Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 27



Editor: Trâu lười Quầy hàng cung tiêu xã ở niên đại này rất cao, trong tủ kính trưng bày đặt 4 loại điểm tâm: gạo nếp đường, bánh ngọt trứng gà, bánh đào và bánh ngọt tuyết. Phần lần điểm tâm đều hết hàng, trong quầy chỉ để trưng bày, không có quan hệ còn không mua được.

Hôm nay các cô rất may mắn, gần tới Tết Đoan Ngọ, cung tiêu xã mới nhập thêm điểm tâm, ngoại trừ bánh ngoạt trứng gà, gạo nếp đường, còn có điểm tâm kiểu mới khó có được: Sa Kỳ Mã.

(Sa Kỳ Mã: một loại bánh ngọt ngọt kiểu Manchu. Cách làm là chiên mì và trộn đều với đường trước khi ăn. Nó có các đặc tính là màu vàng, kết cấu sắc nét và mịn, ngọt và ngon, có mùi thơm mạnh mẽ của mật ong osmanthus.)

Đầu năm nay Sa Kỳ Mã không có hoa văn gì, cắt thành khối lớn gọn gàng, về ngoài mài vàng trơn như bôi dầu, còn kèm theo một chút hạt vừng, cả quầy hàng đều có thể ngửi được hương bị thơm ngon.

Sa Kỳ Mã chiên lên vừa thơm vừa giòn, sao không làm lòng người lay động? Hàn Nhân các cô ghé vào một chỗ líu ríu gom góp nửa ngày, ngược lại tiền có thể góp đủ, nhưng trong tay không có phiếu điểm tâm.

Nguyên chủ lúc xuống nông thôn, bố cho cô một chồng phiếu điểm tâm, chưa đến 3 tháng đã ăn hết sạch.

Nguyên chủ dĩ nhiên không phải một mình ăn sạch, mà là điên cuồng lòng Thẩm Yến, hơn phân nửa phiếu điểm tâm và phiếu lương thực đều tiêu vào người Thẩm Yến, mà điểm tâm cho Thẩm Yến cũng vào bụng Trình Nặc Nặc một nửa.

Nghĩ đến việc này Trình Dao Dao giận nghiến răng.

Ba cô gái vây quanh hàng điểm tâm líu ríu nửa ngày, kết quả một phiếu điểm tâm đều móc không ra, nhân viên mậu dịch không nhịn được nói: “Đến cùng có mua hay không? Không mua thì tránh ra, đứng đứng đây làm ảnh hưởng đến khách hàng khác!”

Hàn Nhân tức giận: “Bớt xem thường người đi, cô xem chúng tôi giống người không mua nổi sao?!”

“Nhưng chúng ta bây giờ hoàn toàn chính xác mua không nổi mà.” Trình Dao Dao nhỏ giọng nói.

Trình Dao Dao cảm thấy quá mất mặt, những nhãn hiệu Lam Huyết xa xỉ trong cửa hàng trước kia, nhóm nhân viên mậu dịch cuốn tóc sắc mặt cao ngạo, ai vừa trông thấy cô đều phải cười như gió xuân, nhân viên nhiệt tình có thể lao xuống đáy biển tìm.

Cũng chính đầu năm nay, nhân viên mậu dịch trong cung tiêu xã dám đối xử như thế với khác hàng. Nhân viên mậu dịch là công việc ổn định, một tháng 24 đồng tiền lương, thái độ phục vụ chênh lệch cũng không bị loại bỏ. Lại nói, công việc này thế nhưng là chức quan béo bở, có thể đi vào đây đều dựa vào trong nhà hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ, thái độ tự nhiên cao ngạo.

Ba người ấm ức rời đi quầy hàng điểm tâm. Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: “Sao trong nhà cô không gửi phiếu cho cô? Tôi vừa nhìn thấy Trình Nặc Nặc cầm một chồng phiếu, nói là trong nhà gửi.”

“Cái gì?!” Trình Dao Dao nhất thời lửa giận ngập trời, bố Trình vụng trộm gửi tiền và phiếu cho Trình Nặc Nặc?

Nhìn khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao thay đổi, Trương Hiểu Phong dùng sức đạp Hàn Nhân một đạp, Hàn Nhân cũng hối hận lỡ miệng, vội vàng nói: “Có lẽ là mẹ Trình Nặc Nặc gửi tới đó?”

Nguyên chủ náo loạn qua mấy trận, nhóm TNTT đều biết Trình Dao Dao và Trình Nặc Nặc cùng cha khác mẹ. Đương nhiên, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người của hai người, cũng biết hai người này tuyệt đối không thể từ cùng một bụng mẹ sinh ra được.

“Làm sao có thể?” Trình Dao Dao cười lạnh. Mẹ Trình Nặc Nặc chuyên lấy đồ tốt gửi về cho nhà mẹ đẻ, đâu có thể gửi đồ cho Trình Nặc Nặc?

Trình Dao Dao tức giận vung tay: “Đi, chúng ta đi bưu cục nhìn xem!”

Trình Dao Dao đến bưu cục, báo tên mình cùng thư giới thiệu, nhưng không có gói hàng gửi cho cô. Nhân viên mậu dịch đưa cho cô một phong thư: “Có một phong thư!”

Trình Dao Dao không cam lòng hỏi: “Làm sao có thể không có gói hàng nào?”

Nhân viên mậu dịch không kiên nhẫn: “Không có chính là không có!”

Trình Dao Dao nắm vuốt phong thư, sắc mặt trắng bệch.

Giống như cảnh ngộ nhiều năm trước của mình tái hiện. Mẹ kế thổi gió bên tai của bố, đem sản nghiệp ông bà ngoại để lại cho cô lừa gạt, làm quả sinh nhật 12 tuổi cho em kế.

Nếu không phải ông ngoại lưu lại người quản lí trung thành tuyệt đối, vụng trộm thông báo cho cô, Trình Dao Dao khóc rống trước mặt bố, tâm huyết cả đời của ông ngoại rơi vào trong tay mẹ kế và em kế.


Trình Dao Dao cũng từ lúc đó mới bắt đầu biết được, trước khi cô trưởng thành, muốn sống thật tốt nhất định phải dựa vào cưng chiều của bố. Mà người bố cưng chiều cô vô điều kiện đã rơi xuống người khác. Cũng may Trình Dao Dao dáng dấp đẹp, trời sinh chính là một thân tập hợp ngàn vạn sủng ái. Cô khoe mẽ nũng nịu trước mặt bố, đem sự yêu thương của bố từ chỗ mẹ kế và em kế kéo lại.

Không nghĩ tới sống lại một đời, cô vẫn rơi vào bên trong vòng tuần hoàn này.

Trình Dao Dao nắm chặt phong thư, trong lúc nhất thời rơi vào trong hồi ức cô cứ nghĩ đã sơm quên được.

Hàn Nhân không nghĩ mình nói một câu sẽ làm Trình Dao Dao thương tâm như vậy.

Hàn Nhân cười gượng nói: “Dao Dao cô đừng tức giận, cô xem trước trong thư bố cô viết cái gì đã.”

“Xem cái rắm!” Hai tay Trình Dao Dao xé phong thư.

Ai ngờ phong thư bị xé, rớt xuống một chồng phiếu định mức, xanh xanh đỏ đỏ đầy đất. Đám người nhao nhao ghé mắt, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong vội vàng xông về phía trước giúp Trình Dao Dao nhặt phiếu định mức lên.

Trương Hiểu Phong kinh ngạc, giọng nói quê hương đều nói ra: “Ai nha má ơi, nhiều phiếu như vậy!”

Trình Dao Dao cũng sửng sốt, vội cúi đầu nhìn phong thư trong tay, cẩn thận xé mở xem xét, bên trong còn có một bức thư thật mỏng.

Tin viết rất ngắn, quan tâm dến thói quen của Trình Dao Dao ở nông thôn, sau đó lời nói xoay chuyển vô cùng uyển chuyển, nghe nói Trình Dao Dao ở nông thôn cũng không thích sống chung, mà lại dùng tiền tiêu xài. Bây giờ tiền lương của bố cũng bị cắt giảm, hi vọng Trình Dao Dao có thể cần kiệm tiết kiệm. Cuối cùng động viên Trình Dao Dao cố gắng lao động, hòa vào tập thể.

Bức thư này giọng nói vô cùng chính trực khách khí, còn giống như tức giận.

Trước khi nguyên chủ xuống nông thôn, bố Trình nhờ quan hệ bạn bè, tìm được một công việc tốt trong thành phố cho nguyên chủ, đáng tiếc nguyên chủ chịu kích thích của Trình Nặc Nặc, giấu bố vụng trộm báo danh xuống nông thôn, bố Trình biết chuyện thì ván đã đóng thuyền. Đối mặt với trách cứ của bố Trình, nguyên chủ còn cãi nhau với ông một trận. Mẹ kế thổi gió bên gối, lại có Trình Nặc Nặc nhu thuận ở một bên để so sánh dễ dàng, bố Trình như thế nào không lạnh giá.

Nguyên chủ xuống nông thôn ba tháng đến nay, còn chưa nhận qua thư cùng gói hàng nào của bố.

Lúc này, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong đem một chồng phiếu định mức sắp xếp tốt đưa cho Trình Dao Dao: “Trời ạ, cô xem bố cô chuẩn bị bao nhiêu phiếu lương thực cho cô! Đều là phiếu lương thực quốc doanh! Còn có phiếu điểm tâm, phiếu xà phòng cùng phiếu sữa bột! Cô nhìn xem, đều là đồ tốt!”

Trình Dao Dao hẹp hòi hỏi: “Chỗ Trình Nặc Nặc có bao nhiêu phiếu vậy?”

Hàn Nhân cắt một tiếng: “Chỗ ấy của cô ta mới có một nửa là phiếu lương thực quốc doanh, còn một nửa là lương thực phụ, mặt khác có ít phiếu vải. Lúc cô ta móc phiếu ra tôi nhìn rõ ràng, tuyệt đối không có nhiều như cô đâu.”

Trong lòng Trình Dao Dao suy nghĩ. Bức thư của bố Trình mặc dù viết lãnh đạm, nhưng không khó nhận ra sự quan tâm bên trong. Còn có một chồng phiếu định mức thật dày kia nữa. Xem ra bố Trình vẫn chưa bị mẹ kế và Trình Nặc Nặc tẩy não, vẫn có thể tranh thủ kéo lại.

Trình Nặc Nặc có thể dùng thời gian ba năm tranh bố Trình, mình có thể dùng thời gian ba tháng kéo bố Trình trở về. Chỉ là nguyên chủ cùng bố Trình bực bội, thật lâu không có liên hệ, cần tìm lý do.

Trình Dao Dao đưa 5 phiếu điểm tâm cho Hàn Nhân, để các cô đi xếp hàng trước mua điểm tâm, cô còn muốn xử lý chút chuyện.

Nhìn hai người Hàn Nhân rời đi, Trình Dao Dao sờ trong bao, lấy ra một bình thanh mai Đông Khôi đã làm. Cô mang vào thành quên bán, hiện tại có đất dụng võ.

Trình Dao Dao mua một tờ giấy viết thư ở chỗ nhân viên mậu dịch, chuẩn bị gửi bình thanh mai này cho bố Trình.

“Bố kính yêu, sức khỏe của bố gần đây có tốt không? Còn thường thường ho khan không?”

Hai hàng đầu làm Trình Dao Dao buồn nôn sợ run cả người. Cô bắt chước giọng nói của nguyên chủ, trước lo lắng khó chịu về sức khỏe của bố Trình, dặn dò ông hút thuốc ít đi. Sau đó còn nói “Chuyện lý thú” mình xuống ruộng làm việc bị đỉa cắn, xuống nước bị rắn cắn chân.

Lưu loát viết hai tờ giấy viết thư, chỉ không phàn nàn vất vả đau khổ ở nông thôn.

Cuối cùng, nhàn nhạt nói về quả thanh mai Đông Khôi tốt nhất ở thôn Điềm Thủy, giúp điều hòa hơi thở, chữa khỏi ho. Cô dùng hai cân đường phiếu cùng đồng hương đổi được làm một bình thanh mai này, theo thư viết bên trên, để bố lúc muốn hút thuốc có thể lấy mấy quả thanh mai ăn.

Trình Dao Dao viết xong thư, lấy bột nhão dính phong thư lại. Nhân viên mậu dịch miễn phí giấy báo cùng băng dính đóng gói cho cô: “trong này là gì vậy? Mở ra để tôi kiểm tra một chút.”

Trình Dao Dao vặn nắp ra, một mùi thơm chua ngọt mê người bay ra. Nhân viên mậu dịch nhịn không được nuốt nước miếng: “haha, thơm quá. Thanh mai cô làm thật là thơm!”

Cây thanh mai có ở xung quanh thành Lâm An, nhưng đầu năm nay có rất ít người làm thanh mai. Cái đồ chơi này quá chua, ăn xong làm người ta hận không thể ăn thêm mấy bát cơm. Mà thanh mai khô thường gặp vừa cứng vừa chua, lúc nào thấy thanh mai làm ngọt ngào như vậy?

Quả thanh mai trong bình cực to, nước đường óng ánh màu vàng, vừa nhìn làm người ta mở rộng miệng.

Trình Dao Dao cười cười: “Món ăn quê hương, tôi gửi cho bố tôi.”

Giọng nói nhân viên mậu dịch tốt lên: “Cô rất hiếu thuận.”

Nhân viên mậu dịch trước tiên lấy thư của Trình Dao Dao đóng kín. Một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên đi tới nói với Trình Dao Dao: “Vị đồng chí này, xin hỏi thanh mai khô của cô lấy từ đâu tới?”

Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc áo Tôn Trung Sơn, xem ra gia cảnh cũng không tệ.

Người đàn ông hiển nhiên cũng không nghĩ tới dáng dấp Trình Dao Dao đẹp như vậy, sửng sốt một chút, lập tức đẩy kính mắt, trên mặt trắng nõn có chút xấu hổ, vẫn mở miệng: “Tôi tên là Trần Dũng, làm ở cục văn hóa huyện. Đây là vợ của tôi Lưu Hiểu Lị. Vợ tôi vừa mới mang thai, liên tục nôn ọe, cái gì cũng ăn không nổi. Vừa rồi cô ấy ngửi thấy hương vị thanh mai khô của cô, liền…”

Trần Dũng đứng bên cạnh một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc một bộ váy liền mới tinh, có thể thấy được phần bụng có chút cồng kềnh, sắc mặt tái nhợt.

Thấy Trình Dao Dao không nói chuyện, Lưu Hiểu Lị ngượng ngùng nói: “Cô ấy gửi cho bố cô ấy đây này, quên đi thôi, về nhà em ăn chút mận bắc và bánh ngọt.”

Trần Dũng nói: “Làm sao được? Quả mận bắc và bánh ngọt trong nhà em một chút cũng ăn không vào, khó khăn lắm mới muốn ăn một thứ, anh nhất định phải để em ăn được!”

Sự chung tình của Trần Dũng đúng là hiếm thấy, ở niên đại này có rất ít đàn ông như thế, tình cảm với vợ biểu hiện ra ngoài.

Lưu Hiểu Lị vừa thỏa mãn vừa thẹn thùng, đột nhiên nôn khan một tiếng, hoảng loạn vội vàng che miệng.

Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, vặn nắp bình ra, đổ mấy quả thanh mai lên trên nắp bình đưa cho Lưu Hiểu Lị: “Nhìn cô khó chịu như vậy, cho cô mấy quả. Những đồ này tôi muốn gửi cho bố tôi.”

Lưu Hiểu Lị ngượng ngùng khoát tay, Trần Dũng vội vàng nhận lấy: “Em mau ăn đi.”

Cảm giác buồn nôn khiến Lưu Hiểu Lị cũng không để ý tới khách khí, vội vàng nhét quả thanh mai vào miệng, dùng sức mút một chút. Nước chua chua ngọt ngọt trượt xuống cổ họng, lại không làm cô buồn nôn như quả mận bắc và bánh ngọt, ngược lại có cảm nhận được hương vị nhẹ nhàng khoan khoai nói không ra được. Trong dạ dày có một cỗ khí đánh tới, nấc một cái nho nhỏ. Từ dạ dày đến cổ họng bỗng nhiên được lưu thông, cảm giác buồn nôn dinh dính theo cái nấc tiêu tán đi.

Lưu Hiểu Lị bỗng nhiên cảm thấy từ lúc mang thai đến nay chưa bao giờ có cảm giác tinh thần sảng khoái như vậy: “Trần Dũng, em đói.”

“Em, em không buồn nôn nữa rồi?!” Trần Dũng ngạc nhiên nhìn vợ: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”

Lúc này bên cạnh truyền đến thanh âm của nhân viên mậu dịch: “Đều đóng gói kỹ cho cô rồi, bưu phí tổng cộng 1 đồng 5.”

Trình Dao Dao lấy 1 đồng 5 từ trong ví nhỏ đưa cho nhân viên mậu dịch, ra khỏi bưu cục. Thức ăn cho chó này cô không muốn ăn!

Trần Dũng từ sau vội vàng đuổi tới: “Vị đồng chí này, vị đồng chí này, đợi một chút. Thanh mai khô của cô mua ở đâu vậy?”

Trình Dao Dao: “Là tôi tự làm, không mua ở đâu cả.”

Trần Dũng cùng vợ nhìn nhau, hơi kinh ngạc nhìn Trình Dao Dao. Dù sao nhìn qua Trình Dao Dao chính là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, vậy mà có thể làm ra thanh mai khô ăn ngon như vậy?


Bất quá đây không phải là thứ Trần Dũng quan tâm, hắn nói với Trình Dao Dao: “Trong nhà cô còn thanh mai khô không? Tôi đổi với cô.”

Đầu năm nay không thể nói mua, phải nói đổi.

Trình Dao Dao nhíu mày, đuôi mắt có nốt ruồi lệ sáng loáng, không có hứng thú nói: “Thanh mai khô của tôi dùng loại đường và quả thanh mai Đông Khôi tốt nhất để làm, là loại đường cát vàng thượng hạng, còn thêm nước cháo, vừa phí sức vừa rườm rà, cũng mới làm được mấy cân mà thôi, gửi một bình cho bố tôi, còn lại tôi giữ lại cho mình ăn.”

Trần Dũng vô cùng hưng phấn nói: “Đồng chí, vợ tôi từ lúc mang thai đến nay đều không đói bụng, thân thể không chịu nổi, cô xem như làm việc tốt, nếu như còn thanh mai khô, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề.”

Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, thăm dò thử 2 đồng 5.

Trần Dũng một lời đáp ứng: “Không thành vấn đề!”

Nhìn sắc mặt hắn, Trình Dao Dao liền biết mình ra giá rẻ, lập tức nói tiếp: “Còn phải có phiếu.”

Trần Dũng vội hỏi: “Phiếu gì?”

Trình Dao Dao nói: “Tôi nói với vợ anh.”

Lưu Hiểu Lị cầm phiếu định mức của mình ra, hé miệng cười nói: “Tôi biết cô muốn cái gì.”

Phiếu định mức của Lưu Hiểu Lị dày một chồng, Trình Dao Dao chọn mấy phiếu, nhận lấy 2 đồng 5, đưa một bình nhỏ thanh mai khô đưa cho Lưu Hiểu Lị.

Hôm qua cô không làm nhiều thanh mai khô, mình thèm ăn ăn không ít, chỉ còn một bình lớn và một bình nhỏ. Gần nửa bình nhỏ có tầm 6 lạng, Trình Dao Dao chỉ tính giá nửa cân.

Lưu Hiểu Lị dặn đi dặn lại, để tuần sau Trình Dao Dao làm nhiều thanh mai khô một chút đưa tới. Cô mang thai mới hai tháng đầu, phản ứng nôn nghén vô cùng nghiêm trọng, gần nửa bình thanh mai khô này cũng không biết chống đỡ được bao lâu.

Trình Dao Dao ghi lại đơn vị làm việc của Lưu Hiểu Lị, quay người đi.

Trần Dũng cao hứng giúp vợ ước lượng thanh mai khô, một bên hỏi: “Vị nữ đồng chí kia đổi phiếu gì với em vậy?”

Lưu Hiểu Lị véo hắn một cái: “Bớt can thiệp vào!”

Chờ Trình Dao Dao quay lại cung tiêu xã,Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đã mua điểm tâm xong. Hai người họ một người mua một cân gạo nếp đường, cùng nhau mua một cân bánh ngọt trứng gà, chia ra mỗi người nửa cân. Họ còn giúp Trình Dao Dao mua một cân Sa Kỳ Mã. Chính các cô lại không nỡ mua Sa Kỳ Mã — giá một cân Sa Kỳ Mã cao hơn 5 mao tiền so với bánh trứng gà đó.

Trình Dao Dao lắc đầu, không biết nhìn hàng mà. Sa Kỳ Mã chiên lên, thêm nhiều đường hơn, còn rắc vừng, giá cả chỉ cao hơn 5 mao so với điểm tâm phổ thông, tính ra giá tương đối thích hợp rồi. Có điều Hàn Nhân các cô cảm thấy Sa Kỳ Mã không no bụng, vẫn là mua bánh trứng gà và gạo nếp đường có lời, một cái no căng một cái nhanh đói.

Hàn Nhân ngượng ngùng hỏi Trình Dao Dao: “Cô đem phiếu điểm tâm đều chia cho chúng tôi, bản thân cô không cần lưu lại hai phiếu à?”

Trình Dao Dao cười cười: “Không sao, bây giờ tôi chỉ thấy hứng thú với phiếu lương thực thôi.”

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong không phí công cầm phiếu điểm tâm của cô, một phiếu điểm tâm đổi được mười cân phiếu lương thực phụ, giá cả ưu đãi hơn so với chợ đen, có điều Trình Dao Dao không để ý chút tiền đó.

Trong rương nguyên chủ còn ít điểm tâm và bánh quy, Trình Dao Dao đã ăn thử. Đầu năm nay hương vị điểm tâm nhàn nhạt, coi trọng việc no bụng, đối với Trình Dao Dao mà nói thật sự thô ráp khó mà nuốt xuống.

Chờ sau khi chuyển ra khỏi ký túc xá, Trình Dao Dao muốn tự tay làm chút điểm tâm ăn, trước tích lũy phiếu lương thực đã.

Điểm tâm muốn mua nhất đã mua được, mấy người Trình Dao Dao bắt đầu chuyển sang những quầy hàng khác.

Trình Dao Dao lấy phiếu băng vệ sinh vừa đổi mua băng vệ sinh dùng mấy tháng.

Nói đến hơi xấu hổ, con gái mỗi tháng đều có vài ngày như vậy. Đầu năm nay giá nhập băng vệ sinh cao, chỉ có thị trường lớn ở Bắc Kinh và Thượng Hải mới bán, phần lớn đều là hàng mẫu.

Các loại băng vệ sinh để lựa chọn không có nhiều, phần lớn là ba loại màu đỏ, xanh lá cây, xanh da trời, Trình Dao Dao chọn loại màu hồng nhạt điểm trắng đắt nhất, đem một chồng nhỏ phiếu băng vệ sinh sử dụng hết — Thời gian Lưu Hiểu Lị mang thai ít nhất nửa năm không dùng được băng vệ sinh, vô cùng sảng khoái đưa tất cả phiếu tồn cho Trình Dao Dao.

Nhân viên mậu dịch thu phiếu và tiền, dùng một tấm giấy dai (giấy gói hàng loại dày) bọc kỹ đưa cho Trình Dao Dao, Trình Dao Dao cất vào trong bọc.

Hàn Nhân ở một bên chặc lưỡi: “Cô mua điểm tâm và lương thực đều vung tay quá trán còn chưa tính, sao món đồ này cũng mua một đống lớn vậy?”

Trương Hiểu Phong nhỏ giọng nói: “Cô không xấu hổ à? Ở nơi đông người nói chuyện này.”

Trình Dao Dao không có gì xấu hổ cả, phóng khoáng nói: “Đây là vật phẩm thiết yếu, đương nhiên phải mua nhiều một chút để dự bị.” Mỗi lần vào thành đều phải che che lấp lấp mua món đồ này ở cung tiêu xã là việc rất phiền phức.

Chỉ tiếc mua được băng vệ sinh đúng một lần, bố Trình có thể mua được, nhưng lại không thể để bố gửi cái đó cho mình.

Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong lại hiểu thành ý khác, mặt đỏ rần. Đầu năm nay, các cô gái đều dùng băng vệ sinh, mỗi cô gái dùng ít nhất 6,7 cái băng vệ sinh mỗi tháng.

Thứ nhất băng vệ sinh là vật phẩm cần thiết, thứ hai… băng vệ sinh dùng xong muốn giặt rồi phơi, thường bị mất. Trong lòng các cô gái biết rõ, chung quy là mấy tên bỉ ổi cùng mấy tên du côn trộm đi, ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi mắng mấy câu cũng không thể tránh chuyện đấy được, đành phải mua thêm mấy cái dự sẵn.

Đây chính là việc bất đắc dĩ ở nông thôn.

Đường vàng đương nhiên phải mua thêm. Đường vàng một cân một đồng, đường trắng 0,78 đồng, đường hoa quả một đồng một cân, đường sữa 1 đồng 6 một cân.

Trình Dao Dao giàu có, một hơi mua năm cân đường vàng, năm cân đường trắng, một cân đường hoa quả, một cân đường sữa, bỏ ra 11 đồng 5 mao cùng phiếu 12 cân đường, tiêu hết phiếu đường bố Trình gửi tới. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cũng mua hai cân đường vàng.

Trình Dao Dao chỉ vào sữa bột trên quầy: “Xin hỏi sữa bột có hàng không?”

Trình Dao Dao mua nhiều, người bán hàng thấy bộ dáng cô không tầm thường, cho rằng xuất thân của cô chắc chắn giàu có, thái độ tốt hơn nhiều: “Sữa bột cho trẻ sơ sinh nhãn hiệu Sao Đỏ dừng hàng rồi, có sữa bột Nội Mông, 3 đồng 8 phân một túi, cần phiếu sữa bột, còn có sữa dê, 2 đồng 7, không cần phiếu.”

“Tôi có phiếu.” Trình Dao Dao lấy hai phiếu sữa bột ra, trên đó viết “Trẻ sơ sinh đặc biệt cần”, cũng không biết Trình Dao Dao làm sao có được. “Tôi muốn loại bên trong kia.”

Hàn Nhân nghe nói không cần phiếu, vội nói: “Sữa dê kia có hương vị gì? Thật sự không cần phiếu?”

Nhân viên mậu dịch nói: “Bột sữa dê này không cần phiếu, các cô đến đúng lúc, mới có đó. Nếu tới chậm khẳng định không mua được.”

Hàn Nhân suy nghĩ nửa ngày: “Tôi mua một túi.”

Thực ra người ở niên đại này không thiếu tiền. Ăn uống đều là nhận lương thực, ở cũng không tốn tiền, nhưng lúc mua đồ không có phiếu nửa bước khó đi. Phiếu định mức ít đến thương cảm, bởi vậy phần lớn tiền không tiêu được đều tồn ở trong tay. Một khi thấy sản phẩm giá cao không cần phiếu, người người đều tranh bể đầu muốn mua.

Gặp được bột sữa dê không cần phiếu, Hàn Nhân đương nhiên phải mua một túi uống thử.

Trình Dao Dao mua thêm hai cân muối, mấy hộp diêm. Diêm 2 phân tiền một hộp, muối 1 mao 5 một cân, đều không cần phiếu.

Tiếp theo đến quầy hàng vật dụng hàng ngày. Trình Dao Dao mua hai hộp dầu cao Vạn Kim, 5 phân một hộp. Nông thôn mùa hè muỗi nhiều muốn chết, Trình Dao Dao đã sớm muốn mua.

Nhân viên mậu dịch quầy hàng vật dụng hàng ngày vô cùng nhiệt tình, đoán chừng nhìn thấy mấy người Trình Dao Dao bao lớn bao nhỏ đến, nhìn qua chính là TNTT trong thành phố: “Xà phòng nhãn hiệu Bạch Miêu mới về, mùi hoa nhài, rất thơm!”

Nhân viên mậu dịch lấy ra mấy cục xà phòng đặt trên quầy. Đầu năm nay nhãn hiệu xà phòng thơm không có nhiều, đứng đầu không ai qua được là Lực Sĩ, đáng tiếc nơi này không có. Chỉ có xà phòng thơm nhãn hiệu Phong Hoa Thượng Hải, phân làm 2 loại hoa đào và đàn hương, 1 đồng 4 mao 6. Xà phòng thơm nhãn hiệu Đăng Tháp Bắc Kinh 1 đồng 4 mao, xà phòng thơm nhãn hiệu Bạch Miêu Thiên Tân là mùi hoa nhài, 3 mao 5. Xà phòng thường càng rẻ hơn, 1 mao 6. Tất cả đều phải có phiếu xà phòng.


Bàn chải đánh răng và kem đánh răng thì không cần phiếu, hưởng ứng lời kêu gọi toàn dân vệ sinh.

Trình Dao Dao chọn hai cục xà bông thơm hoa đào và hai cục hoa nhài, nghĩ nghĩ, lại cầm thêm một cục đàn hương. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong cũng mua hai cục. Các cô làm việc ở nông thôn mỗi này thôi chết, xà bông thơm dùng nhanh hết.

Mua rất nhiều thứ, ba người bao lớn bao nhỏ xách không nổi. Trương Hiểu Phong nói: “Tôi đi tìm nhóm nam TNTT đến giúp, các cô ở đợi ở đây đi.”

Trương Hiểu Phong nói xong liền đi.

Trình Dao Dao cùng Hàn Nhân để đồ ở trên quầy, đứng ở một bên nhìn vải vóc. Mấy cô gái trẻ tuổi đều nhìn chằm chằm váy của Trình Dao Dao, hỏi cô mua ở đâu.

Trình Dao Dao cười cười: “Là bố tôi đi công tác mua cho tôi.”

Cô gái khác nghe xong thì bỏ đi, chỉ còn một cô gái mặc váy liền nhìn chằm chằm váy của Trình Dao Dao: “Tôi trả 100, bán váy của cô cho tôi?

Giọng điệu vênh váo hung hăng, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao đảo qua, gương mặt xinh đẹp không nở nụ cười, càng ngạo mạn hơn so với cô ta: “Tôi không thiếu tiền.”

Cô không đợi cô gái kia trả lời, lôi kéo Hàn Nhân nói: “Cô muốn ăn kem không?”

Đối diện đường cái có người bán kém, Trình Dao Dao trông thấy thèm nửa ngày. Hàn Nhân cũng thèm: “Ăn!”

Hai người nhờ nhân viên mậu dịch giúp mình nhìn đồ, nắm tay chạy đi.

Bán kem là một người đàn ông, khuông mặt phơi đen nhánh, tính tình tốt bụng: “Kem đậu đỏ 4 phân, kem bơ 8 phân, kem ly 1 mao 5. Nước ngọt 5 phân tiền một bình, trả lại bình trả 2 phân tiền.”

Bên trong rương gỗ màu xanh bao lấy chăn bông, khi mở ra bốc lên khí lạnh màu trắng, kem ly đều kết băng lại.Chăn bông màu xanh chọn một cái kem ly, Hàn Nhân mua một cái kem bơ, hai người đứng ở chỗ thoáng mát ven đường ăn.

Nguyên liệu làm kem ly vô cùng tốt, ăn vào miệng có mùi sữa nồng đậm, trơn bóng. Trình Dao Dao dùng thìa gỗ ăn, còn chia cho Hàn Nhân: “Ăn ngon không?”

Hàn Nhân gật đầu: “Thật ngọt! Kem ly ăn ngon hơn tuyết cao!”

Trình Dao Dao cười, bím tóc bỗng nhiên bị giật, suýt chút ngã sấp về sau: “Ai nha!”

Trình Dao Dao tức giận quay đầu, chỉ thấy một đám lưu manh vị thành niên vây quanh mình. Người cầm đầu đội mũ lệch, nghiêng cái miệng cười: “Nha, trừng tôi? Tính tình rất lớn à?”

Hàn Nhân vội vàng nắm chặt tay Trình Dao Dao, kéo cô về sau.

Trình Dao Dao lại không tránh, dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn tên tên lưu manh nhỏ: “Trời nắng như vậy anh còn đội mũ, không sợ nổi rôm?”

Thanh niên nhỏ miệng méo sửng sốt một chút, không nhờ Trình Dao Dao bỗng nhiên nói ra một câu như thế, nhóm đàn em phía sau hắn phốc phốc cười ra tiếng. Miệng méo quay đầu hung hăng đánh đầu mấy tên đàn em, lấy mũ xuống, lúc này mới quay đầu nhìn Trình Dao Dao: “Em gái, tôi gặp qua em mấy lần rồi, nhà em ở đâu?”

Người đàn ông bán kem lên tiếng: “Từ Tiểu Quân, người ta là TNTT từ trong thành phố tới, cậu không nên trêu chọc người ta.”

Từ Tiểu Quân đá một cước vào cái rương bán kem, nói: “Một chân, không có việc của mày! lăn đi!”

Trình Dao Dao bốc lên nửa giận, trừng mắt nhìn Từ tiểu Quân: “Anh bắt nạt người ta có gì giỏi?”

“Đại tiểu thư tới từ thành phố chính là không giống nhau, còn giúp người khác bênh vực kẻ yếu, haha.” Từ Tiểu Quân cười đùa tí tửng, đưa tay sờ bím tóc Trình Dao Dao.

Con mắt Trình Dao Dao đỏ bừng, một bàn tay tát vào mặt hắn.

Trình Dao Dao từ nhỏ đến lớn không biết gặp bao nhiêu tên đàn ông muốn cướp đoạt, bắt nạt người, bàn tay rèn luyện nhiều năm, có thể xưng xuất thần nhập hóa.

Từ Tiểu Quân bị cô đánh bên tai ong ong, trừng mắt nhìn Trình Dao Dao xinh đẹp như tiên nữ, sắc mặt dữ tợn: “Móa nó, mày dám đánh tao? Hôm nay tao không…”

Từ Tiểu Quân giơ tay lên, Trình Dao Dao trốn về sau, lưng lại dán lên trên tường, nhắm chặt mắt lại.

Hét thảm một tiếng.

Trình Dao Dao mở to mắt, chỉ thấy Từ Tiểu Quân bị người bóp cổ tay nhấc lên giống như con gà con non, hung hăng quăng xuống đất. Thanh niên mặc áo rách sắc mặt lạnh lùng, đứng ở trên cao nhìn xuống.

“Anh Tạ Ba!” Trình Dao Dao vội vàng chạy đến bên người Tạ Ba, hướng hắn cáo trạng nói: “Hắn bắt nạt tôi, giật bím tóc tôi.”

Từ Tiểu Quân vùng vẫy trên mặt đất nửa ngày, mới tuôn ra một câu: “Tao…”

Tạ Ba lại đá một đạp vào ngực hắn, đem Từ Tiểu Quân mới bò dậy lại ngã trên mặt đất.

Từ Tiểu Quân nằm lăn lộn trên đất kêu cha gọi mẹ, hô lên với nhóm đàn em: “Bọn mày đều chết rồi à?!”

Nhóm đàn em lúc này mới phản ứng lại, vén tay áo xông lên đánh Tạ Ba.

Tạ Ba một bên bảo vệ Trình Dao Dao, trên lưng bị đánh trúng nặng nề một chút. Trình Dao Dao có thể cảm nhận được bắp thịt cứng ngắc của hắn, một tay hắn đẩy Trình Dao Dao ra, quay người vặn một tên đàn em, đưa tay ném một cái qua vai. Động tác đánh nhau của Tạ Ba vô cùng mạnh mẽ, không có võ, mấy tên đàn em lại vù vù cầm gậy không biết ở đâu ra nắm trong tay.

Trời hanh vật khô, hormone giống đực có thể so với xăng, một điểm liền đốt. Một đám đàn ông đánh nhau thành một khối, âm thanh quyền cước đánh vào da thịt làm cho người kinh hãi run rẩy.

Trình Dao Dao trơ mắt nhìn bả vai Tạ ba bị đập một cái, vội vàng tít gào lên: “Cứu mạng! Lưu manh giở trò! Có người bắt nạt thanh niên trí thức!”

Không biết câu nào có tác dụng, một đám thanh niên trí thức ở cuối phố chạy tới!






Bình Luận (0)
Comment