Đáng tiếc trên thế gian chỉ có một Trù Thần.
Lời nói vang lên giữa đất trời, ông lão già nua bắt đầu thay đổi. Khuôn mặt nhăn nheo lập tức trẻ lại, tiếng tim đập mạnh mẽ quanh quẩn khắp nơi! Khí Linh bộ Trù Thần lơ lửng trước thân thể hắn. Ánh sáng màu vàng cuồn cuộn, bộ Trù Thần nhất thời hóa thành hào quang phóng về phía Trù Thần.
Long Cốt thái đao, nồi Huyền Vũ, Thiên Lò Bạch Hổ, muỗng Kỳ Thiên, tước vũ bào,…
Tước vũ bào trên thân Trù Thần tung bay, nhưng không giống với bộ của Bộ Phương. Bộ Trù Thần bay tới tay, Trù Thần chậm rãi nhắm mắt lại.
Tước vũ bào đỏ trắng đan xen nhau trên thân Bộ Phương lại không lui đi, nhưng Bộ Phương có thể cảm nhận được Khí Linh bên trong dần biến mất không thấy gì nữa.
- Ngươi là… Trù Thần?
Nhưng Bộ Phương lại không hề khiếp sợ, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Trù Thần mặc tước vũ bào đỏ thẫm trước mắt.
- Không thể giả được…
Trù Thần cười khẽ, ánh mắt của hắn có chút phức tạp nhìn Bộ Phương.
- Muôn đời chủ ký sinh cuối cùng cũng người thành công, mặc dù Hồn Thần có xuất thế nhưng cuối cùng vẫn là thành công.
Trù Thần nói.
- Ta cũng rất cảm tạ ngươi, cho nên ta sẽ giải đáp thắc mắc của ngươi. Chắc chắn là bây giờ ngươi muốn hỏi rất nhiều điều.
Bộ Phương lùi về phía sau một bước, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Trù Thần. Giờ khắc này bông không khí có chút không đúng lắm. Trù Thần phục sinh còn lời nói trước khi chết của Hồn Thần khiến Bộ Phương có đầy nghi vấn.
- Ngươi là Trù Thần, không phải là đã biến mất với Nữ Vương Nguyền Rủa rồi sao?
Bộ Phương hỏi, đây là vấn đề mà Bộ Phương nghi ngờ nhất.
- Cũng là ta… nhưng là Trù Thần theo đạo hữu tình.
Trù Thần nói, ánh mắt đầy thâm thúy.
- Ta đã từng lựa chọn đạo hữu tình, đáng tiếc là thất bại nên thân thể mới mục nát. Sau lần kia ta mới hiểu rõ, chỉ có đi theo đạo vô tình mới có thể đặt chân tới cảnh giới cao nhất!
Trù Thần híp mắt hít một hơi thật sâu giống như cảm nhận những thứ tốt đẹp nhất trong nhân gian.
- Chờ chút… ta đang hơi loạn, chờ ta phân tích một chút.
Bộ Phương nhíu mày, hắn bị Trù Thần nói tới mức mơ hồ. Đám cường giả xung quanh cũng không dám thở mạnh. Bọn hắn cảm nhận được khí tức của người mới xuất hiện kia có chút đáng sợ!
Giáo Chủ Thông Thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều nhíu mày. Cẩu Gia và Tiểu U thì căng thẳng. Bọn hắn đều cảm nhận được tình hình có chút không đúng lắm.
Hồn Thần ở một bên thì khô cạn già nua. Mà người tràn ngập sức sống khí tức mạnh mẽ kia lại mang đến một cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Người trước mắt này giống như là một khối băng, không hề có một chút tình cảm nào. Tuy mắt hắn có dao động nhưng nhìn chung tất cả đều là băng lãnh vô tình.
- Nói đơn giản một chút thì Trù Thần theo đạo hữu tình và Hồn Thần đều là ta, chỉ là bọn hắn tách từ thân thể ta ra mà thôi.
Trù Thần vừa cười vừa nói, hắn chắp lấy tay chậm rãi đi lên phía trước. Mỗi một bước đi khí tức đều tăng vọt.
Bộ Phương lùi về phía sau, cau mày.
- Ta đã sắp xếp tất cả, bao gồm cả bồi dưỡng ngươi đều là vì muốn xông phá trói buộc, đạt tới cảnh giới vô thượng. Phá rồi lại lập, Thất Tình tan biến, tịnh hóa Tội Ác, tim ta đã vô tình. Bây giờ đạo vô tình của ta mới chính thức viên mãn.
Trù Thần nói. Hắn giơ tay lên, sức mạnh của trái tim hóa thành một năng lượng vô cùng kinh khủng.
Bộ Phương hít sâu một hơi, đây đều là kế hoạch của Trù Thần. Cái gì mà lấy đạo vô tình làm chủ, đạo hữu tình là phụ, tất cả đều là một âm mưu. Hồn Thần cũng không phải là ác niệm của Trù Thần, Hồn Thần vốn dĩ cũng là một Trù Thần khác.
Bảo sao ngàn vạn năm trước Hồn Thần bị trấn áp, chém đứt thân thể, moi trái tim ra… mà trái tim, mới thật sự quan trọng. Khi đó Hồn Thần chỉ có tu vi của Tổ Thần nhưng lại chưa đạt được tới cảnh giới của đạo vô tình, cho nên vẫn có sơ hở. Mà sơ hở này dẫn đến việc hắn bị phong ấn vô số năm.
Ánh mắt Bộ Phương nghiêm túc.
Uỳnh!
Bàn chân hắn giẫm mạnh mặt đất, thân hình phi tốc bắn ra. Nhưng Trù Thần chỉ cười lắc đầu.
- Viên mãn mà ta nói tới là không hề có bất kỳ sơ hở nào. Ta không giống Ý Chí Thiên Đạo của Vũ Trụ Hồng Hoang chỉ có đạo vô tình viên mãn, cũng không giống như Hồn Thần chỉ có tu vi. Ta là viên mãn chân chính! Là viên mãn vô địch! Thậm chí có thể xưng là Tổ Thần!
Trù Thần chậm rãi nhếch miệng. Hắn giơ tay lên búng một cái. Bộ Phương đang chuẩn bị ra khỏi phạm vi nhà gỗ thì cảm thấy một luồng áp lực cực lớn, không thể chống cự được.
Uỳnh…
Bộ Phương bị bức trở về, lơ lửng trước mặt Trù Thần. Trù Thần ngày càng trẻ tuổi, hắn đã từ thanh niên biến trở về một thiếu niên, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ. Đúng như Trù Thần nói, bây giờ hắn mới thật sự hoàn mỹ.
Trù Thần giơ tay vuốt ve khuôn mặt Bộ Phương.
- Thật là có chút không nhẫn tâm xuống tay… ngươi là người kiệt xuất nhất trong muôn đời chủ ký sinh mà ta chọn ra, ngươi là kiệt tác của ta.
Trù Thần vừa cười vừa nói.
Bên ngoài nhà gỗ, các cường giả đều loạn hết cả lên.
- Đáng chết!
Bọn người Giáo Chủ Thông Thiên giờ phút này cũng rõ tất cả trước mắt đều chỉ là cái bẫy. Là một đại cục liên quan đến vô số năm trước? Tên trước mắt quả nhiên là vô cùng đáng sợ!
Nhóm Giáo Chủ Thông Thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều cảm thấy ớn lạnh.
- Đáng tiếc ngươi lại đi đạo hữu tình, cuối cùng cũng không thể đi tới đỉnh cao, cũng là một con đường thất bại của ta.
Trù Thần nói, hắn giơ tay nhẹ nhàng điểm một điểm trong hư không, hư không như có gợn sóng khuếch tán. Bộ Trù Thần bắt đầu tự động nấu nướng. Nguyên liệu nấu ăn tung bay, đao quang, âm thanh nấu nướng đều vang vọng.
Sau đó… một món ăn nở rộ hào quang nổi lên. Đó là một phần sủi cảo vô cùng tinh xảo. Chỉ trong một ý nghĩ thôi mà Trù Thần có thể nấu ra một món ăn Trù Thần thật sự.
Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại, chau mày.
Trù Thần thì lại cười nhẹ, gắp một miếng sủi cảo chậm rãi đưa tới trước miệng Bộ Phương, sau đó nhét vào,
- Ngon không?
Trù Thần hỏi Bộ Phương.
Bộ Phương nhai nuốt, sửng sốt. Bởi vì… thật sự là rất ngon!
Cho dù là độ kiểm soát ngọn lửa hay là xử lý nguyên liệu nấu ăn, mùi vị đều vô cùng hoàn mỹ, cảm giác vượt qua sức tưởng tượng của Bộ Phương. Quá hoàn mỹ! Đây mới chính là món ăn Trù Thần? Đây chính là cảnh giới mà Bộ Phương một mực mong mỏi?
Ánh mắt Bộ Phương trở nên ngốc trệ, trong lúc nhất thời nội tâm của hắn bắt đầu dao động, đạo hữu tình mà hắn một mực kiên định giờ khắc này lại có chút dao động.
Uỳnh!
Đột nhiên, Tiểu Bạch ở nơi xa lấp léo mắt cơ giới, kim quang sáng chói. Mặt đất nổ tung, Tiểu Bạch hóa thành vệt sáng xông ra trong nháy mắt. Bàn tay to lớn hòa thành quả đấm lớn đánh thẳng về phía Trù Thần.
Tiểu Bạch cảm nhận được Bộ Phương đang gặp nguy hiểm, phải cứu Bộ Phương.
Ngay thời khắc Tiểu Bạch động thủ những người khác cũng mới kịp phản ứng.
- Đáng chết!
Cẩu Gia chửi một câu, mắt chó đầy lửa giận phun trào! Tay chó lung linh đánh ra, thần lực khủng bố như sóng lớn cuộn trào…
Con mắt Tiểu U lập tức trở nên đen nhánh, váy đen xoay tròn, xông thẳng về hướng Trù Thần!
- Buông Bộ Phương ra…
Giọng nói lạnh lùng của Tiểu U cất lên.
Uỳnh!
Sức mạnh Nguyền Rủa tinh thuần bạo phát tới cực hạn, hóa thành một trụ đen thẳng tắp nện xuống.
Nhóm cường giả Giáo Chủ Thông Thiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng động thủ, thôi động thần khí pháp lực ngập trời! Năm vị Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn xuất thủ trong nháy mắt có thể nói là đỉnh cấp liên thủ của thế gian…
Hướng nhà gỗ toàn bộ đều nổ tung trong nháy mắt! Điền Viên chấn động, khí lãng cuồn cuộn mãnh liệt. Bọn người Ngưu Hán Tam bị nện lăn trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ.
- Mẹ nó!
Chương 3198: Đại kết cục (4) (2)Sắc mặt Minh Vương Nhĩ Cáp cũng trắng bệch tới mức khó coi. Phong ba khiến tóc của hắn trở nên rối tung, nhưng giờ phút này hắn sớm đã không chú ý tới kiểu tóc nữa rồi. Hắn nhìn chằm chằm vụ nổ ở phía xa, ánh mắt thít chặt.
Bụi mù tán đi, lộ ra cảnh tượng ở bên trong. Trù Thần đứng chắp tay tại chỗ không hề tổn hại một chút nào. Thậm chí Tiểu Bạch cũng không thể tới gần Trù Thần.
- Trong các ngươi đến người tới gần cảnh giới Tổ Thần cũng không có thì dựa vào cái gì mà muốn cứu người?
Trù Thần như có chút nghi hoặc nhìn nhóm Tiểu U và Cẩu Gia sau đó búng tay một cái.
Tách!
Một tiếng tách giòn vang lên, năng lượng khủng bố lấy Trù Thần làm trung tâm tán ra bốn phía trùng kích lên thân thể mỗi người.
Cẩu Gia bị nện tới mức bắn ngược ra, nôn ra máu. Giáo Chủ Thông Thiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng ngã trên mặt đất. Thân thể Tiểu U run lên, sức mạnh Nguyền Rủa không thể chống cự, vỡ nát trong nháy mắt, ngã nhào trên đất.
Tiểu Bạch hung hăng quỳ xuống, hai chân cắm trong sâu trong đất, muốn ngăn cản thân thể mình đang bị đẩy lùi nhưng cũng không làm gì được. Lá sắt trên thân tung bay, sức mạnh lớn khiến Tiểu Bạch lăn như quả bóng bắn ngược ra.
- Các ngươi vẫn không hiểu viên mãn là gì… Chính là không hề có chút khiếm khuyết nào… hoàn toàn vô địch.
Tước vũ bào của Trù Thần bay phất phới.
Bộ Phương ngồi dưới đất, ánh mắt đờ đẫn giống như chìm đắm trong hoài nghi vô tận của chính mình, khí tức trên thân hắn tán loạn.
Trù Thần chắp tay nhìn Bộ Phương, lắc đầu phát ra âm thanh chậc chậc tiếc nuối
- Rất giống năm đó ta theo đạo hữu tình thất bại…
Trù Thần nói.
Thân thể già nua của Hồn Thần ở một bên trừng mắt, gắt gao nhìn Trù Thần trên bầu trời.
Trù Thần xoay chuyển ánh mắt rơi vào trên người Hồn Thần, ánh mắt trở nên lạnh lẽo mà vô tình. Lúc này hắn mới chính thức thể hiện đạo vô tình của mình ra.
Cong ngón búng một cái, ánh mắt của Hồn Thần dừng lại triệt để hóa thành điểm sáng rồi tan biến mất. Đại ma đầu khiến Vũ Trụ Hồng Hoang, Vũ Trụ Hỗn Độn, Thành Hư Vô khốn khổ bao nhiêu năm cứ thế mà biến mất.
Sự việc có chút phức tạp, nhưng bây giờ không phải là lúc mà tâm trạng hoảng loạn. Vì một nhân vật còn đáng sợ hơn thế vừa được sinh ra.
Trù Thần lơ lửng trong không trung, ánh mắt chậm rãi quét qua nhìn chư thiên vạn giới.
Thân là Trù Thần viên mãn đạo vô tình có thể cảm nhận được thất tình lục dục không ngừng thể hiện trong vạn giới đúng là điều vô cùng buồn cười đối với hắn.
Uỳnh…
Trù Thần giơ tay lên, bộ Trù Thần bay lên cao, Khí Linh biến ảo.
Long ngâm, hổ bào, quy hống, tước đề, kỳ lân rít gào.
Mỗi một Khí Linh đều trở về với Trù Thần, theo đạo vô tình của Trù Thần mà trở nên băng lãnh vô tình.
Uỳnh!
Mỗi một bộ Trù Thần đều phát ra hào quang sáng chói, xông thẳng vào tinh không biến thành một vòng hào quang cực lớn. Trù Thần say mê ngắm nhìn.
- Cho dù bị vô tình chi phối muốn tất cả mọi người trên thế gian này cũng phải chìm đắm trong vô tình. Ít có ràng buộc thì mọi chuyện trên thế gian mới trở nên nhẹ nhàng hơn. Một kỷ nguyên mới do ta tạo ra… xuất hiện!
Uỳnh!
Sức mạnh đáng sợ của Trù Thần phun trào. Vòng hào quang sáng chói nở rộ, từng điểm sáng trắng hội tụ. Trước mặt mỗi người xuất hiện một món ăn nóng hổi. Món ăn kia như có ma lực khiến cho người ta không nhịn được mà vươn tay muốn ăn.
Cho dù là Tiểu Thế Giới, Đại Thế Giới, Tiểu Vũ Trụ thậm chí là Đại Vũ Trụ, trước mặt mỗi sinh linh đều xuất hiện một món ăn. Những món ăn này có hình thái khác nhau. Có thể là cơm chiên, có thể là sủi cảo, được hình thành từ khát vọng về mỹ thực của từng người.
Tất cả không tự chủ được mà vươn tay bắt lấy và bắt đầu ăn. Đó là món ăn ngon nhất mà bọn hắn từng được nếm thử, món ăn Trù Thần.
Tinh thần thăng hoa, nơi có tình cảm đều vỡ vụn trong tích tắc, người người đều trở nên vô tình.
Thiên địa Điền Viên… trước mặt nhóm Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp, Tiểu U đều xuất hiện một món ăn. Cho dù là bọn hắn cũng không kiềm chế nổi mà muốn ăn món ăn trước mặt.
Minh Vương Nhĩ Cáp trừng mắt cắn răng.
- Trừ Lạt Điều của tiểu tử Bộ Phương… bổn Vương sẽ không ăn bất cứ thứ gì!
Nội tâm Minh Vương Nhĩ Cáp đang gầm thét!
Mà trước mặt hắn lại xuất hiện một phần Lạt Điều.
Vuốt chó của Cẩu Gia vạch trên đất bao nhiêu dấu vết! Mái tóc của Tiểu U tung bay không ngừng! Mọi người đều cố gắng kiên trì, đối kháng với dụ hoặc của Hồn Thần…
Nhưng mà… trong Vũ Trụ có vô số người trầm luân bên trong đó, cuối cùng cũng không chống đỡ được.
- Bộ Phương…
Tiểu U và Cẩu Gia đều nhìn về phía Bộ Phương đang ngồi ở xa, khí tức của hắn không ngừng tiêu tán, giống như dễ dàng bị sụp đổ vậy. Đó là sự sụp đổ dần dần của lòng kiên trì.
Mộc Hồng Tử nắm chặt tay Hạ Thiên nhìn Bộ Phương thở dài một hơi. Hắn và Hạ Thiên đều đã ăn mỹ thực, không hề có quá nhiều chống cự vì hắn biết hắn không chống lại được.
Hắn ngồi trên đồng cỏ nhìn Sen Vong Tình ở phía xa, ánh mắt trở nên mông lung. Đột nhiên khi thất tình lục dục cuối cùng của Mộc Hồng Tử biến mất, trong ánh mắt hắn bắn ra một vòng tinh quang. Hắn nhìn thấy trên Tiên Thụ, Tiểu Bạch đang đứng lặng, bàn tay to lớn hái Sen Vong Tình xuống.Li ê n hệ zl: 0 7 6 9 4 1 7 9 8 2
Uỳnh!
Tiểu Bạch ôm Sen Vong Tình như một viên đạn phóng về phía Bộ Phương.
Đây là Mộc Hồng Tử nói cho Tiểu Bạch biết, Mộc Hồng Tử nói Sen Vong Tình có thể là hy vọng cuối cùng… đặc biệt là Sen Vong Tình được nuôi dưỡng lâu như vậy.
Mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe không yên, ôm Sen Vong Tinh lao đi như chớp.
Uỳnh!
Tiểu Bạch đáp xuống mặt đất phóng thẳng về phía Bộ Phương.
Trên bầu trời, Trù Thần như phát giác được, hơi nhíu mày lại.
- Cố gắng chống lại ta?
Dù vậy thì hắn cũng không cảm thấy là Sen Vong Tình có thể giúp được Bộ Phương. Chẳng lẽ chỉ một bông hoa thôi có thể giúp Bộ Phương đi tới cảnh giới như hắn sao? Không thể nào…
Trù Thần lắc đầu, nhưng hắn cũng không muốn điều ngoài ý muốn xuất hiện. Hắn giơ tay lên, điểm một điểm trong hư không.
Thân thể Tiểu Bạch như bị đóng trên mặt đất, không có cách nào động đậy.
Nhưng trong thời khắc cuối cùng, mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe, cánh tay dùng lực vung Sen Vong Tình ra.
Sen Vong Tình màu trắng tinh khiết không nhiễm bụi trần bay về phía Tiểu U!
Hả?
Trù Thần sững sờ, đám Cẩu Gia cũng sững sờ. Tròng mắt đen của Tiểu U lóe lên.
Ánh mắt Mộc Hồng Tử có chút phức tạp, gật gật đầu sau đó triệt để mất đi tình cảm, trở nên băng lãnh vô tình.
Toàn bộ thế gian đều trở nên vô tình, Trù Thần như sự tồn tại chí cao điều khiển tất cả.
Tiểu U nắm lấy Sen Vong Tình, giống như hiểu được ý của Mộc Hồng Tử. Ánh mắt ngưng tụ, sau đó đẩy món ăn Trù Thần ra.
Bàn tay đầy máu tươi khiến cho Sen Vong Tình tinh khiết nhuốm máu hóa thành đỏ thẫm kiều diễm.
Sen Vong Tình đỏ thẫm chập chờn sau đó phân mảnh, hóa thành một bông hoa tinh thuần tràn vào trong miệng Tiểu U.
Mùi vị đó có chút giống với cơm Long Huyết của Bộ Phương.
Bầu không khí như ngưng lại mấy giây.
Nhóm Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp đều nhìn chằm chằm Tiểu U!
Uỳnh!
Rốt cuộc khí tức khủng bố cũng phóng lên tận trời giống như Nữ Vương ngủ say ngàn năm đã mở mắt.
Chương 3199: Đại kết cục 5 (1)Không phải Sen Vong Tình chuẩn bị cho Bộ Phương sao? Nhóm Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp đều sửng sốt. Chuyện liên quan đến Sen Vong Tình bọn hắn đều biết. Đóa Sen Vong Tình này có chút thần bí, không ngờ thế mà lại bị Tiểu U ăn hết.
Đương nhiên Bộ Phương cũng nhớ tới Sen Vong Tình, lúc trước Trù Thần đã cầm Sen Vong Tình đến để hắn lựa chọn giữa vô tình và hữu tình. Cuối cùng Bộ Phương cũng cự tuyệt Sen Vong Tình.
Mà bây giờ Sen Vong Tình thế mà lại chảy vào trong miệng Tiểu U.
Trên bầu trời, Trù Thần khẽ híp mắt một cái.
Tiểu U sau khi ăn Sen Vong Tình thì khí tức trên thân đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt như Nữ Vương ngủ say bấy lâu nay thức tỉnh. Sức mạnh Nguyền Rủa đáng sợ hóa thành Thần Long quấn quanh thân thể nàng rồi bay lên cao, cuồn cuộn phun trào.
Bây giờ Tiểu U đã triệt để trở thành Nữ Vương Nguyền Rủa!
Ánh mắt đám Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp, Ngưu Hán Tam đều co rụt lại. Mắt cơ giới của Tiểu Bạch thì lấp lóe, phóng lên tận trời đáp xuống bên cạnh Bộ Phương.
Sen Vong Tình là thứ khiến người ta quên đi thất tình lục dục, trên thực tế thì tác dụng giống với mỹ thực của Trù Thần. Nhưng lại không giống nhau, Sen Vong Tình là tự do mà quên đi chứ không phải bị tước đoạt.
Tiểu U hóa thành Nữ Vương Nguyền Rủa băng lãnh vô tình, khí tức tăng vọt. Trong nháy mắt nàng đột phá tầng thứ Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn bước vào Tổ Thần cảnh, cũng chính là cảnh giới của Nữ Vương Nguyền Rủa.
- Nữ Vương Nguyền Rủa à…
Trù Thần nhàn nhạt nhìn Tiểu U, trong đôi mắt hắn không hề có bất cứ tình cảm gì. Cho dù là Tiểu U bây giờ đã bộc phát khí tức của Nữ Vương Nguyền Rủa thì Trù Thần cũng không hề có chút dao động nội tâm nào.
Hắn đã đại thành đạo vô tình, vốn dĩ không hề còn bất cứ tình cảm nào. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu U đã bước vào Tổ Thần cảnh, mắt Trù Thần hơi nheo lại. Bởi vì đạo vô tình của Tiểu U không nằm trong sự khống chế của hắn.
- Muốn cứu Bộ Phương?
Trù Thần hơi nheo mắt lại, sau đó giơ tay lên, một luồng năng lượng đáng sợ đánh ra rơi vào trên người Bộ Phương và Tiểu Bạch, thân thể Bộ Phương đột nhiên bắn ra. Chỗ mà hắn đang ngồi ban đầu nhất thời hóa thành phế tích.
Váy đen của Tiểu U xoay tròn, nâng bàn tay lên đánh thẳng về phía Trù Thần.
Uỳnh!
Sức mạnh Nguyền Rủa hóa thành cơn lốc khủng bố bao phủ Trù Thần ở bên trong. Mà nhân cô hội này Tiểu U dịch chuyển tức thời tới bên cạnh Tiểu Bạch.
- U nha đầu?
Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp đều quan tâm hỏi Tiểu U. Trên mặt nàng không hề có biểu cảm gì, chỉ gật đầu nói.
- Dẫn Bộ Phương đi… đến tận cùng của Vũ Trụ.
Tiểu U thản nhiên nói. Sức mạnh Nguyền Rủa mãnh liệt trói chặt Trù Thần lại. Nhưng dù sao Tiểu U cũng không phải dựa vào chính mình mà lĩnh ngộ được đạo vô tình, sức mạnh của Sen Vong Tình dần dần suy yếu…
Bành!
Trù Thần thoát được trói buộc của sức mạnh Nguyền Rủa. Sức mạnh của hắn vô cùng lớn. Dù sao thì hắn cũng lĩnh ngộ viên mãn vô tình cảnh.
Tiểu U bây giờ có chút giống với Nữ Vương Nguyền Rủa ngàn vạn năm trước, thậm chí còn yếu hơn một chút. Chỉ dựa vào Sen Vong Tình mới cưỡng ép lên tới cảnh giới viên mãn của đạo vô tình.
Nhưng mà… chỉ có thể cản được Trù Thần một lúc mà thôi!
Đôi mắt Tiểu U hoàn toàn hóa thành màu đen nhánh, không có chút tình cảm nào. Nàng tâm như chỉ thủy, đây là tác dụng của Sen Vong Tình.
Lúc trước Trù Thần muốn Bộ Phương ăn Sen Vong Tình trên thực tế là không có ý tốt gì. Hắn muốn Bộ Phương đi theo đạo vô tình, như vậy mới càng nhanh đi tới tầng thứ của Hồn Thần. Đáng tiếc Bộ Phương không ăn Sen Vong Tình, ngược lại chọn đạo hữu tình. Nhưng tất cả vẫn nằm trong sự sắp xếp của hắn.
Mà Sen Vong Tình này bây giờ lại nằm trong tay Tiểu U. Trừ Bộ Phương và Trù Thần thì người duy nhất biết tác dụng của Sen Vong Tình có lẽ là Mộc Hồng Tử.
Bởi vậy cái gật đầu cuối cùng của Mộc Hồng Tử đã bảo Tiểu Bạch đưa Sen Vong Tình cho Tiểu U. Hắn cảm thấy đây là người duy nhất có cơ hội ăn Sen Vong Tình đột phá tới Tổ Thần cảnh, chỉ có thể là người thừa kế của Nữ Vương Nguyền Rủa!
Trù Thần khiến thế gian vô tình, để hắn có thể điều khiển tất cả. Những người dưới sự khống chế sẽ phải cung cấp sức mạnh cội nguồn cho hắn.
Tiểu Bạch, Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp, Ngưu Hán Tam chạy như bay tới ngăn trước người Bộ Phương.
Giờ phút này ánh mắt Bộ Phương đã hơi tan rã, nội tâm như đang giãy dụa nặng nề. Hắn từ hoài nghi điều mà mình kiên định tin tưởng bấy lâu nay. Món sủi cảo của Trù Thần khiến lòng tin của Bộ Phương dao động. Bởi vì đây là cảnh giới mà Bộ Phương không thể nào tiến tới được.
Uỳnh!
Sức mạnh Nguyền Rủa quấn quanh thân thể Tiểu U, sau đó phóng thẳng lên không trung. Nàng giang hai tay, vô số khí lãng cuồn cuồn nổi lên hóa thành một kết giới Nguyền Rủa đen nhánh bao chùm đám Bộ Phương lại.
Tiểu Bạch dẫn theo Bộ Phương và đám người Giáo Chủ Thông Thiên phi tốc lui đi. Mà đường lui là vô tận của Vũ Trụ mênh mông. Chỗ đó cho dù Tổ Thần cảnh cũng không thể dòm ngó.
Vũ Trụ bao la rộng lớn, không thể nào mà đi hết được. Cho dù là Tổ Thần, sự tồn tại đỉnh cao trong Vũ Trụ cũng có những thứ mà không thể nắm rõ.
Muốn thoát được sự truy sát của Trù Thần chỉ có thể dẫn Bộ Phương đi tới đó. Mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe, hắn biết đường lui ở chỗ nào. Trên thực tế không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không tới khu vực này. Bởi vì nơi mà không ai biết một khi tiến vào sẽ rơi vào trạng thái cấm pháp. Mặc cho người ta có tu vi thông thiên tới đâu vào đó cũng chỉ là một người phàm!
Uỳnh!
Trù Thần lơ lửng trên vòm trời, hắn nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, công phạt đáng sợ đánh xuống hung hăng đụng lên kết giời mà Tiểu U đã tạo.
- Ngươi đã ăn Sen Vong Tình trở nên vô tình, sao còn vẫn ngăn cản ta?
Trù Thần từ tốn nói.
Tròng mắt đen nhánh của Tiểu U liếc nhìn Hồn Thần một cái, không hề dao động. Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau trong hư không… Tuy vô tình những mỗi người đều có lòng tin của riêng mình.
Trù Thần tin tưởng thành tựu chí cao, mà lòng tin lớn nhất, tín ngưỡng lớn nhất trong lòng Tiểu U chỉ đơn giản là bảo vệ Bộ Phương. Bởi vậy mà mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Trù Thần liếc nhìn Tiểu Bạch đang dẫn Bộ Phương phi tốc rời đi. Tuy hắn biết bây giờ Bộ Phương không còn bất cứ uy hiếp gì với mình nhưng hắn vẫn không muốn bất kỳ biến số gì tồn tại.
Uỳnh!
Trù Thần giơ tay, chậm rãi đánh về phía trước. Một luồng ý chí vô thượng tung hoành trong Vũ Trụ. Nhóm cường giả Giáo Chủ Thông Thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều chết lặng vô tình mà tung bay lên.
Bọn hắn nắm vũ khí trong tay, nhắm về phía kết giới của Tiểu U. Công kích khủng bố bạo phát, kết giới phân mảnh. Mà thân hình Tiểu U hóa thành tia sáng phóng về hướng sâu trong vũ trụ.
Một đám cường giả đuổi theo ở phía sau. Nhóm Minh Vương Nhĩ Cáp và Cẩu Gia vừa chạy trốn lại vừa phải chống cự lại dụ hoặc mà Trù Thần mang lại. Điều này đúng là một khó khăn vô cùng nan giải.
Tiểu U chạy như bay tới cuốn theo bọn hắn bay tới lỗ đen sâu trong vũ trụ. Thời gian trôi đi hào quang trong mắt Tiểu U dần biến mất, sự vô tình khiến Tiểu U dần mất đi sự linh động.
Toàn thân Tiểu Bạch bạo phát ánh sáng, nguyện lực của cả Vũ Trụ bị hắn thôi động tới cực hắn, dẫn theo Bộ Phương tăng tốc tới thiên địa hư vô kia. Bộ Phương bị Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, ánh mắt tan rã nhìn nhóm người quen thuộc phía sau lưng.
Cẩu Gia bình thường vô cùng lười biếng nhưng bây giờ trong ánh mắt lại tràn đầy phẫn nộ, chống lại dụ hoặc từ mỹ thực của Trù Thần.
Minh Vương Nhĩ Cáp bình thường tùy tiện, làm việc rất cợt nhả nhưng bây giờ ánh mắt lại vô cùng kiên định. Tiểu Hồ và Tiểu Tôm cũng như thế. Bọn hắn kiên định không bị món ăn Trù Thần mê hoặc. Mà món ăn Trù Thần vẫn tiếp tục giày vò linh hồn bọn hắn. Chỉ cần ăn một miếng thôi sẽ thoát được trói buộc không còn khó chịu nữa, nhưng bọn hắn không ăn. Cho dù là Ngưu Hán Tam cũng thế, hắn ôm Tiểu Bát trong ngực.
Đây đều là những người bạn thân thiết của Bộ Phương từ rất lâu rồi. Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa hi vọng đối với Bộ Phương. Bọn hắn có lòng tin kiên định với Bộ Phương. Giao tình này bắt đầu từ Đế Quốc Thanh Phong, bồi dưỡng từng tí một trở thành một tình cảm kiên định như hiện tại.
Ánh mắt Bộ Phương mông lung, nhìn những người bạn của mình. Hắn một một theo con đường hữu tình, nhưng cho tới bây giờ tình cảm chân chính hắn vẫn chưa tìm rõ được.
Hắn quy phàm, hành tẩu khắp nơi, cảm nhận nhân tình thế thái. Hắn gom góp chân tình khắp nơi nhưng lại coi nhẹ thứ gần mình nhất.
Ánh mắt Bộ Phương dừng lại trên thân Tiểu U, khóe miệng nàng nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch. Trong con mắt vô tình thỉnh thoảng hiện lên vẻ đau đớn, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng vậy. U Minh nữ đáng thương bị lưu đày khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Bộ Phương hơi sửng sốt. Tiểu U trong trí nhớ tuy lạnh lùng nhưng cũng có lúc xinh xắn, tham ăn, cao lãnh, cũng có lúc hé miệng cười, cũng có lúc nàng tức giận… Nhưng Tiểu U bây giờ lại giống như U Minh nữ bị lưu đày ngày xưa. Dù cho nàng đã là đỉnh phong trong vũ trụ.
Chương 3200: Đại kết cục 5 (2)Thật ra thì đối với Tiểu U mà nói, nàng lại trở về điểm bắt đầu. Tiểu U ngẩng đầu nhìn Bộ Phương đang được Tiểu Bạch ôm trong ngực. Ánh mắt lạnh lùng lạ lẫm khiến toàn thân Bộ Phương chấn động.
Vượt qua Tiểu U nhìn về phía những cường giả ở phía sau, cảm giác lạnh lùng lạ lẫm lan tràn.
Uỳnh!
Công kích khủng bố tới gần. Tiểu U quay người, sức mạnh Nguyền Rủa phóng lên tận trời hóa thành vô số năng lượng đáng sợ tạo nên hư ảnh Nữ Vương chắn ngang hư không!
Nàng dùng hết toàn bộ sức lực lót một đường lui cho đám Bộ Phương.
Trù Thần xuất thủ, yên lặng đánh ra một chưởng. Mà một chưởng kia đánh nát hư ảnh Nữ Vương của Tiểu U.
Uỳnh!
Khí lãng khủng bố đánh thẳng tới. Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp cuốn theo thân thể trọng thương của Tiểu U vào trong hố đen vô tận. Kim quang trên thân thể Tiểu Bạch sáng chói, lá sắt tung bay cũng xông vào hố đen đó.
Sâu trong cái hố đen kia có gì thì nhóm Giáo Chủ Thông Thiên cũng không biết. Trù Thần lơ lửng giữa đất trời nhàn nhạt nhìn về phía hố đen xoay tròn, ánh mắt lạnh lùng.
…
Sau khi rơi vào hố đen thì pháp lực toàn thân mọi người đều không còn. Bọn hắn chìm nổi trong màn đêm vô tận không có ánh sáng, cũng không biết là đang trôi tới nơi nào.
Sự giãy dụa trong ánh mắt Bộ Phương dần tan biến, giữa việc chọn đạo vô tình hay kiên trì đạo hữu tình, có lẽ hắn đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào. Bộ Phương bình tâm đang tự hỏi, cũng đang nhớ lại… hình ảnh rõ mồn một hiện ra trước mắt hắn. Những chuyện đã trải qua với những người thân thiết nhất của hắn dần dần hiện lên từng chút một. Từng bức họa như đang bay trước mắt hắn.
Cẩu Gia lười biếng ăn sườn xào chua ngọt, Minh Vương Nhĩ Cáp ngậm Lạt Điều cười lớn, Tiểu U bưng bát cơm Long Huyết, Tiểu Hồ thì ăn một viên thịt rồi lại nhả đạn pháo, Tiểu Tôm uống rượu rong chơi…
Còn có vô số hình ảnh hiện lên trong bóng tối. Bộ Phương thở ra một hơi thật dài. Tâm hỗn loạn, ý niệm phức tạp đều ngưng kết cùng một chỗ. Sợi dây nhung buộc chặt tóc cũng đứt ra, tước vũ bào trên thân tán đi.
Bộ Phương nhìn tia sáng hiếm hoi từ bên ngoài hố đen, thấy nhóm Cẩu Gia đang theo hắn đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.
Đương nhiên là… chọn hữu tình.
Đinh!
Giống như một giọt nước nhỏ xuống biển rộng mênh mông, dần dần hóa thành cơn sóng lớn!
Tóc tai Bộ Phương bù xù, trải dài trên trường bào. Hắn ổn định thân hình chậm rãi đi trong bóng tối. Tuy thân thể hắn không có pháp lực cũng không có thần lực nhưng ngay lúc này hắn như cảm nhận được mình vượt qua nhân gian, mỉm cười nhìn hồng trần vạn trượng.
Thiên địa vô tình, nhưng vô tình sao lại không phải là một loại tình cảm chứ?
Trù Thần tự cho là đi tới đỉnh phong của vô tình, nhưng vẫn phải bắt đầu từ hữu tình đấy thôi…
Ánh mắt Bộ Phương dịu dàng nhìn về phía nhóm Cẩu Gia cứng ngắc bất động. Hắn đi tới bên cạnh Tiểu U, xoa đầu nàng. Lại tới gần Cẩu Gia, xoa đầu Cẩu Gia. Rồi lại vỗ vỗ vào mặt Minh Vương Nhĩ Cáp, Tiểu Hồ, Tiểu Tôm, Tiểu Bạch. Mọi người đều tỉnh lại, nhìn hắn đầy kỳ quái.
Bộ Phương mỉm cười.
- Đi, cùng trở về.
Bộ Phương nói.
Sau một khắc, đám Cẩu Gia cảm thấy hoa mắt, thân thể nhất thời ở bên ngoài hố đen vũ trụ. Thân hình mấy người nhỏ bé như hạt bụi trước hố đen khổng lồ, nhưng cho dù là một hạt cát cũng có hào quang sáng chói.
Bên ngoài hố đen, đại quân thần tiên lơ lửng. Giáo Chủ Thông Thiên ngồi xếp bằng trong hư không cảm nhận được khí tức của Bộ Phương, mở mắt ra.
Tiếng leng keng vang vọng, kiếm khí bạo phát nhao nhao thi triển!
Nhóm Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp vô cùng căng thẳng. Nhưng Bộ Phương chỉ khoát khoát tay.
Hắn vươn tay, tâm niệm chuyển động, từng điểm sáng hội tụ, một bộ đồ làm bếp quanh quẩn bên người Bộ Phương. Cứ như đã trôi qua rất lâu, mà cũng như chỉ là một cái chớp mắt, một món ăn đã hoàn thành.
Mùi thơm nồng đậm khuếch tán khắp nơi, đó là một phần sủi cảo.
Uỳnh.
Đôi mắt vô tình của Giáo Chủ Thông Thiên đột nhiên sững sờ. Ngay sau đó, một miếng sủi cảo được nhét vào trong miệng hắn.
- Trù Thần cứ nghĩ là đã tước đoạt đi tình cảm của các ngươi, nhưng thật ra thì vô tình cũng là một loại tình cảm.
Bộ Phương cười khẽ.
Lại một miếng sủi cảo đưa tới, ánh mắt sắc bén của Giáo Chủ Thông Thiên dần dần trở nên ôn hòa. Hắn ngơ ngác nhìn Bộ Phương, tâm tình phức tạp, không nói được lời nào.
Từng miếng sủi cảo lơ lửng trước mặt đám cường giả kia giống như món ăn của Trù Thần, bọn hắn đều không thể khống chế được chính mình.
Miếng sủi cảo được ăn, tình cảm bị tước đoạt đi bây giờ đã trở về.
Cẩu Gia lơ lửng bên cạnh Bộ Phương, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
- Tiểu tử Bộ Phương, cho U nha đầu ăn sủi cảo của ngươi đi.
Cẩu Gia nói.
Không có lí do gì mà Bộ Phương khôi phục được tình cảm của nhiều thần tiên như vậy mà lại không khôi phục được cho Tiểu U.
- Tiểu U đã ăn Sen Vong Tình, nàng đã quên đi thất tình lục dục. Chờ sau khi đối phó với Trù Thần, ta sẽ giúp nàng.
Bộ Phương nói.
Cẩu Gia sững sờ.
Bộ Phương không nói gì nữa mà dẫn theo mọi người trở về. Đi ngang qua Vũ Trụ, mọi thứ đang băng lãnh vô tình đều trở nên sinh động.
Trù Thần vô tình, cách hóa giải của Bộ Phương lại vô cùng nhẹ nhàng.
Vũ Trụ Hồn Ma, muôn hoa đua nở.
Trù Thần mở mắt ra, bên ngoài Vũ Trụ Hồn Ma có tiếng cười vang vọng.
Bộ Phương chắp lấy tay, tóc tai bù xù, tước vũ bào trên thân phiêu đãng giống như một thần tiên tiêu diêu tự tại đạp không mà tới.
- Cũng không ngờ ngươi đã ăn món ăn của ta vậy mà còn có thể kiên định lòng tin với đạo hữu tình.
Trù Thần bình thản nói.
Bộ Phương chắp lấy tay, nhếch khóe miệng.
- Ngươi hẳn phải biết, ta đi theo đạo hữu tình, tính khí không tốt lắm. Nên… ta đã tìm tới ngươi để tính sổ đây!
Chương 3201: Đại kết cục (kết) (1)Nên tính sổ rồi…
Bộ Phương nhàn nhạt nói ra câu này như đang nói chuyện phiếm ở nhà, không mang theo bất kỳ ngữ khí giận dữ nào.
Đây là Vũ Trụ Hồn Ma, là địa bàn của Hồn Thần. Nhưng Hồn Thần bây giờ đã là quá khứ. Bây giờ Vũ Trụ Hồn Ma hoàn toàn bị Trù Thần chiếm cứ.
Ngàn hoa nở rộ trong tinh không. Mọi thứ đều vô cùng hài hòa, không khác lúc Bộ Phương rời khỏi đây là bao nhiêu.
Trù Thần cũng không tác động thay đổi gì Vũ Trụ Hồn Ma, bây giờ trước mắt của hắn cũng không phải chỉ là một cái Vũ Trụ Hồn Ma nhỏ bé. Tất cả thế gian đều bị vô tình của hắn kiểm soát.
Trù Thần mở mắt nhìn Bộ Phương, hắn cũng không quá kinh ngạc trước sự xuất hiện của Bộ Phương, giống như là hắn đã sớm đoán ra được.
Đương nhiên, cũng có thể là với tầng thứ này của Trù Thần thì hắn cũng sẽ không thấy kinh ngạc với bất cứ chuyện gì.
Hắn nhìn Bộ Phương, trên mặt Bộ Phương là một nụ cười ôn hòa. Không thể tưởng tượng được Bộ Phương rất hiếm khi nở nụ cười bây giờ lại cười tươi như thế, thật sự có chút khiến người ta khó thích ứng.
Hắn chậm rãi bước đi trong hư không. Từng bông hoa trong Vũ Trụ Hồn Ma dưới bước đi của hắn đều như đang tranh nhau đua sắc. Những sinh linh hoa cỏ này đều là do hắn gieo trồng. Một món ăn nấu ra là trăm hoa đua nở. Tuy lúc đó hắn vẫn chưa đạt tới tầng thứ của Trù Thần.
Nhưng Trù Thần cũng không phá hỏng tất cả… cũng khiến Bộ Phương có chút kinh ngạc.
Toàn bộ Vũ Trụ Hồn Ma đều vô cùng yên tĩnh. Hồn Thần chết đi, những Hồn Ma mà Hồn Thần sinh ra cũng hóa thành hắc khí mà tiêu tán giữa thế gian. Hồn Ma ở trong hành tinh mà Bộ Phương phong ấn cũng biến mất không thấy gì nữa.
Vũ Trụ Hồn Ma bây giờ tràn đầy sức sống, nhưng trừ Bộ Phương và Trù Thần ra thì toàn bộ đất trời vô cùng yên tĩnh, hoặc có thể nói là tịch mịch.
Một nơi tịch mịch thế này trở thành chiến trường của Trù Thần và Bộ Phương đúng là không tệ.
Bên ngoài Vũ Trụ Hồn Ma, hư không ầm vang từng đôi mắt to nổi lên nhìn chăm chú trận chiến trước mắt. Những đôi mắt là của đám cường giả Nguyên Thủy Thiên Tôn, Giáo Chủ Thông Thiên, Cẩu Gia đang tò mò quan sát.
Bộ Phương không để cho bọn hắn vào. Đây là ân oán giữa Bộ Phương và Trù Thần, Bộ Phương muốn tự giải quyết.
Trù Thần đương nhiên cảm nhận được những ánh mắt nhìn trộm kia, cũng không có biểu cảm gì.
- Không hổ là tiểu tử dưới sự chỉ đạo dạy dỗ của ta, có thể đi tới bước cuối cùng của con đường trù dạo.
Trù Thần thản nhiên nói. Nếu như Bộ Phương không có thiên phú chắc chắn hệ thống Trù Thần sẽ không lựa chọn, cũng không thể trở thành mấu chốt quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn.
- Ngươi trốn vào trong cái hố đen vũ trụ kia, ta còn tưởng là ngươi đã hóa thành cát bụi rồi chứ.
Trù Thần lắc đầu, hắn chắp lấy tay chậm rãi cất bước. Khí tức của hắn quá mạnh, dường như toàn bộ Vũ Trụ Hồn Ma cũng không thể chịu được. Đạo vô tình đại thành đã đạt tới tu vi Tổ Thần đỉnh phong, Trù Thần đương nhiên có thể xưng là vô địch.
Trong nháy mắt Trù Thần đã xuất hiện trước mặt Bộ Phương. Khoảng cách nghìn vạn dặm đối với hắn mà nói chỉ trong nháy mắt.
Trù Thần nhàn nhạt đối mặt với Bộ Phương, hắn đã biến thành hình dáng rất trẻ. Da thịt như ngọc, đôi mắt như bảo thạch. Tuy hắn vô tình nhưng trên thân lại tràn đầy sức sống.
Trù Thần và Bộ Phương nhìn nhau, ánh mắt tới gần như muốn dính vào nhau. Sau một lúc thì Trù Thần cười khẽ.
- Cũng không ngờ là ngươi lại tìm được con được riêng của đạo hữu tình.
Trù Thần nói.
Bộ Phương lắc đầu, nhìn đối phương.
- Vô tình cũng là hữu tình… thật ra ta cảm thấy đạo hữu tình bao gồm cả đạo vô tình.
Bộ Phương chân thành nói.
- Cuồng vọng!
Ánh mắt Trù Thần trở nên nghiêm túc.
Uỳnh!
Trù Thần tức giận, khí tức đáng sợ bạo phát trong nháy mắt. Thân thể hắn bắn ra, năng lượng đáng sợ nổ tung đến chói mắt. Nhóm cường giả đang nhìn trộm thì cảm thấy khủng bố, không dám thở mạnh.
So với Trù Thần lúc mới đột phá thì Trù Thần bây giờ còn mạnh hơn. Hào quang dần dần thu lại, tất cả những người đang quan sát đều hít vào một hơi lạnh.
Toàn bộ Hồn Ma đều hóa thành phế tích. Những bông hoa nở rộ và từng món ăn trong từng hành tinh đều vỡ nát. Chỉ trong một ý niệm mà phá hủy toàn bộ một Vũ Trụ. May thay là Vũ Trụ Hồn Ma không có bất kỳ sinh linh nào.
Hào quang thu lại, Bộ Phương lơ lửng trong hư không. Tóc tai bù xù, trường bào tung bay, không hệ bị khí tức của Trù Thần đả thương.
Trù Thần hơi sững sờ. Không chỉ Trù Thần mà nhóm cường giả đang quan sát ở phía xa cũng thở ra một hơi, không sao thì tốt rồi. Bọn hắn đúng là sợ Bộ Phương đối mặt với Trù Thần sẽ bị giết chết chỉ bằng một chiêu.
Nhìn bộ dạng này của Bộ Phương có lẽ bước đi cuối cùng đã vươn tới cảnh giới Tổ Thần rồi! Đúng là yêu nghiệt!
Cẩu Gia và Minh Vương Nhĩ Cáp đều không khỏi cảm thán. Bọn hắn hồi tưởng lại quá trình trưởng thành của Bộ Phương, quả như là như một giấc mộng.
- Thú vị…
Trù Thần nhìn Bộ Phương nói.
Bộ Phương lắc đầu, tóc tai bù xù, tước vũ bào tung bay.
Tước vũ bào của Trù Thần màu đỏ thẫm. Tước vũ bào của Bộ Phương lại là đỏ trắng đan xen nhau, nhìn qua thì có vẻ tương tự.
Sắc mặt Trù Thần vô cùng lạnh lùng, cong ngón búng ra. Ngay sau đó, bộ Trù Thần nổi lên, nhóm Khí Linh hóa thành tia sáng phóng thẳng về phía Bộ Phương. Ngũ Đại Khí Linh mang khí tức của Tổ Thần bức ép lao tới. Đã từng kề vai chiến đấu với Bộ Phương, nhưng bây giờ lại trở thành vũ khí vô tình của Trù Thần.
Bộ Phương thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn những người bạn cũ. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái. Làn sóng năng lượng khuếch tán. Nhóm Khí Linh đang trùng kích đến nhất thời bất động trong hư không.
- Ngươi sáng lập ra nhóm Khí Linh nhưng lại tước đi tình cảm, bây giờ để ta chính thức tìm lại tình cảm trong nhóm Khí Linh một lần nữa.
Bộ Phương nói. Vừa nói xong thì thân thể Bộ Phương hóa thành vệt sáng vượt ngang qua nhóm Khí Linh, điểm lần lượt lên mi tâm. Nhóm Khí Linh băng lãnh vô tình nhất thời sáng mắt lên, giống như có cơn sóng khuếch tán qua thân thể.
Uỳnh…
Khí Linh biến mất, hóa thành từng hào quang. Long Cốt thái đao, tước vũ bào, muỗng Kỳ Thiên, nồi Huyền Vũ, Thiên Lò Bạch Hổ đều xuất hiện sau lưng Bộ Phương.
Nhưng Bộ Phương không giữ lại mà trong nháy mắt bộ Trù Thần đã tách ra, xông ra khỏi Vũ Trụ Hồn Ma mà tản ra khắp các Vũ Trụ.
Hư không lại trở nên an tĩnh, chỉ còn lại Bộ Phương và Trù Thần lơ lửng trong không trung. Gặp một chiêu phá một chiêu, giằng co một lúc trận chiến lại tiếp tục.
- Ta và ngươi là đầu bếp, vậy thì dùng cách của đầu bếp để giải quyết đi. Không phải ngươi nói thế gian chỉ cần một Trù Thần thôi sao?
Bộ Phương nói, Trù Thần gật gật đầu.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trong hư không.
- Vậy… tiến hành trù đấu?
Trù Thần không từ chối, cũng chậm rãi ngồi xếp bằng trong hư không đối diện với Bộ Phương. Trù Thần nhìn Bộ Phương, sau đó giơ tay lên.
Uỳnh!
Đất trời thời khắc này đều sáng chói, mọi nơi như phản chiếu hình ảnh của hai người.
- Ngươi và ta trù đấu, há lại không có ai chứng kiến? Ta muốn cho cả thế gian này được tận mắt nhìn thấy phong thái của Trù Thần!
Trù Thần nói.
Tất cả các cường giả của Đại Thế Giới, Tiểu Thế Giới, Đại Vũ Trụ, Tiểu Vũ Trụ đều ngẩng đầu nhìn lên trời cao mênh mông. Trên bầu trời phản chiếu hình ảnh Bộ Phương và Trù Thần.
Nhìn thấy Trù Thần, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt! Bọn hắn đã ăn món ăn Trù Thần, cũng đi theo đạo vô tình. Trù Thần chính là Thần duy nhất, đức tin duy nhất trong lòng bọn hắn!
Bộ Phương liếc nhìn một chút là đã thấu tất cả, hắn quay đầu nhìn ra ngoài Vũ Trụ Hồn Ma. Ở đó có những người thân thiết nhất của hắn là Tiểu U, Cẩu Gia, Minh Vương Nhĩ Cáp, Tiểu Hồ, Tiểu Tôm đều đang chăm chú quan sát hắn. Trong mắt mọi người mang theo sự lo lắng, chờ mong, còn có hy vọng cuối cùng.
Cảm nhận được ánh mắt của những người bạn, Bộ Phương giơ tay lên, hơi nhếch miệng cười một cái, sau đó búng tay.
Ánh sáng bao trùm, ngay sau đó toàn bộ Vũ Trụ Hồn Ma đều biến mất. Bộ Phương xuất hiện ở nhà bếp trong quán ăn Phương Phương. Ánh mắt Trù Thần vô tình, vung tay lên cũng xuất hiện trong một nhà bếp.
Tất cả mọi người đều quan sát, trận trù đấu chấn động đất trời lại bắt đầu một cách yên tĩnh.
Trù Thần vô tình, hắn sẽ dùng đạo vô tình cực hạn để nấu ra một món ăn, đây chắc chắn là món ăn mà hắc tâm đắc nhất cuộc đời. Bộ Phương thì dịu dàng, trong đôi mắt hắn hiện rõ mồn một hình ảnh bắt đầu từ Đế Quốc Thanh Phong. Sau đó hắn chậm rãi nắm một thành thái đao bình thường.
Quá trình nấu nướng cũng diễn ra không quá lâu. Trù Thần nhanh chóng hoàn thành món ăn của mình. Hắn dùng thủ pháp cao thâm nhất, nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp nhất để nấu ra một món ăn. Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị món ăn này hấp dẫn.
Bộ Phương nhìn Trù Thần bằng ánh mắt phức tạp, đó là trù nghệ mà hắn từng theo đuổi. Dùng thủ pháp cao thâm nhất, nguyên liệu nấu ăn đỉnh nhất để nấu ra món ăn Trù Thần. Đáng tiếc hắn không làm được, mà chỉ có Trù Thần đang thể hiện trước mặt hắn.
Nhưng Bộ Phương cũng không tự ti với năng lực của mình. Mặc dù hắn không thể đạt tới cảnh giới mà hắn từng theo đuổi. Nhưng bây giờ thông qua hữu tình hắn đã đạt tới cảnh giới như vậy. Chỉ là không có kỹ xảo hoa lệ, không có nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp.
Bộ Phương làm một món sủi cảo bình thường, giống như món sủi cảo của Trù Thần suýt nữa đánh vỡ lòng tin của hắn. Bây giờ Bộ Phương cũng dùng sủi cảo để phản kích.
Món ăn hoàn thành, lơ lửng trong hư không. Món ăn của Trù Thần tỏa ra hào quang sáng chói, mùi thơm nồng đậm khuếch tán khắp nơi khiến cho mọi người không khỏi trầm luân.
Chương 3202: Đại kết cục (kết) (2)Mà món ăn của Bộ Phương nhìn thì vô cùng bình thường. Dưới hào quang của món ăn Trù Thần thì nó chỉ như một hạt bụi.
- Đây là cảnh giới đạo hữu tình mà ngươi đạt được?
Trù Thần lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn đã từng trải qua con đường như vậy, nhưng không thể giúp hắn đi tới đỉnh phong. Mà bây giờ Bộ Phương lại đi vào cảnh giới mà hắn đã từng.
Đó là cảnh giới sai lầm, cho nên nhất định Bộ Phương sẽ thua.
Bộ Phương cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm. Hắn cong ngón búng ra, món sủi cảo bay về phía Trù Thần. Mà Trù Thần cũng đầy món ăn của mình tới trước mặt Bộ Phương.
Hai người trao đổi món ăn với nhau, ngồi xếp bằng trong hư không.
Bộ Phương cầm đũa gắp một miếng lên. Nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp và thủ pháp viên mãn đã nấu ra một món ăn đạt tới cực hạn của mỹ vị. Cảm giác này không khỏi khiến Bộ Phương phải thở ra một hơi. Đúng là rất ngon!
Một bên khác, Trù Thần bưng bát sủi cảo của Bộ Phương, dùng đũa gắp một miếng, nhét vào trong miệng. Hắn chậm rãi nhai, quai hàm hơi run run. Trù Thần khẽ giật mình.
Mùi vị của sủi cảo đột nhiên phun trào ra, đánh thẳng vào khoang miệng. Nguyên liệu nấu ăn bình thường, thủ pháp cũng rất phổ thông, nhưng vì sao lại ngon như vậy?
Ánh mắt Trù Thần tràn đầy run sợ, hắn lại vươn đũa gắp một miếng nữa. Động tác càng lúc càng nhanh. Cả bát sủi cảo đã bị hắn ăn hết.
- Vì sao…
Trù Thần nhét đến phình miệng, ngẩng đầu nhìn Bộ Phương. Câu hỏi mang theo sự nghi hoặc, và vẻ không thể tin được giống như lúc trước Bộ Phương ăn sủi cảo của hắn.
Hắn đã từng dùng chính món ăn của mình suýt nữa đập tan lòng tin của Bộ Phương, khiến con đường mà Bộ Phương luôn kiên trì suýt nữa bỏ dở giữa chừng.
Mà bây giờ, Bộ Phương lại dùng một món sủi cảo khiến Trù Thần lâm vào mê mang.
Bộ Phương cười nhạt một tiếng.
- Trù đạo và thiên đạo tuy nhìn thì vô tình, nhưng thật ra lại là hữu tình. Ta đã nói rồi, vô tình thực chất cũng là một loại tình cảm. Ngươi dùng hệ thống Trù Thần để dạy ta đi đạo hữu tình dài như vậy, ngươi nên hiểu. Còn nếu có chỗ nào không hiểu… hỏi ta, ta có thể dạy ngươi.
Bộ Phương nói.
Trù Thần nao nao, ánh mắt hắn nhìn Bộ Phương dần dần phức tạp.
Bộ Phương nhìn Trù Thần rồi đột nhiên cười rộ lên, rồi không nói gì thêm. Hắn búng tay những món ăn Trù Thần lơ lửng trước mặt mọi người được thay bằng món ăn giành chiến thắng. Chính là món ăn mà cả hai đều công nhận là thích ăn hơn.
Sau khi ăn xong thì những người bị tước đoạt tình cảm đều đã khôi phục. Vạn hoa đua nở, Vũ Trụ tĩnh mịch lại tràn đầy sức sống.
Trù Thần cười lớn, cười tới mức chảy đầy nước mắt. Ánh mắt của hắn đầy phúc tạp, rất nhiều hình ảnh nổi lên trước mặt hắn. Những hình ảnh đó đều là quá trình Bộ Phương trưởng thành cùng những người bạn.
Cẩu Gia ăn sườn xào chua ngọt, Minh Vương Nhĩ Cáp vui cười cầm lấy Lạt Điều, Tiểu U thì lạnh lùng ăn cơm Long Huyết… những hình ảnh kia lần lượt xuất hiện như tảng đá nện trên ngực hắn.
Thực tế thì tất cả những điều này Trù Thần cũng từng trải qua. Chỉ là trên con đường theo đuổi giấc mơ đỉnh phong hắn đã mất quá nhiều thứ. Sau đó hình ảnh trước mặt hóa thành một bóng người quen thuộc. Đó là hắn đang ở cùng với Nữ Vương Nguyền Rủa trong gian nhà gỗ, bình thản sống. Trái tim lấp đầy đạo vô tình đột nhiên rung động run rẩy…
Trù Thần che ngực, cười to không ngừng, nhìn Bộ Phương bằng ánh mắt phức tạp.
Trận trù đấu này hắn đã thua. Món ăn của Bộ Phương giúp hắn hiểu được, món ăn Trù Thần thật sự có lẽ không cần tinh xảo, không cần nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác thỏa mãn và vui vẻ, cảm giác đó mới là đỉnh cao của mỹ thực.
Thế gian quả thực chỉ cần một Trù Thần, đáng tiếc… không phải là hắn.
Ánh mắt Trù Thần đầy thâm thúy, giọng nói và dung mạo của Nữ Vương Nguyền Rủa dần xuất hiện. Sau đó hắn phát hiện mình lại biến thành một ông lão.
Hắn không phẫn nộ, không hề không cam lòng. Hắn chỉ thở dài một hơi liếc nhìn Bộ Phương, sau đó quay người bước đi tập tễnh vào tinh không, lặng lẽ rời đi chỉ để lại bóng lưng còng.
Bộ Phương không đuổi theo, hắn không giết Trù Thần bởi vì trận trù đấu này cũng không đặt cược gì cả.
Thế gian trở nên yên lặng, tất cả mọi người nhìn bóng lưng Trù Thần rời đi, trầm mặc không nói nên lời.
Sau một lúc, bóng lưng Trù Thần hoàn toàn biến mất, không ai biết hắn đã tới đâu. Không có đại chiến oanh liệt, không có sát phạt tinh không. Trận giằng co giữa Bộ Phương và Trù Thần chỉ còn lại bóng lưng tập tễnh kia rồi cũng hạ màn kết thúc.
Giữa thế gian này, có một Trù Thần mới… Bộ Phương.
…
Hồn Ma hoàn toàn bị tiêu diệt. Đại nạn canh cánh trong lòng Vũ Trụ Hồng Hoang, Vũ Trụ Hỗn Độn, Thành Hư Vô đã biến mất. Mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có.
Thiên Quan Hàm Cốc của Vũ Trụ Hồng Hoang lại được tu sửa lại, chỉ là bên trên không còn sát phạt đáng sợ nữa. Chỉ còn tiếng luyện binh của thiên binh thiên tướng. Sau khi luyện binh mệt mỏi thì tụ tập lại một chỗ, vây quanh đống lửa thưởng thức mỹ thực của đầu bếp Thiên Quan, cười to vui vẻ.
Vũ Trụ Hư Vô, đã từng là một Vũ Trụ bị nguyền rủa. Bây giờ lại vô cùng phồn vinh, sức sống đầy trời. Mỗi một hành tinh đều tràn đầy hy vọng cho tương lai. Thành Hư Vô cũng là thánh địa của Vũ Trụ Hư Vô, không còn giam giữ những người bị lưu đày nữa, mà trở thành nơi để những thế hệ mới học tập.
Trong Thành Hư Vô, khu Đinh đã biến thành khu mỹ thực. Ở đây hội tụ vô số đầu bếp, mùi thơm của thức ăn quanh quẩn toàn bộ tòa thành. Chỉ duy nhất thứ không được hoàn mỹ là Nữ Vương Nguyền Rủa không thấy mặt mũi ở đâu.
Vũ Trụ Hỗn Độn lại bình yên. Tiêu Yên Vũ giờ là Thiên Thần Luân Hồi quản lý mọi thứ vô cùng ổn thỏa.
Trong Vũ Trụ Hỗn Độn ngày càng có nhiều cường giả đột phá thành Thiên Thần, khiến sức mạnh của Vũ Trụ Hỗn Độn ngày càng tăng.
Bên ngoài Cung Thiên Thần Luân Hồi, Tiêu Yên Vũ chắp tay nhìn ngân hà mênh mông, nàng giơ tay lên muốn chạm vào một ngôi sao, bàn tay trắng nõn mỹ lệ.
…
Tầm Tiên Tinh.
Vẫn bình yên như trước đây. Giữa đại lục có một ngọn núi đột ngột mọc lên. Dưới chân núi là một thành nhỏ phồn vinh. Thị trấn nhỏ san sát nhau, những tòa lầu cao ngất, đường phố rộng rãi.
Quán rượu, quán trọ, quán trà, thanh lâu… tòa thành tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có.
Vượt qua một quán rượu có thể thấy một hẻm nhỏ, đi sâu vào trong đấy sẽ thấy hình ảnh trước mắt thay đổi.
Trước quán ăn có một con chó đen béo ục ịch đang nằm sấp, lười biếng phơi nắng.viptruyenfull.com .Bên cạnh Cẩu Gia là Tiểu Bạch ngồi yên tĩnh, thỉnh thoảng nhét Tinh Hạch vào miệng. Miệng cơ giới truyền đến âm thanh giòn tan.
Trong quán ăn, Tiểu Hoa bưng món ăn nóng hổi tới cho thực khách. Minh Vương Nhĩ Cáp thì ghé vào một thực khách xinh đẹp, thỉnh thoảng nói gì đó khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Độc Cô Vô Song ôm kiếm tựa vào cây cột trước nhà bếp, ngậm một cây cỏ trong miệng, ánh mắt sắc bén.
Tiểu Hồ thì vui vẻ đùa nghịch với Tiểu Bát.
Ngưu Hán Tam ngồi trong quán ăn, ăn uống linh đình với vài người bạn.
Đinh linh linh…
Mành vải nhà bếp bị xốc lên, một bóng người thanh mảnh hao gầy bước ra, trong tay bưng một bát sườn xào chua ngọt nóng hổi, đi tới bên ngoài quán ăn đặt trước mặt con chó đen nằm ngoài cửa. Hắn xoa xoa đầu rồi lại quay trở lại trong quán.
Dáng vẻ lười biếng của Cẩu Gia thay đổi, bắt đầu vui vẻ ăn sườn.
Trên vai của nam tử kia có một con tôm vàng, thỉnh thoảng phun bong bóng. Trên lầu có tiếng bước chân vang lên, là một bóng dáng uyển chuyển đi xuống.
Tiểu U ngáp ngáp, xoa xoa bụng, mặt mũi đầy vẻ tủi thân.
- Bộ Phương, ta đói.
Nam tử quay người nhìn Tiểu U, giơ tay lên xoa đầu nàng, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Chờ ta một chút.
Sau đó hắn đi vào trong nhà bếp.
Trong quán ăn có rất nhiều người thấy Tiểu U xuống thì cất tiếng chào hỏi, không khí vô cùng vui vẻ.
Trong nhà bếp, hơi nóng tỏa lên mãnh liệt, mùi thơm nồng đậm bốc ra. Bộ Phương nhìn ánh lửa, đôi mắt tràn đầy mê ly và hài lòng…
Mùi cơm thơm lừng mê hoặc lòng người. Bộ Phương vừa nấu vừa cười nhẹ một tiếng.
Sau khi trở thành Trù Thần, hắn mới hiểu được điều hắn theo đuổi vô cùng đơn giản. Chỉ là thỉnh thoảng nằm sưởi nắng, làm một chút đồ nhắm ăn uống vui vẻ với những người bạn. Chỉ cần thế thôi.
Hắn là Trù Thần, cũng chính là Bộ Phương.
…
Ngọn lửa tắt đi, Bộ Phương bưng bát cơm nóng hổi ra khỏi bếp.
- Tiểu U, cơm đây.
Âm thanh ôn hòa quanh quẩn khắp quán ăn, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.
Trong nhà bếp, một thanh thái đao yên tĩnh nằm trên thớt.viptruyenfull.com