Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 546


 
Cẩu gia cuối cùng vẫn được ăn gà Cung Bảo.
 
Bộ Phương thấy bộ dạng sững sờ của Cẩu gia, cho nên lấy cho nó một cái bát nhỏ, bỏ gà vào cho nó.
 
Nhưng nhìn bộ dạng ghét bỏ của Bộ Phương, Cẩu gia không nhịn được muốn bùng nổ!
 
Tiểu tử Bộ Phương chẳng lẽ còn muốn quy định một con chó biết sử dụng đũa sao? Chuyện này quá mức...
 
Cẩu gia vô cùng chán ghét nhìn bộ dạng của Bộ Phương, chỉ hận không thể vỗ một trảo xuống, nhưng vẫn nhịn được, chụp chết tên này, sau này còn ai làm sườn xào chua ngọt cho hắn...
 
So với sườn xào chua ngọt , chút nín nhịn này có là gì?
 
Nhẫn một bước, sườn xào chua ngọt tung bay.
 
Nhưng Cẩu gia chính là ôm tâm trạng khó chịu, nhìn về phía bát gà Cung Bảo cũng không có hảo cảm gì, mặc dù khi ăn mùi vị cũng không tệ, nhưng Cẩu gia nhìn cái bát lại có vẻ vô lực.
 
Tiểu U sau khi học dùng đũa, gắp một miếng gà Cung Bảo cho vào miệng, con mắt nhất thời mở lớn, tốc độ dùng đũa cũng tăng nhanh.
 
Một đĩa gà Cung Bảo căn bản đều vào miệng của nàng, thậm chí nữ nhân này cũng không buông tha một miếng đậu phộng nào.
 
Bộ Phương có chút im lặng, hắn chỉ ăn mấy miếng thịt gà, nhưng mùi vị quả thật rất ngon, khiến cho hắn cảm giác sảng khoái.
 

Tiểu U vừa ăn, vừa ợ hơi, ợ một cái cũng tràn đầy linh khí...!Lộ ra vẻ tức cười.
 
Sau khi ăn xong chén gà Cung Bảo, Tiểu U liếm liếm đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thoáng nhìn, rơi xuống bát của Cẩu gia vẫn còn rất nhiều thịt gà...
 
Lỗ tai Cẩu gia dựng lên, cảnh giác nhìn nữ nhân này, nữ nhân này muốn làm gì?
 
Đây là bát gà Cung Bảo Cẩu gia bán đứng tôn nghiêm đổi lấy!
 
Nữ nhân này đừng mơ động đến một miếng thịt gà Cung Bảo!
 
Song, Cẩu gia cuối cùng vẫn không thể bảo vệ thịt gà trong bát của mình, vẻ mặt tức tối nhìn thịt gà bị Tiểu U dùng đũa gắp đi.
 
- A...!Đây chính là chỗ tốt của dùng đũa.
 
Bộ Phương nhìn vẻ mặt sững sờ của Cẩu gia, nói.
 
...
 
Ánh trăng lạnh dần, bầu trời đêm đen kịt cũng dần biến thành màu xanh thẳm.
 
Bộ Phương trở lại trong phòng, tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, ôm mái tóc còn ẩm ướt đứng ở cửa sổ, gió thổi hiu hiu, ngắm nhìn bóng đêm Thiên Lam Thành.
 
Màn đêm rất đẹp, làm người ta say mê.
 
Bộ Phương hít một hơi thật sâu, xoay người nằm lên giường, bắt đầu chìm vào giấc ngủ, làm một người đầu bếp, giấc ngủ rất cần thiết.
 
Ngày hôm sau, bầu trời hừng sáng, ánh mặt trời chiếu xuống như dát vàng, loang lổ trên mặt Bộ Phương, làm Bộ Phương cảm giác ngứa ngáy.
 
Hắn rời khỏi giường, đi tới phòng bếp, bắt đầu luyện tập kỹ thuật dùng dao, thuận tiện nấu một chén sườn xào chua ngọt và cơm Long Huyết.
 
Sau khi bưng sườn xào chua ngọt và cơm Long Huyết cho Tiểu Hắc và Tiểu U, Bộ Phương cũng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng của mình, lấy ra một đĩa lúa mạch hoàng kim đặt trong nồi hấp.
 
Bôi dấm, nhét vào trong miệng.
 
Ăn cơm xong, Bộ Phương thu dọn bát đũa, mở cánh cửa bằng đồng, bắt đầu công việc buôn bán.
 
Số lượng thực khách ít ngoài dự tính của hắn, đều là một số khách quen, bọn họ chào hỏi Bộ Phương, đi vào gọi thức ăn.
 
Những người này đều đã ăn quán ăn Vân Lam một thời gian rất lâu, bọn họ vốn chỉ biết đến Tích Cốc Đan, kể từ khi ăn món ăn của Bộ Phương, ngày nào cũng chạy đến, hiện giờ hầu như biến thành thói quen.
 
- Bộ lão bản hôm nay vẫn mở cửa buôn bán? Hôm nay là tranh tài của Mộ Bạch, tuyển thủ có cơ hội đoạt giải quán quân trong Top 10 Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển, ngươi không đi xem sao?
 

Một vị thực khách cười nói với Bộ Phương.
 
Bộ Phương thoáng ngây người, rất nhanh phục hồi tinh thần, lắc đầu nói:
 
- Không cần thiết...
 
Đúng là không cần thiết, trận tiếp theo Bộ Phương vốn tính toán cho Nam Cung Vô Khuyết một vận may, chuẩn bị thua trong tay hắn, cho nên về căn bản cũng không có cơ hội gặp gỡ những Luyện Đan Sư khác...!Căn bản cũng không cần thiết đi xem tranh tài, có thời gian...!Còn không bằng mở cửa tiệm buôn bán, bán thêm một phần Phật Nhảy Tường!
 
So với những Luyện Đan Sư kia, bán một phần Phật Nhảy Tường vẫn quan trọng hơn...
 
- Ơ, Bộ lão bản, có món ăn mới sao!
 
Những thực khách quen thuộc chợt thấy trên thực đơn có thêm món gà Cung Bảo, ánh mắt cũng sáng ngời, cười nói với Bộ Phương.
 
Bộ lão bản có món ăn mới, các thực khách chắc chắn cảm thấy hứng thú nhất, cũng có không ít người gọi gà Cung Bảo.
 
Bộ Phương lại xoay người tiến vào trong bếp bắt đầu công việc.
 
Nam Cung Vô Khuyết cũng chạy tới tiểu điếm, mang theo muội muội xinh đẹp Nam Cung Uyển.
 
Tên này hôm nay cũng không đi xem Mộ Bạch tranh tài.
 
- Lão Bộ, có món ăn mới không gọi ta một tiếng, mau cho ta một phần.
 
Vừa vào tiểu điếm, lỗ mũi chó của Nam Cung Vô Khuyết đã ngửi được mùi món ăn mới, ồn ào gọi Bộ Phương.
 
- Ngươi không đi xem Mộ Bạch tranh tài sao?
 
Bộ Phương bưng một phần gà Cung Bảo đi ra, đặt trước mặt Nam Cung Vô Khuyết.
 

- Có cái gì mà xem...!Đi xem cũng không có gì thú vị, với thực lực của Mộ Bạch, tuyệt đối có thể đè áp tất cả...!Ta đã nói với ngươi, vô địch Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển lần này, ngoài Mộ Bạch không thể có người nào khác...!Yêu nghiệt đó, trình độ luyện đan, không ai có thể vượt qua hắn!
 
Nam Cung Vô Khuyết dùng đũa gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, ánh mắt nhất thời trợn to, run chân nói.
 
- Ngươi biết Mộ Bạch còn có biệt hiệu gì không?
 
Nam Cung Vô Khuyết lại mở máy hát, bắt đầu nói không ngừng.
 
- Tên Mộ Bạch bảnh bao đó, người khác đều gọi hắn là Đan Vương! Cuồng không? Cho dù là các luyện đan đại sư cũng không dám xưng là mình là Đan Vương...
 
Đan Vương Mộ Bạch, một vị Luyện Đan Sư yêu nghiệt của Thiên Đan Thành, người nổi bật trong số những người trẻ tuổi của Đan Phủ, luôn theo đuổi phẩm cấp Thánh Tử Thánh Nữ của Đan Phủ, thậm chí được vinh dự gọi là Thánh Tử luyện đan!
 
Trong Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển không có Thánh Tử luyện đan tham gia, tuyệt đối là người có hi vọng đạt được vô địch nhất, hoặc là nói, chức vô địch căn bản là vật trong túi của hắn.
 
- Lão Bộ, ba ngày sau là cuộc so tài của chúng ta rồi, ngươi định từ bỏ thật sao?
 
Nam Cung Vô Khuyết ăn xong gà Cung Bảo, liếm liếm lớp dầu dính trên miệng, chân thành hỏi Bộ Phương.
 
- Không sao...!mục đích dự thi của ta đã đạt được rồi, cho nên, so với tiếp tục tranh tài, ta muốn giành thời gian buôn bán ở tiểu điếm hơn...
 
 
 

Bình Luận (0)
Comment