Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 1979: Bộ Phương Xuất Thủ! (1)

Chương 1979: Bộ Phương xuất thủ! (1)

Xèo xèo xèo…

Thịt râu bạch tuộc đều đã được nướng chín.

Điều này có hơi vượt quá dự kiến của Bộ Phương, nhưng cũng không làm Bộ Phương quá kinh ngạc.

Mặc dù không có thịt râu bạch tuộc nhưng vẫn còn có rất nhiều loại thịt khác.

Thịt Ma Oa, long trảo, long vĩ…

Những nguyên liệu nấu ăn này nướng lên cũng có hương vị không tệ.

Một miếng thịt Ma Oa được Bộ Phương đặt lên thiết bản Huyền Vũ, nhiệt khí lập tức bốc lên, bay đến tận chân trời.

Nắm lấy nồi, không ngừng ép lên đó khiến chất lỏng trong thịt Ma Oa chảy ra, chất lỏng màu trắng sữa chảy trôi trên thiết bản, khiến cho thiết bản có hơi nóng bống lên, khói mịt mù tràn ngập ra.

Mùi thơm của thịt mỡ Ma Oa lan tỏa ra khiến đôi mắt của những người xung quanh đều sáng ngời lên.

Rất nhiều người đều nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm miếng thịt trên thiết bản của Bộ Phương, dường như đã không kịp đợi nữa.

Bộ Phương vẫn rất bình tĩnh. Nấu ăn cần quá trình, chờ đợi cũng là một sự rèn luyện.

Xa xa.

Hiên Viên Hạ Huệ phi tốc chạy đến, đôi mắt có chút ửng hồng, toàn thân đều đang run rẩy, khí chất cả người dường như đã thay đổi.

Thịt Ma Oa trên thiết bản đã chín, đang liên tục run rẩy.

Màu sắc đỏ hồng, mùi thịt thơm nức tỏa ra.

Xì xì xì…

Dịch rượu chảy xuống, nước dầu bắn tung tóe, ánh lửa ngút trời.

Trên thiết bản là một ngọn lửa đang cháy hừng hực không tắt.

Sau khi Hiên Viên Hạ Huệ chạy đến, trong đôi mắt như có tia máu hiện lên.

- Nhanh như thế đã quay lại? Bọn họ thua rồi?

Động tác trong tay Bộ Phương không ngừng, ngước mắt lên nghi hoặc nhìn Hiên Viên Hạ Huệ.

Hiên Viên Hạ Huệ gật đầu, vô cùng trầm mặc.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hiên Viên Hạ Huệ, Bộ Phương cũng đoán được. Những tiểu tử này… chắc hẳn là bị ngược thảm.

Về phần thảm như thế nào, Bộ Phương không đoán được, thua nhanh như thế, khẳng định rất thảm.

Tất nhiên, đối với họ đó cũng là một động lực, nếu họ có thể vượt qua bóng ma tâm lý này thì thành tựu trong tương lai còn có thể rộng mở hơn nữa.

- Ngươi qua đây.

Bộ Phương thở nhẹ ra một hơi.

Vẫy tay về phía Hiên Viên Hạ Huệ đang đứng ở phía xa, khiến cho hắn ta nhất thời sững sờ.

- Ta?

Dường như Hiên Viên Hạ Huệ có chút không hiểu Bộ Phương gọi hắn ta làm gì.

- Ngươi lại đây, giúp ta trông chừng ngọn lửa… Để nó ổn định như bây giờ là được, chờ ta đi thi đấu trở về.

Bộ Phương nói.

Hiên Viên Hạ Huệ mở to mắt, còn có chuyện như này à?

Thi đấu xong trở về?

Bây giờ không phải là nên trực tiếp đóng luôn cái quầy hàng này, đi qua trận đấu à?

Đối thủ cũng không phải đám nhãi nhép gì, Hắc Phong đại lục có ba vị Bán Thánh và hai vị Chân Thần Cảnh Cửu Tinh. Thực lực như vậy không phải là thứ bọn họ có thể so sánh.

Tuy rằng hắn ta tin tưởng Bộ Phương, nhưng nếu Bộ Phương không thể hiện sự tôn trọng với đối thủ, rất có thể bị lật thuyền trong mương(1)!

(1)Lật thuyền trong mương: có hàm nghĩa là chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.

- Bộ lão bản…

Hiên Viên Hạ Huệ nhất thời nóng nảy.

Nhưng mà, Bộ Phương lại chưa từng để ý tới hắn ta.

Chỉ đưa cái nồi cho hắn ta.

Hiên Viên Hạ Huệ vô thức tiếp nhận cái nồi, sau đó, ánh mắt hắn ta liền biến đổi…

Oành!

Lực trùng kích khủng bố đột nhiên đánh vào tinh thần hắn ta.

Hiên Viên Hạ Huệ có cảm giác cả người vừa đập thẳng vào tường, dường như máu tươi trong mũi miệng đều phun ra.

Áp lực thật lớn…

Tiếp quản việc nấu nướng của Bộ Phương, hắn ta lập tức cảm thấy khí thế kinh khủng trong đó.

Hắn ta vẫn cho rằng cấp bậc trù nghệ của Bộ Phương cũng là Tam Phẩm Tiên Trù giống bọn họ.

Bây giờ xem ra… hắn ta vẫn còn quá ngây thơ.

Tam Phẩm Tiên Trù?

Chỉ sợ Bộ lão bản đã đến cấp bậc Lân Trù rồi!

Uy áp từ trong món ăn này khuếch tán ra khiến mồ hôi của hắn ta trong nháy mắt chảy đầy trán, không dám có chút phân tâm nào.

Sợ rằng vừa phân tâm sẽ làm hỏng món ăn này.

- Chư vị, xin lỗi, tại hạ cần phải đi thi đấu, tạm ngừng kinh doanh trước, đợi ta trở về lại tiếp tục.

Bộ Phương nhìn thoáng qua mọi người xung quanh đang trông mong nhìn hắn, nói.

Sau đó, Bộ Phương kéo tay áo xuống, chắp hai tay sau lưng, bước ra từng bước.

Dáng vẻ không nhanh không chậm đi về phía lôi đài ở xa xa.

Người xung quanh đều mang vẻ mặt ngơ ngẩn.

“Còn có thể như vậy sao?”

“Đang nấu nướng dở, lại chạy đi thi đấu?”

“Thi đấu cái gì! Trận đấu nào có thể quan trọng hơn đồ ăn chứ!”

Nhưng mà suy nghĩ này bọn họ không nói ra khỏi miệng.

Ngược lại, có rất nhiều người tò mò.

Nếu tiểu đầu bếp này bị đánh trọng thương, vậy chẳng phải là bọn họ sẽ không có cơ hội ăn món ăn của mình nữa sao?

Chuyện này không được.

Trước lôi đài bị một đám người bao vây.

Thế nhưng khi Bộ Phương đến lại mang theo một đám người khác.

Đám người này nối đuôi nhau đi vào, giống như nước chảy vào con sông lớn, đột nhiên khiến đám đông càng trở nên đông đúc hơn.

Vô cùng huyên náo.

Bộ Phương chậm rãi đi đến.

Ở bên cạnh hắn là đội đầu tiên của trận đấu mà mọi người đều rất quen thuộc, các hòa thượng của Tây Kinh Tiểu Phật giới.

Mặc Yên nhìn thấy Bộ Phương, đôi mắt đỏ hoe, tựa như có nước mắt đảo quanh trong đó.

Trong lòng nàng là Chu Ngạn đã bị đánh thành cái đầu heo, miệng và mũi đều đang chảy máu, cả người vô cùng thê thảm…

Bộ Phương trầm mặc không nói gì.

Thật sự là thê thảm. Chu Ngạn lúc trước không ai bì nổi, bây giờ lại thảm như một con chó chết.

Trong lúc nhất thời khiến Bộ Phương có chút thổn thức.

Trong lòng hắn cũng hơi run lên.

Dù thế nào, Chu Ngạn cũng là người Tiên Trù Giới, hiện tại hắn lại đang đại diện cho Tiên Trù Giới, tự nhiên Bộ Phương cũng không thể ngồi yên, không để ý đến.

Mà trước thời điểm thi đấu, Địch Thái Giới Chủ cũng đã dặn hắn phải chiếu cố tốt những người này.

Trên lôi đài.

Phương Ngọc gầm lên như điên.

Xương cốt toàn thân đều rung lên, vang lên tiếng “răng rắc”.

Cường giả Hắc Phong đại lục đứng một bên vuốt thái đao, một bên khống chế Phương Ngọc khiến hắn không thể động đậy.

- Quá yếu!

Cường giả Hắc Phong đại lục nhếch miệng cười.

Trong mắt hiện lên sự khinh thường.

Ở phía xa.

Cường giả Kim Cương giới không ngừng cười lớn, tiếng cười tràn ngập sự trào phúng.

Không chỉ bọn họ mà quần chúng vây xem cũng cười to như thế.

- Cút xuống đi.

- Chạy về Tiên Trù Giới yếu đuối của các ngươi đi, không cần phải ra ngoài làm mất mặt như thế!

- Làm đầu bếp thì lo màu nấu ăn đi! Đến đây học người ta tham gia trận đấu cái gì!

Tiếng cười lớn, tiếng châm chọc, không dứt bên tai.

Tiên Trù Giới.

Các cường giả Tiên Trù Giới thông qua trận pháp hình ảnh để quan sát trận đấu đều vô cùng tức giận.

Mỗi người bọn họ đều xiết chặt nắm tay, cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất.

Không ngờ khi Tiên Trù Giới ra bên ngoài lại có thể yếu ớt như vậy…

Đáng lẽ không nên phái tiểu bối đi!

Chương 1980: Bộ Phương xuất thủ! (2)

Notice: Undefined offset: 200

Thậm chí, Tiên Trù Giới có người không cam lòng mà hét lên. Tiên Trù Giới bọn họ cũng có Chân Thần Cảnh Cửu Tinh, đáng lẽ phải phái Chân Thần Cảnh Cửu Tinh đến thi đấu mới đúng!

Mộng Kỳ thành chủ và Ngưu thành chủ đều trầm mặc không nói gì.

Bọn họ nhìn trận pháp hình ảnh, trong lòng vừa khổ sở vừa uất ức.

Nhưng bọn họ cũng giật mình.

Đây chính là sự thật mà Địch Thái Giới Chủ muốn để bọn họ nhìn thấy.

Tiên Trù Giới so với các thế giới xung quanh Minh Khư cũng không tính là mạnh.

Tiên Trù Giới sớm đã không phải là một vùng đất an nhàn thoải mái, mọi người không thể tiếp tục sống thảnh thơi được nữa, họ cần phải hiểu được quy luật lấy mạnh hiếp yếu trên thế giới này.

Trận đấu này, càng có thể kích thích các cường giả Tiên Trù Giới đi tu luyện và tăng cường tu vi.

Đây chính là mục đích của Địch Thái Giới Chủ.

Nhưng mà, nhìn thấy những người của Tiên Trù Giới đang thi đấu bị ngược thê thảm, trong lòng hắn ta vẫn vô cùng nghẹn khuất.

- Thua…

Công Thâu Bạch Quang thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp.

Trong quầng sáng.

Phương Ngọc bị cường giả Hắc Phong đại lục dùng thái đao cướp được từ Chu Ngạn, chém trúng người, đầu suýt nữa thì bị chém bay ra khỏi lôi đài.

Mọi người của Tiên Trù Giới đều im lặng.

Thua cuộc…

Phương Ngọc cũng thua.

Liên tiếp thua hai trận, chỉ cần thua thêm một trận nữa, hành trình thi đấu đoàn thể của Tiên Trù Giới sẽ kết thúc.

Điều này đối với mỗi người đều không phải chuyện tốt đẹp gì.

Thật ra, Phương Ngọc cũng đã rất nỗ lực, dùng hết sức thi triển ra tu vi cường đại, thế nhưng sự chênh lệch vẫn quá lớn.

Quan trọng nhất là kẻ địch có thực lực quá mạnh.

Chân Thần Cảnh Lục Tinh đối đầu với Chân Thần Cảnh Cửu Tinh, kém xa quá nhiều.

Phụt!

Trong miệng Phương Ngọc phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt tái nhợt.

Chỉ có đi ra ngoài mới thật sự hiểu rõ thế giới đáng sợ như thế nào. Trước đây ở trong Tiên Trù Giới chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng(2), nghĩ rằng mình rất mạnh, cho rằng mình là thiên chi kiêu tử(3).

(2)Ếch ngồi đáy giếng: những người có vốn hiểu biết hạn hẹp nhưng lúc nào cũng nghĩ ta đây tài giỏi.

(3)Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.

Hóa ra bọn họ chẳng là cái gì cả.

Trong lòng Phương Ngọc như tro tàn.

Bỗng nhiên.

Thân hình đang bay ngược ra của Phương Ngọc được một lực lượng vững chắc đỡ lấy, chậm rãi để xuống mặt đất.

Bộ Phương chắp hai tay sau lưng, thần niệm phóng ra, khống chế thân hình Phương Ngọc lại.

- Đừng nản chí, các ngươi vẫn còn trẻ… Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(4).

(4)Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: ngạn ngữ TQ, có nghĩa nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì.

Bộ Phương nhàn nhạt nhìn Phương Ngọc đang ho ra máu, nói.

Phương Ngọc ngơ ngác nhìn Bộ Phương.

Đại… Đại Ma Vương?

Đúng rồi, bọn họ còn có Đại Ma Vương!

Nhớ tới truyền thuyết Đại Ma Vương tạo ra kỳ tích, không chừng thật sự còn có thể cứu vãn chút mặt mũi cho Tiên Trù Giới.

Nhưng mà, Phương Ngọc rất nhanh đã thất vọng.

Đoạn đường đến đây, ấn tượng Đại Ma Vương cho bọn họ đều quá kém.

Chỉ là một tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm(5) mà thôi.

(5)Tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm: chỉ đàn ông trắng trẻo xinh đẹp dựa dẫm, bám váy phụ nữ.

Loại người này sao có thể tạo ra kỳ tích được.

Ở phía xa.

Chu Ngạn đã tỉnh lại.

Sắc mặt hắn phức tạp, nước mắt rơi đầy mặt. Hắn đã làm mất mặt Tiên Trù Giới, bây giờ cảm thấy rất xấu hổ.

Mặc Yên mím môi, tâm trạng phức tạp.

Thần niệm của Bộ Phương chuyển động.

Thân hình Phương Ngọc liền được nâng lên, sau đó rơi vào bên cạnh Chu Ngạn.

Đôi mắt sưng to của Chu Ngạn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương…

Bộ Phương liếc Chu Ngạn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.

Sau đó, chắp hai tay đi đến lôi đìa.

Tuyển thủ thứ ba của Tiên Trù Giới lên đài.

Trong trận pháp hình ảnh.

Nhìn thấy Bộ Phương chậm rãi bước lên lôi đài, toàn bộ Tiên Trù Giới đều yên tĩnh lại, sau đó liền sôi sục lên!

- Tuyệt vời! Là Đại Ma Vương! Là Bộ lão bản!

- Đại Ma Vương đã ra sân! Lấy lại uy nghiêm của Tiên Trù Giới chúng ta!

- Đại Ma Vương vô địch!

Tất cả mọi người trong Tiên Trù Giới vào lúc này đều đột nhiên sôi trào lên. Hiện tại, bọn họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Đại Ma Vương.

Cho dù các thế gia vẫn luôn nhìn Đại Ma Vương bằng ánh mắt khó chịu, nhưng cũng không khỏi siết chặt bàn tay, trong lòng khẩn trương cầu nguyện.

Trước vinh nhục của Tiên Trù Giới, ân oán cá nhân không tính là gì cả.

Đại Ma Vương… mau đánh gục bọn chúng!

Bộ Phương lên đài làm hấp dẫn ánh mắt của toàn trường.

Người xung quanh đều yên tĩnh mấy giây, sau đó, đột nhiên phát ra tiếng cười lớn ồn ào.

Người cười lên đầu tiên là cường giả Kim Cương giới.

- Ai nha, là tiểu bạch kiểm kia của Tiên Trù Giới à! Chỉ là kẻ chỉ biết dựa vào nữ nhân!

- Hóa ra vẫn còn có người của Tiên Trù Giới dám đứng ra à, ta còn tưởng bọn họ trực tiếp bỏ quyền thi đấu chứ!

- Lão bản à, đừng thi đấu làm gì, về nấu ăn cho tốt đi!

Xung quanh có tiếng xôn xao huyên náo vang vọng, càng lúc càng ồn ào.

Trên lôi đài.

Trên lưng U Cơ vác Bá Giả Trọng Kiếm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lôi đài.

Những tiếng vang xung quanh truyền vào tai nàng, khiến cho đôi mắt nàng càng thêm sắc bén.

Ngược lại, bây giờ nàng có chút tò mò, Bộ Phương lấy dũng khí ở đâu mà dám đứng ra…

Tu vi của Bộ Phương…

Hả?

Ánh mắt U Cơ ngưng tụ lại.

Cường giả Hắc Phong đại lục vuốt ve Băng Nguyên Thái Đao của Chu Ngạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, lộ ra vẻ đăm chiêu.

- Lại thêm một tên muốn chết nữa… Rác rưởi của Tiên Trù Giới đúng là nhiều vô số kể.

- Nhưng mà cũng tốt, ba trận đấu đều thất bại sẽ chặt đứt được ý nghĩ của các ngươi, lão tử cũng có thể trở thành tuyển thủ đầu tiên quét sạch đoàn đội của Tiên Trù Giới!

Cường giả Hắc Phong đại lục nhếch miệng cười một tiếng.

Ngay sau đó.

Ánh mắt của hắn ta đột nhiên ngưng tụ.

Băng Nguyên Thái Đao trong tay bỗng nhiên bị hắn ta chém ngang ra.

“Soạt” một tiếng.

Đao quang xé rách bầu trời, mang theo Băng Hàn Chi Khí, chém về phía Bộ Phương.

Dường như muốn dùng một đao trảm chết Bộ Phương!

Mà cường giả Hắc Phong đại lục cũng di chuyển, hắc bào tung bay như hóa thành Hắc Phong cuốn đến.

Toàn trường đều hét ầm lên.

Hưng phấn nhìn chằm chằm lôi đài.

Sắc mặt mấy người Chu Ngạn thì trắng bệch, Mặc Yên cũng nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng…

Sợ nhìn thấy Đại Ma Vương bị chém thành hai nửa, cả người thê thảm…

Bỗng nhiên.

Tiếng huyên náo xôn xao ngừng lại.

Hắc phong cuốn đến như bị một cỗ lực lượng đánh trúng, bay ngược trở về.

Mà thanh Băng Nguyên Thái Đao lại bị Bộ Phương bắt được.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không thể tin nổi, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Chương 1981: Ta cũng là… Bán Thánh (1)

“Đây là đâu?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ta đang làm gì?”

Vào lúc đó, cường giả Hắc Phong đại lục có chút ngẩn người.

Hắn ta cảm giác thân thể mình dường như đã không còn thuộc về chính mình nữa.

Bị một cỗ lực lượng cường đại đánh cho bay ngược ra, khí huyết trong người đều cuồn cuộn dâng lên, lực lượng kia… hắn ta không thể so sánh được. Nó khiến hắn ta muốn chống lại nhưng lại không làm được gì.

Dưới lôi đài, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ cứ nghĩ là cường giả Hắc Phong đại lục vẫn sẽ đánh bại Tiên Trù Giới giống hai trận trước.

Thế nhưng hình như kết quả không giống với tưởng tượng của bọn họ lắm.

Cường giả Tiên Trù Giới kia, không hề bị đánh cho thê thảm.

Oành!

Bộ Phương nâng chân lên đạp bay cường giả Hắc Phong đại lục kia, tước vũ bào trong gió nhẹ không ngừng tung bay.

Trên mặt hắn không có cảm xúc gì, vô cùng lạnh nhạt.

Tay nâng lên, nhẹ nhàng nhặt Băng Nguyên Thái Đao lên như nhặt một cành hoa.

Ong…

Băng Nguyên Thái Đao vô cùng sáng chói, tựa như có lưu quang tản ra từ đó, được Bộ Phương nắm trong tay, nhẹ nhàng rung lên, khí linh rung động, nhưng rất nhanh đã an tĩnh lại.

Cong ngón tay búng ra, nhẹ nhàng nói chuyện với thái đao.

Thái đao nhất thời lay động.

- Tiên Cụ Cực Phẩm thái đao, cũng không phải sử dụng giống như ngươi…

Bộ Phương liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói, “ầm” một tiếng đập xuống đất, Hắc Phong tản đi, lộ ra khuôn mặt thật của cường giả Hắc Phong đại lục.

Giọng nói không lớn, nhưng lại vang vọng toàn trường.

Cường giả Hắc Phong đại lục rống lên một tiếng, lập tức xoay người xông lên, trợn mắt nhìn Bộ Phương.

- Đáng chết!

Đây rõ ràng là thẹn quá mà giận.

- Tiên Trù Giới rác rưởi… còn có bản lĩnh phản kích?! Đừng nghĩ rằng chỉ có đầu bếp các ngươi mới biết dùng thái đao… Ngươi dùng cho lão tử nhìn xem!

Khí tức trên người cường giả Hắc Phong đại lục tản ra, năng lượng bên ngoài thân thể không ngừng lưu động.

Ngay sau đó, đôi mắt đột nhiên hóa thành màu đỏ thẫm.

Dường như có tiếng thú rống lên vang vọng.

Cuồng phong cuốn đến.

Gió bắt đầu thổi đến như một con dao sắc nhọn.

Long Quyển Phong cuồn cuộn, cuốn tan tất cả mọi thứ.

Mọi người ở bên dưới quan sát thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bọn họ còn tưởng rằng cường giả Hắc Phong đại lục cứ như vậy ngã xuống, như vậy chẳng khác nào bị vả vào mặt.

Dù sao bọn họ vừa mới ủng hộ cường giả Hắc Phong đại lục, một giây sau người đã bị đánh chết, cái vả mặt này cũng đến quá nhanh rồi, thật giống Long Quyển Phong.

- Mẹ kiếp! Làm lão tử sợ muốn chết! Giết chết tên tiểu bạch kiểm này! Một tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm(1) cũng không giải quyết được, còn cần các ngươi làm gì!

(1)Tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm: chỉ những người đàn ông xinh đẹp trắng trẻo bám váy, dựa dẫm vào phụ nữ.

Đại hán của Kim Cương giới lớn tiếng nói, chân hung hăng đạp xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất đều run rẩy dữ dội, sau đó hắn ta phát ra tiếng gầm gừ.

Quần chúng vây xem lại sôi sục huyên náo lên lần nữa!

Những tiếng hò reo vang lên.

Mặc Yên cắn răng nhìn thấy Đại Ma Vương còn chưa ngã xuống, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Không hổ là Đại Ma Vương… Có thể kiên trì lâu như vậy!

Chu Ngạn và Phương Ngọc đều siết chặt bàn tay, bọn họ khẩn trương, lo lắng hy vọng rằng Đại Ma Vương có thể giết chết cường giả Hắc Phong đại lục!

Tiên Trù Giới hoan hô nhảy cẫng lên.

Đại Ma Vương vừa ra tay đã chiếm thế thượng phong, khiến rất nhiều khuôn mặt khẩn trương nặng nề đều nở nụ cười.

Không hổ là kỳ tích của Tiên Trù Giới bọn họ, thực lực quả nhiên bất phàm!

Đương nhiên cũng có nhiều người chửi ầm lên.

Cường giả Kim Cương giới tức giận rống lên.

Trận pháp hình ảnh không chỉ chuyển hóa hình ảnh mà cả âm thanh đều sẽ thu về.

Khôi phục nguyên bản toàn bộ hình ảnh của hiện trường.

- Đại Ma Vương! Chơi hắn đi!

- Lại dám khinh thường Tiên Trù Giới chúng ta, để cho hắn hiểu được dùng thái đao là như thế nào!

- Bộ lão bản uy vũ!

Tiếng hò reo của Tiên Trù Giới tất nhiên là không truyền đến được bên tai Bộ Phương.

Nhưng những tiếng giễu cợt xung quanh lại được Bộ Phương nghe thấy rõ ràng.

Chắp hai tay sau lưng, một tay cầm thái đao, Bộ Phương đưa mắt nhìn bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Muốn biết thái đao dùng như thế nào không?

Bộ Phương nhìn thoáng qua Hắc Phong bao phủ trước người, thản nhiên nói.

Lời nói vang vọng.

Ngay sau đó.

Bộ Phương giẫm một cước xuống, không nhanh không chậm quét về phía Hắc Phong trước mặt.

Ầm ầm!

Trên lôi đài, Hắc Phong càng lúc càng mạnh, giống như hóa thành Long Quyển Phong, cuốn lên cả thiên địa.

Muốn triệt để nghiền ép Bộ Phương, sức gió như lưỡi đao sắc nhọn, dường như muốn cắt qua máu thịt của Bộ Phương.

Được bọc trong đó là… sát ý!

Ma Viên thống lĩnh lùi lại một bước, híp mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trên lôi đài.

Bọn họ phụ trách quản lý trật tự trên lôi đài, tử vong và giết chóc trên lôi đài đều được cho phép.

Minh Ngục Thiên Đạo Chiến thi đấu cũng không phải là một trận đấu nhẹ nhàng…

Theo quan điểm của Ma Viên thống lĩnh, trận đấu hiện tại đã không còn ý nghĩa gì, từ lâu đã cần một ít máu tươi để tạo sự kích thích.

Đối mặt với cuồng phong, mặt Bộ Phương cũng không đổi sắc.

Sợi dây nhung buộc chặt mái tóc đã đứt từ lúc nào, sợi tóc bay tán loạn.

Tước vũ bào bay phấp phới.

Bộ Phương giơ thái đao lên, đối mặt với cuồng phong.

Đó là Băng Nguyên Thái Đao.

- Nhìn kỹ, xem ta dùng thái đào như thế nào…

Trên mặt Bộ Phương không có cảm xúc gì nói ra.

Dưới lôi đài.

Mặc Yên nhắm mắt lại, vậy mà Đại Ma Vương lại ngu ngốc huy động thái đao, va chạm với cuồng phong kia.

Đây là đang muốn chết!

Mấy người Chu Ngạn cũng gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Tiếng ồn ào xung quanh cũng yên tĩnh lại.

Dường như mọi người rất ngạc nhiên.

Thái đao này sử dụng thế nào?

Ong…

Một đạo ánh đao.

Hai đạo ánh đao.

Ba đạo ánh đao.

Sau lưng Bộ Phương, một hư ảnh to lớn đột nhiên hiện ra.

Hư ảnh vừa hiện lên, nắm trường đao, giống như gầm lên một tiếng, một đao vung ra, đao quang đầy trời đồng thời hội tụ hóa thành một thanh đao, chém vỡ màn trời.

Khí tức cuồng ngạo bao phủ trên người Bộ Phương…

- Bá Vương… Thập Tam Đao.

Phốc phốc!

Đao quang ngập trời kéo theo Long Quyển Phong hắc sắc đang quét qua gầm gừ.

Tiếng “rầm rầm” vang vọng không dứt.

Ngay sau đó, máu tươi bắn ra đầy trời.

Trong Hắc Phong đột nhiên có tiếng rú thê thảm vọng ra.

Cơn gió hắc sắc biến thành cơn gió huyết sắc.

Bộ Phương chắp hai tay sau lưng, một cái tay đùa nghịch ra đao hoa, nắm chặt thái đao.

Gió… đột nhiên ngừng lại.

“Bành” một tiếng.

Cả người cường giả Hắc Phong đại lục bị đập xuống mặt đất, máu me đầm đìa khắp người…

Quần áo trên người cũng rách tả tơi, khí tức yếu ớt, gần như đã chết.

Những cường giả Hắc Phong đại lục khác đều ngây người. Đây chính là Nhất Tôn Chân Thần Cảnh Cửu Tinh, làm sao lại bị đánh thành thế này?

Bộ dáng kia quá thê thảm.

Còn có… phương thức sử dụng thái đao, bọn họ căn bản còn chưa thấy rõ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Ánh mắt Ma Viên thống lĩnh lóe lên, ngạc nhìn nhìn Bộ Phương.

Ở phía xa, U Cơ vác Trọng Kiếm sau lưng cũng cảm thấy hơi khó tin.

- Tiểu tử này…

Ầm!

Một vị Bán Thánh của Hắc Phong đại lục trong nháy mắt đã đạp không mà ra, rơi xuống lôi đài.

Đưa cường giả bị trọng thương về, gắt gao nhìn chằm chằm Bộ Phương.

- Tốt, tốt lắm! Chỉ là Tiên Trù Giới cũng dám đả thương người Hắc Phong đại lục ta…

Bán Thánh Hắc Phong đại lục lạnh lùng nói.

Sau đó, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng.

Xung quanh.

Tên cường giả Kim Cương Giới lớn tiếng nhất thiếu chút nữa thì bị sặc, hắn ta trừng mắt, dường như không thể tin nổi.

Tiểu bạch kiểm kia… vậy mà có thực lực như vậy?!

Thủ đoạn vừa rồi, thật sự kinh người.

Chương 1982: Ta cũng là… Bán Thánh (2)

Notice: Undefined offset: 237

- Mẹ nó! Khó trách có thể ăn cơm mềm của Địa Ngục Ngục Chủ, quả nhiên vẫn có chút thực lực… Nhưng nếu để cho lão tử gặp phải ngươi trên lôi đài, nhất định sẽ bóp nát từng khúc xương của ngươi!

Cường giả Kim Cương giới cười như điên, vô cùng trào phúng và khinh miệt.

Tiên Trù Giới chỉ là một thế giới gà yếu.

Tiếng huyên náo xung quanh cũng im bặt.

Kết quả đều vượt ngoài tưởng tượng của mọi người, không ngờ tới, cuộc chiến lại kết thúc bất ngờ như vậy.

Mặc Yên mở to mắt, vô cùng khó tin, cái miệng nhỏ nhắn của nàng mở ra, phảng phất có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Thế mà… Đại Ma Vương lại thắng?!

Thân thể Chu Ngạn run lên.

Phương Ngọc đang ho ra máu cũng phải cất tiếng cười lớn.

Nhìn thấy kẻ địch vừa ngược bọn họ thê thảm có bộ dáng như vậy, trong lòng bọn họ đều vô cùng thống khoái.

Chu Ngạn vui sướng đến phát khóc.

“Mẹ nó! Đại Ma Vương! Đánh chết bọn chúng!”

“Từ này lão tử sẽ trở thành người hâm mộ não tàn của ngươi!”

Trong lòng Chu Ngạn đang gào thét.

Bỗng nhiên.

Phần phật!

“Đinh” một tiếng.

Băng Nguyên Thái Đao đột nhiên rơi xuống, đứng trước người Chu Ngạn khiến hắn sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

- Bảo vệ tốt thái đao của ngươi. Thân là đầu bếp, không được cho phép người khác dùng vũ lực cướp thái đao đi, đao phải ở trong người, ngươi hiểu không?

Bộ Phương liếc xéo Chu Ngạn, thản nhiên nói.

Chu Ngạn run run rẩy rẩy nắm lấy thái đao, trong lòng có khí huyết đang bành trướng ra!

“Bây giờ ngươi là lão đại, ngươi nói cái gì cũng đúng!”

Sau đó Bộ Phương mới quay đầu nhìn về phía Bán Thánh Hắc Phong đại lục.

- Tới đây, ta đang vội đây.

Bộ Phương nghiêm túc nói.

- Cuồng vọng! Thế mà còn dám… sỉ nhục ta… Thật không biết chữ “chết” viết như nào à! Tưởng là đánh bại được Chân Thần Cảnh Cửu Tinh của Hắc Phong đại lục ta thì nghĩ là ngươi vô địch à?!

Bán Thánh của Hắc Phong đại lục híp mắt nói.

Ngay sau đó, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây trường thương.

“Xoẹt” một tiếng.

Một chân giẫm xuống, vị Bán Thánh kia lập tức phi tốc như rồng lao đến.

Ong!

Trong nháy mắt, trường thương biến mất như một cơn gió.

Gió thổi tới.

Trường thương từ trên trời giáng xuống!

“Ầm” một tiếng, đâm vào vị trí Bộ Phương đang đứng.

Mặt đất nổ tung!

Đá vụn vỡ nát.

Hắc Phong đại lục Bán Thánh thét lên một tiếng, tay cầm trường thương, vung lên không một kẽ hở, từng thương hoa ép về phía Bộ Phương, muốn triệt đâm Bộ Phương thành một tổ ong vò vẽ!

Cấp bậc Bán Thánh cường giả, uy áp kinh trời.

Toàn bộ lôi đài dường như cũng trở thành sân khấu cho hắn ta.

Bị sát ý của hắn ta bao phủ.

- Chết đi!

Thương mang đen nhánh đột nhiên bắn ra.

Ngay sau đó, đánh về phía Bộ Phương.

Bộ Phương chắp hai tay, vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ.

Thân thể không ngừng lướt ngang qua, chỉ trong nháy mắt đã tránh hết được những thương mang kia đánh đến.

Dáng vẻ đó có hơi gian nan.

Khiến không ít người dưới lôi đài đều hét lên kinh ngạc.

Ở Tiên Trù Giới.

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, nín thở nhìn chằm chằm trận pháp hình ảnh.

Trong trận pháp hình ảnh, trận chiến đang diễn ra rất khí thế.

Chạm đến trái tim của mỗi một vị cường giả Tiên Trù Giới.

Trận chiến này rất quan trọng, chỉ có thể giành chiến thắng chứ không thể thua.

Một khi thua, hành trình thi đấu đoàn thể của Tiên Trù Giới của sẽ hoàn toàn kết thúc.

Thế nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, trận này rất khó.

Bởi vì… đối thủ của Đại Ma Vương là Nhất Tôn Bán Thánh!

Bán Thánh!

Nhóm các thành chủ đại nhân có người còn không phải Bán Thánh nữa là…

Loại cấp bậc tồn tại này, làm sao Đại Ma Vương có thể đối kháng được?!

Nhưng đối với những người hiểu rõ Bộ Phương thì sẽ không nghĩ như vậy.

Mộng Kỳ nhìn chằm chằm vào quầng sáng rực rỡ chói mắt trước mắt.

Hiện tại nàng ta chỉ hiếu kỳ, đến cùng Bộ Phương sẽ dùng thủ đoạn gì… để dạy dỗ cường giả Hắc Phong đại lục làm người!

Rầm rầm rầm!

Mặt đất không ngừng nổ tung, thương mang “ầm ầm” bắn ra.

Kình khí sắc bén không ngừng đánh đến.

Trường thương bị uốn cong thành một độ cong lớn, rồi đột nhiên bắn ra.

Hình như muốn nện vào trước ngực Bộ Phương.

Bỗng nhiên.

Bộ Phương không tránh né nữa.

Trực tiếp giơ tay lên, nắm lấy cây trường thương kia.

Ầm!

Mọi người đều trợn tròn mắt, cảm thấy khó mà tin nổi!

“Hả?”

- Ngươi…

Bán Thánh cường giả của Hắc Phong đại lục co rụt ánh mắt lại.

- Làm sao ngươi dám?!

- Ta đã nói thời gian của ta đang gấp…

Bộ Phương cau mày, nói.

Ngay sau đó.

Tâm thần nhất động.

Đai lưng trên lưng đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, “ba” một tiếng, quất vào thân thể Hắc Phong Bán Thánh kia.

Sau khi rút đai lưng ra, mang theo khí lạnh quất thẳng tới.

“Đai lưng?!”

“Tên này lại dám dùng đai lưng quất hắn?!”

- Ngươi có biết… chọc giận một vị Bán Thánh có hậu quả gì không?!

Nâng tay lên, trường thương phá không, được Bán Thánh Hắc Phong đại lục nắm vào trong tay.

Oành!

Sau lưng Bán Thánh này có một đạo Hắc Phong sắc bén ngưng tụ lại.

Hắc Phong này như thể đến từ thời cổ xưa…

- Đây chính là đỉnh cấp dị phong của Hắc Phong đại lục, có thể thổi tắt vạn vật, thổi tắt linh hồn!

- Ngươi căn bản không biết… một vị Bán Thánh có thể khủng bố đến mức nào!

Trường thương vung lên, Hắc Phong đen kịt kia lập tức chiếm cứ phía trên đó.

“Xoẹt” một tiếng, hư không cũng như thể đang sụp đổ…

Dị phong, cũng giống như Tiên Hỏa, cũng là Kỳ Vật sinh ra từ Thiên Địa Tự Nhiên, có uy năng rất lớn.

Tiếng huyên náo xung quanh lại vang lên một lần nữa.

Không hổ là Bán Thánh!

Vừa ra tay, liền biết có được hay không!

Bán Thánh Hắc Phong đại lục cũng nhếch miệng cười đắc ý.

- Tiểu tử… Nếu có kiếp sau, hãy nhớ kỹ đừng chọc giận Bán Thánh… Đặc biệt là một vị Bán Thánh có Thiên Địa Kỳ Vật!

Xoẹt!

Vừa dứt lời.

Trường thương ngay lập tức uốn cong như vầng trăng lưỡi liềm, sau đó đột nhiên bắn ra…

- Dị phong Diệt Hồn thương! Chết đi cho ta!

Rầm rầm rầm!

Bộ Phương đứng ở nguyên địa, mặt không biểu tình, chắp hai tay sau lưng.

Tước vũ bào bay phấp phới.

Xung quanh thân thể hắn, mặt đất đang không ngừng nổ tung.

Một đạo Nguyệt Nha Hắc Phong trảm đen nhánh, chém về phía hắn.

Bộ Phương nhìn Bán Thánh Hắc Phong đại lục ngoài cười nhưng bên trong không cười, nhếch môi lên…

- Có chút thú vị…

- Ta cũng là… Bán Thánh.

Vừa nói xong.

Khí tức trên thân Bộ Phương đột nhiên đại biến!

Thần niệm phóng thích ra toàn bộ, tu vi sớm đã bị thần niệm làm lu mờ, lúc này cũng phun trào ra!

Tước vũ bào hai màu đỏ trắng đan xen, đột nhiên hóa thành màu đỏ thẫm!

Âm thanh Tước Vũ chói tai vang lên!

Câu nói của Bộ Phương khiến mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt lên, lại ngẩn người một lần nữa.

- Hả?!

Đại Thánh Hắc Phong đại lục, tâm thần run lên, thiếu chút nữa không cầm nổi trường thương trong tay!

Chương 1983: Ăn viên Ngưu Nhục Hoàn để tự an ủi à? (1)

Âm thanh Tước Đề to rõ lọt vào tai, giống như vang vọng từ trên chín tầng mây xanh truyền xuống.

Âm thanh trong trẻo giống như Ngọc Châu trên bàn, khiến cho tâm hồn của mọi người đều cảm thấy rung động.

Tầm nhìn của mọi người thay đổi, ánh mắt chạm đến trên người Bộ Phương, nhìn thấy hắn đang đứng trên lôi đài, tước vũ bào đỏ thắm xoay tròn.

Cả người dường như bùng lên thành một ngọn lửa lớn, khí thế không ngừng tăng vọt.

Theo như cảm nhận của mọi người.

Ban đầu Bộ Phương vô cùng mông lung, đột nhiên tu vi trở nên rõ ràng hơn, cũng trong thời điểm này trực tiếp bộc phát không ngừng tăng lên, giống như đang bò từng bước lên cầu thang thì đột nhiên đứng phắt dậy chạy đi.

Rầm!

Cứ như thể xiềng xích bị đứt gãy, sự trói buộc biến mất.

Trong giờ phút này, tu vi của Bộ Phương được bộc lộ ra hoàn toàn.

Bán Thánh Cảnh, khí tức ngút trời.

Hai cánh hỏa diễm xuất hiện sau lưng, âm thanh Tước Đề vang vọng bên tai.

Có Hoả Vũ bay tán loạn rơi xuống.

Cảnh tượng vô cùng chói mắt, tất cả mọi người đều bị Bộ Phương bất chợt bạo phát mà làm cho xây xẩm choáng váng.

Thần niệm tỏa ra giống như sóng biển dào dạt, đè nén trong lòng của mỗi người, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở, ánh mắt co lại.

Tinh thần lực của Bộ Phương mạnh đến mức khó mà tưởng tượng.

Giống như một luồng sáng bao phủ quanh người hắn.

Dị phong diệt hồn thương đó là một thứ hình lưỡi liềm, gần như cuốn theo cả Hắc Phong phóng ra khí lạnh rùng mình.

Ở Hắc Phong đại lục, chí cường giả có thể dung hợp dị phong, cái gọi là dị phong cũng giống như Tiên Hoả ở Tiên Trù Giới, đều là những thiên kỳ vật, uy lực không tầm thường chút nào.

Bộ Phương chắp tay đứng nguyên tại chỗ, giọng nói lạnh nhạt khiến cho mọi người phải chấn động.

Bán Thánh ở Hắc Phong đại lục là hoảng hốt nhất.

Bởi vì hắn đang đối diện trực tiếp với uy áp phát ra từ trên người Bộ Phương.

Uy áp này khiến hắn bị chấn động vô cùng.

Người mà ngươi cho rằng là một con kiến hôi thì đột nhiên lại lắc mình trở thành một tồn tại không kém gì bản thân, loại tồn tại này, ngươi cảm thấy khó mà nói cho rõ được.

Đây cũng là một lần đánh thẳng vào tâm hồn của người ta.

Sau một hồi chấn động thì Bán Thánh của Hắc Phong đại lục cũng kịp phục hồi lại tinh thần.

- Cứ coi như là Bán Thánh thì sao chứ… dị phong của lão tử sẽ diệt hồn phách của ngươi! Xé nát máu thịt ngươi.

Tiếng gầm gừ vang lên, Bán Thánh ở Hắc Phong đại lục siết chặt trường thương trong tay, ánh mắt gườm gườm nhìn Bộ Phương đến mức muốn rách cả mí mắt.

Một bước đạp xuống.

Cơ thể lập tức lao đi.

Hướng thẳng về phía Bộ Phương, dị phong Diệt Hồn thương mang theo chém ra Bán Nguyệt Trảm.

Ầm ầm!

Uy thế hết sức khủng khiếp, tất cả mọi người như ngừng thở theo dõi trận chiến kịch liệt hấp dẫn này.

Trên lôi đài.

Tước vũ bào khoác trên người Bộ Phương tung bay phấp phới.

Đối mặt với sát chiêu có uy lực vô cùng dữ dội từ dị phong Diệt Hồn Thương.

Vẻ mặt Bộ Phương cũng tập trung hơn.

Sau một khắc.

Tay rung lên một cái.

Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao xuất hiện trong tay Bộ Phương.

Thái Đao vừa xuất hiện thì tiếng rồng gầm cũng vang vọng truyền ra.

Luồng sáng vàng rực, chói mắt hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người!

Bán Thánh của Hắc Phong đại lục thét lên:

- Chết đi!

Mắt đất liên tục bị đập vỡ, dường như bị lật tung lên một lớp, uy áp tỏa ra không ngừng.

Bộ Phương cầm chặt Thái Đao, vung lên một đao hướng về phía Hắc Sắc Bán Nguyệt thương.

Một đao này đơn giản không màu mè, một đao này đơn giản mà trực diện.

Rầm!

Một đao chém ra, khí tức trên lôi đài đột nhiên biến đổi.

Sau lưng Bộ Phương xuất hiện một bóng hình mờ ảo.

Bóng hình này giống như xé rách hư không mà đến, khí tức bất thường kinh người, đưng im trên cao nhìn xuống dưới.

Trong tay bóng hình này là một thanh đao, thanh đao kia dường như muốn chém vỡ cả trời.

Một đao chém xuống.

Trời đất chìm trong tĩnh lặng, giống như tiên nhân sắp bị chém đầu.

Khuôn mặt Bộ Phương không thể hiện cảm xúc, lạnh nhạt phun ra một câu:

- Nhất đao… trảm Tiên.

Sau đó, từ Long Cốt Thái Đao chém ra một vệt đao màu vàng.

Rầm một tiếng!

Va chạm với Hắc Sắc Bán Nguyệt thương kia.

Vang lên tiếng nổ lớn, sóng khí bay tán loạn.

Vị Bán Thánh của Hắc Phong đại lục kia tức đến mức muốn rách cả mí mắt, muốn dùng cây thương ở phía sau cho Bộ Phương một kích trí mạng.

Nhưng hắn ta vạn lần không ngờ đến.

Bộ Phương lại nhất đao trảm tiên.

Thế nhưng uy lực không hề tầm thường chút nào.

Hắc Phong bị diệt, đột ngột như băng tan, giống như bị một đao chém đứt.

Cây thương biến mất.

Đao thì vẫn lao tới.

Vị Bán Thánh kia không kịp xoay sở, chỉ có thể dùng chính thân thể để chống lại.

Trường thương và thanh đao cùng lúc lao đến.

Rầm rầm!

Lồng ngực đột nhiên phát nổ.

Bán Thánh đến từ Hắc Phong đại lục nhất thời bị thổ huyết, cả người bị đánh bật ngược trở lại, rơi xuống mặt đất, còn bị lực lượng mạnh mẽ đẩy lùi một đoạn.

Ầm ầm rơi khỏi lôi đài.

Yên tĩnh.

Toàn bộ khung cảnh như thước phim bị kẹt, yên tĩnh một cách lạ lùng.

Sau khi Bộ Phương bộc lộ ra tu vi Bán Thánh thì lập tức đánh chém liên tục.

Khí thế áp đảo, tinh thần lực áp đảo, thậm chí ngay cả kỹ năng cũng áp đảo nốt.

Kết quả của một chuỗi hành động áp đảo chính là, bị Bán Thánh của Hắc Phong đại lục tưởng chừng như nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay thì lại… bại trận.

Một đao đánh bại kẻ thù.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi của vị Bán Thánh kia, khiến cho tất cả mọi người trở nên ngây ngẩn.

Khán giả ban đầu còn bàn tán sôi nổi, lúc sau đã lập tức chìm trong im lặng.

Không ai đoán được một người nhỏ bé ở Tiên Trù Giới cứ im ỉm thế mà lại là Bán Thần, cứ giả heo ăn thịt hổ ở thời khắc cuối cùng lại ngăn được cơn sóng lớn.

Đánh bại liên tiếp hai người dự thi của Hắc Phong đại lục.

Chẳng khác nào đập thẳng vào mặt mọi người.

Lúc trước đa phần mọi người đều ủng hộ Hắc Phong đại lục.

Vẻ mặt những cường giả đến từ Kim Cương giới thì trông như bị táo bón, đôi mắt mở trừng trừng, đấm mạnh một quyền xuống đất.

Trên mặt những đại hán ở Kim Cương giới nổi đầy gân xanh, giận không chịu được:

- Mẹ kiếp, đồ ăn hại! Hắc Phong đại lục đều là bọn ăn hại! Chỉ là mấy con tép Tiên Trù Giới cũng không giải quyết được… Đúng là rác rưởi!

Những người xung quanh đều giữ im lặng, việc thực lực của Bộ Phương bộc phát đúng là ngoài suy đoán của tất cả.

Cứ việc.

Như bọn họ nghĩ, một tên Bán Thánh cũng không có gì to tát cả.

Nhưng…

Kiểu trái ngược bất thường như thế này vẫn khiến bọn họ phải kinh hoàng.

Có lẽ, Tiên Trù giới này còn có thể tiến xa hơn nữa.

- A Di Đà Phật, bần tăng quan sát lão bản là biết lão bản không phải phàm nhân.

- Có thể làm ra được món ăn mỹ vị như thế kia thì đương nhiên không phải hạng xoàng rồi.

- Lão bản, chém giết nhiều quá nhàm chán đi, kết thúc nhanh lên, rồi về nướng đồ ăn.

Xung quanh yên tĩnh được trong chốc lát, sau đó có vị cường giả mở miệng là lập tức trở nên huyên náo.

Tuy rằng thực lực của Bộ Phương khiến mọi người được phen hốt hoảng.

Dù sao, những vị cường giả đó lúc trước đã được nếm thử món thịt râu bạch tuộc nướng trên thiết bản của Bộ Phương thì đều bị món ăn nướng trên thiết bản hấp dẫn.

Khóe miệng Bộ Phương không khỏi co giật.

Luồng sáng vàng dần tản đi.

Sau đó, Long Cốt Thái Đao cũng được hắn thu hồi.

Bộ Phương chắp hai tay, đứng trên võ đài mặt không biểu cảm.

Hình dáng của hắn, xuyên qua trận pháp hình ảnh truyền đi khắp mọi thế giới.

Trận thi đấu đầu tiên của đội cho nên đã thu hút không ít sự quan tâm từ mọi người.

Ở Tiên Trù Giới.

Toàn bộ quảng trường chìm trong tĩnh lặng.

Mỗi người ở đây đều giống như đang trong trạng thái ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào màn sáng, có người còn vô thức đưa tay lên dụi mắt, dường như không tin vào những gì Bán Thánh vừa nhìn thấy.

Nhưng khi bọn họ trông thấy rõ ràng hình dáng của người được phản chiếu trong màn sáng.

Dáng người đứng thẳng tắp đang chắp tay ở giữa võ đài kia, tay áo bay phấp phới trong gió.

Tâm trạng lập tức trở nên kích động.

- Thắng rồi! Đại Ma Vương thắng rồi!

Chương 1984: Ăn viên Ngưu Nhục Hoàn để tự an ủi à? (2)

Notice: Undefined offset: 225

- Vô địch! Quả nhiên Đại Ma Vương không làm cho chúng ta phải thất vọng!

- Không hổ là người luôn tiên phong tạo nên kỳ tích, Đại Ma Vương! Lại một lần nữa mang đến sự ngạc nhiên vui mừng cho chúng ta!

Các cường giả ở Tiên Trù Giới được một phen náo nhiệt hẳn ra, sôi nổi bàn tán không ngừng, mỗi người đều châu đầu ghé tai thi nhau bình luận.

Bọn họ phấn khích, bọn họ hét lên, bọn họ không tài nào kìm nén được tâm trạng hào hứng của bản thân.

Những người bán hàng có mặt ở đó cũng hào hứng đến mức hứa giảm 50% mỗi món ăn!

Mùi thơm ngào ngạt, bầu không khí hừng hực, hưng phấn đan xen cùng lúc khiến cho toàn bộ quảng trường đều trở nên hết sức náo nhiệt.

Khóe miệng Mộng Kỳ khẽ cong lên.

Quả nhiên…

Thực lực của Bộ Phương vẫn mãi như vậy, luôn khiến cho người ta không thể nhìn thấu.

Hắn chưa từng khiến ai phải thất vọng cả.

Thắng rồi!

Mặc Yên ngơ ngác dõi theo bóng dáng hào hoa tao nhã trên võ đài, tâm trạng rạo rực hẳn lên.

Ăn bám sao? Ẻo lả sao?

Kẻ bán hàng tham lam sao?

Không… Tất cả đều là những nhận định sai trái.

Hóa ra sự ngông cuồng của bọn họ lại trở nên nực cười như vậy trong mắt của Đại Ma Vương.

Đại Ma Vương… thật sự rất mạnh!

Vẻ xúc động hiện rõ trên gương mặt sưng phù của Chu Ngạn, Bộ Phương thắng, thắng liên tiếp hai trận liền, chỉ cần thắng thêm một trận nữa thôi là có thể dẫn dắt đội Tiên Trù Giới đi vào vòng trong rồi.

Điều này sao có thể khiến hắn không cảm thấy hưng phấn chứ!

Đương nhiên, phần lớn trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và chấn động.

Hắn cảm thấy hết sức xấu hổ, cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Bộ Phương.

Dù sao trong suốt khoảng thời gian này hắn vẫn luôn thấy chướng mắt Bộ Phương, hắn cho là Đại Ma Vương cũng không có điểm nào hơn người cả.

Cho rằng Đại Ma Vương hết thời rồi.

Bây giờ xem ra…

Đều là hắn ẩn thân mà thôi!

Căn bản Đại Ma Vương không thèm để hắn vào mắt thôi, khó trách trước khi đi Địch Thái Giới Chủ luôn muốn để Đại Ma Vương chiếu cố bọn họ.

Thì ra, Đại Ma Vương thật sự có bản lĩnh này.

Mẹ kiếp!

Từ nay về sau lão tử sẽ là fan cuồng của Đại Ma Vương!

- Xì! Mẹ nó, chẳng qua là thắng được Bán Thánh thôi, vẫn chỉ là một tên Bán Thánh ở cái thế giới lạc hậu, cứ làm như là đạt giải quán quân luôn rồi ấy, đúng là một đám nhóc con.

Đại hán ở Kim Cương giới cười mỉa, cơ bắp cuồn cuộn trên người làm toát lên vẻ hung dữ, giống như chúng đang cử động vậy.

Hắn nhìn Chu Ngạn đang phấn khởi cười to, liếc mắt cười châm chọc.

Hắn ngứa mắt cảnh gương mặt Chu Ngạn vẫn đang sưng như cái đầu heo mà còn cười tươi được thế.

Mẹ nó, ngươi hưng phấn cái quái gì chứ!

Câu nói mỉa mai châm chọc không chút che giấu của đại hán người Kim Cương Giới truyền thẳng vào tai Chu Ngạn, khiến trong đôi mắt của Chu Ngạn xuất hiện lửa giận.

Trên lôi đài, Bộ Phương lạnh nhạt nhìn Ma Viên thống lĩnh, sau khi tuyên bố Bộ Phương chiến thắng.

Thì hỏi thăm Bộ Phương xem có phải nghỉ ngơi hay không.

Khóe miệng Bộ Phương khẽ động đậy, nói:

- Ta đang vội, tốc chiến tốc thắng đi, nếu không thì… thịt nhão mất.

Tuy rằng Hiên Viên Hạ Huệ cũng là Tiên trù, nhưng chưa chắc Hiên Viên Hạ Huệ đã có thể hỗ trợ làm món thịt Ma Oa nướng trên thiết bản này.

Vấn đề là trong công thức chế biến món ăn kia, có chứa uy áp tinh thần của Bộ Phương, là công thức nấu nướng dựa trên uy áp tinh thần của Bộ Phương.

Nếu như Hiên Viên Hạ Huệ không thể giúp được...

Món thịt Ma Oa này… có thể bị hỏng.

Câu nói của Bộ Phương vang vọng khắp không gian nơi này.

Khiến cho toàn bộ những người đang có mặt ở đây phải giật mình.

Thật kiêu ngạo.

Thế mà người Tiên Trù Giới cũng có thể kiêu ngạo như này à?

Thật sự tự coi là chiến thắng Bán Thánh là chiến thắng cả thế giới rồi chắc?

Hắc Phong đại lục bất quá chỉ là một cái Tiểu Thế Giới mà thôi, cường giả mạnh nhất cũng chỉ cỡ Bán Thần.

Hắn đắc ý cái gì chứ.

Về phần Hắc Phong đại lục.

Có một vị cường giả thực thụ bước lên lôi đài.

Vị cường giả này là một trong hai vị Bán Thánh ở Hắc Phong đại lục.

Trong ánh mắt hắn toát lên vẻ hung ác.

Vị Bán Thánh vừa vào sân:

- Xoẹt!

Khí tức đáng sợ bao trùm khắp không gian, trên đỉnh đầu của người nọ có tồn tại Thiên Đạo Ý Chí của Hắc Phong đại lục.

- Vị Bán Thánh này… Đã bước nửa bước vào cảnh giới Tiểu Thánh!

- Luồng khí tức này cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Tiểu Thánh, đầu bếp Tiên Trù Giới gặp xui rồi.

- Bắt đầu dung hợp Thiên Đạo Ý Chí rồi, kiểu thực lực như này vị Bán Thánh trước đó làm sao so được! Đây là muốn dạy dỗ đầu bếp kia rồi!

Tất cả mọi người nhìn vị Bán Thánh của Hắc Phong đại lục cao to như núi thì phấn khích bàn tán.

Trong đôi mắt của mỗi người ở đây đều ánh lên vẻ mong chờ.

Bọn họ nhìn Bộ Phương rất ngứa mắt!

Đúng vậy, chính là ngứa mắt.

Kẻ yếu đánh bại cường giả gì chứ. Thật vô nghĩa, thứ bọn họ muốn là trận chiến đẫm máu, bọn họ muốn đó là cường giả đánh bại kẻ yếu!

Như vậy mới có thể khiến cho bọn họ cảm thấy có hứng thú!

Như vậy bọn họ mới không thấy kinh ngạc mà là hào hứng!

Dưới lôi đài, đột nhiên trở nên náo nhiệt hắn ra, tiếng hò hét vang tận trời:

- Chém chết hắn đi!

Lông mày Bộ Phương nhíu lại, nhìn Bán Thánh đang đứng phía đối diện.

Ánh mắt của vị Bán Thánh đến từ Hắc Phong đại lục trở nên đỏ rực, gầm lên:

- Cứ nghĩ ta vốn dĩ không cần phải ra tay. Không ngờ rằng Tiên Trù Giới lại giỏi che giấu như vậy, để cho một tên Lục Tinh Chân Thần cảnh rác rưởi lên làm đội trưởng, cường giả thật sự thì núp bóng, đúng là loài sâu bọ hèn hạ!

Rầm!

Trên lôi đài, Hắc Phong bộc phát so với vị Bán Thánh khi trước thì vị này lại mạnh hơn rất nhiều.

Chứng kiến cảnh này, khiến cho rất nhiều người phải xốc lại tinh thần.

Qua một lớp màn sáng, các vị cường giả ở Tiên Trù Giới lại đang yên lặng nhìn màn sáng, trong lòng bọn họ âm thầm cầu nguyện.

Vượt qua được một cửa ải lại phải đối mặt với cửa ải khó khăn hơn.

Rốt cuộc Tiên Trù Giới có thể tiến được bao xa đây?

Nhóm người Chu Ngạn nắm chặt tay, tâm trạng vô cùng hốt hoảng.

Đại Ma Vương… liệu có làm nên kỳ tích nữa không?

Rầm!

Hắc Phong nổi lên, Vạn Quyển Cuồng Sa phủ khắp bầu trời!

Thiên Đạo Ý Chí của Hắc Phong đại lục trở thành một bàn tay lớn hạ xuống đột ngột.

Bàn tay lớn mang theo luồng uy áp dồi dào đập xuống Bộ Phương.

Tiếng gầm gừ vang lên:

- Xem đây, ta sẽ đập nhừ ngươi!

Vị Bán Thánh cuối cùng của Hắc Phong đại lục ngưng tụ uy lực toàn thân sau đó phóng ra một chưởng.

Một chưởng này.

Khiến không ít người phải khiếp đảm.

Uy lực của một chưởng này có thể sánh ngang với Tiểu Thánh!

Rất nhiều vị cường giả ở các Tiểu Thế Giới không khác Hắc Phong đại lục cho lắm đều cảm thấy rùng mình, bọn họ đều thầm tự nhủ ở những trận đấu sau phải cẩn thận một chiêu này của vị Bán Thánh Hắc Phong đại lục kia.

Có điều trước đó.

Bọn họ có thể vui vẻ nhìn cảnh loại sâu bọ ở Tiên Trù Giới bị bóp chết rồi!

Một chiêu dung hợp Thiên Đạo Ý Chí.

Tên đầu bếp kia lấy cái gì để cản lại đây?

Thái Đao chắc?

Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ đến.

Đối diện với một chưởng này.

Tinh thần Bộ Phương khẽ động.

Kim quang đột ngột lóe lên.

Trong tay xuất hiện một viên Ngưu Nhục Hoàn lấp lánh ánh vàng.

Khuôn mặt không biểu cảm đối mặt với một chưởng này, đưa viên Ngưu Nhục Hoàn lên, há miệng ra.

Cắn xuống.

Viên thịt tách ra, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ bên trong viên Ngưu Nhục Hoàn.

Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn khung cảnh này!

Vẻ mặt ngơ ngác!

Viên Ngưu Nhục Hoàn sao?

Đang trong trận đấu tự nhiên lấy viên Ngưu Nhục Hoàn ra làm gì?

Tên đầu bếp này biết chắc mình sẽ thua… Cho nên trước khi chết muốn ăn một viên Ngưu Nhục Hoàn để tự an ủi bản thân hay sao?

Mẹ nó, thật đúng là chuyện cười mà.

Chương 1985: Đại huynh đệ ngực to nhưng óc bằng quả nho! (1)

Ngưu Nhục Hoàn sao?

Mọi người im phăng phắc.

Mọi người đều biết ngươi là đầu bếp ở Tiên Trù Giới, đang trên lôi đài không cần lấy Ngưu Nhục Hoàn ra để chứng minh thân phận bản thân.

Có điều.

Mùi viên Ngưu Nhục Hoàn này đúng là hấp dẫn ngoài sức tưởng tượng.

Đặc biệt là hương vị như kia.

Không ít người đang quan sát Bộ Phương, thấy Bộ Phương đưa miếng Ngưu Nhục Hoàn vào miệng sau đó cắn xuống.

Mùi hương ngào ngạt bay ra từ đó, mùi hương này cảm nhận tinh tế tỉ mỉ như tơ lụa, cảm giác khiến người ta phải si mê nó.

Dường như ăn rất ngon đó!

Có người trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, âm thầm nuốt nước bọt.

Có trời mới biết chỉ là một viên Ngưu Nhục Hoàn thôi, mà lại có thể hấp dẫn tâm hồn bọn họ như vậy.

Dù sao mọi người cũng nhanh chóng ổn định tinh thần, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bộ Phương.

Thơm thì thơm, ngon thì ngon… Nhưng chỉ là một viên Ngưu Nhục Hoàn thôi, thì làm sao có thể giúp thắng trận được cơ chứ?

Ngay cả đối thủ của Bộ Phương.

Vị Bán Thánh đỉnh phong của Hắc Phong đại lục kia, lúc này đang mỉm cười lạnh lẽo.

Trong luồng Hắc Phong phủ đến thoáng qua một sự chế giễu lạnh lùng, Thiên Đạo Ý Chí tung ra, hóa thành bàn tay vô hình chụp xuống Bộ Phương.

Lúc này dường như toàn bộ lôi đài đều không chịu nổi sức nặng đó.

Ma Viên thống lĩnh lạnh lùng theo dõi, không hề có ý định ra tay.

Thậm chí ánh mắt của hắn còn lóe lên một tia sáng, có chút hiếu kỳ không biết tên nhóc Tiên Trù Giới này định xử lý thế nào.

Dù sao thì cuộc tỷ thí này cũng đã dính đến Thiên Đạo Ý Chí rồi.

Một khi liên quan đến Thiên Đạo Ý Chí thì nó mang hàm nghĩa là…

Trận đấu này đã tăng lên một đẳng cấp khác.

Trình độ Tiểu Thánh, hơn nữa trình độ này chính là trình độ chủ yếu ở những trận đấu trong tương lai.

Tóm lại, Bán Thánh không thể đi đến cuối cùng được.

Ma Viên thống lĩnh chăm chú nhìn Bộ Phương, đôi mắt khẽ híp lại:

- Ngưu Nhục Hoàn à?

Không chỉ riêng hắn ta.

Đa phần mọi người đều kêu lên.

Cường giả ở Kim Cương giới đang ngồi dưới lôi đài cũng nhếch miệng cười ha hả, trào phúng không chút do dự, vẻ coi thường hiện trên khuôn mặt:

- Tên nhóc này chắc là rất tuyệt vọng rồi! Chắc là muốn khi chết đi có thể làm một con ma no!

Rất nhiều người ở xung quanh cũng phụ họa theo.

Nhưng mà…

Trong đám người, lại có không ít người có ánh mắt dần ngưng tụ lại.

Bọn họ thật sự khựng lại.

Ví dụ như các hòa thượng ở Tây Kinh Tiểu Phật giới, lại ví như những cường giả tóc vàng đeo mặt nạ mang theo đôi cánh trắng toát sau lưng ở Dực Nhân cốc, cả những cường giả có sắc mặt trắng bệch đến từ Du Hồn giới kia nữa.

Cảm Tri Lực của bọn họ rất mạnh, cho nên không hề tỏ ra khinh thường viên Ngưu Nhục Hoàn trong tay Bộ Phương chút nào.

Cường giả đứng đầu trong số bọn họ… ngưng tụ ra Thần cảm!

Lực cảm nhận siêu phàm, có thể cảm ứng được lực lượng khủng khiếp bên trong viên Ngưu Nhục Hoàn vàng óng trong tay Bộ Phương.

Trong đó, cũng có Thiên Đạo Ý Chí!

Ai thắng ai thua, chưa chắc đã nói trước được.

Nhưng điều này cũng khiến bọn họ thắc mắc, không hiểu sao Thiên Đạo Ý Chí lại ẩn giấu bên trong viên Ngưu Nhục Hoàn này.

Hơn nữa… Chỉ một viên Ngưu Nhục Hoàn thì có thể làm nên tích sự gì?

Người Tiên Trù Giới đang cảm thấy rất hưng phấn.

Không sai, chính là hưng phấn.

Nhìn thấy Bộ Phương lấy ra viên Ngưu Nhục Hoàn thì không những không cảm thấy lo lắng, mà ngược lại còn thấy hết sức hưng phấn.

Đương nhiên cũng có người không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, lúc này, Tiên trù bên cạnh bọn họ sẽ hào hứng giải thích cho bọn họ.

Ngưu Nhục Hoàn… Đó là phương thức đáng sợ đã cùng với Đại Ma Vương tung hoành khắp chốn.

- Mỹ thực của Đại Ma Vương bùng nổ! Vô địch!

- Ngươi đã hiểu tại sao mà Đại Ma Vương lại có thể chặn đứng được cả ngàn quân địch hay chưa?

- Không sai! Chính là Ngưu Nhục Hoàn, đó là một viên Ngưu Nhục Hoàn thần kỳ!

Nhóm Tiên Trù sôi nổi bàn tán, phấn khích nhìn chằm chằm lên màn sáng, thậm chí có hơi thiếu kiên nhẫn mà chạm lên màn sáng.

Lần này, bọn họ trao hết niềm tin cho Đại Ma Vương.

Dù sao, Ngưu Nhục Hoàn của Đại Ma Vương… đi khắp cùng trời cuối đất cũng chỉ có một loại này mà thôi!

Rầm

Bàn tay khổng lồ giáng xuống.

Dường như mọi vật đều không thể chịu nổi sức ép của nó, đá vụn trong chớp mắt bị nghiền ép thành bụi phấn.

Bởi vì đây là trận đấu vòng loại đầu tiên cho nên bên phía Địa Ngục còn chưa kịp chuẩn bị lôi đài vững chắc hơn. Vì vậy Thiên Đạo Ý Chí vừa xuất hiện thì lôi đài đã không chịu nổi.

Rầm!

Bộ Phương đứng nguyên tại chỗ.

Ngưu Nhục Hoàn bị hắn cắn một nửa.

Bên trong Ngưu Nhục Hoàn có luồng nhiệt khí đang trào dâng.

Bất an lay động trong tay Bộ Phương như muốn thoát ra, trong nháy mắt phát nổ hết tất cả.

Hai ngón tay của Bộ Phương vẫn cầm Ngưu Nhục Hoàn, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng.

Uy áp hạ xuống.

Tước vũ bào trên người hắn tung bay phấp phới.

Giống như đang bám lên người hắn.

Đột nhiên.

Bộ Phương nheo mắt.

Sau đó, búng ngón tay một cái.

Ngưu Nhục Hoàn lập tức bắn ra.

Tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, bắn vào bàn tay khổng lồ đang giáng từ trên trời xuống.

- Chỉ là Ngưu Nhục Hoàn… Cũng muốn chống lại sự hủy diệt của Thiên Đạo Ý Chí à?

- Đi chết đi! Loại sâu bọ đến tứ Tiên Trù Giới!

Bán Thánh của Hắc Phong đại lục như hòa vào trong hư không, thân thể ẩn hiện trong hắc phong.

Đập xuống một chưởng.

Ngưu Nhục Hoàn vàng óng bay lên trời.

Trong nháy mắt va chạm với một chưởng kia.

Rầm!

Tiếng nổ mạnh vang lên trong chớp mắt.

Cả bàn tay đều bị xé toạc ra.

Cái gì?

Ánh mắt của vị Bán Thánh Hắc Phong đại lục nhất thời co lại.

Sau một thoáng, như muốn rách cả mí mắt.

Làm sao có thể?

Một chiêu ẩn chứa Thiên Đạo Ý Chí của hắn… làm sao có thể bị xé toạc ra như thế được?

Mẹ nó, lại bị một viên Ngưu Nhục Hoàn đập vỡ là sao?

Bây giờ Ngưu Nhục Hoàn đều ngưu bức như vậy à?

Rầm!

Ngưu Nhục Hoàn không ngừng bay lên, luồng nhiệt khí nóng hôi hổi liên tục bốc lên, gia tăng mạnh mẽ.

Sau đó hóa thành một đạo kim sắc lưu tinh, xuyên qua Thiên Đạo Ý Chí vô hình ngưng tụ ở lòng bàn tay.

Hướng về phía cường giả của Hắc Phong đại lục.

Ầm!

Đột nhiên nổ tung trên bầu trời.

Hỏa diễm cuồn cuộn ngập trời, bao phủ cả trong ánh mắt của tất cả mọi người, khiến cho tinh thần ai nấy cũng đều rung động.

Tê tê tê!

Mọi người hít sâu một hơi, vẻ mặt khó tin.

Ngưu Nhục Hoàn… phát nổ?

Thật quỷ dị!

Bây giờ Tiên Trù Giới lại có kiểu này à?

Ngưu Nhục Hoàn cũng có thể phát nổ hay sao?

Đột nhiên trong hư không vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Toàn thân vị Bán Thánh ở Hắc Phong đại lục kia đều bị bao trùm trong ngọn lửa.

Hắn liên tục vùng vẫy, gào thét inh ỏi.

Thế nhưng vẫn trốn không thoát.

Lửa gặp gió thì càng bùng lên dữ dội hơn.

Bán Thánh ở Hắc Phong đại lục bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn.

Phía dưới, mọi người lặng im phăng phắc.

Tất cả mọi người nhìn vào khung cảnh này cũng không biết phải nói gì.

Cứ tưởng đến xem một trận thể hiện của Hắc Phong đại lục, ai ngờ đâu lại ra một cái kết quả bất ngờ như thế.

Thậm chí đầu bếp ở Tiên Trù Giới còn chưa ra tay, chỉ là ném ra một viên Ngưu Nhục Hoàn mà thôi.

Đã đánh cho đối phương bẹp dí.

Thủ đoạn này, không phải hạng xoàng đâu nhé.

Cường giả ở Kim Cương giới không thốt ra nổi một câu, chỉ trân trân nhìn vào hư không, miệng co rúm.

Trong số những người theo dõi trận này, có người nhìn với ánh mắt kinh ngạc, có người thì tỏ ra sợ hãi, cũng có người bắn ra ánh mắt sát ý lạnh lẽo.

Đội dự thi Thâm Uyên đều là một thân Huyết Bào.

Bọn họ quấn lên Huyết Bào, khí tức trên người mỗi cá nhân đều vô cùng mạnh mẽ.

Những người dự thi này, là những tinh anh Chấp Pháp Sứ được tuyển chọn hết sức kỹ càng, thực lực của bọn họ không hề tầm thường chút nào.

Ánh mắt của mỗi người đều dõi theo ánh lửa của Ngưu Nhục Hoàn nổ tung trên trời, lộ ra sát ý bên trong.

Chương 1986: Đại huynh đệ ngực to nhưng óc bằng quả nho! (2)

Notice: Undefined offset: 240

Ngưu Nhục Hoàn quen thuộc, tiếng nổ quen thuộc, ánh lửa quen thuộc.

Đã từng có vô số huynh đệ chết thảm trong trận nổ của Ngưu Nhục Hoàn này rồi.

Tên nhóc con phá hỏng trận pháp ở Tiên Trù Giới này, thật sự đã xuất hiện.

Mộ vị cường giả quấn Huyết Bào trong Thâm Uyên nói với cường giả dẫn đầu:

- Đội trưởng…

Giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Bây giờ chưa thể ra tay được, trên lôi đài nếu gặp được người của Tiên Trù Giới… giết không tha!

Những cường giả ở đội Thâm Uyên đều lạnh lùng gật đầu.

Chỉ cần gặp được Tiên Trù Giới… Mặc kệ là kẻ nào đều giết không tha.

Chiến đấu kết thúc.

Vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Mặt mũi của những người dự thi của đội Hắc Phong đại lục trở nên xám ngoét.

Không chỉ riêng bọn họ, mà những người ở Hắc Phong đại lục theo dõi trận đấu thông qua màn sáng đều cảm thấy choáng váng.

Bán Thần đỉnh phong đại lục của bọn họ thế mà bị một viên Ngưu Nhục Hoàn nổ chết.

Thua một cách oan ức như vậy.

Đây có lẽ là một trận thua thê thảm nhất trong lịch sử rồi.

Bị một viên Ngưu Nhục Hoàn nổ chết.

Rầm một tiếng.

Bán Thánh thê thảm rơi xuống lôi đài.

Tuy rằng không chết nhưng cũng trọng thương.

Bây giờ tu vi của Bộ Phương đã tăng lên không ít, dùng một viên Ngưu Hoàn nổ tung để làm trọng thương một vị Bán Thánh đã không thành vấn đề.

Bộ Phương chắp tay, liếc nhìn vị Bán Thánh thê thảm của Hắc Phong đại lục một cái.

Sau đó, đưa mắt nhìn vị Ma Viên thống lĩnh.

Ma Viên thống lĩnh nhìn Bộ Phương thật kỹ, sau đó mở miệng tuyên bố:

- Đội giành chiến thắng là đội Tiên Trù Giới.

Vừa dứt lời.

Chu Ngạn đã lập tức bật khóc, Mặc Yên cũng che miệng, Phương Ngọc thì kích động vung tay.

Bọn họ thăng cấp!

Khóe miệng Bộ Phương cũng nhếch lên.

Rất tốt.

Nên quay về nấu tiếp thôi, nếu không… thịt Ma Oa cũng muốn hỏng rồi.

Chờ sau khi Ma Viên thống lĩnh tuyên bố xong xuôi.

Bộ Phương chắp tay, tước vũ bào trên người khôi phục lại màu đỏ trắng như cũ.

Lấy một sợi dây thừng bằng nhung từ trong Hệ Thống Không Gian ra, cột tóc gọn gàng.

Bộ Phương thong thả cất bước đi xuống dưới lôi đài.

Dáng vẻ nhẹ nhàng thư thái.

Được chiếu qua màn sáng khiến nhóm Nữ Tiên Trù ở Tiên Trù Giới sau khi nhìn thấy thì la hét không thôi!

Đại Ma Vương đẹp trai, lạnh lùng, tản ra một sức hấp dẫn không thể chối từ!

Cộp cộp cộp!

Bộ Phương chắp tay, bước đi lạnh lùng.

Đột nhiên.

Hắn dừng hẳn lại.

Bởi vì bỗng từ đâu xuất hiện một bàn tay to lớn chắn trước mặt hắn.

Bàn tay kia vù một tiếng lập tức đập xuống đầu của Bộ Phương.

Ánh mắt Bộ Phương nhíu lại.

Những người xung quanh vẫn luôn chú ý đến Bộ Phương thấy vậy hét toáng lên.

Bộ Phương giơ tay lên, cánh tay đeo băng đụng vào bàn tay kia.

Bốp một tiếng.

Một luồng lực lượng từ lòng bàn tay truyền đến.

Cái gì?

Bộ Phương cảm nhận cơ thể khẽ rung lên, ngạc nhiên đưa mắt nhìn.

Ngăn cản hắn không phải ai khác mà chính là đại hán ở Kim Cương giới.

Người kia cũng cảm thấy ngạc nhiên, giống như không nghĩ đến Bộ Phương lại có thể dùng lực lượng đơn thuần của bản thân để cản lại một bàn tay của hắn.

Vẻ mặt không cảm xúc của Bộ Phương nhìn đại hán Kim Cương giới này:

- Có việc gì?

Nghe thấy Bộ Phương hỏi.

Đại hán nhếch môi, đang chuẩn bị cất lời.

Bộ Phương đã nói luôn:

- Đừng nói nữa, bây giờ không cần ngươi phải nói. Ngươi ngăn cản ta, thịt bị hỏng, thịt sắp hỏng đến nơi rồi, ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?

Khuôn mặt đại hắn khựng lại, trừng mắt nhìn Bộ Phương.

Mẹ kiếp! Lão tử rất ngứa mặt ngươi, muốn doạ ngươi một trận, ngươi lại nói vấn đề thịt hỏng hay không hỏng với lão tử làm cái gì hả?

Bộ Phương thở dài một hơi, rút cánh tay đang chặn tay của đại hán ở Kim Cương giới này lại, thản nhiên nói:

- Chư vị… Vị đại huynh đệ ngực to mà óc bằng quả nho đang cản đường ta về nấu ăn, chư vị nói xem nên xử lý thế nào cho phải đây?

Dứt lời.

Vẻ mặt vị đại hán đến từ Kim Cương giới bỗng thộn ra.

Ngực to mà óc bằng quả nho á?

Mẹ nó ngươi nói ai là ngực to mà óc bằng quả nho hả?

Đây là cơ ngực của lão tử đấy? Cơ ngực, ngươi có hiểu không?

Cơ ngực khẽ rung lên!

Cường giả Kim Cương giới tức giận:

- Mẹ kiếp… Ngươi muốn chết à!

Nhưng sau đó, hắn nhanh chóng cảm thấy rùng mình.

Phía sau giống như có từng cái ánh mắt tràn ngập sát khí bắn lên người hắn.

Cái gì?

Nhất thời cường giả Kim Cương giới trở nên sững sờ.

Không biết từ lúc nào mà Pháp Vụ hoà thượng đã xuất hiện trước mặt cường giả Kim Cương giới rồi:

- A Di Đà Phật, thí chủ ngực to mà óc bằng quả nho. Ngươi làm như vậy là không được.

Cường giả Kim Cương giới há hốc miệng, nói:

- Cao tăng của Tây Kinh Tiểu Phật giới à?

Rầm!

Sau đó, cường giả Kim Cương giới nhìn thấy nắm đấm đang không ngừng hướng về phía hắn.

Một quyền nện xuống hốc mắt hắn.

Pháp Vụ hòa thượng này thế mà dám vén áo cà sa ra tay trước.

Cường giả Kim Cương giới sững người, sau đó trở nên giận dữ, xoay người gầm lên:

- Mẹ! Cao tăng con mẹ ngươi… Lão lừa trọc dám đánh ta à!

Thế nhưng rất nhanh tiếng nói đó tắt lịm, mắt mở lớn.

Bởi vì ở trước mặt hắn.

Trừ tên Pháp Vụ hòa thượng đang vén áo cà sa, sắn tay áo có sát khí kinh khủng thì bên ngoài có đầy rẫy những bóng người đang nhìn hắn, khiến hắn phải rùng mình.

Trong đó, thậm chí có cả những cường giả thuộc những Tiểu Thế Giới còn mạnh hơn so với Kim Cương giới nữa.

Cường giả Kim Cương giới như muốn nói điều gì:

- Ta…

Nhưng lời nói vừa thốt ra, đã lập tức chìm nghỉm bên trong biển người.

Chỉ còn thấp thoáng tiếng nói nghẹn ngào.

Bộ Phương lắc đầu.

Cơn giận dữ của những kẻ tham ăn làm sao có thể cản lại đơn giản được.

Thật đúng là trẻ người non dạ.

Từ trong đám người, giọng nói tức giận của cường giả ở Kim Cương giới truyền ra:

- Mẹ! loại sâu bọ ở Tiên Trù Giới kia, ngươi chờ đó cho ta, lên lôi đài, lão tử sẽ bẻ từng cây xương sườn của ngươi. A là ai? Đừng có chạm vào cơ ngực của lão tử!

Bên dưới lôi đài là khung cảnh hết sức hỗn loạn, quần chúng vây xem cạn lời luôn.

Bộ Phương không đứng lại nữa, dưới ánh mắt trợn tròn của nhóm người Chu Ngạn, bước đi thẳng.

Phía trước Phương Phương tiểu điếm.

Con mắt Hiên Viện Hạ Huệ mở to, mồ hôi khắp người đổ xuống như mưa, chảy đầy đất.

Trong ánh mắt đầy những tia máu in hằn, tinh thần lực lung lay sắp đổ, dường như muốn sập đến nơi.

Uy lực từ thiết bản thịt Ma Oa đang ở trên nồi Huyền Vũ khiến hắn ta sắp không trụ nổi.

Bộ lão bản… vẫn chưa quay lại, hắn thật sự sắp không chịu đựng được nữa rồi!

Đột nhiên.

Ngay khi tinh thần hắn sắp đứt.

Một luồng tinh thần lực mạnh mẽ đột nhiên dung hợp tới, bao lấy tinh thần lực của hắn, khiến toàn thân hắn như được thả lỏng.

Hiên Viên Hạ Huệ ngẩng phắt đầu lên, ở nơi đó, Bộ Phương đang chắp tay, từ từ tiến lại gần.

Xung quanh lôi đài.

Việc tụ tập dưới tiếng hò hét của Ma Vương thống lĩnh mới chịu dừng lại.

Một đám người ầm ầm tản đi, nghênh ngang đi qua Phương Phương tiểu điếm.

Điều này khiến không ít người phải tò mò.

Ma Vương thống lĩnh liếc nhìn bộ dạng thê thảm của cường giả ở Kim Cương giới một cái, khóe miệng khẽ giật.

Đây chính là câu nói không tự đâm đầu vào chỗ chết sẽ không phải chết đúng không.

Họ nhẹ một tiếng.

Hắn nhìn ngọc phù trong tay.

Sau đó lạnh nhạt tuyên bố:

- Trận tiếp theo… đội Bắc Vân Hải đấu với đội Thâm Uyên.

Chương 1987: Đoàn đội Tiên Trù Giới bị ngắm trúng (1)

Cường giả của Kim Cương Giới bị vây đánh.

Đánh xung quanh lôi đài…

Bị vây giết không nói, lại bị tập kích, tập kích thì cũng thôi đi, còn bị truyền vào trong trận pháp hình ảnh của mấy tiểu thế giới.

Tình cảnh này lập tức trở thành trò cười cho vô số tiểu thế giới ở xung quanh.

- Dám cản đường của Đại Ma Vương, muốn chết à!

- Đừng xem thường đầu bếp, sau lưng đầu bếp là hàng ngàn hàng vạn thực phẩm, đầu bếp vô cùng lợi hại đó.

- Ỷ vào ngực to mà muốn đánh Đại Ma Vương hả, đập nát ngực hắn ta luôn!

Người của Tiên Trù Giới nhao nhao trầm trồ, tất cả mọi người đều vừa ăn mỹ thực vừa hưởng thụ tiếng gào thét của cường giả Kim Cương Giới.

Mà Kim Cương Giới.

Vô số cường giả đều mang vẻ mặt cạn lời mà nhìn chằm chằm vào quầng sáng kia, tên nhóc này đã đánh bay hết thể diện của Kim Cương Giới bọn họ rồi, thế mà lại bị nhiều người như vậy vây đánh cùng lúc.

Còn bị truyền đi khắp các thế giới xung quanh nữa chứ.

Bây giờ e là đám người ngực to não tàn của Kim Cương Giới đã trở thành từ thịnh hành luôn rồi.

Đương nhiên, ngoại trừ chuyện của Kim Cương Giới ra.

Còn có rất nhiều người càng tò mò về tên đầu bếp của Tiên Trù Giới kia.

Vì sao lại có nhiều người ra tay giúp đỡ tên đầu bếp đó như vậy.

Hơn nữa, ngay cả cao tăng của Tây Kinh Tiểu Phật giới cũng xắn tay áo lên động thủ, rốt cuộc đây là vì sao chứ?

Mang theo nghi hoặc đầy đầu.

Rất nhiều người đều đi theo tiểu đội đã đánh xong.

Còn chưa tới gần thì đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm lan truyền trong không khí.

Mùi thịt này so với thịt bình thường, tựa như có mang theo hàm ý độc đáo nào đó, giống như đang đàn một khúc nhạc vậy.

Khi gảy đàn, nó còn khiến cho tâm tình người ta không khỏi rung động.

- Thơm quá! Mùi vị này… quả thực là làm cho người ta say mê!

- Sao lại thơm như vậy?

- Thịt nướng? Không đúng… hương thơm khó có thể biểu đạt được, chưa bao giờ nếm thử!

Một đám người líu ra líu rít, ánh mắt cũng tập trung vào một quán nhỏ ở cách đó không xa.

Quán nhỏ không đánh.

Lúc trước tên đầu bếp của Tiên Trù Giới đại triển thần uy trên lôi đài, giờ phút này hắn ta đang vén tay áo bận rộn phía trước quán nhỏ.

Trong tay có cầm một que thịt xiên thơm nức không hề bình thường, que thịt được đặt trên khay sắt, không ngừng tỏa ra mùi thơm phưng phức.

Mùi thơm đậm đà tràn ngập hàm ý độc đáo.

- Bộ lão bản! Lấy một xiên thịt Ma Oa đi!

- Một xiên sao mà đủ, mười xiên!

- Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!

Các thực khách xếp thành hàng dài ở xung quanh, ánh mắt người nào người nấy đều cứ như muốn phun ra lửa mà nhìn chằm chằm mà đồ ăn trên khay sắt của Bộ Phương.

Một đám người đều ngứa ngáy trong lòng, có hơi không thể chờ đợi được.

Những người theo đến lập tức kinh hãi.

Còn có thao tác này nữa sao?

Vậy mà lại mở quán nhỏ ở xung quanh lôi đài, thoạt nhìn làm ăn cũng vô cùng tốt…

Có người ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong không khí, sắc mặt bọn họ cũng hơi thay đổi, mùi thơm kích thích khứu giác khiến cho bọn họ không khỏi nuốt nươc miếng.

Trong bụng truyền ra tiếng ọt ọt.

Nhịn không nổi mà…

Cũng tới mua một xiên đi!

Trong nhất thời, một đám người cũng gia nhập vào bên trong đại quân xếp hàng.

Buôn may bán dắt đã làm cho đám người Chu Ngạn sợ ngây người.

Bây giờ bọn họ chỉ còn lại sự bội phục với Bộ Phương thôi.

Cho dù là chiến đấu, hay là buôn bán quán nhỏ cũng đều hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.

Hơn nữa, bọn họ ngửi thấy mùi thịt trong không khí cũng không khỏi có hơi dao động.

Thật là muốn ăn…

- Bởi vì người quá nhiều, bây giờ mỗi người mua một xiên, ăn xong một xiên rồi lại xếp hàng một lần nữa…

Bộ Phương nhìn đoàn người chi chít kia thì cũng có hơi đau đầu, chẳng qua tâm lý của hắn cũng rất thích.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủn, thu nhập của hắn đã đạt tới một con số cực kỳ đáng sợ.

Dường như thịt Ma Oa được hoan nghênh hơn xúc tua bạch tuột kia.

Các thực khách ai nấy cũng đều vô cùng muốn thưởng thức.

Thịt Ma Oa càng thơm, thịt càng dai thì đặc biệt được yêu thích.

Lúc trước quy định của Bộ Phương là mỗi người mười xiên một lần, mà mỗi lần Bộ Phương có thể nấu ra ba bốn mươi xiên.

Như vậy một lần có thể hoàn thành buôn bán với ba bốn người.

Tuy rằng tốc độ không tệ, nhưng vẫn quá chậm.

Cho nên Bộ Phương bắt đầu sửa lại, mỗi người một lần chỉ được một xiên, như vậy tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Một lần có thể bán được cho ba bốn chục người.

Hiệu suất tăng lên rất nhiều, cũng làm cho đám khách hàng có hơi bất mãn cũng hưng phấn hơn.

Pháp vụ hòa thượng phất áo cà sa, trên mặt cũng treo nụ cười tươi.

Trong tay hắn có cầm một xiên thịt Ma Oa thiết bản màu đỏ nâu, bên trên còn được quét nước sốt, nhìn rất hấp dẫn.

Nóng hôi hổi, hoa văn phía trên thịt Ma Oa lại vô cùng rõ ràng.

Pháp vụ ngửi một hơi thật sâu.

Ngay lập tức có mùi thơm chui vào trong miệng và mũi hắn, mang theo hương vị kích thích làm cho tốc độ bài tiết nước bọt của hắn cũng tăng lên.

Bẹp.

Cắn một ngụm xuống, kéo theo một miếng thịt.

Dưới lớp thịt màu đỏ nâu là lớp mỡ vô cùng trắng mịn, tràn ngập tính đàn hồi.

Hắn bắt đầu nhai nuốt, thịt rất dai, mùi thịt tràn ngập khắp vị giác làm cho người ta lưu luyến không quên.

Pháp vụ hòa thượng ăn mà miệng đầy dầu, trên mặt cũng đỏ ửng lên.

Việc buôn bán của quán nhỏ rất tốt dẫn đến sự ồn ào náo động, danh tiếng bạo phát hoàn toàn truyền ra khắp nơi.

Một vài người sau khi mua xong thì cầm xiên thịt đến xung quanh lôi đài xem thi trận.

Một bên vừa xem trận đấu một bên lại ăn ngon lành.

Làm cho đám cường giả khác xem trận đấu cũng không khỏi trừng mắt nhìn.

Không ít người đều không còn lòng dạ nào xem thi đấu nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào xiên thịt trong tay đám người đó.

Mà các thực khách khác thì lại có lòng tốt mà nói cho đám cường giả đó.

Trong phút chốc, càng lúc càng có nhiều người đến gia nhập vào đội ngũ xếp hàng mua thiêu thiết bản…

Cảnh này khiến cho trận đấu bên trên lôi đài trở nên tẻ nhạt vô vị.

Trong tay không có xiên thịt nào, xem thi đấu cũng càng buồn tẻ hơn…

Trận đấu lần này là đoàn đội Thâm Uyên đối chiến với đoàn đội Bắc Vân Hải.

Bắc Vân Hải là một tiểu thế giới, không được xem là quá mạnh, nhưng cũng không hề kém.

Bên trong đội ngũ dự thi không có Tiểu Thánh, nhưng tất cả đều là cường giả Bán Thánh cả.

Thực lực này còn mạnh hơn cả Hắc Phong đại lục một chút.

Mà Thâm Uyên… trước đó nó vẫn luôn là thế giới lệ thuộc vào Minh Ngục, cũng không có quá nhiều người biết đến.

Mặc dù có rất nhiều người biết Thâm Uyên, tuy rằng rất nhiều người lánh nạn của tiểu thế giới khác đều chạy tới Thâm Uyên.

Nhưng cũng không hiểu rõ về sự mạnh mẽ của Thâm Uyên.

Đám cường giả của Bắc Vân Hải đều rất kiêu ngạo.

Trên lôi đài.

Một vị chấp pháp sử của Thâm Uyên khoác huyết bào buông song chưởng xuống.

Đối diện hắn ta là một vị cường giả của Bắc Vân Hải.

Trong tay của vị cường giả này có cầm một xiên thịt thơm phưng phức, mùi thơm lan tỏa dẫn đến một trận tiếng ồ bên dưới lôi đài.

- Quá đáng quá nha! Ở trên lôi đài mà ăn thịt xiên!

- Súc sinh mà, lão tử phải xếp hàng cả nửa ngày mới mua được thịt xiên đây này!

- Ăn xong rồi lại đấu, đừng lãng phí…

Rất nhiều người ở dưới lôi đài đều nhìn chằm chằm vào tên cường giả của Bắc Vân Hải kia mà la lên.

Cường giả của Bắc Vân Hải thì lại nhếch miệng cười, hắn ta cầm thịt xiên mà ăn ngon lành.

Một tiếng nhóp nhép vang lên.

Thịt Ma Oa tràn ngập co dãn văng ra khỏi xiên gỗ, nước dầu bắn tung tóe.

Chẹp chẹp.

Cường giả của Bắc Vân Hải bắt đầu nhai nuốt miếng thịt…

Những người khác trong đội Bắc Vân Hải cũng đang ăn thịt xiên.

Một màn này thông qua trận pháp hình ảnh rồi truyền đến hàng loạt các thế giới ở xung quanh.

- Oa! Đây là đang ăn cái gì vậy?

- Hoang đường! Thi đấu sao lại có thể ăn thịt xiên chứ! Càn quấy!

- Thật là muốn ăn mà, thoạt nhìn rất là ngon đó…

Xuyên qua trận pháp hình ảnh, đám cường giả ở các thế giới xung quanh đều nuốt nước miếng ừng ực ừng ực.

Người nào người nấy đều toát ra vẻ ước ao.

Sự xuất hiện của thịt xiên khiến cho trận đấu vốn tẻ nhạt trở nên thú vị hơn.

Làm cho xếp hạng của trận pháp hình ảnh trở nên càng cao hơn.

- Huynh đệ, chờ ta ăn xong thịt xiên đã ha… ăn xong rồi chúng ta lại đấu đàng hoàng, loại mỹ vị này không thể lãng phí được.

Đám cường giả của Bắc Vân Hải say mê nhai nuốt thịt Ma Oa, hắn ta nói với cường giả Thâm Uyên.

Ma Viên thống lĩnh có hơi cạn lời mà giương mắt nhìn.

Ăn có quan trọng như vậy không?

- Được thôi, chờ ngươi…

Cường giả Thâm Uyên cười khì khì một tiếng.

Dường như có hơi lạnh lẽo.

Bỗng nhiên.

Ngay sau đó, hơi thở trên người hắn ta đột nhiên bùng phát.

Chương 1988: Đoàn đội Tiên Trù Giới bị ngắm trúng (2)

Notice: Undefined offset: 246

Hóa thành một đạo lưu quang huyết sắc phóng vụt ra.

Một thanh liêm đao chết chóc huyết sắc chợt quét ngang, chém về phía cường giả của Bắc Vân Hải.

Vèo!

Cường giả Thâm Uyên vừa ra tay.

Tất cả mọi người lập tức chấn kinh.

Uy áp đã bức ép tất cả mọi người không thở nổi kia… vậy mà lại là một vị Tiểu Thánh.

Thật không ngờ cường giả Thâm Uyên khiêm tốn kia lại là một vị cường giả Tiểu Thánh.

Huyết bào bay phất phới.

Một tiếng phần phật!

Một cái đầu phóng vụt lên cao.

Thẳng về phía chân trời.

Máu tuôn như suối.

Máu tươi vung vãi đầy đất.

Cường giả Thâm Uyên vác liêm đao, trong tay cầm một que thịt xiên mà cắn một ngụm rồi tiếp tục cười tà ác.

- Ta cũng không có nhiều thời gian để chờ ngươi như vậy…

Cường giả Thâm Uyên cười đầy lạnh lùng.

Sau đó, thịt xiên trong tay hắn ta bị ném xuống đất, hắn ta nâng chân lên rồi giẫm mạnh xuống, còn nghiến mấy cái.

Vèo…

Làm xong tất cả mọi thứ.

Thân hình cường giả Bán Thánh của Bắc Vân Hải kia rơi xuống mặt đất… phát ra tiếng rầm rầm.

- Chết rồi?!

- Đây… có hơi hung tàn… quả nhiên cường giả Thâm Uyên đều là người tàn ác mà…

- Cũng lãng phí thịt xiên luôn rồi! Lãng phí mỹ thực… đáng xấu hổ mà!

Rất nhiều người ở xung quanh lôi đài đều ồ lên.

Giết địch trong một chiêu, đây là sự kiện chết người đầu tiên trong trận đấu đoàn thể từ trước đến nay.

Cho dù là trận chiến giữa Bộ Phương với cường giả của Hắc Phong đại lục, Bộ Phương dùng Bạo Liệt Ngưu Hoàn thì cũng chỉ có thể đánh Bán Thánh bị thương thôi, cũng không thể đập chết được.

Nhưng Tiểu Thánh của Thâm Uyên này thì lại không chút do dự mà bắt đầu giết chóc.

Chém một đao xuống đầu đối thủ.

Ma Viên thống lĩnh híp mắt lại, khóe miệng hắn ta câu lên một nụ cười lạnh lẽo.

- Đúng vậy… bây giờ mới ra dáng này, trận đấu như chơi trò chơi vậy thì còn gì là thú vị?!

Cường giả của Bắc Vân Hải đều ngây ra.

Sau đó, không ít người đều phát ra tiếng rít gào đầy phẫn nộ.

Đồng đội tử vong, đối với bọn họ mà nói là một sự kích thích.

Có người đỏ bừng cả đôi mắt, rít gào lên một tiếng đầy kiềm nén.

Cũng không ăn nổi thịt xiên nữa.

- Một đám rác rưởi… đến bao nhiêu người, ta giết bấy nhiêu tên…

Cường giả Thâm Uyên vác Huyết Sắc Liêm Đao mà nở nụ cười lạnh lùng.

Khí thế cuồng vọng này làm cho không ít người hít một ngụm khí lạnh.

Sau đó, vị Tiểu Thánh kia đi xuống lôi đài.

Có một vị cường giả Thâm Uyên khác khoác huyết bào bước lên trên lôi đài.

Một vị cường giả vọt lên từ bên trong Bắc Vân Hải, thiên đạo ý chí trên đỉnh đầu của tiểu thế giới Bắc Vân Hải đang lưu chuyển…

- Giết huynh đệ của ta, ta và Thâm Uyên các ngươi không đội trời chung!

Bán Thánh của Bắc Vân Hải rít gào lên.

Ánh mắt đỏ bừng.

Khí thế tận trời, hơi thở lập tức hóa thành sóng biển, đánh từng đợt đến.

Thiên đạo ý chí hóa thành chín làn sóng trùng điệp, uy áp rung trời!

Ầm ầm ầm…

Cơ thể của cường giả Thâm Uyên ẩn bên trong huyết bào, hắn ta lập tức phì cười đầy vẻ khinh thường.

Đôi môi đen kịt nhếch lên

Ngay sau đó, huyết bào nổ tung.

Cường giả Thâm Uyên hóa thành một đạo lưu quang huyết sắc.

Đập thẳng vào bên trong sóng biển gập ghềnh.

Rầm!!

Cả sóng thiên đạo ý chí trùng điệp đều nổ tung.

- Nếu là Tiểu Thánh mà thi triển một chiêu này sẽ có sợ hãi một chút… nhưng mà Bán Thánh… rác rưởi mà thôi.

Lưu quang huyết sắc hiện ra.

Giây tiếp theo, hai thanh loan đao đặt ngay trên đầu của vị Bán Thánh Bắc Vân Hải kia.

Sau đó, hai thanh loan đao chém xuống.

Một tiếng vù vù vang lên…

Máu tươi tận trời!

Một chiếc đầu lại nổ tung rồi rơi xuống từ trên bầu trời.

Lại thêm một Bán Thánh của Bắc Vân Hải tử vong.

Rầm!

Thi thể ngã lên trên lôi đài phát ra tiếng rầm vang, tựa như là tiếng trống đánh vang dội trong lòng mọi người vậy.

Người của Thâm Uyên… thật là độc ác!

Tất cả mọi người bên dưới lôi đài đều trầm mặc, lại một vị Tiểu Thánh nữa, rõ ràng Thâm Uyên này có chuẩn bị mới đến.

Cường giả của Bắc Vân Hải đã chết hết hai vị liên tục rồi.

Không khí bi thương tràn ngập khắp bên trong trận doanh của Bắc Vân Hải.

Tiếng thét dài vang vọng.

Người mạnh nhất của Bắc Vân Hải xông thẳng lên.

Năng lượng trên người hắn ta sôi trào, giờ khắc này lại mạnh mẽ đột phá.

Đây là một vị Bán Thánh đứng đầu, vốn là muốn đột phá Tiểu Thánh trong trận đấu lần này, nổi tiếng ngay lập tức.

Thật không ngờ lại tận mắy nhìn thấy cái chết của hai người đồng đội.

Cường giả Thâm Uyên vươn đầu lưỡi liếm máu tươi phía trên loan đao.

Sắc mặt lạnh lùng.

Hắn ta chậm rãi xoay người đi xuống đài.

Bên trong trận doanh Thâm Uyên, một bóng dáng khoác huyết bào phóng ra.

Một thanh trường thương đen kịt chợt bị ném mạnh tới, tiếng rít gào bùng nổ từng trận.

Một tiếng rầm vang lên.

Hắn ta va chạm với vị cường giả lao ra từ bên trong trận doanh của Bắc Vân Hải kia.

Tiếng vèo vèo truyền đến!

Trường thương bay ngược ra.

Một tiếng thét dài phóng vụt tới.

Hơi thở huyết sắc tràn ngập.

Trong Thâm Uyên lại có một vị Tiểu Thánh ra tay…

Trường thương phụt ra bị cường giả Thâm Uyên này bắt lấy, rồi ngay lập tức đâm ra một lần nữa.

Hung hăng đâm xuyên qua thân hình của vị Bán Thánh Bắc Vân Hải đang sôi trào đột phá kia.

- Thâm Uyên chết tiệt…

Mắt của cường giả Bắc Vân Hải dường như muốn nứt ra!

Rầm một tiếng.

Tiến đánh.

Cường giả Thâm Uyên lập tức bị đánh bay.

Phun ra máu tươi.

Phần phật một tiếng.

Cơ thể đang bay ngược ra kia lại vung trường thương xỏ xuyên qua đầu của Bán Thánh Bắc Vân Hải, cắm chặt hắn ta lên trên mặt đất…

Máu tươi phun ra từ trong đầu của cường giả Bắc Vân Hải…

Rầm!

Cường giả Thâm Uyên rơi xuống đất, huyết bào trên người rách toạc ra, để lộ thân hình đầy vết thương loang lổ, hắn ta lau đi vết máu trên khóe miệng.

- Phì… rác rưởi.

Cường giả Thâm Uyên khinh thường cười lạnh.

Hắn ta đi tới trước thi thể rồi rút trường thương ra.

Cả lôi đài yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí có người còn quên cả ăn thịt xiên…

Huyết Tinh của Thâm Uyên làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi.

Mọi người đều hiểu trận đấu Minh Khư Thiên Đạo này… cũng không phải trò đùa.

Cường giả Thâm Uyên vác trường thương đang nhỏ máu mà nở nụ cười lạnh như băng.

- Lão đại của bọn ta đã nói rồi, kết cục của đám rác rưởi Bắc Vân Hải này chính là kết cục của đám bò sát Tiên Trù Giới kia… đừng để bọn ta gặp phải Tiên Trù Giới các ngươi, nếu không… sẽ để cho các ngươi thể nghiệm thử cái gì gọi là tử vong, tất cả… đều phải chết hết.

Cường giả Thâm Uyên cười lạnh lùng.

Nói xong, hắn ta vác trường thương huyết sắc đi xuống lôi đài.

Tất cả mọi người ồ lên.

Vậy mà Thâm Uyên lại nhằm vào Tiên Trù Giới như thế…

Bị một đoàn đội tràn ngập sát khí như vậy gặp phải, Tiên Trù Giới thật sự xong đời rồi…

Ba vị Tiểu Thánh đó…

Sức mạnh của Thâm Uyên đã vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.

Tiên Trù Giới, sao có thể chống lại được chứ?

Cho dù có vị đầu bếp thần kỳ kia, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì…

- Xem ra phải nhân lúc trước khi Tiên Trù Giới gặp được Thâm Uyên, nên ăn nhiều thịt xiên một chút… nếu không sau này sẽ không còn thịt xiên để ăn nữa rồi…

Có người thì thầm.

Trước quán nhỏ.

Động tác đang cầm xẻng dẹt của Bộ Phương hơi ngừng lại.

Hắn nhíu ánh mắt lại mà ngẩng đầu nhìn về phía lôi đài, nơi đó có sát khí lạnh thấu xương mãnh liệt truyền đến.

Lời kêu gọi đầu hàng của cường giả Thâm Uyên rơi không sót một chữ vào trong tai của hắn.

- Thâm Uyên hả… xem ra chưa nổ cho sướng nhỉ.

Chương 1989: Ma Lạt Xuyến Xuyến Hương của Phương Phương Tiểu Quán (1)

Lời nói của cường giả Thâm Uyên cực kỳ cuồng vọng.

Mà bọn họ cũng có vốn để ngạo mạn.

Ba vị cường giả Tiểu Thánh, cộng với hai vị đội viên còn chưa ra mặt, vẫn chưa biết là thực lực thế nào, trình độ loại này không xếp ở hàng đầu trong trận chiến đang tiến hành được, nhưng cũng không tính là yếu.

Ít nhất, còn mạnh hơn loại thế giới như Kim Cương Giới.

Đương nhiên, điều làm mọi người càng trầm trồ vẫn là vì Thâm Uyên lại kêu gọi Tiên Trù Giới đầu hàng.

Đây là khóa chặt Tiên Trù Giới, nhằm chết Tiên Trù Giới mà…

Cần gì phải thế chứ?

Bị một đội ngũ hung tàn như thế này ngắm trúng, không ít người đều cảm thấy bi ai thay cho Tiên Trù Giới.

Mà lời nói của Thâm Uyên cũng truyền đến Tiên Trù Giới thông qua trận pháp hình ảnh.

Cả quảng trường của Tiên Trù Các đều lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người cũng không dám thở mạnh.

Bọn họ đã nhìn thấy sự mạnh mẽ và Huyết Tinh của Thâm Uyên rồi.

Ba vị Bán Thánh cũng đã bị cường giả Thâm Uyên vô tình tiêu diệt.

Hình ảnh chiếc đầu bị ném bay cùng với máu tươi tuôn như suối kia làm cho đám Tiên Trù của Tiên Trù Giới đều lạnh lẽo khắp cả người.

Sao Thâm Uyên lại chỉa mũi dùi vào Tiên Trù Giới như vậy chứ.

Có không ít người của Tiên Trù Giới đều đau xót trong lòng.

Bé nhỏ yếu ớt là một cái tội…

Chỉ có thể làm thịt cá cho người ta thôi.

Trong một khắc này, rất nhiều người đều cảm thấy nghẹn khuất và bi thương.

Xem ra chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì mới không bị người khác ức hiếp, dưới một khắc này, Tiên Trù Giới vẫn luôn bị vây trong sự yên bình, cuối cùng cũng cảm nhận được ác ý của thế giới.

Bọn họ cũng hiểu được đạo lý chỉ có tự thân mạnh mẽ mới có thể vẻ vang sống tiếp được.

Cho dù là lúc trước Minh Ngục xâm lấn, hay là sự uy hiếp đầy châm biếm vô tình của Thâm Uyên trên trận đấu hiện giờ, đều hoàn toàn đánh sâu vào tam quan an nhàn của đám Tiên Trù ở Tiên Trù Giới.

Mộng Kỳ trầm mặc không nói gì.

Nàng biết người của Tiên Trù Giới đang lo lắng điều gì.

Quả thật, với thực lực của đoàn đội Tiên Trù Giới, cho dù có Bộ Phương đi nữa, gặp phải đoàn đội Thâm Uyên cũng vẫn chỉ có chữ chết thôi.

Thâm Uyên quá mạnh mẽ…

Mà Mộng Kỳ hiểu rất rõ, Thâm Uyên chỉa mũi dùi vào đoàn đội Tiên Trù Giới, hiển nhiên là bởi vì lúc trước Bộ Phương đã ném Bạo Liệt Ngưu Hoàn ra.

Lần trước, Ngưu Hoàn của Bộ lão bản đã nổ chết không biết bao nhiêu cường giả ở Thâm Uyên.

Không chỉ có Bạo Liệt Ngưu Hoàn, còn có loại sát khí như Hủy Diệt Kiền Oa kia nữa, chắc chắn sẽ làm cho cường giả Thâm Uyên ghi nhớ hắn.

Cho nên trên trận đấu lần này mới bị Thâm Uyên nhắm trúng.

Lúc trước Bộ lão bản cũng cho nổ rồi bỏ chạy.

Lần này… hắn chạy thế nào được?

Lúc trước đối kháng với Thâm Uyên, có sự trợ giúp của Tiểu Bạch, Tiểu Bì, Tiểu Hồ, trận đấu lần này chỉ có thể dựa vào thực lực cá nhân, Bộ lão bản phải đối kháng như thế nào đây?

Cho nên, tâm trạng của Mộng Kỳ có hơi nặng nề.

Nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng thôi…

Bộ lão bản, ngàn vạn lần không thể chết được.

Trận đấu ngày thứ nhất đã kết thúc.

Một ngày này, chỉ có tiến hành so tài theo đoàn thể.

Mà trận đấu ngày thứ nhất cũng đã hoàn toàn làm cho cả cuộc thi náo động lên.

Cho dù là sự phản công của Tiên Trù Giới, hay là sự giết chóc của Thâm Uyên, tất cả đều khiến cho mọi người hiểu được tính tàn khốc và kinh hỉ trong trận đấu lần này.

Kinh hỉ xảy ra ở khắp mọi nơi, làm cho không ít người đều kích động không thôi, hô to đầy sảng khoái.

Hơn nữa…

Trận đấu đã được trận pháp hình ảnh truyền tới các thế giới khác, khiến cho bọn họ đều chú ý được tới trận đấu của mình, điều này cũng thắp lên chiến ý hiên ngang của mỗi người.

Đoàn thể thi đấu đại biểu cho vinh dự của mỗi người trong tiểu thế giới, thắng lợi là quang vinh, thất bại thì mất mặt.

Đây là tính tàn khốc của trận đấu.

Mà trận đấu vòng loại của đoàn thể, Minh Ngục không tham dự.

Minh Ngục rất mạnh, trên cơ bản là ngồi tít trên cao.

Trận đấu đoàn thể ở các giới chỉ có đến gần tới vòng bán kết mới có cơ hội gặp được đoàn đội cấp hai của Minh Ngục.

Đúng vậy, đoàn đội của Minh Ngục có hai chi đội dự thi.

Dù sao thì Minh Ngục cũng vô cùng rộng lớn, phân thành chín tộc, chia ra thành hai chi đội cũng rất bình thường.

Đương nhiên, trận đấu lần này còn có một sự kiện truyền khắp tất cả các thế giới ở xung quanh.

Đó chính là mỹ thực của Tiên Trù Giới.

Vốn Tiên Trù Giới là dựa vào mỹ thực mà nổi tiếng thế giới.

Hiện giờ, trận đấu lần này được tiến hành, hương thơm phưng phức từ đồ ăn của Bộ Phương đã bắt lấy vô số tuyển thủ làm tù binh.

Vào lúc thi đấu mọi người vẫn đang ăn…

Đủ để chứng minh rằng sự hấp dẫn và mỹ vị của món ăn.

Điều này truyền tới khắp các thế giới xung quanh thông qua trận pháp hình ảnh, làm cho không ít người đều vô cùng thèm thuồng.

Mà rất nhiều thế giới đã quyết định bắt đầu đi đến Tiên Trù Giới, chỉ đơn giản vì mỹ thực thôi…

Hiện giờ Minh Ngục gỡ bỏ phong bế Tiên Trù Giới, khiến cho rất nhiều thế giới xung quanh đều có thể có cơ hội đi theo thương đội của Minh Ngục tiến vào Tiên Trù Giới.

Cho nên muốn thưởng thức mỹ thực của Tiên Trù Giới cũng không phải là không được.

Bất tri bất giác, danh tiếng của Tiên Trù Giới lan rộng khắp các thế giới xung quanh.

Đương nhiên…

Thực lực của đoàn đội Tiên Trù Giới không mạnh là sự thật.

Ngày thứ nhất chấm dứt.

Tất cả tuyển thủ đều quay về khách điếm.

Mà quán nhỏ của Bộ Phương cũng kết thúc buôn bán.

Đám người xếp hàng lưu luyến nhìn Bộ Phương dọn quán, rất nhiều người đều lộ ra vẻ tiếc nuối.

Lại có người năn nỉ Bộ lão bản tiếp tục nấu nướng.

Chẳng qua đều bị Bộ Phương từ chối hết.

Nấu cả một ngày, Bộ Phương cũng buôn bán kiếm được bộn tiền rồi, đương nhiên tinh thần cũng có hơi mỏi mệt.

Năng lực vơ vét của Phương Phương Tiểu Quán quả thực là khủng bố, còn kinh khủng hơn cả năng lực vơ vét của Phương Phương Băng Ẩm Điếm nữa.

- Ngày mai quán nhỏ sẽ thay đổi món ăn, mọi người có thể mong chờ một chút, vào lúc trận đấu ngày mai bắt đầu, quán nhỏ sẽ bắt đầu buôn bán.

Bộ Phương nói.

Nói xong, hắn mới để không ít người lưu luyến rời đi.

Bộ Phương trở về khách điếm.

Đám người Chu Ngạn cũng đi theo bên cạnh hắn.

Giờ phút này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bộ Phương đều tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.

Cuối cùng bọn họ cũng biết được sự cường hãn của Đại Ma Vương rồi.

Đây là Đại Ma Vương, người đã sáng tạo ra kỳ tích.

- Trở về huấn luyện cho đàng hoàng, trận đấu lần này là một trải nghiệm rất tốt đối với các ngươi… tổng kết lại nguyên nhân thất bại.

Bộ Phương đứng trước cửa, mặt không chút thay đổi mà nhìn bốn người rồi nói.

Bốn người lập tức gật đầu không ngừng.

Đương nhiên sự thất bại trong trận đấu lần này cũng không trách bọn họ.

Chủ yếu vẫn là bởi vì thực lực của bọn họ quá yếu, Chân Thần Cảnh lục tinh… thật sự không làm được gì cả.

Nếu không phải có Bộ Phương, có thể Tiên Trù Giới đã bị người ta tiêu diệt từ lâu rồi.

- Tham gia lại lần nữa đi.

Bộ Phương nói.

Đương nhiên đây là đang an ủi bọn họ.

Chẳng qua thì đám người Chu Ngạn cũng không thèm để ý, trận đấu lần này đã làm cho bọn họ thu liễm lại sự cuồng vọng và kiêu ngạo đi không ít, không, có thể nói là hoàn toàn đả kích bọn họ rồi.

Nhưng mà, chính là như vậy, đã khích lệ bọn họ không ngừng lớn mạnh lên.

Bốn người quay trở lại phòng của mình.

Bộ Phương cũng đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa, Bộ Phương bèn tiến vào Điền Viên Thiên Địa.

Chương 1990: Ma Lạt Xuyến Xuyến Hương của Phương Phương Tiểu Quán (2)

Notice: Undefined offset: 188

Bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho quán nhỏ vào ngày mai, Bộ Phương cũng rất thích món ăn này đó…

Ngoại trừ thu xếp nguyên liệu nấu ăn, Bộ Phương cũng trao đổi với Ngưu Hán Tam, đương nhiên là về việc làm thế nào để chế tạo ra Thực Khí Tử Vong.

Đám học đồ cũng trao đổi bên trong Điền Viên Thiên Địa.

Bởi vì Điền Viên Thiên Địa đã bị phát hiện.

Mỗi ngày đám học đồ đều chạy vào đây.

Ngoại trừ việc mỗi ngày tu luyện như bình thường ra, điều bọn họ làm nhiều nhất chính là tu luyện trong Điền Viên Thiên Địa.

Thiên Địa linh khí ở nơi này quá dồi dào.

Có Tiên Thụ và cây trà Cửu Chuyển Thiên Đạo ở đây, linh khí sinh sôi vô cùng dày đặc.

Ngoại trừ Cảnh Diên và Hi Hi có lẽ không quá để ý ra thì những người khác đều đắm chìm trong linh khí nồng đậm dễ chịu này, nghiêm túc tu hành.

Thứ này làm cho tu vi của bọn họ tăng lên nhanh chóng.

Ngày thứ hai đến rất nhanh.

Hôm nay, không phải tiến hành thi đấu đoàn thể nữa, mà là thi đấu cá nhân.

Trên thực tế thi đấu cá nhân còn tàn khốc hơn cả thi đấu đoàn thể.

Hôm qua, Chu Ngạn đã đưa số hiệu ngọc phù cho Bộ Phương rồi.

Số hiệu của Bộ Phương là một ngàn ba trăm, được xếp ở phía sau cùng.

Trời vừa sáng.

Quảng trường ở Cấm Hồn Thành đã bắt đầu náo nhiệt.

Thật ra Bộ Phương vẫn rất nghi hoặc với việc sân thi đấu được xây dựng bên bờ sông Hoàng Tuyền của Cấm Hồn Thành.

Mỗi khi nghĩ đến cây cỏ Hoàng Tuyền và hoa thơm Nại Hà, Bộ Phương lập tức không nhịn được muốn đi hái đám linh thảo linh hoa này, tiến hành ủ mỹ tửu Hoàng Tuyền Nại Hà.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là muốn mà thôi.

Đầu nguồn của sông Hoàng Tuyền có Hoàng Tuyền Đại Thánh tọa trấn, có thể so với cấm địa.

Vốn người bình thường cũng không dám đi.

Hơn nữa, người dự thi đã bị cấm chỉ ra khỏi thành rồi.

Trên quảng trường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Bộ Phương dẫn theo đám người Chu Ngạn đi tới phía trên quảng trường.

Vẫn là vị trí ngày hôm qua, vẫn là động tác đó.

Bộ Phương lấy quán nhỏ đã thu vào trong không gian của hệ thống ra, đặt lên trên mặt đất.

Xung quanh lập tức truyền đến tiếng trầm trồ.

Rất nhiều thực khách ngồi chồm hổm đã đợi một hồi lâu đều nhào đến, vây xung quanh bên người Bộ Phương.

Người cầm đầu chính là các hòa thượng Tây Kinh Tiểu phật giới mặc áo cà sa kia.

- A di đà phật, Bộ lão bản… hôm nay định nấu mỹ thực gì vậy? Vẫn là thiêu thiết bản sao?

Hai tay của Pháp vụ hòa thượng tạo thành chữ thập, mặt mũi hiền lành mà ôn hòa nói.

Người chung quanh cũng đều có hơi tò mò.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn mà Bộ Phương lấy ra từ bên trong không gian của hệ thống phong phú hơn hôm qua nhiều.

Đám nguyên liệu nấu ăn này cũng dùng xiên gỗ, có lẽ vẫn là chuẩn bị nấu thiêu thiết bản nhỉ.

- Thiêu thiết bản? Không phải, hôm nay nấu món ăn mới.

Bộ Phương lắc lắc đầu phủ quyết.

Hắn cũng không trả lời những người khác mà lại tiếp tục tập trung tinh thần để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Bởi vì số người dự thi khá là nhiều.

Cho nên, cũng không chỉ có một lôi đài thi đấu cá nhân, mà là có năm cái cùng tiến hành một lúc.

Tranh thủ hoàn thành trận thi đấu vòng loại cá nhân trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Mà bởi vì lôi đài quá nhiều, cho nên bên phía Địa Ngục lại phái ra rất nhiều người cầm giữ trận pháp hình ảnh.

Tiến hành ghi lại hình ảnh chọn lọc của mỗi lôi đài.

Trên từng lôi đài đều sẽ có một vị cường giả cấp thống lĩnh làm trọng tài.

Bọn họ duy trì trật tự của lôi đài.

Trận đấu bắt đầu rất nhanh.

Mà việc nấu nướng của Bộ Phương cũng bắt đầu.

Ùng ục ùng ục.

Bên trong quán nhỏ.

Huyền Vũ Oa được đặt ở phía trên, bên trên đó được chia làm chín lỗ nhỏ, gọi là Cửu Cung Cách.

Bên trong từng Cửu Cung Cách đều có các loại nước khác nhau sôi ùng ục.

Rất nhiều người nghi hoặc, món ăn mà Bộ lão bản tính nấu lần này là gì đây.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ.

Bộ Phương lại đưa biểu ngữ cho Hiên Viên Hạ Huệ, kêu hắn ta đi treo.

Keng keng…

Biểu ngữ buông xuống.

Một đám người lập tức tiến đến phía trước biểu ngữ.

- Món ăn hôm nay của Phương Phương Tiểu Quán: Ma Lạt Xuyến Xuyến Hương.

- Tính tiền theo xiên, một xiên mười tiên tinh (minh tinh), một bát nhiều nhất là mười xiên…

- Quy tắc cũ, mười vị thực khách tới trước sẽ được ưu đãi…

Nhìn thấy chữ viết bên trên biểu ngữ.

Một đám người lại ngơ ngác một lần nữa.

Ma Lạt Xuyến Xuyến Hương?

Đây là cái thứ gì vậy?

Đã nói là thiêu thiết bản mà? Đã nói là bạch tuột xiên mà?!

Rất nhiều thực khách bất mãn, bọn họ muốn thiêu thiết bản, bọn họ chỉ muốn bạch tuột xiên thôi.

Nhưng mà, đầu bếp là Bộ Phương, bọn họ cũng không đắc tội được, chỉ đành phải phát ra từng đợt tiếng kêu rên thôi…

- Ma Lạt Xuyến Xuyến Hương chắc chắn không ngon… làm gì đủ vị như thiêu thiết bản cơ chứ!

- Đợi lát nữa bắt đầu buôn bán, tuyệt đối không mua! Đúng! Bọn ta muốn kháng nghị!

- Không có thiêu thiết bản, bọn ta sẽ không mua! Để Bộ lão bản lỗ chết!

Một đám thực khách đều kêu gào như vậy.

Pháp vụ hòa thượng cũng xoa xoa cái đầu bóng lưởng của mình.

- A di đà phật, Bộ lão bản, vẫn là làm thiêu thiết bản đi… nếu không bần tăng… kiên quyết kháng nghị đến cùng!

Hiên Viên Hạ Huệ cũng có hơi lo lắng mà nhìn Bộ Phương, thật sự sợ lát nữa đám thực khách này không chịu mua.

Bộ Phương đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong tay, hắn lười biếng ngước mắt lên liếc nhìn đám người một cái, rồi lại thản nhiên nhếch khóe miệng.

- Đừng lo… ngoài miệng nói không cần, đợi lát nữa dạ dày của bọn họ… cũng rất thành thật thôi.

Thùng!!

Trên lôi đài.

Từng tiếng trống vang đinh tai nhức óc truyền đến.

Cả quảng trường cũng sôi trào lên trong nháy mắt.

Bởi vì cuối cùng trận đấu cá nhân của Minh Khư Thiên Đạo đã bắt đầu rồi!

Cùng lúc đó, Bộ Phương vẩy nước trên tay ra rồi thở nhẹ một hơi.

Ánh mắt hắn nhìn về phía một đám người đang ồn ào trước quán nhỏ, hắn nói với vẻ thản nhiên:

- Phương Phương Tiểu Quán bắt đầu buôn bán, xếp thành hàng, mười vị đầu tiên sẽ được hưởng ưu đãi.

Lời nói của Bộ Phương vừa rơi xuống.

Một trận tiếng ồ vang lên.

Sau đó, trong ánh mắt đầy vẻ cạn lời của Hiên Viên Hạ Huệ.

Một đám thực khách lúc trước còn nói không cần đã xếp thành hàng vô cùng chỉnh tề.

Đặc biệt là tên pháp vụ hòa thượng với cái đầu bóng lưởng kia lại đang cầm một chiếc bát sứ thanh hoa đứng phía đầu hàng, lỗ mũi hắn ta mở lớn, vẻ mặt chờ mong…

Khóe miệng Hiên Viên Hạ Huệ co rút một cái.

Mẹ nó ta còn tin các ngươi sẽ kháng nghị nữa cơ!

Nói chuyện tiết tháo với đồ ăn, bản thân cũng ngu luôn.

Bình Luận (0)
Comment