Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra

Chương 19

******** Vào Truyện *******

Cuối tuần được nghỉ mà ở nhà hết sạch đồ ăn nên cô cùng với Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam đi mua đồ ăn. Khánh Anh và Huyền Anh ở nhà.

Mà công nhận từ khi Khánh Anh và Huyền Anh chuyển đến nhà cô không khi nào là không phá, còn chỉnh Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam lên bờ xuống ruộng. Đi đâu cùng tụi nó là cứ có chuyện xảy ra.

Đến siêu thị, phân phó Đông Phương Kì đi mua cá thịt, Đàm Thế Nam đi mua rau củ còn cô thì đi mua bột mì cùng mấy thứ lặt vặt khác

Đang chọn bột mì thì một giọng nói vang lên, nhưng nó không ngọt ngào buồn nôn giống mọi bữa mà bây giờ là chua ngoa đanh đá... Nghe ra cũng biết giọng nói đó là của nữ chủ đại nhân rồi...

" Băng Tuyết Linh! Gặp lại cô rồi " Vương Nhã Yên khinh bỉ nói, trong mắt lóe lên tia hận ý, từ sau khi gặp cô ta ở tiệm trang sức Mạc Tử Vỹ và Liễu Phi cứ làm lơ ả đi, viện hết lí do này lí do nọ không gặp ả làm ả bực tức mấy ngày nay. Đã thế ở học viện còn liên tiếp bị Mai Ngọc Vy cùng Mai Thiên Tịch châm chọc, đá xoáy coi thường nữa chứ. Suy cho cùng tất cả cũng do tiện nhân chết tiệt này mà ra. Còn chưa kể đến hai anh chàng đẹp trai đi cx cô ta ở tiệm trang sức cũng coi thường châm chọc cô khiến cô điên hết cả người.

" Ố ồ! Ai đây ta!? Chẳng phải là Vương đại tiểu thư sao!? Bình thường khi nào cũng gọi tôi là chị hai này chị hai nọ cơ mà!? Sao không gọi đi " Băng Tuyết Linh giả vờ hỏi, trong lòng không khỏi mắng Vương Nhã Yên trăm ngàn lần. Lúc đi cùng nam chủ thì hay lắm mà bây giờ chẳng có ma nào đi cùng thì lộ bộ mặt thật

" Hứ! Mày là cái thá gì mà tao phải gọi là chị hai chứ? Thẳng thừng ra tao chỉ diễn kịch cho mấy tên ngu đó xem thôi " Vương Nhã Yên khoanh tay để trước ngực kiêu ngạo ra dáng vẻ tiểu thư nói, Trong mắt lóe lên sự đắc ý

" Sao!? Không có đám nam nhân của cô ở đây thì cô lộ bộ mặt rồi hả??? Diễn hay đấy, tôi có lời khen " Cô khinh thường nói Vương Nhã Yên, còn vỗ tay tán thưởng tài diễn xuất của cô ta.

" Thì sao!? Tao thật không thể hiểu mày có gì tốt chứ, được cái nhan sắc nổi bật, gia thế tốt còn lại thì tính tình điêu ngoa đanh đá tùy hứng mà lại có anh hai yêu thương, chị dâu quan tâm, hôn phu hoàn hảo... Tao ghen tỵ những gì mày có " Vương Nhã Yên gần như hét lên, bây giờ bộ mặt thanh tú của cô ta thật xấu xí vì ghen tỵ

" Ờ thì sao??? Tôi điêu ngoa tùy hứng đó còn hơn cái loại giả nai thánh thiện để quyến rũ đàn ông và hôn phu của người khác như cô "

" Mày nói gì??? Mày cũng chẳng hoàn hảo gì đâu mà lên mặt dạy đời người khác. Tao hơn mày rất nhiều... Tao tốt hơn mày gấp trăm lần mày nghe rõ chưa " Bây giờ Vương Nhã Yên đã hoàn toàn chìm đắm trong thù hận ghen tỵ

" Ờ! Tôi không hoàn hảo gì cả, tôi cũng chẳng có tư cách dạy đời người khác... Nhưng Vương Nhã Yên, cô cũng quá là ảo tưởng rồi. Trong mắt người khác cô có thể tốt hơn tôi, hoàn hảo hảo hơn tôi... Nhưng riêng tôi, người biết rõ bộ mặt thật của cô thì cô chỉ là một thứ rác rưởi, cặn bã không hơn không kém mà thôi " Cô chậm rãi nói từng chữ để Vương Nhã Yên nghe rõ từng lời một. Cô bước lại gần Vương Nhã Yên đưa tay vuốt ve mặt cô ta rồi nói tiếp

" Cô có một gương mặt không xinh đẹp nhưng chỉ thanh tú, cô nhìn rất thuần khiết, điềm đạm hiền lành nhưng tâm hồn của cô lại thối nát, đen tối hơn bất kì người nào. Cô biết không! Gương mặt xinh đẹp mà tâm hồn thối nát thì chỉ là một thứ đáng khinh bỉ của xã hội thôi "

Vương Nhã Yên bây giờ đã mất hết lý trí bởi vì những lời nói của cô. Ả thật sự điên lên... Băng Tuyết Linh cô ta là gì mà dám phê phán ả chứ

Bất chấp tất cả, Vương Nhã Yên xung lên đánh Băng Tuyết Linh vừa đánh vừa hét

" Tiện Nhân! Tao giết mày "

Cô cũng đâu vừa, lập tức túm tóc Vương Nhã Yên tát cho hai tát

" Ai là tiện nhân thì không biết đâu!!! Giết tôi để coi cô có bản lĩnh không đã " Băng Tuyết Linh đè lên người Vương Nhã Yên vừa nói vừa tát, tát cũng phải hơn chục cái.

Bây giờ Băng Tuyết Linh cô cũng quên hết cô có biết võ hay không mà lại dùng mấy phương thức y như mấy bà bán cá ngoài chợ vậy.

Vương Nhã Yên túm lấy tóc cô giật một cái thật mạnh khiến cô hét lên

" CON KHỐN! MÀY DÁM ĐÁNH TAO " Vương Nhã Yên túm tóc cô giật liên hồi, còn tát hai cái nữa. Máu dồn lên não, cô điên lên thật rồi, Vương Nhã Yên dám đánh cô... Vậy cô không khách khí nữa

" TAO ĐÁNH MÀY ĐÓ THÌ SAO!? LÀM GÌ ĐƯỢC TAO NÀO. NÀY THÌ GIẬT TÓC TAO... NÀY THÌ ĐÁNH TAO " Băng Tuyết Linh lập tức túm lậy tóc Vương Nhã Yên vật người ả ta đè xuống liên hoàn tát, nói bao nhiêu tát bấy nhiêu

" AAAAAA ~ CON KHỐN! BUÔNG TAO RA DỪNG TAY NGAY " Vương Nhã Yên không đánh trả được hét lên

" HA! KHI NÃY MẠNH MỒM ĐÒI GIẾT TAO CƠ MÀ!? SAO BÂY GIỜ YẾU THẾ!? TAO ĐÃ TỪNG NÓI TAO BỊ ĐÁNH BAO NHIÊU THÌ SẼ TRẢ LẠI BẤY NHIÊU MÀ THẬM CHÍ CÒN TRẢ LẠI GẤP ĐÔI, GẤP MƯỜI LẦN. QUÊN RỒI SAO!? THẾ ĐỂ TAO NHẮC MÀY NHÁ " vừa nói Băng Tyết Linh vừa đánh tát, bây giờ mặt Vương Nhã Yên chảng khác gì đầu heo, xưng tấy lên còn bầm tím chảy máu mũi nữa chứ. Bây giờ Vương Nhã Yên người chảng ra người mà chẳng ra ma.

" CON KHỐN! THẢ TAO RA " Vương Nhã Yên hét lên làm tập trung sự chú ý của mọi người lập tức bu lại

" THẢ MÀY RA Á! TAO ĐÂU CÓ NGU! CHÍNH MÀY LÀ NGƯỜI BẮT ĐẦU TRƯỚC CƠ MÀ! SAO? SỢ RỒI À " Cô vừa nói vừa đánh còn túm tóc Vương Nhã Yên giật mạnh vài cái

" Á ~ BĂNG TUYẾT LINH... CON KHỐN. Á... "

" CÒN SỨC CHỬI TAO NỮA HẢ!? NÀY THÌ CHỬI TAO NÀY... BẤY LÂU NAY TAO ĐÃ NHỊN MÀY RỒI. MÀY CÒN KHÔNG BIẾT ĐIỀU CỨ THÍCH ĐỘNG VÀO TAO. TAO KHÔNG RA OAI THÌ MÀY TƯỞNG TAO LÀ HELLO KITTI CHẮC " Băng Tuyết Linh nói từng nào đánh từng nấy và có dấu hiệu... không dừng lại (="."=)

Đánh đã rồi cô đứng dậy định bước đi ai ngờ vừa đi được hai bước thì bị Vương Nhã Yên xô người về phía trước còn ném bột mì vào cô nữa chứ. Cô cũng đâu vừa lập tức đứng dậy vớ lấy một gói bột mì xé ra quăng về phía Vương Nhã Yên.

Vớ lấy một chai dầu ăn gần đó cô mở nắp ra đè người Vương Nhã Yên xuống đổ dầu ăn lên

" DÁM QUĂNG BỘT MÌ VÀO TAO NÀY. BÂY GIỜ TAO CHO MÀY BIẾN THÀNH THỊT ƯỚP LUÔN " Nói xong cũng là lúc dầu ăn đổ hết lên người Vương Nhã Yên, cô đứng dậy vớ lấy chai nước mắm ở gian hàng gần đấy đổ lên người Vương Nhã Yên còn lấy bột mì, bột ớt vứt lên người cô ta nữa... Cuối cùng cô lấy chai mắm tôm ( ruốc) đổ lên người ả.

" Sao!? Bây giờ cảm thấy thế nào. Tôi đã nói là làm, bây giờ á cô rất " đẹp " còn " thơm " ngào ngạt nữa kìa " Băng Tuyết Linh thở dốc nói. Cách xa Vương Nhã Yên ra. Lấy máy ra cô chụp vài kiểu

Vương Nhã Yên bây giờ nói thật là thảm của thảm của thảm, thảm hại không chỗ nào nói hết. Nhìn thôi cũng muốn nôn rồi. Bây giờ ả mặt mũi thì bị Băng Tuyết Linh đánh cho bầm dập xưng vù cả lên, đầu tóc là rối tinh rối mù còn dính cả bột mì, dầu ăn... Cả người thì nhầy nhụa, bộ váy trắng lúc đầu bây giờ thì đã bẩn thỉu, nhăn nheo dính đầu bột mì, bột ớt còn cả ruốc và nước mắm nữa chứ. Người thì hôi kinh khủng...

Thỏa mãn với kiệt tác của mình Băng Tuyết Linh đánh người quá mệt nên ngồi bệt xuống sàn thở dốc.

Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam chạy lại thấy cô thở hồng hộc, tóc tai bù xù, quần áo nhăn nheo thì đỡ dậy thấy Vương Nhã Yên " thảm hại" gần đó thì hiểu ra.

Đi qua Đàm Thế Nam tay thì đỡ Băng Tuyết Linh còn chân thì dẫm lên tay của Vương Nhã Yên thật mạnh còn nghiền thêm vài cái

99,99% tay của ả đã bị gãy

Đông Phương Kì xách đồ đi sau cùng còn đạp vào bụng ả một cái rõ mạnh khiến ả muốn kêu rên cũng không được. Đau quá mà

( Hai anh nam chính này thật tình " hợp " nhau ghê đó, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả Nhưng mà đối với Vương Nhã Yên thì ta thích)

***************************

Nói thật viết chương này ta hưng phấn lắm nha... Nhưng mà đọc lại thì không hài lòng mấy... Chẳng hiểu tại sao
Bình Luận (0)
Comment