Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 80

"Nhìn ta được chứ?"

Giọng của Bùi Cương trầm thấp y như trong trí nhớ của Ngọc Kiều, vẫn khiến nàng bối rối như mọi khi.

Ngọc Kiều do dự một lúc trước khi nàng thu lại ánh nhìn xung quanh và bất an liếc nhìn hắn.

Ngọc Kiều lo lắng mặc dù giọng nói vẫn như cũ, nhưng không nhất định là Bùi Cương, người đã đối xử tốt với nàng trước kia

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những giấc mơ. Ngọc Kiều luôn cảm thấy trong giấc mơ nàng bị ép làm ái thiếp của Bách Lý Cương, tuy là có tình cảm với nàng, nhưng hắn lại không biết thương nàng như thế nào.

Ngọc Kiều nghĩ là bởi vì trong giấc mơ, trước khi phục hồi ký ức, bọn họ còn chưa cùng nhau nói chuyện lần nào.

Ở hiện thực trước đây, tuy rằng Bùi Cương biết thương người như thế nào, nhưng bây giờ hắn đã quên sạch sẽ, sau đó hắn hay không như ở trong mộng không quan tâm đến nàng, chỉ lo cảm nhận vui vẻ của bàn thân thôi?

Nhưng ngay lúc bốn con mắt nhìn nhau, Ngọc Kiều đột nhiên cảm thấy hắn sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Đôi mắt của Bùi Cương hoàn toàn khác với đôi mắt chán nản và lạnh lùng của Bách Lý Cương trong giấc mơ. Ánh mắt hắn lúc này cũng giống ánh mắt hắn nhìn nàng khi còn là Bùi Cương.

Luôn luôn có một dấu vết của dung túng trong sự kiềm chế.

"Huynh muốn nói với ta chuyện gì?" Ngọc Kiều nhìn hắn, chờ đợi điều hắn muốn nói với nàng.

"Thái y nói trí nhớ của ta chỉ tạm thời quên đi, chỉ cần tìm hiểu kỹ về người và sự việc trong quá khứ, có lẽ ta có thể khôi phục trí nhớ."

Bùi Cương cảm thấy trước đây hẳn là thích tiểu cô nương trước mặt, cho nên thái độ của hắn đối với nàng vẫn luôn nằm trong tiềm thức. Còn có thể kiên nhẫn để giải thích cho nàng hiểu.

Ngọc Kiều bận bịu lau đi nước mắt đã xuất hiện từ khi nào, lo lắng hỏi: "Có phải ta cùng huynh nói chuyện trước kia, thì huynh sẽ nhớ ra sao?"

Bùi Cương suy nghĩ một hồi. Gật đầu: "Có thể, nhưng buổi tối thời gian rất ngắn. Nàng không nên thức khuya. Chờ ta tìm được một ngày rảnh rỗi, ta và nàng sẽ gặp nhau ở bên ngoài, sau nàng hãy nói một cách tỉ mỉ cho ta biết."

Sau khi Ngọc Kiều gật đầu, nghĩ rằng hắn sẽ rời đi, nàng vội vàng kéo tay áo hắn, vội vàng hỏi: "Huynh không thể ở lại lâu hơn một chút được sao?"

Bùi Cương liếc ống tay áo bị nàng nắm, biết nàng hơi bất an, cân nhắc một chút. Một lúc sau mới an ủi nàng: "Tuy rằng trí nhớ ta mơ hồ, nhưng vẫn mơ hồ nhớ lại cảnh ta và nàng gặp nhau lần đầu tiên, bản thân cũng có cảm giác rõ ràng. Đối với nàng tâm của ta rất thích."

Ánh mắt của Ngọc Kiều có chút trợn to lên, mang tai cũng ửng đỏ.

"Huynh như vậy chắc chắn thích ta.. huynh không sợ ta không thích huynh sao?"

Ánh mắt Bùi Cương khóa chặt nàng, thấp giọng hỏi: "Nàng không thích ta?"

Có lẽ Bùi Cương như thế này làm cho nàng một cảm giác quen thuộc, cho nên tính khí được sủng ái trước kia, cùng với tính kiêu căng khôi phục.

Vì vậy, nàng khẽ nâng cằm nhấn mạnh nói: "Tuy rằng ta thích huynh, nhưng ta phải nói cho huynh biết, là huynh thích ta trước cũng là huynh nói trước là huynh thích ta."

Thấy nàng không cẩn trọng từng li từng tí nữa, Bùi Cương bất giác mím môi, nở một nụ cười nhẹ.

Trực giác mách bảo Bùi Cương rằng nàng nên như thế này, và nàng cũng phải có một chút tính khí thất thường.

"Ta tin điều này. Dù sao lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nơi này của ta đập rất là nhanh." Vừa nói, hắn vừa dùng tay trái nắm lấy bàn tay đang nắm lấy tay áo của mình.

Nắm lấy bàn tay dịu dàng ấy, hắn đặt tay nàng lên ngực của mình.

Ngọc Kiều đỏ mặt, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào nàng "Nấc" lên một tiếng.

Lại thêm một tiếng "nấc" nữa, Ngọc Kiều vội che miệng và mở to mắt: "Huynh, huynh cũng nói nấc cũng là chuyện bình thường!"

Nàng vừa nấc vừa nói, Bùi Cương cảm thấy nàng dễ thương một cách khó hiểu..

Hắn chân thành nói: "Không cần biết có nhớ hay không, cùng một cảm giác ta cũng sẽ nói y như vậy."

Ngọc Kiều nhìn chằm chằm hắn đang cầm tay nàng đặt trên lồng ngực của hắn "Trước kia cũng như vậy, khi ta nấc, huynh cũng nắm lấy tay ta đặt trước ngực của huynh."

Ngọc Kiều nhận ra rằng, tuy Bùi Cương không còn nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng cử chỉ, động tác lại giống nhau.

Hắn rõ ràng là Bùi Cương mà nàng biết!

Nghĩ đến đây, mặc kệ Bùi Cương có thích ứng được không, rút tay mình ra, cúi người về phía trước, trực tiếp ôm lấy cổ của hắn, cả người dính vào trên người hắn. Nghẹn ngào nói: "Không cần biết huynh là ai, ta chỉ biết huynh là Bùi Cương của ta!"

Đang ngồi xổm, nàng đột nhiên ôm lấy hắn, Bùi Cương vội vàng ôm lấy nàng để nàng khỏi bị ngã cùng hắn. Sau đó, lại nghe lời nói bốc đồng của nàng, cũng thấy không quan trọng.

Cái tên cũng chỉ để xưng hô thôi. Gọi là Bách Lý Cương cũng được, mà gọi Bùi Cương cũng không sao, nếu nàng thích gọi là Bùi Cương, thì.. cứ để nàng gọi.

Giúp nàng đứng dậy, và cũng để mặc nàng ôm

Chỉ là, hương thơm nhẹ nhàng ấm áp phảng phất giữa hơi thở, thân thể nữ nhân mềm mại, chỉ cách một lớp y phục mỏng manh, cũng đã khiến người ta đặc biệt vui vẻ.

Nhưng sau khi nhìn xuống bụng, cái gì kiều diễm cũng không có.

Ngọc Kiều ôm hắn và cũng không ngừng nấc lên.

Bùi Cương im lặng một lúc, rồi nói: "Nàng mau ngồi xuống đi, ta rốt cho nàng một cốc nước để bớt căng thẳng." Ngọc Kiều ngoan ngoãn buông tay ra, sau đó trở lại giường ngồi yên ổn. Đôi mắt chăm chú nhìn hắn.

Bùi Cương đi rót một cốc nước, sau đó xoay người đi vào phòng trong đưa cho nàng.

Ngọc Kiều uống một cốc nước, sau đó tiếng nấc mới giảm dần.

Bùi Cương đặt lại chiếc cốc trên bàn, khi quay lại lấy một chiếc ghế đẩu và đặt nó cạnh giường.

Sau khi ngồi xuống, Bùi Cương nhìn cái bụng căng phồng, sau đó nâng mắt nhìn nàng, giọng nói trầm ấm dịu dàng, "Nàng mang thai khi nào?"

Ngọc Kiều sờ vào bụng, có chút ngượng ngùng đáp: "Là vào ngày thành thân.."

Bùi Cương nheo mắt một lúc, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh bái đường, còn có động phòng hoa chúc..

Dù muốn nhớ nhưng biết đây không phải là lúc nhớ lại những cảnh hương diễm đó. Ho nhẹ một tiếng, hắn kìm chế lại ý muốn tiếp tục suy nghĩ.

Ngọc Kiều không biết bây giờ hắn đang nghĩ cái gì, chờ khi xấu hổ qua đi, nàng mới thấp giọng hỏi hắn, "Huynh sờ vào thử xem, coi thử con có đá không."

Bùi Cương nghĩ ngợi. Hắn vươn lòng bàn tay ra, nhưng lại do dự khi đến gần bụng to của nàng.

Có lẽ do không có chút ấn tượng nào trong trí nhớ, lại đột nhiên trở thành phụ thân, Bùi Cương vẫn không có cảm giác chân thực chút nào.

Thấy hắn giơ tay lên nhưng vẫn chưa chịu sờ, Ngọc Kiều liền cầm tay hắn đặt lên bụng nàng.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Ngọc Kiều thở ra một hơi một cách thoải mái.

Sau đó, nàng như hiểu được cảm giác của Bùi Cương mà nói: "Khi ta vừa biết mình có tiểu hài tử, cảm giác đó thật khó tin và ta cũng có cảm giác không chân thực nha. Nhưng sau đó bụng ta to lên và tiểu hài tử bắt đầu cử động nên ta mới bắt đầu cảm giác được là ta sắp làm mẫu thân."

Dưới lòng bàn tay cách một lớp y phục, hài tử bụng khẽ nhúc nhích, trái tim Bùi Cương cũng run lên, nhưng nếu nói có cảm xúc gì nữa thì chính là không có.

So với hài tử trong bụng, điều mà Bùi Cương quan tâm nhất chính là người trước mặt này.

Ngọc Kiều ngạc nhiên nói: "Đứa bé động kìa, huynh có cảm thấy gì không?"

Đôi môi của Bùi Cương cũng theo nụ cười của nàng mà cũng câu lên, gật đầu: "Ta cảm nhận được."

Dù mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng đến thất tình lục dục của hắn. Bùi Cương biết chính xác mình muốn gì - tất cả những gì hắn muốn chính là Kiều nương nhỏ bé đang ở trước mặt hắn.

Dù nhìn thấy bao nhiêu lần, thể xác và tinh thần đều xao động, khó có thể tự mình níu kéo.

Chờ một lúc lâu, bụng cô không nhúc nhích nữa thì Ngọc Kiều mới chịu buông tay hắn ra.

Như nghĩ ra điều gì đó, nàng hỏi hắn: "Huynh lần này đến Vũ Châu, có người thân đi theo không?"

Bùi Cương: "Sao nàng lại hỏi vậy?"

"Sáng nay có một người xưng là Hàn cô nương. Ta cảm thấy cô nương đó hơi giống với huynh thôi."

Bùi Cương đột nhiên nghĩ đến Bách Lý Hàn khi nghe thấy từ Hàn cô nương. Hắn khẽ cau mày

Sau đó nói: "Chắc là muội muội của ta, nàng không cần quan tâm nhiều làm gì?"

Ngọc Kiều nhìn chằm chằm: "Nếu lỡ như nàng ấy không thích ta thì sao?"

Bùi Cương cau mày, có vẻ khó hiểu: "Người thích nàng là ta, muội ấy có thích nàng hay không, bộ quan trọng lắm sao?"

Bùi Cương vẫn như cũ, giọng điệu gọn gàng dứt khoát.

Ngọc Kiều da mặt mỏng. Hơn nữa, bởi vì trí nhớ của hắn mờ mịt, đối với hắn mà nói, hiện tại bọn họ mới quen nhau, mới gặp không lâu đã trêu chọc như thế này, Ngọc Kiều có chút không nhịn được, đột nhiên đỏ mặt.

Nàng cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "Nhưng nàng ấy là muội muội của huynh. Nếu muội ấy không thích ta, mẫu thân huynh nhất định cũng không thích ta.."

"Mẫu thân ta so với muội muội rất dễ sống chung, chắc chắn nương sẽ thích nàng." Bùi Cương thực sự nói thật.

Ngọc Kiều hơi lo lắng nhìn hắn, không rõ hỏi: "Thật sao?"

Bùi Cương gật đầu, "Thật sự, nếu biết mình sắp làm tổ mẫu, chắc chắn chỉ càng thích nàng hơn thôi."

Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Ngọc Kiều mới lộ ra ý cười.

Thấy lúc này đã muộn, Bùi Cương biết nàng không thể ngủ muộn, vì vậy hắn nói: "Ta có thể ở lại một lúc, nàng có thể hỏi ta một vài vấn đề."

Ngọc Kiều kêu một tiếng "A", kinh ngạc nhìn hắn. "Là huynh mất trí nhớ, không phải ta. Không phải huynh là người nên hỏi sao?"

Bùi Cương bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không vội, chẳng lẽ nàng không có chuyện muốn biết sao"

Ngọc Kiều làm sao không có chuyện không muốn biết?

Nàng vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, có rất nhiều chuyện ta muốn biết. Nhưng huynh có thể nói trước cho ta biết, huynh như thế nào khôi phục được trí nhớ? Lúc khôi phục trí nhớ có bị thương không?"

Bùi Cương nghiêm túc trả lời: "Lúc đó hình như bị cái gì đó đập vào đầu, chính vì vậy mới nhớ được chuyện trước kia, về phần thương tích thì không có."

Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe lời này.

Cũng may, thật may là hắn không có như trong mộng, bị thương nặng mới nhớ ra được ký ức, cũng là trong cái rủi có cái may.

"Nàng không muốn hỏi ta, khi nào ta mới nói cho mọi người biết nàng là thê tử của ta hay sao?" Bùi Cương nhìn nàng, đột nhiên hỏi.

Ngọc kiều giật mình. Nhưng sau đó nghĩ lại, hắn ở đây là để điều tra vây cánh của tiền triều, hắn quan tâm nàng như vậy, nhất định sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Ngọc Kiều khéo hiểu lòng người hướng với hắn cười, "Huynh đương nhiên không thể vứt bỏ ta, cũng như không quan tâm ta, hơn nữa huynh không cho người khác tiết lộ hoặc biết về thân phận của ta. Chắc chắn là có lý do, ta tin huynh." "

Dù là nụ cười rạng rỡ hay lời nói của nàng, đều làm cho trái tim Bùi Cương run lên.

Đột nhiên đứng dậy, trực tiếp ôm nàng vào lòng, thấp giọng hứa:" Ta nhất định sẽ không phụ nàng. "

Nghe Bùi Cương nói như vậy, Ngọc Kiều cảm thấy có chút áy náy.

Trong một khoảnh khắc, Ngọc Kiều hy vọng rằng ký ức của Bùi Cương không nhớ hết mọi chuyện. Tốt nhất là hắn quên luôn ký ức trước khi hắn và nàng xác lập quan hệ," Sau khi hắn lên như diều gặp gió, nàng liền có ý nghĩ bội tình bạc nghĩa"mãi mãi đừng có nhớ lại, mong hắn hãy quên đi.

Nếu không, Bùi Cương sẽ biết người phụ bạc là nàng, chớ không phải là hắn.
Bình Luận (0)
Comment