Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 398


Xuy…
Một trận đan khí nồng đậm trào dâng từ cửa động đỉnh tháp của Đan Tháp, giống như cột nước dâng trào của cá voi ẩn núp trong biển sâu.

Những luồng đan khí lượn lờ trôi, khiến cho cả Đan Tháp trở nên mê người như ảo mộng.
Một trận uy lực áp chế thiên địa đột nhiên thổi quét qua vòm trời, từng tầng mây cuồn cuộn lơ lửng trên Đan Tháp.

Đan khí phủ đầy Đan Tháp, từng luồng khí thổi mạnh lên, giống như bắn pháo hoa sáng chói.
Tại các nhà lầu cao ngất mọc san sát nhau trong Thiên Lam Thành, không ít người đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đan Tháp.
Có thể lực tỏ ra hâm mộ chép miệng.
- Bên trong Đan Tháp lại có người phá vỡ gông xiềng Chí Tôn trở thành cường giả Thần Thể Cảnh sao? Hay lại sinh ra một vị luyện đan sư nhất vân, không biết là vị luyện đan sư nào…
- Chẳng lẽ là nữ thần Nam Cung Uyển, không đúng a, không phải mấy ngày hôm trước còn đồn rằng Nữ Thần ăn cơm tại một quán ăn sao.
- Chậc chậc… Nhưng ở Thiên Lam Thành chúng ta có khả năng trở thành luyện đan sư nhất vân đời mới nhất này chỉ có nữ thần Nam Cung Uyển thôi a?
……
Không ít người đều đang nghị luận, đều tò mò nhìn về phía Đan Tháp.
Là kiến trúc đại biểu Thiên Lam Thành, không ít người đều tỏ ra kính sợ.

Luyện đan sư nhất vân có thể luyện chế linh đan nhất văn, đó là một cột mốc cần phải vượt qua của luyện đan sư.

Dù sao linh đan nhất văn có thể bán giá trên trời ở Thiên Lam Thành.
Mà cả Thiên Lam Thành, hơn mười vạn dân cư, nhân số luyện đan sư nhất vân cũng không đến mấy trăm người.
Vật càng hiếm thì càng quý, bởi vì luyện đan sư vốn ít ỏi, cho nên đan dược tự nhiên cũng trở nên đắt đỏ.
Cọt kẹt…
Đại môn thanh đồng cổ xưa mở ra.

Linh khí và đan khí mênh mông mãnh liệt truyền ra từ trong Đan Tháp.

Đan hương nồng đậm, hương khí bức người, khiến không ít người lộ ra vẻ trầm mê.

Nhưng bọn họ phần lớn vẫn là mở to hai mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh đi ra khỏi cửa thanh đồng kia.

Bọn họ thật rất tò mò, rốt cuộc là ai trở thành luyện đan sư nhất vân nhanh hơn cả Nam Cung Uyển nữ thần.

Phải biết rằng, muốn trở thành một luyện đan sư nhất vân, khó khăn chính là không nhỏ.

Không những phải tích tụ đủ tu vi, lực tinh thần cũng phải đạt đến trình độ, như vậy mới có thể có cơ hội trở thành một luyện đan sư nhất vân.
Tất cả mọi người đều vươn dài cổ, nhìn chăm chú thân ảnh chậm rãi đi ra khỏi đại môn thanh đồng.
Dáng người vạm vỡ, đi lại như rồng.

Luyện đan sư nhất vân này lại là một nam nhân? Rốt cuộc là vị thiên tài nào? Mọi người càng ngày càng tò mò.
Một trận gió thổi phất qua, thổi tán hết bụi mù, lộ ra gương mặt kiên nghị.
Dương Mĩ Cát nheo mắt, cảm thụ chiếu rọi của ánh mặt trời chói chan, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Rốt cục đã đột phá thành công… May nhờ có Hóa Long Đan ba văn của lão sư hỗ trợ mới có thể giúp ta trong thời gian ngắn từ Chiến Thần bát phẩm đột phá đến Thần Cảnh Bán Bộ, lấy lực tinh thần siêu cường cuối cùng thành tựu luyện đan nhất vân.”
Trong lòng Dương Mĩ Cát hơi hoảng hốt, gần nửa tháng trước, nàng mới vừa bước vào trong Đan Tháp, nàng khi đó không hề có thân phận gì.

Hiện giờ, lần nữa đi ra, cả người nàng giống như sáng rực rỡ lên.

Trở thành luyện đan sư nhất vân, đột phá sớm hơn cả Nam Cung Uyển.

Phần vui sướng này, khiến trên mặt nàng không nhịn được lộ ra ý cười.
Ý cười của nàng khiến cho người chung quanh đều sợ ngây người… Hán tử mới đột phá thành luyện đan sư nhất vân này lại là một cô nương.

Một cô nương có dáng người vạm vỡ.
Chuyện này quả thực…
- Nàng là Dương Mĩ Cát! Đệ tử thiên tài của học viện luyện đan, là đệ tử của Huyền Bi đại sư!
- Thì ra là nàng sao, vậy khó trách!
- Ưm… quả thực đáng sợ, nàng nửa tháng trước không phải chỉ có tu vi Chiến Thần bát phẩm thôi sao? Làm sao trở thành luyện đan sư nhất vân rồi?
…….
Đột phá thành luyện đan sư nhất vân mới nhất vậy mà là Dương Mĩ Cát, tin tức này rất nhanh như trận sóng to gió lớn thổi quét qua, lan tràn khắp cả Thiên Lam Thành.
Tất cả mọi người đều lâm vào khiếp sợ.
Dương Mĩ Cát mở quán ăn kia… trở thành luyện đan sư nhất vân rồi!
Dương Mĩ Cát vạm vỡ thiên phú luyện đan kinh người kia, đã trở lại rồi!
…..
Quán ăn Vân Lam.

Trước cửa tiểu điếm, Nam Cung Vô Khuyết ngồi bắt chéo chân, dựa vào cửa, chân run run như cái sàng.

Tần suất run quả thực hơi dọa người.
Trong tay Nam Cung Vô Khuyết cũng cầm lấy một nắm đan dược.

Hắn thỉnh thoảng bỏ một viên đan dược vào miệng, cắn rắc một tiếng, nhai nuốt rột rột.
Tại cửa hàng đan dược bên ngoài quán ăn Vân Lam… Rất nhiều lão bản cửa hàng đan dược cũng có vẻ cạn lời nhìn hắn.

Làm lão bản của cửa hàng đan dược, bọn họ làm sao không nhận ra đan dược trong tay Nam Cung Vô Khuyết…
Đó đều là đan dược ngũ phẩm, một viên đan dược có giá trị mấy trăm nguyên tinh.

Nam Cung Vô Khuyết vậy mà nhai như nhai kẹo.

Vậy đã lãng phí bao nhiêu nguyên tinh đây! Không hỗ là thiếu chủ của Nam Cung gia, quả nhiên là giàu có quyền lực.
Trong quán ăn Vân Lam chỉ còn lại náo nhiệt, mùi hương món ăn quanh quẩn cả tiểu điếm.

Mọi người ngồi trong quán ăn đều là thần tình sung sướng thưởng thức món ăn.
Nam Cung Uyển sau khi ăn xong Phật Nhảy Tường, lập tức trở về tiếp tục buôn bán.

Nàng không thể không kiếm tiền… không kiếm tiền ngay cả tiền ăn Phật Nhảy Tường cũng không có.

Mười vạn nguyên tinh lúc trước Nam Cung Vô Khuyết vẫn không trả nàng… Nàng biết ngay là tên thối tha không biết xấu hổ này làm sao trả tiền chứ.
Nam Cung Vô Khuyết ăn xong Phật Nhảy Tường hôm nay rồi, cho nên mới miễn cưỡng dựa vào cửa ăn đồ ăn vặt.

Hắn hưởng thụ mùi hương trong tiểu điếm, mùi hương này hắn cảm thấy còn dễ ngửi hơn cả đan hương.

Ăn món ăn của Bộ lão bản, Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy bản thân gần đây trở nên hơi lười biếng rồi.

Ngay cả tình cảm mãnh liệt đối với luyện đan cũng không còn.


Haizz… no bụng liền khiến người ta sa đọa mà.
Ánh mặt trời ấm áp.
Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, lau sạch nước trên tay, cũng kéo ghế dựa ra, miễn cưỡng nằm dài trên ghế, phơi nắng hưởng thụ.
- Lão Bộ à, muốn một ít không, hương vị cũng không tồi.
Nam Cung Vô Khuyết liếc mắt nhìn Bộ Phương, giơ một nắm đan dược ngũ phẩm trong tay.
- Không cần, ta ghét uống thuốc.
Bộ Phương nheo mắt lại, mặt không chút thay đổi cự tuyệt.
Tạm thời không có khách, hắn vừa vặn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
- Ngươi ngốc sao… đây là đan dược, không phải thuốc.
Nam Cung Vô Khuyết chân thành nói.
Bộ Phương nhếch môi, cũng không trả lời.
Từ lần trước lột sạch đồ hai nhân vật phong vân của Lâm gia và Trương gia, danh tiếng của tiểu điếm Vân Lam lan rộng khắp nơi.  Không ít người đều biết đến quán ăn này.

Cho nên gần đây kinh doanh của quán ăn có chút sôi nổi.
Các thực khách cũng đã quen thuộc với lão bản tính tình quái dị trong quán ăn.

Kỳ thật Bộ Phương vẫn khá hòa ái, ngoài mặt than ra, kỳ thật cũng khá hòa đồng, dễ gần.
Không thấy Bộ lão bản và tên kì dị Nam Cung Vô Khuyết này trò chuyện thật hài hòa sao?
Thực khách ăn xong đều cười tươi chào tạm biệt Bộ Phương, rời khỏi tiểu điếm, Bộ Phương ngẫu nhiên cũng sẽ gật đầu đáp trả.
Buôn bán của tiểu điếm dường như lập tức đi vào quỹ đạo.
………
Dương Mĩ Cát chậm rãi đi đến quán ăn Vân Lam.
Nội tâm của nàng có hơi không yên, không biết quán ăn đã đóng cửa hay chưa… Hẳn là đang trong tình trạng rất nguy hiểm, dù sao khu vực bán Ích Cốc Đan của gia tộc Nam Cung bố trí ở đó.
Một quán ăn làm sao có thể cạnh tranh cùng cửa hàng đan dược?
Nghĩ như vậy, Dương Mĩ Cát không nhịn được thở dài một hơi.

Phụ thân truyền lại quán ăn cho nàng, nhưng nàng không có biện pháp làm rạng rỡ quán ăn… thật là khổ sở đến không thể hít thở.
Nàng cắn chặt răng, kiên quyết phải trở về xem thử.
Nàng đã hạ quyết tâm, nếu quán ăn thật sự phải đóng cửa, nàng sẽ chuộc lại quán ăn từ trong tay Bộ Phương, nguyên tinh này cũng trả lại cho Bộ Phương.

Dù sao cục diện rối rắm này là do nàng tạo thành, không có lý do gì để Bộ Phương tới giải quyết.

Nhưng trong lòng nàng vẫn thập phần cảm kích lão sư của nàng, Huyền Bi đại sư… cho nên thật là khó vẹn cả đôi đường.
Đi tới khu vực cửa hàng đan dược.
Đan hương nồng đậm lan tỏa khắp nơi.


Đan hương quen thuộc này khiến trong lòng Dương Mĩ Cát càng thêm khó chịu.
Quả nhiên, nhiều cửa hàng đan dược khai trương như vậy… quán ăn làm gì còn có không gian sinh tồn!
Nhưng mà… lại hơi kỳ quái a.
Khách hàng của những cửa hàng đan dược này hình như hơi ít.
Dương Mĩ Cát đi trong chốc lát, đánh giá xung quanh, cảm thấy hơi kỳ quái.
Cửa hàng đan dược rất được hoan nghênh ở Thiên Lam Thành, đặc biệt là cửa hàng đan dược dưới trướng gia tộc Nam Cung, vốn được nhiều người sùng bái, không thể nào hiu quạnh như vậy.
Đi đến trước một cửa hàng đan dược mặt tiền.

Lão bản cửa hàng đan dược ỉu xìu ngồi trên ghế, đang chán muốn chết.
- Lão bản… kinh doanh sao lại kém như vậy?
Dương Mĩ Cát ngờ vực hỏi lão bản đang buồn ngủ kia.
- Đừng hỏi ta, ta không muốn nói chuyện, ngươi đi bên kia nhìn xem thì biết ngay.
Lão bản chán nản nói, bĩu môi nhìn về một hướng.
Dương Mĩ Cát ngẩn ngơ, nhìn theo hướng bĩu môi của lão bản, đôi mắt nhất thời co rụt lại.

Chỗ đó không phải là quán ăn Vân Lam sao? Quán ăn đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lòng Dương Mĩ Cát cả kinh, chẳng lẽ Nam Cung Minh lại dẫn người đến đó gây sự rồi?
Nghĩ vậy, Dương Mĩ Cát nhất thời tăng tốc cước bộ, nhanh chóng đi đến quán ăn Vân Lam.
Quả nhiên…
Ở xa xa, Dương Mĩ Cát đã nhìn thấy một đám người vây quanh quán ăn.
Từ trang phục của những người đó có thể nhìn ra, đây đều là người của gia tộc Nam Cung.
Nam Cung Minh quả nhiên đã tìm đến đây…
Dương Mĩ Cát bi phẫn vạn phần trong lòng, nàng lúc này đã là luyện đan sư nhất vân, nhất định phải dọa Nam Cung Minh một phen.
Bỗng nhiên, đôi mắt Dương Mĩ Cát chợt lóe lên, ở trong đám người nhìn thấy một thân ảnh tuấn dật quen thuộc.
Nàng ngây dại.
Chỉ vì muốn nhìn chàng nhiều hơn một chút trong đám người…
Đó… đó không phải là Vô Khuyết công tử sao?
- Vô… Vô Vô Vô Khuyết công tử vì sao cũng đến quán ăn Vân Lam?
Dương Mĩ Cát ngây dại nhìn người đó, nói chuyện cũng không rõ ràng, trái tim đập bùm bùm không ngừng, cả gương mặt đỏ bừng lên, ngại ngùng nhìn Nam Cung Vô Khuyết tuấn dật, tóc đỏ tung bay kia.
Khóe miệng Nam Cung Vô Khuyết nhếch lên, mái tóc bay phất phơ, chậm rãi xoay người.
Trong mắt Dương Mĩ Cát, giống như có ánh mặt trời sáng lạn phủ lên người Nam Cung Vô Khuyết, khiến cho Nam Cung Vô Khuyết sáng chói rực rỡ, giống như thiên thần hạ phầm.

Anh tuấn phi phàm như vậy, thật khiến người ta rung động.
Ý cười ôn hòa kia…
Ôi… Dương Mĩ Cát cảm thấy trái tim của mình giống như sắp bị hòa tan, trong mắt tràn ngập ngôi sao lấp lánh.

Bình Luận (0)
Comment