Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 6


Bấm tắt cái tin cho thuê phòng đơn giản ấy, Triệu Cượng Băng gọi điện thoại tới nơi đó.
- Xin chào, xin hỏi ... Cô là ...
Triệu Cương Băng nhìn tên trên màn hình điện thoại di động một chút, hỏi, :
- Cô là tiểu thư Quách Hổ Nựu sao?
Tên thật đúng là có khí phách. Triệu Cương Băng nghĩ như vậy.
- Ừm, là tôi!
Cô gái bên đầu điện thoại bên kia nói:
- Có chuyện gì?
- Việc này, à, xin hỏi cô là chỗ cho thuê ấy bây giờ có còn không?
Triệu Cương Băng hỏi
- Quảng cáo cho thuê hả, nhưng mà điều kiện trước tiên là cậu có thể làm đồ ăn, hơn nữa phải nấu ăn thật ngon, tôi không có những sở thích khác ngoài thích ăn!
Quách Hổ Nựu nói.
Từ theo cái tên thì hắn cũng có thể cảm giác được điều đó!
Triệu Cương Băng vừa nghĩ vừa nói:
- Cái này thì … tôi có biết làm một số món ăn, nhưng mà không biết là có hợp khẩu vị của cô không nữa.
- Vậy cậu tới thử xem sao, bây giờ vừa đúng lúc tôi vừa về đến nhà, nhà của tôi có đồ sẵn rồi nên cậu tới đây đi, ở bên tiểu khu Tân Hà, tòa 13 nhà A702. Đến rồi thì nhấn chuông hoặc là gọi điện thoại cho tôi.

Nói xong điều này, đồng chí Quách Hổ Nựu liền cúp điện thoại.
Triệu Cương Băng suy nghĩ là vị tiên nhân này có lẽ cũng không phải là lừa gạt, bằng không cũng không có cái tên đầy khí phách như thế, cho nên Triệu Cương Băng cất điện thoại rồi hướng về tiểu khu Tân Hà mà đi tới.
Tiểu khu Tân Hà đúng là một tiểu khu sa hoa, bên trong toàn bộ phòng ốc rộng cũng khoảng mười nghìn mét vuông. Nói đơn giản một chút thì nhà cửa ở đây người bình thường đều không thể mua nổi. Nếu mua nổi chỉ hoặc là làm quan hoặc là có rất rất nhiều tiền.
Trên đường đi Triệu Cương Băng tìm được ngay tòa nhà 13 ở bên này, sau đó Triệu Cương Băng bước vào trong thang máy.
Lầu bảy. Cửa phòng 702.
Triệu Cương Băng nhấn chuông cửa.
- Ai đó?
Tiếng một người con gái vang lên, sau đó cánh cửa được mở ra.
- Cậu là ai?
Một người con gái hỏi. Nhìn người con gái đang ở trước mặt, Triệu Cương Băng sửng sốt một chút, sau đó nhìn số nhà rồi lại nhìn người đó, hỏi:
- Cô là tiểu thư Quách Hổ Nựu?
- Cậu mới là tiểu thư đó.
Người con gái kia trừng mắt Triệu Cương Băng một cái, nói tiếp:
- Cậu là ai?
- Tôi tới thuê nhà .
Triệu Cương Băng nói
- À! Là người mới gọi điện thoại tới đúng không?”

Cô gái hỏi.
- Đúng vậy, là tôi!
Triệu Cương Băng nói.
- Cậu tên gì?
Cô gái hỏi
- Tôi tên Triệu Cương Băng.
- Ha ha ha, Triệu Cương Băng? Cương Băng? Ba cậu nghĩ như thế nào thế, làm sao mà lấy cái tên này đặt cho cậu? Ha ha ha, Cương Băng, ba cậu nghĩ đến tiền muốn phát điên rồi sao?
Cô gái này ngửa mặt lên trời phá lên cười ha hả.
Từ lúc còn bé Triệu Cương Băng đã không ít lần vì cái tên mình mà bị người ta cười nhạo, cho nên đối với Triệu Cương Băng việc người khác cười nhạo tên của mình đã không có bất kỳ cảm giác nào, hơn nữa người ở trước mặt còn có thể là chủ nhà tương lai của hắn, Triệu Cương Băng buộc lòng bất đắc dĩ chỉ sờ sờ đầu, nói:
- Ba tôi nhất định là một con dế nhũi, không có văn hóa gì.
Nếu để cho lão tử của Triệu Cương Băng nghe được, không chừng phải đem Triệu Cương Băng một tát mà đánh bay tới Tây Bá Lợi Á.
- Ha ha ha, cậu tên là Cương Băng, không biết ba cậu có gọi là Thiết Côn hay Thiết Trụ gì đó không vậy?
Cô gái cười nói.
- Cái này ...
Triệu Cương Băng rất muốn nói “em gái, cô làm sao mà thông minh như vậy?” thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như mình nói như vậy không chừng cô gái này vừa bắt đầu cười thì bị Triệu Cương Băng làm cho câm miệng lại.

- Được rồi, vào đi, không cười cậu nữa, cái tên gọi này của cậu ít nhất có thể thấy được sự thành thật!
Cô gái nói.
Đương nhiên rồi, ở trong cuộc sống sau này người con gái này sẽ hiểu, cái tên thật ra chỉ là một danh hiệu mà thôi ...
Đây là một căn phòng thật lớn, trang trí cũng rất tốt. Dĩ nhiên, ngoại trừ những thứ này ra thì người chủ nhân của căn phòng này này, Quách Hổ Nựu cũng hết sức ... không tệ!
Ít nhất thì Triệu Cương Băng thấy được đây là một người con gái đẹp chín phần mười trở lên. Một đầu tóc đen mun, cái cổ vừa vặn thật sự là rất cân đối, lại cùng với khí phách của Quách Hổ Nựu thì càng hết sức tương xứng.
Nếu nói là một nữ hoàng thật sự thì đối với cảm nhận của Triệu Cương Băng thì Quách Hổ Nựu quả thật là một cô gái có ít nhiều khí chất nữ hoàng.
Quách Hổ Nựu có chiếc cằm rất nhọn, so với người thường thì nhọn hơn nữa nhưng nhìn lại không làm cho người khác cảm thấy khó chịu mà là làm cho người ta cho rằng đó là một sự phối hợp rất cân đối. Cả người Quách Hổ Nựu thoạt nhìn có chút gầy gò, nhưng mà hai ngọn núi trước ngực lại đầy đặn, cùng với cái thân thể kia thì có chút không hài hòa cho lắm.
Có một sự bất thường rất lớn!
Dĩ nhiên, chính là thật sự quá lớn với ý nghĩ của hắn.
- Ngồi xuống đi.
Quách Hổ Nựu ra hiệu cho Triệu Cương Băng ngồi xuống.
Triệu Cương Băng ngồi ở trên ghế salon, nhưng là chú ý đến những con búp bê được đặt ở trên cạnh ghế salon bên kia.
- Đừng dụng vào những thứ đó.
Quách Hổ Nựu nói tiếp:
- Những thứ kia đều là đồ chơi của tôi.
- Những lỗ kim này ...
Triệu Cương Băng nhìn con búp bê, muốn nói điều gì đó.
- Tôi thích làm như vậy nhất, chính là cầm kim châm vào những con búp bê.
Quách Hổ Nựu cười híp mắt, nói tiếp:

- Từng kim từng kim một châm vào trên con búp bê, châm vào đầu của nó, tứ chi, các khớp xương đều ghim vào hết, rất là thoải mái, cậu không biết hả?
Triệu Cương Băng rùng mình một cái, lặp tức nhìn qua Quách Hổ Nựu, nói:
- Cái này thoải mái hay khó chịu thì tôi không biết, nhưng mà tôi chỉ biết cầm gậy gộc đâm ghim vào người thì thật là thoải mái, khà khà.
- Ha ha, cậu còn có thể nói như thế, cậu đang đùa đó hả? Sau này ở nhà của tôi, cấm không được đụng vào những thứ này! Vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu thôi, đó là đồ dùng để tôi luyện tập lúc thêu thùa may vá, được rồi, không nói nhiều với cậu nữa!
Quách Hổ Nựu nói tiếp:
- Buổi tối tôi còn chưa có ăn nên bây giờ cậu đi làm đi, nếu như đúng như khẩu vị của tôi thì cậu có thể dọn vào ở.
- Không thành vấn đề.
Triệu Cương Băng đứng lên, đi vào trong phòng bếp.
Hiển nhiên đối với Triệu Cương Băng mà nói thì nấu cơm chỉ là chuyện nhỏ, trong ba năm học vừa rồi, bất cứ phương diện kiến thức nào Triệu Cương Băng cũng từng xem qua, thậm chí cả kiến thức phụ khoa Triệu Cương Băng cũng có thể nói ra từ một ba bốn cho tới năm sáu bảy, những cái này không thể không thuộc về khả năng ghi nhớ của Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng phát hiện bộ óc của mình thật có chút không giống với người khác.
Trên cơ bản, chỉ cần Triệu Cương Băng nhìn cái gì đó qua một lần đều sẽ không quên, thậm chí trên đường mà đụng phải người đi đường, chỉ cần Triệu Cương Băng gặp mặt lại lần nữa Triệu Cương Băng nhất định có thể nhận ra người ta ngay!
Đây chính là điểm thần kỳ nhất của Triệu Cương Băng, cũng là phần để cho Triệu Cương Băng cảm thấy tự hào nhất.
Cho nên, học tập đối với Triệu Cương Băng mà nói thật có chút như mây bay ...
- Được nha! Không tệ chút nào!
Ăn xong cơm do Triệu Cương Băng làm, Quách Hổ Nựu vừa cười vừa nói:
- Cương Băng, cậu qua cửa ải. Khẩu vị của tôi coi như là tương đối điêu, không nghĩ là cậu có thể làm cơm thật tốt như vậy! Cậu có thể vào ở được rồi, đúng rồi, tôi tên là Quách Phù Dung không phải là Quách Hổ Nựu, cậu kêu tôi là chị Quách cũng được, tôi ăn cơm xong rồi phải ra ngoài, có chìa khóa ở trong ngăn kéo cậu cứ cầm lấy một chuỗi đi. Phòng của cậu là phòng ở gần với nhà vệ sinh, bên trong thứ gì cũng có, hơn nữa lại rất sạch sẽ, cậu đi thẳng vào đó ở là được rồi!
Nói xong, Quách Phù Dung đứng lên, cầm lấy một cái túi ở trên ghế rồi rời khỏi phòng.
Mà lúc này Triệu Cương Băng đang đứng ở trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi như thế này, trên mặt lộ ra chút vẻ tươi cười,
Đã biết chủ nhà rồi, có chút hứng thú rồi nha!

Bình Luận (0)
Comment