Bùi Cương sẽ tới gần mình, nên quay đầu bỏ chạy.

Ngọc Kiều đi ra ngoài một lúc, Phúc Toàn bưng một tách trà vào để súc miệng, vẻ mặt có chút sững sờ và có chút khó hiểu nói: "Bùi cô gia, tiểu thư vừa ra ngoài đã nhìn trừng trừng nô tài. Nô tài không nhớ đã làm sai chuyện gì nha?"

Lúc sáng hắn đi qua gặp tiểu thư để nói dự đoán của mình về sức khỏe Bùi cô gia, nhưng đây coi như là quan tâm chủ tử, cũng không đến mức trách tội hắn đi?

Bùi Cương lấy que chọc mứt táo và nhìn Phúc Toàn.

"Ta chỉ nói với nàng rằng chính ngươi đã nói với ta" đứa trẻ khóc mới có kẹo để ăn, có lẽ nàng trừng ngươi chính là lý do này. "

Phúc Toàn mở to mắt,".. Bùi cô gia, người không phúc hậu chút nào. "

Nghe xong những lời Phúc Toàn nói, Bùi Cương im lặng, sau đó hơi nhíu mày, hắn có chút khó hiểu hỏi:" Tại vì sao ta phải đối với ngươi phúc hậu "

Phúc Toàn:"..."

Đúng rồi, Bùi cô gia chỉ phúc hậu với tiểu thư, chỉ biết thương tiếc tiểu thư!
Bình Luận (0)
Comment