Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 80


Quả nhiên là một câu chuyện chó chết!
Triệu Cương Băng ngồi ở một bên say sưa nghe, cô gái này một khi đã rơi vào trong lưới tình thì đúng là chỉ số IQ bằng 0 mà. Người bên ngoài nhìn thấy loại con trai như vậy thì đã sớm cách xa ba vạn tám ngàn dặm rồi, Lâm Sảnh Như lại vẫn có thể tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác, đây đã là không tự trọng đến trình độ bị coi thường mà.
Dĩ nhiên, nói người khác thì rất là đơn giản, với bản thân mình thì lại rất khó khăn, người yêu sâu đậm như vậy, lại còn là tình đầu, ai cũng không thể dễ dàng buông bỏ cắt đứt được.
Một phần tình cảm tới thì không dễ, cho nên hẳn là càng phải quý trọng.
Cho dù có đôi khi phần tình cảm kia đã mục nát đến mức sắp thành tro bụi, nhưng mà rất nhiều người cũng là tình nguyện đi theo sự mục nát đó đến cùng cũng không muốn dứt ra.
Đây chính là tình yêu.
Triệu Cương Băng thở dài, nhìn Lâm Sảnh Như lại khóc tiếp, nói:
- Chuyện đã qua thì cho qua đi, cô càng phải hạnh phúc dũng cảm mà sống tiếp, hơn nữa, dựa theo tôi nghĩ thì, nếu cô đã không cần phải nuôi hắn, vậy thì cô cũng không cần phải tiếp tục làm ca sĩ nữa, tuy là kiếm được nhiều tiền, rất có thể là một tháng thu vào hơn mấy vạn, gặp phải khách hào phóng, một tháng hơn mười mấy vạn cũng là có khả năng, nhưng mà cái này dù sao cũng không phải là con đường nên đi, người ta bỏ ra nhiều như vậy hiển nhiên là có mưu đồ, giống như là tối hôm nay, cô thoát được một lần, hai lần, nhưng mà lần thứ ba, thứ tư thì sao?
- Tôi ... tôi không thể.
Lâm Sảnh Như khóc thút thít, nói:
- Tôi ... tôi còn phải giúp hắn ... vẫn còn một khoản nợ nữa.
- Gì chứ?
Triệu Cương Băng trừng mắt, nói:

- Còn phải giúp hắn trả nợ nữa? Chuyện như thế nào?
- Sau khi chúng tôi chia tay .. hắn .. hắn lại tới tìm tôi, xin lỗi tôi, muốn cùng quay lại với tôi .. tôi không thể cùng hắn quay lại được nên liền cự tuyệt hắn, sau đó hắn còn nói, hắn muốn làm ăn với người ta, cần phải vay tiền, muốn tôi phải đảm bảo cho hắn, tôi thấy hắn nói như vậy thì tội nghiệp nên liền làm bảo đảm cho hắn, cuối cùng ... cuối cùng lúc hắn cầm được tiền thì liền bỏ trốn.
Lâm Sảnh Như khóc thút thít nói.
- Chó chết, thực sự là tự tạo nghiệp thì không thể sống được mà.
Triệu Cương Băng cảm thấy cứng họng, tại sao con gái đều thích làm loại chuyện não tàn như vậy chứ? Rõ ràng là đã chia tay rồi, nhưng lúc chạy đến với bộ dạng đáng thương thì liền đưa tiền cho hắn, nếu như chạy về nói với cô là ngứa tiểu jj, cô ấy có phải liền có thể cùng với hắn đi mướn phòng hay không?
Thảo nào nói bạn trai cũ và bạn gái trước rất có thể phát triển trở thành thuốc nổ. Trên đời, người ngu ngốc như vậy lúc nào cũng rất là nhiều.
- Tôi cũng biết là tôi không tự trọng ...
Lâm Sảnh Như thấy vẻ mặt của Triệu Cương Băng, thấp giọng nói:
- Nhưng mà ... nhưng mà tôi chính là không chịu được vẻ mặt lúc hắn van xin tôi ... tôi ... lòng tôi đau lắm ...
- Đau lòng em gái cô đó, cô đúng là một người quá ngu ngốc mà.
Triệu Cương Băng rốt cuộc cũng không nhịn được mà bạo phát:
- Cô có còn có đầu óc hay không vậy? Cô có còn có lòng tự trọng hay không? Thấy người ta đáng thương thì liền đem tiền đưa cho người ta sao? Liền vì người ta mà đảm bảo hay sao? Tại sao lại nhu nhược như vậy chứ? Trên đường còn rất nhiều người ăn xin đấy, có phải là cô thấy người ta đáng thường thì liền đem toàn bộ tài sản đưa cho người ta hay sao? Trời tạo nghiệt vẫn có thể tồn tại, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống, lúc đầu tôi còn cho rằng cô rất đáng thương đấy, nhưng mà bây giờ lại phát hiện, thực ra thì hết thảy đều là do cô tự tìm lấy, cô chính là sỉ nhục mạng sống của cô. Mẹ nó, cô thật sự coi mình là chúa cứu thế hay sao? Ai cũng có thể cứu vớt? Ba ba của tôi còn không dám nói như vậy, cô cho cô là ai chứ hả? Chia tay thì kết thúc hết, vẫn còn vương vấn không dứt được, bộ dáng của cô như vậy thì sau này cho dù là tìm được chồng, cũng là mệnh “hồng hạnh xuất tường”, bởi vì không chừng lúc người ta chạy đến bên cô nói là cơ thể trống rỗng, cô liền cùng người ta đi mướn phòng ba ba ba rồi. (hồng hạnh xuất tường - ra đường tìm trai)
Lời nói của Triệu Cương Băng làm cho Lâm Sảnh Như hoàn toàn ngây dại, Lâm Sảnh Như không ngờ tới Triệu Cương Băng lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại có loại cảm giác không biết nên nói cái gì.
- Dáng dấp không tệ, đầu óc cũng không ngu, nhung mà cô đừng có không tự trọng như thế, con người ta phải có tự tôn tự trọng thì mới có thể khiến cho người khác yêu thương mình được. Người như cô, sau này ngươi làm sao tìm được bạn trai? Làm sao tìm được chồng?

Triệu Cương Băng hỏi.
- Tôi ...
Lâm Sảnh Như cắn răng, nói:
- Cậu ... cậu làm gì mà chưởi tôi như vậy?
- Tôi không nhìn nổi, tôi tự hỏi là đã gặp qua quá nhiều người ngu, nhưng mà chưa từng thấy qua ai lại ngu như cô vậy. Cô em, phải tự trọng, phải biết cái gì là tự trọng chứ?
- Tôi ... sau này tôi sẽ không như vậy nữa.
Lâm Sảnh Như cũng bị Triệu Cương Băng mắng mà tức giận, liền lớn tiếng nói:
- Sau này tôi tuyệt đối sẽ không cho hắn thêm tiền nữa, một đồng tiền cũng sẽ không cho hắn, hắn cũng đừng nghĩ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, chỉ cần tôi trả hết khoản tiền kia, tôi liền rời khỏi nơi này. Đổi nơi ở đổi cả cách liên lạc, hắn sẽ không tìm được tôi nữa.
- Cách này của cô cùng lắm cũng chỉ là trốn chạy.
Triệu Cương Băng lắc đầu, khinh thường nói:
- Đây là hành động của người hèn, nếu như có can đảm, ở ngay trước mặt hắn, tát hắn một bạt tai, làm cho hắn cút ra khỏi cuộc sống của cô.
- Tôi ...
Lâm Sảnh Như cắn răng, nói:

- Tôi có cái gì mà không dám.
- Được, cô nói đó, thứ người như vậy thì thích nhất là lì lợm quấy rầy người khác như đĩa đói, lần sau hắn tới, cô phải tát hắn một cái thật mạnh. Nói mà không giữ lời thì cô chính là cái đứa đại ngu ngốc.
Triệu Cương Băng nói.
- Được. Tôi nhất định nói được thì làm được.
Lâm Sảnh Như nói nghiêm túc.
- Ha ha ha, đừng có khoác lác, đến lúc đó cô làm xong rồi thì hãy nói, nhưng mà, tôi tò mò một chút, rốt cuộc thì cô đã bảo đảm cho hắn bao nhiêu tiền?
- 5 ....
- 5 vạn?
- 50 vạn?
Lâm Sảnh Như nói.
- Mẹ nó, cái này .. cô là cái máy ATM hay là người rất giàu vậy, lúc nào cũng cho tôi năm mươi vạn được không?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Cậu ... cậu đừng có khinh thường tôi.
Lâm Sảnh Như thấp giọng nói:
- Tôi đã biết tôi sai rồi.
- Biết sai là tốt rồi, người không biết tự trọng, e là cả đời sẽ bị coi thường đấy.

Triệu Cương Băng nói.
- Ừ!
Lâm Sảnh Như gật đầu, sau đó lại trầm mặc một chút, một hồi lâu sau nghi hoặc nói:
- Tôi làm sao phải nói xin lỗi với cậu chứ? Cậu ... cậu dường như cũng không phải là gì của tôi? Đúng, cậu chỉ là một người nghe chuyện của tôi thôi mà, cậu làm sao lại mắng tôi chứ? Lại còn mắng khó nghe như vậy? Tên khốn kiếp cậu!
- Tôi có việc đi trước đây, tạm biệt. Cô không nên cảm ơn tôi, đây đều là chuyện tôi phải làm.
Triệu Cương Băng đi về phía cửa, mở cửa ra, đi ra khỏi cửa, đóng cửa lại.
Động tác nhanh nhạy thuần thục, khiến cho Lâm Sảnh như căn bản là không phản ứng kịp.
Nhìn cửa đã đóng lại, Lâm Sảnh Như trầm mặc một hồi lâu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, lẩm bẩm:
- Nhưng mà, cảm ơn cậu, ít nhất thì cậu cũng đã cảnh tỉnh tôi.
Triệu Cương Băng rời khỏi nhà của Lâm Sảnh Như, cũng không có lập tức trở về nhà, mà là bởi vì điện thoại của Hàn Điềm Điềm mà trở lại quán bar Gordon, xe hiển nhiên là cũng dựng ở chỗ cũ.
- Thế nào? Chẳng lẽ không ổn sao? Cái này cũng chỉ mới bắt đầu thôi mà.
Hàn Điềm Điềm ôm lấy bả vai của Triệu Cương Băng, nói:
- Có phải là chạy đi ói không?
- Thật là thông minh.
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:
- Ói xong rồi là có thể uống tiếp, Điềm Điềm, đến đây, kéo một chai nào.

Bình Luận (0)
Comment