Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi

Chương 7

Tập đoàn Hoa Thanh.

Lâm Diệu Âm duỗi tay, nằm bò trên bàn, trông có vẻ hơi hoang mang lo sợ.

Năng chiều chiếu vào phòng qua khung cửa sổ sát đất, có thể trông thấy rõ nước da như mỡ dê của cô.

Dù chỉ là một góc nghiêng thôi cũng đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào rung động.

“Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Lâm Diệu Âm thuận miệng đáp: “Vào đi.”

Một cô gái cao dong dỏng, cột tóc đuôi ngựa đi vào phòng: “Cậu vội vàng gọi tớ tới như vậy là vì đã xảy ra chuyện gì à?”

Nếu như Lý Phù Sinh ở đây, chắc chắn anh chỉ cần nhìn một cái là sẽ nhận ra ngay cô gái này không phải ai khác chính là Chu Hân Minh mới được anh khen xinh đẹp cách đây không lâu.

“Hân Minh, lòng tớ rối bời lắm..."

Lâm Diệu Âm vừa trông thấy cô bạn thân lập tức thổ lộ hết mọi tâm sự.

Thời gian dần trôi qua, nụ cười trên khuôn mặt Chu Hân Minh cứng lại, nhìn Lâm Diệu Âm bằng ánh mắt khó tin: “Nói vậy nghĩa là cậu đã tự bán mình rồi à?”

Lâm Diệu Âm thở dài, cười khổ, gật đầu.

“Trời ạ..."

Chu Hân Minh võ trán của mình.

Cô ấy thực sự không dám tin Lâm Diệu Âm lại điên cuồng như thế!

“Người ta có đẹp trai không? Với lại, cậu bán được bao nhiều tiền? Cậu đừng nói với tớ là chỉ được mấy chục ngàn mà cậu đã bán mình rồi nhé!”

Chu Hân Minh lo lăng hỏi.

Lâm Diệu Âm lắc đầu: “Anh ấy trả cho tớ một trăm triệu.”

“Một trăm triệu thì cũng còn tạm, mà khoan...”

Chu Hân Minh hoảng sợ ra mặt: “Cậu bảo sao cơ? Người †a trả cho cậu một trăm triệu!”

Lâm Diệu Âm gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa...” “Hơn nữa gì?” Chu Hân Minh bật thốt hỏi.


Hiện tại cô ấy rất hứng thú với người đàn ông đã mua cô bạn thân của mình.

Ở thành phố Vân Hải, không mấy ai có thể tùy tiện móc ra được một trăm triệu.

Dù có thì cũng chẳng có ai lại hào phóng như thết

Bởi vì không hề quá lời chút nào khi nói với một trăm triệu thì dù có là nữ minh tinh hàng đầu cũng có thể chơi thoải mái! Ịụ

“Là mỗi tháng một trăm triệu!"

“Má nóỊ”

Nghe vậy, Chu Hân Minh trố mắt ngây người, ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?” _

“Anh ấy là... Vị hôn phu của tớ

“Hả? Là tên Triệu Tử Thắng kia à?” Chu Hân Minh phập phồng lồ.ng ngực.

“Không phải, hôn ước của tớ và anh ấy là do ông nội lập...”

Lâm Diệu Âm kể vắn tắt lại toàn bộ sự việc.

Nghe vậy, Chu Hân Minh trố mắt ngây người, ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?”

“Anh ấy là... Vị hôn phu của tới”

“Hả? Là tên Triệu Tử Thắng kia à?” Chu Hân Minh phập phồng lồ.ng ngực.

“Không phải, hôn ước của tớ và anh ấy là do ông nội lập...”

Lâm Diệu Âm kể vắn tắt lại toàn bộ sự việc.

Nghe xong hết thảy, Chu Hân Minh xoa huyệt thái dương, cười nói: “Tình tiết máu chó thế này không đem ra quay phim truyền hình thì đúng là đáng tiếc!”

“Cậu nghĩ giờ tớ nên làm gì?”

Lâm Diệu Âm do dự.

“Cậu còn nghĩ gì nữa? Chắc chắn là phải làm việc cho anh ấy rồi, tiền lương một tháng một trăm triệu, nếu cậu không làm thì để tớ làm cho!”

Chu Hân Minh lộ vẻ mình không hề nói đùa đâu.


Lâm Diệu Âm chần chừ: “Nhưng... Tớ với anh ấy...”

Hễ nghĩ tới chuyện mình đã dâng hiến cơ thể cho đối phương, giờ lại phải làm việc cho anh, trong lòng cô thực sự

rối bời nhiều xúc cảm.

“Không phải nhưng nhị gì hết, chỉ cần anh ấy trả lương thì cậu cứ làm thuê cho anh ấy mãi mãi đi!”

Chu Hân Minh khuyên nhủ.

Nói xong, cô ấy lại hỏi: “Phải rồi, chuyện kết hôn của cậu và Triệu Tử Thắng thì phải xử lý thế nào?”

“Hiện tại công ty không còn là của nhà họ Lâm bọn tớ nữa, chắc cha sẽ không ép tớ nữa đâu...”

“Không phải chuyện đó!”

Chu Hân Minh ngất lời: - lớ đang nói là hiện giờ cậu đã bị người khác cướp mất rồi, chắc chắn Triệu Tử Thắng sẽ không chịu từ bỏ ý đồ đâu”

Nghe vậy, con ngươi của Lâm Diệu Âm thu nhỏ lại: “Đúng vậy, anh ấy sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ!”

Không hiểu sao, trong lòng cô lại thấp thoáng thấy lo cho Lý Phù Sinh.

“Hì hì, chuyện này thì cứ để vị hôn phu của cậu suy nghĩ đi” Chu Hân Minh cười tinh nghịch.

“Diệu Âm, con gái ngoan...”

Đúng lúc này, còn chưa thấy bóng dáng Lâm Phẩm Hồng đâu đã nghe thấy giọng ông ta vang lên.

“Cạch”

Cửa phòng làm việc bật mở.

Ngay sau đó, Lâm Phẩm Hồng cười ha hả đi vào phòng. “Cha” Lâm Diệu Âm nhướng mày.

“Bác.”

Chu Hân Minh chào hỏi một tiếng.


Lâm Phẩm Hồng gật đầu: “Hân Minh cũng đang ở đây à”

“Cha, có chuyện gì vậy?” Lâm Diệu Âm thấy ông ta cười tươi tỉnh thì hơi ngạc nhiên.

“Diệu Âm, quay lại rồi, công ty lại quay lại rồi...” Lâm Phẩm Hồng cười ha ha nói.

Lâm Diệu Âm và Chu Hân Minh bốn mắt nhìn nhau, nghe mà chẳng hiểu ông ta nói gì.

“Con kiểm tra tỷ lệ nắm giữ cổ phần trong công ty đi là biết.” Lâm Phẩm Hồng gợi ý.

Nghe vậy, Lâm Diệu Âm lập tức bật máy tính lên.

Sau khi xem tỷ lệ sở hữu cổ phần trong công ty xong, chính cô cũng ngẩn người.

Báo cáo cho thấy, người nắm giữ tới 73% cổ phần của tập đoàn Hoa Thanh là cô!

“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Lâm Diệu Âm trợn tròn mắt.

“Tập đoàn Âu Tốn tấn công cổ phiếu của chúng ta trên thị trường chứng khoán, sau đó mua lại cổ phiếu từ tay các cổ đông ở thời điểm giá cổ phiếu chạm đáy rồi lại tiếp tục thao túng để giá cổ phiếu của công ty tăng mười mấy lần!”

“Chậc chậc... Tập đoàn quốc tế đúng là tập đoàn quốc tế, thủ đoạn cao tay như vậy người khác không theo kịp.”

Lâm Phẩm Hồng cười, phát biểu cảm tưởng.

Lâm Diệu Âm ngắt lời ông ta: “Cha, con không hỏi chuyện đó, cái con muốn biết là vì sao con lại nắm giữ nhiều cổ phần như vậy?”

“Tập đoàn Âu Tốn đã chuyển toàn bộ số cổ phần mua được sang cho con rồi, cha cũng vừa mới biết chuyện này.”

Lâm Phẩm Hồng hưng phấn giải thích.

Kể từ khi tập đoàn Hoa Thanh bắt đầu niêm yết trên sàn chứng khoán, tỷ lệ nắm giữ cổ phần của nhà họ Lâm bọn họ không ngừng bị pha loãng, mặc dù bọn họ vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty nhưng tỷ lệ cổ phần chỉ còn chưa đầy hai mươi phần trăm.

Hiện tại, trong tay Lâm Diệu Âm lại nắm giữ tới 73 % cổ phần, nghĩa là không cần phải làm gì mà bỗng nhiên tỷ lệ nắm giữ tăng hơn ba lần.

Với giá cổ phiếu hiện tại của tập đoàn Hoa Thanh thì khối tài sản của cô đã tăng thêm ít nhất hai tỷ!

“Diệu Âm, nhanh lên, mau chuyển cổ phần của con sang cho cha đi.”

Lâm Phẩm Hồng không hề giấu giếm ánh mắt hưng phấn của ông ta.

“Không được!”

Lâm Diệu Âm từ chối ngay: “Đó không phải là của conl”

“Con bảo sao?”

Lâm Phẩm Hồng sầm mặt lại nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên: “Diệu Âm, con nghe lời cha, chuyển cổ phần cho cha đi, cha sẽ không ép con cưới nhà họ Triệu nữa.”


“Không thể được!”

Lâm Diệu Âm vẫn kiên quyết từ chối.

“Lâm Diệu Âm!”

Lâm Phẩm Hồng suýt thì nổi giận: “Tất cả mọi thứ con có được đều là nhờ cha cho con, lẽ nào con lại báo đáp cha như vậy ư?”

“Cha, nếu như chúng là của con thì con sẵn sàng cho cha vô điều kiện nhưng... Con nói rồi, chúng không phải của con, con chỉ giữ giùm người ta thôi.”

Lúc này đây, Lâm Diệu Âm cảm động tới nỗi suýt chút nữa đã rưng rưng nước mắt.

Không cần nghĩ thì cô cũng biết số cố phiếu kếch xù này là của Lý Phù Sinh.

Không ngờ người đàn ông đó lại tin tưởng cô như vậy!

“Con, con muốn chọc cha tức chết hảỊ” Lâm Phẩm Hồng nổi trận lôi đình.

Lâm Diệu Ẩm vẫn không hề dao động.

“Sao cha lại sinh ra một đứa ăn cây táo rào cây sung như con chứ!” Lâm Phẩm Hồng hầm hầm bỏ đi.

Khóe mắt Lâm Diệu Âm đỏ hoe, sống mũi cay sè.

Chu Hân Minh đứng bên cạnh vội vàng an ủi: “Cậu đừng buồn, hãy thông cảm cho tâm trạng của bác ấy.

Dù sao đây cũng là công ty mà ông ta đã điều hành suốt mấy chục năm, giờ đột nhiên lại không còn là của mình nữa.

Dù có là ai thì cũng không tài nào chấp nhận nổi!

“Tớ không sao, chỉ là người đàn ông ấy làm tớ cảm động quá thôi.” Lâm Diệu Âm nhoẻn cười.

“Người đàn ông ấy làm?” Chu Hân Minh không hiểu.

Lâm Diệu Ẩm giải thích: “Cổ phần tớ đang nắm giữ là anh ấy cho.”

“Ồ!"

Chu Hân Minh há to miệng.

Cô ấy cũng không phải là người bình thường nên đương nhiên biết giá trị số cổ phần Lâm Diệu Âm đang năm giữ lớn thế nào.

Đó không phải là mấy trăm ngàn mà là mấy chục, mấy trăm triệu!

Vậy mà nói cho là chol Chu Hân Minh nuốt nước bọt.

“Diệu Âm, rốt cuộc vị hôn phu kia của cậu có lai lịch thế nào vậy?”

Bình Luận (0)
Comment