Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Chương 10

Ai nha ~ biết rồi biết rồi. Mình đến ngay " Băng Tuyết Linh vừa cầm điện thoại vừa chạy. Mới sáng sớm không biết Nam Cung Nguyệt gọi cho cô có chuyện gì mà qua điện thoại khóc lóc ghê lắm còn bảo cô đến gặp Nam Cung Nguyệt ngay.

Vì vừa đi vừa nghe điện thoại không để ý nên cô đâm vào người nào đó khiến cả hai ngã xuống.

" Ai ui ~ Đau quá... " Cô khẽ rên lên thì một cánh tay đưa ra tỏ ý muốn kéo cô dậy. Nắm lấy cánh tay đứng dậy

" Cảm.... ơn....." Băng Tuyết Linh định nói cảm ơn thì thấy người đỡ mình dậy là ai thì im ngấm.

" Hi! Gặp lại nhau rồi " Dark cười tươi nói, đôi mắt hồ ly híp lại, môi mỏng nở ra một nụ cười câu hồn nữ nhân và đương nhiên sẽ không có Băng Tuyết Linh. Hắn bây giờ cũng chơi nguyên một cây đen bất quá mái tóc lại được nhuộm thành màu bạch kim.....

" Ách ~ Tên trộm nhà ngươi ban ngày cũng dám vác mặt ra đường hả!?" Băng Tuyết Linh tròn mắt nhìn hắn hỏi, có tên trộm nào như hắn, đã vác mặt ra đường còn diện cái bộ dạng câu hồn lạc phách quyến rũ mọi người thế không??? Từ đầu tới chân toàn là đồ hiệu, đồ ăn trộm là cái chắc

" Nè! Tuy tôi là trộm nhưng là một tên trộm có lòng tự trọng và đạo đức nghề nghiệp đấy. Đừng có động chút là nói như thế được không??? " Dark bực mình nói. Cô làm như kiểu hắn giống mấy tên trộm khác không bằng. Hắn đường đừng là siêu trộm đó ( Làm trộm mà cũng tự hào gớm)

" Hahaha... Anh nói điều buồn cười nhất tôi từng nghe đấy. Trộm mà cũng có lòng tự trọng thì cũng chẳng đi ăn trộm, đạo đức nghề nghiệp. Ăn trộm mà cũng có đạo đức đúng là chuyện cười... " Băng Tuyết Linh chống hông nói. Trên mặt biểu hiện rõ " anh là trộm "

" Hứ! Chẳng thèm nói với cô. Đi ăn không tôi bao " Dark vừa nói vừa cười tay hua hua cái ví tiền

" Xí! Có của chùa ngu gì không..." Chưa kịp nói hết câu thì một bóng tên nhỏ chạy qua thúc cô một cái. Chiếc ví da trên tay Dark và điện thoại trên tay cô cũng bị giật đi luôn. Hai người đứng hình 3" sau mới nhận ra...

ĂN CƯỚP

Cả hai mới hét lên một tiếng lập tức đuổi theo. Vừa chạy vừa hét luồn lách qua dòng người đông đúc để đuổi theo tên ăn trộm đó

" Đứng lại "

" Tên ăn cướp kia đứng lại cho bà. Bà bắt được bà thiến " ( Ghê quá chị ơi)

Đuổi mãi cũng dồn được tên ăn cướp vào ngõ nhỏ phía trước là đường cụt. Băng Tuyết Linh cùng Dark thở hồng hộc

" Hai đứa mày ăn gì mà dai thế " Tên ăn cướp hỏi

" Cơm, canh, rau, cá. Sao hả!? Trả đồ lại ngay " Băng Tuyết Linh xù lông hùng hổ quát lên

Tên ăn cướp cũng quăng điện thoại cùng ví tiền về phía cô. Đùa à!? Tên ăn cướp chỉ có một mình đừng này đối phương có nhưng hai đứa. 1 chọi 2 không chột cũng què.

" Biết điều đấy. Giờ thì cút không ta giết bây giờ " Băng Tuyết Linh quát. Tên ăn cướp nhận được lời nói lập tức chạy ngay. Dark thấy thế chạy lại nói

" Ê! Khi nãy nhìn cô như cọp mẹ á. Chắc kiếp trước cô là cọp cái, ông trời thương hại nên cho cô đầu thai làm người quá "

" Tôi thế nào liên quan gì đến anh. Ai như anh..."

" Tôi làm sao???"

" Cái đồ ăn trộm ra đường gặp ăn cướp. Đáng đời "

" Cô...." Dark cứng họng lại.

Cô chẳng thèm để ý Dark lập tức rời đi. Dark thấy thế chạy theo

" Ê! Đại tiểu thư, tôi đói. Đi ăn cùng tôi đi"

" anh đói liên quan gì đến tôi " Vừa nói hết câu Băng Tuyết Linh lập tức bị Dark nắm tay kép đi, lôi đến một tiệm ăn nhỏ ven đường.

Vào tiệm ăn cô cũng tự nhiên ngồi xuống.Dark gọi hai phần mì đen, cô cũng trộn rồi ăn tự nhiên. Dark nhìn chằm chằm cô, khiến cô có chút nuốt không trôi.

" Gì mà cứ nhìn tôi vậy??? "

" Đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ như cô đến đây ăn uống tự nhiên nhỉ. Tôi nghĩ phải ghét bỏ không chiụ cơ "

" Ai không chịu tôi không biết.Nhưng riêng tôi thì rất thích ăn mấy món ven đường a ~.... " Băng Tuyết Linh vừa nói vừa ăn. Chẳng bao lâu tô mì đen đã hết sạch sẽ.

" Cô cũng khác với mấy vị tiểu thư mà tôi từng quen nhỉ!?"

" Đương nhiên. Mà sao anh đi ăn trộm vậy??? " Băng Tuyết Linh uống hớp nước hỏi. Cô luôn thắc mắc tại sao Dark lại đi ăn trộm. Với nhan sắc của anh ta vào giới giải trí chắc chắn sẽ cướp ngôi ảnh đế của nam chủ trong hậu cung Vương Nhã Yên

" Đi ăn trộm là để có tiền thôi. Tôi đi ăn trộm từ hồi 12-13 tuổi cơ. Hồi đó bố mẹ tôi mất hết. Họ hàng thì chiếm đoạt tài sản đuổi tôi ra khỏi nhà. Vì cái ăn thì tôi phải đi đi ăn trộm thôi. Lúc đầu trộm những thứ nhỏ như đồ ăn hay quần áo để sống qua ngày. Nhưng dần dần không biết vì cái gì mà tôi trở thành một siêu trộm, với những kĩ năng và đầu óc tôi bắt đầu trộm những gì mà tôi hứng thú. Bây giờ tôi cũng chẳng nghèo khổ gì, số tài sản bây giờ có thể đủ sông cả đời nhưng bất quá vẫn không muốn bỏ cái nghề này... Thấy làm nghề này rất thú vị, có một chút kích thích, hồi hộp. Trộm xong thì cảm thấy rất thành tựu "

" Đồ điên. Trộm mà cảm thấy thành tựu gì chứ " Băng Tuyết Linh tuy bề ngoài nói vậy nhưng bên trong không khỏi cảm thấy tội cho Dark. Đúng là quá khứ tạo nên một con người... Nhưng mà cô cảm giác mình quên mất cái gì đó thì phải. Cái gì ta.........

" Aaaaaaaaa ~ " Băng Tuyết Linh hét lên gây sức chú ý trong quán ăn, Dark thì nhăn nhó ôm lấy hai tai

" Cô phát điên gì vậy. Điếc hết cả tai "

" Thôi chết rồi. Nam Cung Nguyệt... Sao mình lại quên mất cuộc bẹn với nhỏ cơ chứ. Thôi xong rồi...." Băng Tuyết Linh lập tức chạy ngay ra khỏi quán ăn để Dark một mình lại đó
Bình Luận (0)
Comment