Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Vị Diện

Chương 59


Bên ngoài phòng livestream, Giang Tri và Thời Nghiêu ngây người ăn món kho nguyên cả ngày, Giang Tri vừa ăn vừa nghĩ cách cải tiến linh thiện.

Giang Tri đương nhiên biết rất nhiều người muốn có linh thiện kích thích lông tóc này, nhưng trước mắt anh mới thức tỉnh thiên phú Linh Trù chưa lâu, còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, cho nên không dám khoác lác.
"Không sao, sau này còn rất nhiều thời gian mà." Thời Nghiêu trấn an anh.
"Ừ, trận này vẫn nên chọn một số linh thiện thao tác đơn giản dễ thực hiện trước đi." Giang Tri thầm kiểm kê những món linh tài anh mang về từ Tiên giới hiện đang được cất trữ trong tuỳ thân không gian.
Anh lấy dụng cụ phát sóng ra, chuẩn bị xem tin nhắn trong [Chuyên mục mỹ thực linh thiện], không nghĩ tới, vừa vào phòng livestream đã nghe tiếng S00006 nhắc nhở: "Phòng livestream toàn vị diện hiện đã thăng lên cấp 11, Streamer lưu ý đừng kiêu ngạo, xin tiếp tục cố gắng."
Giang Tri nhìn lên trên một cái, thấy bảng thống kê thay đối số liệu:
[Cấp bậc]: 11 [Tinh tệ]: 9,450 [Ngôi sao]: 8,195,000 [Số người xem cao nhất]: 48,452,900
Gừa: Raw khúc này mấy cái dấu phẩy thật ko hiểu nổi!!! 11[星币]:9,45 [星星]:,819,5 [最高在线]:48,45,29.

Nên số liệu t edit nương theo nội dung truyện nhé.
Ngay cả số người xem livestream cao nhất cũng thay đổi! Giang Tri giật mình hỏi: "Tiểu Lục, tại sao số người xem lại tăng đột biến như vậy?"
S00006: "Sau khi tặng móng giò om Tử Khương Căn và mở bán Tàu hủ sữa Tử Khương Căn, hiệu quả thể hiện rõ rệt, nhận được hưởng ứng nhiệt liệt, rất nhiều cư dân tinh cầu Thú Nhân đều nghe danh mà đến.

Theo tra cứu, trong vòng 10 tiếng kể từ khi Streamer cho lên kệ Tàu hủ sữa Tử Khương Căn, trên internet vị diện xuất hiện 10 bài đăng với từ khóa liên quan, mấy tiếng sau đã tăng theo cấp số nhân."
"Hơn nữa, cách đây vài tiếng, hệ thống có nhận được thư từ Cục quản lý vị diện."
Giang Tri nghi hoặc: "Ai gửi thư?"
"Là Syndicate - [Lông tóc ta mềm mại bóng mượt] từ tinh cầu Thú Nhân xa xôi chuyển quyền sở hữu một mỏ kim cương cho Giang Tri.

Chúc mừng gia tài của Giang Tri có thêm một mỏ quặng."
Giang Tri kinh hãi: "!!"
Thời Nghiêu ở bên nghe rõ ràng rành mạch đối thoại của bọn họ, hắn ngồi bất động, lập tức dùng tinh thần lực lướt tìm tin tức, thấy được Syndicate chuyển tặng Giang Tri một mỏ kim cương.
Giang Tri trầm mặc một lúc, trước tiên quay sang Thời Nghiêu, tặc lưỡi cảm thán: "Thời Nghiêu, nhà chúng ta có quặng đó......!A." Anh không thể nhận món quà lớn như vậy khi không làm gì, nhưng nhất thời chưa vượt qua được cám dỗ, cảm thấy bản thân đang bị ánh sáng lấp la lấp lánh của kim cương làm hôn mê mất rồi.

Thời Nghiêu nghe "Nhà chúng ta", tự nhiên cảm thấy sung sướng lạ thường, hắn bình tĩnh phân tích cho Giang Tri: "Nhận đi, em xứng đáng nhận cái mỏ này.

Nếu không ăn được mỹ thực của em, bọn họ còn phải núi trống đồi trọc đời đời kiếp kiếp."
"Hơn nữa, tinh cầu Thú Nhân không thiếu khoáng sản, mặt hàng kinh doanh nhiều nhất giữa bọn họ và các tinh cầu khác là tinh thạch năng lượng.

Màu sắc kim cương ở chỗ bọn họ không khác gì lắm so với kim cương trên tiểu tinh cầu.


Em cứ yên tâm mà nhận đi."
Giang Tri nghe Thời Nghiêu nói một tràng như vậy, lúc này mở thở ra một hơi, anh còn đang đau đầu nghĩ muốn tìm cách trả lại mỏ kim cương này.

"Vâng!"
"Đây là Giang Tri em dựa vào thực lực nhận được mỏ quặng này, đến lúc đó có thể đem kim cương đổi thành tiền, vậy khi vào [Trung tâm mua sắm vị diện] em muốn mua gì thì mua cái đó." Thời Nghiêu yên lặng che giấu sự thật mình cũng sở hữu muôn vàn mỏ quặng, cứ mở to mắt (kiểu giả trân) mà khen Giang Tri.
Giang Tri hình như không quen được người khen, nhất thời có chút thẹn thùng: "Anh còn khen nữa chắc mũi em nổ tung quá."
Cần phải tôn trọng và tán thưởng thành quả lao động của người yêu, cùng chia sẻ những phút giây vui vẻ hạnh phúc với người yêu; hiện tại Thời Nghiêu đều đã hoàn toàn vứt bỏ cái gì mà công lược, cái gì mà kinh nghiệm, hắn cứ theo bản năng cũng đã rất thành công.

Rốt cuộc, thích một người cũng là bản năng nguyên thuỷ nhất.

Nghe Thời Nghiêu nói xong, Giang Tri rất nhanh liền tươi cười trở lại.

Thời Nghiêu không nhịn được thầm nghĩ, quả nhiên là Giang Tri, mặc kệ gặp phải tình huống khiếp sợ thế nào, nháy mắt đều có thể khôi phục lại tâm tính thường ngày.

Thời Nghiêu cũng lên internet vị diện, nhìn các bài đăng về Giang Tri, dần dần cũng cong môi lên.

Giang Tri nhà bọn họ quả thật là thiên phú dị bẩm, khéo léo thông minh.
Giang Tri xem xong tin nhắn phản hồi của [Lông tóc ta mềm mại bóng mượt] và một vài vị thú nhân tộc sư tử khác, biết đồ ăn mình làm đã mang đến thay đổi rất lớn với cuộc sống bọn họ, từ đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Anh chuyển qua [Chuyên mục mỹ thực linh thiện], nghiêm túc đọc từng tin nhắn.
[Hồ ly]: "Streamer, người yên tôi lúc còn trẻ vì cắn nuốt quá nhiều ma vật nên trong cơ thể chồng chất rất nhiều trọc khí (khí hư khí bẩn) không cách nào ép ra được.

Trọc khí này ăn mòn thân thể rất kinh khủng, tuy rằng ảnh không nói nhưng tôi biết, tôi rất đau lòng và sợ hãi cho ảnh.

Lần trước sau khi ăn được bánh trung thu đậu đỏ ngàn lớp của Streamer, người yêu tôi cảm thấy cơ thể thoải mái hơn không ít.

Streamer làm món gì cũng được, tôi thật sự hy vọng Streamer có thể mở bán nhiều mỹ thực hơn."
[Về nhà dưỡng nhãi con]: "Các bé cưng rất thích cơm chiên trứng hoàng kim lần trước, tôi vạn phần cảm ơn Streamer đã chữa khỏi bệnh kén ăn cho bé cưng.

Streamer có thể làm cho tôi một phần mỹ thực được không, tôi muốn mang đến viện nghiên cứu tinh tế để phân tích điều phối ra thực đơn mới cho các bé cưng."
[A Béo không muốn lộ tên]: "Streamer ơi, tôi rất béo, rất yếu, có loại linh thiện nào giúp thân hình tích nước mập mạp 280 cân (140 kg) này của tôi khôi phục nguyên trạng được không? A ô ô ô ô!"

............
Giang Tri hoa cả mắt trước đủ loại bình luận kỳ quái, anh cẩn thận sàng lọc, tạm thời quyết định chọn làm linh thực chữa bệnh kén ăn cho các bé cưng của [Về nhà dưỡng nhãi con].
[Chuyên mục mỹ thực linh thiện] còn có chức năng [Đã duyệt] [Chưa đọc], còn có các mục phân loại [Chưa xử lý], [Đã hoàn thành], [Thùng rác], v.v.

Giang Tri không thể không cảm thán, hệ thống của Tiểu Lục làm việc thật tốt.

Phòng livestream của anh càng thăng cấp, cửa hàng trực tuyến cũng được trang bị nhiều công năng hơn, có tự động nhận dạng và hiển thị thông tin chi tiết của sản phẩm.
Giang Tri tắt dụng cụ phát sóng, đứng dậy duỗi eo, đi ra sân sau thái lát thịt ba chỉ kho, trứng kho thì cắt đôi, xếp vào một cái đĩa lớn rồi bỏ vào nồi, cánh gà đùi gà cũng gắp ra cho vào một cái đĩa khác, mang đi hấp cách thuỷ.
Anh dùng Linh Tham hầm canh gà, xào bắp cải và đậu bắp chiên.

Bữa cơm tối phong phú đã hoàn thành.

Món kho hấp lại hương vị càng đậm đà hơn, nửa miếng trứng kho ám màu cánh gián mặn vừa phải ngon miệng, lòng trắng trứng mềm mềm giòn giòn dẻo dẻo, lòng đỏ trứng mềm mại không khô, thịt ba chỉ om mềm mịn béo mà không ngấy tinh tế, ăn kèm với cơm trắng nóng hổi đúng là tuyệt phối, chẳng bao lâu là có thể chén sạch nguyên chén cơm lớn.
Cuối cùng Giang Tri vẫn là tự cắt tóc, trong lòng Thời Nghiêu có chút tiếc nuối, đứng bên nghiêm túc nhìn anh cắt xong, lại gội đầu sạch lại một lần nữa.

Từ sau khi ở bên Thời Nghiêu, Giang Tri cũng tập thành thói quen sấy tóc.

Anh lau tóc cho ráo nước rồi dùng hoả công hong khô tóc.

Thời Nghiêu đứng bên cạnh còn tưởng mình được sấy tóc cho anh, không ngờ được Giang Tri thế mà lại tự động thủ luôn.
"Trăng đêm nay vừa lớn vừa tròn." Giang Tri nằm trên ghế bập bênh, bỗng nhiên ngồi bật dậy, chống cằm nhìn trời đêm.
"Ừ." Thời Nghiêu động tâm tư, nói với anh, "Giang Tri, em có muốn đi tản bộ không?"
"A?"
Thời Nghiêu lấy từ không trung ra một bộ trượt tuyết màu đen nhánh đang toả sáng đặt trên mặt đất, trên mặt ván có hai chỗ để chân, trước tiên Thời Nghiêu bước lên đứng vào chỗ để chân phía sau.
"Làm sao để tản bộ?" Giang Tri vô cùng tò mò, theo chỉ dẫn của Thời Nghiêu đứng vào chỗ đặt chân phía trước.

Anh vừa đứng lên liền cảm giác được hai chân được vòng bảo hộ bao trùm, sau đó một vòng bảo hộ từ từ bao trùm cả người anh.
"Được chưa em?" Tiếng Thời Nghiêu vang lên từ phía sau, Giang Tri gật gật đầu trả lời "Rồi rồi", sau đó nháy mắt Giang Tri cảm thấy ván trượt tuyết dưới chân mình không tiếng động bay lên.
"Oa! Đây là thiết bị bay loại gì hay vậy!" Giang Tri kinh hỉ nói.

"......! Đây là máy bay tư nhân bản tối giản." Thời Nghiêu giải thích cho anh, kỳ thật đây chính là thiết kế dành riêng cho cặp đôi.
Bởi vì dây kéo của người phía sau nằm ở phía trước nên người phía sau cần phải vươn tay về phía trước để nắm.

Vì thế tay Thời Nghiêu lúc này đang đặt song song với eo Giang tri, nhìn từ phía sau, tư thế này giống như Giang Tri đang bị Thời Nghiêu ôm chặt vào lòng.
Bị bay lên cao đột ngột khiến Giang Tri kinh ngạc một chút, sau đó lập tức vừa tò mò vừa chờ mong.

Bọn họ càng bay càng cao, toà nhà dưới mặt đất đều thu nhỏ như kiến, máy bay bắt đầu lao về phía trước, Giang Tri bị kích thích kêu "Oa" một tiếng.

Sau đó như sợ quấy nhiễu gì đó, anh vội vàng bịt miệng lại.
Thời Nghiêu đứng sau anh cười khẽ: "Không có gì đâu, đừng sợ, tiếng em không truyền đi được đâu.

Máy bay này có hình thức tự động tàng hình, vệ tinh cũng không rà quét được." Giang Tri hiểu ra, lúc này mới phát hiện hai tay Thời Nghiêu đang để sát bên sườn eo mình, như sợ anh bị quăng ngã mà duỗi tay bảo vệ anh vậy.

Nhận ra tình huống mờ ám làm mặt già của Giang Tri không khỏi đỏ lên.

Bất quá, hai người bọn họ cũng không phải loại quan hệ không thể cho ai biết, đều đã là người yêu, hôn hôn gì đó, cầm tay gì đó, hoàn toàn chỉ là chuyện hằng ngày.
Bầu trời trong núi sâu vô cùng yên bình tĩnh mịch, Giang Tri liếc nhìn xuống dưới một cái, khả năng nhìn trong bóng tối của anh đủ để anh nhìn thấy rõ ràng phiến thổ địa mà anh hằng quen thuộc, giữa núi rừng rất ít khi bắt được ngọn đèn đường vàng cam, Thời Nghiêu điều khiển máy bay vững vàng bay về phía trước.
Giang Tri nhìn thấy núi rừng tối tăm yên tĩnh từ từ được thay thế bằng thôn xóm trấn nhỏ, đèn đường cũng càng lúc càng dày càng sáng, rất nhanh bọn họ đã bay đến trên đô thị lớn phồn hoa.

Tuy rằng trên cao không nghe thấy được âm thanh ồn ã của thành phố, nhưng nhìn dòng xe cộ vàng cam chạy thành dòng cùng ánh đèn neon đủ màu xanh đỏ tím vàng bên dưới, hoàn toàn có thể cảm thụ được bầu không khí náo nhiệt ồn ào phồn hoa.
Hai người đang cách mặt đất 8000m, độ cao tối đa máy bay này có thể chạm đến là 10,000m, độ cao và tốc độ lúc này là vừa đẹp, gió có thổi nhưng không lạnh rát mặt.

Nhưng mà cả hai đều không để ý, lần đầu tiên Giang Tri "đi dạo" kiểu này, mỗi lần bay qua một địa phương anh đều cảm thấy thật dễ gần đáng yêu.
"Thật đẹp......" Giang Tri cảm thán trước cảnh đêm mỹ lệ, lộ ra thần sắc ôn nhu.
Thời Nghiêu có thể cảm nhận được anh rất thích, tự nhiên rũ mắt xuống, cũng giấu không được ánh sáng nhu hoà.

"Ừ, bầu trời đêm thật đẹp.

Sau này chúng ta ra ngoài nhiều một chút."
Ngao du trên bầu trời đêm một lúc lâu, Giang Tri đảm nhiệm việc điều khiển máy bay quay về.

Anh không thuần thục bằng Thời Nghiêu, lúc mới điều khiển thì đột nhiên đâm đầu xuống dưới, lúc thì ngả trái ngả phải, quả thực so với nhảy bungee hay trượt tuyết còn kích thích hơn.

Thời Nghiêu ở phía sau bắt đắc dĩ cúi đầu cười, dù sao có hắn ở đây, Giang Tri có làm gì cũng sẽ không bị thương.
Lúc máy bay hạ xuống, Giang Tri có hơi nhũn chân, anh được Thời Nghiêu đỡ lấy, thở một hơi nói: "Thật là một hoạt động mạo hiểm kích thích, hơi khó kiểm soát – nhưng mà thật sự rất vui!"

"Lần đầu tiên mà em có thể điều khiển được như vậy là giỏi lắm rồi." Thời Nghiêu dối lòng khen anh.
Hắn vốn tưởng Giang Tri thích trạch ở nhà cái gì cũng không muốn làm, ở chung với anh một thời gian hắn mới dần phát hiện kỳ thật Giang Tri cũng rất thích chơi, chẳng qua trước đó không có ai chơi cùng anh, cho nên mới hết ăn lại ngủ, hể ngủ lại ăn, không có nhiều hứng thú với những chuyện khác; nói cho cùng, vẫn là vì hai chữ cô đơn.
Thời Nghiêu cất máy bay đi, chủ động đưa tay, nắm bàn tay lạnh ngắt của Giang Tri cùng đi về phòng.

Hai người rửa mặt mũi xong, thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Đứng trong phòng khách, quay lưng về phía A Mao, Thời Nghiêu hôn nhẹ một cái lên giữa mày Giang Tri, sau đó xoa xoa quả đầu mới cắt của anh.

"Ngủ ngon, Giang Tri."
Giang Tri đợi Thời Nghiêu vào phòng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh A Mao, xoa xoa đầu A Mao, nhỏ giọng nói: "A Mao, đi thôi."
A Mao còn đang buồn ngủ, đứng dậy đi theo Giang Tri, bé hổ lớn ngoãn ngoãn đi từ từ theo Giang Tri về phòng, sau đó dưới chỉ thị của Giang Tri, nghi ngờ mà nhảy lên giường ngủ.
"A Mao thật ngoan." Giang Tri nói xong, chạy như bay ra ngoài, sau khi điều chỉnh lại hô hấp, đưa tay gõ cửa phòng Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu lập tức ra mở cửa.
Giang Tri còn chưa điều chỉnh lại biểu tình, chỉ có thể lợi dụng trời tối, nhanh miệng nói: "A Mao chiếm giường em rồi, đêm nay cho em ngủ nhờ một hôm, có được không anh?"
Nếu trong mắt Giang Tri không sáng bừng, ngập tràn vui sướng, có lẽ Thời Nghiêu sẽ tin anh đấy.

Dù vậy, nghe Giang Tri nói xong, hắn vẫn cố nén cười, nhường đường cho người đi vào – lén lút đội nồi cho A Mao vô tội, còn chủ động gõ cửa, Thời Nghiêu sợ nếu Giang Tri phát hiện mình bị bại lộ ý đồ, nhất định anh sẽ xấu hổ đỏ bừng mặt mất thôi.
"Ừ, ngủ cùng nhau đi."
Giường này không phải quá lớn, miễn cưỡng cũng có thể chứa được hai người.

Giang Tri ngựa quen đường cũ đi tới trước giường, lập tức nằm vào bên trong, nép sát tường.

Thời Nghiêu đóng cửa phòng lại quay vào liền phát hiện người đã chui tọt vào trong chăn.
"Chăn em bị A Mao giành rồi." Giang Tri trốn trong chăn thấp giọng nói, còn mang chút mừng thầm khi làm chuyện xấu.
Thời Nghiêu "Ừ" một tiếng: "Cũng không quá lạnh, anh không đắp chăn cũng được."
Giang Tri giả bộ không nghe thấy, xốc một góc chăn lên, ý bảo hắn mau nằm xuống ngủ đi.

Thời Nghiêu chỉ có thể ngoan ngoãn thoả hiệp.

Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường với một người khác, mỗi người đều giấu tâm tư bất đồng.

Tối nay chơi máy bay mệt quá, lại vừa trải qua tâm trạng kích động cùng hưng phấn, lúc này Giang Tri đã bắt đầu mệt rã rời.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Giang Tri còn dự định muốn dụ Thời Nghiêu cùng ngủ nướng một trận cho thật đã..

Bình Luận (0)
Comment