Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 154 - Chương 2113: Một Chén Rượu Giá Trị Một Trăm Vạn (1)

Chương 2113: Một chén rượu giá trị một trăm vạn (1)

Không so sánh thì không đau lòng.

Câu này chính là đang nói đến tâm trạng của Hoàng Tuyền Đại Thánh vào lúc này.

Nhìn bình sứ màu xanh ngọc to đùng trong ngực Bộ Phương đó, rồi lại nhìn vò rượu to bằng nắm đấm của người trưởng thành trong tay mình, ngay lập tức, vẻ đau khổ chợt hiện lên trên khuôn mặt của hắn.

Đùng đoàng đùng đoàn...

Những âm thanh bị đè nén đang vang vọng phía trên bầu trời.

Âm thanh này mang theo một luồng năng lượng khủng khiếp.

Nhiều người cũng bất giác ngẩng đầu lên nhìn những thay đổi trên bầu trời.

Những đám mây đang cuộn trào, như thể có một sự huyền bí đang từ từ xuất hiện ở trong đó.

Là kiếp phạt!

Ánh mắt của Bộ Phương lóe lên một cái, trong lòng lập tức rung động, kiếp phạt này xuất hiện ngược lại cũng là chuyện đương nhiên.

Nấu ăn có thể dẫn tới kiếp phạt cũng là việc rất bình thường, thế nhưng lần kiếp phạt này lại có chút khác biệt.

Đó không còn là sấm sét, mà là sự xuất hiện của một loại uy áp đáng sợ...

Cỗ uy áp này... dường như đến từ Thiên Đạo Ý Chí!

- Chiếc bình nhỏ này thật sự quá ít rồi.

Hoàng Tuyền Đại Thánh cắn răng chịu đựng mà nhìn Bộ Phương, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

- Ít sao? Đợi lát nữa ngươi sẽ không thấy ít nữa đâu...

Bộ Phương nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh một cái rồi nói với vẻ thản nhiên.

Những lời này khiến Hoàng Tuyền Đại Thánh chợt đơ người ra.

- Nhìn kìa! Có dị tượng!

- Đó là Lôi phạt sao? Hình như không phải là Lôi phạt!

- Đây là Kiếp phạt do Thiên Đạo Ý Chí làm ra!

...

Đám người trong Địa Ngục đều không khỏi rung động khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, bọn họ nhìn lên dị tượng trên bầu trời với vẻ vô cùng kinh hãi.

Dường như, Thiên Khuyết chợt hiện ra trên bầu trời, vô số tia sét đánh loạn xạ ở trong đó giống như những con rắn nước.

Mà tất cả những thứ này đều bị khóa chặt trên cơ thể của Bộ Phương.

- Xem ra, rượu này quả thật không tầm thường, thậm chí ngay cả Kiếp phạt dị tượng cũng đều hiện ra rồi...

Hoàng Tuyền Đại Thánh ôm hũ rượu đó một cách cẩn thận, cảm thấy có chút giật mình khi nhìn lên Thiên Khuyết trên bầu trời.

Loại Kiếp phạt này... thực sự rất không bình thường.

Đó là hiện tượng được gây ra sau khi Thiên Đạo Ý Chí cảm nhận được sức mạnh có thể khống chế đã vượt ra khỏi thế giới này.

Mặc dù Hoàng Tuyền Đại Thánh đã trợ giúp để dẫn động Địa Ngục Thiên Đạo Ý Chí.

Thế nhưng, người chưng cất chính của vò rượu này vẫn là Bộ Phương.

Vì vậy, Kiếp phạt chỉ tập trung vào Bộ Phương.

Rầm rầm rầm! !

Tiếng nổ vang lên như thể có các thần binh đang gầm thét trên bầu trời vậy.

Lôi phạt đánh xẹt xẹt một cách loạn xạ.

Những chấn động khủng bố làm rung chuyển cả đất trời.

Toàn bộ Địa Ngục đều chìm trong sự kinh khủng của kiếp phạt này.

- Đây là Thiên Khuyết Kiếp, chỉ khi đạt tới cực hạn của một cảnh giới mới có thể kích phát Kiếp phạt, mà thông thường, người bình thường sẽ không thể nào chạm tới Cực Cảnh...

Cẩu Gia nằm trước cửa của nhà hàng Hoàng Tuyền, nhìn lướt qua Lôi phạt trên bầu trời kia mà giải thích một cách hờ hững.

Tiểu tử Bộ Phương hẳn là đã đột phá đến Cực Cảnh rồi, e rằng vò rượu này sẽ đưa tiểu tử này bước chân vào Lân Trù Cực Cảnh...

Tiên Trù Cực Cảnh sẽ không yếu hơn so với Thần Trù thông thường.

Hay nói cách khác, vò rượu trong ngực Bộ Phương này tương đương với rượu hảo hạng của Thần Trù.

Hơn nữa... có thể còn là loại rượu hàng đầu trong các loại mỹ tửu của Thần Trù.

Dù sao, rượu ngon do Lân Trù Cực Cảnh chưng cất đã trải qua Thiên Khuyết Kiếp, tất nhiên sẽ có hương vị khác biệt.

Hương vị này khiến cho mọi người đều say mê.

Cho dù những Thần Trù bình thường cố gắng cả đời cũng đều không thể chưng cất ra được.

Cực Cảnh hả...

Những người ở Địa Ngục đều bàng hoàng không thể giải thích được.

Lúc trước, bọn họ đã bị khiếp sợ bởi các thực khách của nhà hàng.

Ngục Khuyển, Hoàng Tuyền Đại Thánh, còn có cả Ứng Long Ngục Chủ và Minh Vương đại nhân...

Mỗi người trong số này đều là cường giả hàng đầu có tiếng tăm lừng lẫy trong Địa Ngục!

Những tồn tại bậc này tề tựu trong một nhà hàng nhỏ bé ở Cấm Hồn Thành vốn đã là một tình huống hết sức thần kỳ.

Bây giờ, việc làm cho bọn họ càng thêm khiếp sợ hơn đã xảy ra.

Chủ nhân của nhà hàng này... lại chưng cất ra một vò rượu ngon chạm tới Cực Cảnh.

Loại rượu này chỉ cần nghĩ đến một chút thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy kích động và thèm ăn.

Lúc này đây, ai ai cũng đều muốn nếm thử một ngụm.

Bộ Phương ngẩng đầu lên, nhìn quang cảnh kỳ lạ trên vòm trời.

Cái gọi là Thiên Khuyết sấm sét, chẳng qua chỉ là biểu hiện của Thiên Đạo Ý Chí mà thôi.

Bộ Phương ngược lại không quan tâm đến điều này lắm.

Hắn ôm vò rượu bằng ngọc xanh, có thể cảm nhận được uy lực khủng khiếp ẩn chứa bên trong vò rượu.

- Tiểu Bạch.

Tâm thần của Bộ Phương khẽ động, nhàn nhạt hô lên.

Vù vù vù!

Một tiếng nổ ầm đột nhiên vang lên.

Leng keng...

Trong phòng bếp.

Màn cửa mở ra trước, chuông gió lắc lư phát ra âm thanh rung động bên tai tất cả mọi người.

Mỗi người đều không khỏi sững sờ.

Ngay sau đó, bỗng nhìn thấy một bộ khôi lỗi màu trắng đi ra từ trong nhà hàng.

Khôi lỗi ngờ nghệch trông có chút đáng yêu, đôi mắt hiện ra màu xanh lam, vô hại với người và vật.

- Kiếp phạt này... giao cho ngươi đấy.

Bộ Phương giơ tay lên, vỗ nhẹ lên chiếc bụng béo của Tiểu Bạch rồi thản nhiên nói.

Nói xong, hắn cầm vò rượu đi về phía bên trong nhà hàng mà không hề ngoảnh lại.

Tất cả mọi người lại sửng sốt thêm một lần nữa.

Tên đầu bếp này định dùng bộ khôi lỗi vô hại này để chống cự lại Thiên Khuyết Kiếp sao?

Có tự tin quá không vậy?

Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn Tiểu Bạch một cái với vẻ vô cùng bất ngờ, rồi chép miệng tán thưởng một phen.

Sau đó, cầm bình rượu một cách cẩn thận và đi theo phía sau Bộ Phương.

Bộ Phương bước vào nhà hàng, tất nhiên Minh Vương Nhĩ Cáp và những người khác cũng nối gót đi vào bên trong.

Ngoài cửa, một số cường giả của các thế gia quý tộc ở trong Địa Ngục đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Tiểu Bạch.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tiểu Bạch đưa bàn tay hình quạt lên và sờ vào cái đầu trọc lóc của mình.

Ngay sau đó, một tia sáng giống như ánh sao chợt lóe lên trong đôi mắt màu xanh lam của hắn.

Ầm! !

Đôi cánh bằng kim loại sau lưng nó bất ngờ mở ra.

Bàn chân giẫm nhẹ trên mặt đất một cái, trong nháy mắt, cả người chợt hóa thành một vệt sáng bắn về phía hư không một cách nhanh chóng.

Nó xông vào trong Thiên Khuyết Lôi Hải với vô số tia sét đang đánh ầm ầm kia dưới ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người.

phía hư không một cách nhanh chóng.

Nó xông vào trong Thiên có vẻ giống như là nơi ở của Thần Linh, trông vừa thần bí lại vừa huyền ảo.

Nó đại diện cho một kiếp nạn âm thầm.

Tuy nhiên, để một bộ khôi lỗi đi ngăn cản Lôi phạt thật sự có thể tin tưởng được sao?

Vù vù...

Sau khi xông vào trong biển sấm chớp trên bầu trời.

Tiểu Bạch lập tức bắt lấy một chiếc Chiến Thần Côn và giữ chặt trong tay, Chiến Thần Côn đột ngột quay loạn xạ.

Biển sét vào lúc này đều trở nên vô cùng ầm ĩ.

Một vòng xoáy cực lớn màu đen tuyền đột nhiên xuất hiện trên bụng của Tiểu Bạch.

Vòng xoáy quét qua, nuốt chửng hết tất cả những tia sét trong Lôi Hải vào trong bụng.

Mẹ nó!

Chương 2114: Một chén rượu giá trị một trăm vạn (2)

Notice: Undefined offset: 195

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Một đám người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tiểu Bạch khờ khệch xông vào trong khoảng trời đó, nuốt chửng một cách điên cuồng giống như một tên thổ phỉ kia với vẻ vô cùng ngơ ngác.

Độ kiếp... còn có thể vượt qua như vậy sao?

Con mẹ nó, đây còn là đại diện cho Thiên Khuyết Kiếp của Cực Cảnh.

Tuy rằng, bởi vì tu vi của Bộ Phương không đủ mạnh, cho nên Lôi phạt được kích hoạt cũng không quá mạnh mẽ...

Thế nhưng, dù gì ngươi cũng phải chừa cho Lôi phạt một chút mặt mũi chứ?

Khi tất cả mọi người đều đang theo dõi Tiểu Bạch độ kiếp đến mức thất thần.

Trong nhà hàng, Bộ Phương đã bưng vò rượu đi tới trong đó.

Một nhóm người đều háo hức theo sau.

Trước đó, bọn họ đều đã nhìn thấy Hoàng Tuyền Đại Thánh dẫn động Lôi phạt rót vào vò rượu cực kỳ chính xác, cũng cảm nhận được hết sức rõ ràng.

Rượu đựng bên trong vò rượu không có gì nổi bật này được chưng cất từ ba loại Thiên Đạo Ý Chí.

Thiên Đạo Ý Chí của Địa Ngục, Thiên Đạo Ý Chí của Tiên Trù Giới... Còn có một loại Thiên Đạo Ý Chí không biết là của nơi nào.

Ba loại Thiên Đạo Ý Chí đấy...

Loại rượu được chưng cất bằng cách này rốt cuộc sẽ thần kỳ đến cỡ nào chứ?

Tất cả mọi người đều rất tò mò.

Ngay cả Ứng Long Ngục Chủ tuổi già sức yếu cũng chống quải trượng Hư Không Chi Nhãn mà xúm lại.

Bình sứ màu xanh ngọc không có gì nổi bật, giống như thật sự chỉ là một vò rượu bình thường.

Bên trong vò rượu không có bất kỳ màu sắc hay vầng sáng nào, nhưng mọi người đều hiểu được, đây chắc chắn là một vò rượu không tầm thường.

Tiểu U ôm Tiểu Hồ cùng chớp chớp đôi mắt to tròn.

- Người thiếu niên Bộ Phương, mau mở ra đi, để cho bọn ta nếm thử một lát...

Minh Vương Nhĩ Cáp đã có chút mất kiên nhẫn rồi, hắn ngậm Que Cay trố mắt ra mà nói.

Bộ Phương không nói gì, lòng bàn tay của hắn phủ lên lớp giấy niêm phong phía trên bình sứ màu xanh ngọc, lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.

- Rượu này... không thể uống thử miễn phí.

Bộ Phương nói bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.

Tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.

Hoàng Tuyền Đại Thánh vô thức ôm lấy vò rượu nhỏ trong ngực chặt hơn.

- Loại rượu này tên là Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp, được ủ bằng các nguyên liệu như: Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo, mầm cây của Tiên Thụ ở Tiên Trù Giới, chồi non của cây trà Cửu Chuyển Thiên Đạo, nước đầu nguồn của Sinh Mệnh Chi Tuyền, nước cốt của Liệt Diễm Chu Quả...

Bộ Phương nêu sơ qua một loạt các danh từ với vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Những người có mặt ở chỗ này đều là người có thân phận.

Sau khi bọn họ nghe xong, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Không nói đến Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo, thứ này là tâm can bảo bối của Hoàng Tuyền Đại Thánh, là báu vật mà ngày nào hắn cũng cầm trong tay.

Ngay cả là những lá mầm của Tiên Thụ ở Tiên Trù Giới cũng đã rất khủng khiếp rồi.

Lại thêm cả chồi non của cây trà Cửu Chuyển Thiên Đạo nữa...

Những nguyên liệu này đã hoàn toàn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.

- Haizz...

Bộ Phương thở dài một hơi, thu hút sự chú ý của mọi người.

- Vì vậy, ta đã sắp tán gia bại sản chỉ vì một vò rượu này rồi.

Bộ Phương than thở.

Đương nhiên, khi hắn nói ra những lời này, mọi người đều không hề cảm nhận được một chút nào về việc hắn sắp bị tán gia bại sản cả.

- Thế nên, nếu các vị muốn nếm thử loại mỹ tửu này, thì hãy dùng Tiên Tinh hoặc là Minh Tinh để chi trả... coi như là ủng hộ cho thành quả lao động của ta một chút.

Mọi người nhìn Bộ Phương, lập tức oán thầm trong lòng, ý của tên hàng này chẳng phải là muốn mọi người trả tiền để uống sao?

Có thế mà cũng nói một đống lời vô nghĩa như vậy.

- Nói hay lắm, chúng ta... cũng không thiếu tiền.

Hoàng Tuyền Đại Thánh xua tay một cách dứt khoát rồi cười nói.

Đúng vậy, những người đang đứng ở đây đều là những người có thân phận cao quý, chẳng lẽ còn có thể thiếu Minh Tinh sao?

- Được, vậy thì bây giờ ta sẽ báo giá nhé.

Bộ Phương nói.

Đám người Minh Vương Nhĩ Cáp đều mỉm cười với vẻ không sao cả.

Chỉ là một vò rượu mà thôi, còn có thể đắt đến mức nào chứ.

Còn có chuyện gì to tát mà những người ở đẳng cấp như bọn họ chưa từng trải qua đâu.

Cẩu Gia nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo, duỗi vuốt chó Linh Lung ra khẽ liếm, lườm đám người Minh Vương Nhĩ Cáp một cái như cười mà không phải cười.

- Bởi vì nguyên liệu để bào chế loại Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp này rất đặc biệt, cũng như phương pháp chưng cất tương đối khó khăn, trên khắp thiên hạ này chỉ có một vò duy nhất này, thế nên ta sẽ bán ra theo chén, một chén rượu có giá một trăm vạn Minh Tinh.

Bộ Phương nói một cách rất dửng dưng.

Giọng nói của Bộ Phương vô cùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút co quắp...

Hắn cũng không ngờ rằng, hệ thống lại định giá cho vò rượu này, hơn nữa lại còn ra giá cao như vậy.

Một chén rượu giá một trăm vạn Minh Tinh, vậy thì dựa theo tính cách thối nát của hệ thống, dù gì một vò rượu này ít nhất cũng có thể đổ ra được trăm chén.

Nói cách khác... một vò rượu này có giá trị hơn mười nghìn vạn Minh Tinh.

Một vò rượu có giá trị liên thành?

Khi Bộ Phương thét lên giá tiền này, những người đứng ở đây đều ngẩn người ra.

Mặc dù bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, có tố chất tâm lý cực kỳ cao.

Thế nhưng... khi Bộ Phương nói ra một chén rượu có giá trăm vạn, thì bọn họ cũng cảm thấy sững sờ.

Đây không phải là sóng to gió lớn nữa, mà là một trận cuồng phong bão táp...

Những người ở đây đều có thân phận tôn quý, nhưng chưa bao giờ nghe nói tới một loại rượu đắt tiền như vậy.

Cho dù là rượu ngon hảo hạng của vực sâu, giá trị của một vò cũng chỉ có mấy chục vạn Minh Tinh.

Kết quả thì sao?

Một chén rượu này của Bộ Phương lại có giá trăm vạn...

Từ nay về sau, Bộ Phương ngươi có thể đổi tên thành Bộ Trăm Vạn được rồi đấy...

Gian thương!

Gian thương quá mức trắng trợn!

Ngay cả Minh Vương Nhĩ Cáp cũng không khỏi nghĩ như vậy vào lúc này.

Hoàng Tuyền Đại Thánh sợ ngây người, vô thức nhìn sang Bộ Phương một cái.

Sau đó ôm chặt lấy vò rượu bé xíu bằng nắm đấm trong tay mình này lại.

Một chén rượu giá trăm vạn, mặc dù cái hũ này của mình hơi nhỏ, nhưng cũng có thể đựng được tầm mười chén đấy.

Như vậy, điều đó có nghĩa là...

Bình rượu trong lòng hắn ước chừng có giá khoảng ngàn vạn Minh Tinh, bản thân cứ ngu ngơ như thế mà biến thành một cự phú ngàn vạn rồi sao?

Chẳng trách trước đó, Bộ Phương đã nói rằng mình không hề lỗ vốn...

Lời to rồi!

Hoàng Tuyền Đại Thánh nghĩ đến đây, lập tức nhếch miệng lên bắt đầu cười ngây ngô.

- Một chén rượu giá trăm vạn Minh Tinh, cái này có chút khoa trương nhỉ.

Mái tóc bạc trắng của Ứng Long Ngục Chủ xõa xuống, nhìn Bộ Phương một cái, cầm quải trượng Hư Không Chi Nhãn trong tay gõ nhẹ xuống đất rồi nói.

Những người khác cũng bất giác gật đầu.

- Chê đắt sao?

Bộ Phương giật giật khóe miệng.

Ngay sau đó, nhẹ nhàng mở nắp đậy của hũ rượu kia ra.

Chỉ trong tích tắc... ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc từ trong vò rượu bật ra, mắt của mọi người đều bị thu hút.

Màu sắc sặc sỡ hệt như cầu vồng đó khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng rung động.

Tuy nhiên, thứ càng làm cho mọi người khiếp sợ hơn vẫn là mùi rượu thơm nồng nàn khiến người ta như lạc vào trong biển rượu.

Rượu ngon được mở nắp, hương thơm tỏa ra hàng vạn dặm...quả thực không hề khoa trương một chút nào.

Mùi rượu bay ra theo cánh cửa của nhà hàng, tất cả những người ở ngoài cửa đều chìm đắm vào trong đó một cách mê mẩn.

Khuếch tán ra khắp toàn bộ tòa thành, cả tòa thành đều chìm trong hương thơm ngây ngất của rượu.

Bộ Phương ngửi mùi rượu một cái thật sâu rồi hỏi.

- Còn bảo đắt nữa không?

Làn da nhăn nheo của Ứng Long Ngục Chủ đột nhiên co quắp lại...

Sau đó tâm thần khẽ động, một cái túi vải chợt xuất hiện, rơi bịch một tiếng trên bàn.

- Một trăm vạn Minh Tinh đều ở đây, cho lão hủ một chén trước đi.

Ứng Long Ngục Chủ nói.

Vẻ mặt của đám người Minh Vương Nhĩ Cáp nhất thời không nói nên lời.

Tiết tháo của ngươi ở đâu rồi hả?

Chương 2115: Rượu này... quá mức nghịch thiên! (1)

Một chén rượu giá trăm vạn Minh Tinh.

Loại rượu này không phải là rượu mà người bình thường có thể uống nổi đâu, nhưng những người đứng ở đây lại không phải là người thường.

Cho dù là Ứng Long Ngục Chủ, hay là Hoàng Tuyền Đại Thánh và cả Minh Vương Nhĩ Cáp cũng đều là không phải là kẻ tầm thường trong Địa Ngục.

Thân phận của bọn họ vô cùng tôn quý, không một ai dám khiêu khích họ.

Bằng với thân phận của bọn họ, tất nhiên sẽ có rất nhiều Minh Tinh, mặc dù một trăm vạn Minh Tinh hơi nhiều, nhưng bọn họ vẫn có thể lấy ra được.

Ở Minh Khư, Minh Tinh không đơn giản chỉ là đồng tiền giao dịch, mà còn là một trong số những tài nguyên tu luyện, thực lực càng cao thì tài nguyên tu luyện đương nhiên sẽ được tích trữ nhiều hơn.

Minh khí ẩn chứa bên trong Minh Tinh có thể trợ giúp cho việc tu hành.

Thế nhưng, cũng chính vì như thế, mà Minh Tinh mới trở thành một loại tiền tệ giao dịch thông dụng bên trong Khư Ngục, Địa Ngục và Minh Ngục.

Có điều là, một trăm vạn thật sự không ít.

Rất nhiều tiểu thế gia bị tán gia bại sản có thể chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.

Sau khi nhận lấy túi tiền mà Ứng Long Ngục Chủ ném trên bàn, bên trong túi tiền này có Càn Khôn, Minh Tinh ở trong chất đống giống như một ngọn núi nhỏ.

Một trăm vạn Minh Tinh, không nhiều không ít.

Về vấn đề này, Bộ Phương ngược lại hơi kinh ngạc nhìn Ứng Long Ngục Chủ một cái.

Lão gia hỏa này thật sự rất quyết đoán, nói đưa tiền là đưa tiền, không hề đau lòng một chút nào cả.

Xem ra hắn hẳn là một Ngục Chủ giàu có đây.

Khóe miệng của Bộ Phương hơi hơi giật, liếc nhìn Ứng Long Ngục Chủ một cách đầy nghiền ngẫm.

- Mau rót rượu đi, một chén rượu giá trăm vạn, cả đời này lão phu chưa bao giờ uống một loại đắt tiền như vậy, giá trị liên thành, lão phu ngược lại muốn từ từ nếm thử một chút...

Ứng Long Ngục Chủ chống quải trượng Hư Không Chi Nhãn, da mặt nhăn nheo không ngừng co rúm lại.

Ứng Long Ngục Chủ nhìn Bộ Phương cất túi tiền của mình vào mà trong lòng cảm thấy dường như đang rỉ máu.

Mặc dù hắn là Ngục Chủ, nhưng... con mẹ nó đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của hắn.

Bộ Phương không nói gì thêm, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú.

Hắn trở tay, một chén rượu sứ thanh hoa nhỏ nhắn xuất hiện trong tay hắn.

Chén rượu này giống như một phiên bản thu nhỏ của ly đế cao, có kích thước bằng hai ngón tay cái, có một chiếc đế chén nho nhỏ, bên ngoài được trang trí bằng màu gốm xanh trắng.

Ngón tay cái và ngón trỏ của Bộ Phương siết chặt lại, cầm lấy đế ly, thần niệm bắt đầu dâng lên.

Hắn duỗi ngón trỏ của bàn tay còn lại ra, nhẹ nhàng điểm xuống hũ rượu kia dưới sự bao trùm của thần niệm.

Ngay lập tức, một dòng rượu óng ánh chậm rãi chảy ra từ bên trong, giống như một con rắn nhỏ đang uốn lượn.

Con rắn nhỏ uốn lượn một vòng, chẳng mấy chốc đã chui vào trong chén sứ thanh hoa.

Róc rách.

Âm thanh trong trẻo của rượu đổ vào chén, giống như tiếng của những viêng trân châu rơi xuống khay ngọc, thanh thúy mà ướt át.

Rượu sặc sỡ được Bộ Phương khui ra, vẫn đang xoay vòng trong chén.

Mùi rượu thơm nức vô cùng đậm đà, vẫn luôn vương vấn trong lòng người.

Sau khi rót rượu ra, Bộ Phương lại tiếp tục đóng nắp đậy của bình sứ màu xanh ngọc lần nữa.

Chỉ cầm lấy để ly cũng được làm bằng sứ thanh hoarồi đưa cho Ứng Long Ngục Chủ...

Những người có mặt ở đây đều có chút ngây ngốc.

Khóe miệng của Bộ Phương cũng cong lên sâu hơn.

Quả nhiên... bằng với tính cách thối nát của hệ thống, chén rượu này quả thật có chút đút túi được kha khá...

Thế nhưng, Bộ Phương rất có lòng tin vào rượu.

Ứng Long Ngục Chủ nhận lấy chén rượu mà Bộ Phương đưa tới, vẻ mặt của hắn lại càng thêm nhăn túm lại khi nhìn thấy chỗ rượu ở trong chén rượu kia.

Hắn cảm thấy mình thật là ấm đầu mới có thể vung ra một trăm vạn Minh Tinh mà không một chút do dự chỉ để mua một chén rượu chỉ to bằng cục rỉ mũi như thế này.

Mẹ nó chứ, từng này rượu còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng đâu...

Rượu này làm sao có thể uống cho đã được chứ?

Uống rượu không phải là để vui sướng sao?

Chỉ một ngụm rượu tí xíu như vậy, uống vào lại giống như bị một cây dằm đâm vào trong tim vậy.

Nếu như không phải tiếc nuối trăm vạn Minh Tinh này, lúc bấy giờ, Ứng Long Ngục Chủ chỉ muốn ném thẳng một chén rượu chỉ to bằng cục rỉ mũi này vào bản mặt tê liệt đó của Bộ Phương...

Gian thương!

Đúng là một tên gian thương trắng trợn!

Ngạc nhiên không?

Bất ngờ không?

Minh Vương Nhĩ Cáp nhếch miệng nhìn vẻ mặt tím tái nhưmàu gan heo kia của Ứng Long Ngục Chủ, trong lòng cảm thấy có chút sung sướng không tả nổi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ứng Long, hắn lại nhớ tới cảm giác lúc trước khi lần đầu tiên hắn đến tìm Bộ Phương để đòi Que Cay.

Hắn của thời điểm đó hồn nhiên, đáng yêu, dễ bị lừa gạt đến cỡ nào.

Chỉ vì Que Cay, hắn thậm chí còn không tiếc bán đứng thân thể... thậm chí ngay cả khuôn mặt tuấn tú cũng bị ném bay ra ngoài.

Bây giờ, lão già Ứng Long này hẳn là cũng đã cảm nhận được loại cảm giác này rồi nhỉ.

Hoàng Tuyền Đại Thánh đứng bên cạnh, đã cười tít mắt đến nỗi sắp không nhìn thấy thái dương rồi, trong lòng hắn đang cười một cách sung sướng, không ngừng vuốt ve vò rượu bằng ngọc xanh to bằng nắm đấm đang ôm trong ngực.

Sau này, sở thích nắm cỏ có lẽ sắp phải thay đổi thành vuốt ve vò rượu mất thôi.

Vốn dĩ tưởng rằng vò rượu to bằng nắm tay của mình chỉ có thể chứa được khoảng mười ly, nhưng sau khi nhìn thấy chén rượu bằng ngọc xanh đó, trong lòng Hoàng Tuyền Đại Thánh lại cảm thấy Bộ Phương thật sự quá trượng nghĩa.

Không phụ lòng bổn thánh đã đưa hết loại cỏ yêu thích mình cho hắn.

- Nếm thử đi, đã thanh toán tiền rồi, nếu còn không nếm thử thì thật sự rất đáng tiếc.

Bộ Phương nhìn dáng vẻ đau đớn kia của Ứng Long mà khuyên một cách chân thành.

Những lời này giống như một mũi tên vô hình lao vút một tiếng rồi đâm xuyên qua trái tim của Ứng Long.

Ứng Long hừ một tiếng, quyền trượng Hư Không Chi Nhãn gõ trên mặt đất.

Một tiếng cạch vang lên.

Sau đó, hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào Bộ Phương, rồi cầm lấy cái chén sứ thanh hoa đó, bất ngờ đổ thẳng vào trong miệng.

Mặc dù chỉ to bằng một cục rỉ mũi, nhưng cũng phải uống một cách khí phách giống như một bát rượu to!

Uống rượu... chính là một vẻ khí khái.

Khịt một tiếng.

Bờ môi của Ứng Long Ngục Chủ nhếch lên, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy ly rượu, ngón tay hoa lên nhếch lên, đổ hết toàn bộ lớn trong chén vào trong miệng.

Ầm!

Trong khoảnh khắc rượu vừa được đổ vào miệng kia, ngay lập tức, đôi mắt đục ngầu của Ứng Long Ngục Chủ kia chợt mở to, trong mắt hiện lên đầy vẻ khó tin.

Một chén rượu vừa đi vào.

Dường như thức uống rót vào miệng không phải là một ly rượu nhỏ, mà là... cả một con sông Hoàng Tuyền!

Có một cảm giác giống như nước sông Hoàng Tuyền dâng lên trời, tràn vào trong cổ họng, minh khí bàng bạc bỗng chốc ngấm vào trong tận xương cốt tứ chi của hắn, khiến mặt hắn đỏ bừng lên trong nháy mắt...

Mùi rượu đậm đà bao phủ khắp cơ thể của hắn giống như một đại dương mênh mông, khiến hắn không khỏi đắm chìm vào trong đó.

Ứng Long cảm thấy dường như mình đã trở lại thời điểm còn là một con rồng nhỏ, vỗ cánh phần phật đuổi theo con rồng cái ở sát vách rong ruổi khắp vùng núi đồi hoang dã.

Đó là một phần tuổi trẻ mà hắn đã đánh mất...

A! Ký ức thanh xuân đã lâu!

Phù phù.

Ứng Long Ngục Chủ híp mắt, duỗi cổ, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ say mê.

Một chén rượu vào trong bụng.

Khuôn mặt hắn đỏ bừng lên trong nháy mắt, ngay sau đó, cơ thể chợt nghiêng một cái, cả người ngã uỵch một tiếng trên mặt đất.

Quyền trượng Hư Không Chi Nhãn bị ném sang một bên, tay chân hắn đang múa máy loạn xạ không ngừng.

Trong miệng phát ra những tiếng cười trầm thấp...

Tư thế này là tư thế say rượu thực sự!

Tất cả những người ở trong nhà hàng đều mở to mắt nhìn nhau.

Đặc biệt là mấy vị Ngục Chủ khác, vẻ mặt của bọn họ lại càng kỳ lạ hơn.

Nhìn Ứng Long Ngục Chủ lăn ra trên mặt đất, cười ngây ngô giống như một hài tử kia mà cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.

Đây vẫn là lão đại của bọn họ, vẫn là Ứng Long Ngục Chủ mặt lạnh như tiền, vô cùng nghiêm nghịa kia đây sao?

Đây hiển nhiên còn giống một kẻ nghiện rượu đã uống say hơn đấy.

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Bộ Phương.

Bộ Phương nhún vai, tỏ vẻ hắn rất vô tội.

- Thực lực của lão gia hỏa này cũng không tồi... không nghĩ tới tửu lượng lại kém cỏi như thế.

Bộ Phương buông tay nói.

Tửu lượng kém cỏi sao?

Tửu lượng của Ứng Long Ngục Chủ mà lại kém cỏi hả?

Đám người Kim Giác Ngân Giác nhất thời dở khóc dở cười.

Cho dù tửu lượng của Ứng Long Ngục Chủ có yếu kém đi chăng nữa thì dù sao hắn cũng là một cường giả Đại Thánh, ngay cả khi uống cạn một lượng rượu bằng cả một con sông Hoàng Tuyền thì cũng chưa chắc sẽ say đâu.

Vậy mà, chỉ uống vỏn vẹn một chén rượu to bằng cục rỉ mũi lại khiến hắn say như một hài tử.

Mẹ kiếp, rượu này... có độc hả?

- Thoải mái như vậy sao?

Minh Vương Nhĩ Cáp đang ngậm Que Cay cũng phải hít sâu một hơi, cảm thấy có chút khó tin.

Đột nhiên, Ứng Long Ngục Chủ ngã nhào trên đất kia đã nằm im bất động.

Một luồng năng lượng mãnh liệt lập tức sôi trào phía trên cơ thể của hắn.

Những người có mặt đều vô cùng quen thuộc với cảm giác đó...

Hoàng Tuyền Đại Thánh híp mắt.

Cẩu Gia thè lưỡi.

Chương 2116: Rượu này... quá mức nghịch thiên! (2)

Notice: Undefined offset: 210

- Lão gia hỏa này vừa uống một chén rượu mà đã muốn đột phá rồi sao?

Vụt vụt...

Khí tức trên người Ứng Long Ngục Chủ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Dao động kinh khủng sôi trào lên, chắc chắn là muốn đột phá không còn nghi ngờ gì nữa...

Cẩu Gia trầm tư rất lâu, sau đó nói ra.

- Có ba loại Thiên Đạo Ý Chí được dung hòa trong rượu này, là một loại rượu đại bổ đối với Đại Thánh.

- Có thể nuôi dưỡng Thiên Đạo Ý Chí của tiểu thế giới do chính bản thân Đại Thánh ngưng tụ ra.

Những lời phân tích của Cẩu Gia làm cho những người có mặt ở đó đều hít sâu một hơi.

Hoàng Tuyền Đại Thánh càng ôm chặt vò rượu trong tay một cách quý trọng hơn.

- Lão gia hỏa này đã uống say rồi, e là phải đợi hắn tỉnh lại thì mới có thể độ kiếp được... Đại Thánh Kiếp không phải chỉ cần ngủ cũng có thể vượt qua được đâu.

Cẩu Gia nói.

- Các ngươi mang Ứng Long về trước đi...

Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay, nheo mắt nhìn Ứng Long một cái thật sâu rồi nói với Kim Giác Ngân Giác.

Cả hai nhận lệnh, nhặt quyền trượng trên mặt đất rồi đỡ Ứng Long Ngục Chủ rời khỏi cửa hàng.

Mà cùng với Kim Giác Ngân Giác rời đi, tin tức Ứng Long Ngục Chủ uống say ngã nhào trong nhà hàng thoáng chốc được truyền ra.

Tất cả mọi người vốn dĩ đang chú ý đến độ Thiên Khuyết Kiếp trên bầu trời đều hoàn sôi trào.

- Sao cơ? Ngươi nói Ứng Long Ngục Chủ uống một ly đã ngã sao?

- Chỉ uống một chén rượu mà đã đột phá hả? Ứng Long Ngục Chủ là Đại Thánh đấy!

- Sau khi đạt đến cấp bậc Đại Thánh, mỗi một lần đột phá đều khó như lên trời! Vậy mà rượu này lại có tác dụng trợ giúp cho Đại Thánh đột phá sao? Như vậy chẳng phải nó cũng là thần dược đối với Tiểu Thánh bọn ta sao?

...

Sự chấn động do tin tức này mang lại cực kỳ lớn.

Tất cả mọi người đều rung động.

Trong lúc nhất thời, những người vốn dĩ đang chú ý tới tình hình độ kiếp ở trên vòm trời kia lần lượt dồn hết sự chú ý vào trong nhà hàng.

Bọn họ càng ngày càng mong ngóng loại rượu đẳng cấp này rồi.

Có thể trợ giúp đột phá, loại rượu ngon cỡ này cũng đủ khiến người ta phải điên cuồng!

Đặc biệt là đối với những cường giả bước vào bình cảnh, hơn nữa giới hạn tuổi thọ đã sắp đến, loại rượu đẳng cấp này quả thực là một thần dược... tha thiết mong chờ.

Bầu không khí trong nhà hàng nhất thời có chút đè nén.

Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay, cũng ném ra một túi tiền.

Địa Ngục là địa bàn của Minh Vương Nhĩ Cáp, vì vậy, hắn là người có nhiều Minh Tinh nhất trong số những người ở đây.

Dầu gì hắn cũng là Minh Vương của Địa Ngục, đi ra ngoài với bộ dạng nghèo kiết xác cũng rất mất mặt.

- Một trăm vạn Minh Tinh, người thiếu niên Bộ Phương, rót cho bản vương một ly! Bản vương đã thèm đến mức không thể nhịn được nữa rồi!

Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay, nói với vẻ không còn kiên nhẫn.

Bộ Phương nhận lấy túi tiền của Minh Vương Nhĩ Cáp một cách vui vẻ, gật đầu khẽ với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó lại lấy ra một chiếc chén sứ nhỏ, rót rượu vào trong đó như lúc nãy.

Mùi rượu nồng nàn lại tỏa ra một lần nữa.

Đám người trong và ngoài nhà hàng đều chìm đắm trong hương rượu...

Một chén rượu không nhiều.

Mùi rượu đậm đà rất là mê người.

Người đứng xếp hàng trước cửa đều chen chúc lẫn nhau, rướn cổ nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp.

Hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay Minh Vương Nhĩ Cáp.

Loại rượu này... có thực sự thần kỳ như vậy không?

Có thể trợ giúp Đại Thánh đột phá hay không thì phải phụ thuộc vào tình hình lúc này.

Ứng Long Ngục Chủ uống rượu đột phá chỉ là trùng hợp hay thực sự là tác dụng của rượu thì phải xem xét vào khoảnh khắc này rồi.

Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Que Cay, hít vào một hơi thật sâu, chợt trở nên ngây ngất.

Khịt một tiếng.

Ly rượu lập tức được đổ vào trong bụng.

Rầm rầm! !

Một dòng rượu chảy vào bụng, giống như nước lũ đang chảy xuống xối xả, toàn bộ cổ họng giống như sông Hoàng Tuyền đang chảy xiết vậy.

Loại cảm giác này khiến cho toàn thân của Minh Vương Nhĩ Cáp đều run lên.

Que Cay đang ngậm trong miệng cũng bất giác rớt xuống lộp độp trên mặt đất.

Minh Vương Nhĩ Cáp cử động cổ một cách máy móc, liếc nhìn những Que Cay trên mặt đất, hắn vươn tay ra bắt lấy, tuy nhiên lại phát hiện ra những Que Cay ở trước mặt đang không ngừng bị nhòe đi...

Một thanh Que Cay lại biến thành hai thanh, hai thanh lại biến thành bốn thanh...

Ồ, uống rượu xong, Que Cay lại có thể biến ra nhiều như thế?

Vẻ ửng đỏ lập tức hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú của Minh Vương Nhĩ Cáp.

Hắn nhếch miệng lên cười toe toét...

Một đám người đưa mắt nhìn nhau.

Cái quái gì vậy?

Bịch bịch.

Lại là một âm thanh vang trầm.

Minh Vương Nhĩ Cáp ngã xụi lơ trên mặt đất.

- Que Cay... nhiều Que Cay quá, bản vương cũng là một nam nhân có một bịch Que Cay rất lớn, có nhiều Que Cay đến nỗi đếm không xuể rồi... Người thiếu niên Bộ Phương, Que Cay của bản vương, có nhiều Que Cay quá... tên xấu xa nhà ngươi, không thể ăn bớt được Que Cay của bản vương rồi!

Minh Vương Nhĩ Cáp ngã xuống đất, đưa tay ra bắt vào khoảng không, nhếch miệng cười một cách ngớ ngẩn.

Khóe miệng của Bộ Phương lạnh lùng nhếch lên.

Nhìn lướt qua Minh Vương Nhĩ Cáp ngã lăn trên mặt đất một cái.

Say rượu sẽ nói lời thật lòng.

Xem ra, Nhĩ Cáp rất có ý kiến với mình.

Bộ Phương nheo mắt lại.

Khóe miệng của U Cơ và Lạc Cơ cũn giật một cách dữ dội.

Không nghi ngờ gì nữa, sau khi uống một chén rượu vào trong bụn, Minh Vương Nhĩ Cáp cũng say khướt đến mức xuất hiện ảo giác giống như Ứng Long Ngục Chủ rồi.

Đương nhiên, việc quan trọng vẫn là cảm nhận sự thay đổi của khí tức trên người Minh Vương đại nhân một chút.

Mọi người đều không thèm quan tâm đến những lời nói mớ của Minh Vương đại nhân, mà bắt đầu chú ý đến những thay đổi trong khí tức của hắn.

Vù vù

Quả nhiên, khí tức trên người Minh Vương Nhĩ Cáp đột nhiên sôi trào lên.

Tu vi vừa mới đột phá lại bắt đầu tăng lên nhanh chóng...

- Đột phá rồi sao?

- Trời đất ơi..! Không phải là trùng hợp! Rượu này... thực sự rất nghịch thiên!

- Chỉ uống một chén rượu vào trong bụng mà có thể đột phá sao?

...

Tất cả mọi người đều vô cùng rung động, hít vào một ngụm khí lạnh.

Bây giờ, Minh Vương Nhĩ Cáp đã là Đại Thánh, hơn nữa lại vừa mới đột phá, hẳn là trong thời gian ngắn rất khó đột phá mới đúng.

Thế nhưng sau khi uống một chén rượu vào trong bụng... khí tức lập tức sôi trào, bắt đầu dâng lên bên trong ba cỗ Thiên Đạo Ý Chí ở trong rượu.

Đây quả thực là muốn làm cho toàn bộ Địa Ngục đều chấn động mà!

Điên rồi!

Tất cả mọi người đều điên rồi!

Một đám người đứng ngoài cửa giống như đều đã phát điên lên muốn chui vào trong cửa...

Bộ Phương liếc nhìn đám người nhốn nháo ở ngoài cửa một cái với vẻ hờ hững, rồi nói một cách thản nhiên.

- Xếp hàng ngay ngắn đi, kẻ nào gây chuyện... thì tự gánh lấy hậu quả.

Lời nói vừa dứt.

Tiếng bước chân nặng nề ở ngoài cửa vang lên.

Tiểu Bạch từ ngoài cửa bước vào, tia lửa điện đang bắn loạn xạ trên khắp cơ thể, hắn cầm một con dao điện sấm sét màu vàng trong bàn tay hình quạt kia, khí tức vô cùng mạnh mẽ.

- Còn nữa, một ly Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp có giá một trăm vạn Minh Tinh, nếu người nào đủ tiền thì hãy tự giác xếp hàng, người nào không đủ tiền thì tự giác rời đi.

Bộ Phương tiếp tục nói.

Lời nói thốt ra trong lần này khiến tất cả những người có mặt ở đó đều sửng sốt.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống.

Một ly rượu giá trăm vạn?

Con mẹ nó, tại sao ngươi không lên trời luôn đi?

Cẩu Gia bước đi uyển chuyển đầy mê hoặc, đi tới bên cạnh Minh Vương Nhĩ Cáp.

Vuốt chó Linh Lung duỗi ra, sờ soạng trên cơ thể của Minh Vương Nhĩ Cáp đã say tới mức ngã nhào trên mặt đất.

Chỉ chốc lát sau, đã lấy ra một chiếc túi tiền.

Vuốt chó khẽ tung lên, sau khi áng chừng một lúc, miệng chó chợt nhếch lên.

Hắn ném túi tiền cho Bộ Phương dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Lạc Cơ và U Cơ.

- Tiểu tử Bộ Phương... rót cho Cẩu Gia một ly, để xem xem loại rượu này có thể trợ giúp cho Cẩu Gia ta đột phá hay không?

Cẩu Gia nói.

Đám người Hoàng Tuyền Đại Thánh đều chết lặng.

Sau đó, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.

Tu vi của Cẩu Gia đã đạt đến cấp độ nào rồi chứ... Nếu như có thể phụ trợ Cẩu Gia đột phá, thì rượu này... quả thật muốn nghịch thiên rồi!

Chương 2117: Thực lực chân chính của Cẩu Gia (1)

Trợ giúp Cẩu Gia đột phá hả?

Giọng nói ấm áp mà đầy từ tính của Cẩu Gia vang lên trong nhà hàng khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác, ai nấy đều hít sâu một hơi, yên lặng nhìn Cẩu Gia.

Một chén rượu này có thể trợ giúp cho Cẩu Gia đột phá sao?

Hai mắt Hoàng Tuyền Đại Thánh đều co rụt lại, hắn mới nhớ tới chuyện quan trọng như vậy, trong lúc nhất thời, hơi thở đều trở nên dồn dập hơn.

Nếu như rượu này có thể làm cho tên chó ghẻ này đột phá, vậy thì chẳng phải là bản thân cũng có thể sao...

Nếu cảnh giới của con chó ghẻ này có thể đột phá... không phải sẽ có thể chạm đến cấp bậc kia rồi sao?

Trời ạ..!

Hoàng Tuyền Đại Thánh vừa nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng kích động!

Bộ Phương sửng sốt, trong lòng cũng khẽ rung động.

Nếu Cẩu Gia có thể đột phá, chỉ sợ là sẽ phải đạt tới một cảnh giới vô cùng đáng sợ.

Vì vậy, Bộ Phương không hề do dự trước sự thúc giục của Cẩu Gia, mà trực tiếp mở nắp đậy của vò rượu ra.

Mùi rượu thơm phưng phức lập tức tỏa ra, bao trùm khắp cả toàn trường, khiến cho những người có mặt ở đây đều chìm trong cơn say.

Bất kể loại rượu này có thể trợ giúp cho Đại Thánh đột phá hay không, chỉ riêng hương thơm ngây ngất của loại rượu này cũng đáng để cho bọn họ nếm thử rồi!

Rầm rầm.

Bộ Phương móc ngón tay.

Ngay lập tức, dòng rượu óng ánh từ trong vò nước rượu nhảy ra và rót vào trong chén rượu giống như một con rắn nhỏ.

Hương thơm ngào ngạt và mùi rượu lan tỏa ra.

Cẩu Gia thè lưỡi, trong đôi mắt cũng toát ra vài phần kích động.

Ngoài món Túy Sườn ra, loại rượu này có thể được coi là thứ khiến hắn cảm thấy tương đối hứng thú.

- Uống nhanh đi, uống nhanh đi... đừng khách khí.

Hoàng Tuyền Đại Thánh vội vàng thúc giục.

Mấy người Tiểu U cũng nhìn chằm chằm và chờ đợi với vẻ tò mò.

Bộ Phương đưa chén rượu cho Cẩu Gia.

Mắt chó của Cẩu Gia chợt nhíu lại.

Tinh Thần Lực bắt đầu tràn ra và nâng vò rượu lên.

Nhìn rượu trong vò rượu, mũi chó lập tức nhúc nhích một hồi, khẽ ngửi một chút, toàn bộ khuôn mặt chó đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Đầu lưỡi duỗi ra, liếm môi một cái.

Sau đó, ừng ực một tiếng.

Chén rượu đổ xuống, dòng rượu giống như con rắn nhỏ bắt đầu chui ra từ bên trong, nhanh chóng tràn vào trong miệng của Cẩu Gia.

Cẩu Gia há miệng ra, hàm răng sắc nhọn của nó lóe sáng dưới ánh đèn...

Ừng ực.

Rượu vừa được đổ vào miệng, lập tức bị Cẩu Gia nuốt xuống.

Rầm rầm.

Mọi người dường như đều nghe thấy tiếng thác nước đổ xuống ầm ầm, vẻ mặt trở nên choáng váng ngay lập tức.

Không phải chỉ là một dòng rượu thôi sao?

Tại sao lại có thể uống ra được cảm giác thác nước đang đổ thẳng xuống dưới vậy?

Hoàng Tuyền Đại Thánh ôm vò rượu nhìn đăm đăm vào Cẩu Gia, không chỉ riêng hắn, mà tất cả mọi người trong nhà hàng đều trố mắt nhìn Cẩu Gia.

Bọn họ đều cực kỳ tò mò.

Nếu Ngục Khuyển uống rượu này vào cũng sẽ đột phá, vậy thì có thể đạt tới trình độ nào?

Chẳng lẽ sẽ vượt qua Đại Thánh sao?

Chỉ có Hoàng Tuyền Đại Thánh biết được thực lực của Cẩu Gia, cũng đều là Đại Thánh Cảnh Cửu Chuyển giống như hắn.

Đại Thánh Cửu Chuyển đã là thực lực đỉnh cao trong Minh Khư.

Lúc trước, lão Minh Vương có thể so sánh với Cẩu Gia.

Đương nhiên, chín lão gia hỏa của cửu tộc ở Minh Ngục cũng đều là Đại Thánh Cảnh Cửu Chuyển...

Cảnh giới đó đã là thực lực cao nhất trong thế giới này rồi.

Thế nhưng cho dù là cảnh giới cao nhất thì vẫn cứ là Đại Thánh Cảnh...

Bọn họ không biết còn có cảnh giới nào khác trên Đại Thánh Cảnh hay không?

Đương nhiên, Hoàng Tuyền Đại Thánh biết vẫn có những tinh không mênh mông vô tận và cả những Đại Thế Giới chân chính ở bên ngoài Minh Khư.

Có lẽ bên trong những thế giới lớn kia cũng sẽ có những tồn tại vượt qua cả cấp bậc Đại Thánh.

Mà mục tiêu lâu dài của những lão gia hỏa trong cửu tộc Minh Ngục kia chính là để hợp nhất tiểu thế giới ở xung quanh Minh Khư, để cho Minh Khư bước vào hàng ngũ của Đại Thế Giới.

Như vậy, chín lão gia hỏa của cửu tộc Minh Ngục kia có thể tiếp xúc được với các Đại Thế Giới khác và có được một con đường để bước vào cảnh giới cao hơn.

Đương nhiên, nếu như rượu của Bộ Phương có thể trợ giúp đột phá, ngược lại có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Vì vậy, Hoàng Tuyền Đại Thánh rất ngạc nhiên, vô cùng tò mò... thậm chí trong lòng còn có một chút chờ mong nho nhỏ.

Lộp cộp.

Cẩu Gia chớp mắt chó, chợt nhúc nhích cái mũi một cái.

Sau khi uống một chén rượu, hắn nằm trên mặt đất.

Toàn bộ nhà hàng đều rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều không lên tiếng.

Im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Cẩu Gia, chờ mong dấu hiệu đột phá xuất hiện trên người Cẩu Gia.

- Ợ!

Một lúc lâu sau, Cẩu Gia mới há miệng ợ ra một cái.

Mùi rượu nồng nàn bỗng chốc lan tỏa.

Cẩu Gia cắn môi, thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

- Rượu không tệ, đáng tiếc là...

Cẩu Gia lắc đầu chó một cái, vẻ tiếc nuối hiện lên thật sâu trong ánh mắt.

Quả nhiên là không thể đột phá được.

Sự ràng buộc của thế giới này quá lớn, tuy rằng rượu của Bộ Phương rất huyền bí, nhưng vẫn không thể giúp được Đại Thánh thoát khỏi sự ràng buộc này.

Rượu của Bộ Phương giống như một con dao nhỏ, có thể giúp Đại Thánh chặt đứt sợi dây ràng buộc, nhưng muốn chặt đứt lồng giam được tạo bởi những gốc cây cao chót vót kia, tất nhiên vẫn còn kém quá nhiều.

- Tuy nhiên, lại có một niềm vui bất ngờ.

Hơi rượu phun ra từ trong mũi chó của Cẩu Gia, nhếch miệng cười khẽ.

Ngay tại thời điểm Hoàng Tuyền Đại Thánh phát hiện ra Cẩu Gia không hề đột phá, trong lòng chợt cảm thấy đầy tiếc nuối, cũng thở dài thườn thượt.

Quả nhiên không thể sao?

Hắn nở một nụ cười bất lực, vậy mà lại gửi gắm hi vọng vào một vò rượu cỏn con này, hắn đúng là mơ mộng hão huyền mà.

Tuy nhiên, cảm nhận được khí tức trên người Cẩu Gia.

Hoàng Tuyền Đại Thánh chợt cảm thấy phiền muộn, loại rượu này cũng không phải là không có một chút tác dụng nào, nó thực sự có thể giúp cho tên chó ghẻ đó hoàn toàn khôi phục thương thế.

Hắn cảm nhận được uy áp trên người con chó ghẻ đó đều mơ hồ có chút đáng sợ.

- Tên Cẩu Tử này đã nuốt chửng nhiều Thiên Đạo Ý Chí như vậy... ngược lại thật sự chính là một lối thoát, bổn thánh có cần học theo hắn cũng đi ăn một chút Thiên Đạo Ý Chí hay không nhỉ?

Hoàng Tuyền Đại Thánh đang cầm bình sứ màu xanh ngọc to bằng nắm đấm, tia sáng chợt lóe lên trong ánh mắt.

Suy nghĩ một chút vẫn là thôi bỏ đi.

Mặc dù Đại Thánh rất mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ bị Thiên Đạo Ý Chí cắn trả, đó cũng không phải là một trò đùa giỡn.

- Có chút buồn ngủ, Cẩu Gia ta đi ngủ một lát..

Chiếc mũi chó của Cẩu Gia khẽ di chuyển, nhìn Bộ Phương một cái rồi nói.

Bộ Phương khẽ gật đầu.

Sau đó, Cẩu Gia xoay người, bước đi có chút khó khăn tới chỗ phía dưới gốc cây Ngộ Đạo, cuối cùng nằm dưới tán cây Ngộ Đạo và bắt đầu ngáy khò khò.

Bộ Phương cũng có chút tiếc nuối trong lòng, Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp có thể trợ giúp Đại Thánh đột phá, nhưng lại không giúp được gì cho Cẩu Gia.

Phỏng đoán như vậy, tu vi của Cẩu Gia rất có thể là Đại Thánh Cửu Chuyển, cũng chính là đỉnh cao của Đại Thánh rồi.

Bộ Phương tính toán trong lòng.

Đã lâu như vậy, cuối cùng cũng moi ra được tu vi của Cẩu Tử rồi.

Khóe miệng của Bộ Phương giật giật.

- Hoàng Tuyền Đại Thánh, bọn ta đi trước đây...

Mặc dù trong lòng U Cơ và Lạc Cơ đều khao khát rượu của Bộ Phương.

Nhưng nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp say khướt như heo chết kia, bọn họ vẫn lựa chọn mang hắn về Minh Vương Cung trước.

Đường đường là Minh Vương, nếu như bị thất thố, vậy thì sẽ rất thú vị...

Hoàng Tuyền Đại Thánh khẽ gật đầu.

U Cơ và Lạc Cơ mang theo Minh Vương, bay lên trên không trung.

- Que Cay! Que Cay của Bản vương... một bó Que Cay của Bản vương... Lạt Lạt, ngươi quay lại đi!

Minh Vương Nhĩ Cáp được U Cơ và Lạc Cơ đỡ lên trong hư không kia đột nhiên giật mình, vươn tay ra, lớn tiếng hô lên.

Bộ Phương nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp, lạnh lùng nhếch khóe miệng lên.

Que Cay của ngươi?

Ha ha...

Vẻ mặt của Bộ Phương khiến cho Tiểu U đang đứng bên cạnh hắn lập tức rùng mình một cái.

Nàng cứ cảm thấy rằng sau khi Minh Vương Nhĩ Cáp tỉnh rượu... rất có thể sẽ bị Bộ Phương bóc lột một cách cực kỳ hung ác.

- Ngươi muốn uống không?

Bộ Phương đậy nắp che của vò rượu lại, lườm Hoàng Tuyền Đại Thánh ở đằng xa một cái rồi hỏi.

Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn vò rượu to bằng nắm đấm trong tay mình, lại nhìn sang vò rượu cực lớn bên cạnh Bộ Phương một chút.

Lỗ mũi nở ra, hai mắt nheo lại.

Sau đó, ném một túi Minh Tinh ra.

- Nào, bán cho bổn thánh một vò!

Hoàng Tuyền Đại Thánh ngồi trên ghế, cẩn thận giấu vò rượu của mình thật kỹ, sau đó nói một cách xa hoa.

Tiểu U lập tức sững sờ.

- Hoàng Tuyền Đại Thánh, không phải ngươi đã có rồi sao?

Tiểu U hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Bổn thánh không nỡ uống, tiểu nha đầu, ngươi có biết đạo lý rượu càng giấu thì càng đậm đà không? Bản vương muốn ôm vò rượu này... một vạn năm!

Hoàng Tuyền Đại Thánh nói một cách nghiêm túc.

Tiểu U ôm Tiểu Hồ, cả hai đều chết lặng.

Những gì ngươi nói rất có lý... Ta và Tiểu Hồ không thể phản bác được.

Chương 2118: Thực lực chân chính của Cẩu Gia (2)

Notice: Undefined offset: 233

- Tốt lắm.

Bộ Phương lại rất tán đồng cách nghĩ của Hoàng Tuyền Đại Thánh.

Rượu của hắn quả thực là giấu càng lâu thì lại càng thơm ngon hơn.

Tuy nhiên, phương pháp cất giữ là một vấn đề...

Rót một chén rượu đưa cho Hoàng Tuyền Đại Thánh.

Chỉ chốc lát sau, lại có thêm một tên say rượu ở trong nhà hàng.

- Ta nói với ngươi... còn nhớ năm đó... Bổn thánh đi vào vực sâu... nghìn chén không say... bổn thánh đều đã từng nếm thử ba loại rượu ngon của vực sâu kia, mùi vị đó... bây giờ nhớ lại... ồ... không nhớ ra nổi, tiểu nha đầu à, ta nói với ngươi… lúc trước, tiểu tử Thiên Tàng kia tới tìm ta... ta ta...

Gò má của Hoàng Tuyền Đại Thánh đỏ bừng lên, kéo Tiểu U ngồi vào bàn ăn, mùi rượu phả ra từ trong miệng, nói lải nhải không ngừng.

Tiểu U đành phải nở một nụ cười lúng túng mà không mất đi lễ phép trên mặt... còn Tiểu Hồ trong ngực Tiểu U thì lại bịt lỗ mũi tỏ vẻ chán ghét.

Bộ Phương giật giật khóe miệng.

Có vẻ như nồng độ cồn của Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp này quả thực là rất trâu bò.

Ngay cả Đại Thánh uống vào cũng phải say ngất ngưởng.

Về cơ bản, bọn họ đều gục xuống chỉ trong một chén.

Bộ Phương thầm nghĩ trong lòng.

Khó trách hệ thống lại cung cấp một cái chén nhỏ như vậy, nếu như dùng bát để đựng... vậy thì sau khi uống một bát rượu, còn không phải sẽ say đến chết sao.

Mà vào lúc này.

Một đám người đứng ngoài cửa đã rất bồn chồn.

Rượu trong nhà hàng thực sự có thể giúp cho Đại Thánh đột phá.

Tuy rằng Ngục Khuyển và Hoàng Tuyền Đại Thánh uống vào đều không có tác dụng.

Thế nhưng... làm sao bọn họ có thể đánh đồng với hai người này được chứ?

Ngục Khuyển và Hoàng Tuyền Đại Thánh đều là những người tài ba trong khắp toàn bộ Minh Khư.

Đại Thánh uống vào cũng có thể đột phá, vậy thì Tiểu Thánh như bọn họ uống xong, chẳng lẽ còn không lên trời sao?

Ngay sau khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều như nổ tung.

- Không được! Ta nhất định phải nếm thử loại rượu ngon cấp bậc này!

- Cho dù chết rồi cũng phải uống! Khuynh gia bại sản cũng phải uống!

- Mau trở về bẩm báo gia tộc chuẩn bị Minh Tinh, một trăm vạn một chén... mẹ nó, sao lại đắt thế.

...

Rất nhiều cường giả của các thế gia quý tộc đều nghĩ như vậy.

Sau đó, những hàng người vốn đã xếp hàng trước quán vội vàng giải tán.

Một trăm vạn Minh Tinh.

Về cơ bản sẽ không có ai chuẩn bị nhiều Minh Tinh như vậy trên người.

Đương nhiên, trừ khi đó là Đại Thánh.

Mà trong số những người ở đây lại không có Đại Thánh, một trăm vạn Minh Tinh đã là khoản tiền lớn rồi.

Phải biết rằng, một trăm vạn Minh Tinh có thể là toàn bộ tài sản của một tiểu thế gia rồi!

...

Minh Vương Cung.

Phía trên bầu trời, một tiếng nổ ầm ầm lập tức vọng ra.

Thiên Đạo Ý Chí của Địa Ngục đột nhiên cuốn tới, uy áp kinh khủng bao trùm toàn bộ khu vực Minh Vương Cung.

Bùm bùm bùm! !

Bên ngoài Minh Vương Cung đang đóng chặt.

Lão Thiết nhìn những thay đổi trên bầu trời với vẻ mặt đờ đẫn, cảm thấy hết sức khó tin.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đây là Minh Vương đại nhân lại muốn đột phá sao?

Ngay cả người có tính cách bữa đực bữa cái như Minh Vương đại nhân mà cũng có thể đột phá tới tấp như vậy hả? Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?

Mà ở một nơi khác.

Chính là phủ đệ của Ứng Long Ngục Chủ.

Phía trên bầu trời ở nơi đó cũng có Thiên Đạo Ý Chí khủng khiếp đang lan tràn ra...

Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng chói tai!

Hai Đại Thánh đồng thời đột phá.

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lão Thiết cảm thấy có phải bản thân mình đã tách biệt khỏi thế giới này rồi hay không?

Tiếng sấm sét điếc tai nhức óc.

Một ngày này, toàn bộ Minh Ngục đều bị bao trùm trong một biển sấm sét.

Thanh thế khi Đại Thánh đột phá vô cùng to lớn.

Mà lần cuối cùng Đại Thánh đột phá, đã là việc cách đây mấy ngàn năm trước rồi...

Đại Thánh đột phá có chút khó khăn.

Vùng cấm địa Đọa Thần Quật.

Một cái khô lâu màu vàng óng đứng bên ngoài sơn động, Quỷ Hỏa đổ thẫm đang trào dâng bên trong đôi mắt trống rỗng.

- Là lão gia hỏa Ứng Long kia đột phá... trên cơ bản thiên phú của lão gia hỏa này đã đạt đến mức cực hạn rồi, hắn đã già nua như vậy, nếu muốn đột phá thì thân thể sẽ không thể nào chịu đựng nổi... vậy mà, hôm nay lại đột phá một cách kỳ lạ như vậy?

- Nhất định là có điều gì kỳ quặc ở trong đó, còn tiểu tử Thiên Tàng, vừa mới xông qua Quỷ Vương Quan, nhưng lại tiếp tục đột phá một lần nữa... Lần này không có Quỷ Vương Quan che giấu thiên cơ, thanh thế ngược lại cũng khá lớn, e là việc này sẽ dẫn tới sự chú ý của Minh Ngục.

Vù vù...

Bên trong Đọa Thần Quật.

Một chiếc Khô Lâu màu bạc đi ra.

- Đi Minh Vương Cung điều tra một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại có Đại Thánh đột phá tới tấp như vậy.

Khô Lâu vàng óng nói.

Quỷ Hỏa màu xanh thẳm chợt lóe lên một cái trong đôi mắt của Khô Lâu màu bạc kia, bóng dáng chợt biến mất chỉ trong nháy mắt.

...

Hắc Điện.

Một đám hắc khí đen kịt trôi lơ lửng xoay quanh trên đỉnh cung điện.

Một đôi mắt màu đỏ rực nổi lên trong hắc khí.

- Không thể tin nổi, không thể tin nổi... mùa xuân thứ hai của lão già Ứng Long kia đã nở rộ rồi hả? Già lụ khụ như vậy rồi còn đột phá? Rốt cuộc là do nguyên nhân gì?

- Hẳn là có điều gì đó quái lạ! Nhất định có điều gì đó khác thường... phải phái người đi điều tra rõ điểm kỳ lạ này!

...

Thần Nữ Thành.

Nữ Vương Bích Lạc đang ngồi trong cửa hàng đồ uống có đá Phương Phương ăn Bánh Kem Sô Cô La, thưởng thức Trà Sữa Trân Châu thơm ngon, nàng ngồi trước hiên, chiếc váy màu đỏ rực xòe rộng, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn duỗi thẳng, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất trong suốt và phản chiếu lại, trông có chút xinh đẹp.

Không ít nữ nhân trong Thần Nữ Thành đều nhìn mà trợn tròn mắt.

Đột nhiên, Nữ Vương Bích Lạc đang hút một viên trân châu vào miệng lập tức sững sờ.

Một nữ tử ôn nhu mặc y phục màu trắng đơn giản đang ngồi đối diện với nàng, đó chính là Đại Tế Ti.

- Bệ hạ, chủ thượng truyền tin tức đến... bảo chúng ta điều tra xém bí ẩn của việc Ứng Long đột nhiên hồi xuân, đồng thời phải nhanh chóng bẩm báo cho chủ thượng.

Đại Tế Ti mở miệng, giọng nói của nàng nhẹ nhàng và mềm mại.

Nhưng những lời nói đó lại làm cho vẻ mặt của Nữ Vương Bích Lạc tràn đầy kỳ lạ.

- Lão già Ứng Long kia đã hồi xuân rồi sao? Hắn già như vậy rồi mà vẫn có thể tìm được rồng cái hả?

Nữ Vương Bích Lạc dùng muỗng múc một miếng Sô Cô La lớn nhét vào trong miệng một cách vui sướng, nhìn Đại Tế Ti với ánh mắt nghi hoặc.

Khóe miệng của Đại Tế Ti lập tức co lại...

- Không phải... Ứng Long đã đột phá rồi, chủ thượng bảo chúng ta điều tra nguyên nhân, Ứng Long có thể đột phá thực sự là một việc không thể tin nổi, chủ thượng cảm thấy có chuyện kỳ quặc ở trong đó.

- À à, ta đã nói mà, làm sao mà còn có con rồng cái nào thích nổi lão già Ứng Long kia chứ, đợi ta thưởng thức trà chiều xong sẽ đi sắp xếp.

Nữ Vương Bích Lạc nói.

- Chủ thượng, muốn bệ hạ đích thân đi.

Đại Tế Ti vô cùng nghiêm túc.

Nữ Vương Bích Lạc sửng sốt...

- Ồ, được thôi.

Xa xa.

- Bệ hạ, món kem vị matcha mà người gọi đã làm xong rồi...

Giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Diên vang lên.

- Haizz, tới rồi đây...

Nữ Vương Bích Lạc nhai chiếc bánh ngọt trong miệng, liếm lớp kem trắng sữa dính trên cặp môi đỏ mọng, sau đó cầm ly trà sữa và đứng dậy.

Đại Tế Ti nhìn bóng lưng của Nữ Vương Bích Lạc.. khóe miệng co rút mạnh một cái.

Bệ hạ, các món điểm tâm mặc dù rất ngon, nhưng... cũng phải tiết chế một chút chứ.

Ứng Long và Minh Vương đột phá cùng lúc.

Trong lúc nhất thời, tình hình trong toàn bộ Địa Ngục đều bỗng chốc thay đổi.

Đại Thánh đột phá đương nhiên sẽ tạo ra ảnh hưởng không giống bình thường.

Thế gia chấn động!

Thành trì nhốn nháo!

Cấm địa xôn xao!

Ngay cả Minh Ngục cũng có chút choáng váng...

Nhà hàng Hoàng Tuyền.

Đêm đã khuya.

Cánh cửa của nhà hàng cọt kẹt rồi đóng lại.

Đèn đuốc trong nhà hàng sáng trưng.

Bộ Phương ngồi trước bàn ăn trong nhà hàng.

Một chiếc bình sứ màu xanh ngọc được đặt trên mặt bàn, đó chính là Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp.

Tiểu U đã đi khỏi, nàng đi tìm tỷ tỷ của nàng để vay tiền.

Mở nắp đậy ra, mùi rượu lập tức bốc lên.

Bộ Phương rót một chén rượu.

Dòng rượu sóng sánh đang xoay vòng, Bộ Phương nhìn đến mức hoa mắt thần mê.

Hắn hít một mơi thật sâu, mùi rượu chui vào trong lỗ mũi.

Khóe miệng của Bộ Phương giật giật, đưa chiếc chén lên đến trước miệng...

Chương 2119: Một trăm vạn không mua được thiệt thòi, cũng không mua được sự lừa gạt! (1)

Màn đêm tĩnh lặng, trăng treo trên cao.

Đèn đuốc bên trong nhà hàng Hoàng Tuyền ở Cấm Hồn Thành sáng trưng.

Trong nhà hàng, bóng người thưa thớt, lá cây Ngộ Đạo đang đung đưa xào xạc.

Cẩu Gia nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo ngáy nhè nhẹ.

Minh khí vô cùng đặc sệt phun ra từ trong miệng và mũi.

Tiểu U đã đi tìm U Cơ rồi, ngoài việc vay tiền ra, tất nhiên vẫn phải nói chuyện cùng U Cơ, dù sao U Cơ cũng là tỷ tỷ của Tiểu U.

Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp lần này, Tiểu U cũng phải trả tiền như những người kia, mặc dù các món ăn khác có thể không lấy tiền, nhưng lần này hệ thống rất kiên quyết, bất kể là ai ngoài bản thân Bộ Phương, chỉ cần muốn uống một chén rượu thì nhất định đều phải trả tiền.

Cho dù là những người Bộ Phương thân thiết cũng phải như vậy, Cẩu Gia hay Tiểu U cũng đều phải thế.

Có điều là, Bộ Phương lại không quan tâm đến điều này.

Bằng với thực lực của Cẩu Gia, có thể dễ dàng lấy được một trăm vạn Minh Tinh, hơn nữa, với tính cách thối nát của Cẩu Gia, rất có thể sẽ khoét rỗng bao nhiêu báu vật của các cường giả.

Hắn có thể lấy ra một trăm vạn Minh Tinh một cách rất đơn giản.

Về phần Tiểu U, U Cơ là Ngục Chủ, là tỷ tỷ Tiểu U, tất nhiên cũng có thể kiếm được một trăm vạn Minh Tinh.

Vì vậy, Bộ Phương cũng không cảm thấy quá mức xoắn xuýt.

Bây giờ, trong nhà hàng, ngoại trừ Cẩu Gia, thì chỉ có một mình Bộ Phương.

Bộ Phương cầm chén rượu, ánh mắt lóe lên nhìn Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp ở trước mặt.

Hắn biết, loại rượu này có hiệu quả rất thấp đối với hắn, rất khó có thể giúp cho hắn đột phá, nhưng Bộ Phương vẫn muốn uống một chén, coi như là tiền công chưng cất rượu này vậy.

Màu rượu của rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp hiện ra óng ánh rực rỡ, màu sắc tươi sáng đẹp mắt, nước rượu đong đưa không ngừng ở trong đó.

Bộ Phương cầm chén rượu đưa tới gần miệng.

Uống ừng ực một tiếng vào trong miệng.

Ngay khi vừa nuốt rượu xuống, một vị cay xè xộc lên.

Đúng vậy, chính là cay xè, mùi vị cay xè này dường như muốn đốt chát da đầu hắn.

Nó quét qua toàn bộ cơ thể trong nháy mắt giống như một cơn gió lốc.

Sau đó, sự êm dịu của rượu bùng lên.

Ban đầu, nhìn vào thì có cảm giác như thể lượng rượu trong chén này có vẻ không nhiều lắm, nhưng sau khi uống vào trong miệng, dòng rượu đó dường như lan rộng ra trong nháy mắt, hóa thành một dòng rượu giống như nước sông chảy xiết, không ngừng cuộn trào, không ngừng bành trướng trong miệng.

Cảm giác đó khó có thể tả nổi.

Mùi vị cực kỳ thơm ngon, là loại rượu ngon nhất mà Bộ Phương đã từng uống.

Cho dù chỉ là vì mùi vị, cũng xứng đáng với giá tiền một ly trăm vạn.

Bộ Phương mím môi, bởi vì mùi rượu vẫn còn vương vấn trong miệng hắn, khiến hắn cau mày hồi tưởng lại cảm nhận về loại rượu đó.

Cẩu Gia nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo, mở đôi mắt chó đang lim dim ra, liếc nhìn Bộ Phương, uống cạn chén rượu, trong mắt chó chợt hiện lên một tia trêu tức.

Khuôn mặt của Bộ Phương trở nên đỏ ửng.

Thoát một cái, chợt đỏ bừng lên.

Hắn há miệng, khẽ thở ra một hơi, khẽ lắc đầu, cảm giác như trời đất đang quay cuồng.

Thảo nào ngay cả cường giả Đại Thánh cũng đều không thể chịu nổi một chén rượu này.

Nồng độ cồn của loại rượu này, quả thực là không tầm thường.

Bộ Phương hít sâu một hơi rồi đứng dậy, cả người đều trở nên mềm oặt...

Cẩu Gia nhìn thấy dáng vẻ đó của Bộ Phương, ngay lập tức nhếch khóe miệng lên như thể đang âm thầm cười nhạo.

Đương nhiên, vào lúc này, Bộ Phương không thể nhìn thấy sự chế giễu của Cẩu Gia.

Vù vù...

Bộ Phương cảm thấy bầu trời quay cuồng, đủ loại hình ảnh hiện ra trước mặt.

Cảnh tượng này làm cho hắn trợn tròn mắt.

Hắn nhìn thấy những tòa nhà chọc trời, thấy dòng xe cộ tấp nập, thấy ngọn lửa đang bập bùng liên tục của những món xào trong bếp...

Hình ảnh quen thuộc này làm cho Bộ Phương hơi có chút giật mình...

Những thứ này dường như đều là hình ảnh kiếp trước lúc còn ở trên địa cầu?

Bộ Phương ngẩn ra một chút.

Hắn dựa vào vách tường và đi lên lầu, một lúc sau mới thực sự leo được lên phòng mình.

Mùi rượu tỏa ra khắp người, nằm vật ở trên giường và ngủ thiếp đi.

...

Ngày hôm sau.

Trời vừa hửng sáng, mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu lung linh.

Trước cửa nhà hàng Hoàng Tuyền, một đám người đều trợn mắt ngoác mồm, nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia mà đưa mắt nhìn nhau.

Những người ở chỗ này đều là cường giả trong các gia tộc tài phiệt, bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới từ các thế lực lớn xung quanh.

Bọn họ đều đã chuẩn bị một trăm vạn Minh Tinh xong xuôi, chỉ vì một chén rượu của ngày hôm nay.

Vậy mà, đợi đến lúc mặt trời đã lên đến đỉnh rồi mà cánh cửa của nhà hàng vẫn đóng chặt như cũ.

Đây là đang làm cái trò gì vậy?

- Tại sao vẫn chưa mở cửa thế?

- Không phải đã nói là mỗi ngày nhà hàng mở cửa kinh doanh ba canh giờ sao? Vậy mà đã qua nửa ngày rồi... nếu còn không mở cửa thì trời sẽ tối mất thôi!

- Ông chủ này nói không giữ lời gì sất!

...

Một đám cường giả thế gia tài phiệt đứng trước cửa, xì xà xì xào, châu đầu ghé tai bàn tán không ngớt.

Thế nhưng, không ai có thể hiểu được tình hình.

Bọn họ gõ cửa, nhưng không có phản hồi, rất muốn phá cửa xông vào, nhưng nhớ tới hình như có Ngục Khuyển đang canh giữ bên trong nhà hàng này, vì vậy, đành từ bỏ suy nghĩ xông vào.

Mỗi người đều ngứa ngáy trong lòng.

Chủ yếu là vì bọn họ không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn có được rượu ngon kia ngay lập tức.

Rượu ngon có thể làm tăng tu vi của cường giả cấp bậc Đại Thánh, như vậy, đối với đám Tiểu Thánh như bọn họ mà nói, tất nhiên hiệu quả sẽ càng tốt hơn nhiều.

Xếp hàng, chỉ có thể tiếp tục xếp hàng.

Thế nên, mới xuất hiện cảnh tượng thú vị như vậy ở trong Cấm Hồn Thành.

Các gia chủ của những thế gia quý tộc có thanh danh hiển hách trong các tòa thành lớn ở Địa Ngục, từng người đều đang xếp hàng lặng lẽ trước cửa của một nhà hàng nhỏ.

Dân chúng của Cấm Hồn Thành đều cảm thấy vô cùng khó tin khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, bọn họ duỗi ra tay ra chỉ trỏ.

Những gia chủ của các thế gia quý tộc đều cảm thấy mặt mình nóng bừng lên trong nháy mắt.

Từ bao giờ mà bọn họ bị người ta vây xem giống như những con thú như vậy chứ?

Thế nhưng vì rượu ngon, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Một lần chờ này là chờ đến tận nửa đêm.

Mặt trăng lại nhô cao một lần nữa.

Phía trên bầu trời, vầng trăng tròn vằng vặc như một chiếc đĩa đang tỏa ra những tia sáng.

Ánh trăng nhạt nhòa như được phủ thêm một tầng sương bạc, những gia chủ của các thế gia tài phiệt đang xếp hàng, nhàm chán đến mức từng người một đều run run chắp tay ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Bọn họ trông mòn con mắt.

- Giải tán đi, giải tán đi... Xem ra hôm nay đóng cửa rồi.

- Lãng phí thời gian cả một ngày của bổn gia chủ...

- Đây là đang làm ra vẻ đấy hả!

...

Đám gia chủ của các thế gia đều hết sức tức giận, nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể rời đi.

Mà lúc này đây.

Tin tức từ trong nhà hàng cũng truyền đến khắp toàn bộ Địa Ngục với tốc độ chóng mặt.

Bùm bùm bùm!

Sau thời gian một ngày, Đại Thánh Kiếp cũng từ từ kết thúc.

Các cường giả trong cấm địa vẫn luôn chú ý tới tình hình lôi kiếp kia đều thu hồi ánh mắt.

Minh Vương Cung.

Minh Vương Nhĩ Cáp nhếch miệng cười ha hả, cảm nhận được sức mạnh tăng vọt trong cơ thể mình mà cười không ngậm mồm vào được.

Một trăm vạn mua một lần đột phá, hoàn toàn không lỗ!

Những lời của người thiếu niên Bộ Phương vẫn rất có lý, một trăm vạn không mua được thiệt thòi, cũng không mua được sự lừa gạt!

Minh Vương Nhĩ Cáp bỗng chốc cảm thấy vui rạo rực trong lòng.

Hắn lại lục tung Minh Vương Cung lên, lại lấy ra một trăm vạn Minh Tinh, chuẩn bị tiếp tục tìm người thiếu niên Bộ Phương để mua thêm một chén rượu.

Về phần những việc hắn làm và những lời hắn nói trong lúc say rượu, hắn đều quên béng hết một cách có chọn lọc.

Sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn còn đang tự hỏi tại sao Que Cay của mình lại không còn.

Phủ đệ Ứng Long.

Ứng Long Ngục Chủ chậm rãi mở mắt ra, những tia sét đang nhảy loạn xạ xung quanh cơ thể của hắn, khí tức cũng đã tăng gấp mấy lần.

Cả người vô cùng kinh hãi.

Gầm!

Một tiếng rồng ngâm vang lên.

Thân thể của Ứng Long đột nhiên giương cao, bay vút lên trời.

Ngay sau đó, hắn biến thành một con Ứng Long khổng lồ che kín cả bầu trời.

Ứng Long cũng có một thân hình uốn lượn giống như Thần Long, nhưng nó có thêm một đôi cánh thịt trên lưng.

Những chiếc vảy trên cơ thể của hắn tỏa ra những tia sáng màu vàng sẫm.

Gầm, tiếng rồng ngâm không ngừng truyền ra, như thể vang vọng khắp toàn bộ Địa Ngục vậy.

Chương 2120: Một trăm vạn không mua được thiệt thòi, cũng không mua được sự lừa gạt! (2)

Notice: Undefined offset: 208

Hắn cực kỳ vui sướng.

Không ngờ rằng đến độ tuổi này của hắn mà vẫn có thể đột phá, mà đột phá chỉ vì một chén rượu.

Cảm giác này vô cùng tốt đẹp.

Lần uống rượu này thực sự quá giá trị.

Ứng Long lại biến thành hình người một lần nữa, hắn cầm Hư Không Chi Nhãn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc xen lẫn hưng phấn.

Hai mắt nhìn về hướng Cấm Hồn Thành.

Hắn kìm nén sự kích động trong lòng, không đi ngay lập tức, mà bình tĩnh lại và bắt đầu củng cố tu vi.

...

Mà lúc này đây.

Các vùng cấm địa trong Địa Ngục cũng đều nhận được tin tức của thuộc hạ gửi về.

Sự đột phá của Ứng Long Ngục Chủ cùng với Minh Vương Nhĩ Cáp đều là vì một chén rượu.

Một chén rượu đến từ một nhà hàng nhỏ ở Cấm Hồn Thành.

Thậm chí tin tức này còn truyền đến Minh Ngục một cách rất đột ngột.

Tất nhiên, lúc này đám cường giả Minh Ngục vẫn đang hòa trong không khí vui mừng của trận chiến Minh Khư Thiên Đạo, vì vậy, chỉ xì mũi coi thường với tin tức này, cho rằng đây là tin tức do Địa Ngục cố ý tung ra để nhặt lại mặt mũi.

Thế nên, tất cả bọn chúng đều không để trong lòng.

Tuy nhiên, vùng cấm địa của Địa Ngục đương nhiên không phải như thế này.

Mỗi vùng cấm địa đều phái các cường giả ra, những cường giả này lần lượt bước ra khỏi cấm địa và chạy thẳng đến Cấm Hồn Thành.

Bọn họ đều nhận lệnh mang một chén rượu trở về.

Mỗi người trong số bọn họ đều có hàng trăm vạn Minh Tinh trên người, cầm theo một khoản tiền lớn chạy đến.

Bất kể tin đồn có thật hay không, nếu quả thật có loại rượu này, vậy thì nếm thử một chút cũng có sao đâu?

Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, tình thế của toàn bộ Địa Ngục bỗng chốc thay đổi, các thế lực đều đang sôi sục, lần lượt phái từng cường giả đi về phía Cấm Hồn Thành.

Một Cấm Hồn Thành vốn dĩ hoang vu hẻo lánh bỗng chốc trở nên sôi động trở lại sau khi vòng bán kết của cuộc thi Minh Khư Thiên Đạo chấm dứt.

Bộ Phương mở mắt ra, ngáp một cái.

Y phục của hắn có chút lộn xộn, đầu tóc cũng bù xù, nhưng hắn cảm thấy tinh thần của cả người cũng sảng khoái, sáng suốt hơn rất nhiều.

- Hả? Tu vi của ta...

Bộ Phương sững sờ, cảm nhận thực lực của mình một hồi.

Bên trong Tinh Thần Hải của hắn, vón dĩ chỉ có một vòng xoáy xoay tròn, nhưng bây giờ, lại xuất hiện hai vòng.

Điều này có nghĩa là thực lực của hắn đã bước vào cảnh giới Tiểu Thánh Nhị Chuyển rồi sao?

Không phải đã nói là đồ ăn không có tác dụng đối với việc nâng cao tu vi của hắn sao?

Bộ Phương cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.

Thật sự không ngờ rằng, sau khi uống một chén rượu vào trong bụng, tu vi lại còn có thể đột phá...

Tuy nhiên, tu vi đột phá là một chuyện tốt, sức mạnh của Bộ Phương cũng có thể củng cố hơn một chút.

Sau khi cảm nhận cơ thể hồn độn của mình một hồi, Bộ Phương bước vào phòng tắm.

Róc rách...

Nước ấm phun ra từ trong vòi phun, dòng nước trong vắt mang theo một luồng hơi nóng mờ mịt tràn ngập khắp toàn bộ phòng tắm.

Ánh đèn mờ ảo phản chiếu bầu không khí của phòng tắm, khiến cho bầu không khí thoáng chốc làm cho người ta cảm thấy có chút lười biếng.

Bộ Phương bước ra khỏi đó sau khi tắm xong.

Hắn khoác áo choàng tắm, những giọt nước chảy xuống từ trên mái tóc ướt sũng.

Áo choàng tắm được mở ra, để lộ vòm ngực trắng nõn...

Bộ Phương lau tóc một hồi, nhưng mái tóc vẫn còn có chút ẩm ướt, nhưng mà Bộ Phương không tiếp tục để ý tới điều đó.

Với chiếc áo choàng lông vũ trên thuyền, ánh mặt trời đã lên cao như thiêu đốt báo hiệu đã đến lúc mở cửa nhà hàng rồi.

Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái, Bộ Phương cảm thấy Tinh Thần Lực của mình đã tăng lên một chút nhờ vào giấc ngủ này.

Đi xuống lầu.

Đi tới trong phòng bếp.

Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch khẽ nhấp nháy, Bộ Phương vỗ nhẹ vào bụng béo của Tiểu Bạch.

- Lại là một ngày đẹp trời...

Bộ Phương mặt không thay đổi mà cảm thán.

Sau khi luyện tập kỹ thuật dùng dao trong phòng bếp một hồi, hắn đi tới bên trong nhà hàng.

- Tiểu tử Bộ Phương tỉnh rồi à.

Cẩu Gia nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo nhìn thấy Bộ Phương đầu tóc ướt sũng, miệng chó lập tức giật giật, nói với vẻ cợt nhả.

- Ngủ hơi lâu một chút, nhưng mùi rượu thật sự không tệ, không hổ là rượu ngon được chưng cất bằng Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo.

Bộ Phương gật đầu nói.

Hắn ngược lại không nghe thấy sự đùa cợt trong lời nói của Cẩu Gia.

Có lẽ là lúc bản thân uống say, đã làm ra chuyện gì thất thố để cho Cẩu Gia cười cợt như vậy hả.

Vào những lúc như thế này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng thì sẽ không còn lúng túng nữa.

Cót két một tiếng.

Bộ Phương mở cửa nhà hàng ra.

Ánh mặt trời luồn qua khe cửa rọi vào bên trong nhà hàng, chiếu xuống trên mặt đất.

Bộ Phương hơi nheo mắt lại, đó là tình trạng bị ánh nắng chói chang chiếu vào.

- Hửm? Náo nhiệt quá nhỉ... Mọi người đến sớm như vậy hả.

Bộ Phương liếc nhìn hàng người xếp hàng dài dằng dặc đông nghịt ở ngoài cửa kia, khẽ giật mình.

Sau đó, hỏi bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.

Ngoài cửa.

Đám gia chủ hào môn thế phiệt đợi đến nỗi hoa sắp tàn kia nhìn thấy Bộ Phương mở cửa, bỗng chốc, bọn họ thực sự xúc động muốn khóc.

- Sớm? Sớm cái rắm a... Chúng ta đã đợi ở ngoài cửa cũng được một ngày một đêm rồi!

Một vị gia chủ hào môn trừng mắt, tơ máu hiện đầy trong đôi mắt hắn, trông vô cùng đáng sợ và dữ tợn.

Một ngày một đêm?

Bộ Phương sững sờ.

Sau đó, dường như đã nhớ ra điều gì đó.

Vẻ mặt không khỏi co quắp một hồi.

Bản thân uống một chén rượu mà ngủ suốt một ngày một đêm luôn hả?

Không phải hắn chỉ mới ngủ một đêm thôi sao?

Thảo nào lúc này Cẩu Gia lại nhìn hắn bằng biểu cảm kỳ lạ như vậy.

- Xếp hàng trật tự, cửa hàng đã mở cửa, bây giờ sẽ bắt đầu buôn bán.

Bộ Phương không thay đổi sắc mặt, nói một cách tỉnh bơ.

Sau đó quay người, đi vào bên trong nhà hàng.

Đám gia chủ hào môn thế phiệt lập tức đưa mắt nhìn nhau, nhìn bóng lưng của Bộ Phương.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh đó của Bộ Phương mà cảm thấy tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Tên nhãi này ngủ một ngày một đêm, chẳng lẽ không thấy xấu hổ chút nào sao sao?

Nhưng bây giờ đương nhiên không phải lúc để suy nghĩ vấn đề này.

Đám gia chủ quý tộc lũ lượt chen chúc nhau đi vào nhà hàng như điên.

- Xếp hàng trật tự, không được chen lấn xô đẩy.

Bộ Phương đứng ở cửa phòng bếp, quay đầu nhìn nhóm người trước cửa, thản nhiên nói.

...

Bên ngoài Cấm Hồn Thành.

Một đám hắc khí đang trôi lững lờ.

Hình bóng của một bóng người thấp thoáng như ẩn như hiện ở trong đó.

- Lúc trước, người lão đại yêu cầu ám sát hình như cũng chính là tên đầu bếp này?

Bóng đen suy tư một lúc.

- Trước đó là ám sát, còn hiện tại là đi xin rượu... Cảm thấy thật xấu hổ, lão đại làm việc thật sự không thèm cân nhắc cho cảm xúc của chúng ta mà.

...

Tạch tạch tạch...

Mặt đất chợt nứt ra, từng bộ xương Khô Lâu bò ra từ trong đó, chạy đến tụ tập trong Cấm Hồn Thành.

Từng đám Quỷ Hỏa xanh ngắt dày đặc đang cháy hừng hực bên trong hốc mắt của những bộ Khô Lâu này.

Một bộ Khô Lâu màu bạc đứng phía trước những bộ Khô Lâu này...

Lúc này, bộ Khô Lâu màu bạc đó đang giơ tay lên, vuốt cái cằm xương xẩu của mình, hiển nhiên là cũng đang suy nghĩ.

Đột nhiên, Quỷ Hỏa trong hốc mắt của bộ Khô Lâu màu bạc chợt nhảy lên.

Nhìn thấy một đám hắc khí lơ lửng trên bầu trời, Quỷ Hỏa đột nhiên trở nên sắc bén.

- Khung xương của Đọa Thần Quật...

- Tên gia hỏa Hắc Điện...

Hai người dường như có chút mâu thuẫn.

Đột nhiên, tâm thần của cả hai người thay đổi cùng một lúc.

Đường phẳng ở phía xa.

Một bóng người mặc chiếc áo choàng lớn màu đỏ đang bước đến với đôi chân dài thẳng tắp và vòng eo đung đưa.

Chương 2121: Tiểu U say rượu (1)

- Nữ nhân kia... cũng xuất hiện!

Quỷ Hỏa trong hốc mắt của bộ Khô Lâu màu bạc đang không ngừng nhảy lên, miệng há ra như thể đang hít thật sâu.

- Quả nhiên... là loại rượu có thể giúp cho Đại Thánh đột phá, ngay cả nữ nhân điên cuồng của núi Thần Tuyệt cũng không nhịn được sao!

Bóng người bọc trong màn sương đen cũng không khỏi mở miệng.

Nữ Vương Bích Lạc sải bước đi đến, tà váy dài đỏ thẫm trên người nàng đang đung đưa không ngừng, phần eo của chiếc váy được mở ra, đôi chân dài thẳng tắp như ẩn như hiện trong lúc tà váy phất lên.

Dường như Nữ Vương Bích Lạc đã nhìn thấy bộ Khô Lâu màu bạc và màn sương đen lơ lửng trên bầu trời kia, khóe miệng của nàng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.

- Đọa Thần Quật và Hắc Điện... Xem ra, thứ mà Bộ lão bản làm ra lần này có vẻ như rất đặc biệt đây, xem ra phải nhanh chóng đi tìm Bộ lão bản để lấy mới được.

Cặp môi đỏ mọng của Bích Lạc khẽ mở ra, một chút ưu tư hiện lên trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

Sau đó, khóe miệng nở một nụ cười như thể làm mê hoặc thế gian.

Nàng lắc lư chiếc eo, không nhanh không chậm mà đi về phía bên trong Cấm Hồn Thành.

Bộ Khô Lâu màu bạc hừ nhẹ một tiếng.

Đây có thể coi là một cuộc cạnh tranh công khai giữa ba vùng cấm địa lớn rồi, điều này liên quan đến thể diện của các vùng cấm địa.

Tuy rằng... Đọa Thần Quật có thể không có mặt mũi hơn núi Thần Tuyệt là bao, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng không thể thua đám xó xỉnh Hắc Điện này được!

Ầm!

Một tiếng nổ vang.

Bộ Khô Lâu màu bạc lập tức cất bước đi về phía Cấm Hồn Thành.

Sau khi hắn rời đi, những bộ xương trên khắp ngọn núi đều chui xuống lòng đất.

Cường giả Hắc Điện cũng phát ra tiếng cười khà khà và đi vào trong Cấm Hồn Thành.

...

Tiểu U đã trở lại cùng đám người U Cơ.

Bọn họ cũng mang theo một khoản tiền kếch xù trở về, trên người đều có mấy trăm vạn Minh Tinh, vì để có thể thưởng thức rượu hảo hạng trong cửa hàng nhỏ.

Khi bọn họ quay trở lại, phía trước cửa nhà hàng đã vô cùng náo nhiệt.

Tiểu U ôm Tiểu Hồ trực tiếp băng qua hàng người, đi vào trong nhà hàng.

Bộ Phương ngồi trước bàn ăn.

Bình sứ màu xanh ngọc được để một bên, những chiếc chén sứ thanh hoa được đặt trên bàn.

Rượu đổ đầy trong những chiếc chén sứ thanh hoa đó.

Dòng rượu óng ánh tựa như tỏa ra vô số tia sáng rực rỡ giống như cầu vồng dưới ánh đèn chói lóa của nhà hàng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Tiểu U ôm Tiểu Hồ trở về, ánh mắt của Bộ Phương rơi vào trên người Tiểu U, khẽ gật đầu với nàng.

- Trở về rồi hả?

Bộ Phương lơ đãng hỏi.

Tiểu U ôm Tiểu Hồ gật đầu một cái, nheo mắt lại, sau đó lấy ra một túi tiền, đưa cho Bộ Phương.

- Chỗ này là một trăm vạn Minh Tinh... rót cho ta một chén rượu.

Tiểu U nhìn Bộ Phương và nói một cách nghiêm túc.

Đối với chuyện này, Bộ Phương đương nhiên không do dự mà cầm lấy một ly rượu đưa cho Tiểu U.

Mà mấy vị gia chủ hào môn quý tộc đứng trước bàn ăn đưa mắt nhìn nhau.

- Một chén rượu này... có giá một trăm vạn Minh Tinh thật sao?

Kỳ thực, bọn họ vẫn có chút do dự.

Dù sao, một trăm vạn Minh Tinh cũng không phải là một con số nhỏ, đối với một thế gia mà nói thì đây thực sự là một gánh nặng không hề nhỏ.

Suy cho cùng, Minh Tinh cũng không phải là Nguyên Tinh, cả hai thứ này khác nhau một trời một vực.

Một chén rượu này... rất có giá trị.

Tiểu U nhận lấy chén rượu mà Bộ Phương đưa tới, cặp môi đỏ mọng mím lại, đã sớm có chút không thể chờ đợi được nữa.

Đám Ngục Chủ U Cơ và Lạc Lơ cũng bước vào trong nhà hàng.

Trong lúc nhất thời, nhà hàng trở nên hết sức náo nhiệt.

Ánh mắt của U Cơ và những người khác đều dán chặt lên người Tiểu U.

Tiểu U cầm chén rượu bằng sứ thanh hoa, sau khi mím môi một cái, liền dốc rượu vào trong miệng.

Đại Thánh có thể đột phá sau khi uống rượu này, vậy thì Tiểu Thánh uống rượu này vào sẽ có hiệu quả gì đây?

Rất nhiều người đều thắc mắc trong lòng.

Loại rượu này có thể trợ giúp Đại Thánh đột phá cảnh giới, vậy thì nếu phụ trợ cho Tiểu Thánh, còn không phải sẽ đột phá ba bốn cảnh giới sao?

Nhiều người đều nghĩ như vậy, nếu thật sự có hiệu quả như thế, vậy thì cho dù phải bỏ ra một trăm vạn Minh Tinh cũng rất đáng giá!

Nếu quả thật có thể trợ giúp Tiểu Thánh đột phá ba bốn cảnh giới, vậy thì sợ rằng toàn bộ Địa Ngục đều sẽ trở nên điên cuồng!

Ừng ực, ừng ực.

Tiểu U bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Mái tóc màu xanh khói rũ xuống.

So với ánh mắt, cổ họng trơn bóng chuyển động một chút.

Một chén rượu vào trong bụng.

Toàn bộ khuôn mặt của Tiểu U đều nhăn lại, miệng mở ra, hiển nhiên là bị vị cay của Rượu Hoàng Tuyền Cao Cấp làm cho cay xè.

- Cay quá...

Tiểu U nhăn mũi một cái rồi nói.

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hồ duỗi ra, nắm lấy chén rượu của Tiểu U đưa lên mũi để để ngửi, vừa ngửi nhẹ một chút mà ánh mắt của Tiểu Hồ lập tức sáng rực lên.

Đầu lưỡi duỗi ra liếm liếm trong chén, liếm sạch rượu còn sót lại ở trong đó vào bụng.

Ầm! !

Tất cả mọi người đều đang chú ý đến dáng vẻ của Tiểu U, mỗi người đều mở to mắt nhìn một cách tò mò.

Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra với Tiểu U đã uống rượu.

Sẽ đột phá sao?

Sẽ đột phá mấy cảnh giới đây?

Khuôn mặt vốn dĩ đang nhợt nhạt của Tiểu U, bỗng chốc đỏ bừng lên sau khi uống rượu.

Miệng há to, chiếc lưỡi nhỏ thều thào thở ra hơi nóng.

Sắc mặt của Tiểu Hồ sau khi liếm rượu cũng trở nên mê man, nằm trên vai Tiểu U, vẻ mặt đỏ ửng như đã say.

Cơ thể của Tiểu U lảo đảo, dường như không thể đứng vững, như thể sắp ngã sấp xuống ngay lập tức.

Khóe miệng của Bộ Phương giật một cái.

Hắn đã chuẩn bị từ sớm, ôm eo của Tiểu U, vẻ mặt hoàn toàn đỏ bừng.

Miệng vừa mở đều phả ra mùi rượu.

- Ngon... ngon quá.

Tiểu U híp mắt nói.

Sau khi bị Bộ Phương giữ chặt eo, đầu nàng không ngừng ngọ nguậy.

Sau đó, đập đầu một cái cộp vào đầu Bộ Phương, cái trán của nàng đập lên trán của Bộ Phương...

Khóe miệng của Bộ Phương co rút mãnh liệt.

Hắn đã biết sau khi Tiểu U uống say, tuyệt đối không dễ hầu hạ mà...

Tiểu Hồ nằm trên vai Tiểu U đã không thể nằm chắc được nữa, như thể sắp bị trượt xuống.

Bộ Phương vươn tay ra trực tiếp cầm lên, đặt ở trên vai mình.

Hắn xoa nhẹ cái đầu nóng hầm hập của Tiểu Hồ, đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Đầu bị đập mấy lần liên tiếp khiến cho Bộ Phương cuối cùng cũng không thể chịu nổi.

Người khác khi uống rượu say nếu không phải nói những lời nhảm nhí thì cũng đập giường, tại sao khi Tiểu U uống say lại cứ thích đập đầu với người khác vậy?

- Tiểu Bạch.

Bộ Phương kêu lên.

Tiểu Bạch xốc rèm cửa lên và bước ra từ trong phòng bếp.

Đôi mắt máy móc lập loè.

- Trông chừng rượu, ta sẽ trở lại ngay lập tức.

Bộ Phương nói.

Sau đó, kéo theo Tiểu U, ném Tiểu Hồ lên vai mình rồi đi về phía tầng hai.

Tiểu U nhân cơ hội lại muốn đập đầu vào đầu hắn, nhưng đã bị Bộ Phương giơ tay lên, dùng lòng bàn tay để chặn lại.

Bộ Phương đưa tay lên vỗ về khuôn mặt ửng đỏ của Tiểu U, nhất thời cảm thấy bất lực.

Quả nhiên... không phải ai uống say cũng đều giống như hắn, chất rượu tốt như vậy.

Vù vù...

Đột nhiên, bước chân của Bộ Phương chợt dừng lại, hai mắt nhíu chặt.

Đám người U Cơ và rất nhiều gia chủ của các thế gia quý tộc đều nhìn sang một cách chăm chú.

Sau khi Tiểu U uống rượu, ngoại trừ việc nghịch ngợm như điên ra, tất nhiên còn có thể đột phá.

Lần đột phá này tất nhiên được mọi người chú ý...

Ầm! ! !

Quả nhiên, khí tức trên người Tiểu U bắt đầu tăng lên với tốc độ chóng mặt...

Không còn nghi ngờ gì nữa, trạng thái này chính là trạng thái muốn đột phá.

Tuy nhiên, nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Xu hướng này chỉ tăng vọt lên trong chốc lát rồi dừng lại, cuối cùng chỉ đột phá một tầng.

Khiến cho tu vi của Tiểu U đạt tới Tiểu Thánh Nhị Chuyển.

Sau khi Tiểu U bạo phát con rắn lời nguyền vào lúc trước, tuy rằng tác dụng phụ cực lớn, nhưng tu vi lại tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, con rắn lời nguyền vẫn luôn tăng cường tu vi của nàng một cách vô tri vô giác.

Hôm nay, vừa uống một chén rượu, tu vi đã trực tiếp đột phá một cảnh giới.

Chương 2122: Tiểu U say rượu (2)

Notice: Undefined offset: 215

- Chỉ có một cảnh giới?

- Sauk hi Tiểu Thánh uống rượu, cũng chỉ có thể đột phá được một cảnh giới thôi sao?

- Đây. . . có phải là đã uống rượu giả hay không vậy?

...

Đám gia chủ thế gia tài phiệt đều ngây ngốc, bất giác nhíu mày, hỏi với vẻ nghi ngờ.

Nhưng hiển nhiên, rượu của Bộ Phương r đương nhiên không phải rượu giả, điều đó có nghĩa là, tác dụng của loại rượu này với Tiểu Thánh cũng chỉ có thể đột phá một cảnh giới.

Hay nói cách khác, loại rượu này... mặc định trợ giúp cho người uống rượu đột phá một cảnh giới.

Mặc dù hiệu quả đã rất nghịch thiên, nhưng vẫn làm cho nhiều người cảm thấy có chút tiếc nuối, đặc biệt là đám người Tiểu Thánh.

Nếu như chỉ có thể đột phá một cảnh giới, vậy thì một trăm vạn một chén rượu cũng có chút không đáng giá rồi.

Tài nguyên tu luyện của một trăm vạn Minh Tinh có thể để cho một số Tiểu Thánh tu luyện trong vài năm rồi.

Có điều là rượu này lại là Thần Tửu đối với Đại Thánh hoặc là Tiểu Thánh Cửu Chuyển!

Nếu như Tiểu Thánh Cửu Chuyển uống rượu này, nói không chừng có thể đột phá đến cảnh giới Đại Thánh...

Như thế, đối với toàn bộ Địa Ngục mà nói, Địa Ngục sẽ có thêm bao nhiêu Đại Thánh mới chứ!

Vì vậy, loại rượu này vẫn có những tác dụng của nó!

Xì xì xì!

Tiểu U đã đột phá hoàn tất.

Sắc mặt của Bộ Phương lại càng trở nên nghiêm nghị hơn.

Xa xa.

U Cơ đeo một thanh kiếm nặng ở sau lưng, nhìn sắc mặt của Tiểu U cũng tái nhợt vài phần.

Ánh sáng màu xanh lục trên người Tiểu U đột nhiên trào ra, dáng dấp lạnh lùng đó của con rắn lời nguyền như ẩn như hiện.

Một đôi mắt lạnh lùng khóa chặt trên người Bộ Phương.

Hồi lâu sau, ánh sáng màu xanh lục đó mới bắt đầu biến mất.

- Con rắn lời nguyền...

Bộ Phương nheo mắt lại, cũng cảm thấy có chút đau đầu, rốt cuộc phải giải quyết lời nguyền trên người Tiểu U như thế nào đây.

Bộ Phương kéo Tiểu U đi lên tầng hai, mở cửa phòng Tiểu U ra, đặt nàng lên giường.

Hắn xách Tiểu Hồ từ trên vai mình xuống, đặt nó bên cạnh đầu của Tiểu U.

Một người một cáo cứ như vậy mà bắt đầu ngáy khò khò.

Bộ Phương đóng cửa bước ra ngoài, tiếp tục quay trở lại trong nhà hàng.

Mà tin tức Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp chỉ có thể trợ giúp cho Tiểu Thánh đột phá một cảnh giới đã truyền ra ngoài.

Đám gia chủ hào môn thế phiệt đang đứng trong hàng lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Rất nhiều thế gia đều không xếp hàng tiếp nữa mà lần lượt rời đi.

Bọn họ tới đây là để uống rượu và vì hiệu quả đột phá của rượu.

Theo như bọn họ nghĩ, nếu đã có thể trợ giúp cho Đại Thánh đột phá một cảnh giới, thì ít nhất có thể giúp cho Tiểu Thánh đột phá đến ba bốn cảnh giới...

Nhưng bây giờ có vẻ như loại rượu này không thần kỳ như trong truyền thuyết đã nói.

Bộ Phương ngược lại rất bình tĩnh.

Vẻ mặt của hắn không thay đổi mà nhìn nhà hàng vốn dĩ đang đông đúc, chật cứng như nêm, thoáng một cái, người xếp hàng bỗng lần lượt rời đi.

Hắn đã đoán ra được tình huống này từ lâu rồi.

Đám người này chỉ vì muốn đầu cơ trục lợi mà thôi, muốn dựa vào mỹ tửu để đột phá nhiều cảnh giới.

Nhưng trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ.

Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp tuy rằng rất thần kỳ, nhưng đột phá ba bốn cảnh giới cũng không phải chuyện có lợi gì cho người tu luyện.

Ngược lại, Bộ Phương cảm thấy đột phá một cảnh giới rất hợp lý, mặc dù chỉ đột phá một cảnh giới, nhưng tác dụng của Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp lại có thể giúp cho bọn họ gột rửa cơ thể một lần nữa và đặt nền móng vững chắc.

Căn cơ mới là mấu chốt.

Bộ Phương nhìn những bóng dáng đang lần lượt rời đi với vẻ mặt không chút thay đổi.

Ánh mắt của đám người U Cơ nhìn vào Bộ Phương trở nên kính nể hơn rất nhiều.

Đứng trước sự thay đổi nhanh chóng đó, mà hắn vẫn có thể tỏ ra bình thản như vậy.

Bọn họ cũng bỏ tiền ra để mua một ly rượu.

Không được phép mang rượu ra khỏi nhà hàng, vì vậy bọn họ đã uống cạn trong nhà hàng.

Sau khi uống một chén rượu vào trong bụng, bọn họ đều bắt đầu ngà ngà say.

Sắc mặt của Kim Giác đỏ ửng, vỗ cơ bắp trước ngực mình, không ngừng hét lên.

Lạc Cơ thì cười khúc khích liên hồi.

Cho dù là Ngục Chủ đại nhân vô cùng uy nghiêm trong ngày thường, nhưng khi uống rượu say thì vẫn thất thố liên tục.

Ngay cả U Cơ vô cùng nghiêm túc, sau khi uống rượu, cũng cầm thanh đại kiếm ném lên trong nhà hàng.

Bộ Phương xoa hai đầu lông mày.

Bảo Tiểu Bạch mời từng người bọn họ ra ngoài.

Mặc dù thế gia quý tộc đã bỏ đi rất nhiều vì thất vọng.

Bọn họ cho rằng rượu ngon không đáng giá một trăm vạn Minh Tinh.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thế gia ở lại, bọn họ mua rượu uống tại chỗ và đột phá tại chỗ.

Sau đó bốc phát vẻ say rượu và bị Tiểu Bạch mời ra ngoài.

Bởi vì bọn họ đã uống say, thế nên Bộ Phương không phán định là người gây chuyện.

Nếu không, Bái Y Cuồng Ma có thể lại sắp phải tái xuất giang hồ rồi.

Minh Vương Nhĩ Cáp nhẹ nhàng bay tới, vừa vào cửa đã bật ra một tiếng cười như chuông đồng.

- Ha ha ha! Người thiếu niên Bộ Phương... Rượu của ngươi vô cùng tuyệt vời! Không hổ là nam nhân mà bản vương xem trọng!

Minh Vương Nhĩ Cáp bước đi theo hình chữ bát, nhanh chóng đi tới, vừa đi vừa cười thật to.

Đối với Minh Vương Nhĩ Cáp, Bộ Phương vẫn nhớ như in ngày hôm qua, sau khi tên hàng này uống say đã nói ra những lời thật lòng.

Trong nháy mắt, một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt của hắn...

Tên khốn kiếp này?

Khóe miệng của Bộ Phương khẽ giật.

Tiếng cười của Minh Vương Nhĩ Cáp đột nhiên im bặt, chỉ cảm thấy trong người ớn lạnh một hồi.

Có chuyện gì vậy?

Minh Vương Nhĩ Cáp chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất.

- Cho bản vương thêm một chén rượu!

Minh Vương Nhĩ Cáp nhếch miệng cười to nói.

Uống rượu có thể đột phá, vậy thì hắn còn phải tu luyện làm gì nữa?

Một ngày uống một chén, không tới vài ngày, hắn có thể muốn vượt qua phụ thân của hắn rồi!

- Còn nữa, cho ta thêm mấy thanh Que Cay...

Minh Vương Nhĩ Cáp nói.

Đúng lúc Que Cay của hắn cũng đã ăn hết.

- Que Cay sao? Không có.

Bộ Phương lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái, chỉ đưa rượu cho hắn, Que Cay ấy hả, không có cửa đâu.

Hắn nói ai là tên khốn kiếp kia mà?

- Sao Que Cay lại không còn nữa? Không thể nào... hôm qua, ta thấy ngươi vẫn còn mà... Minh Vương Nhĩ Cáp lập tức trợn trừng mắt lên, nhất thời có chút không tin.

- Ơ hay, ngươi cái thanh niên này... Nghịch ngợm quá, mau lấy Que Cay ra đi, bản vương không thiếu tiền!

Minh Vương Nhĩ Cáp cười tinh quái, lại ném ra thêm một túi tiền, quơ qua quơ lại trước mặt Bộ Phương.

Bộ Phương nhếch miệng một cách lạnh lùng.

- Tên chết tiệt là ta đây... không có Que Cay, Que Cay không hề tồn tại, cả đời này cũng đều không thể nào có được...

Bộ Phương nói.

Minh Vương Nhĩ Cáp nghe xong những lời này, lập tức trở nên kinh hãi, làm sao người thiếu niên Bộ Phương biết được danh từ chết tiệt này chứ?

Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Trời ạ, không phải hôm trước hắn uống rượu xong đã gây ra chuyện khủng khiếp gì đó đấy chứ?

Sau khi sắp xếp lại các mảnh vỡ... nhưng hắn đều không nhớ gì cả...

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô cảm đó của Bộ Phương, Minh Vương Nhĩ Cáp ngoan ngoãn không tìm đường chết mà cầm theo ly rượu đi qua một bên.

Sau khi uống một chén rượu vào trong bụng.

Hắn nheo mắt, kéo cằm, muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi đột phá, nhưng... đợi cả buổi mà chỉ thấy đầu óc choáng váng.

Còn đột phá, lại không hề xuất hiện...

Cái gì?

Minh Vương Nhĩ Cáp sửng sốt.

Chẳng lẽ loại rượu này... chỉ có thể trợ giúp đột phá trong lần uống đầu tiên thôi sao?

Còn có hoạt động gian lận như vậy sao?

Tiếng bước chân giòn giã vang lên.

Ngoài cửa, làn gió thơm lừng ùa tới.

- Ồ, mùi vị thơm quá, Bộ lão bản... Đã lâu không gặp, lần này ngươi lại nghiên cứu ra thứ hay ho gì vậy?

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa.

Không ít thế gia quý tộc chưa rời đi đều nhìn đến mức ngây người.

Dáng người uyển chuyển xinh đẹp tuyệt trần đó thực sự đẹp đến mức làm cho người ta phải nghẹt thở.

Nữ Vương Bích Lạc bước vào nhà hàng, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng.

Chương 2123: Tiểu Bạch trở về, vẫn khí phách như trước (1)

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa, khiến cho Bộ Phương và Minh Vương Nhĩ Cáp đều không khỏi sửng sốt.

Một cơn gió thơm thoảng qua.

Bộ Phương nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là Bích Lạc, Nữ vương bệ hạ của Thần Nữ Thành.

Tại sao Nữ Vương Bích Lạc lại xuất hiện ở đây?

Nàng không phải đang ở Thần Nữ Thành sao?

Nữ Vương Bích Lạc mặc một bọ váy dài màu đỏ, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp như ẩn như hiện bên trong tà váy đỏ, hàng mi dài của nàng khẽ nhấp nháy, dường như có thể câu dẫn tâm hồn của người khác vậy.

Bộ Phương nhìn nàng, nhíu mày không nói gì.

- Bộ lão bản, gần đây có phải ngươi lại làm ra chuyện gì hay không? Lại có thể khiến cho toàn bộ Địa Ngục đều chấn động như vậy? Ngay cả chủ thượng cũng phải đích thân ra lệnh cho ta đến dò xét một phen.

Nữ Vương Bích Lạc híp mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười làm rung động lòng người.

Tuy nhiên, Bộ Phương vẫn bày ra vẻ mặt không chút cảm xúc như cũ.

Hắn giơ tay lên, chỉ vào Minh Vương Nhĩ Cáp đang ngồi ôm đầu với vẻ mặt ủ rũ ở cách đó không xa.

Gia hỏa này, vừa nãy lại uống cạn một trăm vạn Minh Tinh, nhưng lại không thể đột phá được.

- Ơ, đệ đệ ngu ngốc của ta cũng ở đây à...

Nữ Vương Bích Lạc liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp với vẻ ngạc nhiên, tất nhiên nàng có thể cảm nhận được tu vi trên người Minh Vương Nhĩ Cáp.

Uy áp đè nén đó khiến cho Nữ Vương Bích Lạc không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì nàng chợt nhận ra khí tức của Minh Vương Nhĩ Cáp lại đạt đến cảnh giới Đại Thánh...

Đại Thánh đấy...

- Phụ thân quả thực đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào tiểu tử này.

Nữ Vương Bích Lạc nói với vẻ có chút hâm mộ.

- Chuyện gì đã xảy ra với hắn thế?

Nữ Vương Bích Lạc nhìn thấy bộ dạng đó của Minh Vương Nhĩ Cáp, lên tiếng hỏi.

Bộ Phương lạnh lùng lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.

- Uống một chén rượu mà thôi...

Bộ Phương không mặn không nhạt nói.

Rượu?

Hai mắt của Nữ Vương Bích Lạc lập tức phát sáng lên.

Cặp môi đỏ mọng khẽ cong lên, bước đi uyển chuyển tới trước người Bộ Phương, nhìn chằm chằm vào rượu ngon được đặt trên bàn kia.

Mùi hương ngây ngất của rượu tỏa ra từ trong đó, làm cho nàng không khỏi say mê.

- Rượu này... Chính là mỹ tửu có thể trợ giúp cho Đại Thánh đột phá cảnh giới được lưu truyền xôn xao đây sao?

Nữ Vương Bích Lạc hỏi.

Bộ Phương khẽ gật đầu.

Nữ Vương Bích Lạc trở nên phấn khích ngay lập tức...

- Có vẻ như đây là thứ mà chủ thượng muốn tìm rồi... Ứng Long Ngục Chủ và Nhĩ Cáp tiểu tử này đột phá đều là do rượu này của ngươi sao.

Nữ Vương Bích Lạc sờ chiếc cằm trắng mịn của mình và chìm trong suy nghĩ.

Sự xuất hiện của loại rượu này quả thực là nghịch thiên.

Hơn nữa, từ vẻ mặt vô cùng ảo não đó của Minh Vương Nhĩ Cáp, có thể thấy được rượu này chỉ có hiệu quả trong chén thứ nhất.

Thế nhưng cho dù là như vậy, điều này cũng đã rất nghịch thiên rồi.

Có thể giúp cho Đại Thánh đột phá...

Vừa nghĩ một chút đã làm cho người ta cảm thấy vô cùng kích động.

- Rót cho ta một ly... Ta mang về cho chủ thượng!

Nữ Vương Bích Lạc nheo mắt lại, cười nói với Bộ Phương.

Bộ Phương nhìn nữ nhân này một cái, giơ ngón tay lên chỉ vào tấm gỗ nhỏ ở trước cửa, nói.

- Một chén rượu một trăm vạn Minh Tinh, ngoài ra, thân ái nhắc nhở, cửa hàng không nhận dịch vụ đóng gói mang về, loại rượu này chỉ có thể uống trong nhà hàng.

Một trăm vạn Minh Tinh một ly?

Nữ Vương Bích Lạc vừa nghe nói như thế, lập tức trở nên ngây ngốc.

Một trăm vạn Minh Tinh chỉ có thể mua một ly... Rượu này đắt quá rồi đấy!

Cái giá này đắt đến mức cắt cổ rồi đấy!

Hơn nữa, còn không thể mang đi... Chỉ có thể uống ở trong nhà hàng sao?

Vậy thì nàng trở về biết bẩm báo với chủ thượng như thế nào đây?

Nàng nhất định phải mang rượu ra ngoài cho chủ thượng mới được...

- Bộ Phương à, không thể dàn xếp một chút được sao? Dù gì ta cũng là Nữ Vương của Thần Nữ Thành...

Nữ Vương Bích Lạc suy nghĩ một chút rồi mở miệng nài nỉ.

Nàng sờ lên túi tiền của mình, đừng nói một trăm vạn, ngay cả mười vạn nàng cũng không lấy ra nổi.

Người nào đi ra ngoài mà lại mang nhiều Minh Tinh trên người như vậy chứ, lúc trước nàng lại không nắm rõ tình huống này lắm.

Ầm ầm!

Mặt đất chấn động một hồi.

Sau đó, một bộ Khô Lâu màu bạc từ ngoài cửa đi vào.

Nữ Vương Bích Lạc lập tức quay đầu, lườm bộ Khô Lâu đó một cái.

Bộ Khô Lâu này chính là cường giả Đọa Thần Quật.

- Không có tiền thì đừng học theo người ta đến mua rượu.

Miệng của Khô Lâu mấp máy, một giọng nói bí ẩn phát ra từ trong đó và truyền sang.

Sắc mặt của Nữ Vương Bích Lạc nhất thời lạnh xuống.

Nàng chỉ quên mang theo tiền thôi, là Nữ Vương của Thần Nữ Thành, làm sao nàng lại có thể không lấy ra nổi một trăm vạn Minh Tinh cơ chứ.

- Bộ xương khô nhà ngươi đang chế nhạo ta sao?

Nữ Vương Bích Lạc nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi.

Quỷ Hỏa trong hốc mắt của bộ Khô Lâu màu bạc bùng lên một hồi.

Sau đó, bàn tay gầy guộc trở nhẹ một cái, một túi tiền chợt xuất hiện trong tay hắn.

Rơi cạch một tiếng trên mặt bàn.

- Tiểu đầu bếp, cho ta một chén rượu.

Bộ Khô Lâu màu bạc nói.

Khô Lâu... Đọa Thần Quật...

Bộ Phương nhìn bộ Khô Lâu này bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, không khỏi nghĩ đến bộ Khô Lâu kim giáp muốn giết mình kia.

Bộ Khô Lâu kim giáp đó thậm chí còn phóng ra thủ đoạn của Đại Thánh, một màu vàng Khô Lâu cánh tay hướng phía hắn té xuống.

Hắn đều nhớ rất kỹ tất cả những chuyện này.

Bộ Phương tất nhiên cũng sẽ không khách khí nhiều với kẻ muốn giết mình.

Mặc dù nói rằng những người lui tới đều là khách, nhưng món ăn có bán hay không vẫn còn phụ thuộc vào tâm trạng của Bộ Phương.

- Khô Lâu uống rượu như thế nào?

Bộ Phương nhìn Bạch Ngân Khô Lâu, sắc mặt không thay đổi mà hỏi.

Ầm! ! !

Ngọn lửa đang bập bùng trong hốc mắt của Khô Lâu lập tức trở nên nóng nảy.

- Khô Lâu uống rượu như thế nào thì liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ cần bán rượu là được rồi...

Bạch Ngân Khô Lâu lạnh lùng nói.

Trong lời nói dường như còn mang theo một tia uy hiếp với Bộ Phương.

Nữ Vương Bích Lạc đứng một bên cười khẩy.

Khô Lâu uống rượu như thế nào, đây ngược lại là một câu hỏi rất nghiêm túc.

- Thật ngại quá, rượu này không bán cho ngươi nữa.

Bộ Phương ngồi trên ghế, thản nhiên nói.

Bộ Khô Lâu màu trắng bạc bỗng trở nên không vui, Quỷ Hỏa trong hốc mắt như muốn thiêu rụi mọi thứ.

- Tên tiểu đầu bếp nhà ngươi... thật là to gan!

- Khà khà khà... tiểu đầu bếp người ta nói cũng đúng đấy, Khô Lâu nhà ngươi mua rượu về uống như thế nào? Ngươi tiêu hóa ra sao vậy?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.

Sau đó, một làn khói đen cuồn cuộn bay tới một cách nhanh chóng, cuối cùng bốc lên hư không và xuất hiện trong nhà hàng.

Màn sương đen tan biến, lộ ra một bóng người quấn băng vải đen.

- Tên gia hỏa Hắc Điện kia... Ngươi muốn đánh nhau phải không?

Bạch Ngân Khô Lâu lạnh lùng nói, hắn giơ tay lên, ngón tay nắm chặt phát ra tiếng rắc rắc.

- Chậc chậc chậc... Thẹn quá hoá giận rồi hả? Hôm nay ta đến đây không phải để tìm Khô Lâu nhà ngươi tán gẫu đâu... Lão bản, cho ta một chén rượu.

Bóng người Hắc Điện bọc trong vải băng bó kia nói với Bộ Phương bằng giọng khàn khàn.

Bình Luận (0)
Comment