Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 67

Khí trời càng ngày càng lạnh, phảng phất như ở trong nháy mắt, bắt đầu từ cuối mùa thu bước vào trời đông giá rét, người đi trên đường cũng bắt đầu trùm lên áo bông, sáng sớm đi ở trên đường, thở ra cũng có thể rõ ràng nhìn thấy bạch khí.

Thình thịch thình thịch thình thịch!

Thanh âm gõ cửa truyền đến, để Bộ Phương vừa rời giường, đang ở trong phòng bếp luyện tập kỹ thuật cắt rau lưu tinh hơi sửng sờ, sáng sớm như thế... ai gõ cửa nhỉ?

Bộ Phương buông thái đao trong tay xuống, không nhanh không chậm đi mở cửa, đập vào mi mắt là Âu Dương Tiểu Nghệ bọc áo bông màu hồng phấn, mắt to như nước trợn tròn, chớp chớp nhìn Bộ Phương.

- Tiểu Nghệ? Sao hôm nay ngươi tới sớm thế?

Bộ Phương có chút nghi ngờ hỏi, bình thường tiểu nha đầu này đều chờ đến khi đám người Kim bàn tử sắp ăn xong mới tới nha?

Tiểu nha đầu thở hổn hển, tựa hồ là một đường chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên màu hồng nhàn nhạt, chóp mũi bị không khí lạnh lẻo làm đỏ lên, tăng thêm vài phần xinh đẹp khả ái.

- Xú lão bản, hôm nay là ngày điện hạ ca ca ly khai đế đô xuất chinh, chúng ta đi tiễn điện hạ ca ca một đoạn đường được không.

Âu Dương Tiểu Nghệ mong đợi hỏi.

Bộ Phương ngẩn ngơ, hắn tựa hồ nhớ kỹ hôm qua Cơ Thành Tuyết bảo hôm nay hắn phải ly khai đế đô, xuất chinh tông môn ở ngoại vực.

Suy nghĩ một chút, mấy ngày qua Cơ Thành Tuyết vẫn luôn chiếu cố cửa hàng của hắn, tiễn hắn đoạn đường cũng không có gì, vì vậy Bộ Phương cũng không cự tuyệt Âu Dương Tiểu Nghệ, gật gật đầu.

- Ngươi chờ ta một chút.

Bộ Phương thản nhiên nói, sau đó xoay người vào trong điếm, cầm một tấm ván gỗ đi ra.

Trên tấm ván gỗ viết: Hôm nay tạm dừng kinh doanh.

Treo tấm ván gỗ ở trên cửa tiểu điếm, Bộ Phương ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, ý bảo nó trông nhà, sau đó cùng Âu Dương Tiểu Nghệ ly khai.

Bộ Phương mặc trường bào, bên ngoài khoác thêm áo lông, quấn khăn quàng cổ màu xám.

Âu Dương Tiểu Nghệ thật không ngờ Bộ Phương dứt khoát đáp ứng như vậy, nàng vốn chỉ ôm tâm thái thử một lần tới hỏi Bộ Phương, nàng còn làm xong chuẩn bị bị cự tuyệt... Bất quá kết quả thường thường đều ngoài dự dự liệu.

Hai người đi ra ngoài hẻm nhỏ, Tiếu Tiểu Long và Tiếu Yên Vũ đứng ở cách đó không xa, Tiếu Yên Vũ dùng khăn che mặt, thấy không rõ dung mạo tuyệt thế, khí chất thanh nhã xuất trần, như trích tiên lâm thế.

Thương thế của nàng đã tốt không sai biệt lắm, cơ bản không ngại xuất hành, Tiếu Tiểu Long thấy Bộ Phương và Âu Dương Tiểu Nghệ, rất xa đã vung vẩy cánh tay.

Hai huynh muội đứng ở trong trời đông giá rét, đều mặc áo khoác lông cừu màu trắng, hiển lộ rõ ràng khí chất cao quý của bọn họ.

- Bộ lão bản lại đáp ứng theo chúng ta đi tiễn điện hạ?

Tiếu Tiểu Long kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn Bộ Phương, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

Lúc trước Âu Dương Tiểu Nghệ nói muốn đi hỏi Bộ Phương, trong lòng hắn cảm thấy lấy tính cách của Bộ Phương, nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng sự thực hung hăng đánh mặt của hắn.

- Thế nào? Rất kỳ quái sao?

Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn Tiếu Tiểu Long, thản nhiên hỏi.

Tiếu Tiểu Long cười xấu hổ, không nói cái gì nữa, Tiếu Yên Vũ thì nhìn Bộ Phương chằm chằm, hồi lâu sau mới khẽ khom người, ôn nhu nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của Bộ lão bản...

Bộ Phương gật đầu, bốn người nhất thời trầm mặc, nhanh chóng ly khai hẻm nhỏ.

Sáng sớm, gió có chút lạnh, Bộ Phương nắm chặt khăn quàng cổ, tò mò đánh giá bốn phía, hắn rất ít ly khai tiểu điếm, ấn tượng đối với đế đô hầu như không có gì cả, mặc dù ở đế đô ngây người sắp hai tháng, thế nhưng còn chưa quen thuộc cả đường đi.

Hai bên đường phố, theo sắc trời từ từ sáng lên, không ngừng có người bày sạp bán hàng rong xuất hiện, thân thể của bọn họ rúc ở trong áo bông, không ngừng kêu to rao hàng.

Cửa hàng ở hai bên đường phố cũng có tiểu nhị mắt mông lung, ngáp ngắn ngáp dài mở cửa, đế đô ngủ say một đêm, từ từ tỉnh lại ở trong nắng sớm.

Bộ Phương hiếu kỳ nhìn ngó, Âu Dương Tiểu Nghệ thì vui sướng giới thiệu cho Bộ Phương.

- Đó chính là Phượng Tiên Lâu sao? Được xưng đế đô đệ nhất tửu lâu?

Đột nhiên Bộ Phương chỉ vào một kiến trúc ba tầng mở miệng nói.

Ba người Âu Dương Tiểu Nghệ hơi ngẩn ngơ, sau đó gật đầu.

Âu Dương Tiểu Nghệ chỉ vào ba chữ to rồng bay phượng múa trên cửa chính của Phượng Tiên Lâu, cười nói:

- Xú lão bản, ba chữ kia là Hoàng Đế gia gia ban cho bọn hắn!

Bộ Phương nhìn qua, ba chữ Phượng Tiên Lâu quả thực tràn đầy hàm ý, thư pháp của Hoàng Đế còn rất tốt, đáng tiếc... nếu không phải hệ thống cự tuyệt, lúc đó hắn không chừng sẽ đáp ứng yêu cầu của Hoàng Đế.

Bởi vì trong lòng hắn muốn sớm có một tấm biển.

Nhiệm vụ đột xuất: kí chủ ở trong hôm nay thưởng thức mười ba món ăn của Phượng Tiên Lâu, đánh giá món ăn ưu khuyết, tìm ra ba điểm không đủ trong mỗi một món ăn.

Sự thành công luôn cần lấy dài bù ngắn, thiếu niên, hãy dùng đầu lưỡi của ngươi đi tìm sai sót của Phượng Tiên Lâu.

Nhiệm vụ ban thưởng: 10% tu vi chân khí, phương pháp nấu bản thăng cấp của một món ăn trong Phượng Tiên Lâu.

Thời điểm Bộ Phương đánh giá Phượng Tiên Lâu, thanh âm nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương, để hắn ngốc tại chỗ.

Nhiệm vụ đột xuất? Lần này là dùng đầu lưỡi đi tìm sai sót?

Được rồi... Nhiệm vụ này quả nhiên rất đột nhiên, bất quá đạo lý lấy thừa bù thiếu này ngược lại không tệ, tuy Bộ Phương có hệ thống, thế nhưng chỉ biết bế môn tạo xa, đối với hắn muốn trở thành Trù Thần mà nói, quả thực là không tốt.

Hơn nữa ban thưởng làm Bộ Phương rất động tâm... 10% chân khí, cùng với phương pháp nấu món mới.

Nếu như tăng thêm 10% tiến độ chân khí, vậy hắn rất nhanh sẽ đột phá đến Tứ phẩm Chiến Linh, đến lúc đó hệ thống cũng sẽ thăng cấp, đồng thời mở ra càng nhiều công năng hơn.

- Xú lão bản, ngươi ngây ngô làm gì? Chúng ta đi nhanh đi, nếu không sẽ muộn mất.

Âu Dương Tiểu Nghệ lôi kéo tay áo của Bộ Phương nói.

Bộ Phương phục hồi tinh thần lại, gật đầu, nhìn thoáng qua Phượng Tiên Lâu, sau đó đi theo đám người Âu Dương Tiểu Nghệ tới cửa thành.

Rất nhanh, bốn người bọn họ đã tới cửa thành, hai bên cửa thành đứng thẳng từng hàng binh sĩ quần áo chỉnh tề, khuôn mặt bọn họ trang nghiêm, khí tức trên người mạnh mẽ, mặt không chút thay đổi.

Ở ngoài thành lâu, càng xếp thành từng quân trận, những binh sĩ này đều là quân đội để Tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết Binh xuất chinh tông môn ngoại vực.

Hôm nay Cơ Thành Tuyết không có mặc áo bào trắng nho nhã, mà đổi lại nhung trang, mặc kim giáp, đầu đội mũ giáp, trên mặt anh tuấn không còn ôn hòa như thường ngày, ngược lại tràn đầy sát khí lạnh như băng.

- Đa tạ Bộ lão bản tiễn đưa, tại hạ có chút thụ sủng nhược kinh.

Cơ Thành Tuyết nhìn thấy Bộ Phương xuất hiện tiễn đưa hắn, trong lòng cũng hơi có chút kinh ngạc.

- Điện hạ, lần này xuất chinh, phải bảo trọng thân thể, thân thể của ngươi trọng yếu hơn tất cả, nhớ kỹ, ngươi thủy chung là hoàng tử!

Tiếu Mông nghiêm túc nói.

Xuất chinh tông môn ngoại vực không thể đùa giỡn như vậy, hung hiểm không gì sánh được, sơ xuất một chút chính là toàn quân bị diệt, dù sao tông môn ngoại vực đều là cường giả tu luyện chân khí, tuy quân đội đế quốc cường hãn, thế nhưng cường long không áp địa đầu xà, Trường Phong Đại Đế chinh chiến tông môn ngoại vực nhiều năm như vậy, không phải cũng chưa diệt sạch những tông môn kia sao?

Cơ Thành Tuyết gật đầu, hắn xoay người ngồi ở trên một con Độc Giác Mã màu đỏ, huy động dây cương, dõi mắt trông về phía xa, nhìn về hướng hoàng cung nguy nga, trong mắt nhìn không ra vui buồn.

Quân đội chỉnh tề chậm rãi di động, từ từ rời xa đế đô, tiêu thất ở đường chân trời...

- Xú lão bản, được rồi, chúng ta đã tiễn đưa xong, kế tiếp có về tiểu điếm mở cửa bán hàng không?

Thời điểm thân ảnh Cơ Thành Tuyết biến mất, Âu Dương Tiểu Nghệ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Bộ Phương hỏi.

Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long cũng đồng thời nhìn sang, nếu như Bộ Phương trở lại mở tiệm, vậy bọn họ liền theo đi, có thể mỗi ngày được ăn món ngon do Bộ Phương làm, cũng là một loại hạnh phúc.

Bất quá Bộ Phương lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Phượng Tiên Lâu, khóe miệng nhếch lên.

- Ngày hôm nay đi Phượng Tiên Lâu ăn, nếm thử món ngon của đế đô đệ nhất tửu lâu xem như thế nào...
Bình Luận (0)
Comment