Mỹ Thực Manh Chủ

Chương 15

Tâm tình Mễ Lộ rất tốt, có người đầu tư về sau không cần phải phát sầu chuyện tiền bạc nữa, hôm nay còn trả được không ít nợ, cảm giác nhẹ cả người.

'' A Sơ, anh muốn ăn cái gì? Ngày mai đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, hay là tối nay chúng ta làm một bữa đi?'' Cô vui vẻ tới mức thiếu chút nữa là nhảy nhót trong phòng.

A Sơ đau lòng nhìn cô, nghĩ tới việc cô đã bận rộn trong bếp núc suốt cả một ngày, anh không muốn cô phải bận tâm cả bữa tối. Sự nhiệt tình của cô rất lớn, cho nên anh đừng hòng nghĩ tới việc đi ngủ nếu chưa ăn xong. Anh nói: ''Không bằng như vậy, em muốn ăn cái gì, để tôi nấu cho.''

Mễ Lộ trừng to mắt: ''Anh nấu á?''

''Đầu lưỡi tôi tốt như vậy, có thể nếm ra các loại gia vị một cách chuẩn xác, biết đâu trước kia tôi là đầu bếp không chừng? Có thể nấu ăn hay không, phải thử một lần mới biết được.''

Cô nhìn anh, đánh giá, rồi lắc đầu: ''Anh một chút cũng không giống đầu bếp.'' Khí chất như vậy, nói là đại minh tinh cũng có người tin, có chỗ nào giống với đầu bếp đâu chứ.

A Sơ cười cười, cũng đánh giá cô: ''Nói tôi không giống đầu bếp, chẳng lẽ em giống sao? Cả người giống hệt như học sinh, nhìn thế nào cũng chỉ là một cô gái mới lớn thổi.''

Mễ Lộ không phục, tức giận nhìn anh: ''Tôi về sau sẽ càng ngày càng giống đầu bếp! Hơn nữa, cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được!''

Thấy A Sơ đã đi vào bếp, đeo tạp dề lên, vén tay áo, rửa tay sạch sẽ, cô cũng không cản nữa, dự định sẽ đứng một bên nhìn anh làm, trong lòng thế nhưng không chút lo lắng nào: ''Nấu ăn rất đơn giản, không hề khó đâu. Tôi ngốc như vậy còn làm được, người thông minh như anh đương nhiên là không thành vấn đề rồi.''

Mặc dù Mễ Lộ tin rằng anh có thể làm tốt, nhưng dù sao anh vẫn là người mới, nên nấu gì đơn giản chút-- mì lươn tôm.

Mì lươn tôm là món mì phổ biến nhất ở thành phố này, thậm chí có thể nói rằng nếu bạn chưa ăn qua mì lươn tôm, tức là bạn chưa đến thành phố này. Mễ Lộ chính là lớn lên bằng chén mì này, nếu A Sơ là người ở đây, chắc hẳn cũng sẽ như vậy. Ngay cả khi chưa từng làm thử, hẳn cũng đã nhìn qua.

A Sơ lên mạng tìm kiếm cách làm, đưa cho Mễ Lộ coi, cô nhìn từ đầu tới cuối một lượt, sau đó cười nói: ''Không thành vấn đề, anh dựa theo cái này mà làm.''

Thời điểm đưa cho cô coi, anh cũng nhìn qua một lần, mà chỉ cần nhìn một lần, anh đã có thể đem mỗi chữ trên đó nhớ cặn kẽ. Trước kia anh bỗng phát hiện ra, trí nhớ mình cực kỳ tốt, những sự vật đơn giản không quá dài dòng đều có thể nhớ rõ, thậm chí gần như là không thể quên được.

Công thức đã nhớ kỹ, A Sơ cất điện thoại sang một bên, bắt đầu bắt tay vào nấu nướng.

''Cho tôm đã bóc vỏ vào trong tô, thêm muối cùng lòng trắng trứng, khuấy đều, thêm 3 gam bột ngọt, tinh bột ướt vào, thành hỗn hợp tôm sền sệt.''

Đây là bước đầu tiên trong công thức, viết rõ ràng, đơn giản dễ hiểu, A Sơ tự tin thực hiện.

Anh để tôm bóc vỏ vào trong tô, thêm muối, chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì. Kế tiếp là thêm lòng trắng trứng gà, anh nhanh chóng nghĩ ra cách, đầu tiên là đập trứng vào trong chén, sau đó đem lòng đỏ lòng trắng tách ra, lòng đỏ bỏ đi, chỉ còn lại lòng trắng.

Trứng gà đập vô thành chén, trên mặt A Sơ lập tức cứng đờ, nhanh chóng ném trứng sang một bên.

Mễ Lộ kinh ngạc nhìn theo hướng của anh, anh đang rửa tay bên bồn nước. Trứng gà vừa mới đập dụng lực quá nhỏ, chỉ nứt ra một khe hở, cũng không rơi vào chén, mà lòng trắng dinh dính chảy xuống cổ tay anh.

A Sơ có một thói quen nhỏ là thích sạch sẽ, cho nên tức khắc liền chịu không nổi, vội vàng ném trứng gà xuống rồi đi rửa tay. Lau khô tay, anh cầm quả trứng thứ hai lên, lần này dùng lực mạnh hơn, hướng thành chén đập một cái--

Lạch cạch, nửa cái vỏ trứng theo đó rơi xuống giày A Sơ, dịch trứng nhớt tràn ra, dính lên chân anh. Nửa còn lại vẫn đang bị anh bóp chặt trên tay.

Hiển nhiên là do dùng lực mạnh quá.

Chỉ là đập trứng gà, đã chật vật đến thế, A Sơ mím chặt môi, nhưng vẫn bất chấp rửa sạch trứng trên chân, cầm lấy quả thứ ba.

Tâm căng cứng, cố gắng khống chế lực đạo, lần thứ ba cuối cùng cũng thành công đập trứng vào trong chén.

Vừa rồi quan sát A Sơ chăm chú đập trứng, Mễ Lộ vẫn luôn liều mạng nén cười, hiện giờ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đứng sau lưng anh cười ha hả. A Sơ hơi bực mình, không phải bởi vì cô cười anh, mà bởi vì chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong, rõ ràng Mễ Lộ làm trôi chảy như mây bay, như hô hấp thường tình.

Anh hít sâu hai hơi, bình tĩnh lại, chuẩn bị tiến hành bước thứ hai trong công thức đã ghi nhớ trong đầu. ''Cho tôm bóc vỏ vào trong nước sôi, để 10 giây rồi dùng muỗng múc ra.''

Bước này rất đơn giản, A Sơ nhẹ nhàng thở hắt ra.

Nhưng sự thực không phải thế, 10 giây là quá ngắn ngủi, anh vừa mới đổ tôm vào nồi đã trôi qua 10 giây, đành vội vàng luống cuống tay chân cầm muỗng vớt ra. Vớt thật nhanh, tôm trong nồi lại giống như cùng anh chơi đuổi bắt, như thế nào vớt toàn hụt. Cuối cùng khi vớt xong tất cả, đừng nói 10 giây, có khi đã quá 1 phút đồng hồ rồi cũng chừng.

A Sơ hơi uể oải, có phải tôm luộc chín quá rồi hay không.

Ngàn lần không nghĩ tới, đây mới chỉ là bắt đầu.

Lươn đặc biệt khó cắt, rất trơn, bất kể cắt bao nhiêu lần cũng xém chút nữa cứa vào tay. Lúc chiên, dầu bắn tung tóe lên mu bàn tay.... Cho dù là nấu mì, tay chân vụng về, cũng đem mì nấu quá nục rồi.

Mễ Lộ cười từ đầu tới cuối, cười mãi đến khi đau cả bụng, hai tay xoa xoa: ''A Sơ, anh nấu ăn cũng có thể kiếm ra tiền đó.''

Ban đầu nghe được tiếng cô cười, A Sơ có hơi bực bội, về sau, công việc trên tay bận rộn, nào còn tâm sức đi quản cô? Rõ ràng trong đầu đã lên kế hoạch tường tận, chỉ là tới khi động thủ, mọi chuyện liền khác xa, giống như đôi tay không chịu nghe lời đại não. Trong chốc lát nghe lời cô nói, anh không kịp phản ứng: ''Tôi nấu ăn cũng có thể kiếm ra tiền?''

Cô cười nói: ''Đúng vậy, về sau anh nấu ăn cho người khác xem, nhất định bọn họ sẽ chi tiền để mua vé, số với mấy tiểu phẩm hài kịch còn buồn cười hơn nhiều đó, không lo bán không hết vé.''

A Sơ nín lặng, bỗng anh thấy mình nghèo nàn từ ngữ, không biết phải nói cái gì.

Mì lươn tôm nấu xong, anh tự mình nếm thử một ngụm, còn không đợi Mễ Lộ động đũa, đã nhanh tay úp hai chén vào thùng rác.

Cô trừng to mắt: ''Anh, anh.... Anh làm cả nửa ngày, tốt xấu gì cũng để tôi ăn thử một miếng đi chứ?''

Anh lặng lẽ thở dài trong lòng. Nếu không phải do động tác anh nhanh nhẹn, để cô nếm thử, còn không biết sẽ cười thành cái dạng gì. Anh kiến nghị: ''Chúng ta ra ngoài ăn tối đi, tiệm lẩu gần đây hình như cũng không tồi đâu.''

Cô xoa xoa vùng bụng cười đến nhức mỏi, đi đến chỗ đặt thớt, thanh âm chứa đầy ý cười: ''Không cần, nguyên liệu đã có sẵn rồi, để tôi nấu hai chén.''

Vẫn là mì lươn tôm. Mễ Lộ động thủ, nháy mắt liền xong.

Lươn cắt đầu, bỏ xương phần đuôi, sau đó cắt thành từng lát, chiên trong dầu thực vật, mỡ lợn, và dầu mè cho đến khi vàng giòn. Tôm rửa sạch, xào cùng lòng trắng trứng, mềm nõn. Cho mì vào nồi đun sau, mì không bị dính. Dùng nguyên nước nấu mì, để từng sợi mì thấm hút hương lươn thơm nồng, nước mì đặc sóng sánh.

A Sơ nhìn đến hoa cả mắt, còn chưa hồi phục được tinh thần, một chén mì hải sản nóng hôi hổi đã được bưng tới trước mặt. Hương thơm thúc giục người ăn động đũa, không chờ nổi mà gắp liền tay cho vào miệng. Sợi mì mềm nhẵn không dính, tôm mềm lươn giòn, nước canh thơm đậm.

Quả thực gợi cho người khác dư vị bất tận.

Mễ Lộ ngồi xuống, bưng chén lên húp một ngụm. Cô thật sự lớn lên bằng món mì này, ăn một muỗng cũng có thể gợi lại vô số ký ức. Trong lòng cô thoáng động, nhìn về A Sơ ở phía bên kia, hỏi: ''Trước đây anh đã ăn mì lươn tôm bao giờ chưa? Có thể nhớ ra cái gì không?''
Bình Luận (0)
Comment